Chỉ Dỗ Dành Em - Tri Lưỡng Lưỡng

Chương 70


Anh còn chưa nói dứt lời, Ôn Lật Nghênh đã thấy sống mũi cay xè.

Nhưng cô vẫn cố nén, không để nước mắt trào ra.

“Tại sao anh lại đột nhiên xin lui về tuyến sau?” Cô đến đây chính là vì câu hỏi này, nhưng đến khi thực sự thốt ra, lại không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Ánh mắt Du Chi chững lại, anh do dự một lúc rồi mới mở miệng: “Chỉ là điều động công tác bình thường thôi.”

Anh cúi đầu, đặt chiếc cờ lê lên bàn trà một cách vững vàng, rồi rút một tờ khăn giấy, lau sạch ngón tay.

Ôn Lật Nghênh ưa sạch sẽ, không biết từ khi nào, anh đã tập thành thói quen này.

“Anh nói dối.” Hơi thở Ôn Lật Nghênh vẫn còn gấp gáp, nhưng đã dần ổn định lại, nhuốm đầy vẻ bi thương, “Là vì em sao?”

Cô kéo dài giọng, từng bước tiến lại gần anh.

Ôn Lật Nghênh biết mình đang hỏi một câu đã có sẵn đáp án. Đáp án này, trong lòng cô có, và trong lòng Du Chi lại càng rõ hơn.

Du Chi cụp mắt, mím môi, trả lời cô một cách trái lòng: “Không phải. Ở chi đội có nhiều cơ hội thăng tiến hơn, anh muốn…”

“Anh muốn sao?” Ôn Lật Nghênh lạnh lùng ngắt lời anh.

Sự cứng rắn của Du Chi trong mắt cô, trong lòng cô, chỉ còn lại sự chua xót vô tận. Cô tiến lên một bước, muốn nhìn thẳng vào mắt anh: “Nếu anh muốn những thứ đó, năm đó việc gì anh phải cãi lời ba anh để đi làm cảnh sát! Anh cứ yên ổn làm cậu hai nhà họ Du không phải tốt hơn sao? Tiền, quyền, thế, anh muốn gì mà chẳng được.”

“Ôn Lật Nghênh, em chạy một quãng đường xa đến đây, là vì tối qua cãi nhau chưa đủ, còn muốn tiếp tục nữa phải không.”

Bầu không khí lập tức như được châm lửa, giữa hai người dường như tràn ngập những tia lửa vô hình.

Hốc mắt Ôn Lật Nghênh lập tức ươn ướt. Cô cảm thấy vô cùng tủi thân. Đây rõ ràng là lần đầu tiên sau khi cãi nhau, cô chủ động đến tìm người khác để làm hòa.

Nhưng cô lại không có chỗ nào để nói ra nỗi tủi thân của mình. Du Chi vì cô đã từ bỏ nhiều như vậy, hẳn anh cũng rất tủi thân, có lẽ còn tủi thân hơn cô, nhưng Du Chi chưa bao giờ nói với cô.

“Du Chi.” Cô rất nghiêm túc gọi tên anh, khí thế lập tức yếu đi. Nhưng Ôn Lật Nghênh không quan tâm. Nếu cô còn muốn tiếp tục cãi nhau hay chiến tranh lạnh với Du Chi, cô đã không vội vã chạy đến đây như vậy.

Ôn Lật Nghênh chớp mắt, lắc đầu: “Em không muốn cãi nhau với anh. Em đến đây… chỉ là muốn nghe lời thật lòng của anh.”

Giọng cô khàn đi, cố nén lại cơn khóc nấc đang chực trào:

“Về em, và về tương lai của chúng ta.”

Du Chi sững người. Anh thừa nhận tối qua đến cuối cùng, anh có chút giận dỗi, những lời nói đó là lời nói trong lúc nóng giận, không hề đại diện cho lòng anh.

Anh ngước mắt lên, vừa vặn bắt gặp đuôi mắt đỏ hoe của cô, một giọt nước mắt trong suốt vừa vặn lăn dài trên má.

Sự lạnh lùng, vô tình mà anh cố gắng khoác lên mình, trong khoảnh khắc này sụp đổ tan tành. Du Chi giơ tay, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Ôn Lật Nghênh, bế cô lên, đặt ngồi vững vàng trên mép bàn.

Còn anh, hai tay chống hai bên người cô, tự nhiên cúi đầu, như một con thú hoang đã được thuần phục, hoàn toàn cúi đầu trước người phụ nữ trước mặt.

Du Chi không ngờ khi nói về chuyện này, lại là trong hoàn cảnh hiện tại.

Giọng anh cũng xìu xuống, trở lại vẻ dịu dàng thường ngày trước mặt cô, thừa nhận tất cả: “Anh… là anh sợ. Trần Dã, Tiểu Ngũ, sư phụ anh, có quá nhiều ví dụ sống sờ sờ trước mắt. Họ đều là những người đầy nhiệt huyết, họ cho rằng mình là kẻ ngầu nhất thế gian, cái gì mà ‘mệnh ta do ta không do trời’, luôn treo ở bên miệng. Trước kia anh cũng vậy, ở trường cảnh sát không sợ trời không sợ đất, tốt nghiệp xong vào đội cảnh sát, có đủ thứ không phục, nhiệm vụ ở đâu nguy hiểm nhất lập tức xông vào đó.”

Du Chi cụp mắt, lông mi và giọng nói đều run lên khe khẽ, là biểu hiện của sự căng thẳng tột độ. Ôn Lật Nghênh nhìn thấy hết, cô nhìn anh, bỗng nhiên cười một tiếng.

Nếu là trước đây, cô luôn thích né tránh những chủ đề này, nhưng hôm nay, cô quyết tâm muốn nghe chính miệng Du Chi nói ra tất cả. Nếu giữa họ vẫn còn những ngăn cách không thể vượt qua, chi bằng hôm nay hãy nói hết ra.

Cô ba Ôn, trước nay rất thẳng thắn, phóng khoáng, cảm xúc qua đi, cô phải giải quyết vấn đề một cách dứt khoát mới đúng.

Sau một khoảng lặng thật dài, Du Chi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt trong veo của Ôn Lật Nghênh. Đôi mắt ấy của cô vừa trong vừa sáng, mỗi khi nhìn vào dường như có thể soi thấu tận cùng tâm can người khác.

“Sau bi kịch của A Dã, anh thừa nhận mình đã trở nên cực đoan hơn. Anh không biết đó là hối hận, tự trách hay dằn vặt, chỉ biết rằng lúc đó, anh không còn sợ chết nữa. Anh đã từng ước có một viên đạn lạc nào đó kết liễu mình trong một nhiệm vụ bất kỳ. Anh cứ lủi thủi một mình như một cô hồn dã quỷ, hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác, huân chương nhận về hết cái này đến cái khác, chức vụ cũng từng bước thăng tiến. Anh quen với sự buông thả, quen với cuộc sống hoang dại. Khi đó, ngay cả Du Viên anh cũng hiếm khi về, chỉ sợ bản thân có thêm bất kỳ mối liên hệ nào với thế giới này, sợ rằng mình sẽ không còn đủ dũng khí để lao vào những nơi hiểm nguy nhất nữa.”

“Thế nhưng,” anh nhếch môi, một nụ cười chua chát, “mạng anh lại quá lớn, Diêm Vương cũng không thèm đoái hoài. Rồi đến nhiệm vụ lần đó, anh tới Cảng Đảo, tới quán bar Purprison, và rồi… anh gặp được em.”

Đến tận bây giờ, Du Chi vẫn nhớ như in khoảnh khắc anh vừa đặt chân xuống sân bay Cảng Đảo. Thứ ập đến trước cả cơn gió biển ẩm ướt, chính là tấm áp phích khổng lồ của Ôn Lật Nghênh mà anh tình cờ nhìn thấy.

Trương dương và ngạo nghễ, ngang ngược chiếm trọn cả không gian công cộng của sân bay, hệt như con người cô vậy.

Và cứ thế, cô bước vào lòng anh, để rồi không bao giờ có thể rời đi được nữa.

“Du Chi là anh xin thừa nhận, anh chính là một kẻ hèn nhát.”

Anh gần như nghiến răng nghiên lợi thốt ra từng chữ, nhưng giọng điệu lại chẳng hề hung dữ. Trước mặt Ôn Lật Nghênh, anh chưa bao giờ có thể hung dữ được.

“Anh đã từng nghĩ, nếu lỡ như anh có mệnh hệ gì… em sẽ sống ra sao? Liệu cô ba Ôn có còn là cô ba Ôn nữa không, có còn tự do phóng khoáng, kiêu sa lộng lẫy như vậy nữa không? Chắc là… vẫn vậy nhỉ. Dù sao thì, công chúa vĩnh viễn là công chúa, phải luôn kiêu hãnh ngẩng cao đầu mới phải.”

Du Chi cười một tiếng, sống mũi có chút cay: “Nhưng anh lại nghĩ, nếu cúp điện em sợ tối thì làm sao, nếu đi đường đêm em gặp nguy hiểm không ai cứu em thì làm sao, nếu đi giày cao gót mỏi chân không ai cõng em thì làm sao, nếu tâm trạng em không tốt em sẽ muốn đi xe máy ngắm hoàng hôn thì làm sao, nếu em đột nhiên muốn xem lại màn pháo hoa ở London thì làm sao…”

Giọng nói trầm ấm của anh dừng lại. Trong phòng khách không lớn, chỉ còn lại tiếng nức nở đứt quãng của Ôn Lật Nghênh.

Vành mắt cô ngày càng đỏ, lớp trang điểm tinh xảo đến đâu cũng không chịu nổi sự tàn phá như vậy, sớm đã trở nên loang lổ, nhưng đã không còn ai để ý.

Dù cô thế nào, trong mắt Du Chi vĩnh viễn là người đẹp nhất.

Du Chi giơ tay, lòng bàn tay có chút chai sạn, nhẹ nhàng lướt qua má cô, lau đi vệt nước mắt. Giờ khắc này, Du Chi bỗng nhiên ý thức được sự trẻ con của mình. Anh hà tất phải để ý đến quá khứ, hiện tại người có thể lau nước mắt cho Ôn Lật Nghênh là anh, tương lai người có thể che chở cho Ôn Lật Nghênh cũng sẽ là anh.

Anh đã sai rồi, tối qua anh đã sai đến mức không thể chấp nhận được.

Ánh mắt nhìn chăm chú vào gương mặt cô, Du Chi nuốt nước bọt, nhẹ giọng: “Nếu… không có ai dỗ em, thì làm sao đây.”

Ôn Lật Nghênh khóc nức nở, cũng không quên phản bác: “Sao có thể! Tất cả mọi người luôn yêu em, không có chuyện không có ai dỗ em đâu.”

Chỉ là sẽ thiếu đi người yêu cô nhất.

Du Chi dỗ cô, là người duy nhất trên thế giới này.

Ý thức được điều này, Ôn Lật Nghênh nín bặt, nước mắt lại càng tuôn ra mãnh liệt hơn.

Bị Du Chi rất kiên nhẫn mà từng chút một lau đi. Anh quỳ một gối trên sàn đã lâu, lại căn bản không cảm thấy đầu gối đau.

Ngón tay Du Chi luồn vào mái tóc mềm mại sau đầu cô, nhẹ nhàng x** n*n, nhếch khóe miệng, cái vẻ bất cần lại hiện ra.

“Em nói xem, có phải là anh rất tự luyến không, anh cảm thấy em không rời xa anh được.”

Thực ra, là anh không rời xa cô được.

Ôn Lật Nghênh lắc đầu, nước mắt càng tuôn ra không ngừng. Cô không phải không nghĩ đến vấn đề này, nhưng cô vẫn không dám nghĩ sâu đến vậy. Cô không dám tưởng tượng sau khi Du Chi rời đi, cô sẽ thế nào. Trong vô thức, cô đã quen với sự tồn tại của Du Chi, ỷ lại vào sự tồn tại của Du Chi. Du Chi nói không sai, cô là không thể rời xa anh.

Tương lai không có Du Chi, là điều cô không dám nghĩ đến.

Những ký ức giữa hai người như thủy triều ùa về trước mắt Ôn Lật Nghênh. Cô từng bước nhìn rõ hơn đôi mắt đen láy, hẹp dài của anh. Cô đã vạch trần mọi quá khứ và vết sẹo trên người Du Chi, đã thấy qua sự xấu xí và bất kham của anh khi lên cơn chấn thương tâm lý… Giờ đây, nghe anh tỏ tình sâu sắc.

Cuối cùng, tất cả ký ức dừng lại ở đêm qua, ở cuộc cãi vã còn chưa có kết quả.

Ôn Lật Nghênh đã đưa ra một quyết định mà cô chưa từng làm, cô nhẹ nhàng giơ tay, ngón tay thon dài câu lấy cổ áo Du Chi, cô kéo kéo.

“Du Chi à, em dỗ anh nhé, được không?”

Cô chưa từng mềm mỏng với ai như vậy.

Chủ động tìm anh, chủ động dỗ người, chủ động cúi đầu.

Anh đã làm cho cô quá nhiều điều tốt đẹp, thế nào cũng phải nên đến lượt cô dỗ anh.

Du Chi im lặng nhìn chăm chú vào cô, không thể tin được mình đã nghe thấy gì. Màn pháo hoa không tắt suốt đêm ở London dường như đã đến bên tai anh, nổ tung, vang vọng từng vòng dư âm.

Lòng bàn tay anh đặt trên mép bàn siết chặt, dùng sức đến mức trắng bệch, cố gắng kìm nén sự sung sướng dễ dàng bị một câu nói của cô khơi dậy.

Nuốt nước bọt, giây tiếp theo, sự mềm mại và thơm tho của cô đã bao phủ lên.

Du Chi sững sờ một chút, thẳng người lên, góc độ này có thể hôn đến nơi sâu nhất.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trước nay Ôn Lật Nghênh chưa từng làm như vậy, cuối cùng vẫn là không thành thạo.

Hơi thở của cô rất nhanh trở nên dồn dập, hai tay nắm chặt lấy quần áo anh, nhàu nhĩ đến không thành hình, nhưng lại như thế nào nếm cũng không nếm được vị mà cô muốn.

Nước bọt rõ ràng tiết ra ngày càng nhiều, nhưng Ôn Lật Nghênh lại cảm thấy càng lúc càng khát.

Mười ngón tay hai người nắm chặt lấy nhau, chiếc nhẫn trên ngón áp út va vào nhau. Trong tiếng th* d*c ngày càng nặng nề, tiếng va chạm giòn giã này truyền vào tai Du Chi, lại trở nên rõ ràng nhất.

Anh buông cô ra, ngược lại nắm lấy tay cô, ngắm nghía chiếc nhẫn trên ngón tay cô.

Ôn Lật Nghênh có rất nhiều trang sức quý giá, cặp nhẫn đính hôn của họ, là một trong những món bình thường nhất, không có kim cương châu báu lớn đến khoa trương, không tôn lên được vẻ đẹp lộng lẫy của cô, cho nên cô rất ít khi đeo nhẫn đính hôn của họ, mặc dù món này là do chính tay cô thiết kế.

“Dùng cái này dỗ anh à?”

Du Chi nhướng giọng, lòng bàn tay vẫn không ngừng v**t v*, anh thích không chịu được.

Ôn Lật Nghênh còn có chút ngượng ngùng, trên má vẫn còn vương vệt hồng, cô rút tay ra khỏi tay Du Chi.

Mặt cô cũng quay đi, giơ tay giả vờ định tháo ra, giọng nũng nịu nói: “Anh không thích thì thôi, vậy em tháo xuống.”

Bị Du Chi lập tức ngăn lại, ngón tay dài của anh kìm lấy cằm cô, giọng trầm xuống: “Em dám.”

Ôn Lật Nghênh hừ một tiếng trong mũi, xoay người định đứng lên, lại bị bàn tay anh giữ lại, áp xuống bàn trà, mu bàn tay cô phủ lên hơi nóng độc quyền của người đàn ông.

“Bảo bối, vẫn chưa đủ.”

Ôn Lật Nghênh c*n m** d***, lại ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn một cái: “Được chưa?”

Du Chi không nói, anh chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm cô.

Cô bị nhìn chằm chằm đến sau lưng có chút lạnh gáy, ngón chân không tự giác mà cuộn lại. Ôn Lật Nghênh nuốt nước bọt, đành phải mở miệng: “Trưa hôm qua Blair hẹn em nói muốn bàn chuyện hợp tác, em không biết tại sao người đến lại là Trần Trú Ngôn, em không muốn gặp anh ta. Hơn nữa em và anh ta cũng không ở một mình, Vũ Manh cũng có mặt.”

“Camera giám sát, Blair, Vũ Manh, anh cứ tùy tiện đi điều tra, tùy tiện đi hỏi.” Cô suy nghĩ một chút, bổ sung thêm, “Bất quá Blair là một người phụ nữ rất xấu xa, không có ý tốt gì đâu, anh hỏi cô ta, chắc chắn cô ta cũng sẽ không nói thật với anh.”

Ôn Lật Nghênh rất kiêu ngạo ngẩng cằm lên, liếc mắt nhìn Du Chi.

Dù anh tin hay không tin, đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất mà cô có thể cho phép mình làm, cô, đường đường là cô ba Ôn, CEO của Quyết Khuyết, đã nói đến mức này rồi, không lẽ còn muốn cô phải thế nào nữa!

“Tóm lại, anh tin hay không tùy thích.” Cô cuối cùng ném xuống một câu, đứng dậy muốn đi, “Em lại không làm sai cái gì, là anh oan uổng em, em sẽ không xin lỗi anh đâu.”

Giây tiếp theo, cả người cô lại bị người ta giữ lại, khoảng cách bị ép rất gần, Ôn Lật Nghênh rõ ràng cảm nhận được ngọn lửa trong đôi mắt anh ngày càng bùng cháy. Cô bỗng nhiên có chút sợ hãi, muốn chạy trốn.

“Du Chi.” Cô đấu tranh tâm lý vài giây, cuối cùng vẫn dũng cảm, đối mặt với anh, bàn tay ôm lấy gương mặt anh, cô cảm thấy có những lời nếu bây giờ cô không nói, sẽ có chút đáng tiếc, “Em thích anh, khác với cái thứ tình cảm không cam lòng trước đây đối với Trần Trú Ngôn. Từ nhỏ đến lớn, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên em thích một người như vậy. Tối hôm qua em đã suy nghĩ rất nhiều, thực ra em không nghĩ ra được tại sao rõ ràng em thích anh như vậy, nhưng dường như anh vẫn luôn hoài nghi chuyện này; nhưng em lại nghĩ, nếu đã như vậy, vậy thì em…”

Đầu ngón tay Ôn Lật Nghênh câu lên cổ áo anh, nắm lấy, sau đó lại gần. Cô dựa vào vốn kiến thức ít ỏi của mình, vụng về hôn lên yết hầu nhô lên của người đàn ông.

“Em sẽ thích anh nhiều hơn một chút, để lúc nào anh cũng có thể cảm nhận được, được không?”

Cô đã tìm thấy viên kẹo thuộc về riêng mình, đầu lưỡi từng chút một l**m láp, m*t lấy.

Du Chi bị cô chọc đến toàn thân rung động, từ sau gáy đến đầu ngón tay, đã bắt đầu trở nên nóng bỏng, dấy lên một ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ. Anh bất đắc dĩ mặc cho cô hồ nháo, nhất thời không phân biệt được là ai đang dỗ ai.

Ôn Lật Nghênh ngửa đầu đến cổ mỏi nhừ, cô buông tha Du Chi.

Lau đi lớp son đã sớm lem trên môi, cô hỏi anh: “Dỗ xong chưa?”

Đáp án phủ định. Vì thế cô lại hôn đi hàng mày của anh, hôn rồi lại hỏi; sau đó từng tấc một hôn xuống. Một chỗ, một nụ hôn, một câu hỏi.

Sự kiên nhẫn của cô cuối cùng cũng cạn kiệt, cô cũng không còn chút sức lực nào.

Buông tay xuống, Ôn Lật Nghênh hoàn toàn bãi công, vẻ mặt cô uể oải.

“Anh khó dỗ quá, em không dỗ nữa!”

Du Chi cảm giác mình đang chìm trong hạnh phúc, trái tim gần như bị lay động đến sắp ngạt thở. Bàn tay anh ôm lấy vòng eo Ôn Lật Nghênh, anh muốn hòa tan cô vào xương cốt mình. Lông mi nhẹ nhàng run lên, ngay cả hô hấp cũng sai nhịp.

Anh ở trong lòng Ôn Lật Nghênh là một sự tồn tại khác biệt, không phải anh cướp đi vị trí của ai, trái tim cô trước nay chỉ chỉ dành cho anh.

Không có gì có thể khiến Du Chi hưng phấn hơn việc Ôn Lật Nghênh chính miệng thừa nhận điều này.

“Không được.”

Con mồi đã đến bên miệng, không có lý do gì không nuốt trọn. Một tay anh dễ dàng kìm lấy hai cổ tay cô, tay còn lại vớt qua khoeo chân cô, vững vàng ôm cả người vào lòng.

“Đổi chỗ khác, tiếp tục dỗ.”

Bình Luận (0)
Comment