Trên đường về, Du Chi là người lái xe.
Vài lần Ôn Lật Nghênh lén nghiêng đầu nhìn anh. Người đàn ông vẫn mím chặt môi, giữa hai hàng lông mày phủ một lớp sương mù, rõ ràng là đang mất mát. Không cần nghĩ cũng biết, là vì nụ hôn đột ngột bị cắt ngang lúc nãy.
Hiếm khi cô có chút không biết phải làm sao, hai tay cô đặt trên đầu gối, các ngón tay xoắn vào nhau.
Ôn Lật Nghênh cũng không biết mình đã làm sao, có lẽ là vì những biến động gần đây của Quyết Khuyết, áp lực có hơi lớn?
Họ không hề nhắc lại nụ hôn có chút khó chịu lúc nãy, cả một đoạn đường im lặng. Xe dừng lại, Ôn Lật Nghênh xuống xe, cô chuẩn bị đi lên lầu. Chưa đi được vài bước, đã bị Du Chi giữ lấy cổ tay.
Người đàn ông ghì chặt cô vào thành xe, một bàn tay hoàn toàn dán sát, bao trọn lấy cằm và sau gáy cô.
Ôn Lật Nghênh đã gặp dì Lý ở hành lang hai lần, cô rất sợ lại bị bà bắt gặp hai người thân mật. Cô có chút chột dạ khó tả, người cô khẽ lùi về sau.
Nhưng Du Chi lại không muốn buông cô ra, lòng bàn tay anh tăng thêm chút lực đạo, day day đôi môi dưới của cô, nhướng mày: “Ôn Lật Nghênh. Mới được bao lâu, em đã chơi chán anh rồi à?”
Anh cảm thấy cuộc đời mình sẽ không có khoảnh khắc nào mất mặt hơn lúc nãy. Không nghi ngờ gì, đó là việc ném sự quyến rũ và lòng tự tôn của một người đàn ông xuống đất, rồi dẫm nát.
Ôn Lật Nghênh nghe anh nói vậy, cô đã không còn hơi sức đâu mà để ý đến việc bị người quen nhìn thấy, vội vàng muốn chứng minh điều gì đó. Cô nhón chân lên, sau đó nhẹ nhàng lướt qua khóe miệng anh.
“Không có.” Rõ ràng cô chỉ cần nhìn anh thêm một cái đã muốn hôn, làm gì có chuyện chơi chán. “Em không có.”
Du Chi nhìn chằm chằm cô một lúc, anh mím môi, khẽ nghiêng đầu, sau đó dừng động tác, cũng không buông cô ra.
Ôn Lật Nghênh không có cách nào, lại nhón chân lên, hôn lên một bên má anh.
Lúc này anh mới cười rồi giơ tay xoa nhẹ đỉnh đầu mềm mại của cô: “Thế này còn tạm được.”
Từ khi hai người chuyển đến căn hộ nhỏ ở tạm, Du Chi luôn ôm đồm hết việc nấu cơm rửa bát, dọn dẹp vệ sinh và một loạt việc nhà khác. Ôn Lật Nghênh cũng mới phát hiện, tài nghệ nấu nướng của anh cũng không hề tầm thường, anh biết làm không ít món, hương vị cũng là loại thượng thừa, rất hợp khẩu vị của cô.
Cô có thể tiếp tục làm công chúa nhà họ Ôn mười ngón tay không dính nước.
Ôn Lật Nghênh được Du Chi bế kiểu công chúa đặt lên sofa, cô lại nói anh đi bật bộ phim truyền hình mới nhất cho mình. Cô cuộn tròn người lại theo tư thế thoải mái nhất, yên tĩnh chờ Du Chi làm xong bữa tối.
Sau khi Du Chi làm xong đồ ăn, đi vòng ra phòng khách, anh phát hiện Ôn Lật Nghênh đã sớm ngủ say.
TV đang phát một bản nhạc nền lãng mạn, anh dẫm lên nhịp điệu đi đến trước sofa, quỳ một gối, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc cô, nhẹ giọng gọi.
Ôn Lật Nghênh ngủ rất say, cảm giác có người chạm vào mình, lại hoàn toàn không muốn dậy, dẻo quẹo làm nũng.
Du Chi không có cách nào với cô, chỉ có thể dỗ dành hỏi: “Không ăn cơm à?”
Truyền đến một tiếng hừ dài như mèo con làm nũng, Ôn Lật Nghênh vùi đầu sâu hơn vào đệm mềm, cô lắc đầu.
“Không ăn, ngủ, buồn ngủ quá, em buồn ngủ quá.”
Du Chi nhìn cô, trong lòng anh tràn ngập sự xót xa. Anh biết Ôn Lật Nghênh một lòng muốn đánh thắng trận chiến khó khăn của Quyết Khuyết, áp lực đè nặng trên vai và trong lòng, lâu ngày khó tránh khỏi mệt mỏi.
Anh cũng không đành lòng phá vỡ giấc ngủ an lành của cô, chỉ lặng lẽ ôm lấy cô, bế về phòng. Mọi động tác đều dịu dàng đến vô cùng, anh nhẹ nhàng giúp cô tẩy đi lớp trang điểm, rồi lần lượt gỡ xuống những món trang sức, những phụ kiện tóc vướng víu. Anh cứ thế nửa nằm bên cạnh, im lặng ngắm nhìn cô thật lâu.
Ôn Lật Nghênh ngủ say sưa, hơi thở nhẹ nhàng và đều đặn. Thỉnh thoảng, khóe môi cô lại cong lên thành một nụ cười, chẳng biết là đang mơ thấy điều ngọt ngào gì.
Trước đây, Du Chi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, anh lại có thể đắm chìm trong việc ngắm nhìn một người đang ngủ say đến vậy. Thâm tình, tinh tế, mềm mại – tất cả những mỹ từ vốn dĩ xa lạ, giờ đây hội tụ lại trong ánh mắt anh khi nhìn cô, nhưng dường như vẫn không đủ để diễn tả hết sự bình yên và tốt đẹp của khoảnh khắc này.
Anh cố nén lại mọi xúc cảm, rồi với sự kiềm chế đến tột cùng, anh khẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn lên vầng trán cô.
Nụ hôn ấy thành kính và dịu dàng, tựa như nụ hôn của chàng hoàng tử trong câu chuyện cổ tích xa xưa.
Chỉ tiếc rằng, nó không đủ để đánh thức nàng công chúa đang ngủ say trong rừng.
Ôn Lật Nghênh mơ màng tỉnh giấc trong ánh nắng rực rỡ của ngày mới.
Ký ức về đêm qua ùa về, cô chợt bật người dậy, nhận ra mình đã ngủ say đến mức bỏ lỡ cả bữa tối mà Du Chi đã mất công chuẩn bị. Cảm giác áy náy len lỏi trong lòng.
Không gian tĩnh lặng đáp lại tiếng gọi khe khẽ của cô. Du Chi đã đi làm rồi. Cô quờ tay lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, và đúng như cô nghĩ, một tin nhắn từ anh đã nằm sẵn ở đó.
Nỗi áy náy trong lòng càng dâng cao. Ôn Lật Nghênh loay hoay không biết phải mở lời xin lỗi thế nào vì đã phụ công sức của anh đêm qua. Lời áy náy cứ nghẹn lại nơi cổ họng, vừa ngượng ngùng, vừa khó nói.
Và rồi, tin nhắn của anh hiện lên, ngắn gọn nhưng dịu dàng:
【 Bà xã, vất vả rồi 】
Dường như có thể xuyên qua ngàn dặm, người đàn ông ấy vẫn luôn thấu tỏ mọi suy nghĩ ngổn ngang trong lòng cô.
Nhìn thấy thanh thông báo trên điện thoại vẫn luôn hiển thị “Đối phương đang nhập…”, lại chậm chạp không có tin nhắn nào đến, Du Chi lập tức hiểu ra cô đang bối rối điều gì.
【 Bữa sáng ở trên bàn ăn, có cần anh gọi chú Dịch qua một chuyến, giúp em hâm lại không? 】
Ôn Lật Nghênh lập tức ném hết mọi lời xin lỗi ra sau đầu: 【 Du Chi! 】
【 Em lại không phải đứa trẻ ba tuổi! 】
Hâm lại bữa sáng chỉ là loại chuyện nhỏ, đâu đáng để chú Dịch chạy qua một chuyến, như vậy cô cũng quá không hiểu chuyện rồi.
Du Chi xem tin nhắn phản bác của cô, khóe miệng anh cong lên, cười cười. Xuyên qua con chữ, dường như có thể nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt xù lông đáng yêu của cô.
Anh trả lời: 【 Có thể là vậy 】
Dù sao thì vẫn còn có anh ở đó, làm chỗ dựa vững chãi để cô có thể tùy hứng, có thể ngang bướng, muốn làm gì thì làm.
Mặt Ôn Lật Nghênh thoáng ửng hồng. Cô không đáp lời, chỉ xoay người xuống giường rồi đi thẳng vào bếp sau khi đã vệ sinh cá nhân xong xuôi. Trong lòng thầm quyết tâm phải trổ tài bếp núc, để cho Du Chi thấy một phen.
Bơ tan chảy xèo xèo trên chiếc chảo nóng, cô khéo léo cho lát bánh mì vào, cẩn thận canh lửa rồi lật mặt bánh. Chẳng mấy chốc, một lát bánh mì vàng óng, thơm phức đã ra lò, trông vô cùng ngon mắt.
Ấy thế mà, khi ngồi vào bàn, cô lại chẳng có chút cảm giác thèm ăn nào. Ngược lại, một cơn buồn nôn bất chợt ập đến.
Cuối cùng, Ôn Lật Nghênh chỉ uể oải gượng ăn vài miếng, rồi nhanh chóng thay quần áo ra cửa, vẫn theo thói quen đến bệnh viện thăm Mạch Gia Hân trước.
Nghĩ đến Mạch Gia Hân lặn lội từ Cảng Đảo xa xôi đến Kinh Bình, chưa kịp ngắm nghía cảnh đẹp nơi đây đã phải “bị nhốt” trong phòng bệnh sạch sẽ, không bước chân ra ngoài được nửa bước, lòng cô lại không khỏi dâng lên cảm giác áy náy. Dù sao, với tư cách là bạn thân và cũng là “chủ nhà” ở Kinh Bình, cô thấy mình có một phần trách nhiệm.
Mạch Gia Hân đã không biết bao nhiêu lần nhấn mạnh rằng mình thực sự ổn, rằng chuyến đi này vốn dĩ chỉ để giải khuây. Rời xa môi trường quen thuộc ở Cảng Đảo, quả thực rất nhiều phiền muộn đã vơi đi phần lớn.
Ban đầu, cô ấy có chút không quen với bộ đồ bệnh nhân nhàm chán, nhưng sau đó đã cho người gửi từ Cảng Đảo sang đủ loại trang sức quý giá. Mỗi ngày, cô ấy lại tự tìm niềm vui bằng cách ngắm nghía, phối hợp những món phụ kiện khác nhau cho cùng một bộ quần áo bệnh nhân. Cứ thế, những ngày tháng trong viện cũng trôi qua một cách thú vị.
Một tay chống cằm, tay còn lại khẽ gõ nhịp lên chiếc bàn nhỏ, Mạch Gia Hân nhìn cô bạn thân đang ngồi đối diện với bộ dạng ủ rũ, không khỏi trêu chọc: “Này, tớ nói thật nhé, sao ngày nào cậu cũng đến đây đúng giờ để ‘điểm danh’ với bộ mặt sầu não thế kia?”
Ôn Lật Nghênh ra hiệu im lặng, mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại.
Sau một hồi lâu nghiên cứu, cô mới ngẩng lên, lẩm bẩm hỏi: “Aria này, cậu nói xem, dạo này tớ cứ căng thẳng vì chuyện của Quyết Khuyết, thỉnh thoảng lại thấy buồn nôn, lúc nào cũng buồn ngủ rũ rượi. Đây có phải là triệu chứng thực thể hóa của chứng rối loạn lo âu mà trên mạng hay nói không?”
Mặc dù Ôn Lật Nghênh luôn tự nhận mình có tâm lý vững vàng, gặp chuyện tuyệt đối không suy sụp, nhưng kể từ khi đọc được những bài viết liệt kê các triệu chứng trùng khớp đến lạ với tình trạng của mình, cô không thể không nảy sinh nghi ngờ.
Mạch Gia Hân hít một hơi thật sâu, lặp lại: “Buồn nôn, muốn ói, thèm ngủ…”
Ánh mắt cô ấy quét từ trên xuống dưới, đánh giá Ôn Lật Nghênh một lượt.
“Cậu có bao giờ nghĩ tới… là mình có thai không?” Giữa ánh mắt mờ mịt của Ôn Lật Nghênh, Mạch Gia Hân gật đầu một cách đầy trịnh trọng. “Chu kỳ của cậu tháng này thế nào rồi?”
“Chu kỳ…” Ôn Lật Nghênh mất vài giây mới tiêu hóa được câu hỏi. “Tháng này… vẫn chưa thấy…”
Theo lý thuyết, lẽ ra nó đã phải đến rồi.
Suy đoán của Mạch Gia Hân như một tia sét đánh trúng vào tâm trí cô. Não bộ Ôn Lật Nghênh trống rỗng, tai ong ong. Cô bất giác đưa tay lên, che lấy bụng dưới của mình.
“Không, không thể nào.”
Cảm giác này không hẳn là vui mừng, nhưng cũng chẳng phải là chán ghét. Hơn tất cả, đó là một sự kinh ngạc tột độ. Lần nào cô và Du Chi cũng cẩn thận dùng biện pháp, về lý thuyết sẽ không xảy ra vấn đề gì. Nhưng cô cũng biết, trên đời này, chuyện gì cũng có một tỷ lệ xác suất nhất định.
“Cậu đang ở bệnh viện rồi, sao không đi kiểm tra luôn cho chắc?”
Miệng thì nói không thể nào, nhưng cơ thể Ôn Lật Nghênh lại rất thành thật. Vừa rời khỏi phòng Mạch Gia Hân, cô đã rẽ ngay sang khoa phụ sản.
Trước đây, cô chưa từng một mình đến bệnh viện, huống hồ lại là chuyện hệ trọng như lấy máu xét nghiệm.
Mãi cho đến khi cầm trên tay tờ kết quả, với dòng chữ trắng đen rõ ràng ghi chỉ số HCG tăng cao, cô vẫn cảm thấy mọi thứ thật mơ hồ, tựa như một giấc mơ không có thật.
Ôn Lật Nghênh tùy tiện tìm một băng ghế trong hành lang, lưng tựa vào bức tường lạnh lẽo. Một cảm giác kỳ diệu, không thể diễn tả bằng lời, từ từ lan tỏa từ tứ chi, len lỏi vào tận cùng trái tim. Cô đọc đi đọc lại tờ giấy ấy, nhưng dù có đọc bao nhiêu lần, kết quả vẫn không hề thay đổi.
Thành thật mà nói, cô chưa hề sẵn sàng.
Chính cô vẫn còn là một đứa trẻ, sự nghiệp ở Quyết Khuyết vẫn còn dang dở, những hoài bão lớn lao còn chưa kịp thành hình, vậy mà sinh linh bé bỏng này lại chọn đến vào đúng lúc này.
Ôn Lật Nghênh lại một lần nữa đặt tay lên bụng dưới. Nơi đó vẫn phẳng lì, cô chẳng cảm nhận được gì cả.
Cô bỗng thấy tủi thân đến muốn khóc. Vui mừng, sợ hãi, hoang mang, lạc lõng – mọi cảm xúc cùng lúc vỡ òa, tựa như có ai đó cố tình đốt lên một màn pháo hoa rực rỡ nhưng không có hồi kết.
Đúng là cô yêu Du Chi, và chuyện này lẽ ra phải nằm trong dự tính của họ. Nhưng nó đến quá sớm, quá đột ngột, vào một thời điểm không hề thích hợp.
Nhưng…
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, đã bị chính cô dập tắt.
Vạn vật trên đời luôn có duyên phận. Sinh linh này đã chọn cô, đang yên bình nằm trong bụng cô, làm sao cô nỡ tước đi cơ hội được nhìn thấy thế giới này của một mầm sống bé bỏng.
Bàn tay Ôn Lật Nghênh vẫn còn run rẩy. Cô bấm số gọi cho Mạch Gia Hân, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Đầu dây bên kia, chỉ cần nghe sự im lặng của cô, đã lập tức hiểu ra.
“Cậu nói với đội trưởng Du chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy cậu định thế nào? Không lẽ định bỏ…”
“Tớ không biết.” Dù dứt khoát ngắt lời Mạch Gia Hhan, nhưng thực ra Ôn Lật Nghênh lại đang do dự đến mức từng cái chớp mắt cũng trở nên chậm chạp. “Tớ thực sự không biết.”
“Sinh con… có đau lắm không?” Cô ngước mắt, hỏi Mạch Gia Hân một câu ngô nghê.
Nỗi đau thể xác, sự hồi phục sau sinh, trách nhiệm nuôi dưỡng một sinh linh… Tâm tư, cơ thể, và cả tương lai của cô… Mọi thứ vốn rõ ràng, ngăn nắp, giờ đây lại bị đảo lộn hoàn toàn, bị ném vào một vòng xoáy đen ngòm của sự vô định. Cô hỏi Mạch Gia Hân, nhưng cũng chẳng mong tìm được câu trả lời.
Mạch Gia Hân đã nói rất nhiều, vừa an ủi, vừa giúp cô phân tích… Nhưng những lời ấy lọt vào tai Ôn Lật Nghênh, dường như nghe được tất cả, mà cũng như chẳng nghe được gì.
Cuối cùng, khi gác máy, lòng cô vẫn là một khoảng trống mờ mịt.
Cô khao khát được gặp Du Chi, có lẽ chỉ cần nhìn thấy anh, những nỗi sợ hãi và căng thẳng này sẽ vơi đi phần nào. Đây là kết tinh tình yêu của hai người họ. Hơn nữa, Ôn Lật Nghênh tủi thân nghĩ, Du Chi mới là “kẻ đầu sỏ”. Nếu không phải tại anh, sao cô lại phải đối mặt với một chuyện sét đánh ngang tai như thế này.
Lòng nóng như lửa đốt, Ôn Lật Nghênh đứng dậy có hơi mạnh, trước mắt cô bỗng tối sầm.
May mắn thay, có người vừa đi qua đã kịp thời đỡ lấy cô. Khi Ôn Lật Nghênh định thần lại, cô mới nhận ra người đó là Viên Tòng Toàn.
Đối phương hiển nhiên cũng không ngờ tới, vẻ mặt thoáng chút kinh ngạc.
Viên Tòng Toàn làm việc tại bệnh viện này, vừa hay được gọi đến khoa sản hội chẩn. Bắt gặp Ôn Lật Nghênh ở đây một mình, quả thực cô ấy rất bất ngờ.
Khi cô ấy cúi đầu nhìn xuống, Ôn Lật Nghênh vội giấu tờ giấy xét nghiệm ra sau lưng.
Viên Tòng Toàn là người thẳng thắn: “Có thai à?”
Ôn Lật Nghênh không thể ngờ được, người đầu tiên nói với cô về tin tức mang thai lại là Viên Tòng Toàn, người mà mấy tháng trước cô còn hiểu lầm về mối quan hệ với Du Chi. Cô có chút ngượng ngùng gật đầu. Dù chưa siêu âm, nhưng bác sĩ cũng đã nói, về cơ bản có thể xác định là có thai.
Cô đã nghĩ Viên Tòng Toàn sẽ phản ứng giống Mạch Gia Hân, sẽ vui mừng chúc mừng cô.
Nào ngờ, cô ấy chỉ khẽ cười, một nụ cười xen lẫn chút chua xót: “Thật tốt.”
Nghe vậy, lòng Ôn Lật Nghênh cũng chùng xuống. Cô biết Viên Tòng Toàn chắc chắn đã nhớ đến Trần Dã.
Cô đang đắn đo tìm lời an ủi, thì Viên Tòng Toàn lại chủ động lên tiếng, dường như không hề e ngại việc phơi bày vết sẹo lòng mình: “Cô thật dũng cảm.”
“Thực ra… tôi vẫn chưa quyết định có muốn giữ đứa bé này không.” Ôn Lật Nghênh không muốn vô cớ nhận lời khen ấy.
Viên Tòng Toàn lắc đầu: “Không phải chuyện này.”
“Tôi nói là, cô dám gả cho Du Chi, và dám yêu anh ấy.”
Ôn Lật Nghênh ngẩng đầu, thấy vành mắt Viên Tòng Toàn đã hơi ửng hồng. Cô hiểu ý nghĩa sâu xa trong chữ “dám” của cô ấy.
Thật kỳ lạ, đây mới là lần thứ hai họ gặp mặt, vậy mà giữa họ lại có một sự đồng cảm tâm giao đến lạ, không cần nói nhiều cũng có thể thấu hiểu lòng nhau.
Du Chi vẫn ở bên cạnh cô, vẫn có thể chạm tới, vẫn có thể cảm nhận.
Nhưng người mà Viên Tòng Toàn yêu, đã sớm trở thành một chấp niệm, không thể gặp lại, cũng chẳng thể nào quên.
Ôn Lật Nghênh lắc đầu, cố nén nước mắt. Người trong cuộc còn chưa suy sụp, cô là người ngoài cuộc, không thể rơi lệ trước được.
“Thực ra lần gặp trước tôi đã muốn nói, tôi rất ngưỡng mộ cô và Du Chi.” Viên Tòng Toàn hít một hơi thật sâu, cố nén lại cơn xúc động. “Năm đó, khi A Dã đi làm nhiệm vụ, tôi lo lắng cho anh ấy đến mức đã nằng nặc xin vào tổ chuyên án của họ với tư cách là nhân viên y tế ngoại viện. Bây giờ nghĩ lại hoàn cảnh lúc đó, tôi vẫn không khỏi rùng mình. Cũng không biết dũng khí từ đâu ra mà một mình lặn lội đến vùng biên giới xa xôi như vậy.”
Cô cười buồn, rồi tiếp tục: “Nói nhỏ cho cô biết, lần cuối cùng tôi gặp A Dã, câu hỏi cuối cùng tôi hỏi anh ấy là, có dám về Kinh Bình rồi cưới tôi làm vợ không.”
Khung cảnh mà Viên Tòng Toàn miêu tả quá đỗi đẹp đẽ, khiến Ôn Lật Nghênh có chút nhập tâm, nhưng trong lòng cô vẫn là một sự hụt hẫng khó tả.
“Anh ấy, một người đàn ông to lớn như vậy, nghe xong lập tức đỏ mặt, chẳng cho tôi câu trả lời đã vội vã bỏ đi.”
Cô ấy im lặng một lúc lâu, rồi ngẩng đầu lên, nước mắt đã chực chờ nơi khóe mi: “Sau khi anh ấy đi, tôi đã vô số lần mơ lại cảnh tượng đó. Tôi nghĩ, chắc là anh ấy dám, chỉ là tôi…”
Viên Tòng Toàn cắn môi, không thể nói tiếp.
Trong những lúc đau đớn đến tột cùng, cô ấy đã từng vô trách nhiệm mà cảm thấy may mắn. May mắn vì họ chưa kết hôn, chưa có con, giữa họ không có những ràng buộc sâu sắc. Cô ấy chỉ cần vượt qua được cửa ải trong lòng, là có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới, một cuộc sống không có hai chữ “Trần Dã”.
Cô ấy vẫn có thể buông bỏ, dù quá trình ấy gian nan, khó khăn đến mức đã vài lần đẩy cô đến bờ vực sụp đổ.
Nhưng sáu năm đã trôi qua, dù Viên Tòng Toàn không muốn thừa nhận, cũng phải chấp nhận một sự thật rằng, hình bóng của Trần Dã, trong mắt cô ấy, trong tâm trí cô ấy, ngày càng trở nên mờ nhạt.
Ôn Lật Nghênh lắc đầu. Cô chủ động nắm lấy tay Viên Tòng Toàn, đặt lên bụng dưới của mình. Dù bây giờ chưa cảm nhận được gì, nhưng hơi ấm từ lòng bàn tay cô ấy có thể truyền đến cô một cách trọn vẹn.
“Tôi tin rằng, cô cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như vậy. Nếu được quay lại năm đó, cô vẫn sẽ tiếp tục yêu anh ấy, và không chút do dự mà gả cho anh ấy.”
Giống như họ của bây giờ.
Chỉ tiếc rằng, cuộc đời này không có “nếu như”.