“Xin lỗi em.”
Đôi mắt Du Chi đỏ ngầu. Anh nhìn cô không chớp mắt, nhìn sâu vào đôi con ngươi trong veo, long lanh đang ngấn nước, soi rọi lại bóng hình anh, vừa rõ ràng lại vừa mơ hồ.
“Có đau không em?” Giọng anh run rẩy.
Ôn Lật Nghênh cắn môi, lắc đầu. Khi đó cô đã ngất đi, cô hoàn toàn không cảm nhận được nỗi đau thể xác.
“Còn nơi này?” Đầu ngón tay Du Chi khẽ chạm vào trái tim cô.
Cả người cô sững lại. Cô không ngờ anh sẽ hỏi như vậy. Cô không thể nói dối, điều đó không công bằng với đứa con bé bỏng của họ. Dù con họ không thể thuận lợi chào đời, Ôn Lật Nghênh vẫn hy vọng con có thể cảm nhận được rằng, ba và mẹ đã luôn yêu thương và mong chờ con đến thế nào.
Dưới ánh nhìn của Du Chi, cô gật đầu.
Và rồi, cô trơ mắt nhìn người đàn ông trước mặt, hốc mắt anh càng thêm đỏ, bờ vai khẽ run lên. Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài. Đó là khi trái tim anh cũng đang quặn thắt vì đau đớn.
Chưa bao giờ Du Chi cảm thấy dằn vặt vì sự bất lực của mình đến thế. Ngay cả nỗi đau này, cũng đã muộn màng đến vậy anh mới có thể cảm nhận được. Bảo anh làm sao có thể nguôi ngoai đây.
Trong lúc anh còn đang ngây người, đôi tay Ôn Lật Nghênh đã vòng ra sau, mười ngón tay luồn vào mái tóc anh.
Cô rướn người, hôn lên giọt nước mắt ấy.
Nhưng chính nước mắt của cô lại càng tuôn ra dữ dội hơn, lăn dài trên má, để lại một vệt ướt át. Giọt lệ treo trên cằm cô, chực rơi mà không rơi, lại được lòng bàn tay Du Chi dịu dàng lau đi.
Họ cứ thế siết chặt lấy nhau, tựa như hai con thú non bị thương đang cùng nhau sưởi ấm, cùng nhau l**m láp vết thương cho đối phương trong một hang động sâu thẳm.
Giờ phút này, mọi ngôn từ trở nên vô nghĩa. Họ chỉ nhìn nhau, rồi lại hôn nhau, một nụ hôn dài đằng đẵng, hòa quyện trong nỗi đau và vị mặn chát của nước mắt. Đây là lần duy nhất nụ hôn của họ không nhuốm màu d*c v*ng, mà giống như hai kẻ lữ hành sắp gục ngã giữa cánh đồng tuyết vô tận, điên cuồng tìm kiếm hơi ấm từ nhau để tồn tại.
Như một bản năng sinh tồn, họ cần có nhau, cần sự hiện diện và hơi ấm của đối phương, dường như chỉ có như vậy mới có thể xua tan đi tất cả khổ đau.
Đầu lưỡi đã tê dại đến gần như mất cảm giác, vị tanh của máu đã lan tỏa, nhưng không một ai muốn dừng lại. Họ ôm nhau, hôn nhau, như thể thời gian có thể kéo dài đến vô tận. Gương mặt ướt đẫm, đã không còn phân biệt được đâu là nước mắt của ai.
Ôn Lật Nghênh mệt đến không còn chút sức lực, vầng trán cô khẽ tựa vào bờ vai rắn chắc của người đàn ông, hàng mi ướt át lướt qua, để lại một vệt ẩm ướt.
“Em xin lỗi,” giọng cô mệt mỏi, “Là em đã không bảo vệ tốt con của chúng ta.”
Ôn Lật Nghênh đã nghĩ mình đã khóc cạn nước mắt, nhưng ngay khi thốt ra lời này, hốc mắt cô lại ươn ướt. Cô cắn chặt răng, chủ động xé toạc vết thương đau đớn nhất của mình, phơi bày ra trước mặt Du Chi.
Cô đã chờ được anh tỉnh lại. Nhưng những gì đã mất… dù cô có hối hận, có sám hối đến đâu, cũng sẽ không bao giờ trở lại nữa…
Du Chi giơ tay, khẽ đặt lên bụng dưới phẳng lì của cô.
Anh cũng đã khóc. Vành mắt đỏ hoe, đáy mắt chằng chịt tơ máu, nhưng khóe môi lại cong lên một nụ cười chua chát. Anh cười cho sự vô thường của thế sự, và càng cười cho chính mình. Anh thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của con. Có lẽ, anh chính là người cha không xứng chức nhất trên thế giới này.
“Anh mới là người phải nói xin lỗi.” Du Chi từ từ ngước mắt, đối diện với con ngươi của Ôn Lật Nghênh. Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng v**t v*: “Bà xã, em đã vất vả rồi.”
Ôn Lật Nghênh lắc đầu, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống. Trước mặt người mình yêu, ai rồi cũng sẽ trở thành một đứa trẻ tủi thân. Bất cứ lời nào của Du Chi, cũng có thể chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong lòng cô.
“Có lẽ…” Ôn Lật Nghênh thật sự đã dùng hết dũng khí cả đời để mở lời, “Chỉ là duyên phận chưa tới, thời điểm chưa đúng. Con đã đến vào lúc mọi thứ chưa thật sự hoàn hảo.”
Cô cúi đầu hôn lên trán Du Chi.
“Du Chi. Anh đừng buồn, em cũng không tự trách nữa, chúng ta sẽ nhìn về phía trước. Chúng ta sẽ sống thật vui vẻ, sống cả phần của con nữa, được không anh?”
Ôn Lật Nghênh không đành lòng nhìn lòng Du Chi lại phủ thêm một lớp sương mù.
Mắt Du Chi sáng lên một chút. Anh vòng tay ra sau gáy cô, lòng bàn tay day nhẹ, rồi kéo cô lại gần, hôn lên.
Trái tim cả hai cùng run lên. Cảm giác tê dại như một luồng điện lại xuất hiện, không chút báo trước mà k*ch th*ch từng dây thần kinh. Vết thương nơi khóe môi bị Ôn Lật Nghênh cắn rách, lại được cô nhẹ nhàng lướt qua, một cảm giác đau rát ngọt ngào.
Trong cổ họng anh bật ra một tiếng rên khẽ. Người đàn ông tạm dừng nụ hôn, hơi thở ấm nóng phả lên môi Ôn Lật Nghênh:
“Được. Chúng ta sẽ sống thật tốt.”
Mọi thứ lại bắt đầu.
Đúng như lời Ôn Lật Nghênh và Du Chi đã hứa với nhau. Mọi chuyện đã qua, họ sẽ nhìn về phía trước.
Ôn Lật Nghênh một lần nữa trở lại là một cô ba Ôn rực rỡ, chói lóa. Mọi người xung quanh cô thở phào nhẹ nhõm. Ở Cảng Đảo xa xôi, Ôn Triệu Lân và Kiều Khả Tâm nghe được tình hình gần đây của cô từ bà thông gia, vui mừng đến đỏ cả hốc mắt. Đối với họ, không có gì quan trọng hơn sự bình an và hạnh phúc của con gái.
Ôn Triệu Lân vung tay: “Bây giờ anh có thể toàn tâm toàn nghĩ
chuyện tìm cho thằng hai một mối môn đăng hộ đối rồi.”
“Chỉ cần là một cô gái bình dị, hiền lành là được.” Sau chuyện của Du Chi, Kiều Khả Tâm đã sợ đến mức lo lắng không yên.
Ôn Triệu Lân không thể đồng tình hơn mà gật đầu. Ông từ sau lưng ôm lấy Kiều Khả Tâm, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống bên thái dương bà: “Lo lắng lâu như vậy rồi, bà xã đại nhân vất vả rồi.”
Kiều Khả Tâm lườm ông: “A Quân là con gái cưng của em, em nghĩ cho con, lo cho con là chuyện nên làm, đâu cần phải nói đến vất vả chứ!”
Ôn Triệu Lân lại không chút nguyên tắc mà liên tục xin lỗi, nói bà xã nói đúng.
Kiều Khả Tâm thuận thế hỏi ông: “Lão Ôn, gả con gái đi rồi, có bao giờ anh thấy hối hận không?”
Nụ cười trên mặt Ôn Triệu Lân lập tức cứng lại, biểu cảm trở nên có chút chua xót. Ông không biết phải trả lời thế nào.
Quả thực Du Chi có phẩm hạnh đoan chính, có trách nhiệm, có đảm đương, là một người đàn ông đáng để phó thác cả đời. Nhưng Ôn Triệu Lân không phải không nghĩ đến, nếu anh không tỉnh lại, Ôn Lật Nghênh sẽ phải làm sao.
Ông im lặng suy nghĩ rất lâu, vẫn không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Không phải ai cũng có thể trở thành anh hùng. Khí phách trên người Du Chi mà họ ngưỡng mộ, và những hiểm cảnh cực đoan, hết lần này đến lần khác giao tranh với Tử Thần, là hai mặt của một vấn đề. Không có những khoảnh khắc đó, Du Chi không phải là Du Chi. Nhưng một Du Chi như vậy, dường như cũng không xứng với viên minh châu quý giá của ông.
Thật lâu sau, Ôn Triệu Lân thở dài: “Anh chỉ thấy may mắn, là con rể đã vượt qua được.”
Chỉ cần người còn đó , mọi tiếc nuối cuối cùng cũng có thể viên mãn.
Hội chị em của Ôn Lật Nghênh cũng rất vui mừng. Cô không bị đánh bại, vẫn là ngôi sao sáng nhất giữa đám đông, thậm chí còn có sức quyến rũ hơn trước. Sự cứng cỏi ấy đã vô tình thấm vào xương tủy cô, tạo nên một phong thái rất riêng. Ngay cả Nghê Nguyệt Diêu khi gặp lại cô, trong mắt cô ta cũng có thêm vài phần kính nể.
Người phát ngôn của Quyết Khuyết cuối cùng cũng không tìm được ứng cử viên ưng ý. Ôn Nghiên Tu chủ động đề nghị cấp thêm cho Ôn Lật Nghênh một khoản ngân sách, cũng bị cô thẳng thừng từ chối.
Chờ đến ngày ra mắt, trên khắp các màn hình lớn của toàn thành phố Kinh Bình, đồng loạt hiện lên poster của Ôn Lật Nghênh.
Một gương mặt tinh xảo đến không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào, cùng với sợi dây chuyền hồng ngọc trên chiếc cổ trắng ngần, đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khiến người ta nhất thời không biết nên nhìn vào đâu trước.
Tên cô và Quyết Khuyết, lập tức leo lên top đầu hot search, chiếm giữ vị trí số một.
Ôn Lật Nghênh đứng dưới một màn hình lớn ở trung tâm thành phố, ngẩng đầu nhìn, vô cùng hài lòng với đòn sát thủ này của mình.
Du Chi đứng bên cạnh cô, một tay ôm lấy eo cô, cúi đầu cưng chiều nhìn cô cười.
“Thế nào?” Ôn Lật Nghênh không có thời gian để ý đến anh, cô một lòng một dạ thưởng thức tấm ảnh khổng lồ của mình, “Đẹp không?”
“Đẹp.” Du Chi trả lời rất dứt khoát, nhưng lại nhìn thẳng vào cô, ánh mắt nửa giây cũng không nỡ rời khỏi nghiêng mặt cô.
“Em hỏi tấm poster cơ!”
“Đẹp, giống như em vậy.”
Tấm poster có thể để mọi người cùng thưởng thức. Nhưng một Ôn Lật Nghênh chân thật, sống động lại đang ở ngay bên cạnh anh, chỉ có một mình anh có thể sở hữu.
Cả trái tim Du Chi đã được lấp đầy bởi một niềm hạnh phúc và hưng phấn to lớn. Nếu không phải nơi đây xe cộ đông đúc, người qua lại quá nhiều, anh thật sự muốn hôn cô một cách nồng nàn, nghiền nát vị ngọt thơm ấy, hái lấy mật hương thuộc về riêng mình.
“Hứm, thế này còn tạm được.” Nghĩ đến đây, Ôn Lật Nghênh không giấu được vẻ đắc ý. “Anh cũng không biết đâu, lúc Blair nhìn thấy tin tức, mặt tái mét luôn! Bây giờ danh tiếng của em ăn đứt cái danh ‘cô Tống’ mờ nhạt của cô ta rồi.”
Cô chống hai tay lên hông, giọng đầy vẻ hả hê: “Cho đáng đời kẻ dám nói anh không ra gì!”
Du Chi bật cười, véo nhẹ má cô: “Thù dai ghê, chuyện đó mà cũng nhớ à.”
Ôn Lật Nghênh lúc này mới nhận ra mình lỡ lời. Mặt cô đỏ bừng, vừa lắc đầu vừa chối bay chối biến, tiện tay đẩy anh một cái.
Nào ngờ, Du Chi khẽ nhíu mày, giọng làm như oan ức: “Bà xã, đau.”
Ôn Lật Nghênh lập tức căng thẳng. “Có phải đụng phải vết thương nào không anh?” Cô thuận thế định kéo áo sơ mi của anh ra.
Bị Du Chi một phen bắt được cổ tay, ý cười trong đáy mắt người đàn ông ngày càng rõ ràng: “Bà xã, còn đang ở bên ngoài đấy, có phải là em hơi vội vàng không?”
Vội… vội cái gì!
Mặt Ôn Lật Nghênh càng đỏ hơn, không hiểu sao cô một lòng lo lắng cho anh, anh lại ở đây rối rắm chuyện này.
Một đường trở về Du Viên, cô vẫn không yên tâm. Cửa vừa đóng lại, cô lập tức cởi cúc áo của anh.
Du Chi cứ thế lẳng lặng nhìn cô, nhìn sự quan tâm và lo lắng không thể che giấu trong đáy mắt cô. Anh có đức hạnh gì, mà có thể có được cô.
Vừa rồi đúng là anh bị kéo đến vết thương, nhưng chút đau đó đối với anh không là gì, đã sớm phai nhạt.
Du Chi ôm lấy vòng eo cô: “Hay là hôn anh đi? Cái này có lẽ còn hữu dụng hơn.”
Ôn Lật Nghênh tức giận lườm anh: “Du Chi! Anh có nghiêm túc không vậy, vết thương hồi phục là chuyện rất nghiêm túc đó, anh làm gì vậy.”
Du Chi nghiêng người sang một bên, né tránh động tác muốn giơ tay c** q**n áo của cô. Lúc này mới nói thật: “Vết khâu xấu lắm, sẽ dọa em sợ.”
Ôn Lật Nghênh chớp vài cái mắt, không lên tiếng, nhưng động tác trên tay không dừng lại. Cô không sợ những thứ đó.
Có lẽ sẽ sợ, nhưng vì là Du Chi, cô lại thấy xót xa hơn.
Vết thương đã ở giai đoạn hồi phục, chỉ cần bôi một ít thuốc mỡ chống sẹo. Ôn Lật Nghênh cởi nửa áo trên của anh, kéo anh đến mép giường ngồi.
Cô mím chặt môi, đầu ngón tay lấy một ít thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên sau lưng anh.
Cảm giác mát lạnh lập tức ập đến, Du Chi nhẹ hít một hơi khí lạnh.
Ôn Lật Nghênh lập tức không dám động: “Có làm anh đau không?”
Đợi mãi không thấy anh trả lời, cô sốt ruột quay lại.
Nào ngờ, người đàn ông ấy chẳng những không có vẻ gì là đau đớn, mà đôi mày còn giãn ra, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười đầy ẩn ý.
Anh vươn tay, áp lòng bàn tay có chút thô ráp lên gò má mềm mại của cô, khẽ xoa nhẹ: “Câu hỏi này, vậy mà cũng có ngày đến lượt em hỏi anh sao?”
Ôn Lật Nghênh ngây người mất vài giây mới hiểu ra ý tứ trêu chọc của anh.
Mặt cô đỏ bừng lên, vội giơ tay định đánh vào vai anh: “Du Chi! Anh lại giở trò lưu manh!”
Giây tiếp theo, Du Chi nắm chặt cổ tay cô, thuận thế đè xuống, cách lớp váy mỏng của Ôn Lật Nghênh, cảm nhận được hơi ấm độc quyền của cô.
Người đẹp hoàn hảo đến xa vời trên màn hình lớn, giờ phút này lại bị anh đè dưới thân.
Trong lòng Du Chi dâng lên chút kh*** c*m không thể tả, anh trực tiếp cúi người, định hôn lên dung mạo.
“Nhớ sao?”
Ôn Lật Nghênh biết rõ còn cố hỏi: “Nhớ gì.”
“Anh.”
“Ngày nào mà chúng ta không gặp, nhớ gì chứ.”
Cô biết Du Chi có ý gì, Du Chi cũng biết cô biết anh có ý gì. Cách một lớp màng mỏng manh, hai người thâm tình đối diện. Cuối cùng Du Chi cũng không nói ra câu nói lộ liễu nhất đó.
Ngón tay anh đi xuống, cách một lớp giấy kính, miêu tả đường viền của sợi dây nhỏ.
Tận hưởng nh** h** run rẩy dưới đầu ngón tay anh. Đã lâu chưa làm, nhưng động tác của anh vẫn thành thạo, anh biết làm thế nào để lấy lòng Ôn Lật Nghênh, làm thế nào để cô vui vẻ, tựa như việc này đã khắc vào xương cốt, hòa vào máu của anh.
Ngón tay câu ra một sợi tơ bạc. Giọng anh trầm khàn áp vào tai Ôn Lật Nghênh.
“Bảo bối, thành thật đi.”
Ôn Lật Nghênh nhắm mắt lại.
Cô sợ làm trầy vết thương sau lưng anh, cô không dám như trước đây, hai tay bám lấy lưng anh.
Đầu ngón tay bất đắc dĩ vò nhàu tấm ga trải giường, lớp vải vô tội gánh vác quá nhiều ký thác của cô.
Ôn Lật Nghênh bị người đàn ông bế lên dễ dàng, anh đặt cô ngồi vững vàng trên đùi anh. Con thú hung mãnh xâm nhập vào nơi thơm tho không người, tùy ý chiếm đoạt.
Người phụ nữ trở nên nhạy cảm hơn trước, siết chặt khiến anh suýt chút nữa đã đầu hàng.
Bàn tay Du Chi gắt gao, chặt chẽ giam cầm bên hông Ôn Lật Nghênh, giúp cô nương theo lực của anh.
Ôn Lật Nghênh đột nhiên nhớ lại việc băng bó còn chưa kết thúc, cô cố gắng chống vai anh đứng dậy, rướn người lấy băng gạc, vòng ra sau lưng anh.
Một cú thúc đột ngột, cô đau đến cắn môi. Thân thể cô lập tức mất sức, run rẩy không ngừng.
Du Chi véo nhẹ eo cô, thu lại lực, cho cô có cơ hội th* d*c để băng bó kỹ lưỡng.
Anh thâm tình nhìn chăm chú vào cô, làn da trắng nõn đã nhuốm một màu hồng phớt, như nụ hoa anh đào sắp nở vào mùa xuân.
Giọng anh đã sớm xen lẫn sự khàn khàn, anh cắn vào tai Ôn Lật Nghênh: “Run thành như vậy, còn thay thuốc thế nào được?”
“…………”
Sau khi nồng nhiệt qua đi, Du Chi cẩn thận kiểm tra lại một cách tỉ mỉ.
Anh không muốn cô phải gánh vác thêm bất kỳ trách nhiệm nào khi cô vẫn chưa sẵn sàng. Trong mắt anh, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ ham chơi, một nàng công chúa cần được anh dỗ dành và cưng chiều. Anh không nỡ để bất kỳ một “sự cố” nào có thể xảy đến, phá vỡ thế giới vô tư của cô.
Như một lời thề đã khắc sâu trong tim, anh nguyện sẽ bảo vệ nụ cười của Ôn Lật Nghênh. Cô vốn hay khóc, vậy thì anh sẽ làm cho tất cả những giọt nước mắt sau này của cô, đều là những giọt lệ của niềm vui và hạnh phúc viên mãn.
Ngày hôm sau. Du Chi hoàn tất mọi thủ tục bàn giao công việc ở đội đặc nhiệm. Đây là lần cuối cùng với thân phận đội trưởng đội đặc nhiệm bước vào cổng khu tập thể của cảnh sát.
Nhìn thấy mỗi một đồng nghiệp vẫn cung kính chào anh, trước đây anh chỉ đơn giản gật đầu đáp lại.
Nhưng hôm nay, anh trịnh trọng đáp lại từng người.
Khi đẩy cửa đi vào văn phòng của Lương Anh Diệu, sống lưng anh thẳng tắp.
Lương Anh Diệu đã lấy tất cả những vinh dự cá nhân của anh từ phòng danh dự của đội đặc nhiệm, xếp ngay ngắn trong hộp, trịnh trọng giao vào tay Du Chi.
Thầy trò bốn mắt nhìn nhau, họ cười.
Du Chi cúi đầu, xem qua những tấm huân chương vàng óng trong hộp. Nói thật, nhiều không đếm xuể, rất nhiều trong số đó, ký ức của anh đã sớm mơ hồ.
Chiến đấu anh dũng, trấn áp tội phạm bạo lực nghiêm trọng, bảo vệ tính mạng và tài sản của nhân dân.
Tín ngưỡng đã khắc sâu vào tâm trí anh. Không ai liều mạng xông pha, là vì những vinh dự và hào quang này.
Du Chi đặt chiếc hộp lên bàn của Lương Anh Diệu. Giơ tay, sửa lại cổ áo mình. Với mối quan hệ của họ, hiếm khi có cơ hội anh mặc lại bộ cảnh phục chính thức này.
Anh đứng thẳng, giống như một cây bạch dương mới trồng trên cao nguyên.
Du Chi giơ tay, đầu ngón tay nhẹ đặt bên thái dương. Tiếng vải quân phục cọ xát rõ ràng có thể nghe thấy. Động tác chào, cũng đã sớm khắc thành phản xạ bản năng, biên độ, vị trí không sai một ly.
Ánh mắt anh rực rỡ mà kiên nghị, giọng nói cũng hùng hậu:
“Đối tượng truy nã trong vụ án buôn lậu Kinh-Cảng, Đơn Minh Chính, biệt danh ‘Đầu trọc’, đã bị bắt.”
“Cảnh sát Du Chi, hoàn thành nhiệm vụ!”
Khi Du Chi bị thương nặng hôn mê, hễ rảnh là ông lại đến bệnh viện. Ông đứng đó, lặng lẽ nhìn anh, lòng mong mỏi anh tỉnh lại mãnh liệt không hề thua kém ba mẹ ruột hay người vợ Ôn Lật Nghênh của anh.
Bảy năm thầy trò, ông đã chứng kiến tất cả. Từ một chàng trai trẻ ngây ngô, ấu trĩ với một bầu nhiệt huyết sôi sục; đến một người lính quật cường, không bao giờ chịu khuất phục, liều mạng rèn luyện để trưởng thành. Ông cũng đã thấy anh tan nát, chìm trong vực thẳm, bị sang chấn tâm lý dày vò đến điên dại; và rồi lại thấy anh cứng cỏi, tái sinh từ đống tro tàn, tự mình kết vảy cho những vết thương rồi làm lại từ đầu.
“Con chính là người học trò ưu tú nhất trong cuộc đời của Lương Anh Diệu này, thầy luôn lấy con làm tự hào.”
Du Chi “chậc” một tiếng trêu chọc: “Chẳng phải thầy chỉ có một mình con là học trò thôi sao?”
Cả hai cùng bật cười. Lương Anh Diệu vỗ vai anh mạnh hơn một chút: “Cái miệng lém lỉnh của con. Phá tan bầu không khí cảm động của người ta, có hiểu không?”
“Hiểu ạ.” Không khí trang trọng ban nãy lập tức bị Du Chi khuấy động, trở nên thoải mái hơn hẳn. “Vậy thầy cứ tiếp tục ‘diễn’ đi ạ.”
“Không khí tốt đẹp đã bị con phá hỏng hết rồi. Sư phụ con cũng cần có thời gian để nhập tâm chứ.”
Cả hai im lặng trong giây lát, cứ thế sóng vai tựa vào mép bàn. Ngước mắt lên là có thể thấy tấm huy hiệu cảnh sát được treo trang trọng trên tường, lấp lánh tỏa ra ánh bạc. Đó là tín ngưỡng cao cả của họ, của biết bao thế hệ cảnh sát đã đi trước.
“Thằng nhóc,” giọng ông trầm xuống, “sau này con phải đối xử thật tốt với Lật Nghênh.”
Hình ảnh Ôn Lật Nghênh thất thần, vô hồn ở bệnh viện ngày đó, đến tận bây giờ vẫn còn in đậm trong tâm trí ông.
Trong đội có mấy cậu lính mới, ban đầu chẳng ai hiểu tại sao một đội trưởng xuất sắc như Du Chi lại đột ngột xin rút lui về tuyến sau. Nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng ấy, tất cả đều im lặng.
Cái hành lang trước phòng bệnh đặc biệt dài. Tường trắng, sàn trắng, không khí đặc quánh mùi thuốc sát trùng, ngột ngạt đến khó thở. Chỉ cần ở đó thôi, cũng đủ để cảm nhận được hai chữ ‘ngạt thở’.
“Trong suốt khoảng thời gian con hôn mê, con bé cứ ngồi lì ở đó cả một ngày dài. Bất cứ ai đến thăm, nó đều gồng mình nở một nụ cười thật tươi, rồi hết lần này đến lần khác quả quyết với mọi người rằng, con nhất định sẽ tỉnh lại.”
“Nụ cười ấy có một sức mạnh lạ kỳ, đủ để thuyết phục tất cả mọi người. Nhưng thầy đây lại nhìn ra được, chính con bé mới là người sợ hãi hơn bất kỳ ai. Nó sợ phải hy vọng, bởi nó sợ rằng nếu hy vọng rồi lại phải thất vọng, đó sẽ là một sự sụp đổ không thể nào gượng dậy nổi.”
Nghĩ đến vợ con mình, giọng Lương Anh Diệu khẽ run đi. “Phải sống trong những ngày tháng không dám mong chờ… thầy không tài nào tưởng tượng nổi lòng con bé đã phải khổ sở đến nhường nào.”
Ông thành thật thú nhận. Ban đầu, trong lòng ông vẫn có chút định kiến với Ôn Lật Nghênh, với cô tiểu thư nhà giàu mà người ta vẫn thường mặc định là được nuông chiều, ương bướng.
Nhưng ngày hôm đó, khi chứng kiến tất cả, Lương Anh Diệu mới thực sự vỡ lẽ.
Ẩn sau vẻ ngoài tiểu thư ấy là một sự kiên cường đã ăn sâu vào cốt tủy, một sức mạnh mà người thường khó có được. Cốt lõi của cô và Du Chi, hóa ra lại giống nhau đến lạ. Cả hai đều là những người có nội lực phi thường. Thảo nào, chỉ có cô mới có thể “thuần phục” được con thú hoang dã khó thuần ấy của Du Chi.
“Sau khi trở lại sở, nhanh chóng tổ chức hôn lễ đi. Đừng để con bé phải chịu thêm bất kỳ tủi hờn nào nữa.”
Du Chi gật đầu chắc nịch, giọng anh kiên định: “Nhất định ạ.”
Anh nghe Lương Anh Diệu nói những điều đó, hốc mắt anh cũng theo đó mà có chút ướt.
Không biết có phải là ở chung với Ôn Lật Nghênh quá lâu, chịu ảnh hưởng của cô, anh cũng trở nên hay khóc hơn.
Du Chi lén lau khóe mắt, không muốn Lương Anh Diệu nhìn thấy, anh ra vẻ thoải mái mà chuyển chủ đề: “Nói chứ, chờ con đến đó báo danh xong, thầy cũng nên đổi cách xưng hô đi nhỉ?”
“Phải gọi con là chi đội trưởng Du.”
“Cậu nhóc! Không biết lớn nhỏ gì”
“Thầy mới là người không biết trên dưới thì có,” Du Chi cười đầy láu cá. “Sau này thầy là cấp dưới trực thuộc của con rồi, có chuyện gì cũng phải báo cáo cho con đấy.”
Lương Anh Diệu giả vờ nổi giận, xắn tay áo lên như định cho anh một trận. Ông vớ lấy tập hồ sơ bên cạnh, giơ lên dọa ném.
Cái dáng vẻ này, khiến ông bất giác nhớ lại lần đầu tiên Du Chi hỗn láo với mình. Cũng là cái điệu bộ thiếu đòn này, khiến ông chỉ muốn cho anh một trận.
Thoắt một cái, bảy năm đã trôi qua như một cái chớp mắt.
Nhìn người học trò ngỗ ngược nhưng cũng là niềm tự hào lớn nhất của mình, Lương Anh Diệu thở phào nhẹ nhõm. Anh bình an lui về tuyến sau, đó đã là kết cục viên mãn nhất rồi.