Chỉ Là Tiểu Thiếp - Nguyệt Minh Châu

Chương 17

 

Sau khi từ quán trọ về phủ, cuộc sống của Khương Nguyên dường như đã trở lại như cũ.

Mỗi sáng sớm thức dậy, nàng đến Như Ý Đường hầu hạ lão phu nhân trước, đến gần giờ Ngọ thì về viện của mình, nghỉ ngơi một lát để dưỡng thần, làm chút việc kim chỉ, sau đó lại lấy mấy cuốn sách y án đã thuộc làu ra đọc lại vài lần.

Chỉ là thỉnh thoảng nàng lại ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về phía Cam Châu mà lặng lẽ xuất thần một lúc.

Tuy nhiên, Vân Nhi mấy ngày nay lại không đến Ngưng Hương Viện nữa.

Tay của nàng ta bị rạch một vết khá lớn, vết thương dài đến hai tấc, chảy rất nhiều máu. Khương Nguyên rắc bột kim sang cho nàng ta để cầm máu, rồi lại quấn một lớp vải mỏng quanh lòng bàn tay và mu bàn tay, dặn dò nàng ta nghỉ ngơi cho tốt, đợi vết thương lành rồi hãy chăm sóc mấy đóa hoa kia.

Lần này Vân Nhi cũng rất nghe lời nàng, yên tâm ở lại Mộc Hương Viện. Khi Khương Nguyên đọc sách thì nàng ta ngồi bên cạnh ngủ gật một cách buồn chán. Trong phòng không có ai nói chuyện, chỉ có ngọn gió cuối thu lướt qua đám dược thảo trong sân, tạo ra những tiếng xào xạc tĩnh mịch.

Trưa hôm đó, Khương Nguyên không ngủ được, lại lười ra ngoài đi dạo, bèn ngồi trên chiếc sập mỹ nhân tcạnh cửa sổ, lấy một cuốn du ký ra xem.

Cuốn du ký đó kể về phong tục địa hình của Cam Châu, Khương Nguyên đang đọc say sưa thì bỗng cảm thấy vai mình bị vỗ nhẹ một cái.

Vân Nhi đứng trước mặt nàng, ra hiệu nói rằng ngoài sân có một người nữ nhân cứ đi tới đi lui, trông lén lén lút lút, không biết định làm gì.

Khương Nguyên cảm thấy kỳ lạ, nếu là ma ma đến truyền lời thì sẽ không có chuyện không vào trong sân.

Nàng đi ra ngoài cổng viện nhưng không thấy bóng người nào, đang định quay vào thì bỗng nghe thấy một giọng nói yếu ớt từ góc tường vọng lại: "Khương di nương?"

Khương Nguyên nhìn theo hướng có tiếng nói.

Chỉ thấy Mạn Nương, thiếp thất của Nhị gia, đang đứng ở đó, sắc mặt nàng ta hơi tái, còn không ngừng nhìn ngang ngó dọc, vẻ mặt đầy do dự và lo lắng.

Khương Nguyên không biết tại sao Mạn Nương lại đến tìm mình, nàng chỉ mới gặp qua nàng ta một lần ở Cát Tường Viện, ngay cả một câu cũng chưa từng nói. Nhưng trông Mạn Nương có vẻ như đang bị bệnh, Khương Nguyên bèn mời nàng ta vào sân ngồi một lát.

Mạn Nương chậm rãi đi đến cửa Mộc Hương Viện, hai tay vịn vào khung cửa, đột nhiên lắc đầu nói: "Ta không vào đâu, nghe nói ngươi biết xem bệnh, chỗ ngươi có thuốc giảm đau không? Bụng ta đau mấy ngày nay rồi."

Sắc mặt nàng ta không tốt, trông thực sự không khỏe. Mộc Hương Viện có Nguyên Hồ đan có thể giảm đau, nhưng không biết Mạn Nương đau bụng do bệnh gì, thuốc này không thể uống bừa bãi được.

Khương Nguyên nhìn nàng ta, nghi hoặc hỏi: "Sao ngươi không tìm đại phu đến xem thử?"

Mạn Nương tỏ ra do dự, dường như không biết phải nói thế nào, một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Ta bệnh mấy hôm rồi, đơn thuốc đại phu kê chẳng có tác dụng gì. Sau đó ta tìm một lang băm hành tẩu xem bệnh, ông ta nói có bí phương gia truyền, có thể chữa khỏi bệnh cho ta, nhưng ta uống thuốc của ông ta, cứ cảm thấy triệu chứng không thuyên giảm mà còn nặng thêm."

Nói rồi, nàng ta vội vàng nói thêm một câu: "Ngươi nhất định đừng nói cho Nhị nãi nãi biết, kẻo nàng ấy lại đa nghi, nàng ấy đối xử với ta rất tốt, đã mời đại phu cho ta mấy lần rồi."

Mạn Nương thật ngây thơ, Khương Nguyên không biết phải nói gì. Nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng ta, Khương Nguyên thực sự lo lắng, bèn nói: "Ngươi cứ vào viện của ta đi, ta sẽ bắt mạch xem sao, thuốc giảm đau đó không thể uống bừa được."

Mạn Nương do dự một lúc rồi cũng đồng ý.

Về đến phòng, Khương Nguyên gấp chiếc khăn tay thành hình vuông như miếng đậu phụ, làm thành một cái gối kê tay đơn giản, bảo Mạn Nương đặt cổ tay lên trên.

Nàng chắp ngón tay bắt mạch một lúc.

Mạch của Mạn Nương vừa yếu vừa nổi, sắc mặt tái nhợt, nói chuyện cũng không có sức lực. Đây là chứng bệnh do khí huyết suy nhược, tỳ vị không ổn, chỉ cần dùng Quy Tỳ thang điều lý là được, không phải bệnh gì nghiêm trọng.

Nhưng Khương Nguyên cũng không chắc chắn về y thuật của mình. Ba năm ở Tướng quân phủ, ngoài việc đọc sách thuốc, nấu canh sâm cho lão phu nhân, cơ hội thực hành của nàng rất ít. Y thuật mà ngoại tổ phụ dạy cho nàng, cũng chỉ còn nhớ được những phương pháp bắt mạch hỏi bệnh đơn giản.

Khương Nguyên hỏi: "Ngươi đau bụng mấy ngày rồi, đã uống thuốc gì?"

Mạn Nương lấy ra một chiếc khăn tay bọc mấy viên thuốc màu đen, nói: "Ngươi xem thứ này, đây là thuốc đại phu kia kê cho ta, mỗi lần uống hai mươi viên, một ngày ba lần."

Viên thuốc to bằng hạt đậu đen, đưa lại gần ngửi có mùi chua ngọt đậm đặc. Khương Nguyên ngửi một cái, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nàng nhìn Mạn Nương, nghiêm túc hỏi: "Ngươi uống mấy ngày rồi?"

Mạn Nương thấy sắc mặt nàng căng thẳng, tim bất giác thắt lại, nói: "Uống gần một tháng rồi. Khương di nương, ngươi đừng dọa ta, có ảnh hưởng gì không?"

Khương Nguyên nhìn dáng vẻ ngây ngô của Mạn Nương, chỉ cảm thấy một nỗi xót xa và đồng cảm khó tả.

Nàng không biết phải nói sự thật với Mạn Nương thế nào. Viên thuốc mà nàng ta uống có chứa một lượng lớn hồng hoa. Hồng hoa có thể hoạt huyết hóa ứ, nhưng còn có một công dụng khác là nếu dùng với liều lượng lớn sẽ dẫn đến vô sinh. Mạn Nương đã uống nhiều như vậy, sau này rất khó có thể mang thai. Nếu cứ tiếp tục uống, còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Khương Nguyên mím môi, an ủi nàng ta: "Mạn Nương, ngươi hãy nhờ Nhị gia tìm cho một vị đại phu giỏi khác đến xem, điều dưỡng lại cơ thể cho tốt, biết đâu còn có thể chuyển biến tốt. Viên thuốc này, sau này tuyệt đối không được uống nữa. Chỉ cần ngươi ngưng thuốc, bụng sẽ không đau nữa."

Mạn Nương gật đầu.

Khương Nguyên suy nghĩ một chút, rồi ẩn ý nhắc nhở: "Những bí phương gia truyền của mấy gã lang băm đa phần đều là lừa đảo. Họ bán thuốc kiếm tiền xong là chạy mất, sau đó tìm cũng không thấy bóng dáng đâu. Mạn Nương, cô hãy nhớ kỹ, nhất định phải nhờ Nhị gia tìm cho một vị đại phu giỏi, đừng dễ dàng tin lời người khác."

Cái gọi là bí phương gia truyền của lang băm kia, tám chín phần là không thoát khỏi liên quan đến Trịnh Kim Châu. Chỉ có điều, Trịnh Kim Châu hoàn toàn có thể phủi sạch trách nhiệm. Thật đáng thương cho Mạn Nương, Trịnh Kim Châu không gây khó dễ cho Nhị gia, nên Mạn Nương đã trở thành đối tượng để nàng ta trả thù.

Nàng không thể giúp gì cho Mạn Nương, chỉ mong nàng ta có thể tự cầu phúc cho mình.

Mạn Nương dường như đã hiểu ra, nàng ta nắm chặt viên thuốc, cắn môi nói: "Khương di nương, cảm ơn ngươi."

Sau khi Mạn Nương đi, Khương Nguyên càng nghĩ càng thấy sống lưng lạnh toát, trong lòng căng thẳng.

Cát Tường Viện là như vậy, thế thì sau này Thận Tư Viện sẽ thế nào? Hoàn cảnh của Mạn Nương hôm nay, có phải cũng chính là hoàn cảnh của nàng sau này không?

Đang lúc nàng xuất thần, bên tai bỗng vang lên một giọng nói trầm lạnh quen thuộc: "Đang nghĩ gì vậy?"

Khương Nguyên giật mình, ngơ ngác nhìn Bùi Nguyên Tuân một lúc mới hoàn hồn.

Nàng vội đứng dậy tiến lên, cung kính hành lễ nói: "Tướng quân."

Bùi Nguyên Tuân liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Nàng ta đến tìm nàng làm gì?"

Người Tướng quân nhắc đến là Mạn Nương, Khương Nguyên im lặng một lúc, rồi ngước mắt nhìn hắn, buồn bã nói: "Mạn Nương đã uống thuốc của một lang băm, thuốc đó không tốt cho sức khỏe, nàng ấy đến nhờ thiếp xem giúp."

Bùi Nguyên Tuân không mấy để tâm nói: "Chuyện của Cát Tường Viện, nàng không cần bận tâm."

Khương Nguyên không nói gì nữa.

Những chuyện vặt vãnh trong hậu trạch, Tướng quân trước nay đều không quan tâm, nếu nàng nói nhiều, chỉ khiến Tướng quân không vui.

Khương Nguyên nhìn hắn, bất giác lại có chút ngẩn ngơ.

Trịnh Kim Châu không dung được Mạn Nương, vậy còn Thẩm cô nương thì sao?

Sau này nàng ấy là chính thê của Tướng quân, là chủ tử của Thận Tư Viện, nếu nàng ấy không dung được các thiếp thất bên cạnh Tướng quân, vậy Tướng quân sẽ làm thế nào?

Trong lúc Khương Nguyên ngẩn người, Bùi Nguyên Tuân cúi xuống nhìn nàng một lúc.

Hôm nay nàng mặc một chiếc áo màu xanh nhạt, tóc búi một nửa, một nửa buông xõa mềm mại trên vai, trên tóc chỉ có một cây trâm gỗ mun, không có thêm bất kỳ trâm cài vòng xuyến dư thừa nào, so với Tam muội cả ngày mình đầy châu ngọc, quả thực quá đỗi giản dị.

Ngày mai trong phủ sẽ tổ chức tiệc đầy tháng cho nhị tôn tử, khách khứa thân hữu đến chúc mừng rất đông, nàng nên ăn mặc tươm tất một chút mới phải.

Hắn đặt một chiếc hộp lên bàn nói: "Đây là trang sức mua ở tiệm Kim Ngọc, nàng xem có thích không."

Khương Nguyên nhìn hắn mở hộp, bên trong đầy ắp trâm vàng, khuyên tai, vòng ngọc, vừa nhìn đã biết là kiểu dáng thịnh hành nhất hiện nay, món nào cũng vô cùng quý giá.

Khương Nguyên mím môi, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Thiếp rất thích, cảm ơn Tướng quân."

Bùi Nguyên Tuân khẽ nhếch môi nói: "Vậy thì tốt."

Khương Nguyên đóng hộp lại, nhìn hắn một lúc, rồi bỗng ma xui quỷ khiến hỏi: "Tướng quân, nếu sau này người khác đều chỉ trích thiếp làm sai, Tướng quân có tin thiếp không?"

Bùi Nguyên Tuân nhíu mày: "Tại sao lại hỏi vậy?"

Khương Nguyên cũng không biết tại sao mình lại muốn hỏi điều này, nàng biết giả thuyết này rất vô cớ, nhưng trong lòng lại có một nỗi lo mơ hồ, đó là một loại trực giác không nói nên lời, nhưng lại chẳng có chút logic nào.

Bùi Nguyên Tuân nhìn đôi mày thanh tú đang khẽ nhíu của nàng, trầm giọng nói: "Không cần suy nghĩ lung tung."

Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, đến giờ dùng bữa tối, Bùi Nguyên Tuân nói: "Đi thôi, đến chỗ mẫu thân."

Khương Nguyên hít một hơi với tâm trạng phức tạp, nói: "Vâng."

Đến Như Ý Đường, Bùi Nguyên Oánh cũng ở đó, hôm nay nàng ta về nương gia sớm, đang ngồi nói chuyện với Lão phu nhân.

Không lâu sau, bữa ăn được dọn lên.

Khương Nguyên rửa tay sạch sẽ, múc cháo gắp thức ăn cho Lão phu nhân, Tướng quân và Tam tiểu thư.

Lúc dùng bữa, Tướng quân không cần người hầu hạ, Khương Nguyên tự giác đứng sau lưng Lão phu nhân và Tam tiểu thư, chờ dâng trà rót nước.

Dùng bữa xong, lão phu nhân không nhắc đến chuyện tiệc đầy tháng, mà nhắc đến chuyện định thân của trưởng tử.

Bà uống một ngụm trà, nói với Bùi Nguyên Tuân: "Ta đã cho người xem rồi, mùng tám tháng mười một âm lịch là ngày tốt, lễ vật định thân ta cũng đang chuẩn bị, con nhớ xin nghỉ trước, để ta sai người đến Hầu phủ nói chuyện hạ định."

Gần đây trưởng tử công vụ bận rộn, mấy ngày liền không về phủ nghỉ ngơi. Chuyện định thân hạ định này cần đích thân hắn đi, thế nào cũng phải sắp xếp thời gian mới được.

Bùi Nguyên Tuân xoa vành chén, liếc nhìn Khương Nguyên.

Nàng đang cung kính cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng chuyện hắn sắp định thân đã báo cho nàng biết, chắc nàng cũng mong phu nhân sớm ngày vào cửa, như vậy nàng cũng không cần phải uống canh tránh thai nữa.

Tuy nhiên, việc này lại không thể sớm thành hiện thực như nàng mong muốn.

Bùi Nguyên Tuân nói: "Nương, ít hôm nữa con phải theo Quan gia đi săn, ngày hạ định e là phải bàn lại."

Quan gia vốn định đầu tháng mười đi săn, nhưng vì mấy hôm trước bị bệnh, gần đây mới khỏi, nên ngày đi săn đã dời đến cuối tháng mười.

Bãi săn cách đây trăm dặm, thời gian ước chừng cần một tháng, ngày hạ định mùng tám tháng mười một, chắc chắn không thể về kịp.

Hộ giá đi săn, tự nhiên là việc quan trọng, Ân lão phu nhân nghe xong, nói: "Nếu đã như vậy, thì chọn một ngày tốt gần đây, chuyện này tuyệt đối không thể trì hoãn."

Bùi Nguyên Oánh cũng nói: "Đại ca, nương nói đúng đó, chọn một ngày gần đây đi, sớm định thân rồi còn chọn ngày lành thành thân, muội còn mong đại tẩu sớm ngày vào cửa."

Bùi Nguyên Tuân im lặng một lúc, rồi trầm giọng nói: "Thời gian gấp gáp, vẫn nên đợi sau khi đi săn về phủ rồi hãy chọn ngày."

Khương Nguyên cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, lặng lẽ mím chặt môi.

Tướng quân cân nhắc chu toàn, bây giờ vội vàng chọn ngày, sẽ khiến Tướng quân phủ có vẻ không coi trọng hôn sự này.

Quả nhiên, Ân lão phu nhân suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý với lời của trưởng tử.

Bùi Nguyên Oánh mân mê đôi vòng ngọc bích trong suốt trên cổ tay, nói với Ân lão phu nhân: "Nương, vàng bạc ngọc ngà dùng cho đại ca hạ định, cứ đặt làm ở tiệm Kim Ngọc bên ngoài là được, chỉ có bánh hỷ là đặt ở tiệm bên ngoài, hay để nhà bếp của chúng ta tự làm?"

Bánh hỷ là một trong những lễ vật định thân, bên trong có nhân vừng và táo, ăn vào mềm ngọt, mang ý nghĩa viên mãn ngọt ngào. Các tiệm bên ngoài làm đều na ná nhau, mùi vị cũng bình thường. Những gia đình quyền quý coi trọng lễ nghi đều ra lệnh cho nhà bếp trong phủ tự làm.

Cát Tường Viện có đầu bếp và nhà bếp riêng, nhà bếp của Tướng quân phủ chuyên lo bữa ăn cho lão phu nhân và Tướng quân, tay nghề của đầu bếp nữ tuy không tồi, nhưng lại không rành về các loại bánh điểm tâm.

Ân lão phu nhân nói: "Vẫn nên tự chúng ta làm thì tốt hơn, chỉ không biết đầu bếp nữ có làm được không."

Bùi Nguyên Oánh liếc nhìn Khương Nguyên đang đứng im lặng bên cạnh, cười nói: "Nương, cái này cũng không khó, con biết tay nghề của di nương rất tốt, hay là để nàng ấy thử xem sao?"

Ân lão phu nhân cũng nhìn về phía Khương Nguyên, nói: "Nếu đã vậy, ngươi hãy giúp đầu bếp nữ làm đi, sau này Thẩm cô nương vào cửa chính là chủ tử của ngươi, ngươi cũng nên tận tâm hơn."

Khương Nguyên không biết làm món này, bánh hỷ là phong tục của Kinh đô, ở huyện Bình Lạc không có. Nàng biết lúc này tốt nhất không nên từ chối, nếu không Tướng quân, Lão phu nhân và Tam tiểu thư chắc chắn sẽ nghĩ nàng cố tình thoái thác. Nhưng nếu nàng nhận lời mà làm không tốt, đến lúc đó ngược lại sẽ làm phủ Tướng quân mất mặt.

Khương Nguyên nói thật: "Tam tiểu thư, Lão phu nhân, con thật sự không biết làm món này."

Bùi Nguyên Oánh cảm thấy bị mất mặt, cười lạnh một tiếng: "Ai biết ngươi thật sự không biết làm, hay là giả vờ không biết làm."

Khương Nguyên mím môi, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Bùi Nguyên Tuân.

Nhưng hắn vẫn ngồi thẳng lưng, vẻ mặt điềm nhiên, không nhìn nàng, cũng không lên tiếng.

Khương Nguyên lặng lẽ nắm chặt tay, cúi đầu không nói gì nữa.

Tướng quân và Lão phu nhân đều thương yêu Tam tiểu thư, lúc này nếu nàng phản bác lại, Tam tiểu thư nhất định sẽ nổi giận lôi đình, mà Lão phu nhân thấy nữ nhi tức giận, không chừng cũng sẽ tức đến phát bệnh tim.

Ai cũng không thể đắc tội được, nàng thà chịu chút ánh mắt coi thường và lời nói lạnh lùng lúc này để đổi lấy sự yên bình.

Bùi Nguyên Oánh không thèm để ý đến nàng nữa, mà quay sang nhìn đại ca của mình, nói: "Đại ca, ngày mai tổ chức tiệc đầy tháng, lúc đó Thẩm cô nương cũng sẽ đến, huynh cũng đừng cứ mãi bận công vụ của mình, nhớ về phủ sớm đó."

Bùi Nguyên Tuân gật đầu, trầm giọng nói: "Được."

Khương Nguyên lặng lẽ đứng trong sảnh, đợi đến khi Tướng quân về Thận Tư Viện, Lão phu nhân cũng không cần nàng hầu hạ nữa, nàng vừa định rời đi thì Bùi Nguyên Oánh đột nhiên gọi nàng lại: "Khương di nương, lát nữa ngươi đến Ngưng Hương Viện một chuyến, ta có việc."
 

Bình Luận (0)
Comment