Ôn Lật Nghênh vùi trong vòng tay Kiều Khả Tâm khóc một trận thật lâu. Cô đã cố kìm nén, nhưng trước mặt mẹ, mọi phòng tuyến sụp đổ.
Khóc đến kiệt sức, cô mới đứng dậy. Đôi mắt đỏ hoe, nhưng giọng nói lại kiên định đến lạ: “Mommy, con không muốn ở lại bệnh viện nữa, con mệt mỏi quá rồi.”
Ở nơi này, cô chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo đến cùng cực. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc len lỏi khắp nơi, từng phút từng giây xoáy sâu vào nỗi đau, nhắc nhở cô rằng, cô là một bệnh nhân vừa mất đi đứa con, còn chồng cô thì đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, không biết ngày nào mới tỉnh lại.
Ôn Lật Nghênh chỉ muốn trốn chạy khỏi tất cả.
Dương Như Tĩnh đề nghị cô trở về Du Viên. Bà đã sắp xếp sẵn một đội ngũ chuyên gia dinh dưỡng và chăm sóc riêng, bởi việc sảy thai tổn hại đến cơ thể không kém gì sinh nở, cần phải được điều dưỡng cẩn thận.
Ôn Lật Nghênh biết Dương Như Tĩnh đang cảm thấy áy náy với mình. Cô gật đầu đồng ý, không muốn làm bà thêm khó xử.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, màn mưa vẫn giăng kín không có dấu hiệu ngớt. Cô bất giác ôm chặt lấy chiếc áo choàng trên vai.
“Con còn vài món đồ ở căn hộ cho thuê. Tối nay con sẽ ở bên đó, ngày mai con sẽ về Du Viên sau.”
Mọi người hiểu, Ôn Lật Nghênh cần một khoảng lặng cho riêng mình. Họ tôn trọng quyết định của cô, không ai nói thêm điều gì. Dương Như Tĩnh chu đáo sắp xếp mọi việc, bà điều cả đội ngũ y tế đến chờ sẵn dưới lầu khu nhà, dự định sẽ túc trực suốt đêm, chỉ sợ lại có chuyện bất trắc xảy ra.
Khi Ôn Lật Nghênh một mình bước vào căn nhà của hai người, cô mới thấm thía thế nào là “cảnh còn người mất”.
Rõ ràng buổi sáng lúc rời đi, nơi đây vẫn còn rộn rã tiếng cười. Cô vẫn còn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc, mong chờ giây phút báo cho Du Chi biết anh sắp được làm cha. Vậy mà bây giờ…
Cô ép mình không được nghĩ tiếp, chỉ tùy tiện thu dọn vài bộ quần áo rồi cuộn mình vào trong chăn.
Giờ đây cô đã hiểu tại sao Du Chi lại thiết kế phòng ngủ theo cách này. Cửa phòng đóng chặt, rèm cửa kéo kín, căn phòng không lớn hoàn toàn chìm vào bóng tối đặc quánh, nơi bàn tay đưa ra cũng không thể nhìn rõ năm ngón. Mọi âm thanh tĩnh lặng, tựa như giữa trời đất chỉ còn lại nhịp tim của một mình cô. Và rồi, cô ngỡ ngàng nhận ra, mình không còn sợ bóng tối nữa.
Cô mở to mắt, trước mắt chỉ có một màu đen vô tận.
Rồi cô lại nhắm mắt lại. Mọi chuyện xảy ra ban ngày như một cơn sóng thần ồ ạt cuốn về. Tiếng súng chát chúa, mùi máu tanh nồng, tiếng còi cấp cứu bén nhọn, mùi thuốc sát trùng gay mũi… Mọi giác quan, trong bóng tối, đang bị phóng đại lên gấp bội.
Cô đã nghĩ mình sẽ lại hoảng sợ như sau vụ nổ súng ở Purprison, nhưng không. Chính xác hơn, cả người cô chìm vào một sự tê liệt đến đáng sợ, dường như không còn bất cứ điều gì có thể khuấy động cảm xúc của cô nữa.
Dòng suy nghĩ hỗn loạn trôi dạt, như xuyên qua cả không gian và thời gian. Cô tự hỏi, trong những ngày tháng sau khi Trần Dã hy sinh, có phải Du Chi cũng đã một mình như thế này, trong căn phòng chật hẹp, tăm tối này, một mình gặm nhấm nỗi đau, để những vết thương tự đóng vảy rồi kết thành sẹo.
Nghĩ đến đây, trái tim Ôn Lật Nghênh lại đột nhiên nhói lên.
Cô mím môi, và rồi một sự thật chợt lóe lên, đau nhói:
Giữa mớ hỗn độn bi thương, cô đã quên mất. Điểm khởi đầu của tất cả, hôm nay là sinh nhật của Du Chi.
Cô thậm chí còn chưa kịp nói với anh một lời “sinh nhật vui vẻ”.
Ôn Lật Nghênh ngồi dậy, gọi một cuộc điện thoại, nhờ người mang đến một chiếc bánh sinh nhật.
Đặt chiếc bánh lên bàn trà, cô tìm một chiếc đệm mềm, ngồi xếp bằng trên sàn.
Ngọn nến được thắp lên, vầng sáng màu cam ấm áp nhảy múa trong không trung, xua tan đi phần nào sương mù và giá lạnh trong lòng cô. Ôn Lật Nghênh chống cằm, mặc cho ánh nến ấm áp hắt lên gương mặt, soi rõ những đường nét kiêu hãnh. Cô lẳng lặng nhìn ngọn nến tan chảy, từng giọt sáp nóng hổi rơi xuống bề mặt bánh kem.
Bờ vai cô khẽ run lên. Cô vòng tay ôm chặt lấy chính mình, một tư thế phòng vệ đến cùng cực. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn yêu thích sự náo nhiệt, phô trương, chưa từng có giây phút nào muốn giấu mình đi, không muốn bất kỳ ai tìm thấy, như lúc này.
Một mình cô nhìn ngọn nến cháy đến tận cùng.
Một mình tiễn đưa, một mình tưởng niệm. Một mình cầu nguyện, một mình nhung nhớ.
Ngọn nến này lụi tàn, cô lại rút ra một ngọn nến khác, cứ thế tiếp nối, một cây rồi lại một cây.
“Con hy vọng trên hành trình rời đi, bảo bối của con sẽ không lạnh lẽo, không đau đớn. Con hy vọng con của con sẽ được đầu thai vào một gia đình trong sạch, có một người cha, một người mẹ hòa thuận và yêu thương con hết mực.”
“Con hy vọng Du Chi sẽ tỉnh lại, đến cưới con, cùng con đón Giao thừa, cùng con xem pháo hoa năm mới. Chồng con phải bình an mà tỉnh lại.”
“Con hy vọng các đồng đội của chồng con sau này mỗi lần ra quân sẽ luôn thuận lợi, bình an, không có bất kỳ thương vong nào.”
Ôn Lật Nghênh ngưng lại, rồi một nụ cười chân thật đầu tiên sau bao lâu nay chợt nở trên môi.
“Nếu anh đang ở đây,” cô chìm vào ảo ảnh của riêng mình, tựa như Du Chi đang ngồi đối diện, “chắc chắn anh sẽ lại nói em tham lam, đúng không?”
Rốt cuộc thì, đây vốn dĩ đâu phải là sinh nhật của cô.
“Dù sao thì anh cũng có dùng được đâu, em thay anh thực hiện quyền lợi một chút thì có sao nào?” Cô cười rạng rỡ hơn.
Ôn Lật Nghênh chắp hai tay trước ngực.
Cô nhẹ nhàng thổi tắt nến. Khi ngước mắt lên, nụ cười đã đông cứng, và nỗi bi thương lại một lần nữa bao trùm lấy gương mặt cô.
“Du Chi, em nhớ anh nhiều lắm. Anh hãy bình an trở về, có được không?”
“Có được không anh…”
Hai tuần rưỡi sau, Vũ Manh mới gặp lại Ôn Lật Nghênh. Cô ấy nhận được tin nhắn, bảo cô ấy đến cổng Du Viên đón cô trở lại Quyết Khuyết làm việc.
Trong lòng Vũ Manh trăm mối ngổn ngang.
Chuyện của cậu hai Du đã được cảnh sát và Du gia phong tỏa hoàn toàn, không một tin tức nào lọt ra ngoài. Ở Quyết Khuyết, ngoài cô ấy ra, không ai hay biết. Thậm chí, cô ấy còn biết nhiều hơn thế. Cô biết Ôn Lật Nghênh đã mang thai, và cũng biết cô đã không giữ được đứa bé. Tấm phim siêu âm của ngày hôm đó, vẫn còn nằm trong tay cô ấy.
Hôm đó, Ôn Lật Nghênh vội đi dự một hội nghị quốc tế, đã dặn cô ấy lấy phim rồi hôm sau mang đến.
Và ngày hôm sau, chính là ngày biến cố xảy ra.
Vũ Manh vẫn luôn tự nhận mình là người tuyệt đối lý trí, đặc biệt là trong công việc. Nhưng trước khi lên đường, cầm trên tay tấm phim siêu âm ấy, cô ấy đã do dự rất lâu, và cuối cùng đã không mang nó theo. Dù có là một cỗ máy công việc tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh, thì trong khoảnh khắc ấy, trái tim cô ấy cũng không khỏi mềm lại. Cô ấy thà nhận mình làm việc tắc trách, còn hơn là phải kích động Ôn Lật Nghênh thêm một lần nữa.
Nhưng khi gặp lại Ôn Lật Nghênh, Vũ Manh lại cảm thấy mình đã lo lắng thừa.
Cô vẫn khoác trên mình bộ vest màu xám sang trọng, chân vẫn đi đôi giày cao gót gần mười centimet, bước đi đầy khí chất. Nhìn thấy Vũ Manh, cô còn không quên nháy mắt một cái: “Bảo bối, lâu rồi không gặp.”
“Vâng, lâu rồi không gặp, tiểu Ôn tổng.”
Vũ Manh có chút lắp bắp, rồi cung kính gật đầu chào.
Trên đường đến Quyết Khuyết, cô ấy báo cáo vắn tắt tình hình công ty gần đây. Ôn Lật Nghênh chỉ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Thời gian còn lại trôi qua thật dài, tâm trí Vũ Manh không khỏi có chút xao lãng.
Ôn Lật Nghênh đã thay đổi quá nhiều. Cô ấy không nói ra được, chỉ cảm thấy khí chất của cô trở nên sắc bén hơn, từng cử chỉ lại toát ra phong thái của một tổng tài thực thụ. Nguyên nhân của sự thay đổi này không khó đoán, nhưng điều Vũ Manh quan tâm hơn cả, chính là trạng thái hiện tại của cô. Đôi mắt ấy không còn chút hơi ấm, lạnh lùng, lý trí đến mức khiến người ta có chút run sợ.
“Em còn gì muốn nói nữa không?” Ôn Lật Nghênh không ngẩng đầu, nhưng cảm nhận được ánh mắt của Vũ Manh vẫn luôn dõi theo mình qua gương chiếu hậu.
“Tiểu Ôn tổng…”
Vũ Manh biết có những lời không đến lượt mình quan tâm, nhưng dù sao cũng đã làm việc cùng Ôn Lật Nghênh một thời gian, khó tránh khỏi có chút tình cảm. Sự quan tâm này là theo bản năng: “Chị vẫn ổn chứ? Cậu hai Du…”
Du gia không hề tiết lộ bất cứ thông tin gì, cô ấy không có cách nào biết được tình hình của Du Chi.
“Vẫn còn ở bệnh viện. Bác sĩ nói thể chất anh ấy tốt, cơ hội tỉnh lại rất lớn.” Ôn Lật Nghênh ngưng lại, “Nhưng cũng không chắc, có khả năng anh ấy sẽ sống thực vật cả đời.”
Giọng cô lạnh lẽo đến lạ, không một chút gợn sóng, như thể đang trần thuật một sự việc không hề liên quan đến mình.
“Tiểu Ôn tổng…”
“Yên tâm đi, chị không sao.”
Ôn Lật Nghênh thậm chí còn thờ ơ nhún vai, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ bẫng: “Cuộc sống của chị đâu phải chỉ xoay quanh một mình anh ấy. Chị còn sự nghiệp của mình, còn có Quyết Khuyết! Làm gì có nhiều thời gian để đau lòng.”
Dương Như Tĩnh cho rằng sảy thai cũng như sinh nở, không muốn cô để lại di chứng, hy vọng cô có thể ở lại Du Viên nghỉ ngơi thêm.
Nhưng Ôn Lật Nghênh khăng khăng muốn “trở lại làm việc” ngay hôm nay. Cô biết mình cần nhiều việc khác để phân tán sự chú ý. Bận rộn rồi, cô sẽ không phải lúc nào cũng bị ám ảnh bởi suy nghĩ về Du Chi, và trái tim… cũng sẽ không đau đến thế.
Khi mí mắt cô rũ xuống, một sự mệt mỏi và chua xót vẫn vô tình để lộ ra.
Chỉ là Vũ Manh đã không chú ý tới.
Cô ấy cứ thế trơ mắt nhìn Ôn Lật Nghênh lao vào công việc như một con thiêu thân, tựa như một con thú bông được lên dây cót, hoàn toàn không biết mệt mỏi. Ôn Lật Nghênh lấp đầy mọi khoảnh khắc trong cuộc sống, để không còn thời gian suy nghĩ về Du Chi và đứa con bé bỏng của mình.
Trang giấy đẫm máu và nước mắt ấy, đối với cô, đã được lật qua.
Ôn Triệu Lân và Kiều Khả Tâm chỉ ở lại Kinh Bình vài ngày rồi đã bị Ôn Lật Nghênh khuyên trở về Cảng Đảo. Mọi người có thể nhìn ra cô đang cố gồng mình tỏ ra vui vẻ, nhưng cô lại cứ một mình tận hưởng sự vui vẻ giả tạo đó.
Cuối cùng, Du Chung Khang và Dương Như Tĩnh không thể chịu đựng được nữa.
“Lật Nghênh, cứ tiếp tục thế này, đừng nói là cơ thể, ngay cả tinh thần con cũng không chịu nổi đâu.”
Dương Như Tĩnh lo lắng vô cùng. Người nhà họ Ôn đã về Cảng Đảo, nhà họ Du với tư cách là nhà chồng, phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc tốt cho Ôn Lật Nghênh. Bà vội gọi Du Cận Đường trở về. Hai người bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định để Du Cận Đường đưa cô đi giải khuây. Cùng là bạn đồng trang lứa, sẽ có nhiều chủ đề chung hơn.
Du Cận Đường đã suy nghĩ rất kỹ, thiết kế riêng cho Ôn Lật Nghênh một lộ trình “citywalk” đặc biệt, gần như bao gồm tất cả những nét đặc sắc nhất của Kinh Bình, từ những bức tường đỏ ngói vàng, những con ngõ nhỏ quanh co, cho đến một hồ nước rộng lớn tựa như biển cả.
Điều cô không biết là, nơi này đối với Ôn Lật Nghênh lại chứa đầy ký ức.
Tất cả đều có liên quan đến Du Chi. Lần hẹn hò đầu tiên sau khi họ xác định tình cảm, anh đã đưa cô đến con phố này. Ôn Lật Nghênh vẫn còn nhớ ngày đó họ đã cãi nhau những hai lần, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô cũng chẳng còn nhớ là vì chuyện gì nữa.
Du Cận Đường đã chuẩn bị rất nhiều câu chuyện thú vị về con ngõ này, đang định trổ tài, đã bị Ôn Lật Nghênh ngăn lại.
“Chị tự đi là được rồi.” Cô gật đầu, rồi tách ra đi một mình.
Ôn Lật Nghênh không nhớ đường, nhưng cứ đi lang thang, đến khi ngẩng đầu lên, trước mắt lại là một tiệm kẹo hồ lô có chút quen thuộc.
Trái tim cô khẽ run lên.
Lần đó, cô cũng thèm kẹo hồ lô, để rồi bắt gặp Du Cận Đường và Cảnh Thừa Vãn đi cùng nhau. Cô bị Du Chi kéo vào một con ngõ nhỏ, và cuối cùng cũng chẳng được ăn.
Ôn Lật Nghênh bước lên phía trước, vừa định gọi một xiên kẹo hồ lô dâu tây.
Đã bị giọng nói của bà lão cắt ngang: “Là cháu à, cô gái.”
“Bà… nhận ra cháu sao?”
“Nhận ra chứ.” Bà lão bán kẹo hồ lô giơ tay lên, ra hiệu một chiều cao. “Chàng trai đẹp mã của cháu đâu rồi? Hôm nay không đi cùng à.”
Trái tim Ôn Lật Nghênh như bị ai đó bóp nghẹt.
Gương mặt cô vẫn không chút biến sắc: “Dạ, anh ấy có việc bận, không đi cùng được ạ.”
“Sao bà lại nhớ được…”
“Trai tài gái sắc, nhìn qua khó tránh khỏi có ấn tượng sâu sắc.” Bà lão gật đầu. “Hơn nữa, hôm đó sau khi hai cháu đi rồi, cậu nhóc đó lại quay lại đây, nói là cháu muốn ăn kẹo hồ lô, muốn mua cho cháu.”
“Sau đó thì sao ạ?” Ôn Lật Nghênh nhớ mình đã không được ăn.
“Tiếc là hôm đó đắt hàng quá, trước khi cậu ấy đến bà đã bán hết rồi.” Bà lão cười hiền từ. “Tiếc thật. Cậu ấy còn hứa sau này sẽ đưa cháu quay lại nếm thử nữa đấy.”
Ôn Lật Nghênh cũng gượng cười. Cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tất bật của Du Chi khi chạy đến đây. Mấy ngày nay, cô đã đến bệnh viện thăm anh rất nhiều lần. Gương mặt tuấn tú ấy đã trắng bệch không còn chút huyết sắc, cơ bắp cũng trở nên lỏng lẻo, cả người chỉ lặng yên nằm đó, không một chút sinh khí.
Đã quá lâu rồi cô chưa được thấy một Du Chi sống động. Giờ phút này, cô lại thấy vô cùng trân quý những lời miêu tả của bà lão về anh.
“Anh ấy… còn nói gì nữa không ạ?”
Bà lão nghĩ ngợi: “Cũng không có gì, bà chỉ nói mùa đông hai cháu đến ăn là sẽ được ăn kẹo hồ lô ngon nhất.”
Bây giờ là mùa đông, nhưng anh lại không thể cùng cô đến.
“Bà còn nói, làm bạn gái của cậu ấy, chắc chắn cháu hạnh phúc lắm.”
Trái tim Ôn Lật Nghênh bỗng thắt lại. Cô cắn chặt môi, nghe bà lão nói tiếp:
“Cậu ấy nói, cháu không phải bạn gái, mà là vợ của cậu ấy.”
Chỉ vài câu nói đơn giản, Ôn Lật Nghênh lại như có thể nhìn thấy được thần thái của Du Chi lúc đó. Chắc hẳn anh đã rất kiêu hãnh, rất hạnh phúc, và trên gương mặt anh vẫn là vẻ bất cần quen thuộc ấy.
Một trái tim vẹn nguyên bị ném xuống đất, vỡ tan thành triệu mảnh, đau đến mức Ôn Lật Nghênh gần như không thể thở nổi.