Chỉ Dỗ Dành Em - Tri Lưỡng Lưỡng

Chương 75


Ôn Lật Nghênh suy đi tính lại, cô vẫn cảm thấy nói chuyện qua điện thoại sẽ thiếu đi sự trang trọng và ý nghĩa.

Cuối cùng, cô chỉ gửi cho Du Chi một dòng tin nhắn mập mờ, rằng tối nay có một tin tức “siêu cấp vô địch bùng nổ” đang chờ anh.

Du Chi đã quá quen với lối nói chuyện khoa trương của cô, nên chẳng còn mấy bận tâm, chỉ hờ hững đáp lại một tiếng “được”.

Nhận được tin nhắn, Ôn Lật Nghênh không mấy hài lòng với sự lạnh nhạt của anh.

Cô nhấn mạnh thêm: 【 Là tin tức cực kỳ quan trọng đó! Anh phải nghiêm túc mong chờ từ bây giờ! Nhất định đó! 】

Cô vừa nhấn gửi, Vũ Manh đã gõ cửa bước vào.

Đây là đặc quyền Ôn Lật Nghênh dành cho cô ấy. Mỗi ngày Vũ Manh phải phải báo cáo công việc ba lần, và để tránh phiền phức, họ đã ngầm quy ước với nhau rằng chỉ cần gõ bốn tiếng là có thể trực tiếp đi vào.

“Tiểu Ôn tổng, lịch trình ngày kia đã được để trống theo yêu cầu của chị rồi ạ.” Vũ Manh đi thẳng vào vấn đề.

Ôn Lật Nghênh sững người: “Ngày kia? Tại sao lại để trống?”

Vũ Manh cúi đầu xác nhận lại lịch trình: “Ngày kia là sinh nhật của cậu hai Du. Nửa tháng trước chị đã dặn phải dời hết công việc của ngày hôm đó sang ngày khác.”

“Nguyên văn của chị là, phải ‘hưởng thụ trọn vẹn thế giới hai người, không để bất cứ chuyện gì làm phiền’.” Cô ấy mỉm cười, cố gắng tái hiện lại nguyên văn.

Má Ôn Lật Nghênh đỏ bừng lên đến tận mang tai. Cô vẫy tay, ra hiệu cho Vũ Manh đừng nói nữa.

Chỉ còn ba ngày nữa, Ôn Lật Nghênh cẩn thận tính toán, rồi nhanh chóng quyết định sẽ giữ bí mật chuyện mang thai đến đúng ngày sinh nhật Du Chi mới nói cho anh.

“Giúp chị đặt lịch khám phụ khoa vào ngày mai.” Cô dặn dò Vũ Manh. Hôm nay quá vội, cô chưa kịp đi siêu âm. Cô muốn chắc chắn mọi thứ, tránh việc mừng hụt vì một sự nhầm lẫn nào đó. “Siêu âm.”

Vũ Manh nhất thời chưa hiểu ra: “Tiểu Ôn tổng, chị, chị…”

Vốn là trợ lý thân cận, Ôn Lật Nghênh cũng không có ý định giấu giếm. Cô gật đầu: “Em đừng nói cho ai biết nhé, đặc biệt là anh cả Ôn Nghiên Tu.”

Vũ Manh không biết cô có dự tính gì, nhưng với cô ấy, tuân lệnh cấp trên là đủ.

Ôn Lật Nghênh vô cùng hài lòng với kế hoạch của mình. Cô không dám tưởng tượng Du Chi sẽ vui đến nhường nào khi biết mình sắp làm cha, lại còn đúng vào dịp sinh nhật anh, một sự sắp đặt hoàn hảo đến từng chi tiết. Cô bất giác đưa tay lên, xoa nhẹ bụng dưới. Từ chiều đến giờ, cô đã vô thức lặp lại hành động này không biết bao nhiêu lần.

Những lời của Viên Tòng Toàn ở bệnh viện vẫn còn văng vẳng bên tai cô.

Cô và Du Chi vẫn còn cơ hội, vẫn có thể nắm tay nhau đi tiếp. Những nỗi sợ hãi về một tương lai vô định, có lẽ chỉ cần tình yêu là có thể vượt qua.

Chỉ cần Du Chi còn ở bên cạnh cô.

Du Chi đến dưới lầu công ty đón cô tan làm. Vừa gặp mặt, anh đã hỏi ngay về “tin tức quan trọng” kia.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, một cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong lòng Ôn Lật Nghênh, gần như lấp đầy cả con người cô. Trong mắt người thương, có thể chứa đựng cả trăm sông ngàn núi, có thể xoa dịu mọi muộn phiền. Chỉ cần khoác tay Du Chi, cô đã cảm nhận được sự bình yên và dũng khí chưa từng có.

“Em đổi ý rồi.” Ôn Lật Nghênh cười ranh mãnh. “Lần sau sẽ nói cho anh nhé.”

Sự tò mò của Du Chi bị treo lên lơ lửng, anh nài nỉ cô nói. Ôn Lật Nghênh cảm thấy vô cùng đắc ý, cô càng tỏ ra úp mở, ra vẻ thần bí mà lắc đầu. Cuối cùng, bị anh mè nheo đến không chịu nổi, cô mới vuốt nhẹ đuôi tóc: “Vậy anh thử nhìn xem, hôm nay em có gì khác không?”

Du Chi nghiêm túc quan sát, nhìn từ trên xuống dưới, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì.

Cô cố tình lắc đầu: “Thấy chưa, thế nên lần sau em mới nói cho anh.”

Ôn Lật Nghênh ngày càng tận hưởng cảm giác nắm giữ thế chủ động này. Lần đầu tiên cô được thấy vẻ mặt mờ mịt của Du Chi. Trước đây, luôn là anh nhìn thấu mọi chuyện, còn bây giờ, cuối cùng cũng đến lượt cô nhìn thấu anh.

Nhưng sự đắc ý của cô chỉ kéo dài đến tối, khi hai người cùng nằm trên giường.

Bàn tay to rộng của Du Chi tự nhiên đặt lên vòng eo mềm mại của cô, rồi từ từ di chuyển lên trên. Hơi ấm nóng bỏng từ tay anh khiến cả người Ôn Lật Nghênh khẽ run lên. Cô theo bản năng nhắm mắt lại, rúc sâu hơn vào lòng anh.

Khi môi gần kề môi, Ôn Lật Nghênh đột nhiên nhớ ra mình đang mang trong bụng một sinh linh bé bỏng.

Cô vội đẩy anh ra. Bắt gặp ánh mắt ai oán của Du Chi, cô cố gắng giải thích: “Em… em mệt rồi.”

Du Chi có chút lưu luyến ôm lấy cô, sống mũi cao thẳng vùi vào hõm cổ trắng ngần, vừa vặn khít khao, cọ ra một cảm giác nóng bỏng.

“Bà xã, chúng ta đã lâu lắm rồi chưa…”

Ôn Lật Nghênh ngẩn người. Cô chưa bao giờ nghe Du Chi nói chuyện với giọng điệu mềm mại đến vậy.

Vừa tủi thân, lại vừa như đang làm nũng. Cô chớp mắt, vẫn không dám tin: “Du Chi, anh đang làm nũng với em đấy à?”

Cô chưa từng nghĩ đến khả năng này.

Du Chi không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ ghé sát lại gần, khẽ hôn lên cằm cô: “Vậy… được không?”

Giọng anh vừa trầm ấm vừa từ tính, cứ quấn quýt bên tai, mang theo một sự mềm mại khó tả. Sau lưng Ôn Lật Nghênh lập tức nổi một lớp da gà mỏng, vừa tê vừa ngứa, hơi thở hoàn toàn rối loạn.

Cuối cùng, cũng chỉ là những nụ hôn triền miên.

Khi đầu ngón tay Du Chi khẽ lướt qua nơi nhạy cảm, Ôn Lật Nghênh vẫn giật mình, vội nắm lấy cổ tay anh, ngăn lại.

Cô không chịu nói lý do, Du Chi đành mang theo sự nghi hoặc và hụt hẫng, đem từng nụ hôn đòi đến tận cùng. Anh hôn cô đến khi đôi mắt cô mất đi tiêu cự, mới chịu buông tha, rồi đặt một nụ hôn cuối cùng lên trán cô. Sau đó, anh đan mười ngón tay vào tay cô, ôm trọn cô vào lòng, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Mọi sóng gió cứ thế nhẹ nhàng lắng xuống.

Chuyện này vốn dĩ là sự đồng thuận của cả hai. Ôn Lật Nghênh không muốn, anh sẽ không ép buộc. Du Chi luôn dành cho cô sự tôn trọng tuyệt đối, dù anh không hiểu tại sao cô lại kháng cự sự thân mật của anh.

Bữa tiệc sinh nhật của Du Chi được chuẩn bị một cách chu đáo.

Ôn Lật Nghênh hiểu tính cách không thích phô trương của anh, nên không tổ chức rình rang như những bữa tiệc của mình. Những năm trước ở Cảng Đảo, cô chỉ hận không thể mời hết tất cả con cháu nhà giàu đến dinh thự họ Ôn, tiệc tùng thâu đêm suốt sáng.

Cô đã suy nghĩ rất nhiều, làm thế nào để thông báo tin tức về em bé một cách ý nghĩa và trang trọng nhất.

Rồi cô nhớ lại, trong khoảng thời gian Du Chi bàn giao công việc, họ đã cùng nhau đi rất nhiều nơi để chụp ảnh cưới. Từ phong cách cổ điển, truyền thống Trung Hoa, đến những chiếc váy đuôi cá, váy hoa… cô gần như đã thử qua hết. Số ảnh chụp được có thể đóng thành cả một cuốn album dày cộm.

Nhưng vẫn còn một mẫu váy cô yêu thích nhất mà chưa được mặc.

Cô luôn tự xưng là “công chúa Ôn”, đương nhiên cô rất chuộng những chiếc váy công chúa lộng lẫy, xa hoa theo phong cách cung đình. Ôn Lật Nghênh đã lén gọi Tiểu Tạ đến để tư vấn, từ mấy mẫu váy cưới đặt may, chọn ra chiếc phù hợp nhất với cô, vừa quyến rũ lại không mất đi vẻ tinh nghịch.

Những mẫu còn lại, cô cũng rất thích, nên cô đã mua hết để dành cho hôn lễ chính thức sau này.

Tiểu Tạ như thường lệ gật đầu, rồi vỗ tay tán thưởng: “Cô hai mặc gì cũng đẹp ạ.”

Trong lòng cô ấy thầm nghĩ, váy cưới dự bị đã đẹp đến thế này, vậy thì chiếc váy chính cuối cùng sẽ còn lộng lẫy đến nhường nào.

Ban đầu Ôn Lật Nghênh còn lo lắng, chỉ còn ba ngày nữa mới nhớ đến việc chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Du Chi, có thể sẽ hơi vội.

Nhưng sau đó cô phát hiện ra, chỉ cần có đủ tiền, mọi chuyện không thành vấn đề. Cô chỉ cần đưa ra ý tưởng, còn việc thực hiện đã có người khác lo liệu.

Một ngày trước sinh nhật Du Chi, khi nhận được ảnh chụp hậu trường từ Vũ Manh, Ôn Lật Nghênh vừa tắm xong, cô đang lười biếng cuộn tròn trên sofa.

Cô lạ lẫm lướt màn hình bằng hai ngón tay. Khung cảnh được tái hiện lại giống hệt như những gì cô đã tưởng tượng. Những ý tưởng trừu tượng đã biến thành hiện thực. Phong cách đồng thoại mộng ảo, lãng mạn mà cô muốn, vậy mà lại thật sự hiện hữu.

Nói ra thật xấu hổ, đây là lần đầu tiên cô tự mình lên kế hoạch cho một bữa tiệc từ đầu đến cuối.

Trước đây, vào mỗi dịp sinh nhật cô, ba mẹ và hai anh trai sẽ lo liệu mọi thứ. Họ quá hiểu sở thích của cô, nên mỗi lần trang trí đều rất hợp ý. Còn sinh nhật của những người khác, cô cũng chỉ thỉnh thoảng góp vài ý tưởng, phần lớn là tham gia cho vui.

Không thể không nói, cảm giác này thật kỳ diệu. Ôn Lật Nghênh mím môi.

Cô liếc nhìn Du Chi đang tập tạ, không khỏi nghĩ, thật là hời cho anh, lại có được vinh dự này, đây chính là lần đầu tiên của cô!

Rồi cô lại nghĩ, thảo nào anh cả Ôn Nghiên Tu lại ngày ngày chìm đắm trong công việc, hóa ra cảm giác tiêu tiền làm việc lại sảng khoái đến vậy!

Ôn Lật Nghênh lặng lẽ đi đến sau lưng Du Chi, từ phía sau vòng tay qua, che mắt anh lại.

Hàng mi anh khẽ chớp, lướt qua lòng bàn tay cô, tạo ra một cảm giác ngưa ngứa. Ôn Lật Nghênh không nhịn được mà bật cười.

Du Chi buông tạ xuống, rồi vòng tay ôm lấy cô. Cả người Ôn Lật Nghênh được anh nhấc bổng lên, nhẹ như một chiếc lông vũ.

“Lại nghĩ ra trò gì xấu xa à?” Anh cắn nhẹ vành tai cô, hỏi.

Ôn Lật Nghênh lắc đầu, rồi mới nhận ra mắt anh đang bị che, liền nói: “Không có đâu.”

Cô đang bận rộn chuẩn bị bất ngờ sinh nhật cho anh, làm gì có thời gian nghĩ ra trò gì xấu.

Cuối cùng, Ôn Lật Nghênh nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh: “Du Chi, em rất mong chờ ngày mai.”

Ba ngày qua, cô đã suy nghĩ rất nhiều, về cô, về anh, về họ, và về em bé của họ. Cảm giác bất ngờ ban đầu đã qua đi, cô trở nên bình tĩnh và khách quan hơn. Không ai sinh ra đã biết hết mọi thứ. Có lẽ cô có thể trở thành một người mẹ tốt, và Du Chi sẽ là một người cha tốt. Giống như việc cô từ một tiểu thư sống trong nhung lụa bắt đầu học cách quản lý Quyết Khuyết, một thân phận mới, cô cũng có thể làm tốt.

Ôn Lật Nghênh vô cùng tự tin.

“Mong chờ cái gì?” Du Chi hỏi.

Cô nghiêng đầu suy nghĩ, rồi chủ động hôn lên hàng mi anh, giọng nói dịu dàng như tuyết tan: “Mong chờ sinh nhật của anh. Sau đó nói với anh một tiếng, sinh nhật vui vẻ.”

Du Chi cười: “Nếu em muốn nói, thì một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, anh có thể tổ chức sinh nhật đều đều.”

“Sao được chứ!” Ôn Lật Nghênh giận dỗi, “Như vậy thì còn gì là ý nghĩa nữa!”

Chính là vì cái ý nghĩa này mà cô đã treo sự tò mò của Du Chi suốt ba ngày.

“Ngày mai có bất ngờ à?” Du Chi thờ ơ hỏi.

“Đương nhiên.” Ôn Lật Nghênh gật đầu lia lịa. “Nếu anh dám không thấy bất ngờ…”

Cô tưởng tượng đến khung cảnh ngày mai, rồi hôn lên môi Du Chi, như một lời cảnh cáo trước mà cắn nhẹ:

“Anh chết chắc!”

Với tâm trạng đó, Du Chi đã trải qua một đêm lo lắng bất an. Anh không hiểu sao tim mình cứ đập thình thịch, không rõ là vì căng thẳng, hay vì thật sự bị sự úp mở của Ôn Lật Nghênh khơi dậy trí tò mò.

Anh đã trằn trọc tỉnh giấc không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần tỉnh lại, anh luôn vòng tay ôm chặt người bên cạnh, rồi mới có thể yên tâm nhắm mắt ngủ tiếp.

Những đêm như vậy đã trở thành thói quen của hai người.

Nhưng Du Chi chưa bao giờ cảm thấy chán ghét. Dù có là cả một đời, anh cũng sẽ không bao giờ chán.

Ngày hôm sau, anh được chú Dịch gọi đi thay vest, một bộ vest chính thống mà anh không quen mặc nhất.

Du Chi khó chịu thay áo sơ mi trắng, chật vật thắt cà vạt. Anh rất ít khi mặc vest, đặc biệt là loại cần thắt cà vạt nghiêm chỉnh thế này. Tay nghề còn non, mỗi lần đều phải nín thở mới có thể thắt được ngay ngắn.

Anh không khỏi phàn nàn: “Chú Dịch, bộ vest này chật quá.”

Chú Dịch ho nhẹ, rồi giải thích: “Đây là do cô hai tự mình chọn ạ. Cô ấy nói rất hợp với chiếc váy của cô ấy mặc hôm nay, hơn nữa… chật một chút có thể tôn dáng.”

Du Chi im lặng hai giây, rồi không chút nguyên tắc mà đổi giọng: “Cháu cũng thấy vậy.”

Anh thắt xong cà vạt, khoác thêm áo vest đen, rồi soi đi soi lại trước gương.

“Đúng là tôn dáng thật. Chú Dịch xem, cơ ngực và bắp tay của cháu có phải lại to hơn một chút không.”

“…”

Chú Dịch nhất thời không nói nên lời.

Nhưng không thể không thừa nhận, thẩm mỹ của cô hai quả là đỉnh cao. Tùy tiện phối cho cậu hai một bộ, cũng có thể tôn lên những điểm sáng trên người anh. Vốn đã đẹp trai, giờ lại càng toát ra một sức quyến rũ không thể bỏ qua.

Vì muốn giữ bí mật, hai người đã đi đến trang viên riêng. Trong xe chỉ có anh và chú Dịch.

Trang viên là do Ôn Lật Nghênh đích thân chọn lựa, nằm ở ngoại ô Kinh Bình, trên một bình nguyên bao la, yên tĩnh và thanh bình, một chốn đào nguyên xa rời sự ồn ào của trần thế. Cô cảm thấy Du Chi sẽ thích.

Mặc dù Ôn Lật Nghênh biết, dù cô có chọn địa điểm nào, tổ chức bữa tiệc ra sao, Du Chi cũng sẽ nói anh thích.

Chú Dịch đỗ xe, rồi theo lời dặn của Ôn Lật Nghênh, dẫn Du Chi đến bãi cỏ trước sân.

Không khí vẫn còn sự tươi mát của sương sớm. Đôi giày da Oxford cao cấp vững bước trên con đường đá. Cảm giác căng thẳng của đêm qua lại ùa về. Anh nuốt nước bọt vài cái, mới miễn cưỡng ép được trái tim đang đập loạn xạ xuống.

Anh đi vào trong phòng, nghe tiếng dương cầm du dương, chờ đợi nàng công chúa của mình.

Đến giờ hẹn, vẫn không thấy cô đâu. Biết chắc cô sẽ đến, nhưng Du Chi vẫn không khỏi mất kiên nhẫn, hết lần này đến lần khác giơ tay lên, nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe phiên bản giới hạn trên cổ tay.

Nhưng đối với Du Chi lúc này, nó chẳng qua chỉ là một công cụ để xem giờ. Mặt đồng hồ dù có tinh xảo đến đâu, cũng không chờ được Ôn Lật Nghênh đến muộn.

Là một đặc nhiệm chuyên nghiệp, anh nên có sự kiên nhẫn và trầm ổn.

Nhưng trước mặt Ôn Lật Nghênh, mọi lý trí lạnh lùng lại trở nên vô dụng. Anh chỉ muốn gặp cô, muốn ôm cô, muốn hôn cô, hoàn toàn không thể chờ đợi thêm được nữa.

Ngay khi anh không thể chờ đợi hơn, định quay người đi tìm, một vòng tay mềm mại đã ôm lấy anh từ phía sau.

Hai cánh tay thon trắng của Ôn Lật Nghênh vòng qua eo, ôm chặt lấy anh.

“Bảo bối, em đến muộn.” Du Chi nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô, có chút mê mẩn.

Anh chỉ nói ra sự thật, giọng điệu không hề có chút oán trách nào.

Ôn Lật Nghênh lại vẫn kiêu kỳ bắt lỗi: “Sao chứ. Đến muộn là đặc quyền của con gái mà.”

“Vừa rồi không biết sao, đột nhiên có người đến hỏi đường em.” Ôn Lật Nghênh nhíu mày. Nếu không cô cũng sẽ không đến muộn. “Trang viên này cũng không lớn lắm, không hiểu sao một nhân viên công tác lại không rành đường bằng em.”

Du Chi cũng có chút khó hiểu: “Người của Du Viên phái tới à? Không nên không tuân thủ quy tắc như vậy chứ.”

Ôn Lật Nghênh không mấy để tâm. Cô vừa lo lắng không biết Du Chi có thích bữa tiệc sinh nhật không, vừa suy nghĩ lát nữa phải nói chuyện em bé thế nào, lại vừa đoán phản ứng của anh, đâu còn tâm trí đâu mà nghĩ đến những chuyện khác.

Thấy anh định đi xem xét tình hình, cô vội giữ lấy cổ tay anh, ngước mắt nhìn.

Cô hiểu bệnh nghề nghiệp của một đặc nhiệm, anh luôn cảnh giác với mọi chi tiết.

Nhưng hiện tại thì không được.

Ánh mắt Ôn Lật Nghênh đầy tủi thân, ngấn nước. Cô đã chuẩn bị cho anh nhiều như vậy, còn có rất nhiều lời muốn nói, sao có thể để anh đi.

“Du Chi, anh chắc chắn là muốn bỏ em lại đây, để đi hỏi chuyện một người không liên quan gì sao?”

Bình Luận (0)
Comment