Chỉ Dỗ Dành Em - Tri Lưỡng Lưỡng

Chương 76


Nghe tiếng Ôn Lật Nghênh, Du Chi mới khẽ hạ tầm mắt, ánh mắt nghiêm túc lướt qua cô.

Người phụ nữ khoác trên mình bộ váy cưới trắng tinh, đẹp đến mức có chút không thật. Gương mặt to bằng bàn tay, ngũ quan tinh xảo đến mức hoàn hảo. Xương mày liền mạch với sống mũi, tôn lên đường nét sắc sảo, tựa như một cô búp bê phương Tây mang theo chút phong tình dị vực.

Vừa hay, một tia sáng nghiêng xuống, nhẹ nhàng đậu trên bờ vai trắng nõn, mịn màng của cô.

Khiến người ta trông như một Thánh nữ giáng trần, đẹp không sao tả xiết.

Du Chi nhìn cô, trái tim run lên từng nhịp. Anh mặc cho Ôn Lật Nghênh giơ tay nắm lấy tay mình, mười ngón tay đan chặt, chiếc nhẫn cưới khẽ cấn vào nhau.

“Không bỏ em lại đâu.”

Anh định giơ tay xoa đầu cô, lại sợ làm rối mái tóc được tết tỉ mỉ của cô.

Ôn Lật Nghênh tuyệt đối là người hợp đội vương miện nhất trên thế giới này. Cô chính là nàng công chúa được trời ưu ái, xứng đáng được hưởng trọn vẹn sự cưng chiều.

Cuối cùng Du Chi đành lùi bước, dặn dò chú Dịch đi điều tra người hỏi đường lúc nãy.

Ôn Lật Nghênh thấy anh cúp điện thoại của chú Dịch, hơi chu môi: “Có phải là anh quá cảnh giác không. Lỡ như chỉ là một nhân viên mới nào đó của Du Viên, ngày thường làm việc hơi lơ đễnh thì sao.”

“Cả Du Viên này mà còn có người không nhận ra em sao?” Du Chi nhướng mày. “Nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.”

Ôn Lật Nghênh ngẫm lại một lúc rồi gật đầu. Cô thấy lời anh nói cũng có lý, nhưng quả thực không để tâm nhiều.

Cô thực ra là người chỉ tập trung vào một việc, trong lòng có chuyện quan trọng hơn thì sẽ tự động bỏ qua những chuyện lặt vặt khác.

Lúc này Du Chi mới biết Ôn Lật Nghênh hôm nay còn sắp xếp một buổi chụp ảnh cưới.

Nơi xa có trời xanh, mây trắng, ánh nắng, bãi cỏ. Gần đó có những bụi hoa hồng trắng lấp đầy tầm mắt, phối hợp với bộ váy cưới phong cách cung đình của Ôn Lật Nghênh, như một câu chuyện cổ tích bước vào hiện thực, đẹp đến không thành lời.

Bộ váy cưới này của Ôn Lật Nghênh lộng lẫy đến mức Du Chi thậm chí còn sinh ra ảo giác hôm nay chính là ngày hôn sự của họ.

Buổi chụp ảnh kết thúc. Khi cả ekip đã rời đi, trả lại không gian cho sự tĩnh lặng, hai người vẫn giữ nguyên tư thế tạo dáng cuối cùng. Ôn Lật Nghênh ngồi trên bậc thềm trắng muốt, còn Du Chi đứng phía dưới, phải ngước mắt lên mới có thể thu trọn bóng hình kiêu kỳ của cô vào tầm mắt.

Ôn Lật Nghênh khẽ cười, ngón tay mân mê đôi bông tai ngọc trai: “Du Chi, anh nói xem, chúng ta của bây giờ, và một hôn lễ thực sự, có gì khác nhau không?”

“Khác nhau rất nhiều.” Du Chi chậm rãi bước lên, đến bên cạnh và nắm lấy tay cô. “Hôm nay là em chuẩn bị, còn hôn lễ của chúng ta, phải để anh lo.”

Anh mỉm cười. Nhân lúc có nhiều thời gian rảnh gần đây, anh đã bắt tay vào việc lên kế hoạch cho ngày trọng đại của cả hai. Trong đầu anh, mọi thứ từ nhẫn kim cương, địa điểm, cho đến từng chi tiết nhỏ nhất, đều đã bắt đầu thành hình. Anh tin chắc, với sự thấu hiểu của mình, anh nhất định sẽ mang đến cho cô một hôn lễ thế kỷ, một hôn lễ mà cô hằng ao ước. Anh mong chờ ngày đó đến, cũng như cách cô đã mong chờ ngày hôm nay.

“Vậy anh chuẩn bị đến đâu rồi?” Ôn Lật Nghênh tò mò truy hỏi.

Vừa dứt lời, anh đã bước đến bên cạnh, khẽ cúi xuống, vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, kéo cô sát vào lòng. Anh học theo vẻ bí ẩn của cô mấy ngày nay, thì thầm: “Bí mật.”

“Du Chi, anh…” Ôn Lật Nghênh giận dỗi, bàn tay nắm chặt lại như muốn đấm anh một cái. Nhưng rồi, cô lại cụp mắt xuống, ánh nhìn dừng lại nơi bụng dưới của mình, rồi bật cười. “Anh tốt nhất là làm cho nhanh lên đấy!”

Bằng không thì em chờ không nổi, mà bảo bối trong bụng cũng không chờ nổi đâu. Em nhất định không chịu mặc váy cưới với chiếc bụng lùm lùm!

Hôn lễ cả đời chỉ có một lần, cô nhất định phải xuất hiện một cách xinh đẹp nhất.

Như vậy mới đáng để cô trân trọng, hồi tưởng suốt cả đời.

Hai người tay trong tay dạo bước trên bãi cỏ. Xa xa, mặt trời sắp lặn xuống dưới đường chân trời, ánh chiều tà rực rỡ, nhuộm cả bầu trời thành một màu hồng lãng mạn.

“Du Chi,” tim Ôn Lật Nghênh bất giác đập nhanh hơn, gò má cô dần ửng lên một vầng ấm nóng. “Anh nói xem, sau này con gái của chúng ta, có giống anh không?”

“Giống anh à? Tại sao lại phải giống anh?”

“Chẳng phải người ta vẫn nói con gái giống cha sao?” Từ nhỏ đã có người nhận xét rằng, cái tính khí không chịu thua của cô giống hệt ba Ôn Triệu Lân.

Ôn Lật Nghênh buông tay anh ra, giơ hai tay lên làm động tác cầm súng: “Giống anh thì vừa ngầu vừa đẹp trai, oách biết bao.”

Nhưng rồi, cô lại nhanh chóng chìm vào mâu thuẫn.

“Nhưng mà nguy hiểm lắm, lại phải luyện tập quanh năm, vất vả hơn những công việc khác nhiều.” Giọng cô đã thoáng chút xót xa. “Hay là con trai cũng được. Như vậy anh có thể tự mình dạy con tập thể hình, luyện cho thân hình đẹp giống hệt anh, được không?”

Những lời nói vu vơ của cô, lại vô tình chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng Du Chi. Anh bắt đầu cùng cô mơ mộng về một tương lai xa xôi, về đứa con của họ, về mái ấm nhỏ bé của riêng hai người.

Anh đặt tay lên vòng eo con kiến của cô, kéo cô lại gần hơn. Mùi hương dịu dàng từ mái tóc cô len lỏi vào khứu giác, khẽ khàng khuấy động tâm can.

“Sao lại tham lam đến vậy?” Du Chi bật cười, một nụ cười cưng chiều đến bất đắc dĩ. “Rốt cuộc là thích con trai hay con gái?”

Ôn Lật Nghênh chớp mắt. Cô biết anh chỉ thuận miệng hỏi, nhưng cô lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ: “Khó chọn quá đi, em có thể có cả hai được không?”

Nghe vậy, nụ cười của Du Chi càng thêm sâu. Anh giơ tay véo nhẹ chóp mũi cô: “Đúng là tham lam.”

Ôn Lật Nghênh không bận tâm, chỉ mím môi. “Vậy còn anh thì sao? Anh thích gì?”

“Anh…” Dường như bị lây sự nghiêm túc của cô, anh cũng trầm ngâm, nghĩ về tuổi thơ của chính mình rồi khẽ lắc đầu. “Anh không mong cầu nhiều, chỉ cần con có phẩm hạnh đoan chính, sống chân thành là đủ rồi. Con không cần phải so sánh với bất kỳ ai, có thể tự do làm những gì mình thích. Dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho con.”

“Anh nói vậy chẳng khác nào bảo em là một người mẹ nghiêm khắc!” Ôn Lật Nghênh chu môi.

Lòng bàn tay Du Chi từ từ lướt dọc sống lưng, rồi vòng ra ôm lấy eo cô, ánh mắt anh cúi xuống dịu dàng. Đôi mắt sâu tựa mặt hồ ngàn thước, đủ sức xoa dịu mọi hờn dỗi của cô.

“Còn một điều quan trọng nhất.”

Sự tò mò của Ôn Lật Nghênh bị khơi dậy, cô vội hỏi: “Là gì vậy?”

“Con phải biết cách dỗ mẹ vui.”

Nghe đến đây, mọi muộn phiền trong lòng Ôn Lật Nghênh tan biến. Cô hoàn toàn buông bỏ những lo âu và sợ hãi, lòng ngập tràn hân hoan trước viễn cảnh mà Du Chi vừa vẽ ra.

Cô không biết người đàn ông này từ khi nào lại trở nên dẻo miệng đến vậy. Rõ ràng lúc mới quen, mặt anh lúc nào cũng cau có, nói chuyện thì cộc lốc, lạnh như một tảng băng ngàn năm trên đỉnh núi tuyết.

Cô chủ động nhón chân, đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe miệng anh.

Có lẽ trước nay Du Chi chưa từng nghĩ đến khả năng này, mới không cảm nhận được những thay đổi nhỏ gần đây của cô.

Hai người đi đến trước bàn, trên đó bày chiếc bánh kem ba tầng mà Ôn Lật Nghênh đã đặt riêng cho anh.

Ánh hoàng hôn chiếu vào tháp sâm panh một bên, tạo ra một màu sắc hình cung rất đẹp. Ôn Lật Nghênh cảm thấy thời cơ đã đến, cô có thể chúc anh sinh nhật vui vẻ, cũng có thể nói cho anh biết, anh sắp làm cha.

“Du Chi. Em đã ám chỉ nhiều như vậy rồi, anh vẫn chưa đoán ra ý của em là gì sao.”

Trong mắt Ôn Lật Nghênh như chứa đựng vạn vì sao, vừa sáng vừa trong, lòng tràn đầy vui mừng mong chờ.

Theo mỗi một chữ thốt ra, hơi thở trở nên ngày càng dồn dập, gương mặt nóng lên, tim đập cũng như trống dồn kịch liệt. Cô giống như trước nay chưa từng căng thẳng như vậy:

“Thực ra em…”

Không biết từ đâu đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, cắt ngang lời Ôn Lật Nghênh.

Du Chi theo bản năng cảm thấy không ổn, như tiếng nổ của thuốc nổ. Anh theo kinh nghiệm xác định phương vị, vừa quay người đi xem. Bên cạnh bàn hai người đột nhiên vụt ra một bóng đen, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, khuỷu tay kéo Ôn Lật Nghênh về phía sau.

Chờ Ôn Lật Nghênh phản ứng lại, cổ cô đã bị người ta siết chặt, hô hấp không thuận, cảm giác ngạt thở rất nhanh ập đến. Trong lúc giãy giụa, cô nhìn thấy người phía sau từ sau lưng rút ra một khẩu súng, đặt ở bên hông cô.

“Buông cô ấy ra!” Du Chi phản ứng lại trước tiên, anh bắt lấy tay Ôn Lật Nghênh.

Kết quả vẫn là chậm nửa nhịp, đầu ngón tay chỉ vớt được không khí.

“Hóa ra đội trưởng Du lừng danh, cũng có lúc thiếu cảnh giác như vậy à.”

Người đó kìm kẹp Ôn Lật Nghênh, từng bước lùi về sau, kéo khoảng cách an toàn với Du Chi.

Sắc mặt Du Chi lập tức trở nên trắng bệch, đặc biệt là khi nhìn rõ khuôn mặt của kẻ bắt cóc Ôn Lật Nghênh. Đó là một khuôn mặt mà anh sẽ không bao giờ quên. Anh chưa từng gặp hắn, nhưng đã vô số lần lật xem bức họa của hắn ở cục cảnh sát.

“Đơn Minh Chính.”

Mấy tháng trước, trong lần đặc nhiệm đội truy bắt tập đoàn buôn lậu ở quán bar Purprison tại Cảng Đảo, gần như toàn bộ thành viên đều sa lưới, chỉ có kẻ cầm đầu “Đầu trọc” đang lẩn trốn.

Tiểu Ngũ đã tìm được đường sống trong chỗ chết, vẽ ra bức họa của Đầu trọc. Thông qua các biện pháp kỹ thuật, cảnh sát hình sự sàng lọc trong kho dữ liệu, cuối cùng xác định được thân phận thật của hắn. Tên thật của Đầu trọc là Đơn Minh Chính. Toàn bộ hệ thống công an trên cả nước đã ra lệnh truy nã, đáng tiếc là đá chìm đáy biển, không có tin tức.

“Ồ.” Đơn Minh Chính cười một tiếng, “Cảnh sát nắm giữ nhiều thông tin như vậy, ngay cả tên của tôi cũng tra ra được.”

Tay hắn cầm súng, họng súng lướt qua lướt lại trên má Ôn Lật Nghênh, ý khiêu khích rất rõ: “Thế nào? có phải cảnh sát Du nằm mơ cũng muốn bắt được tôi không?”

“Hiện tại tôi đang ở đây, anh đến đi.”

Đơn Minh Chính cười có chút hung hăng, giọng vừa dứt, xa xa lại truyền đến một tiếng nổ chói tai: “Đáng tiếc, hiện tại quyền chủ động dường như đang nằm trong tay tôi. Có phải Cảnh sát Du nên hạ thấp tư thế một chút, cầu xin tôi không.”

Họng súng lạnh băng đặt ở thái dương Ôn Lật Nghênh, hơi thở thô trầm và mùi mồ hôi nồng nặc của người đàn ông phía sau càng làm cô cảm thấy dạ dày một trận quặn thắt. Cô gắt gao c*n m** d***, không dám phát ra nửa điểm thanh âm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Du Chi.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cô hoàn toàn không phản ứng lại được.

Lúc này cô mới phát hiện người ta trong tình huống sợ hãi tột độ, mọi giác quan sẽ trở nên trì trệ. Cô sợ hãi đến mức ngay cả phản ứng bản năng là khóc cũng đã quên.

Du Chi đứng ở cách đó hơn mười bước, giống như một pho tượng đá đã bị phong trần nhiều năm. Toàn thân cơ bắp căng cứng, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ có cặp mắt kia, âm trầm đến đáng sợ, bên trong cuồn cuộn sóng dữ, gần như muốn cuốn trôi lý trí, nhưng lại bị ép phải giữ lạnh băng.

Đầu óc anh trở nên rất loạn, rất nhiều hình ảnh rời rạc trong nháy mắt hiện lên trước mắt anh.

Tiếng súng vang lên khi Trần Dã hy sinh.

Đêm hành động ở Purprison, Tiểu Ngũ ngã trong vũng máu.

Còn có rất nhiều năm qua, anh đã trải qua, vô số, những hình ảnh giải cứu con tin.

Thành công, thất bại… Cuối cùng đều trở nên mơ hồ, sau đó tầm mắt lại trở nên rõ ràng, trước mắt chỉ còn lại khuôn mặt của Ôn Lật Nghênh. Anh không dám nghĩ đến mọi hậu quả, cho nên chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh.

“Đơn Minh Chính, anh muốn làm gì?” Du Chi ngưng lại giọng điệu, hỏi hắn. Giống như những lần đàm phán khi ra nhiệm vụ trước đây.

“Làm gì? Tôi không muốn làm gì cả.” Đơn Minh Chính cong môi, “Anh không quên đó chứ. Lần đó ở Cảng Đảo, cảnh sát các người đã bắt gần như tất cả anh em của tôi, bắt bắt, giết giết, ngay cả một đứa trẻ mười mấy tuổi cũng không tha.”

Du Chi có ấn tượng.

Lúc đó nhiệm vụ kết thúc, khi sắp xếp lại hồ sơ, Lạc Hạo Vũ còn cảm khái với anh, người nhỏ nhất trong tập đoàn buôn lậu là một cậu bé mới 16 tuổi. Vì thể hiện khuynh hướng bạo lực rõ ràng, tay cầm súng máy bắn phá trên diện rộng vào các nhân viên đặc nhiệm, đã bị một tay súng bắn tỉa mai phục ở trên cao bắn chết.

“Đó là em trai của tôi, từ nhỏ em trai và tôi đã sống nương tựa lẫn nhau.” Giọng Đơn Minh Chính có chút không tự chủ mà run rẩy, “Nó vẫn còn là một đứa trẻ, nó còn có một tương lai rất tốt nhưng lại chết trong tay các người.”

Lúc này nhân viên an ninh trong trang viên mới đuổi tới, lại không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Du Chi nghe được tiếng động phía sau, giơ tay ra hiệu cho họ dừng lại, chính anh lại nhìn chằm chằm Ôn Lật Nghênh. Gương mặt người phụ nữ đã dọa đến trắng bệch, vai, cánh tay, đầu ngón tay không kiểm soát được mà run lên khe khẽ, cả người như một sợi dây đàn căng chặt. Cô chắc chắn đã sợ đến không thể chịu đựng được.

Anh nhìn vào mắt cô, bốn mắt đối diện khi, có một sức mạnh vô hình đang phát sinh.

Cảm xúc của Đơn Minh Chính rõ ràng trở nên ngày càng kích động, đặc biệt là khi nhắc đến em trai hắn. Du Chi biết, không thể kéo dài thêm nữa, anh phải lập tức đưa ra phán đoán và lựa chọn.

“Đừng sợ.” Anh ra khẩu hình, “Tin tưởng anh.”

Du Chi buông tay, rũ xuống bên người, chỉ vươn ra hai ngón tay, nhẹ nhàng ngoéo một cái.

Anh thấy con ngươi của Ôn Lật Nghênh hơi đi xuống một chút, chỉ có thể gửi hy vọng vào việc cô đã hiểu được mật hiệu của anh. Vào thời khắc này, anh không còn cách nào khác.

“Đội trưởng Du, anh cũng nên nếm thử mùi vị mất đi người mình yêu thương nhất là thế nào chứ.” Đơn Minh Chính siết chặt lấy Ôn Lật Nghênh, ngón tay đã đặt sẵn trên cò súng, sẵn sàng bóp cò bất cứ lúc nào. “Cả một đời làm cảnh sát trừ gian diệt ác, để rồi cuối cùng lại không thể bảo vệ được người vợ yêu dấu của mình. Cảm giác đó, hẳn sẽ dằn vặt và hối hận lắm phải không? Rồi anh sẽ hiểu được nỗi đau đớn khi bị người ta cướp đi người thân là thế nào. Gậy ông đập lưng ông, món hời này không lỗ đâu. Anh đáng phải chịu kết cục này.”Cuối cùng Du Chi nhìn Ôn Lật Nghênh một cái, sau đó ngược lại nhìn về phía Đơn Minh Chính.

Ánh mắt rất kiên nghị, nhưng nhìn kỹ rõ ràng có thể nhận ra những tơ máu trong đáy mắt. Anh cười lạnh một tiếng.

“Nó chỉ là một đứa trẻ 16 tuổi, anh bắt nó bỏ học, theo anh buôn lậu, đánh nhau, cướp bóc, nổ súng, giết người, đó chính là cái gọi là tiền đồ rất tốt của anh sao?” Anh muốn chọc giận Đơn Minh Chính, chỉ có làm cho cảm xúc của hắn kích động, anh và Ôn Lật Nghênh mới có thể tìm được đột phá. “Đơn Minh Chính, là anh đã hại nó.”

“Nói bậy!” Giọng Đơn Minh Chính rõ ràng thay đổi, hô hấp cũng càng thêm thô trầm, ngực phập phồng kịch liệt, “Tao là anh nó, sao tao có thể hại nó! Là mày, là các người, những cảnh sát coi thường mạng người này!”

Du Chi bắt lấy khoảnh khắc họng súng của Đơn Minh Chính rời khỏi người Ôn Lật Nghênh, một phen giật lên chiếc khăn trải bàn bên cạnh, hất vào mặt hắn. Một bước dài tiến lên, anh nắm chặt lấy cổ tay Ôn Lật Nghênh.

Cũng may Ôn Lật Nghênh đã đọc hiểu được ám chỉ vừa rồi của anh. Trong khoảnh khắc chịu lực, cũng dùng hết sức mình lao về phía trước.

Như một đóa mây phiêu bạt, cuối cùng cũng tìm được nơi nương tựa.

Cô đâm vào lồng ngực Du Chi, mạnh mẽ, hữu lực. Vào lúc này đối với cô, vô cùng an tâm.

“Pằng!”

Nhưng tiếng súng vang lên đinh tai nhức óc, xé rách không khí và trái tim vừa mới thả lỏng của cô.

Ôn Lật Nghênh cảm giác trước mắt như đang phát một đoạn phim quay chậm. Một tay Du Chi ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô. Một tay anh bế cô lên, xoay một góc, mặc cho tà váy cưới trắng tinh vẽ một đường cong tinh tế trong không trung, sau đó chặt chẽ ôm cô.

Thời gian dường như đã dừng lại ở khoảnh khắc đó.

Tiếng súng gây ra dư chấn ù tai còn không ngừng xoay vần. Cánh tay cô sau khi ngã xuống đất, cọ qua lớp cỏ mềm, có lẽ đã bị cắt qua, thấm nhè nhẹ đau đớn, Ôn Lật Nghênh lại hoàn toàn không để ý.

Cô được Du Chi che chở gắt gao, hơi thở ấm áp quen thuộc của người đàn ông bao bọc lấy cô. Nhưng trong sự quen thuộc lại tỏa ra một mùi tanh nồng chưa từng có, khiến cô hoảng sợ không thôi.

Ôn Lật Nghênh run lông mi, đối diện với cặp mắt hẹp dài của Du Chi, nước mắt trong nháy mắt trào ra.

Thái dương anh chảy ra mồ hôi lạnh, mày anh cũng vì chịu đựng đau đớn tột cùng mà nhíu chặt, nhưng cặp mắt kia lại thả lỏng, khi anh nhìn cô rõ ràng là anh đang cười.

Hơi thở của Du Chi trở nên thô nặng, phả vào bên gáy cô, giọng nói yếu ớt, mỗi một chữ là dùng hết toàn lực:

“Thật tốt. Ít nhất lần này, anh đã bảo vệ được em.”

Ôn Lật Nghênh cắn môi, nước mắt như mưa rào, một giọt nối tiếp một giọt rơi xuống.

Cô cảm nhận được, có chất lỏng ấm áp, sền sệt nhanh chóng thấm ướt tà váy cưới của cô, đọng lại trên làn da cô. Cô biết, không phải mồ hôi, không phải nước, cũng không phải sương ẩm ướt trên bãi cỏ.

Đồng tử Ôn Lật Nghênh hoảng sợ co rút lại, sự sợ hãi và tuyệt vọng tột độ bùng nổ, đâm xuyên qua từng dây thần kinh của cô: “Du Chi, không cần… Em không được…”

Du Chi cong môi dưới, run rẩy giơ tay lên, dùng hết sức lực còn lại.

Phủ lên mặt mày cô.

Cười khẽ một tiếng, vẫn là cái vẻ bất cần thường thấy trên khuôn mặt anh.

“Có máu, đừng nhìn, sẽ sợ hãi.”

Bình Luận (0)
Comment