Chỉ Là Tiểu Thiếp - Nguyệt Minh Châu

Chương 56

 
Trên đường đến Ngự Y Đường, Khương Nguyên vẫn luôn nghĩ lại lời của Ngụy Vương điện hạ.

Ý của hắn rõ ràng là đang ám chỉ.

Một lát sau, Khương Nguyên không kìm được mím chặt môi, len lén liếc nhìn Tướng quân.

Bùi Nguyên Tuân ngồi với tư thế thẳng tắp nghiêm nghị, bàn tay to quen đặt trên đầu gối, ngón tay cái vẫn còn quấn chiếc khăn thêu, thỉnh thoảng hắn lại nhẹ nhàng v**t v* chiếc khăn, nhưng đôi mắt đen thẳm lại không hề chớp mà nhìn Khương Nguyên.

Thế nhưng, mỗi lần Khương Nguyên quay đầu nhìn sang, hắn liền lặng lẽ dời mắt đi, vì vậy, nàng không phát hiện ra cái nhìn chăm chú của hắn.

Một lúc sau, ngay khi Khương Nguyên định mở lời, Bùi Nguyên Tuân nhìn nàng, đột nhiên nói: "Khương Nguyên, ta có một chuyện muốn thẳng thắn với nàng."

Khương Nguyên ngẩn ra, nói: "Tướng quân muốn thẳng thắn chuyện gì?"

Bùi Nguyên Tuân im lặng một lúc rồi thấp giọng nói: "Ta và Thẩm Hi hủy bỏ hôn ước không phải vì ta mệnh cách cứng rắn cô độc, đó chỉ là lời nói đầy tâm cơ của ta mà thôi."

Khương Nguyên đang định hỏi hắn chuyện này, không ngờ hắn lại nói ra trước.

Nàng mím môi, không biết nên nói gì, ánh mắt chuyển sang một bên, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Vậy tại sao Tướng quân lại hủy hôn?"

Lời vừa dứt, Bùi Nguyên Tuân cúi đầu nhìn nàng, nhanh chóng nói: "Khương Nguyên, ta nghĩ, trong lòng nàng đã rõ, trong tim ta, chỉ có hai người là nàng và Ninh Ninh là quan trọng nhất."

Khương Nguyên có chút giận hắn.

Nhưng hắn thẳng thắn như vậy, nàng lại không biết nên oán trách hắn thế nào.

Ngay lúc nàng đang mím chặt môi, do dự không quyết, Bùi Nguyên Tuân đưa bàn tay to ra, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, trầm giọng nói: "Nàng có giận, cứ trút hết lên người ta, nàng có thể đánh ta thật mạnh, ta biết, ta không nên nói những lời lừa gạt đó, nhưng ta chỉ sợ nàng lại đẩy ta ra xa ngàn dặm."

Bàn tay to của hắn, rắn rỏi mạnh mẽ, chỉ cần nắm nhẹ đã như gọng kìm, không biết vì sao, Khương Nguyên đột nhiên nhớ lại, hình như có một lần, dưới gốc cây hạnh, cổ tay nàng cũng bị hắn nắm chặt như vậy.

Chỉ là, lúc đó nàng đã ăn rượu nếp viên, đầu óc quay cuồng, ký ức trong đầu có hạn, nhất thời không nhớ ra đã làm gì khác.

Suy nghĩ miên man một lúc, nàng nhanh chóng hoàn hồn, cổ tay trắng ngần mảnh khảnh vẫn bị bàn tay to của hắn nắm chặt, Khương Nguyên cúi đầu nhìn thoáng qua, nhanh chóng rút tay khỏi bàn tay to của hắn, nhẹ giọng nói: "Nói như vậy, Tướng quân quả thực vì ta mà từ hôn, nhưng thật sự xin lỗi, ta tạm thời không thể đáp lại tình cảm của Tướng quân."

Sắc mặt Bùi Nguyên Tuân thoáng chốc tối sầm lại.

Trên ngón tay dài của hắn vẫn còn buộc chiếc khăn thêu của nàng, hắn cứ ngỡ khoảng cách giữa họ đã lặng lẽ được kéo lại gần hơn một bước.

Tuy nhiên, có một số lời hắn vẫn nên nói rõ với nàng, nếu không, với tính cách lương thiện của nàng, rất có thể sẽ cảm thấy áy náy vì Thẩm Hi bị từ hôn.

Hắn trấn tĩnh lại, thấp giọng nói: "Nàng đừng cảm thấy mình có lỗi với Thẩm Hi, hủy bỏ hôn ước là do ta đề nghị, không liên quan gì đến nàng cả, hơn nữa, ta đã cố gắng hết sức để bồi thường cho Hầu phủ, lúc đó Thái tử và Thái tử phi đều có mặt, họ có thể làm chứng, ta tự thấy mình cũng được xem là rộng rãi, không hề bạc đãi nàng ta."

Hắn vừa nhắc tới, Khương Nguyên đột nhiên nhớ lại những lời Thái tử phi nương nương đã nói.

Ở Đông cung, Thái tử phi cũng từng nói với nàng, Tướng quân đã bồi thường rất nhiều cho nhà họ Thẩm, mà nhà họ Thẩm đã nhận rồi thì không nên có oán hận gì nữa.

Lúc đó nàng không để ý đến những lời ấy, nhưng bây giờ nghĩ lại, lại cảm thấy dường như có thâm ý.

Lời của Thái tử phi, có phải ý là, khoản bồi thường mà Tướng quân đưa ra khi từ hôn, thực chất là cái giá mà Thẩm Hi đã định cho việc hủy bỏ hôn ước này, dùng vật chất để đo lường tình cảm, nói như vậy, nàng ta đối với Tướng quân thực ra chẳng có tình cảm gì, hơn nữa, với sự thông minh của nàng ta, hẳn là ngay lúc Tướng quân đề nghị từ hôn, đã biết mục đích của hắn là gì.

Khương Nguyên nhíu chặt mày.

Nàng không nghĩ ra được mấu chốt trong đó.

Nếu Thẩm Hi lúc đó đã đồng ý, thì không nên có oán hận tủi thân gì nữa, nha hoàn của nàng ta tùy tiện tung tin đồn nhảm còn có thể hiểu được, nhưng tại sao lại cố tình ở trong sân nơi mẹ nàng thanh tu, nàng ta lại làm ra vẻ chực khóc, bi ai sầu thảm trước mặt mọi người, khiến người ta cảm thấy nàng ta vẫn còn tình cảm với Tướng quân?

Ngay lúc Khương Nguyên có chút thất thần, xe ngựa đã dừng lại bên ngoài Ngự Y Đường.

Bên ngoài xe nhanh chóng vang lên một giọng nói từ tính sang sảng: "Khương Nguyên, bản vương nhanh hơn nàng một bước, đã ở đây đợi nàng lâu rồi, sao giờ mới tới?"

Khương Nguyên vén rèm xe nhìn ra.

Chỉ thấy Ngụy Vương điện hạ chắp tay sau lưng, phe phẩy chiếc quạt xếp, vẫn một dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, tiêu sái phóng khoáng.

Chỉ là, hắn ta nhướng mày, khóe môi ẩn chứa nụ cười, dường như đang âm thầm khiêu khích người trong xe.

Theo ánh mắt của hắn ta, nàng bất giác mím môi liếc nhìn Tướng quân.

Sắc mặt hắn vẫn bình thản như thường lệ, nhưng đôi mắt sao kia lại khẽ nheo lại, ánh mắt nặng trĩu tựa như lưỡi dao sắc bén.

Khương Nguyên im lặng một lúc, đột nhiên nhớ ra, vừa rồi trong chùa, lúc vị tỷ tỷ kia của nàng đến thăm mẫu thân, Ngụy Vương điện hạ và Tướng quân đều ở đó.

Khi đó, hắn ta và Tướng quân liên tục tung ra những chiêu kỳ lạ, một người cố ý lấy lòng mẫu thân, một người thì hết mực cưng chiều Ninh Ninh, hai người......

Khương Nguyên chợt hiểu ra.

Họ đang ngấm ngầm tranh giành, mục đích, tự nhiên đều là nàng.

Bây giờ nàng đã nghĩ thông suốt chuyện này, còn vị tỷ tỷ kia của nàng, hẳn là đã nhìn ra ngay từ đầu.

Trong khoảnh khắc Khương Nguyên bước xuống xe, nàng có một trực giác khó hiểu —— vị a tỷ kia của nàng làm vậy, dường như có ý mượn nàng để khiêu khích mối quan hệ của hai vị trước mắt.

Sau khi Khương Nguyên xuống xe, nàng phớt lờ nụ cười nhiệt tình của Ngụy Vương điện hạ, cũng không để ý đến ánh mắt trầm ngâm của Tướng quân, mà trịnh trọng hành lễ, nghiêm túc nói với hai người: "Xin Ngụy Vương điện hạ và Tướng quân gần đây đừng đến quấy rầy ta nữa, ta có rất nhiều chuyện chưa nghĩ thông suốt, chỉ muốn một mình yên tĩnh, đợi khi ta trở về Nam An Hầu phủ, sẽ mời hai vị đến thăm."

Nam An Hầu phủ.

Trong khuê phòng nữ tử, màn giường màu đỏ sẫm tuy đóng kín nhưng vẫn không che được tiếng r*n r* th* d*c, một lúc lâu sau, một bàn tay trắng nõn vén màn giường lên.

Thẩm Hi khoác chiếc áo sa mỏng, ngồi trên mép giường, mím môi, không vui trách móc: "Biểu ca, khi nào huynh mới có thể cho muội vị trí Thái tử phi?"

Tiêu Chiêu Diễm từ trên giường từ từ ngồi dậy, khoác áo bào xuống giường, nói: "Thiển cận, cần gì để tâm đến ngôi vị Thái tử phi, hơn nữa, nếu không phải Phụ hoàng chỉ hôn, sao ta lại cưới người khác? Muội yên tâm, đợi biểu ca đăng cơ, ngôi vị Hoàng hậu sẽ là của muội."

Thẩm Hi mím môi cười, đưa tay sửa lại mái tóc rối, thở dài: "Biểu ca khi nào mới có thể đăng cơ? Di mẫu đã dốc hết tâm sức để mưu tính cho biểu ca, chỉ vì ngày này thôi đó."

Tiêu Chiêu Diễm thắt đai lưng, ngón tay dài từ từ v**t v* mấy lần viên ngọc trơn bóng trên đai nói: "Phụ hoàng bệnh tình ngày một nặng, ngày đăng cơ sẽ không còn xa nữa, chỉ là......"

Nói đến đây, ánh mắt hắn ta tối lại, thấp giọng nói: "Vẫn còn biến số, không thể không đề phòng."

Vòng ngọc thắt lưng của Thái tử biểu ca bị nứt một vết, Thẩm Hi cúi đầu, tháo chiếc vòng ngọc đó ra đặt sang một bên, cười nhẹ: "Hoàng đệ kia của huynh là kẻ có bệnh, có gì đáng lo chứ? Người đáng lo, chẳng phải là một vị khác quyền cao chức trọng sao? Huynh yên tâm, muội đã dùng chút tiểu kế, cho dù hắn không nghe lệnh của huynh, cũng tuyệt đối sẽ không ủng hộ Hoàng đệ kia của huynh đâu."

Tiêu Chiêu Diễm đưa ngón tay dài trắng lạnh ra, từ từ nâng cằm nàng ta lên, nhíu mày nói: "Biểu muội mưu trí vô song. Nhưng mà, gần đây, ta nghe nói, bệnh cấp tính của Ngụy Vương đã bị muội muội kia của muội chữa khỏi, Phụ hoàng trước nay luôn thiên vị, nếu Hoàng đệ của ta không còn bệnh cấp tính đó, e rằng Phụ hoàng sẽ có ý nghĩ không hay, còn nữa, Thần Sách quân là đội quân duy nhất mà bản cung không thể trực tiếp hiệu lệnh, tóm lại, chưa đến thời khắc cuối cùng, tuyệt đối không thể lơ là."

Thẩm Hi trầm ngâm nhíu mày, một lúc sau, nàng ta cong môi cười, nói: "Biểu ca không cần lo lắng, đôi mẫu nữ đó sắp về phủ rồi, muội nghĩ, chỉ cần họ trở về, Hoàng đệ của huynh, còn có vị Tướng quân kia, chắc chắn sẽ chạy đến phủ chúng ta, đến lúc đó, muội sẽ để ý nhiều hơn."

Ngày rằm tháng chạp, là ngày tốt để dọn nhà chuyển chỗ ở, từ sáng sớm, Nam An Hầu phủ đã cử người đến, mời Cảnh phu nhân và mọi người trở về.

Người đánh xe đến đón họ là Lưu quản gia trong phủ.

Hôm nay Cảnh phu nhân sắc mặt tươi tắn, tinh thần cực tốt, bên cạnh bà là một cô nương dung mạo vô cùng xuất chúng, còn có một tiểu tiểu thư hai ba tuổi, trông phấn nộn đáng yêu, giống hệt như lúc tiểu thư bị mất tích, nhìn thấy những điều này, Lưu quản gia không khỏi xúc động đến rơi nước mắt, liên tục nói: "Phu nhân, cuối cùng người cũng đã chờ được tiểu thư về phủ rồi."

Năm đó, chiếc xe ngựa chở tiểu thư ra ngoại ô đột nhiên rơi xuống nước, hôm đó trời mưa, nước chảy xiết, không một ai trong xe sống sót, sau đó, có người nói, có một tiểu cô nương ba tuổi được người ta cứu lên, nhưng họ tìm kiếm khắp nơi mà vẫn không tìm thấy bóng dáng tiểu thư, vì vậy, bao nhiêu năm qua, không biết tiểu thư sống chết ra sao, mà phu nhân ở trong chùa ăn chay niệm Phật, thành tâm cầu xin Phật tổ phù hộ, có lẽ, ngay cả khi phu nhân sắp từ bỏ, không ngờ lại thấy được ánh bình minh, tiểu thư đã bình an vô sự trở về.

Lưu quản gia ngồi trên càng xe, đích thân đánh xe hộ tống phu nhân tiểu thư và mọi người trở về.

Đến bên ngoài Nam An Hầu phủ, Lưu quản gia cho dừng xe ngựa, nhìn hai con sư tử đá oai phong lẫm liệt ở cổng Hầu phủ, không khỏi có chút thất thần.

Ông là người cũ trong phủ này, những chuyện người khác không biết, ông lại nắm rõ như lòng bàn tay.

Hơn hai mươi năm trước, phủ này vẫn chưa phải là Nam An Hầu phủ, mà là Trấn Bắc Vương phủ, nhà họ Cảnh là một trong số ít những dị tính vương* của triều Đại Ung, Cảnh phu nhân là nữ nhi duy nhất của Vương gia, Vương gia coi ái nữ như hòn ngọc quý trên tay, gả bà cho Thẩm lão gia khi đó còn trẻ. Chỉ là, trước khi Quan gia đăng cơ, Trấn Bắc Vương phủ bị cuốn vào một vụ án mưu nghịch, tất cả nam nữ lớn bé trong phủ đều bị đi đày, lúc đó Cảnh phu nhân vừa mới thành thân với Thẩm lão gia chưa đầy hai năm, chưa sinh được con cái, bị liên lụy bởi vụ mưu nghịch, Cảnh phu nhân cũng bị đi đày xa xứ, cho đến khi Quan gia đăng cơ, minh oan cho nhà họ Cảnh, Cảnh phu nhân mới được trở về Kinh đô.

Dị tính vương*: là những người được phong tước vương nhưng không mang họ của dòng dõi hoàng tộc, trong một số trường hợp đặc biệt, hoàng đế sẽ phong tước vương cho những người có công lao hiển hách đối với đất nước.

Chỉ là, người nhà họ Cảnh thưa thớt, người còn sống trên đời, ngoài mấy lão bộc phục dịch như họ, chỉ còn lại một mình Cảnh phu nhân.

Tuy nhiên, sau khi phu nhân trở về, Thẩm lão gia đã thành thân, người ông ấy cưới là biểu muội của mình, Thẩm phu nhân, Thẩm phu nhân xuất thân từ Quốc công phủ, gia thế cũng hiển hách, vì vậy, Quan gia đặc biệt hạ chiếu, cho phép Thẩm lão gia có hai vị đích thê cùng tồn tại, ngoài ra, Quan gia còn ban ân chỉ, trả lại phủ đệ và ruộng đất phong của Trấn Bắc Vương phủ, từ đó về sau, Thẩm lão Hầu gia liền cùng hai vị phu nhân lưu trú tại đây, Trấn Bắc Vương phủ cũng biến thành Nam An Hầu phủ.

Vốn dĩ, hai vị phu nhân chung sống hòa thuận, còn lần lượt sinh được hai vị tiểu thư, một vị thiếu gia, trong phủ vui vẻ hòa thuận, nhưng kể từ ngày tiểu thư rơi xuống nước mất tích, mọi thứ đã thay đổi.

Thẩm lão Hầu gia đau buồn khôn nguôi, sợ chạm cảnh sinh tình, rất ít khi đến viện của phu nhân, còn Cảnh phu nhân nhớ thương nữ nhi, lòng đau khôn xiết, dần dần, Hầu gia và phu nhân xa cách, phu nhân lòng nguội lạnh, sau đó liền chuyển đến chùa tu hành lánh đời.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, đã mười bảy năm, bây giờ, tiểu thư cuối cùng cũng đã trở về.

Lưu quản gia nghĩ đến đây, không khỏi lấy tay áo lau đi giọt nước mắt trong đôi mắt già nua.

Khi xe ngựa dừng lại, Thẩm phu nhân dẫn theo đám tỳ nữ nha hoàn ra tận cửa đón.

Thấy Cảnh phu nhân xuống xe, Thẩm phu nhân tiến lên vài bước, vành mắt đỏ hoe đỡ lấy cánh tay Cảnh phu nhân, sau khi hàn huyên, cùng nhau vào chính viện của Cảnh phu nhân, Thẩm phu nhân âm thầm mím môi.

Cảnh thị vào cửa sớm, tuy cùng là đích thê, nhưng bà ta phải tôn xưng một tiếng Cảnh thị tỷ tỷ, lúc lão Hầu gia còn tại thế, tước vị và sản nghiệp của Hầu phủ chỉ là hữu danh vô thực, phủ đệ của Hầu phủ hiện tại, cùng với chi tiêu hàng năm trong phủ, đều đến từ ruộng đất và sản nghiệp do Vương phủ của Cảnh thị để lại, Quan gia niệm tình cũ của Vương phủ, cũng chiếu cố Cảnh thị rất nhiều, vì vậy, cả cái phủ này, vẫn phải nhìn sắc mặt của Cảnh thị.

Bà ta vốn tưởng, Cảnh thị sẽ ở trong chùa cho hết quãng đời còn lại, nhưng không ngờ, bà ta đã trở về, không những thế, còn rạng rỡ, sắc mặt cực tốt, còn mang về cả nữ nhi và ngoại tôn nữ, cả nhà đoàn tụ.

Vẻ u uất ghen tị trong mắt Thẩm phu nhân thoáng qua, bà ta ngồi xuống trong sảnh, mặt tươi cười, từ từ nói: "Tỷ tỷ, ta đã cho người sắp xếp tiệc tẩy trần cho Nguyên nhi, những thân quyến bạn bè thường ngày có qua lại, ta đã cho người gửi thiếp mời, tuy nhiên, có hai phủ, ta lại không quyết được."

Cảnh phu nhân những năm nay thường ở trong chùa, không màng thế sự, cũng ít qua lại với các gia đình quyền quý ở kinh đô, nghe Thẩm phu nhân nói vậy, liền hỏi: "Là hai nhà nào?"

Thẩm phu nhân mân mê chén trà, không trả lời trực tiếp mà nói: "Nói ra, hai phủ đó, vẫn là có liên quan đến Hi nha đầu và Nguyên nha đầu nhà chúng ta."

Cảnh phu nhân uống trà rồi trầm tư một lúc, nói: "Hai nhà mà muội nói, là Tướng quân phủ và Dung phủ phải không? Hai phủ này, tính đi tính lại, cũng có chút quan hệ họ hàng với phủ chúng ta, nếu không mời người ta đến, lại có vẻ chúng ta nhỏ nhen, cứ gửi thiếp mời như thường lệ, còn họ cử ai đến thì cũng không sao, chúng ta không cần để ý."

Cảnh phu nhân muốn mời người của hai phủ đó đến, quả thực nằm ngoài dự đoán của Thẩm thị.

Bà ta im lặng một lúc, lấy khăn tay che miệng, nói: "Tỷ nói xem, sao lại trùng hợp như vậy, Nguyên nhi trước đây là người của phủ Tướng quân, sau đó Hi nhi lại bị phủ Tướng quân từ hôn, nói ra, Hi nhi hôm nay không ra ngoài phủ đón mọi người, là vì bị bệnh, đại phu nói là do tâm trạng u uất, mắc chứng tương tư."

Thẩm Hi dường như vẫn còn tình cảm với vị Bùi Tướng quân kia, hôm đó Cảnh phu nhân cũng đã quan sát thấy.

Tuy nhiên, bà cười cười, không nói gì, mà nói: "Nguyên nhi là đại phu, để nó đến xem cho tỷ tỷ nó, muội phải bảo Hi nhi thả lỏng tâm tình, tĩnh dưỡng cho tốt, có gì ngon, gì vui, không cần lo về tiền bạc, cứ mua cho nó là được."

Tâm tư của Cảnh thị không hề bộc lộ, không nhìn ra được gì, Thẩm phu nhân chỉ đành im lặng đồng ý, gật đầu vâng dạ.

Sau giờ ngọ, Khương Nguyên đến viện của tỷ tỷ để thăm bệnh.

Bích Nhị thấy nàng vào, vội nói: "Nhị tiểu thư, tiểu thư từ hôm gặp Bùi Tướng quân, sau khi trở về, tâm trạng không tốt, sức khỏe cũng không tốt, đã uống thuốc mấy ngày rồi mà không thấy đỡ."

Cho dù là tâm tư u uất, uống thuốc mấy ngày cũng không thể không có tác dụng, nghe nàng ta nói xong, Khương Nguyên dừng bước, bình tĩnh nói: "Mời đại phu nhà nào đến xem vậy?"

Bích Nhị nhanh chóng đảo mắt, hắng giọng nói: "Là... là mời đại phu ở y đường bên ngoài đến xem."

Sắc mặt Khương Nguyên không đổi, gật đầu nói: "Biết rồi."

Dù đã có chút chuẩn bị, nhưng khi vào phòng, nhìn thấy Thẩm Hi, vẫn có chút bất ngờ.

Nàng ta tựa nghiêng trên sập mỹ nhân, mắt nhắm hờ, sắc mặt trắng bệch, chỉ mấy ngày không gặp, dường như đã khác xa với dáng vẻ tươi cười rạng rỡ hôm đó.

Khương Nguyên ngồi xuống mép giường, nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy thế nào?"

Thẩm Hi từ từ mở mắt, xoa xoa trán nói: "Muội đừng nghe Bích Nhụy nói bậy, ta thấy vẫn ổn, không nghiêm trọng đến thế, chỉ là trong lòng buồn rầu, ăn không ngon miệng mà thôi."

Khương Nguyên không chẩn mạch cho nàng ta, mà trong lúc nói chuyện đã quan sát kỹ sắc mặt của nàng ta.

Sắc mặt nàng ta tuy có vẻ ốm yếu, nhưng vì trên mặt thoa một lớp phấn trắng nên trông tái nhợt quá mức, thực ra nhìn kỹ, đôi mắt có thần, gò má vẫn còn vẻ hồng hào chưa che hết, khí sắc rất tốt.

Bên cạnh đặt một bát thuốc, tuy có màu nâu nhạt, nhưng lại tỏa ra mùi thơm ngọt, đó không phải là thuốc an thần giải uất, mà là canh sơn tra vỏ quýt giúp khai vị kiện tỳ.

Khương Nguyên im lặng thở dài.

Vị a tỷ này của nàng, không hề có sầu muộn u uất, bệnh tình của nàng ta, có phần phóng đại nghiêm trọng.

Khương Nguyên nhìn nàng ta một lúc, nói: "Tỷ tỷ vì sao lại buồn rầu?"

Câu hỏi này dường như đã chạm đến nỗi đau, vành mắt Thẩm Hi đỏ lên, lấy khăn tay lau vết nước mắt ở khóe mắt, nói: "Muội muội, muội có biết, Tướng quân rốt cuộc vì sao lại muốn từ hôn với ta không?"

Khương Nguyên không lên tiếng, mà khẽ mím môi, đợi nàng ta trả lời.

Thẩm Hi lau nước mắt, nói: "Ta sở dĩ đồng ý từ hôn, chỉ là không muốn làm khó Tướng quân, bất kể Tướng quân vì lý do gì mà từ hôn, trong lòng ta, không ai có thể sánh bằng huynh ấy, thôi bỏ đi, muội muội, ta biết đoạn quá khứ của muội và Tướng quân, ta không muốn nhắc lại chuyện này, để tránh làm muội thêm phiền lòng."

Khương Nguyên không hề để tâm mà cười nhẹ, an ủi: "Tỷ tỷ không làm ta phiền lòng đâu, ta sẽ kê cho tỷ một phương thuốc an thần giải uất khác, tỷ uống hai ngày là sẽ khỏi ngay thôi."

Nói xong, nàng cầm bút đến thư án để viết đơn thuốc.

Đây là phòng trong của Thẩm Hi, thư án và bàn trang điểm của nàng ta cách nhau không xa, Khương Nguyên vô tình quay đầu, bất ngờ nhìn thấy một chiếc vòng ngọc màu xanh có vết nứt, bên trên có buộc một sợi dây lụa màu hồng đào, là kiểu dây chuyên dụng trong cung, mà trên vòng ngọc còn khắc hoa văn rồng bốn móng vô cùng rõ ràng.

Khương Nguyên suy nghĩ một lát, bình tĩnh dời mắt đi.
 

Bình Luận (0)
Comment