Hầu hạ Lão phu nhân xong, Khương Nguyên đến Ngưng Hương viện nơi Tam tiểu thư ở.
Dù đã là cuối thu, hoa cỏ trong Ngưng Hương viện vẫn tươi tốt um tùm.
Từng chậu hoa cúc vàng, quế nguyệt, phù dung, hải đường được chăm sóc tỉ mỉ vẫn đang đua nở, khiến cả sân viện rộng lớn rực rỡ muôn màu, hương thơm nồng nàn.
Bùi Nguyên Oánh lười biếng tựa vào sập mỹ nhân, nói với Khương Nguyên: "Hoa trong viện của ta nở rất đẹp, ngày mai các phu nhân tiểu thư đến phủ dự tiệc đều sẽ đến viện này thưởng hoa, phải làm phiền ngươi một chuyện."
Khương Nguyên đáp: "Tam tiểu thư có chuyện gì vậy?"
Bùi Nguyên Oánh dùng thìa nhỏ khuấy nhẹ chén cháo yến, chiếc vòng vàng ngọc trên cổ tay thỉnh thoảng lại bị va vào thành chén tạo nên tiếng kêu trong trẻo.
Nàng ta vừa ăn vừa chậm rãi nói: "Ngươi cũng biết, ngày mai là tiệc đầy tháng của Nhị thiếu gia, cả phủ trên dưới đều bận rộn chuyện này, viện của ta không có ai lo liệu, ngày mai ngươi có thể làm chút bánh ngọt mang đến đây không?"
Miệng thì nói làm phiền, nhưng thái độ của Bùi Nguyên Oánh lại cao cao tại thượng. Khương Nguyên vừa mới từ chối việc làm bánh hỷ, lúc này nếu lại từ chối làm bánh ngọt, không cần nói cũng biết, Bùi Nguyên Oánh nhất định sẽ không vui.
Khương Nguyên hỏi: "Tam tiểu thư thích ăn gì?"
Bùi Nguyên Oánh cười một tiếng, đáp: "Không phải làm cho ta, là làm cho Thẩm cô nương, cũng chính là tẩu tẩu sắp vào cửa của ta. Thẩm cô nương có thứ gì mà chưa từng thấy qua, ngươi cứ làm vài kiểu mới lạ đẹp mắt, đừng để nàng ấy chê bai."
Bùi Nguyên Oánh và Thẩm cô nương quan hệ thân thiết, lúc này chỉ mong nàng ấy mau chóng gả vào phủ Tướng quân. Khương Nguyên im lặng một lát rồi hỏi: "Thẩm cô nương có kiêng kỵ gì không ạ?"
Bùi Nguyên Oánh đáp: "Không có gì kiêng kỵ cả, ngươi nhất định phải làm cho thật tâm, tuyệt đối đừng làm mất mặt ta."
Nói xong, nàng ta vẫy tay cho nha hoàn dẫn Khương Nguyên đến nhà bếp chọn nguyên liệu mang về Mộc Hương Viện, để sáng mai làm xong điểm tâm thì mang đến.
Hôm sau, là một ngày cuối thu trời quang mây tạnh, nắng ấm chan hòa.
Khương Nguyên dậy từ sớm, tất bật trong nhà bếp làm bánh ngọt.
Trong lúc nàng bận rộn, hoa sảnh của Phủ Tướng quân lại vô cùng náo nhiệt.
Thân hữu đến dự tiệc đầy tháng đa phần đều là những nhân vật có vai vế ở Kinh đô.
Ân lão phu nhân liên tiếp có được hai tôn tử, vui mừng khôn xiết. Dung lão phu nhân, Vương lão phu nhân... đều đến chúc mừng, Ân lão phu nhân bèn cùng các vị phu nhân tiểu thư ngồi chung một bàn nói chuyện phiếm.
Thẩm Hi dẫn theo nha hoàn Bích Nhị đến hoa sảnh ngồi một lát, uống vài chén rượu, rồi đến Ngưng Hương viện thưởng hoa.
Tiết trời cuối thu se lạnh, vậy mà sân viện này lại hoa giăng gấm vóc.
Thẩm Hi thưởng thức từng loại hoa, ngắt một cành cúc cánh kép màu tím quý hiếm để ngắm nghía. Nàng ta chưa từng thấy loại hoa này bao giờ, ngửi thấy có một mùi hương thanh mát đặc biệt.
Bích Nhị thấy cô nương nhà mình thích đóa hoa ấy, bèn chọn hai bông đẹp nhất giúp nàng ta cài lên búi tóc.
Đang thưởng hoa, Thẩm Hi chợt thấy một nha hoàn nhỏ tuổi bưng hộp thức ăn đựng bánh ngọt đi vào.
Người đến là Vân Nhi, Khương Nguyên làm bánh xong liền bảo nàng ta mang đến Ngưng Hương viện.
Vân Nhi nhìn chằm chằm bông cúc trong tay Thẩm Hi, rồi khoa tay múa chân một hồi, nàng ta không nói được, tiếng "a a" phát ra vừa thô vừa khó nghe.
Bích Nhị nhíu mày, mất kiên nhẫn nhận lấy hộp thức ăn từ tay nàng ta, xua tay như đuổi ruồi muỗi: "Được rồi, biết rồi, ngươi mau đi đi."
Vân Nhi nhìn hai người họ vài lần, đành phải bỏ đi.
Bích Nhị mở nắp hộp, kinh ngạc "chậc" một tiếng, vẻ mặt đầy ngạc nhiên dâng lên cho Thẩm Hi xem: "Cô nương, xem này, tay nghề này thật không tệ, bánh phục linh, bánh sơn tra, sữa đông, toàn là những món vừa ngon vừa bổ, còn có bánh hoa sen này nữa, nhỏ nhắn tinh xảo, nhụy ở giữa hồng hồng mềm mại, nhìn là thấy thích rồi."
Trên bàn tiệc không thấy có loại bánh ngọt như vậy, Thẩm Hi tò mò nhón một miếng nếm thử.
"Đúng là không tệ, có phải do nhà bếp làm không?"
Nha hoàn của Bùi Nguyên Oánh đang hầu hạ ở gần đó, nghe thấy bèn tiến lại trả lời: "Thưa cô nương, là do Khương di nương trong phủ làm ạ."
Thẩm Hi nghe xong không nói gì.
Bích Nhị bĩu môi cười khinh một tiếng: "Hóa ra là nàng ta à!"
Khương di nương này, chẳng phải là thiếp thất của Đại tướng quân sao? Trông dung mạo xuất chúng, lại biết viết chữ làm bánh, chắc hẳn rất biết cách lấy lòng Đại tướng quân.
Theo nàng ta thấy, vị Đại tướng quân này chỗ nào cũng tốt, vô cùng xứng đôi với cô nương nhà họ, chỉ có điểm đã nạp một thiếp thất vào cửa này là không ổn cho lắm.
Thẩm cô nương liếc nhìn hộp thức ăn nói: "Cứ để đây đã, lát nữa hãy ăn."
Bích Nhị bĩu môi, đặt hộp thức ăn sang một bên.
Không lâu sau, Bùi Nguyên Oánh cùng một đám quý nữ đến.
Giữa trưa nắng ấm, thích hợp để đi dạo tiêu thực, các quý nữ thưởng thức xong cả vườn hoa thu, có người đề nghị ra hoa viên của phủ Tướng quân dạo chơi.
Hoa viên nằm ở phía đông phủ Tướng quân, có một cái ao khá lớn.
Mùa cuối thu, lá sen dù đã úa vàng, nhưng vẫn còn những đài sen màu nâu treo trên cuống. Gió nhẹ lướt qua mặt ao, nước gợn sóng, đài sen và lá khô khẽ lay động.
Thẩm cô nương nhìn mấy cụm đài sen ở xa, lại nhìn chiếc thuyền nhỏ bên bờ ao, cười nói với Bùi Nguyên Oánh: "Nếu được chèo thuyền ra giữa ao hái vài đài sen, cũng không phụ cảnh sắc ngày thu này."
Thẩm Hi thân phận tôn quý, quan hệ lại tốt, bên cạnh luôn có nhiều người vây quanh. Lúc này, mấy quý nữ đang đứng bên cạnh cho mấy con cá gấm đốm béo mập dưới ao ăn, nghe thấy lời này đều vỗ tay khen hay, tỏ ý đồng tình.
Hiếm khi Thẩm cô nương có nhã hứng như vậy, Bùi Nguyên Oánh cũng muốn nhân cơ hội này kéo gần quan hệ với tẩu tẩu tương lai, liền gật đầu đồng ý.
Bên này vừa sai người cởi dây neo của thuyền nhỏ, Thẩm Hi đã nói: "Bánh ngọt ban nãy vừa tinh xảo vừa ngon miệng, làm phiền Khương di nương đã nhọc lòng, chúng ta ở đây vui chơi mà lại quên cảm ơn người ta, hay là đến Mộc Hương viện mời Khương di nương đến đây, cùng nhau chèo thuyền hái sen, cũng coi như là bày tỏ lòng cảm tạ."
Hai phủ tuy đã có ý định, nhưng vẫn chưa chính thức định hôn, ngoài Bùi Nguyên Oánh và Thẩm Hi, các quý nữ khác đều không biết về mối nhân duyên sắp thành này.
Bùi Nguyên Oánh thầm khen trưởng tẩu tương lai độ lượng.
Khương thị là thiếp của đại ca, Thẩm cô nương đối xử với Khương thị lễ độ như vậy, quả nhiên là đích nữ của Hầu phủ, khí chất và sự giáo dưỡng quả phi thường.
Ngay lập tức, nàng ta cho người đi truyền lời.
Trong Mộc Hương viện, Khương Nguyên lấy một ít gạo đậu còn thừa sau khi làm bánh, vừa cho mấy con chim sẻ cánh xám thường đến tìm ăn xong, đang định đến Cát Tường viện xem Mạn Nương thế nào. Tối qua nàng đã lật xem hết sách y, cảm thấy cơ thể của Mạn Nương có lẽ vẫn còn cách điều dưỡng hồi phục, chỉ không biết Nhị gia có tìm đại phu cho nàng ấy không.
Chưa kịp ra khỏi cửa, nàng đã gặp ngay nha hoàn đến truyền lời.
Nha hoàn nói: "Di nương, Tam tiểu thư và Thẩm cô nương mời người ra ao chèo thuyền chơi ạ."
Khương Nguyên sợ nước.
Nước trong ao rất sâu, đủ để nhấn chìm cả người.
Trước đây nàng chính là bất cẩn rơi xuống ao, được Tướng quân đi ngang qua cứu giúp mới nhặt lại được một mạng.
Nàng không muốn đi, nhưng Tam tiểu thư và Thẩm cô nương đều đã mời, không đi chính là không biết điều.
Nếu đã không thể không đi, vậy thì trì hoãn một chút, lát nữa hứng thú của họ tan rồi, nàng đến lộ diện một lúc là có thể nhanh chóng trở về.
Khương Nguyên nghĩ một lát rồi nói: "Ngươi cứ về trước đi, lát nữa ta sẽ qua."
Bên bờ ao, Bùi Nguyên Oánh sai người cởi dây neo, mấy quý nữ vui vẻ xách váy lên thuyền.
Bùi Nguyên Oánh cùng Thẩm Hi, Bích Nhị lên chung một chiếc thuyền nhỏ, các cô nương còn lại có đội hai người, cũng có đội ba người, lên thuyền xong liền hăm hở chèo đi.
Bích Nhị đặt hộp bánh ngọt vào giữa Bùi Nguyên Oánh và cô nương nhà mình, rồi cầm mái chèo bắt đầu chèo thuyền.
Thẩm Hi chỉ vào hộp bánh, cười nói với Bùi Nguyên Oánh: "Bánh di nương làm không tệ, đã phiền muội rồi."
Bùi Nguyên Oánh cười đáp: "Tay nghề của nàng ta không tệ, nếu tỷ thích ăn, đợi tỷ vào cửa làm tức phụ* nhà chúng ta rồi, ngày nào cũng bắt nàng ta làm cho tỷ ăn."
Tức phụ*: dâu, vợ
Thẩm Hi nói mà sắc mặt không đổi: "Muội lại nói đùa rồi, đó là người của huynh trưởng muội, ta đâu thể vô ý tứ như vậy?"
Bùi Nguyên Oánh không cho là đúng, "Thực ra nàng ta là nô tỳ trong phủ chúng ta, đã ký khế ước bán thân, cũng chẳng phải quý thiếp gì, biểu ca nương gia lại là một tên nghiện cờ bạc. Lúc đó nàng ta rơi xuống ao, đại ca ta cứu nàng ta, nạp nàng ta cũng là chuyện bất đắc dĩ, ai biết có phải nàng ta cố tình bày mưu rơi xuống nước, để nhân cơ hội trèo cao với đại ca ta không. Đại ca ta cũng chẳng sủng ái gì nàng ta, một tháng chỉ đến viện của nàng ta hai ba lần, tỷ cứ coi nàng ta như nha hoàn mà sai bảo là được. Ta thấy nàng ta ngoài việc xinh đẹp ra, cũng chẳng có gì đáng nói."
Bích Nhị thầm cười một tiếng, Tướng quân còn chẳng để tâm đến nàng ta, đợi cô nương gả vào phủ rồi, xử lý vị di nương nhỏ bé này chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.
Thẩm Hi cười gật đầu, không nói gì thêm, tự mình mở hộp thức ăn, lấy một miếng bánh hoa sen ra ăn.
Mấy chiếc thuyền nhỏ phía trước đang len lỏi giữa những tán lá sen, có người đã hái được đài sen, giơ cao đài sen to bằng miệng bát, cười bảo Bích Nhị mau chèo thuyền qua.
Bích Nhị chèo thuyền về phía có nhiều đài sen, vừa quay đầu lại, đã thấy trên gương mặt trắng nõn của cô nương bỗng xuất hiện từng mảng hồng ban, hai tay bụm miệng, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Bích Nhị kinh hãi, lập tức buông mái chèo, lớn tiếng kêu lên: "Cô nương, cô nương sao vậy?"
Bùi Nguyên Oánh nghe thấy tiếng, vội vàng lại gần xem có chuyện gì.
Thẩm Hi chỉ vào hộp bánh, giọng nói khàn đặc cố gắng nặn ra vài chữ: "Bánh hoa sen..."
Sắc mặt Bích Nhị lập tức biến đổi.
Cô nương biến thành bộ dạng này, rõ ràng là bánh hoa sen có độc!
Thẩm Hi không nói nên lời, Bích Nhị thay cô nương nhà mình chất vấn: "Tam tiểu thư, tại sao trong bánh hoa sen lại có độc?"
Bùi Nguyên Oánh cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, nàng ta đỡ lấy Thẩm Hi, liên tục nói trong lo lắng: "Mau vào bờ, sai người đến Mộc Hương viện gọi Khương di nương qua đây!"
Nha hoàn bên bờ ao nghe lệnh, người thì chạy đến Mộc Hương viện gọi Khương Nguyên, người thì chạy như bay ra tiền viện báo cho Lão phu nhân.
Các quý nữ đang hái sen ở xa nghe thấy động tĩnh, vội ngừng cuộc vui đùa, chèo thuyền vào bờ.
Lúc Thẩm Hi xuống thuyền, tình hình còn nghiêm trọng hơn lúc nãy, đã có dấu hiệu hôn mê.
Lên bờ, các quý nữ đã nghe Bích Nhị kể lại đầu đuôi sự việc, bánh ngọt là do Khương di nương trong phủ làm, Thẩm Hi ăn xong lại như bị trúng độc. Bùi Nguyên Oánh vừa tức vừa vội, một mặt sai người đến Thái Y Viện mời thái y, một mặt lại cho người đi gọi Khương Nguyên lần nữa.
Khương Nguyên vừa ra khỏi cổng Mộc Hương viện, đã thấy một nha hoàn hớt hải chạy đến, nói với nàng: "Di nương, người mau đến bờ ao đi, người gây ra họa lớn rồi, đã xúc phạm đến Thẩm cô nương rồi!"
Nói xong, nha hoàn đó vội vàng chạy đi, Khương Nguyên không hiểu gì cả, níu nó lại hỏi: "Ngươi nói rõ xem có chuyện gì?"
Nha hoàn đó đáp: "Nô tỳ nghe nha hoàn của Thẩm cô nương nói, bánh người làm có độc, Thẩm cô nương trúng độc rồi!"
Khương Nguyên kinh ngạc một thoáng, rồi nhanh chóng hoàn hồn.
Bánh ngọt nàng làm không thể có vấn đề, Thẩm cô nương sao có thể ăn bánh mà trúng độc được. Bánh có độc hay không chỉ cần kiểm tra là rõ, việc cấp bách bây giờ là mau chóng mời đại phu đến chẩn trị đúng bệnh cho Thẩm cô nương, để tránh nàng ấy nguy hiểm đến tính mạng.
Khương Nguyên trấn tĩnh lại, xách váy, nhanh chân bước về phía bờ ao.
Thẩm Hi cơ thể vô cùng yếu ớt, đang nhắm mắt tựa vào ghế dài trong lương đình bên ao, đông đảo quý nữ vây quanh quan tâm không ngớt.
Khương Nguyên bước vào giữa đám đông, chưa kịp mở lời, Bùi Nguyên Oánh đã run rẩy chỉ tay vào mặt nàng, mắng xối xả: "Ta bảo ngươi làm bánh, sao ngươi dám hạ độc?"
Khương Nguyên đối diện với ánh mắt đầy giận dữ của nàng ta, không tranh cãi, mà đi đến gần xem xét Thẩm Hi đang nhắm mắt nghỉ ngơi trước.
Môi nàng ta trắng bệch, hơi thở không thông, trên mặt còn nổi những mảng mẩn đỏ lớn, không giống trúng độc, mà rất giống phản ứng dị ứng với thứ gì đó.
Khương Nguyên nhìn Bùi Nguyên Oánh, bình tĩnh giải thích: "Tam tiểu thư, không phải vậy đâu. Bánh ngọt rõ ràng không có vấn đề gì, ta tạm thời không rõ tại sao Thẩm cô nương lại như vậy, triệu chứng này không phải là trúng độc, trước hết hãy mời đại phu đến chẩn trị..."
Bích Nhị cắt ngang lời nàng, chỉ vào mặt nàng lớn tiếng nói: "Cô nương chúng tôi có lòng tốt mời di nương cùng chèo thuyền, vậy mà bánh di nương làm lại muốn độc chết cô nương chúng tôi! Cô nương chúng tôi với di nương không thù không oán, tại sao di nương lại làm vậy?"
Khương Nguyên nhìn về phía nó, nói: "Ngươi nói sai rồi, bánh này không có độc, ngươi không có bằng chứng, sao có thể vu khống bừa bãi như vậy? Ta và Thẩm cô nương không thù không oán, hoàn toàn không có lý do để làm vậy, đợi tra rõ nguyên nhân, mọi chuyện sẽ sáng tỏ."
Bùi Nguyên Oánh nhìn Khương Nguyên, cười lạnh một tiếng.
Các quý nữ khác còn chưa biết tại sao Khương Nguyên lại làm vậy, nhưng trong lòng nàng ta thì rõ mồn một.
Khương Nguyên chính là một kẻ có tâm cơ, biết đại ca sắp định thân với Thẩm Hi, trong lòng ghen ghét, muốn nhân cơ hội hạ độc g**t ch*t Thẩm cô nương!
Nàng ta không ngờ, Khương di nương này lại to gan lớn mật, lòng dạ độc ác đến thế, ngay cả thân muội muội của Đại tướng quân như nàng ta, cũng bị nàng liên lụy!
Nàng ta bước lên trước, giáng một cái tát thật mạnh vào mặt Khương Nguyên: "Ngươi còn dám ngụy biện! Ngươi chính là ghen ghét Thẩm cô nương, vì đại ca sắp định thân với nàng ấy, ngươi sợ tẩu tẩu gả vào phủ thì bản thân sẽ bị thất sủng! Hôm nay ta phải thay đại ca dạy dỗ ngươi, nếu Thẩm cô nương có mệnh hệ gì, đại ca ta tuyệt đối không tha cho ngươi!"
Lời này vừa thốt ra, các quý nữ lập tức xôn xao.
"Không ngờ Thẩm cô nương sắp định thân với Đại tướng quân..."
"Thảo nào nàng ta muốn độc hại Thẩm cô nương, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, bụng dạ toàn ý xấu..."
"Còn đợi gì nữa? Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, bây giờ đã muốn ra tay độc ác với Thẩm cô nương, sao có thể không phạt nàng ta?"
Khương Nguyên ôm lấy bên má nóng rát đau đớn, lảo đảo lùi lại vài bước, suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.
Nàng mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng nhất thời không thể thốt nên lời.
Xung quanh, những quý nữ xiêm y lộng lẫy, ai nấy đều chỉ trỏ vào nàng, nàng quả thực trăm miệng cũng không thể biện bạch.
Không lâu sau, nha hoàn dìu Ân lão phu nhân thở hổn hển đến.
Vương lão phu nhân, Dung lão phu nhân, và các phu nhân vốn đang dự tiệc ở tiền viện, đều cùng nhau đến bờ ao.
Nghe Bùi Nguyên Oánh kể lại sự tình, Ân lão phu nhân tức đến ôm ngực, trừng mắt nhìn Khương Nguyên mấy lần.
Trong lúc dự tiệc nói chuyện, các phu nhân đã biết chuyện Bùi tướng quân sắp định thân với Thẩm cô nương, lúc này thấy Khương Nguyên có ý đồ mưu hại phu nhân tương lai, nhất thời nghĩ đến những tiểu thiếp quyến rũ trượng phu trong phủ mình, bèn nhao nhao đứng ra nói lời chính nghĩa.
"Ân lão phu nhân, chuyện này không thể cho qua được, Thẩm cô nương bây giờ đang hôn mê bất tỉnh, phải cho Hầu phủ một lời giải thích mới được..."
"Theo tôi thấy, nếu trong phủ tôi mà có loại người tâm địa bất chính thế này, cứ đánh một trận rồi bán đi cho xong..."
"Đây không phải là chuyện bán hay không bán, đây là cố ý hạ độc giết người, là tội chết đó!"
"Lão phu nhân là người đứng đầu gia đình, cũng phải khuyên nhủ Đại tướng quân, phải xử lý công bằng, không thể bao che dung túng, nếu không hậu trạch này sẽ không bao giờ có ngày yên ổn."
Nước mắt Khương Nguyên đảo quanh trong hốc mắt, nàng cúi đầu ôm mặt, không nói thêm lời nào nữa.
Lúc này nàng có tranh cãi cũng vô ích, chỉ có thể hy vọng đại phu mau chóng đến, tìm ra nguyên nhân gây ra triệu chứng này của Thẩm cô nương, trả lại cho nàng một sự trong sạch.
Giữa những lời chỉ trích hỗn loạn xung quanh, một tiếng bước chân trầm ổn quen thuộc vang lên.
Khương Nguyên ngẩng mắt, thấy Bùi Nguyên Tuân rẽ đám đông, sắc mặt nghiêm nghị bước tới.
Khương Nguyên như thấy được cứu tinh.
Nàng lau nước mắt trên mặt, nhìn hắn, khẽ gọi: "Tướng quân."
Bùi Nguyên Tuân dừng bước, liếc nhìn nàng một cái.
Ánh mắt hắn sắc bén mà lạnh lùng, dường như chứa đầy sự nghi ngờ đối với nàng.
Khương Nguyên như bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu, lòng dạ lạnh buốt.
Nàng cắn chặt môi, nhìn hắn không chớp mắt, đẫm lệ nói với hắn: "Tướng quân, thiếp không hại Thẩm cô nương."
Bùi Nguyên Tuân nhìn nàng một lúc, không nói một lời.
Hắn quay đầu nhìn về phía Thẩm Hi.
Nha hoàn của nàng ta đang dìu nàngta ngồi tựa vào một bên, lúc này vô cùng yếu ớt, đã hôn mê bất tỉnh.
Khương Nguyên ôm mặt, đứng đó, đôi mắt không chớp nhìn Bùi Nguyên Tuân.
Hắn không nhìn nàng nữa, ngay cả một ánh mắt lạnh lùng nghi ngờ cũng không cho nàng, mà đi đến gần Thẩm cô nương, rồi bế ngang nàng ta lên, sải bước đi về phía tiền viện.
Khương Nguyên nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của hắn ngày một xa, ngày một mờ ảo.
Tiếng chỉ trích bên tai dường như đều biến mất.
Khương Nguyên từ từ quay đầu, vô thức nhìn về phía ao nước.
Đó là nơi nàng từng rơi xuống, năm xưa chính là Tướng quân đã nhảy xuống nước cứu nàng.
Gió cuối thu lướt qua mặt ao, hơi lạnh thấm tận đáy lòng.
Khương Nguyên bị nhốt vào Phật đường trong phủ.
Ân lão phu nhân đã ra lệnh, trước khi sự thật được điều tra rõ ràng, không cho phép nàng bước ra ngoài một bước.