Chỉ Dỗ Dành Em - Tri Lưỡng Lưỡng

Chương 81


Sáng sớm ngày diễn ra buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của Quyết Khuyết.

Ôn Lật Nghênh vẫn còn say giấc nồng. Không biết có phải vì đã trải qua quá nhiều sự kiện lớn, mà tâm lý của cô đã trở nên vô cùng vững vàng. Càng là những lúc mà cả thế giới nghĩ rằng cô nên căng thẳng, cô lại càng thả lỏng, ngủ càng say.

Khi cảm giác ngứa ngáy đứt quãng lan ra sau lưng, cô đã nghĩ đó chỉ là ảo giác. Mơ màng ngủ thêm một lúc nữa, cô mới nhận ra cả tấm lưng mình đã lạnh toát.

Lúc này cô mới ý thức được đây không phải là mơ, cô lập tức xoay người lại, đối diện với đôi mắt vô tội đang chớp chớp của Du Chi.

Ngón tay anh đang cởi dây lưng sau váy ngủ của cô, đã cởi gần hết, tấm lưng trắng như tuyết của cô lộ ra phần lớn trong không khí.

“Du Chi!” Một tiếng hét chói tai của Ôn Lật Nghênh cắt ngang buổi sáng yên tĩnh của Du Viên, dọa bay mấy con chim sẻ trên cành cây. “Sao anh lại giở trò lưu manh vào sáng sớm thế này!”

Hôm nay có buổi trình diễn ra mắt sản phẩm mới của Quyết Khuyết, sau đó còn có một bữa tiệc mừng công đặc biệt. Ôn Lật Nghênh đã mời rất nhiều người đến tham dự, không chỉ có CEO của các công ty thời trang hàng đầu, mà còn có cả đám “chị em” giả tạo do Nghê Nguyệt Diêu cầm đầu. Cô nhất định phải xuất hiện với một trạng thái hoàn hảo nhất, cả ngày hôm nay, cô tuyệt đối không cho phép mình có nửa điểm sai sót.

Vì thế, hôm qua cô đã rất nhiều lần nhấn mạnh với Du Chi, không được hôn cô, không được chạm vào cô.

Giờ thì hay rồi, anh bỏ qua hết những quy trình phiền phức đó, trực tiếp cởi váy ngủ của cô!

“Bảo bối.” Du Chi bị cô mắng một câu vô cớ, anh cũng không giận. Ngón tay anh thuận thế câu lấy lớp vải mỏng manh, huơ huơ trước mắt cô, “Anh tìm thấy cái này trong tủ.”

Anh ôm lấy cô, những nụ hôn vụn vặt rơi xuống cổ cô.

“Anh định mặc cho em.” Cuối cùng Du Chi cũng ngậm lấy vành tai cô, đầu răng khẽ ma sát, “Mà thôi.”

Lúc này Ôn Lật Nghênh mới nhìn, thấy rõ trong nháy mắt, lập tức tỉnh táo lại.

Đó là món quà “bất ngờ” mà Mạch Gia Hân tặng cô dạo trước, một món đồ mà khi đó cô thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt, tiện tay vứt vào một xó tủ. Cô đã sớm quên bẵng đi sự tồn tại của nó, vậy mà Du Chi lại có thể lôi ra được.

Vậy mà giờ đây, anh lại bị trêu chọc đến mức không thể làm gì, ngay cả một nụ hôn cũng trở thành một điều xa xỉ.

Mùi hương hoa hồng thoang thoảng từ người Ôn Lật Nghênh cứ thế quấn lấy tâm trí anh, như khúc hát mê hoặc của nàng tiên cá Siren, quyến rũ đến chết người. Anh đã sớm không thể chịu đựng nổi nữa—

Hơi ấm lười biếng còn vương trên da thịt người phụ nữ vừa mới tỉnh giấc, mềm mại và ấm áp trong vòng tay anh, khiến trái tim Du Chi như muốn tan chảy.

“Aria tặng em! Không phải em mua…”

“Em mặc cho mình xem, chứ có phải cho anh xem đâu!”

Anh chỉ lẳng lặng lắng nghe lời “biện bạch” của cô, nhìn gò má ấy từng chút, từng chút một ửng hồng lên, trong lòng chỉ thấy cô đáng yêu không sao tả xiết.

Cuối cùng, Ôn Lật Nghênh vẫn không tài nào giật lại được món đồ nhỏ bé đáng xấu hổ kia. Sự chênh lệch về sức lực giữa hai người quá lớn, cô căn bản không có cửa thắng.

Cuối cùng cô chỉ có thể chơi xấu, dùng cách làm nũng để cầu xin Du Chi ôm cô đi rửa mặt đánh răng.

Du Chi nghĩ nghĩ, cảm thấy ngay cả điều khoản bá đạo cả một đêm không cho chạm vào cô anh cũng đã chấp nhận rồi, cũng không có gì là anh không chấp nhận được.

Anh bế bổng cô lên, khi bước ra khỏi cửa, còn lưu luyến quay đầu lại nhìn chiếc váy bị “bỏ quên” trên giường.

Không thấy được dáng vẻ cô mặc nó, anh có chút mất mát.

Nhưng thoáng chốc tan biến. Dù sao tương lai còn dài, anh có rất nhiều cơ hội—

Buổi trình diễn lần này của Quyết Khuyết, có thể nói là tâm điểm chú ý của cả thế giới. Không chỉ vì nó được chống lưng bởi nguồn lực hàng đầu của tập đoàn Thụy Lâm, mà còn vì có một vị nữ tổng tài sở hữu sức hút và tầm ảnh hưởng không thể phủ nhận như Ôn Lật Nghênh đứng sau.

Giới mộ điệu không ai không biết, cô ba Ôn chính là một biểu tượng dẫn đầu xu hướng. Chỉ bằng sức của riêng mình, cô có thể biến một thương hiệu vô danh trở thành cái tên hạng sang, có thể khiến một món đồ xa xỉ sắp bị khai tử trở thành huyền thoại…

Một buổi trình diễn do chính cô chủ trì và làm đại diện, đương nhiên trở thành sự kiện mà bất kỳ ai cũng khao khát được tận mắt chứng kiến.

Dù còn đến bốn tiếng nữa buổi diễn mới bắt đầu, bên ngoài địa điểm đã sớm chật kín người. Người hâm mộ, giới truyền thông, tất cả đang nín thở mong chờ một sự kiện được dự đoán sẽ tạo nên cơn địa chấn trong toàn ngành trang sức.

Ôn Lật Nghênh đã quyết định chọn sân khấu trên tầng cao nhất của tòa tháp lộng lẫy nhất khu phố thương mại sầm uất. Dù sân khấu trong nhà có lẽ không mới lạ bằng, nhưng để có thể tổ chức một buổi diễn thời trang ngay tại nơi “tấc đất tấc vàng” này, ngoài Ôn Lật Nghênh ra, không ai có thể làm được. Đó là sự hội tụ của tiền tài, quyền thế và địa vị.

Buổi trình diễn được ấn định vào khoảnh khắc hoàng hôn buông xuống.

Bởi lẽ Ôn Lật Nghênh đã từng say mê một khái niệm lãng mạn: 50 phút trước khi mặt trời lặn, khi góc chiếu của mặt trời hạ từ 6° xuống -4°, cả thế giới sẽ được nhuộm trong một sắc vàng hồng kỳ ảo. Người ta gọi đó là “Golden Hour” – khoảnh khắc vàng son.

Linh cảm của cô bắt nguồn từ chính khoảnh khắc ấy.

Giờ đây, giữa không gian sân khấu bằng kính trong suốt bốn phía, không một ngọn đèn nào được thắp sáng. Cả khán phòng chìm trong ánh hoàng hôn vàng hồng lộng lẫy. Trong mắt mỗi người đều phản chiếu những vầng hào quang lấp lánh, nhưng sao có thể sánh bằng một phần vạn ánh lửa rực rỡ mà những viên đá quý kia khúc xạ. Ánh sáng hoàng hôn lướt qua bề mặt đá quý, tán sắc thành những dải màu kỳ ảo khác nhau.

Đúng như quan niệm của Ôn Lật Nghênh, mỗi viên đá quý có một linh hồn riêng. Sự cộng hưởng giữa người và đá quý, chính là một bản hòa tấu độc nhất vô nhị.

Đó thực sự là một bữa tiệc thị giác mãn nhãn. Tất cả mọi người bị cuốn vào vẻ đẹp biến ảo, kinh diễm của những viên đá quý, hoàn toàn đắm chìm trong một thế giới tuyệt mỹ.

Sự xuất hiện của Ôn Lật Nghênh không nghi ngờ gì đã đẩy buổi trình diễn lên đến đỉnh điểm. Nếu ánh mắt ngưỡng mộ có thể hóa thành âm thanh, cả khán phòng có lẽ đã vỡ òa.

Khi cô dừng bước, bốn phía màn sân khấu đồng loạt hạ xuống, cả không gian chìm vào bóng tối. Một giây sau, một cột sáng duy nhất rọi xuống, hội tụ nơi trung tâm sân khấu. Giữa tâm điểm của mọi sự chú ý, Ôn Lật Nghênh đứng đó, vững vàng và kiêu hãnh, nở một nụ cười, đóng băng khoảnh khắc hoàng hôn tuyệt đẹp này lại thành vĩnh cửu.

Sau khi bước xuống sân khấu, trái tim Ôn Lật Nghênh vẫn còn đập rộn ràng. Cô say mê cảm giác được vạn người chú ý, được ngưỡng mộ, được khao khát. Say mê thành quả mà chính tay cô đã tạo ra. Khi cô lần lượt giới thiệu đội ngũ thiết kế, người mẫu và các nhân viên hậu trường, Ôn Lật Nghênh cảm thấy trái tim mình như được lấp đầy, một cảm giác thành tựu viên mãn đến tột cùng.

Và rồi, khi Du Chi trong bộ vest đen tuyền xuất hiện trước mắt, hốc mắt cô bỗng chốc nóng lên.

Cô xách nhẹ tà váy, không chút do dự mà lao thẳng vào vòng tay anh.

Hôm nay tà váy của Ôn Lật Nghênh được điểm xuyết bằng những chiếc lông vũ hồng nhạt. Theo từng bước chân cô, chúng nhẹ nhàng tung bay. Trong mắt Du Chi, cô lúc này tựa như một chú chim nhỏ xinh đẹp và uyển chuyển.

Vì thế anh mở rộng hai tay, tiến lên vài bước, vững vàng đón lấy cô.

Sau đó anh ôm cô, xoay một vòng trong không trung.

Ôn Lật Nghênh ôm lấy gương mặt anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

“Du Chi!” Đôi mắt cô long lanh, “Em hạnh phúc quá.”

“Bà xã. Em giỏi lắm.” Du Chi định cúi đầu làm sâu thêm nụ hôn đó, đã bị Ôn Lật Nghênh ngăn lại.

“Đúng vậy.” Sự tự tin của Ôn Lật Nghênh dường như là một siêu năng lực bẩm sinh, cô rất vui vẻ đồng ý lời khen của anh, “Em giỏi lắm.”

Xét theo biểu hiện thời trang và ấn tượng của truyền thông tại buổi trình diễn hôm nay, trận chiến khó khăn của Quyết Khuyết đã xem như thành công.

Ngay cả việc đến trước mặt Ôn Nghiên Tu đòi công cô cũng đã nghĩ rõ ràng.

Trước đó, cô còn có một bữa tiệc mừng công phải tham dự.

Việc chuẩn bị cho một sự kiện hoành tráng và bữa tiệc mừng công xa hoa ngay sau đó, vốn là một nước đi táo bạo. Nhân viên Quyết Khuyết không khỏi hoài nghi, nhưng khi nước đi ấy mang dấu ấn của Ôn Tam tiểu thư, mọi thứ lại trở nên hợp lý đến lạ thường.

Riêng Du Chi, anh lại đặt trọn vẹn niềm tin nơi cô. Bởi anh biết, trên đời này, không có bất cứ chuyện gì mà Ôn Lật Nghênh đã dốc lòng làm lại không thể thành công.

Vì thế, anh cũng đã chuẩn bị cho mình một bộ vest thật trang trọng. Đó là bộ âu phục đen tuyền mà cô vẫn luôn yêu thích nhất, một sự lựa chọn thầm lặng để tôn vinh khoảnh khắc tỏa sáng của cô.

Chỉ cần một thoáng rạng rỡ trong mắt cô khi nhìn thấy anh, đối với Du Chi, đã là quá đủ. Niềm hạnh phúc của cô lấp đầy cả thế giới của anh. Cô vui, nên anh cũng vui.

Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu. Khi được Ôn Lật Nghênh khoác tay kéo vào giữa bữa tiệc, ánh mắt anh đã ngay lập tức va phải bóng hình của Trần Trú Ngôn ở một góc khuất.

Anh còn chưa kịp thắc mắc tại sao anh ta lại có mặt ở đây, người con gái bên cạnh đã như một chú chim nhỏ, vui vẻ bay đi mất.

Hôm nay Ôn Lật Nghênh đang ngập chìm trong men say của thành công, hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của Trần Trú Ngôn. Cô đã thay một bộ váy dạ hội ôm sát màu xanh lam, một thiết kế kín đáo hiếm thấy. Nhưng bộ váy ấy, dù có kín đáo đến đâu, cũng không thể nào che giấu được hào quang rực rỡ toát ra từ chính con người cô. Chỉ cần đứng đó, cô đã nghiễm nhiên trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Cô chẳng mảy may để tâm đến những ánh nhìn ngưỡng mộ, bởi trong mắt cô lúc này, chỉ có những người bạn thân đang vẫy tay cười rạng rỡ. Không một chút do dự, cô bỏ lại Du Chi, bước nhanh về phía họ.

“Bảo bối!” Mạch Gia Hân reo lên đầy phấn khích. “Cậu quá tuyệt vời! Tớ tự hào về cậu chết mất!”

Du Cận Đường càng điên cuồng gật đầu, sự ngưỡng mộ đối với Ôn Lật Nghênh, sắp tràn ra khỏi ánh mắt.

Khổng Hựu Nhiên trực tiếp đưa lên một ly sâm panh: “Đúng vậy, đúng vậy, vừa rồi ở dưới sân khấu tớ xem mà nước mắt lưng tròng!”

“Cảm ơn!” Ôn Lật Nghênh xách tà váy, ra vẻ trịnh trọng mà cúi chào từng người một.

Đây là lần đầu tiên Mạch Gia Hân gặp hai người còn lại.

Nhưng các cô đều có tính cách hợp với Ôn Lật Nghênh, vừa rồi xem buổi trình diễn, cũng đã hiểu nhau.

Khổng Hựu Nhiên để ý đến một đôi bông tai phiên bản giới hạn, vội bảo Ôn Lật Nghênh đi cửa sau: “Giữ cho tớ một bộ, tớ muốn bắt Hàn Thiên Hành mua cho tớ.”

Ôn Lật Nghênh nhướng mày: “Làm lành rồi à?”

Du Cận Đường thay cô và Mạch Gia Hân giải thích: “Chị ấy khoe ân ái cả buổi chiều đó ạ.”

Khổng Hựu Nhiên cũng “không chịu thua kém”.

“Em còn nói chị à? Em và Cảnh…” Bị Du Cận Đường véo vào cánh tay mà ngắt lời.

Ôn Lật Nghênh biết là vì thân phận của mình, Du Cận Đường không dám thoải mái.

Cô vội vàng tỏ thái độ: “Em gái Cận Đường, chắc chắn chị sẽ đứng về phía em vô điều kiện! Một tiếng chị em lớn hơn trời!”

Chỉ vài ba câu trò chuyện, cô đã “moi” được từ miệng Du Cận Đường không ít thông tin mà cô ấy tuyệt đối sẽ không nói trực tiếp với bất kỳ ai trong nhà họ Du.

Sau đó chỉ còn lại Mạch Gia Hân và cô.

Một tay Mạch Gia Hân chống cằm, không uống nhiều rượu, nhưng dường như đã có chút say, cô ấy cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Ôn Lật Nghênh bị cô ấy nhìn chằm chằm đến mức có chút run sợ: “Tớ, lớp trang điểm bị lem à?”

“Không.” Mạch Gia Hân lắc đầu, “Hoàn hảo. Từ đầu đến chân, rất hoàn hảo.”

Cô ấy đột nhiên nhớ ra, báo cáo với Ôn Lật Nghênh: “Vừa rồi tớ xem buổi trình diễn có đụng phải Blair, cô ta nói nếu buổi trình diễn của cậu làm ở địa điểm nhà cô ta, chắc chắn sẽ tốt hơn.”

“Nhưng tớ đã giúp cậu đáp trả lại rồi. Tớ nói, phong thủy nhà cô ta không tốt, xung khắc với cậu, bảo cô ta đừng có mà dính vào.”

Ôn Lật Nghênh búng tay một cái: “Người hiểu tớ, chỉ có Aria thôi.”

Hai người nhìn nhau cười. Dưới ánh đèn thủy tinh, vầng sáng mạ vàng lưu chuyển giữa hai hàng lông mày.

“Nivalis, nhìn thấy cậu hạnh phúc, tớ cũng rất hạnh phúc.”

Trước kia trên đường quốc lộ số một, lời hứa mà họ đã hứa với nhau, Ôn Lật Nghênh là người hoàn thành trước. Mạch Gia Hân thật lòng mừng cho cô, đặc biệt là sau khi đã chứng kiến những khổ đau mà cô đã trải qua.

“Aria.” Ôn Lật Nghênh không biết khi Mạch Gia Hân nói ra những lời này, có nhớ đến Hoàng sir không. Cô nghĩ nghĩ, không chủ động nhắc đến cái tên đó, “Cậu cũng sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình, tớ tin tưởng, ngày đó sẽ đến rất nhanh. Cậu sẽ hạnh phúc hơn cả tớ.”

Mạch Gia Hân lắc đầu: “Không cần đâu.”

Hai người nâng ly sâm panh lên, nhẹ nhàng chạm vào nhau—

Cô ấy mới tiếp tục nói: “Tớ không cần hạnh phúc hơn cậu. Hạnh phúc giống như cậu là được rồi.”

Khi Ôn Lật Nghênh trở lại bên cạnh Du Chi, tâm trạng cô rất vui vẻ.

Nhưng người bên cạnh dường như không có tâm trạng tốt như vừa rồi.

Cô có chút bực bội.

Vòng đến trước mặt Du Chi để xem biểu cảm của anh.

“Anh sao vậy?”

“Không có gì.”

Du Chi im lặng mất vài giây, ánh mắt lướt qua người cô rồi dừng lại, cuối cùng vẫn không cam lòng mà buông một câu hờn dỗi: “Anh thấy bộ váy hôm nay của em… chẳng đẹp chút nào.”

Đây là lần đầu tiên Ôn Lật Nghênh nghe được một lời chê bai thẳng thừng như vậy từ miệng anh.

Lông mày cô lập tức nhíu lại, cơn giận dỗi vừa chực bùng lên thì ánh mắt cô vô tình lướt qua phía sau lưng Du Chi. Ở một khoảng cách khá xa, bóng dáng Trần Trú Ngôn hiện ra. Thật trùng hợp đến trớ trêu, anh ta đang mặc một bộ vest sọc rộng thùng thình màu xanh đen, tông màu gần như tương đồng với chiếc váy của cô.

Ôn Lật Nghênh chẳng buồn bận tâm xem đó là vô tình hay cố ý nữa.

Toàn bộ sự chú ý của cô giờ đây dồn cả vào người đàn ông trước mặt. Cô nhướng mày, giọng đầy vẻ trêu chọc: “Chuyện này mà anh cũng ghen được à?”

Không hẳn là ghen, Du Chi chỉ thấy gai mắt. Một cảm giác khó chịu đến bực bội cuộn lên trong lồng ngực. Bàn tay anh siết lại thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, giấu đi dưới lớp tay áo vest phẳng phiu.

Đã trải qua nhiều như vậy, anh đã còn không nghi ngờ tình yêu của Ôn Lật Nghênh đối với anh, càng sẽ không vì Trần Trú Ngôn mà trong lòng sinh ra gợn sóng gì.

Trong lúc Du Chi im lặng, từ trong mái tóc mình cô gỡ xuống một chiếc kẹp tóc ngọc bích.

Nhẹ bước lên trước, cài lên túi khăn trước ngực vest của anh.

“Bộ dạng này, có phải là rất hợp với em không?” Giọng cô kéo dài, dường như đang dỗ trẻ con.

Du Chi thực ra có chút kinh ngạc vì hành động này của cô, chút khó chịu trong lòng lập tức bị xua tan. Anh thừa nhận, anh bị hành động nhỏ này của cô làm cho sảng khoái.

“Không ghen.” Tầm mắt anh gắt gao dừng lại trên con ngươi cô, “Thật sự.”

Anh hơi nghiêng người, chống hai tay lên mép bàn, vây trọn Ôn Lật Nghênh vào giữa. Du Chi cúi đầu, giọng nói trầm khàn phả vào vành tai cô: “Chỉ là anh đang nghĩ, chiếc váy lúc sáng sớm nay, hình như còn đẹp hơn.”

Hơi thở nóng rực của anh chập chờn phả lên da thịt, khơi lên một cảm giác ngứa ngáy tê dại, khiến cả người cô như muốn mềm nhũn ra.

Vậy mà anh vẫn cố tình không buông tha, giọng nói lại càng trầm xuống, đầy khêu gợi: “Em thấy sao?”

“…”

Ôn Lật Nghênh chẳng nghĩ gì, nhưng rồi anh vòng tay ra sau cổ cô, chuyên chú thắt một chiếc nơ hoàn hảo. Ánh mắt anh khi ấy, một ánh mắt chiếm hữu thiêu đốt không chút che giấu, lướt qua từng tấc da thịt trắng ngần của cô. Giây phút đó, cô chỉ có một suy nghĩ: anh điên rồi.

Bây giờ cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người họ. Tuy Du Viên đông người nhưng ai cũng rất biết ý, sẽ không có ai tự tiện xông vào. Điều đó cũng có nghĩa là, dù trời đã sáng tỏ, cũng sẽ không một ai làm phiền họ.

Cô được anh vững vàng đặt ngồi trên bắp đùi săn chắc. Lớp vải mỏng manh khêu gợi phác họa nên những đường cong quyến rũ của hai đỉnh núi tuyết, trong khi tà váy xẻ cao lại tôn lên đôi chân thon dài đang ở tư thế nửa quỳ.

Không thể không thừa nhận, gu thẩm mỹ và sự thấu hiểu phong cách của Mạch Gia Hân quả thực là tuyệt đối. Món đồ này, không biết có thể gọi là váy hay không, đã tôn lên vẻ đẹp quyến rũ của cô đến cực điểm.

Du Chi cảm thấy hơi thở mình như nghẹn lại, ánh mắt không tài nào rời khỏi người cô.

Cô đã thay một bộ váy mới, còn anh vẫn là bộ âu phục từ đêm tiệc tối. Áo sơ mi đen, cà vạt đen, vest đen, giày da đen. Một cụm từ chẳng liên quan gì đến Du Chi, lại bất chợt hiện lên trong đầu Ôn Lật Nghênh.

Văn nhã cấm dục.

Cô bỗng nhiên nghĩ, nếu anh đeo thêm một cặp kính gọng vàng, chắc chắn sẽ còn gợi cảm hơn nữa.

“Anh nói có đúng không?” Du Chi không đợi cô trả lời, trực tiếp cúi xuống hôn cô. Giữa những nụ hôn, anh thì thầm, giọng khàn đặc đầy quyến rũ: “Có phải chiếc váy này… còn đẹp hơn không?”

Anh dụ dỗ, dường như quyết tâm bắt cô phải thừa nhận câu trả lời đó.

Ôn Lật Nghênh thật sự ngượng đến sắp khóc.

Du Chi nặng nề miết qua đôi môi mềm mại của cô, động tác m*t lấy, mỗi lần anh phải hôn đến nơi sâu nhất.

Một tay anh ôm eo cô: “Mệt không?”

Ôn Lật Nghênh muốn gật đầu, nhưng căn bản không nỡ.

Vì thế cô bị một tay anh lật lại, chân phải bị cuộn lên.

Lại là một trận mưa không dứt.

Tà váy bị ướt sũng, lại không phân biệt được nước ở đâu là thủ phạm.

Khi Ôn Lật Nghênh mở mắt ra lần nữa, cả người đau nhức, khung xương cô sắp rã rời. Cô xác nhận lại thời gian mấy lần, mới chấp nhận được sự thật cô đã ngủ suốt mười hai tiếng đồng hồ. Cô thậm chí còn không nhớ được hôm qua đã làm loạn bao lâu, bữa tối là Du Chi gọi vào phòng ăn, trước khi ngủ việc tắm rửa cũng là anh lo…

Lúc này cô mới ý thức được, bồn tắm trong nhà lớn như vậy, hai người nằm xuống cũng dư dả.

Cơn bão dừng lại, Du Chi cũng giúp cô cẩn thận bôi thuốc mỡ.

Nhìn chỗ sưng đỏ trước mắt, trong mắt anh toát ra vẻ đau lòng, anh ôm cô một lần lại một lần dỗ dành xin lỗi.

Nhưng Ôn Lật Nghênh chưa nói, cô đối với loại chuyện này hưởng thụ không thua gì anh.

Tối qua đã đến giới hạn chịu đựng của cô, mà không phải của anh.

Ký ức về đêm qua bất chợt ùa về, khiến gò má Ôn Lật Nghênh nóng bừng, hơi thở cũng bất giác trở nên gấp gáp.

Cô làm vệ sinh cá nhân qua loa, rồi vớ lấy chiếc áo thun đen của Du Chi mặc vào người. Mùi hương nam tính quen thuộc của anh bao bọc lấy cô, một cảm giác an toàn và thân thuộc đến lạ. Dù sao hôm nay cô cũng chẳng có ý định ra ngoài, cứ thoải mái một chút cũng chẳng sao.

Ngoài sân, Nãi Đoàn đang lười biếng sưởi nắng, vờn cuộn len. Thấy tiếng bước chân của cô, nó liền ngoan ngoãn chạy đến, dụi đầu vào chân. Ôn Lật Nghênh thuận thế ngồi xuống bậc thềm, ôm trọn chú mèo nhỏ vào lòng, dịu dàng v**t v* bộ lông mềm mại của nó.

Một niềm hạnh phúc giản đơn nhưng ngọt ngào đến lạ khẽ len lỏi trong tim.

Dưới những vệt nắng ấm áp của buổi sớm mai, cô ôm Nãi Đoàn, lòng bình yên chờ đợi Du Chi trở về.

Không biết ở trong sân đùa giỡn Nãi Đoàn bao lâu, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Dừng lại, trong tầm mắt của Ôn Lật Nghênh có thêm một đôi giày da, màu đen tuyền.

Tầm mắt di chuyển lên trên, là bộ quân phục màu xanh đen, dáng người thẳng tắp.

Mũi người đàn ông cao thẳng, xương mày đĩnh đạc, đôi mắt hẹp dài đen nhánh nhưng lại vì phản chiếu bóng hình cô mà trở nên dịu dàng vô cớ. Một tay anh đút túi, tay còn lại cầm một chiếc hộp trên đó ngay ngắn đặt một chiếc mũ lưỡi trai, huy hiệu cảnh sát ở giữa dưới ánh nắng vừa vặn được phản chiếu ra vầng sáng bạc nhàn nhạt, khiến cả người anh trở nên trang nghiêm. Nhìn vào một đoạn mặt anh, sự dứt khoát và kiên quyết bị tôn lên càng trong sáng.

Là anh.

Ôn Lật Nghênh không khỏi muốn khóc. Là vì cảm động.

Cô nhớ lại, đêm đó gặp anh. Cuộc đấu súng ở cảng Victoria, anh che chở cô trong lòng, khoang mũi cô là mùi tuyết tùng nhàn nhạt trên người anh.

Giống như đã qua rất lâu.

Lại giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.

Lần đầu tiên cô chủ động hỏi tên một người đàn ông.

Anh nói, anh chính là Du Chi.

Ôn Lật Nghênh khẽ mỉm cười. Chỉ vì hai chữ “chính là” của anh khi ấy, mà trái tim cô bỗng rung động một cách vô cớ.

Anh là Du Chi độc nhất vô nhị trên thế giới này.

Anh chính là Du Chi. Là Du Chi của riêng cô.

Thoát khỏi dòng hồi ức, cô khẽ hỏi: “Anh mang gì về thế?”

Du Chi vừa từ đơn vị trở về, trên tay là chiếc hộp đựng những tấm huân chương mà Lương Anh Diệu đã thu dọn giúp. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô, một cảm giác quen thuộc đến lạ kỳ chợt ùa về.

Bóng hình cô cuộn tròn trên bậc thềm, ánh mắt ngước lên nhìn anh, hệt như cái đêm định mệnh bên ngoài cục cảnh sát năm nào.

Tiếng chim ríu rít trong sân, tiếng lá xào xạc, và cả nhịp tim lỡ một nhịp của chính mình… tất cả đều trở nên rõ ràng đến lạ.

Du Chi ngồi xổm xuống, đặt chiếc hộp sang một bên. Anh lặng lẽ ngắm nhìn cô, ánh mắt lướt trên gương mặt xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng. Anh muộn màng nhận ra, có lẽ ngay từ khoảnh khắc đầu tiên ấy, trái tim anh đã lỡ một nhịp rồi. Chỉ là cái chạm mắt khi đó quá vội vàng, còn anh thì lại quá chậm chạp, quá ngốc nghếch, để rồi bỏ lỡ mất khoảnh khắc rung động định mệnh ấy.

“Sàn nhà lạnh lắm.” Anh cắt ngang dòng suy nghĩ, dang rộng vòng tay, giọng nói mang theo ý trêu chọc, “Muốn anh ôm, hay là vác vào?”

Ôn Lật Nghênh bật cười, đấm yêu vào ngực anh: “Anh phiền quá đi!”

Cuối cùng anh ôm cô vào phòng, tầm mắt lướt qua đôi chân thon trắng đầy vệt đỏ, ánh mắt anh run lên.

Ôn Lật Nghênh không chú ý tới, cô bị chiếc hộp mà anh mang về hấp dẫn, cô lần lượt lấy những tấm huân chương của anh ra, từng cái một bày ra, cuối cùng lại bày đầy cả một bàn.

Cô đang định quay đầu lại, tay Du Chi từ trên trời giáng xuống, đem một tấm huân chương đeo lên cổ cô.

Ôn Lật Nghênh vui sướng nâng lên đánh giá: “Cái này sao vậy, làm gì mà lấy ra riêng…”

Thấy rõ chữ khắc trên đó, cô dừng lại.

Là lần đi Úc Sơn thi hành nhiệm vụ khẩn cấp đó, anh đã bỏ cô một mình ở buổi tiệc đính hôn.

“Ôn Lật Nghênh. Cảm ơn em lúc đó đã sẵn lòng không chút do dự mà gả cho anh.”

Anh đã muốn đem tấm huân chương này tặng cho cô, bất quá quy trình dài dòng, hôm nay anh mới lấy được.

“Cảm ơn em, đã sẵn lòng vì anh mà dũng cảm, một lần lại một lần.”

Cả bàn huân chương vinh dự, chứng minh một sự kiện. Anh là đội trưởng đội đặc nhiệm trẻ tuổi nhất, có năng lực nghiệp vụ xuất sắc nhất của Kinh Bình. Vinh dự này có lẽ vài thập kỷ tới sẽ không ai phá vỡ được. Anh đã làm anh hùng của cả thế giới.

Du Chi ôm Ôn Lật Nghênh vào lòng.

Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng x** n*n sau đầu cô, bóng dáng hai người bị ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, kéo dài ra—

Anh đã làm đủ anh hùng của cả thế giới rồi.

“Từ nay về sau, anh chỉ làm anh hùng của em.”

Khóe mắt Ôn Lật Nghênh ướt, chiều cao của cô lại vừa vặn gối lên số hiệu cảnh sát của anh, “040501”. Lần đầu tiên cô ôm Du Chi, cô đã nhớ kỹ dãy số này.

Lông mi cô nhẹ nhàng run lên, cô từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, cằm tựa vào ngực anh.

“Em cũng cảm ơn anh, đại anh hùng của em.”

Chính văn hoàn 

Bình Luận (0)
Comment