Chỉ Dỗ Dành Em - Tri Lưỡng Lưỡng

Chương 77


Du Cận Đường nhận được tin nhắn cũng là lúc cô vừa cãi nhau một trận nảy lửa với Cảnh Thừa Vãn, cô tức giận đóng sầm cửa xe lại.

Lúc này cô mới nhận ra Cảnh Thừa Vãn chở cô đến một nơi gần như hoang vu hẻo lánh, đừng nói là có xe để về lại thành phố Kinh Bình, ngay cả một bóng người qua lại cũng không có.

Cô buông điện thoại xuống, giọng nói cố gắng giữ bình tĩnh của Dương Như Tĩnh vẫn còn văng vẳng bên tai.

Du Cận Đường không còn lựa chọn nào khác, đành phải uể oải quay lại trước xe của Cảnh Thừa Vãn.

Cửa xe vẫn chưa khóa, một tay Cảnh Thừa Vãn chống lên khung cửa sổ, như thể cố ý đang đợi cô.

Rõ ràng đã thấy cô, Cảnh Thừa Vãn lại còn giả vờ thờ ơ nhướng mày: “Bây giờ mới biết anh tốt phải không? Em cầu xin anh đi, anh sẽ chở em về, nếu không…”

“Em cầu xin anh.”

Giọng nữ trong trẻo vang lên bất ngờ, Cảnh Thừa Vãn lại có một thoáng ngơ ngác. Du Cận Đường đâu phải là người dễ dàng chịu thua như vậy, đặc biệt là trước mặt anh ta.

Anh ta lập tức thay đổi vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt quan tâm: “Em không, không sao chứ?”

Du Cận Đường lên xe, thắt dây an toàn, rồi lại cúi đầu.

Cô lắc đầu, nhưng hốc mắt đã ươn ướt, không biết Cảnh Thừa Vãn có phát hiện ra không.

Lo lắng cho anh hai bấy lâu nay, ngày này cuối cùng cũng đến.

Du Cận Đường không dám nghĩ tiếp, nhưng nước mắt vẫn không nghe lời mà từng giọt, từng giọt rơi xuống mu bàn tay.

Cô không hiểu, tại sao lại xảy ra chuyện vào lúc này, rõ ràng anh hai đã thay đổi nhiều như vậy, không còn liều mạng như trước, cuộc sống vợ chồng với chị dâu hòa thuận ân ái không thôi, rõ ràng anh hai đã quyết định vì chị dâu và nhiều người yêu thương anh hơn, từ bỏ thân phận đặc nhiệm tuyến đầu, rõ ràng sau này sẽ không còn nguy hiểm như vậy nữa…

Trong điện thoại, Dương Như Tĩnh nói rất rõ ràng, trúng đạn sau lưng, mất máu nhiều, bác sĩ nói tình hình không lạc quan, muốn gia đình chuẩn bị tâm lý.

Du Cận Đường lại nhớ lại lời bà nói, cơ thể cô vẫn không kìm được mà run rẩy.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, sao cô có thể chấp nhận được.

Cảnh Thừa Vãn thu lại vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, chuyên tâm lái xe, bánh xe gần như tóe lửa. Du Cận Đường chỉ báo tên bệnh viện, lại cộng thêm hành động cúi đầu lén lau nước mắt của cô, Cảnh Thừa Vãn không hỏi gì, nhưng đã hiểu.

Xe dừng lại, anh ta do dự một lúc, vẫn là cùng Du Cận Đường đi vào.

Anh ta sợ cô một mình sẽ không chịu nổi. Nếu có anh ta ở bên, ít nhất có thể để cô đánh, để cô cắn, để cô trút giận một chút.

Hành lang dài trước phòng cấp cứu, rất đông người. Nhà họ Du, đội đặc nhiệm, đội điều tra hình sự.

Tất cả mọi người đang nín thở nhìn chằm chằm vào tấm biển “Đang phẫu thuật” đang sáng, trong lòng thầm cầu nguyện.

Nhân viên an ninh tại bữa tiệc được huấn luyện bài bản, đã xông lên khống chế Đơn Minh Chính ngay lập tức. Mấy phát súng sau đó hắn định cùng Du Chi đồng quy vu tận đã thất bại, nếu không… hậu quả thật không thể tưởng tượng được.

Cảnh sát đã lập tức vào cuộc. Trích xuất video giám sát, họ phát hiện ra Đơn Minh Chính đã lẻn vào khuôn viên bữa tiệc từ ba ngày trước, lợi dụng địa hình để ẩn nấp, qua mặt tất cả mọi người. Đây là một cuộc trả thù đã được lên kế hoạch tỉ mỉ từ lâu.

Và mục tiêu không chỉ có Du Chi.

Hắn còn sắp đặt hai vụ nổ bom liên tiếp, tính toán chính xác khoảng cách giữa hai lần nổ để tối đa hóa sát thương, khiến hơn mười cảnh sát đến hiện trường khám nghiệm bị thương, trong đó có ba người đang trong tình trạng nguy kịch.

“Thằng chó chết!” Lạc Hạo Vũ nghiến răng, cơn tức giận bùng lên không thể kìm nén. Anh ta đấm mạnh vào bức tường, gân xanh nổi cộm trên cánh tay và thái dương.

Mạnh Tầm kéo nhẹ góc áo anh ta, vành mắt cô ấy đã đỏ hoe vì những giọt nước mắt không thể kìm lại: “Bình tĩnh đi anh, sẽ không sao đâu.”

“Mẹ kiếp, đây đúng là một hành động trả thù xã hội! Loại kh*ng b* này phải lôi ra xử bắn, bắn chết nó 800 lần cũng không đủ!”

Có lẽ, Lạc Hạo Vũ là người có tâm trạng phức tạp nhất lúc này. Cùng là lính đặc nhiệm, anh ta vừa khâm phục phản ứng nhanh nhạy và quyết đoán của Du Chi khi đối mặt với tình huống ngàn cân treo sợi tóc, đặc biệt là khi người bị bắt cóc lại là người anh yêu thương nhất; lại vừa thấy may mắn vì đã không có thêm thương vong nào lớn hơn. Nhưng trên hết, anh thấy bất công. Du Chi đã bao lần vào sinh ra tử, vượt qua không biết bao nhiêu trận mưa bom bão đạn, để rồi lại gục ngã ngay trước ngưỡng cửa bình yên.

Mất máu quá nhiều, liệu có cứu được hay không, giờ chỉ còn biết trông chờ vào ý trời.

Và cho dù có giành lại được mạng sống từ tay Tử Thần, thì việc khi nào anh có thể tỉnh lại, hay liệu có thể tỉnh lại được hay không, vẫn mãi là một ẩn số.

Anh ta đã trải qua rất nhiều lần khoảnh khắc này, ở ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi người anh em tốt bị bác sĩ tuyên án kết quả cuối cùng.

Ranh giới giữa sự sống và cái chết, đôi khi chỉ mong manh tựa một ý niệm. Nhưng Lạc Hạo Vũ vẫn không tài nào chấp nhận nổi. Tại sao lại là Du Chi? Tại sao lại là ngay trước ngưỡng cửa bình yên mà anh đã có thể chạm tới?

“Chuyện thế này… chẳng ai muốn thấy cả, nhưng…” Mạnh Tầm định cất lời an ủi, nhưng chính cô ấy cũng nghẹn ngào xót xa, nước mắt đã chực trào nơi khóe mi.

Cô ấy vội đưa mắt về phía Ôn Lật Nghênh, cắn chặt môi, cố nuốt ngược giọt nước mắt vào trong.

Mạnh Tầm chưa từng thấy một Ôn Lật Nghênh như vậy.

Hay nói đúng hơn, chưa một ai từng thấy cô như vậy.

Một cô ba Ôn trước nay luôn lộng lẫy, nay lại trở thành một cái xác không hồn.

Đôi mắt đẹp của cô, giờ phút này chỉ còn lại sự trống rỗng, móng tay gắt gao cào vào da thịt, lại không hề cảm thấy đau, càng véo càng dùng sức. Chiếc váy cưới xinh đẹp cũng trở nên lộn xộn, lớp voan mỏng bị xé rách không thành hình.

Máu tươi đã sớm đông lại, màu đỏ sẫm phủ kín tà váy, cánh tay, bờ vai… tương phản với làn da trắng như tuyết, trông thật đáng sợ.

Dương Như Tĩnh cầm quần áo mới, muốn đưa cô đi thay, cô lắc đầu.

Bà đưa nước cho cô, Ôn Lật Nghênh lắc đầu.

Đưa đồ ăn, cô vẫn lắc đầu.

Như một con rối gỗ không có cảm xúc, điều duy nhất cô nhớ, là ở đây, chờ Du Chi ra, bình an vô sự mà ra.

Khi Viên Tòng Toàn nghe tin đến, cũng là một bộ dạng tiều tụy. Thấy Ôn Lật Nghênh như vậy, đau lòng không thôi.

Cô ấy giơ tay nắm lấy tay Ôn Lật Nghênh, gỡ mấy ngón tay đã bị bấu đến không thành hình ra.

Ôn Lật Nghênh thấy rõ người đến là cô ấy, cong môi dưới, ánh mắt đờ đẫn cuối cùng cũng có chút thay đổi nhỏ, đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm lại tay cô ấy.

“Tôi đã thấy anh ta.” Ôn Lật Nghênh do dự một lúc, mở miệng, “Mấy ngày trước, tôi đã có cảm giác có người đang theo dõi mình, tại sao tôi không cho người đi điều tra chứ.”

Khi đó cô không nghĩ nhiều, tưởng là người của Trần Trú Ngôn.

Bây giờ cô mới cảm thấy hối hận, nhưng hối hận đã vô dụng.

“Hôm nay tôi cũng đã gặp anh ta, Du Chi còn định đi kiểm tra nhưng lại bị tôi cản lại.”

Anh đã gọi chú Dịch đi. Chú Dịch cũng bị Đơn Minh Chính đánh ngất, bây giờ cũng đang nằm trong bệnh viện.

Giọng Ôn Lật Nghênh run rẩy. Rõ ràng có nhiều cơ hội như vậy bày ra trước mắt, cô hoàn toàn có cơ hội tránh được thảm kịch hiện tại: “Nếu tôi có thể sinh nghi từ sớm, có phải mọi chuyện đã khác…”

“Lật Nghênh, cô không phải là người được đào tạo chuyên nghiệp về trinh sát, không có khả năng quan sát nhạy bén như vậy, đây không phải lỗi của cô.” Viên Tòng Toàn cảm nhận được lòng bàn tay cô lạnh băng, cô ấy cố gắng hết sức muốn sưởi ấm cho cô, nhưng vẫn vô ích.

Cô ấy đã trải qua khoảnh khắc như vậy, biết người khác nói nhiều cũng vô ích, nhưng cô ấy vẫn mở miệng: “Cô đừng tự trách. Làm sao cũng không thoát khỏi một kẻ trăm phương ngàn kế muốn trả thù, đây không phải việc mà một mình cô có thể tránh được.”

Cho dù Ôn Lật Nghênh có đủ nhạy bén, nhận ra mọi dấu vết bất thường. Nhưng cô và Du Chi ở ngoài sáng, Đơn Minh Chính ở trong tối, chỉ cần hắn muốn ra tay, có vô số cơ hội có thể g**t ch*t họ.

Có lẽ còn tàn bạo hơn hôm nay, còn không để lại một chút hy vọng sống sót nào.

“Anh ta nhắm vào tôi.” Ôn Lật Nghênh đã không nghe lọt bất kỳ lời an ủi nào, cô rất cố chấp lặp lại, “Anh ta nhắm vào tôi…”

Những hình ảnh vừa rồi, từng khung, từng khung hình hiện lại trước mắt cô. Nếu không phải Du Chi che chở cô gắt gao, bây giờ người nằm trong phòng cấp cứu lạnh băng, hẳn là cô.

“Chắc chắn Du Chi sẽ cảm thấy rất may mắn, anh ấy đã bảo vệ được cô, cô không sao.” Viên Tòng Toàn nhàn nhạt nói.

Sau đó giơ tay ôm Ôn Lật Nghênh đang khóc thành người lệ vào lòng, mặc cho nước mắt cô thấm ướt áo sơ mi của mình. Viên Tòng Toàn nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cố gắng truyền cho cô chút sức lực ít ỏi.

Hiển nhiên là không có tác dụng gì.

Ôn Lật Nghênh vẫn luôn khóc, cho đến khi hốc mắt khô cạn, không thể nặn ra một giọt nước mắt nào nữa. Cả não bộ cô tê dại, không biết là vì khóc đến thiếu oxy, hay là đơn thuần bị k*ch th*ch, một sợi dây thần kinh sâu trong não, giật giật đau đớn.

“Tôi…”

Ôn Lật Nghênh vừa gượng đứng dậy, còn chưa kịp cất lời, cả người đã mềm nhũn rồi đổ sụp xuống.

Cả hành lang lập tức chìm trong hỗn loạn. Mọi người nháo nhào xúm lại, nhưng đã nhanh chóng bị các nhân viên y tế can ngăn, yêu cầu lùi ra.

Trái tim Dương Như Tĩnh lại một lần nữa bị treo lên lơ lửng. Bà phải vịn chặt lấy cánh tay Du Cận Đường mới có thể đứng vững. Con trai còn chưa rõ sống chết, giờ đến con dâu cũng ngất đi. Cú sốc kép này giáng xuống quá tàn nhẫn. Dù là chủ mẫu của Du gia, người đã gánh vác cả gia tộc này hơn nửa đời người, bà cũng gần như không thể trụ vững nổi.

“Sẽ không sao đâu mẹ, sẽ không sao đâu ạ.” Đến lúc này, đó là tất cả những gì Du Cận Đường có thể nói để an ủi mẹ mình, dù chính cô cũng đang hoảng loạn.

Không biết bao lâu đã trôi qua, cánh cửa phòng bệnh đột ngột mở ra. Vị bác sĩ vội vã bước ra, giọng ông gấp gáp: “Ông Du, bà Du…”

Dương Như Tĩnh vẫy tay, giọng bà run rẩy nhưng quả quyết: “Có chuyện gì, ông cứ nói thẳng.”

“Cô hai có thai rồi ạ.”

Giữa bầu không khí tang thương, tin tức này như một tiếng sét đánh ngang tai. Mấy người nhà họ Du sững sờ nhìn nhau, không ai thốt nên lời.

“Chỉ là…”

Trái tim mọi người vừa nhen nhóm một tia hy vọng mong manh, đã lại chìm thẳng xuống vực sâu băng giá. Vị bác sĩ khó khăn nói tiếp: “Vốn dĩ đã là giai đoạn đầu thai kỳ, tình hình thai nhi không được ổn định. Cộng thêm cú ngã ở hiện trường và cú sốc tâm lý quá lớn, cái thai này e là…”

Trong ấn tượng của Ôn Lật Nghênh, Kinh Bình ít khi mưa.

Cho dù có mưa, cũng chỉ là một trận vội vã, đến nhanh, đi cũng nhanh.

Nhưng trong cơn nửa mê nửa tỉnh, cô lại luôn cảm giác có tiếng mưa tí tách, gõ lên cửa sổ, hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.

Cô cảm giác cả người mình cũng theo trận mưa không dứt này, trở nên ẩm ướt, lạnh băng, tuyệt vọng.

Ôn Lật Nghênh mở mắt ra, động đậy người, bụng dưới âm ỉ có chút đau đớn, cô hít một ngụm khí lạnh.

Dương Như Tĩnh và Du Cận Đường đang canh giữ bên giường cô.

Du Chung Khang, Du Cận Hoài, Du Cận Hoành thì đang chờ ở phòng khách bên ngoài.

Ôn Lật Nghênh lần lượt nhìn qua hai người, vành mắt họ hồng hồng, rõ ràng họ đã khóc.

Dương Như Tĩnh cúi đầu: “Lật Nghênh, là Du gia chúng ta có lỗi với con.”

Bà vừa dứt lời, lại không nhịn được mà nức nở.

“Du Chi…”

“Anh hai đã được chuyển sang khu chăm sóc đặc biệt, tạm thời qua cơn nguy kịch rồi ạ. Nhưng anh ấy mất máu quá nhiều, nên vẫn còn hôn mê. Khi nào tỉnh lại… còn phải xem diễn biến tiếp theo.” Du Cận Đường khó khăn thốt ra từng chữ, nhưng ánh mắt cô ấy lại không dám nhìn thẳng vào Ôn Lật Nghênh. Bởi lẽ, tin tức tàn nhẫn hơn, cô ấy vẫn chưa biết phải mở lời thế nào.

Trong rủi có may. Hơi thở mà cô nín chặt bấy lâu nay cuối cùng cũng được thả ra. Khóe môi Ôn Lật Nghênh nở một nụ cười yếu ớt: “Đó không phải là tin tốt sao? Sao mọi người vẫn giữ bộ mặt nặng nề như vậy?”

Hàng mi cong vút khẽ chớp, tảng đá vô hình đè nặng trên vai dường như đã được dỡ xuống.

Nhưng nụ cười ấy vụt tắt gần như ngay tức khắc. Cô nhận ra bầu không khí vẫn nặng nề đến ngạt thở. Sự im lặng đến đáng sợ của Dương Như Tĩnh và Du Cận Đường khiến một dự cảm chẳng lành len lỏi vào tâm trí cô.

Cùng lúc đó, một cơn đau buốt nhói lên từ bụng dưới. Mồ hôi lạnh túa ra sau gáy và trên trán.

Bàn tay cô theo bản năng áp chặt lên bụng dưới, giọng nói run rẩy, gần như không thành tiếng: “Không lẽ nào, bảo bối…”

“Chị dâu, đứa bé… không giữ được rồi ạ…” Du Cận Đường cuối cùng cũng lấy hết can đảm, giọng cô ấy vỡ ra. “Em xin lỗi…”

Thế giới của Ôn Lật Nghênh như sụp đổ. Mọi thứ quay cuồng, cô không hiểu tại sao mọi chuyện lại đột ngột trở nên tàn nhẫn đến vậy. Cô còn chưa kịp nói cho Du Chi biết về sự tồn tại của sinh linh bé bỏng này.

Giờ đây, người đàn ông của cô vừa mới từ cõi chết trở về, đang nằm đó hôn mê bất tỉnh, trở thành một nỗi nhớ không thể chạm tới.

Còn cô… cô đã không thể bảo vệ được đứa con của họ.

Giống như có ngàn vạn cây kim nhỏ, chui vào trái tim cô, cuồn cuộn rỉ máu.

Vừa đau, vừa lạnh. Cô cố nén lại cơn run rẩy toàn thân. Rõ ràng cô đang ở trong phòng, lại cảm giác mưa lạnh ngoài cửa sổ đang dồn đổ xuống đầu cô, cái lạnh thấu xương rót đầy cả người cô.

“Ồ, em xin lỗi cái gì chứ.” Ôn Lật Nghênh há miệng, cảm giác giọng nói của mình đều trở nên xa lạ, “Không sao đâu.”

Cô lắc đầu, muốn cho mình trông có vẻ thản nhiên hơn: “Vốn dĩ cũng…”

Giọng nói lại nghẹn lại trong cổ họng, nửa câu sau nói thế nào cũng không nói ra được.

Du Cận Đường nhìn bộ dạng này của cô, cả trái tim cũng theo đó mà thắt lại. Cô ấy giơ tay, nhẹ nhàng níu lấy ống tay áo bệnh nhân của Ôn Lật Nghênh, kéo kéo: “Chị dâu, nếu chị muốn khóc, thì cứ khóc đi. Khóc ra có thể sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Ôn Lật Nghênh chỉ nhàn nhạt cười, sau đó lắc đầu:

“Thật sự không sao đâu, vốn dĩ chị cũng không định giữ lại nó.” Trước kia cuộc sống của Ôn Lật Nghênh  là
 cuộc sống tự do phóng khoáng, theo bản tính, có lẽ cô sẽ không nghĩ đến có một ngày, cô sẽ nói dối một cách gượng gạo như vậy, nói những lời hoàn toàn trái lòng.

Chỉ vì để trông bản thân mình có vẻ vui vẻ hơn một chút.

Trái tim cô sắp chết rồi, ít nhất bề ngoài phải lịch sự mà cười: “Nếu không chị đã nói cho mọi người biết chuyện đứa bé rồi.”

“Chị dâu…”

Du Cận Đường còn muốn nói gì đó. Trong mắt Ôn Lật Nghênh rõ ràng thê lương như vậy, sao có thể không để tâm đến việc không có con.

Dương Như Tĩnh giơ tay ấn cô ấy xuống, ra hiệu cho cô ấy bằng ánh mắt, cô ấy mới không tiếp tục nói gì.

“Mẹ, Cận Đường, con có chút mệt, để con nghỉ ngơi một lát được không ạ?”

Cánh cửa phòng bệnh khép lại, trả lại không gian cho sự tĩnh lặng đến ngạt thở. Mọi người nhà họ Du chỉ biết nhìn nhau trong im lặng rồi lặng lẽ cúi đầu.

Trên đời này, vốn dĩ làm gì có sự đồng cảm nào tuyệt đối. Mọi lời an ủi, dù chân thành đến đâu, cũng trở nên sáo rỗng trước nỗi đau của người trong cuộc. Ôn Lật Nghênh mới là người phải gánh chịu tất cả.

Cô cứ thế nằm đó, mắt vô hồn nhìn ra màn mưa trắng xóa ngoài cửa sổ. Tại sao, chỉ trong chớp mắt, thế giới của cô lại chỉ còn lại một mình cô?

Rõ ràng, giờ phút này, phải là một nhà ba người họ, đang hạnh phúc bên bữa tối dưới ánh nến lung linh.

Đôi mắt đã sưng húp vì khóc quá nhiều, giờ đây khô khốc và bỏng rát. Cô ép mình không được nghĩ đến Du Chi. Ép mình không được nghĩ đến đứa con còn chưa thành hình. Bởi lẽ, cô là Ôn Tam tiểu thư, kiêu hãnh và ngạo nghễ. Cô không muốn phơi bày dáng vẻ yếu đuối, tan nát này cho bất kỳ ai.

Cô không cần sự thương hại.

Cô tin Du Chi sẽ tỉnh lại. Cô tin anh sẽ bình an vô sự.

Vì vậy, cô không muốn nghe bất kỳ lời an ủi nào. Những lời đó chỉ khiến cô cảm thấy mình thật thảm hại, đáng thương trong mắt mọi người.

Ôn Lật Nghênh không muốn điều đó.

Giữa khoảnh khắc nguy nan nhất, anh vẫn có thể mặt không đổi sắc mà che chở cô. Anh dũng cảm, kiên định, và không hề sợ hãi.

Vậy thì cô cũng phải giống như anh. Dũng cảm, kiên định, và không sợ hãi. Chỉ có như vậy, cô mới xứng đáng làm vợ của anh.

Cô không thể gục ngã. Cô còn phải đợi Du Chi tỉnh lại.

Trong cơn mê man, Ôn Lật Nghênh chìm vào rồi lại tỉnh dậy, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Một cảm giác ấm áp khẽ lướt trên má, tựa như có ai đó đang dịu dàng vỗ về. Trái tim cô run lên một nhịp. Là anh sao? Nhưng rồi khi đôi mi nặng trĩu từ từ hé mở, người cô thấy không phải Du Chi, mà là Kiều Khả Tâm.

Một nụ cười chua chát thoáng nở trên môi. Mình đang mong chờ điều gì chứ? Anh vẫn còn đang ở ICU, làm sao có thể hồi phục nhanh đến vậy.

Lạ thay, cô không cảm thấy thất vọng. Ngược lại, sự hiện diện của mẹ như một dòng nước ấm, nhẹ nhàng xoa dịu cõi lòng đang nổi bão, khiến cả người cô thả lỏng. Dù thế nào đi nữa, mẹ vẫn luôn là bến đỗ bình yên nhất. Trước mặt mẹ, mọi cô gái đều có quyền được yếu mềm.

Sống mũi cô bỗng cay xè. Mọi lớp vỏ bọc kiên cường mà cô cố gắng dựng nên trong phút chốc vỡ tan. Cô lao vào lòng Kiều Khả Tâm, nức nở.

Dù có tự nhủ hàng vạn lý do để mạnh mẽ, để kiên trì chờ đợi Du Chi tỉnh lại, cô vẫn không thể nào xua đi được nỗi đau mất mát. Sinh linh bé bỏng ấy, cứ như vậy mà lặng lẽ rời đi.

Cô thậm chí còn tự dằn vặt, có phải vì ban đầu mình đã không vui mừng chào đón con, có phải vì mình đã từng do dự, sợ con sẽ làm đảo lộn cuộc sống, nên con cô mới giận dỗi, không cần một người mẹ như cô nữa?

Những ý nghĩ mà cô đã cố gắng đè nén, giờ đây, trong vòng tay mẹ, lại trỗi dậy mạnh mẽ. Nước mắt lại lặng lẽ tuôn rơi, lạnh buốt trên đầu ngón tay Kiều Khả Tâm.

“Mommy,” giọng cô vỡ ra, khuôn mặt vùi vào lòng bàn tay mẹ, “Làm sao bây giờ hả mẹ…”

“Con còn… con còn chưa kịp đặt tên cho con nữa.”

Để mai này, trong những đêm khuya mộng mị, khi nhớ về đứa con bé bỏng của mình, cô biết phải gọi con bằng cái tên nào đây?

Bình Luận (0)
Comment