Đây là lần đầu tiên Ôn Lật Nghênh ăn một món gì đó ven đường.
Giữa mùa đông Kinh Bình, gió buốt thấu xương, cái lạnh như muốn len lỏi vào tận cùng tủy cốt. Những ngón tay cầm xiên kẹo hồ lô của cô đã cóng đến đỏ ửng, điểm xuyết trên làn da trắng muốt, trông thật đáng thương.
Trái dâu tây đỏ mọng được bọc trong lớp đường giòn tan, khi chạm vào môi ấm, vị ngọt dịu dàng lan tỏa.
“Cô gái, lúc nào tiện thì đưa chồng cháu quay lại đây nhé?”
Bà lão bán hàng cảm thấy mình và cặp đôi trẻ này thật có duyên, bà nhiệt tình mời chào. Bà đã gặp riêng Du Chi, cũng gặp riêng Ôn Lật Nghênh, và bà luôn cảm thấy tình yêu và sự trìu mến trong ánh mắt họ khi nhắc về nhau, không hề khác biệt. Chẳng ai có thể không rung động trước một tình cảm thuần khiết đến vậy. Mỗi khi thấy hai người họ, lòng bà lại không khỏi ấm áp.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Câu nói bâng quơ của bà lão như một mũi dao đâm thẳng vào tai Ôn Lật Nghênh, xé toạc cô ra làm đôi. Một cơn đau trời giáng ập đến, gần như muốn nuốt chửng cả con người cô.
Cả người cô không kiểm soát được mà run lên, không rõ là vì lạnh, hay vì điều gì khác. Hàng mi cũng theo đó mà run rẩy.
Cô cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình thản nhất có thể: “Anh ấy đi công tác rồi ạ, đợi anh ấy về, cháu nhất định sẽ kéo anh ấy đến đây.”
Ôn Lật Nghênh thậm chí còn cố nặn ra một nụ cười, dù cho gió lạnh thổi buốt cả gò má.
Trước khi đi, cô mua thêm một xiên kẹo hồ lô sơn trà. Không phải vì thèm ăn, mà chỉ đơn thuần cảm thấy xiên dâu tây trong tay quá ngọt, ngọt đến mức khiến lòng cô hoảng hốt.
Rẽ vào một con hẻm nhỏ vắng người, nơi này Ôn Lật Nghênh cũng có ấn tượng.
Một con ngõ hẹp đến mức hai người đi song song cũng thấy chật chội. Cô vẫn còn nhớ, ngày đó, chính Du Chi đã cõng cô, từng bước đi qua từng phiến đá xanh xám ở nơi này.
Cô cắn một miếng sơn trà, rồi cất bước.
Lúc này cô mới nhận ra, con đường này, đi một mình, sao lại rộng đến thế.
Đôi giày cao gót bước đi trên con đường đá gập ghềnh có chút khó khăn.
Ôn Lật Nghênh không biết mình đã đi bao lâu. Nỗi chua xót trong lòng đã sớm trào dâng không ngớt. Cô đưa tay đè lên ngực, đau đớn nhíu mày, đôi chân bỗng mềm nhũn. Cô run rẩy, dựa vào bức tường lạnh lẽo, từ từ ngồi thụp xuống.
Nước mắt không ngừng tuôn ra, ướt đẫm cả gương mặt.
Như thể có ai đó đã moi trái tim cô đi, đau, nơi đâu cũng đau.
Có lẽ là do miếng sơn trà kia quá chua.
Có lẽ là do đôi giày cao gót cọ vào mắt cá chân quá đau.
Có lẽ là do con ngõ này quá dài, đi mãi mà không thấy điểm cuối.
Hay có lẽ là do con ngõ này quá rộng, đi thế nào cũng chỉ có một mình cô.
Hơi thở trở nên khó nhọc. Ôn Lật Nghênh hít từng ngụm, từng ngụm khí, nhưng cảm giác ngạt thở vẫn bủa vây lấy cô, kéo giật từng dây thần kinh, đau đến thấu tận tâm can.
Có lẽ là…
Cô quá nhớ anh rồi.
Sau đó, Du Cận Đường lại không từ bỏ ý định, đưa cô đến trang viên để giải khuây.
Ôn Lật Nghênh đã đến tận cổng, nhưng cuối cùng vẫn không dám bước vào.
Cô đứng từ rất xa, nhìn thấy hai bóng hình đang tung tăng trên bãi chăn ngựa. Bộ lông vàng óng của Ashen dưới ánh nắng rực rỡ đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Nhưng Ôn Lật Nghênh lại không dám đến gần, không dám nhìn thẳng vào chú ngựa con mang tên cô.
Càng không dám… gọi tên nó.
Trước đây, cô cố tình trêu chọc Du Chi, nhất quyết gọi một chú ngựa con toàn thân đen nhánh là “Bạch Bạch”, tên ở nhà của anh.
A Thành nhìn thấy cô, vội chạy lại: “Cô hai…”
Anh ta biết chuyện của Du Chi, nên không dám nói nhiều.
Ôn Lật Nghênh khẽ gật đầu. “Hai đứa vẫn ổn chứ?”
“Vẫn tốt ạ, đặc biệt là Bạch…”
“Được rồi.” Ôn Lật Nghênh kịp thời ngắt lời. “Tốt là được. Phiền anh chăm sóc chúng nhiều hơn.”
Ôn Lật Nghênh đột nhiên nhận ra, thành phố Kinh Bình rộng lớn này, hóa ra nơi đâu cũng có bóng hình của Du Chi. Cô nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng có thể nhớ đến anh.
Ôn Triệu Lân và Kiều Khả Tâm xót con gái, đã gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, giục cô trở về dinh thự họ Ôn một thời gian để khuây khỏa.
Nhưng Ôn Lật Nghênh từ chối.
Cô biết rõ thành phố này, ngay cả không khí cô hít thở dường như cũng nhuốm đầy hơi thở của anh, nhưng cô vẫn từ chối. Cô lấy cớ rằng Quyết Khuyết không thể thiếu cô.
Thực tế, Ôn Lật Nghênh biết, cô không muốn lúc Du Chi tỉnh lại, cô lại không ở bên cạnh.
Cô ôm hy vọng như vậy, đợi mãi cho đến đêm Giao thừa, Du Chi vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Vẻ mặt của bác sĩ ngày càng trở nên ngưng trọng. Vết thương do súng bắn đã khiến Du Chi bị sốc do mất máu nghiêm trọng, dẫn đến não bộ thiếu oxy trong thời gian ngắn, gây ra nhiều tổn thương không thể phục hồi. Càng kéo dài, cơ hội tỉnh lại càng mong manh.
Không khí ở Du Viên chìm trong u uất. Chuyện này như một cái gai nhức nhối trong lòng mọi người.
Đây là cái Tết đầu tiên của Ôn Lật Nghênh sau khi xuất giá. Bất chấp lễ nghĩa, Ôn Triệu Lân đã đưa cả gia đình từ Cảng Đảo bay sang Kinh Bình để ở bên cô.
Ba anh em họ hiếm hoi ngồi lại với nhau trong sân.
Nếu là trước đây, Ôn Nghiên Tu và Ôn Nghiên Từ sẽ không bao giờ cho phép Ôn Lật Nghênh uống nhiều rượu. Nhưng bây giờ, cả hai người họ có chung một suy nghĩ:
Nếu cồn có thể làm tê liệt đi nỗi đau của A Quân, thì tốt biết mấy.
Cả hai muốn nói vài lời an ủi em gái, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, chính Ôn Lật Nghênh là người phá vỡ sự im lặng: “Năm ngoái là bốn người chúng ta cùng nhau chơi bài ở Cảng Đảo, không ngờ mới một năm trôi qua, người lại ngày càng ít đi.”
Giao thừa năm ngoái, Hứa Phỉ cũng có mặt. Bốn người họ vừa đủ một bàn mạt chược. Ôn Nghiên Từ bênh Hứa Phỉ, một mực nhường bài, khiến Ôn Nghiên Tu và Ôn Lật Nghênh tức đến không chịu được.
Khi đó, Ôn Lật Nghênh còn la ó rằng sang năm nhất định phải tìm một người bạn trai, để cho họ thấy thế nào là ân ái.
Ai ngờ được, một năm sau, cô đã thực sự kết hôn, tìm được người mà cô yêu tha thiết.
Chỉ là bây giờ, Du Chi không có ở đây, và Hứa Phỉ cũng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Chỉ còn lại ba người họ.
“Sang năm.” Ôn Nghiên Từ cười nhạt. Nhắc đến cái tên Hứa Phỉ, tim anh ấy đã không còn đau nữa. “Sang năm chắc chắn sẽ gom đủ một bàn.”
“Sang năm…”
Ôn Lật Nghênh buồn bã lặp lại, trong lòng lại vô cùng hoang mang, liệu có thể không?
“Sang năm, chắc là anh sẽ liên hôn.” Ôn Nghiên Từ nói một cách bình thản.
Trong lòng anh ấy cũng bình thản như vậy. Mấy tháng trước khi Ôn Triệu Lân lần đầu nhắc đến chuyện này, Ôn Nghiên Từ đã nghĩ mình sẽ phản kháng quyết liệt, nhưng sự thật là, anh ấy đã không làm vậy.
Có lẽ là vì đã một lần yêu hết mình, nên cũng đã mệt mỏi rồi.
Vốn dĩ anh ấy không phải là người có dã tâm. Từ nhỏ đến lớn, luôn sống dưới “cái bóng” của Ôn Nghiên Tu, anh ấy cũng chưa từng nảy sinh ý định tranh giành điều gì cho bản thân. Lần duy nhất ngoại lệ, là Hứa Phỉ.
Đáng tiếc cũng không thành công. Ôn Nghiên Từ khó có thể miêu tả được cảm giác trong lòng mình lúc này, chỉ cảm thấy quá mệt mỏi, mệt đến mức không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.
Anh ấy sẽ không yêu thêm bất kỳ ai nữa, cho nên người đến là ai, cũng không còn quan trọng.
Ôn Nghiên Từ giơ tay, xoa nhẹ đầu Ôn Lật Nghênh: “Sang năm anh sẽ mang về cho em một chị dâu hai, cho náo nhiệt.”
Ôn Lật Nghênh nhìn ra được sự không vui của Ôn Nghiên Từ, cô bĩu môi: “Thôi, cứ ba chúng ta cùng nhau là được rồi.”
Cô nhún vai, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
Kinh Bình quá phồn hoa, đặc biệt là khu trung tâm, đất đai tấc đất tấc vàng, những tòa nhà cao chọc trời, vô số ánh đèn rực rỡ. Nhìn bằng mắt thường, căn bản không thể thấy được những vì sao.
Đương nhiên sẽ cảm thấy tầm nhìn thật hoang vu, trống rỗng.
Đêm trước ngày đính hôn, cũng là ba anh em họ ngồi cùng nhau, uống rượu tâm sự. Khi đó cô đã hỏi hai anh trai, liệu cô có hạnh phúc không. Ôn Lật Nghênh vẫn còn nhớ rõ, đối mặt với một cuộc hôn nhân hoàn toàn xa lạ, lòng cô thấp thỏm không yên. Chính hai anh trai đã kiên định nói với cô rằng, cô sẽ hạnh phúc.
Họ đã nói không sai, cô rất hạnh phúc.
Cho dù bây giờ trái tim đang chơi vơi, Ôn Lật Nghênh cũng vẫn không hối hận về những gì mình đã làm, về mọi quyết định liên quan đến Du Chi.
Cô rất hạnh phúc.
Ôn Lật Nghênh nắm lấy tay Ôn Nghiên Từ, an ủi mà siết nhẹ: “Anh hai, anh cũng sẽ hạnh phúc.”
Sau đó, cô đứng dậy, sửa lại tà váy, rồi từ biệt hai người anh trai của mình.
Cô vẫn cảm thấy bầu trời đêm kia quá trống trải, nếu có thêm chút pháo hoa điểm xuyết, sẽ rất đẹp. Đáng tiếc, Kinh Bình lại cấm đốt pháo hoa, cô không thể xem được.
Tất cả là tại Du Chi. Anh đã cho cô một màn pháo hoa hoành tráng nhất, đẹp đẽ nhất ở London, một màn pháo hoa mà cô sẽ không bao giờ quên. Giờ đây, cứ nghĩ đến pháo hoa, là cô lại nghĩ đến anh.
Ôn Lật Nghênh mím môi, bước chân trở nên vội vã hơn, cô nóng lòng muốn đến bệnh viện.
Cho dù không thể nhìn vào mắt anh, không thể trao nhau những ánh nhìn trìu mến, thì ít nhất cũng phải được nắm lấy tay anh.
Giao thừa là ngày tiễn cũ đón mới, nên ở bên cạnh người thân yêu nhất.
Trong sân chỉ còn lại Ôn Nghiên Tu và Ôn Nghiên Từ, nhìn bóng lưng kiên quyết của Ôn Lật Nghênh, họ nhìn nhau cười.
“A Quân trưởng thành rồi.” Trong giọng nói của Ôn Nghiên Từ có một niềm vui mừng khó tả.
Ôn Nghiên Tu gật đầu, xem như đồng tình.
Đóa hồng nhỏ mà họ nâng niu trong lòng bàn tay, đã nở rộ ra một vẻ đẹp kiều diễm của riêng mình.
Lòng bàn tay Ôn Nghiên Tu nhẹ nhàng day day ly rượu thủy tinh, đáy mắt cảm xúc phức tạp: “Đợi thằng nhóc Du Chi kia tỉnh lại, anh vẫn sẽ không tha cho cậu ấy đâu.”
Mấy ngày qua, Ôn Lật Nghênh vì anh đã rơi bao nhiêu nước mắt, anh ấy có thể nhìn thấy cả.
Ôn Nghiên Từ giơ tay, vỗ nhẹ vai anh trai: “Người ta là cảnh sát nhân dân, bị thương khi làm nhiệm vụ, đến lượt anh cả tha hay không tha sao?”
“Anh không quan tâm. Cậu ấy có thể vinh quang nhận huân chương, anh cũng có thể thay em gái mình dạy dỗ cậu ấy.” Ôn Nghiên Tu cười một tiếng, “Việc nào ra việc đó. Dù về tình có thể tha thứ, nhưng cậu ấy đã làm A Quân đau lòng lâu như vậy, còn sảy thai, cửa ải của anh đây, cậu ấy không qua được đâu.”
“Lúc đó anh và em đã thề, thằng nhóc đó mà dám phụ A Quân, là phải xử nó không còn mảnh giáp mà.” Ôn Nghiên Tu kéo cả anh ta xuống nước.
Ôn Nghiên Từ cười cười, giơ hai tay đầu hàng.
Trong lòng không khỏi lo cho người em rể này một phen. Ôn Nghiên Tu dạo này càng ngày càng điên, khiến người ta không đoán được.
“Anh còn có sức lo chuyện của A Quân à?” Ôn Nghiên Từ nhấp một ngụm rượu, nhướng mày hỏi, “Cô bé nhà anh, anh theo đuổi được chưa?”
Khóe miệng Ôn Nghiên Tu vẫn cong, cũng nhướng mày, xem như đáp lại: “Đang vững bước tiến tới.”
“Thôi đi.”
Ôn Nghiên Từ cảm thấy bị người ta nhét một miệng “cẩu lương”: “Để em một mình đi.”
Ôn Nghiên Tu nhớ lại trước kia Ôn Nghiên Từ đã khoe khoang ân ái trước mặt mình và Ôn Lật Nghênh, nhàn nhạt bổ một dao.
“Đó cũng là báo ứng của em thôi.”
Khi Ôn Lật Nghênh đến phòng bệnh, chú Dịch đang canh giữ ở ngoài cửa.
Nhìn thấy ông, Ôn Lật Nghênh rất ngạc nhiên.
Du Viên đã cho người làm nghỉ phép, chỉ để lại vài người cần thiết để đảm bảo hoạt động cơ bản. Những người ở lại mấy ngày nay tiền lì xì cầm đến mỏi tay, ai nấy vui mừng không thôi.
Còn chú Dịch, lần đó ông đã đối mặt với Đơn Minh Chính và bị hắn đánh ngất. Du Viên cũng đã cho ông nghỉ phép.
“Sao chú lại ở đây ạ?”
“À, chú, chú… chú không yên tâm về cậu hai nên đến xem một chút.”
Ôn Lật Nghênh gật đầu, tầm mắt lại dừng lại trên mặt ông một lát: “Chú không cần tự trách đâu ạ.”
“Chú…” Chú Dịch bị một câu an ủi này của Ôn Lật Nghênh làm cho có chút không biết phải làm sao. Cô nói không sai, ông rất tự trách. “Nếu chú ngăn được, cậu hai sẽ không… cô hai,cháu cũng sẽ không…”
Vì ông cũng đã từng là người xuất thân từ quân đội, chú Dịch cảm thấy mình không nên dễ dàng bị Đơn Minh Chính khống chế như vậy.
Lúc trước Du Chung Khang phân ông làm quản gia cho Du Chi cũng đã có suy tính về phương diện này, biết đâu lúc nào đó có thể dùng đến thân thủ của ông. Không ngờ ông đã có tuổi, chân cẳng không còn như xưa…
Ôn Lật Nghênh cũng đã trải qua tâm trạng tự trách gần như y hệt, quá hiểu tâm tình của chú Dịch. Nếu họ có thể nghĩ xa hơn một bước, làm thêm một chút, sự việc sẽ hoàn toàn đi theo một hướng khác. Nhưng làm gì có nhiều “nếu” như vậy.
Cuối cùng, cô cũng chỉ vỗ vỗ vai chú Dịch, rất dứt khoát nói với ông, cô không trách ông, Du Chi cũng sẽ không trách ông, không có ai đang trách ông cả. Nhưng cái nút thắt trong lòng này, vẫn phải do chính ông gỡ ra mới được.
Ôn Lật Nghênh đẩy cửa ra, rón rén đi đến bên giường Du Chi, như thể sợ làm kinh động giấc ngủ của anh.
Cô mang theo một chiếc khăn ướt, nhẹ nhàng lau qua trán, má, cằm anh, như thể động tác này, cô đã thành thạo rất nhiều lần rồi.
“Du Chi, anh có biết không, chú Dịch vẫn luôn tự trách, chú ấy cảm thấy là chú ấy không bảo vệ tốt cho anh.” Cô buông khăn xuống, sau đó nắm lấy tay anh, “Trước nay em chưa từng thấy dáng vẻ đó của chú Dịch…”
“Nhưng em đã thay anh nói với chú ấy, em nói anh sẽ không trách chú ấy. Đúng không? Trước giờ anh luôn như vậy, chuyện gì cũng tự mình âm thầm gánh vác, chắc chắn anh sẽ không trách chú ấy đâu.”
Ôn Lật Nghênh quen ở bên giường anh, lẩm bẩm nói chuyện với không khí và anh.
“Hôm nay là Giao thừa, Kinh Bình vẫn không có tuyết rơi. Em cảm thấy là ông trời cố ý, muốn giữ lại cơ hội ngắm tuyết đầu mùa, giữ đến ngày anh có thể cùng em xem.” Cô ngưng lại, sống mũi cay xè một thoáng, “Anh nói đúng không, sẽ có ngày đó.”
“Anh biết không? vậy mà anh hai em cũng muốn đi liên hôn, cũng không biết ba em có thể chọn cho anh ấy một người vợ thế nào. Có khi em nghĩ đến anh ấy và Hứa Phỉ, còn có Aria và Hoàng sir… lại có chút cảm khái, là họ yêu nhau quá khó, hay là chúng ta yêu nhau quá dễ dàng.”
Ôn Lật Nghênh mân mê ngón tay Du Chi, đầu ngón tay anh thon dài và cân đối, sờ lên lạnh lạnh, trơn láng, rất thoải mái.
“Cũng phải, cho nên bây giờ chính là thử thách mà trời cao dành cho chúng ta đi.”
Cùng một người yêu đi hết cuộc đời, đâu có dễ dàng như vậy.
“Hình như anh nói đúng.” Cuối cùng Ôn Lật Nghênh cũng không nhịn được, nước mắt từ đuôi mắt nhẹ nhàng lăn xuống, rơi trên mu bàn tay anh tạo thành một vệt nước. “Du Chi, em đột nhiên rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ màn pháo hoa ở London, làm sao bây giờ.”
Cô nắm tay anh, áp lên má mình.
Nước mắt lạnh băng qua da thịt kề sát.
“Du Chi, sau này thật sự sẽ không có ai dỗ em giống như anh nữa.”
Cô nhắm mắt lại, tim cô thắt lại đau đớn. Cô rất nhớ Du Chi sẽ xoa đỉnh đầu cô, sẽ ôm cô vào lòng, sẽ dịu dàng cúi đầu hôn cô, sẽ khen cô xinh đẹp đáng yêu…
Chính lúc này.
Ngón tay Du Chi đang bị cô nắm giữa má và lòng bàn tay, bỗng nhiên co lại.
Ôn Lật Nghênh ngẩn người, không thể tin được mình đã cảm nhận được gì. Sợi dây thần kinh trong lòng bỗng nhiên bị k*ch th*ch, giây tiếp theo, máu cả người cô bắt đầu sôi trào. Cô kinh ngạc mở mắt ra, định cúi đầu xác nhận lại, lại không dám, sợ tất cả chỉ là ảo giác do cô quá nhớ nhung mà sinh ra.
Tim cô đập như trống dồn, sắp phá tan lồng ngực.
Bàn tay đẹp đẽ của Du Chi vẫn yên lặng nằm trong lòng bàn tay cô, như thể cảm nhận được ánh mắt xác nhận của cô, lại giật giật.
Trong khoảnh khắc đó, hốc mắt Ôn Lật Nghênh lại không có tiền đồ mà ướt.
Ngay cả nút gọi y tá cô cũng không nhớ nổi, cô lao ra khỏi cửa, gặp được chú Dịch còn chưa đi, giọng nói đã kinh ngạc đến không thành câu: “Chú Dịch, Du, Du Chi… anh ấy vừa mới…”
Bác sĩ đã phản ứng ngay lập tức. Bác sĩ trưởng khoa, y tá ồ ạt xông vào phòng bệnh, đẩy tới đủ loại thiết bị tinh vi.
Du Chi cảm giác anh như đã trải qua một giấc mơ rất dài, trong mơ bị sương mù bao phủ, mưa lạnh tùy ý vỗ vào mặt anh. Quần áo bị ướt sũng, cả người trở nên rất nặng, rất nặng, nặng đến mức anh hoàn toàn không thể động đậy.
Đã lâu lắm rồi anh mới gặp lại Trần Dã, bạn anh vẫn như vậy, vừa thấy anh là phải tranh giành hơn thua.
Anh thấy mình khi còn nhỏ bị gửi đến nhà ông nội, trong sân trồng đầy cây ngô đồng, cùng ông nội hai người luận bàn võ thuật. Khi đó lần đầu tiên có người chỉ cho anh một con đường khác ngoài việc làm cậu hai nhà họ Du.
Trong cõi mênh mang nửa thực nửa mơ, anh dường như nghe thấy tiếng ông nội vọng về, hỏi anh có bao giờ hối hận không, khi đã từ bỏ con đường bằng phẳng hơn ở phía trước.
Du Chi chỉ lắc đầu, một cái lắc đầu kiên định. Anh chưa từng hối hận.
Bởi lẽ, điều đã làm nên anh của ngày hôm nay, chính là niềm tin son sắt rằng dù có được lựa chọn lại cả ngàn lần, anh vẫn sẽ không ngần ngại mà bước đi trên chính con đường này.
Vẫn sẽ gánh trên vai khẩu súng ấy. Vẫn sẽ cài lên ngực tấm huy hiệu thiêng liêng. Và vẫn sẽ trịnh trọng tuyên thệ dưới lá cờ đỏ thắm.
Anh cứ thế trôi dạt trong thế giới vô định ấy, không biết đã qua bao lâu.
Cho đến khi, màn sương mờ ảo trước mắt dần tan đi, và một giọng nói quen thuộc đến nao lòng len lỏi vào tâm thức.
Cô nói, cô nhớ màn pháo hoa hôm ấy.
Cô nói, sẽ không còn ai có thể dỗ dành cô, giống như anh đã từng.
Cảm giác như bị ném vào vạc dầu của mười tám tầng địa ngục, cơn đau đớn cuồn cuộn cuốn trọn lấy từng tế bào trong cơ thể anh. Mỗi một tấc thần kinh hồi sinh là một lần nỗi đau nhân lên theo cấp số nhân, như muốn xé toạc lục phủ ngũ tạng. Hô hấp cũng trở nên nặng nề, buốt rát.
Nhưng giữa cơn đau đớn tưởng chừng như vô tận ấy, vẫn có một ý niệm duy nhất bùng lên, mãnh liệt hơn tất cả: anh phải nắm lấy tay Ôn Lật Nghênh.
Dù có tan xương nát thịt, anh cũng phải nói cho cô biết, anh đã trở về. Anh sẽ không bao giờ rời đi nữa. Anh sẽ mãi mãi dỗ dành cô.
Khi đôi mi nặng trĩu khó khăn hé mở, thứ đầu tiên ập vào tầm mắt là những bóng áo blouse trắng lướt qua. Nhưng ánh mắt anh đã xuyên qua tất cả, ngay lập tức tìm thấy bóng hình quen thuộc đang nức nở thành sông ở góc phòng.
Anh gắng gượng nhếch môi, một nụ cười yếu ớt nhưng chứa đựng cả một thế giới dịu dàng: “Lâu rồi không gặp, bà xã.”
Thế giới của Ôn Lật Nghênh như vỡ òa. Cô khóc đến lạc cả giọng, không thể tin vào phép màu đang hiện hữu trước mắt. Cô vừa gật đầu lia lịa, lại vừa lắc đầu nguầy nguậy. Miệng cười, mà nước mắt lại tuôn rơi như mưa.
Mãi cho đến ngày thứ ba sau khi Du Chi tỉnh lại, cô vẫn có chút khó tin, cô véo má anh:
“Du Chi, là thật sao? Anh thật sự tỉnh lại rồi à.”
Mặc dù đầu ngón tay cảm nhận được là hơi ấm, cô vẫn hoài nghi tất cả chỉ là mơ. Khoảng thời gian đó quá khổ sở, cô sợ chỉ một chớp mắt sẽ phát hiện ra hiện tại tất cả chỉ là giả, cô lại phải trở về những ngày tháng không có Du Chi bên cạnh.
Một tay Du Chi đang truyền dịch, anh chỉ có thể dùng một tay ôm sau đầu cô, ghé sát lại hôn lên môi cô.
Cuối cùng, còn cố ý cắn cắn đôi môi kiêu ngạo, cười nói: “Là thật.”
Ôn Lật Nghênh đỏ mặt đẩy anh ra.
Đã có thể giở trò lưu manh với cô, xem ra không chỉ là thật, mà hồi phục cũng không tệ lắm.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Cô ba Ôn tươi đẹp, tự tại tự do đã trở về rồi.
Du Chi ở bệnh viện một thời gian rất dài, chờ tất cả các chức năng cơ thể hồi phục như lúc ban đầu mới xuất viện. Khi trở về Du Viên, đã là tháng Năm hoa nở.
Ngày trở về Du Viên, Du Chi và ba mình, Du Chung Khang, chạm mặt nhau. Lần đầu tiên, ông trịnh trọng bước đến trước mặt anh, bàn tay vỗ nhẹ lên cánh tay con trai.
Từ sự ngập ngừng của ba anh, anh đọc được muôn vàn ý nghĩa. Dù trong lòng Du Chung Khang có thực sự chấp thuận việc anh từ bỏ sự nghiệp cảnh sát hay không, thì ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt ông đã chứa đựng cả sự tôn trọng và nể phục.
Và đối với Du Chi, chỉ bấy nhiêu thôi đã là quá đủ.
Mọi thứ trong nhà vẫn vẹn nguyên như cũ. Du Chi trở về chỉ sau Ôn Lật Nghênh vài phút. Anh đẩy cửa bước vào, anh bắt gặp bóng hình quen thuộc của cô đang ngồi trước bàn trang điểm, thong thả tháo đôi hoa tai.
Anh lặng lẽ bước tới, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau. Chiếc cằm anh dịu dàng tựa lên mái tóc mềm mại, một cử chỉ thân thuộc đến nao lòng.
“Anh có cảm giác mọi người trong nhà hôm nay có hơi lạ đấy.”
“Lạ chỗ nào ạ?”
“Giống như…” Du Chi cố gắng lục lại ký ức, nhớ về ánh mắt của từng người giúp việc anh gặp trên đường. “Mọi người đang có chuyện gì đó giấu anh.”
Cả người Ôn Lật Nghênh cứng đờ. Bàn tay cô run lên, đôi bông tai ngọc trai tuột khỏi tay, rơi xuống sàn. Nhân lúc Du Chi cúi xuống nhặt giúp, cô vội vàng trấn tĩnh lại, cố gắng che giấu sự bối rối trên gương mặt.
Chuyện đứa bé… anh vẫn chưa biết. Và cô, cô thực sự không biết phải mở lời với anh thế nào.
Ôn Lật Nghênh lắc đầu: “Có gì mà giấu anh chứ, anh lại nghĩ nhiều rồi.”
Du Chi khẽ nhíu mày, ánh mắt anh xoáy sâu vào hình ảnh phản chiếu của cô trong gương. Phải thừa nhận rằng, tài diễn xuất của Ôn Lật Nghênh quả thực rất tệ. Chỉ một cái liếc mắt, anh đã nhìn thấu lớp vỏ bọc bình thản mà cô đang cố dựng lên.
“Ngày hôm đó,” anh cất giọng, sự nhạy bén của anh như một mũi kim đâm thẳng vào điểm yếu của cô, “em đã có chuyện gì muốn nói với anh, phải không?”
Người Ôn Lật Nghênh không kiểm soát được mà run lên, rồi sau đó cô nhếch khóe miệng: “Lâu quá rồi, em đã quên mất rồi.”
Cô không dám tiếp tục nhìn vào mắt anh, vội vàng né tránh.
“Sau này anh đừng nhắc đến ngày đó nữa.” Ôn Lật Nghênh dùng sự nuông chiều quen thuộc của mình để che giấu sự chột dạ hiện tại, “Không may mắn! Em không thích!”
Đêm đó sau khi hai người ngủ, Ôn Lật Nghênh quay lưng về phía anh, cô vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt, ướt gối.
Du Chi cũng không ngủ, suy nghĩ thật lâu, lên tiếng thử: “Em trách anh sao? Mấy ngày đó, có phải là em đã sợ lắm không.”
Anh đã bỏ cô lại lâu như vậy. Nhiều ngày đêm như vậy, chắc chắn đối với cô không dễ dàng gì.
Ôn Lật Nghênh lắc đầu.
“Nếu không có anh cứu em, bây giờ chắc chắn em đã không còn…”
“Lật Nghênh.” Du Chi ngắt lời cô, “Đừng nói bậy.”
Ôn Lật Nghênh im lặng, lén giơ tay lau đi khóe mắt ướt át.
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi.”
Một giọng cao, một giọng thấp vang lên trong không trung.
Ngay cả Ôn Lật Nghênh cũng nhất thời không phân biệt được, là cô xin lỗi Du Chi, hay là Du Chi xin lỗi cô.
Giống như cũng không có gì đáng để nói xin lỗi, nhưng đáy lòng cả hai người họ lại áy náy không thôi.
Ôn Lật Nghênh xoay người lại ôm anh, vùi cả người vào lòng anh. Hơi thở quen thuộc, sự vững chãi quen thuộc, sự an tâm quen thuộc. Lông mi cô nhẹ nhàng lướt qua lớp vải trên ngực anh.
“Dù sao em cũng không hối hận. Không hối hận khi gả cho anh, càng không hối hận khi yêu anh.”
Cô hôn lên yết hầu anh, lại hỏi: “Tương lai của chúng ta còn rất dài, đúng không?”
Họ vẫn sẽ có con.
Sẽ có. Tất cả sẽ có.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào nhà, trải dài trên sàn. Dưới ánh trăng mỏng manh Du Chi gật đầu, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hôn lên giữa hai hàng lông mày cô: “Sau này anh sẽ không bao giờ bỏ em lại nữa, vĩnh viễn không.”
Sự băn khoăn của Du Chi không hề tan biến.
Anh nghĩ đi nghĩ lại, ngày hôm sau ở dưới lầu công ty Quyết Khuyết, anh chặn được Vũ Manh.
“Cậu hai Du.” Cô ấy cung kính gật đầu chào, “Tiểu Ôn tổng đang ở văn phòng ạ, tôi đưa anh lên nhé?”
“Không cần, tôi đến tìm cô.”
Vũ Manh căng thẳng.
“Mỗi ngày cô luôn theo cô ấy, chắc chắn cô biết đã có chuyện gì xảy ra đúng không?”
Vũ Manh mím môi, động tác trở nên không tự nhiên, lắc đầu nói: “Cậu hai Du, tôi, tôi không hiểu anh đang nói gì.”
“Ngày tôi xảy ra chuyện,” Du Chi hồi tưởng lại lời giải thích của Ôn Lật Nghênh lúc đó, “Cũng có thể là sớm hơn một chút, đã có chuyện gì xảy ra?”
“Tiểu Ôn tổng không cho tôi nói…” Trong lòng Vũ Manh cũng không chắc chắn, không biết mình có nên chen vào giữa hai người họ không.
“Cô ấy có tâm sự.”
Du Chi liếc mắt một cái lập tức nhìn ra sự cảm kích của Vũ Manh: “Chắc cô cũng nhìn ra được đúng không? Cô ấy không vui vẻ như vẻ bề ngoài.”
Gần như là đã dẫm trúng vào chỗ mềm yếu trong lòng Vũ Manh.
Làm việc cùng nhau lâu như vậy, mối quan hệ của cô ấy và Ôn Lật Nghênh đã vượt qua giới hạn cấp trên cấp dưới đơn thuần rồi. Giống như Du Chi nói, gần như mỗi ngày cô ấy luôn ở bên cạnh Ôn Lật Nghênh, trong mắt cô ấy, Ôn Lật Nghênh đã là bạn của cô ấy.
“Tiểu Ôn tổng có thai, cô ấy định ngày sinh nhật của anh sẽ cho anh một bất ngờ.” Vũ Manh nuốt nước bọt, “Bây giờ… có thể cô ấy cảm thấy, không cần thiết phải nói với anh nữa.”
Sự ám chỉ trong lời nói của cô ấy đã đủ rõ ràng.
Du Chi chết lặng tại chỗ, cả thế giới xung quanh như sụp đổ, bên tai anh chỉ còn lại một tiếng ù tan nát.
Vũ Manh quay trở lại, đặt vào tay anh tấm phim siêu âm.
“Tiểu Ôn tổng không nói với anh,” giọng cô ấy khẽ lại, “có lẽ là vì không biết phải mở lời thế nào. Cô ấy… vẫn luôn tự dằn vặt, cho rằng đứa bé không còn, là do cô ấy có một phần lỗi rất lớn.”
Nếu đã vậy, người phải nói ra những lời tàn nhẫn này, cứ để cô ấy gánh vác.
Mỗi ngày Ôn Lật Nghênh ở Quyết Khuyết đã rất bận rộn, Vũ Manh hy vọng ở những phương diện khác cô có thể nhẹ nhàng hơn một chút.
Du Chi không rời đi ngay. Chiếc xe cứ thế bất động dưới chân tòa nhà.
Anh ngồi chết lặng sau vô lăng, ánh mắt dán chặt vào tờ giấy siêu âm mỏng manh. Những ngón tay, rồi cả cánh tay, bờ vai anh run lên bần bật. Một vực sâu tuyệt vọng chực chờ nuốt chửng lấy anh, và anh đang phải gồng mình để không bị nó kéo xuống. Anh đã nhìn thật lâu, thật lâu, nhưng dường như nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Bác sĩ đã cấm anh hút thuốc trong thời gian dưỡng thương. Nhưng ngay lúc này, anh cần nicotin hơn bao giờ hết, cần nó để làm tê liệt đi nỗi uất nghẹn không thể gọi thành tên đang bóp nghẹt lấy lồng ngực. Anh mua một bao thuốc, rồi cứ thế điên cuồng rít hết điếu này đến điếu khác. Khói thuốc xộc lên, khiến anh ho sặc sụa, nhưng anh vẫn không dừng lại.
Bàn tay anh giáng một cú đấm nảy lửa xuống vô lăng, rồi siết chặt lấy nó, trong một nỗ lực câm lặng để trút đi cơn thịnh nộ.
Anh đã luôn tự nhủ, phải cho cô những gì tốt đẹp nhất. Phải dỗ dành cô, cưng chiều cô cả một đời. Vậy mà kết quả là gì? Anh lại để cô phải một mình gánh chịu nỗi đau đớn và tủi hờn đến nhường này.
Tại sao anh lại có thể ngu ngốc đến vậy? Anh nhớ lại ánh mắt lấp lánh của cô, cái vẻ úp mở đầy mong chờ khi nói rằng có tin tốt muốn báo. Tại sao lúc đó anh lại không thể nhận ra?
Du Chi thậm chí không dám tưởng tượng, khoảnh khắc mất đi đứa bé, trái tim cô đã tan nát đến nhường nào.
Nàng công chúa nhỏ hay khóc của anh, kiêu kỳ và đỏng đảnh là thế, vậy mà trong những ngày tháng anh không có ở đây, đã phải tự mình khoác lên một lớp vỏ bọc cứng rắn đến nhường nào.
Trái tim anh đau đến nghẹt thở. Nỗi đau này, so với vết thương do viên đạn kia gây ra, còn đau hơn gấp ngàn lần, vạn lần.
Gần đến giờ tan làm Ôn Lật Nghênh mới nhận được tin nhắn của Du Chi, anh nói anh đang ở dưới lầu chờ cô.
Cô lập tức đứng dậy, giao lại cuộc họp đang dang dở cho phó tổng, xách theo túi lập tức chạy như bay xuống lầu.
Du Chi dựa vào thành xe, chờ cô.
Ôn Lật Nghênh vòng một vòng, từ bên hông ôm lấy anh: “Chồng ơi!”
Cô không chú ý tới, khi Du Chi nghe được hai chữ này, mày anh khẽ nhíu lại. Rất nhanh tan đi, anh giơ tay ôm qua vai cô: “Sao em lại xuống nhanh như vậy? Có phải là đang lười biếng không.”
“Cả công ty cũng là của em!” Ôn Lật Nghênh sửa lại lời anh nói, “Đương nhiên là em muốn tan làm lúc nào thì tan làm lúc đó.”
Sau khi lên xe cô lại cảm thấy không ổn, trong xe có mùi hương rất nồng.
Ôn Lật Nghênh nhíu mày: “Anh làm đổ nước hoa à?”
“Không.”
“Vậy sao trong xe lại thơm như vậy.”
Du Chi mím chặt môi, chưa nói là để che đi mùi thuốc lá gay mũi vừa rồi: “Không biết, có thể là chú Dịch thêm nhiều hương hoa quá.”
Từ sau tai nạn lần trước, Ôn Lật Nghênh trở nên vô cùng trân trọng thời gian ở bên cạnh Du Chi. Có đôi khi cô chỉ lẳng lặng nhìn nghiêng mặt anh, là có thể cười thành tiếng.
Vừa vào vườn nhà hai người, Ôn Lật Nghênh đột nhiên nhớ ra: “Hôm nay em nhìn trúng một món đá quý, em đi hỏi mẹ xem có thích không, nếu thích thì…”
Ngày mai em cho người mua đến.
Cô nói còn chưa dứt lời, đã bị động tác của Du Chi ngắt lời.
Bàn tay to rộng của người đàn ông đặt sau eo cô, anh hơi dùng sức bế cả người cô lên, xuyên qua nhà, đặt lên sofa.
Không đợi cô phản ứng lại, môi người đàn ông lập tức rơi xuống. Anh cong eo, ôm lấy mặt cô, đầu lưỡi sâu sắc xâm nhập vào lãnh địa của cô.
Đã lâu không hôn, anh trở nên không có quy tắc, điên cuồng đòi hỏi hương thơm và hơi thở của cô.
Hai tay anh gắt gao, gắt gao đỡ bên hông cô, dùng sức đến mức gân xanh trên cánh tay nổi lên, gần như muốn hòa tan Ôn Lật Nghênh vào xương cốt mình.
Ôn Lật Nghênh bị anh hôn đến rối loạn tâm tư, trong cổ họng cô ngân nga những âm tiết vô nghĩa, chứng thực sự thoải mái của cô lúc này.
Lông mi run lên, cả trái tim cô, bị anh chọc đến sóng cuộn.
Hai tay cô nắm chặt cổ áo Du Chi, đáp lại anh càng sâu hơn.
Không biết họ triền miên, tra tấn, chinh phục nhau bao lâu. Không khí nóng lên, trở nên ái muội, kiều diễm.
Má Ôn Lật Nghênh bỗng nhiên cảm nhận được một sự lạnh lẽo.
Trong lòng cô kinh ngạc, cô vội đẩy anh ra.
Nhìn Du Chi. Ôn Lật Nghênh sững sờ.
Vành mắt người đàn ông đỏ hoe, lông mi anh thậm chí còn treo những giọt nước mắt trong suốt.
“Du Chi… anh khóc…” Cô có chút khó tin.
Giọng Ôn Lật Nghênh sau khi bị hôn trở nên lười biếng, kiêu kỳ hơn người, nhưng hiện tại Du Chi không có tâm trạng thưởng thức; hai đầu gối anh quỳ trên sàn, bị sàn nhà cấn đến đau, anh cũng không để tâm.
Anh ngước mắt lên, nhìn cô.
Hơi nước trong đáy mắt lộ ra không sót gì.
Đây là lần đầu tiên Ôn Lật Nghênh thấy anh khóc.
Cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy một Du Chi mềm mại như vậy.
Trong lòng cô đại khái đoán được gì đó, cô cong ngón trỏ, nhẹ nhàng điểm vào khóe mắt lưu lại một chút ẩm ướt.
“Anh.”
“Biết rồi à?”