Chỉ Dỗ Dành Em - Tri Lưỡng Lưỡng

Chương 73


Ôn Lật Nghênh và Du Chi dường như đã hoán đổi vị trí cho nhau.

Du Chi đang trong giai đoạn chờ điều chuyển công tác, không có việc gì khẩn cấp. Trong khi đó, Ôn Lật Nghênh lại bận tối tăm mặt mũi ở Quyết Khuyết, chỉ hận không thể ăn ngủ luôn tại công ty.

Sau khi sa thải Trần Trú Ngôn, phía Nghê Nguyệt Diêu không có động tĩnh gì. Nhưng Ôn Lật Nghênh cảm thấy chính mình đã thất hứa trước, không còn mặt mũi nào để tiếp tục sử dụng địa điểm của nhà họ.

Phải chọn lại địa điểm, phải thiết kế sân khấu, phương án quảng bá cũng phải làm lại từ đầu. Mấy bộ phận lại bận rộn như kiến bò trên chảo nóng.

Lura, người đại diện của Trần Trú Ngôn, sau đó đã liên lạc lại với Vũ Manh để cầu tình, nhiều lần đảm bảo rằng chuyện tương tự sẽ không tái diễn.

Ôn Lật Nghênh không hề do dự, thẳng thừng từ chối, còn dặn dò Vũ Manh sau này mọi tin tức liên quan đến phía Trần Trú Ngôn không cần báo cáo cho cô nữa, cô một mực muốn phân rõ giới hạn.

Nghê Nguyệt Diêu cũng nhận được tin này. Biết mình nhất thời ham vui đã làm lớn chuyện, sợ bị Tống Huy Thời và tập đoàn Trường Huy trách tội, cô ta không chút do dự mà chọn cách “lặn mất tăm”. Trần Trú Ngôn đương nhiên cũng đã đến cầu xin cô ta giúp đỡ bắc cầu lại, nhưng sao Nghê Nguyệt Diêu còn dám dính vào, đến gặp cũng không thèm gặp.

Tống Huy Thời cũng cưng chiều cô ta, an ủi cô ta là chẳng có gì to tát, chỉ là một lần hợp tác không thành. Anh ta đã bổ nhiệm một giám đốc cấp cao của tập đoàn Trường Huy để tiếp tục đàm phán với Quyết Khuyết. Trường Huy không muốn trơ mắt nhìn miếng bánh béo bở này vuột mất, thái độ đã hạ xuống rất thấp, sẵn sàng tiếp tục thúc đẩy hợp tác. Nhưng thái độ của Ôn Lật Nghênh vẫn vô cùng kiên quyết.

Cuối cùng, sự hợp tác này vẫn đi đến hồi kết.

Khi mọi thủ tục hủy hợp đồng hoàn tất, tin nhắn được đồng bộ đến điện thoại cũng là lúc Ôn Lật Nghênh đang được Du Chi ôm vào lòng.

Không biết anh đã học được kỹ thuật massage từ đâu, mỗi ngày cô tan làm trở về, anh luôn chủ động đến gần, xoa bóp bờ vai đau nhức của cô đến mức khoan khoái dễ chịu.

Hiếm khi Ôn Lật Nghênh có chút do dự, cô thăm dò hỏi anh: “Anh có thấy em làm vậy là quá đáng không?”

Cô đã nghĩ Du Chi sẽ lại như trước, nói những lời dỗ dành, chiều theo ý cô.

Nhưng lần này, Du Chi lại không làm vậy. Anh dừng động tác tay, xoay vai Ôn Lật Nghênh lại, để cô hơi quay người, nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh nói với thái độ rất nghiêm túc: “Không quá đáng. Chuyện làm ăn không phải trò trẻ con, có nguyên tắc xử sự của riêng mình là đúng. Em không làm sai gì cả.”

Ôn Lật Nghênh nghĩ lại, cô cũng thấy lời Du Chi nói rất đúng.

Nếu cô nhượng bộ lần này, tuy có thể được lợi trước mắt, nhưng về lâu dài, phía Trần Trú Ngôn và tập đoàn Trường Huy sẽ càng dễ dàng thao túng cô hơn.

Dù sao đi nữa, có liều thuốc trợ tim này của Du Chi, trong lòng Ôn Lật Nghênh lại càng thêm kiên định.

Phương án đầu tiên bị lật đổ, toàn bộ Quyết Khuyết lại lao vào một đề án mới. Thời gian ra mắt sản phẩm cũng tự nhiên bị trì hoãn, ngày cụ thể vẫn chưa được chốt.

Tóm lại, mọi thứ đã quay trở lại quỹ đạo, như thể chuyện của Trần Trú Ngôn chưa từng xảy ra.

Ôn Lật Nghênh lại chi một khoản ngân sách lớn để làm tiền thưởng cho nhân viên, khuyến khích họ dồn hết mười hai phần tâm huyết vào công việc mới. Trong những chuyện thế này, Ôn Lật Nghênh chưa bao giờ keo kiệt.

Cô vẫn theo thói quen dạo gần đây, trước tiên từ nhà đến bệnh viện thăm Mạch Gia Hân đang điều dưỡng, rồi mới đến Quyết Khuyết làm việc.

Lúc ra khỏi cửa, cô đã cảm thấy hôm nay có gì đó khác lạ, mơ hồ cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình.

Xe của Vũ Manh đã chờ sẵn ở cổng khu nhà. Trước khi lên xe, Ôn Lật Nghênh nghi ngờ liếc nhìn lại phía sau, nhưng không thấy một bóng người.

Cô cứ cho là mình đã nghĩ nhiều, sự chú ý rất nhanh đã bị công việc chất đống cuốn đi, không còn tâm trí đâu mà nghĩ ngợi.

Sự nỗ lực và tiến bộ của Ôn Lật Nghênh trong khoảng thời gian này, Vũ Manh có thể nhìn thấy. Mặc dù với thân phận của cô ấy không nên đánh giá nhiều, nhưng trong lòng cô ấy thực sự vui mừng.

Cô ba Ôn có thể một mình gánh vác mọi chuyện được rồi.

Ôn Nghiên Tu đã hỏi thăm cô ấy vài lần. Dưới sự cho phép của Ôn Lật Nghênh, Vũ Manh đã báo cáo lại tình hình hiện tại của Quyết Khuyết. Ôn Nghiên Tu gật đầu, sau khi hiểu rõ tình hình và ý tưởng của Ôn Lật Nghênh, anh ấy cũng không nói gì thêm, xem như ngầm cho phép em mình tự do phát triển. Anh ấy không nói, nhưng Ôn Lật Nghênh biết, chắc chắn Ôn Nghiên Tu đã thay cô gánh không ít áp lực từ phía hội đồng quản trị.

Cô không phải kiểu người sẽ vì những chuyện này mà tự trách mình. Dồn hết tâm sức để đưa Quyết Khuyết đi lên, đó chính là minh chứng tốt nhất dành cho Ôn Nghiên Tu.

Ban đầu, cô là được Du Chi cổ vũ, cô cũng muốn thực hiện giá trị của bản thân. Sau đó là vì sĩ diện, không muốn mất mặt. Còn đến bây giờ, Ôn Lật Nghênh đã ngày càng quen với công việc và nhịp độ ở Quyết Khuyết.

Vũ Manh đưa cô đến cổng bệnh viện, rồi theo lệ thường chờ ở bên ngoài.

Ôn Lật Nghênh xách theo bó hoa và giỏ trái cây xuống xe. Đi chưa được bao xa, cái cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm, theo dõi lại ùa về. Lần này thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được tiếng bước chân bám theo không xa. Bệnh viện vốn ồn ào, nhưng càng lên tầng VIP, người càng thưa thớt, tiếng bước chân đó lại càng rõ ràng hơn.

Cô không biết có phải mình đã nghĩ nhiều không, nên nhân lúc rẽ ở góc hành lang, cô lén liếc nhìn lại phía sau. Một bóng người mặc áo khoác có mũ màu đen ló đầu ra nhìn, rồi vụt qua.

Mãi cho đến khi vào phòng bệnh của Mạch Gia Hân, Ôn Lật Nghênh vẫn còn suy nghĩ về chuyện này.

Cô không kết thù với ai, người duy nhất có thể nghĩ đến chính là Trần Trú Ngôn.

Mạch Gia Hân nhìn cô bạn thân ngày nào cũng đến thăm mình kể từ khi cô ấy nhập viện, liếc mắt một cái đã nhận ra hôm nay cô có tâm sự: “Sao vậy? Sản phẩm mới của Quyết Khuyết không thuận lợi à?”

“Không. Rất thuận lợi.”

Ôn Lật Nghênh đặt hoa và giỏ trái cây lên bàn trà, rồi ngồi xuống sofa, tức giận lôi điện thoại ra: “Aria, cậu có thấy tớ tuyệt giao với Trần Trú Ngôn là hợp lý không?”

Ba người họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, thời gian quen biết gần như nhau.

“Hả?” Mạch Gia Hân nhất thời có chút không hiểu. Chuyện xảy ra mấy hôm trước, cô ấy đã biết được đại khái qua lời kể của Ôn Lật Nghênh và báo cáo của Từ Hà. “Chuyện đó vẫn chưa xong à? Trần Trú Ngôn lại giở trò gì nữa sao.”

Ôn Lật Nghênh đã mở ra phương thức liên lạc của Trần Trú Ngôn, đang tức giận gõ lên màn hình điện thoại.

“Tớ cũng bực mình đây, sao chuyện này cứ không có hồi kết vậy?” Soạn xong tin nhắn, Ôn Lật Nghênh không chút do dự mà gửi đi.

Toàn là những lời khiển trách Trần Trú Ngôn nhàm chán và ấu trĩ, sau đó cô chặn số, xóa liên lạc, rồi ném điện thoại ra xa.

“Aria, sao anh ta lại biến thành bộ dạng này vậy.”

Mạch Gia Hân suy nghĩ rất lâu, cuối cùng không nỡ nói ra.

Thực ra ngay từ đầu mọi người đều biết Trần Trú Ngôn là người như thế nào. Một kẻ ích kỷ khôn lỏi, lại thích ngụy trang thành kẻ yếu thế, cả người đầy mâu thuẫn. Anh ta vẫn luôn như vậy. Chỉ là Ôn Lật Nghênh không còn chìm đắm trong đó nữa, đương nhiên sẽ nhìn rõ. Hơn nữa bây giờ anh ta lại thất bại thảm hại, cuống lên, lộ nguyên hình là điều không thể tránh khỏi.

Chỗ nào cũng không bằng Du Chi. Không thể không thừa nhận, mắt nhìn người của chú Ôn và dì Kiều quả là thượng thừa.

Cuối cùng cô ấy kết luận: “Tuyệt giao thì tuyệt giao, loại người này cũng không cần phải giữ lại làm gì.”

Ôn Lật Nghênh gật đầu: “Sự nghiệp của anh ta đã rối như tơ vò, còn có thời gian ở đây theo dõi tớ, không khỏi quá trẻ con đi. Cho rằng cứ mặt dày mày dạn là có thể lay động được tớ sao? Tớ, đường đường là cô ba Ôn, trông có dễ nói chuyện đến vậy sao.”

Mạch Gia Hân bắt được điểm mấu chốt: “Theo dõi gì cơ?”

Lúc này Ôn Lật Nghênh mới rảnh rỗi kể lại chuyện vừa rồi.

Mạch Gia Hân chìm vào suy tư: “Trần Trú Ngôn cũng không giống người không biết nặng nhẹ như vậy. Có thể là người khác không?”

“Ừm?” Ôn Lật Nghênh nghĩ nghĩ, nghi ngờ đến phía Nghê Nguyệt Diêu, nhưng cô cảm thấy dù có cho Nghê Nguyệt Diêu tám trăm lá gan, cô ta cũng không dám trực tiếp xung đột với cô như vậy.

Còn những người khác… cô mới đến Kinh Bình, chưa kết thù với ai. Cô lắc đầu: “Không nghĩ ra được còn ai nữa.”

Mạch Gia Hân cũng thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ lại cũng phải, trong nhà Ôn Lật Nghênh có một đặc nhiệm tọa trấn, có thể có nguy hiểm gì chứ.

Suy nghĩ của cô ấy không khỏi hướng về Hoàng Việt Trạch, lông mi run rẩy. Không lâu trước đây, cũng có người có thể cho cô ấy cảm giác an toàn tuyệt đối, những đêm dài tăm tối, vì có anh mà trở nên bình yên. Mạch Gia Hân cúi đầu, một mình đè nén lại nỗi chua xót và thương cảm trong lòng.

Người ta nói dạ dày là nơi phản ánh rõ nhất trạng thái cảm xúc của một người. Cô ấy không vui, não bộ cố gắng đè nén ý nghĩ đó, nhưng cơ thể lại thành thật.

“Dù sao cũng không sợ.” Mạch Gia Hân cố gượng cong môi dưới, “Còn có đội trưởng Du ở đó mà. Dù thế nào anh ấy cũng có thể bảo vệ cậu chu toàn.”

Vì câu nói này của Mạch Gia Hân, lúc Ôn Lật Nghênh rời khỏi phòng bệnh, trong lòng vẫn còn ấm áp.

Vừa về đến văn phòng Quyết Khuyết, cô lập tức đắm chìm vào công việc, bất tri bất giác đã hơn sáu giờ.

Cửa phòng vang lên hai tiếng gõ. Ôn Lật Nghênh không ngẩng đầu, chỉ nói một tiếng “vào”.

Đợi hai giây, không thấy giọng của Vũ Manh, cô mới do dự ngẩng đầu lên.

Không phải Vũ Manh đến báo cáo công việc, mà là Du Chi. Biểu cảm trên mặt Ôn Lật Nghênh lập tức từ nghiêm túc chuyển sang vẻ ngây thơ quen thuộc, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh sáng.

“Sao anh lại đến đây?”

“Đến đón bà xã tan làm.” Du Chi đi vào, đứng yên trước bàn cô.

Anh hơi cúi người, tập trung nhìn chăm chú vào cô. Lúc Ôn Lật Nghênh làm việc rất khác với những gì anh thường thấy. Trên sống mũi cao thẳng còn đeo một cặp kính gọng bạc, sau lớp kính mỏng mới là đôi mắt trong veo.

Anh nhếch khóe miệng, hỏi: “Tiểu Ôn tổng, có thấy vợ anh đâu không?”

Không biết trong đầu anh đang nghĩ gì, Ôn Lật Nghênh đỏ mặt đẩy anh ra.

Du Chi không nghĩ gì, nhưng vừa thấy gương mặt ửng hồng của Ôn Lật Nghênh, anh lại không khỏi nghĩ đến dáng vẻ kiều diễm phản chiếu trong gương. Yết hầu lăn hai cái, người anh căng cứng.

“Đang bận à?” Anh giả vờ như một quý ông lịch lãm.

Ôn Lật Nghênh nhất thời thất thần, chiếc bút máy trong tay lăn xuống bàn, phát ra tiếng kêu giòn giã.

Cô lắc đầu.

Lại cảm thấy tình cảm trong mắt người đàn ông không hề trong sáng, Ôn Lật Nghênh cắn môi, cảnh cáo anh: “Đây là văn phòng của em, anh đừng có mà nghĩ bậy.”

Lần trước đã khiến cô không thể nhìn thẳng vào tấm gương toàn thân trong nhà, Ôn Lật Nghênh không muốn sau này mỗi lần đến văn phòng, cô sẽ ngượng đến không dám ngẩng đầu.

Như vậy cô còn làm sếp thế nào được nữa!

“Anh nghĩ gì?”

Du Chi chỉ định đến đón cô tan làm, nhưng khi thấy cô, những ý nghĩ đó luôn không ngừng nảy sinh.

Anh cụp mắt, vẻ mặt vẫn thản nhiên, chỉ có chính anh biết, nội tâm anh đã sớm dậy sóng.

Ôn Lật Nghênh nhàn nhạt liếc anh một cái, r*n r* nói: “Anh nghĩ gì, tự anh biết rõ.”

“Em cũng biết rõ.” Du Chi đáp lại.

Anh nghiêng người dựa vào mép bàn, giơ tay kéo chiếc ghế dưới thân Ôn Lật Nghênh lại gần. Sức mạnh tuyệt đối áp chế, đối với anh mà nói, lại đơn giản vô cùng.

Du Chi nhướng mày: “Có muốn, thử không?”

Anh rất thản nhiên mà tự an ủi mình, đôi khi cuộc sống cần phải có một chút bốc đồng, mới có vẻ lãng mạn.

“Em không biết!” Ôn Lật Nghênh tức giận lườm anh.

Nhưng chính cái liếc mắt này, cũng làm dấy lên trong lòng cô những cảm xúc không thể nói thành lời. Ôn Lật Nghênh bỗng nhiên cảm thấy có chút khát nước.

Không biết có phải vì Du Chi muốn đến công ty của cô không, mà anh cố tình mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phối cùng cà vạt đen tuyền. Cơ bắp săn chắc căng phồng dưới lớp áo, là một vẻ nghiêm túc hiếm thấy trên người Du Chi.

Ôn Lật Nghênh lén nuốt nước bọt.

Những thứ quá mức ngay ngắn, luôn có thể khơi dậy tính cách nổi loạn của con người.

Ví dụ như, trước kia Nãi Đoàn rất thích phá hỏng những tác phẩm xếp hình mà cô khó khăn lắm mới hoàn thành.

Nghĩ vậy, Ôn Lật Nghênh bèn giơ tay, ngón tay thon dài câu lấy chiếc cà vạt trước ngực Du Chi, từng vòng cuộn chặt trong lòng bàn tay.

Cô muốn trêu chọc người đàn ông đến hỗn loạn, muốn nhuộm vệt son đỏ thẫm lên cổ áo sơ mi trắng của anh.

Khoảng cách hai người không ngừng được thu hẹp, nhịp thở dần dần hỗn loạn.

Chỉ hôn một chút thôi.

Ôn Lật Nghênh thầm nghĩ trong lòng, sau đó cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Khoảng cách gần đến mức gần như chỉ còn một tấc, cô lại đột nhiên cảm thấy một cảm giác buồn nôn nhàn nhạt. Lông mày cô có chút đau khổ nhíu lại, cô lập tức đẩy Du Chi ra, quay người chạy đi.

Để lại Du Chi mờ mịt mở mắt ra, sau đó nhìn chăm chú vào bóng lưng Ôn Lật Nghênh. Một ngọn lửa được châm lên, lại rất lâu không ai đến dập.

Anh không hiểu nguyên do, chỉ có thể một mình tiêu hóa sự bực bội đó.

Sau đó lại thầm mắng mình không có tiền đồ.

Bình Luận (0)
Comment