Chỉ Là Tiểu Thiếp - Nguyệt Minh Châu

Chương 57

 
Vài ngày sau, tiệc tẩy trần của Nam An Hầu phủ được tổ chức như thường lệ.

Biết tin Cảnh phu nhân đã nhận lại nữ nhi, Quan gia đã cho người gửi lễ vật chúc mừng từ hôm trước, đó là tấm lòng yêu thương che chở của Quan gia, Cảnh phu nhân vô cùng cảm kích.

Chỉ có điều, Cảnh phu nhân lại không thể đến cung bái tạ, bởi vì dạo gần đây, Quan gia long thể bất an, vẫn luôn dưỡng bệnh trong cung, không tiện tiếp kiến. Những việc triều chính trọng yếu, Quan gia cũng hữu tâm vô lực, đều giao cho Thái tử điện hạ và các phụ thần xử lý.

Yến tiệc hôm nay Nam An Hầu phủ tổ chức, danh nghĩa là tiệc tẩy trần, nhưng thực chất là để Cảnh phu nhân công bố với mọi người thân phận đích nữ Hầu phủ của Khương Nguyên, ý nghĩa vô cùng trọng đại. Vì vậy, vừa đến giờ đón khách, Ngụy Vương điện hạ đã mang theo tùy tùng và lễ vật đến đầu tiên.

Hôm nay hắn ta mặc một chiếc cẩm bào màu trắng ánh trăng, trên đầu không búi tóc bằng phát quan mà buộc một dải lụa cùng màu phất phơ. Khi đến cổng, sau khi tiểu tư truyền báo, hai vị đích nữ trong phủ một trước một sau ra nghênh đón.

Thế nhưng, hắn ta lại làm lơ vị Thẩm cô nương có sắc mặt ai oán hôm nay, mà hàng mày rậm khẽ nhướng lên, bờ môi tùy ý nhếch lên một nụ cười, sải bước thẳng về phía Khương Nguyên.

Ngụy Vương điện hạ vóc người cao lớn, vốn đã tuấn mỹ, hôm nay lại mặc một bộ y phục khác hẳn mọi khi, thật khó để người khác không chú ý, Khương Nguyên vừa nhìn đã thấy hắn ta.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt của nàng lại dừng trên chiếc vòng ngọc màu trắng mà Ngụy Vương điện hạ đeo bên hông.

Chiếc vòng ngọc đó cũng được khắc hoa văn, chỉ là khoảng cách hơi xa, Khương Nguyên không nhìn rõ vân rồng trên đó nên bất giác nhìn chằm chằm một lúc.

Thấy ánh mắt nàng nhìn mình không chớp, Tiêu Hoằng Nguyên dừng bước, không khỏi thầm thở dài.

Bùi tướng quân nói rằng bộ dạng này không hợp với khí chất của hắn ta, đúng là tâm cơ sâu xa, may mà hắn ta trở về suy nghĩ hồi lâu, quyết định làm ngược lại, hiệu quả đúng là thấy ngay.

Tiêu Hoằng Nguyên khẽ vuốt dải lụa trước ngực, sải bước tới nói: "Bản vương tuấn lãng vô song, còn chưa nhìn đủ sao?"

Nếu là cô nương khác, nghe thấy lời này của hắn ta, có lẽ sẽ đỏ mặt xấu hổ, nhưng Khương Nguyên đã sớm quen với phong cách nói chuyện của hắn ta, sắc mặt nàng không hề thay đổi chút nào, mà nhìn vào vân rồng bốn móng trên vòng ngọc của hắn ta, lặng lẽ lùi sang bên mấy bước, tránh ánh mắt của vị a tỷ kia, hạ giọng hỏi: "Vòng ngọc của Điện hạ rất đặc biệt, ngoài ngài ra, trong cung còn có Hoàng tử nào đeo không?"

Quan gia có mấy vị Hoàng tử, nhưng đã trưởng thành thì chỉ có Thái tử và Ngụy Vương điện hạ. Tiêu Hoằng Nguyên nói: "Đây là Phụ hoàng ban cho ta và Hoàng huynh, ngoài ta ra, chỉ có Hoàng huynh có."

Hoàng huynh của hắn ta, chính là Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ và Thẩm Hi là biểu huynh muội, từ nhỏ đã quen biết, mối quan hệ của họ, rõ như ban ngày.

Khương Nguyên yên lặng mím môi, lặng lẽ liếc nhìn a tỷ ở phía xa, trong lòng nhất thời ngổn ngang trăm mối.

Thấy nàng có vẻ ngẩn người, Tiêu Hoằng Nguyên tiến lên, vươn ngón tay dài búng nhẹ vào trán nàng, cười khẽ: "Ngẩn người gì thế? Thích vòng ngọc này sao? Thích thì bản vương tặng cho nàng."

Bàn tay to lớn của hắn ta cũng là tay luyện võ, sức lực quả không nhỏ, Khương Nguyên ôm trán, khẽ "hít" một tiếng vì đau, giọng lí nhí nhắc nhở: "Điện hạ, xin hãy chú ý chừng mực."

Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Tuân lặng lẽ xuống ngựa ở nơi không xa.

Hắn chắp tay sau lưng đứng đó, nhìn cảnh tượng trước mắt, mày kiếm nhíu lại, nhất thời im lặng không động đậy.

Hôm nay tiết trời hơi lạnh, Khương Nguyên mặc một bộ váy áo màu hồng đào nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng lông cáo mềm mịn, chiếc áo choàng đó màu trắng tinh, cổ tay áo và cổ áo được viền một vòng lông tơ mỏng manh, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, đôi mắt đẹp long lanh của nàng. Hăn sta bỗng nhớ lại, khi còn ở phủ Tướng quân, hắn ra ngoài đi săn, từng muốn săn thêm vài tấm da cáo về cho nàng, nhưng cuối cùng, hắn lại về phủ sớm, mà chẳng mang về cho nàng thứ gì.

Hắn im lặng nhìn nàng và Ngụy Vương điện hạ.

Tiêu Hoằng Nguyên hôm nay mặc một chiếc áo choàng phất phơ, điều này khiến hắn bất giác nghĩ đến vị Quý đại phu kia, hơn nữa, từ góc nhìn của hắn, Tiêu Hoằng Nguyên và vị Quý đại phu đó dường như còn có vài phần tương tự.

Lúc này, hắn ta và Khương Nguyên vốn chưa đến giai đoạn quá thân thiết, nhưng họ lại tỏ ra rất gần gũi. Không biết vì sao, Khương Nguyên đang ôm trán, còn Tiêu Hoằng Nguyên thì cúi người xuống, không biết đang nói gì với nàng, mà nàng, lại cứ chăm chú lắng nghe, hoàn toàn không né tránh, khóe môi còn mang theo ý cười rõ rệt.

Khóe môi Bùi Nguyên Tuân mím chặt thành một đường thẳng.

Hắn nhớ lại, lúc ở dịch trạm, trán nàng va vào cằm hắn, hắn chỉ muốn xem nàng có bị thương không, nàng liền vội vàng đóng cửa lại, luôn luôn chú ý giữ khoảng cách với hắn.

Bên kia, Ngụy Vương điện hạ nhìn bộ dạng Khương Nguyên vừa xoa trán vừa lườm mình, thấp giọng cười nói: "Bản vương còn nhớ lần đầu tiên gặp nàng lúc nhỏ, thấy nàng đáng yêu, liền búng vào trán nàng một cái, lúc đó nàng cũng tức giận lườm ta như vậy, cũng nhắc nhở ta thế này— Điện hạ, xin hãy chú ý chừng mực."

Nói đến câu cuối, hắn ta cố ý kéo dài giọng, khẽ nhướng mày, bắt chước thần thái và ngữ khí của nàng y như đúc.

Chuyện quá khứ, Khương Nguyên sớm đã không nhớ rõ, nhưng thấy bộ dạng thú vị của hắn ta, Khương Nguyên không nhịn được mà bật cười.

Hắn ta từ nhỏ đã tinh nghịch phóng túng như vậy, lớn lên rồi, tính tình quả thật không thay đổi nhiều.

Thấy nàng nở nụ cười, Tiêu Hoằng Nguyên đeo lại vòng ngọc về chỗ cũ, cười khẽ: "Nhưng mà, lúc đó bản vương đã tặng nàng một chiếc vòng ngọc để tạ lỗi, bây giờ, nàng không cần vòng ngọc, bản vương đành tạm thời thu lại vậy."

Thẩm Hi đứng ngây ra một bên, lạnh lùng nhìn Ngụy Vương điện hạ và vị muội muội của mình thì thầm to nhỏ không biết nói gì. Khi nàng ta liếc mắt thấy Bùi tướng quân đang chắp tay đứng ở nơi không xa, hàng mày mảnh khẽ nhướng lên, vội vàng nhấc váy đi tới nói: "Tướng quân đến khi nào vậy, vừa rồi ta lại không để ý."

Bùi Nguyên Tuân chắp tay nhìn về phía thềm đá, lơ đãng "Ừm" một tiếng.

Theo ánh mắt của hắn, không khó để nhận ra hắn đang chú ý điều gì. Thẩm Hi thầm nhếch môi, khẽ nói: "Tướng quân, muội muội và Ngụy Vương điện hạ có tình cảm từ thuở nhỏ, họ đã nói chuyện rất lâu rồi, chắc là có nhiều chuyện để nói lắm nhỉ."

Sắc mặt Bùi Nguyên Tuân trầm xuống, im lặng không nói.

Đúng lúc Khương Nguyên vô tình liếc mắt qua, mới phát hiện Tướng quân đang đứng ở nơi không xa, mà vị a tỷ của mình đang nhẹ giọng nói gì đó với hắn, còn thỉnh thoảng lấy khăn tay chấm khóe mắt.

Khương Nguyên sững sờ.

Vừa rồi nàng sơ suất, lại không phát hiện Tướng quân cũng đã tới.

Nàng vội vàng ngước mắt quan sát kỹ sắc mặt của Tướng quân lúc này.

Đôi mắt đen thẳm của hắn hơi nheo lại, sắc mặt vốn luôn bình thản giờ đây lại lạnh như sương, hơn nữa, bàn tay to lớn của hắn lại vô thức đặt lên chuôi đoản đao đen tuyền lạnh lẽo bên hông.

Tình hình vô cùng không ổn, tim Khương Nguyên chợt thót lên một tiếng.

Thoắt cái đã đến giờ khai tiệc.

Phàm là những phủ đệ đã nhận thiệp, các vị đương gia chủ mẫu đều dẫn theo gia quyến nam nữ đến dự tiệc, nam nữ ngồi riêng sảnh. Các phu nhân gặp Cảnh phu nhân và tiểu ngoại sanh nữ đáng yêu thì hàn huyên trò chuyện, ai nấy đều hết lời khen ngợi.

Trong ngày vui thế này, các phu nhân nhà cao cửa rộng rất biết điều, cho dù có nghe những lời đồn đại bên ngoài, ví như nữ nhi của Cảnh phu nhân từng là thiếp thất của phủ Tướng quân, tiểu cô nương xinh như hoa như ngọc kia là con của Bùi tướng quân, hay như vị trưởng nữ Hầu phủ bị từ hôn có vẻ mặt rất bi thương, dường như vẫn còn vương vấn tình cũ với Bùi tướng quân, nhưng các phu nhân đều chỉ âm thầm kinh ngạc, không một ai mở lời nhắc đến nửa câu.

Chỉ là, mọi người đều đã đến, duy chỉ có Dung phủ đến muộn hơn một chút.

Bùi Nguyên Oánh là Thế tử phu nhân của Dung phủ, Khương Nguyên vẫn luôn lo lắng nàng ta sẽ đến. Nàng ta là kẻ ngốc, lại luôn thân thiết với Thẩm Hi, không chừng sẽ bị xúi giục làm ra chuyện gì đó.

Thế nhưng, gần đến giờ đón khách, người của Dung phủ đến dự tiệc lại là một người nhi tức khác.

Người nhi tức đó gặp mọi người, khẽ giọng giải thích: "Dung Thế tử trong phủ chúng ta vẫn chưa có con nối dõi, gần đây ngài ấy định nạp hai phòng tiểu thiếp, nhưng vị Thế tử phu nhân kia không đồng ý, trong phủ đã bị nàng ta náo loạn trời đất. Nhưng nể mặt Bùi tướng quân, Thế tử cũng không nhắc lại nữa, chỉ là ta thấy, hai người đã chiến tranh lạnh nhiều ngày rồi, hôm nay, Thế tử phu nhân còn về nương gia rồi..."

Yến tiệc diễn ra vô cùng thuận lợi.

Sau giờ Ngọ, khách khứa dần ra về, Khương Nguyên tiễn Bùi Nguyên Tuân rời phủ.

Hắn vẫn luôn im lặng không nói, nhưng sắc mặt đã không còn lạnh lùng như sáng nay, trái tim treo lơ lửng của Khương Nguyên cuối cùng cũng hạ xuống một chút.

Tiễn hắn ra đến cổng phủ, Khương Nguyên suy nghĩ hồi lâu, khẽ nói: "Tướng quân, ta có vài lời muốn nói với ngài, nếu không nói rõ chuyện này sớm, ta sợ sẽ có người giở trò phá đám. Bây giờ ta chỉ muốn một lòng học y, chăm sóc cho mẫu thân và Ninh Ninh, tạm thời chưa muốn thành thân. Ngụy Vương điện hạ là người tốt, Tướng quân cũng là người đáng kính trọng, ta không muốn ngài và Điện hạ bất hòa, cho nên, sau này dù có xảy ra chuyện gì, xin ngài đừng trở mặt thành thù với Điện hạ, được không?"

Chuyện triều chính nàng không hiểu, cũng không dám nói bừa, nhưng nàng cảm thấy, vị a tỷ kia của nàng cố ý khiêu khích mối quan hệ của hai người họ, mười phần thì có đến tám chín phần liên quan đến Thái tử điện hạ. Tướng quân là người hiểu lý lẽ, hơn nữa, mối quan hệ trước đây của hắn với Ngụy Vương điện hạ tuy không thể nói là sinh tử chi giao*, nhưng ít nhất vẫn là tin tưởng lẫn nhau. Bây giờ nàng chưa muốn thành thân, nàng nói với Tướng quân như vậy, cũng sẽ nói thật với Ngụy Vương điện hạ như vậy, nàng không muốn hai người vì ghen tuông mà quan hệ xấu đi.

Sinh tử chi giao*: mối quan hệ vào sinh ra tử

Bùi Nguyên Tuân khẽ cụp mắt, đôi đồng tử đen thẳm không chớp nhìn nàng.

Khi nàng nói đến câu "chưa muốn thành thân", lồng ngực hắn uất ức phập phồng một lúc, sắc mặt khẽ biến đổi.

Hồi lâu sau, hắn khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói: "Được, ta biết rồi."

Yến tiệc hôm nay, hắn đã uống vài chén rượu, đứng gần có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người hắn. Khương Nguyên khẽ cười, nói: "Tướng quân về phủ, nếu thấy trong người khó chịu vì uống rượu, nhớ uống một chén trà mật ong."

Nàng nói lời này, vẫn là đang quan tâm hắn mà không tự biết, đáy mắt Bùi Nguyên Tuân lặng lẽ lóe lên một tia vui mừng, khóe môi âm thầm cong lên.

Khi còn ở phủ Tướng quân, nàng thường pha cho hắn đủ loại trà, có trà thanh nhiệt giải hỏa, cũng có trà nhuận họng giảm khô rát, chỉ là, muốn uống lại một chén trà do chính tay nàng pha, bây giờ thật sự là khó hơn lên trời.

Vừa rồi, nàng lại nhắc đến việc tạm thời chưa muốn thành thân, thực ra, nguyên nhân cũng có thể hiểu được, nàng vừa mới nhận lại mẫu thân, không cần vội vã thành thân, cũng nên ở bên cạnh mẫu thân và Ninh Ninh nhiều hơn.

Không sao cả, hắn có thể đợi.

Lúc này, hắn đã ra ngoài phủ, mà vị Ngụy Vương điện hạ kia vẫn chưa rời đi, không biết hắn ta đang trì hoãn chuyện gì, nhưng vì phải xử lý chuyện nhà của tam muội, Bùi Nguyên Tuân không tiện ở lại lâu.

Hắn đưa mắt nhìn vào trong phủ, rồi lại cúi xuống nhìn Khương Nguyên. Có lẽ vì vừa rồi hắn đã đồng ý với lời của nàng, nên gương mặt dịu dàng của nàng trông rất thoải mái, khóe môi cũng mang theo ý cười. Bùi Nguyên Tuân cũng bất giác nhếch môi nói: "Vậy ta về trước đây."

Khương Nguyên gật đầu nói: "Tướng quân đi thong thả."

Sau khi hắn thúc ngựa rời đi không lâu, sắc trời bỗng có chút thay đổi, mây đen ùn ùn kéo đến, còn có dấu hiệu sắp mưa.

Ngụy Vương điện hạ ở lại nói chuyện với Cảnh phu nhân một lúc, lúc ra khỏi phủ, hắn ta ngẩng đầu nhìn trời mấy lần.

Tuy hắn ta không nói gì, nhưng đôi mày rậm nhíu chặt lại, ngón tay cũng bất an siết chặt liên tục, dường như có dấu hiệu sắp phát bệnh.

Khương Nguyên lo lắng bệnh của hắn ta chưa khỏi hẳn liền nói: "Điện hạ, để ta tiễn ngài về."

Nàng bằng lòng tiễn mình về, Tiêu Hoằng Nguyên đương nhiên là cầu còn không được.

Khương Nguyên xách hòm thuốc, lên xe ngựa đến Ngụy Vương phủ.

Trên đường về, sấm chớp đùng đoàng, chẳng bao lâu sau, mưa rơi lách tách.

Xe ngựa của Ngụy Vương phủ xa hoa bắt mắt, khi đi qua một cửa tiệm, một cơn gió mạnh thổi qua, rèm xe đột ngột bị thổi bay lên rồi hạ xuống, nhưng gương mặt xinh đẹp dịu dàng của nữ tử trong xe lại hiện ra rõ mồn một.

Khương Nguyên và Ngụy Vương điện hạ ngồi sát bên nhau trong xe, hơn nữa, tư thế của họ trông rất thân mật.

Bùi Nguyên Tuân đứng yên trước cửa tiệm không nhúc nhích, sắc mặt vốn luôn bình thản lập tức biến đổi.

Trong xe ngựa, Tiêu Hoằng Nguyên tuy không còn nóng nảy điên cuồng như trước, nhưng cả người lại nhắm mắt co rúm ở một góc, mày rậm nhíu thành một cục, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Khương Nguyên ngồi bên cạnh hắn ta, khẽ nói: "Điện hạ, ngài cảm thấy thế nào? Có thể nói cho ta biết được không?"

Tiêu Hoằng Nguyên xoa trán, thấp giọng nói: "Bản vương nhớ lại lần trước nàng xem bệnh cho người khác, thật là buồn cười, cho nên, dù sấm sét vang trời, bản vương cũng không hề sợ hãi nữa. Chỉ là bản vương hễ nhắm mắt lại, dường như có thể nhìn thấy thứ gì đó, nhưng rốt cuộc đó là gì, lại rất mơ hồ, bản vương không nhìn rõ, hơn nữa hễ cố gắng suy nghĩ, liền cảm thấy đau đầu vô cùng..."

Chắc hẳn đó là nguyên nhân khiến hắn ta phát bệnh, Khương Nguyên suy nghĩ một chút, lấy từ hòm thuốc ra một viên an thần hoàn, nói: "Điện hạ uống cái này trước đi, đừng cố gắng suy nghĩ nữa."

Tiêu Hoằng Nguyên nhận lấy uống vào, khoảng nửa tuần hương sau, sắc mặt hắn ta dần trở lại bình thường. Thấy hắn ta không còn đau đớn khó chịu nữa, Khương Nguyên hỏi: "Bây giờ Điện hạ cảm thấy thế nào?"

Tiêu Hoằng Nguyên nói: "Bản vương bây giờ cảm thấy buồn ngủ, chỉ muốn nghỉ ngơi một lát."

Khương Nguyên ôn tồn nói: "Vậy Điện hạ cứ ngủ một lát đi, ta sẽ ở bên cạnh ngài."

Giọng nói của nàng dịu dàng ấm áp, có tác dụng xoa dịu cảm xúc bất an rất tốt. Tiêu Hoằng Nguyên ngước mắt nhìn nàng, nói: "Đến phủ rồi, nàng cũng đừng đi, hãy ở bên cạnh ta."

Hắn ta bây giờ là bệnh nhân, tâm trạng rất yếu đuối, cần phải chăm sóc cảm xúc của hắn ta. Hơn nữa, Khương Nguyên cũng muốn tìm hiểu rõ nguyên nhân thực sự gây bệnh của hắn ta, nàng suy nghĩ một chút, khẽ nói: "Điện hạ yên tâm, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngài cho đến khi bệnh tình của ngài khá hơn."

Đến Vương phủ, nội thị đỡ Ngụy Vương vào nội điện nghỉ ngơi. Tiêu Hoằng Nguyên nhíu mày nhìn về phía nội điện nói: "Bản vương không vào nội điện."

Nếu hắn ta vào nội điện nằm, Khương Nguyên sẽ không chịu vào. Đại điện cũng có một chiếc giường hẹp, có thể dùng để nghỉ ngơi.

Nội thị đương nhiên nghe theo lời hắn ta.

Tiêu Hoằng Nguyên nằm trên giường, chẳng mấy chốc đã thiếp đi vì mệt.

Khương Nguyên ngồi bên giường của hắn ta, thấy hắn ta tạm thời không có chuyện gì, liền lấy từ hòm thuốc ra một cuốn sách ghi chép về vu y bí thuật để đọc.

Bên ngoài điện, cách một khung cửa sổ, Bùi Nguyên Tuân chắp tay sau lưng nhìn vào bên trong, sắc mặt trắng bệch và căng cứng, những hạt mưa xiên xiên không ngừng rơi xuống, mái tóc đen và hàng mi dài của hắn nhanh chóng phủ một lớp mưa lạnh buốt.

Dường như cảm nhận được điều gì, không lâu sau, Khương Nguyên ngẩng đầu nhìn qua.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tướng quân, Khương Nguyên kinh ngạc trong vài giây.

Khi nàng hoàn hồn lại, liền lập tức nhấc váy chạy nhanh qua.

Nàng biết, hắn nhất định đã hiểu lầm.

Trong mưa gió, hắn mặc một bộ cẩm bào màu đen, gần như hòa làm một với sắc trời u ám.

Khương Nguyên đội mưa chạy đến trước mặt hắn.

Nàng chạy quá vội, vô tình chạm phải cây hoa um tùm bên cạnh, những cánh hoa và hạt mưa bị kinh động, rơi lả tả xuống vai nàng.

Khương Nguyên định thần lại, lau những giọt nước trên mặt, nói: "Tướng quân, ngài nghe ta giải thích."

Bùi Nguyên Tuân im lặng nhìn nàng, sắc mặt lạnh lùng như tuyết, đáy mắt vốn bình thản như nước, dường như có nỗi đau thương vì bị lừa dối.

Thấy hắn đau lòng, tim Khương Nguyên không biết vì sao lại thắt lại, đột nhiên nhói đau.

Nàng khẽ cắn môi, ngước mắt nhìn hắn, vội vàng nói: "Thời tiết thế này, Ngụy Vương điện hạ sẽ phát bệnh, ta tiễn ngài ấy về là để tìm hiểu rõ nguyên nhân gây bệnh."

Nghe nàng nói xong, con ngươi đen thẳm của Bùi Nguyên Tuân chậm rãi chuyển động, một lát sau, chàng cúi mắt nhìn xuống vai của Khương Nguyên, bàn tay to lớn lặng lẽ đặt lên chuôi đoản đao bên hông.

Thế nhưng, hắn vừa mới động, Khương Nguyên đã phát hiện, vỏ đao đen tuyền kia tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, nhớ lại bộ dạng hắn vung đao giết người, Khương Nguyên không khỏi sống lưng lạnh toát, da đầu căng cứng.

Hắn dường như đã mất đi sự trầm ổn thường ngày, lúc này đang vô cùng tức giận. Khương Nguyên nhìn chằm chằm vào lưỡi đao đang từ từ ra khỏi vỏ, hàng mi dài sợ hãi run rẩy.

Chưa kịp phản ứng, nàng đã theo bản năng giữ chặt tay hắn, cả người lao vào lòng hắn.

Nước mắt nàng không thể kìm nén mà tuôn ra.

Nàng hai tay ôm chặt lấy vòng eo rắn rỏi của hắn, thấp giọng nói: "Tướng quân, ngài phải tin ta, đừng tức giận, ngài hiểu lầm rồi, bình tĩnh lại được không? Ngài đừng giết Ngụy Vương điện hạ, Điện hạ ngài ấy phát bệnh, ngài ấy không làm gì cả, ta chỉ ở bên cạnh xem bệnh cho ngài ấy thôi..."

Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn nàng, bàn tay to lớn vô thức ôm lấy vòng eo thon của nàng, không nói một lời.

Tay hắn rất lạnh, lồng ngực phập phồng nặng nề, Khương Nguyên cắn chặt môi, ngẩng đầu nhìn mặt hắn.

Sắc mặt hắn rất lạnh lùng, mày kiếm nhíu thành một cục, nghe thấy lời nàng nói, nhưng vẫn không mở miệng.

Khương Nguyên đẫm lệ nhìn hắn, vô thức nắm chặt vạt áo của hắn, cầu xin: "Ngài đừng giết ngài ấy, tha cho ngài ấy một mạng, để ngài ấy được sống, ta sẽ gả cho ngài."

Nghe vậy, vẻ u uất trong đáy mắt Bùi Nguyên Tuân như sóng thần cuồn cuộn ập tới.

Đây là lần đầu tiên, nàng không chút do dự lao vào lòng hắn, lại là vì hiểu lầm hắn muốn giết Tiêu Hoằng Nguyên.

Hắn chỉ là muốn rút đao ra, định chém đi cành hoa vướng víu làm ướt áo nàng.

Nàng quan tâm Ngụy Vương đến thế, thậm chí không tiếc gả cho mình, để đổi lấy mạng sống cho hắn ta.

Nàng từng nói, dù có xảy ra chuyện gì, cũng đừng trở mặt thành thù với Ngụy Vương điện hạ, lại không ngờ, có lẽ ngay cả bản thân nàng cũng không hay, nàng đã dành cho Tiêu Hoằng Nguyên thứ tình cảm sâu đậm đến vậy.

Lần tranh đấu ngầm này, hắn thua không một tiếng động, nhưng lại thua vô cùng triệt để.

Hắn nhớ lại đêm ở chùa Thanh Ẩn, lo lắng Cảnh phu nhân không chịu gả Khương Nguyên cho mình, hắn từng hỏi Viên Minh phương trượng, nếu mãi không thể được như ý nguyện, thì phải làm sao?

Viên Minh phương trượng nói, chỉ có buông bỏ mới được viên mãn.

Bùi Nguyên Tuân cúi đầu nhìn Khương Nguyên không nhúc nhích, nỗi đau thương tràn ngập đáy mắt.

Gương mặt nàng không còn vẻ dịu dàng như trước, lúc này mang theo vẻ lo lắng vội vã, mưa làm ướt hàng mi dài của nàng, đôi mắt đẫm lệ đã khóc đến đỏ hoe, khóe môi cũng gần như cắn nát.

Yết hầu Bùi Nguyên Tuân u uất trượt lên xuống vài lần, bàn tay to lớn ôm lấy gáy nàng, một lát sau, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nàng.

Nụ hôn vừa chạm đã rời, mang theo hơi lạnh buốt giá.

Khương Nguyên ngơ ngác nhìn hắn, khẽ nói: "Tướng quân, ngài phải tin lời ta nói."

Bùi Nguyên Tuân không mở miệng, đáy mắt tràn ngập đau khổ và nhẫn nhịn.

Thật ra, từ khi biết nàng còn sống, hắn đã luôn âm thầm quấn lấy nàng, hắn không muốn thấy nàng gả cho người khác, hắn từng thề sẽ được như ý nguyện.

Nhưng giây phút này, nhìn thấy nàng vì người khác mà khóc đỏ cả mắt, suy nghĩ của hắn đột nhiên thay đổi.

Hắn nghĩ, mình không thể ích kỷ như vậy, nên học cách buông bỏ, tác thành cho nàng và người nàng yêu.

Hồi lâu sau, hắn giơ bàn tay to lớn, quyến luyến lau đi những giọt mưa trên má nàng, thấp giọng nói: "Khương Nguyên, nàng không cần phải gả cho ta."

Hắn lùi lại một bước, buông bàn tay đang giữ chặt nàng ra, nhìn nàng chăm chú vài giây, rồi xoay người sải bước rời đi.

Mưa gió rất lớn, bóng dáng của hắn nhanh chóng chìm vào bóng tối.
 

Bình Luận (0)
Comment