Chỉ Là Tiểu Thiếp - Nguyệt Minh Châu

Chương 58

 
Nhìn bóng Tướng quân mỗi lúc một xa, Khương Nguyên thất thần trở về điện.

Đầu óc nàng trống rỗng, không biết nên làm gì, cũng không biết nên nói gì, cứ thế lặng lẽ ngồi ngây người.

Mãi cho đến hơn nửa canh giờ sau, mưa bên ngoài đã tạnh, nàng mới sực tỉnh lại, đưa tay lên mới phát hiện mặt đã đẫm nước mắt.

Nàng nghĩ, Tướng quân cuối cùng cũng đã hiểu lầm mình.

Nhưng hiểu lầm này đối với nàng mà nói, thực ra lại là chuyện tốt, bởi vì, hắn sẽ không còn trở mặt thành thù với Ngụy Vương điện hạ, cũng sẽ không đến làm phiền nàng nữa, nhưng không hiểu vì sao, khi nhớ lại nỗi đau thương trong đôi mắt tựa sao trời của hắn, tim nàng lại đau như kim châm.

Ngụy Vương điện hạ vẫn đang say ngủ, Khương Nguyên liếc nhìn hắn ta một cái, xách hòm thuốc lên, chậm rãi bước ra ngoài.

Thị vệ của Vương phủ chào hỏi nàng, hỏi có cần đưa nàng về phủ không, nhưng nàng như không nghe thấy, một mình đi lang thang vô định dọc theo đường phố.

Mãi cho đến khi đi đến cuối con đường, đế giày và vạt váy đã lấm đầy bùn đất, suýt nữa thì trượt chân ngã, nàng mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Lúc trời chạng vạng tối, nàng trở về Hầu phủ.

Cảnh phu nhân dắt Ninh Ninh đứng ngoài phủ đợi nàng về nhà.

Nhìn thấy mẫu thân và nữ nhi, Khương Nguyên khẽ cong môi, rảo bước về phía họ.

Ninh Ninh rúc vào lòng nương thân, chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy, hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy má mẫu thân nói: "Mắt nương thân đỏ rồi."

Cảnh phu nhân nhìn nữ nhi một cái, đau lòng nói: "Nguyên nhi, về phủ nghỉ ngơi trước đi con."

Về đến sân, Cảnh phu nhân bảo ma ma nấu canh gừng mang tới, tận mắt nhìn Khương Nguyên uống hơn nửa bát mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Khương Nguyên im lặng một lúc lâu, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của mẫu thân, mũi nàng cay xè, không kìm được tủi thân mà rơi lệ.

Cảnh phu nhân suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Nguyên nhi, Ngụy Vương điện hạ không sao chứ?"

Khương Nguyên lắc đầu, khẽ đáp: "Ngài ấy không sao, về ngủ một giấc, lúc con về ngài ấy vẫn chưa tỉnh."

Ngụy Vương điện hạ không sao, vậy thì người có liên quan chính là vị Bùi Tướng quân kia.

Cảnh phu nhân thở dài một hơi, nói: "Nguyên nhi, tuy nói nhờ có Bùi Tướng quân mà mẫu nữ ta mới được nhận lại nhau, nhưng mỗi lần ta nghĩ đến những tủi hờn con phải chịu ở Tướng quân phủ, trong lòng lại không yên. Con một mình mang theo Ninh Ninh sống bên ngoài, ta biết khó khăn đến nhường nào. Hôm nay những người bằng hữu thân thích đến dự tiệc, tuy họ không nói ra, nhưng ta cũng nhìn thấy được, những lời đồn thổi kia cuối cùng vẫn sẽ đeo bám con. Ta vốn đã định nói với con chuyện này, nếu từ nay có thể cắt đứt hoàn toàn với Bùi Tướng quân, thì cái phủ Tướng quân đó, sau này chúng ta không gả nữa. Con còn trẻ như vậy, dù là gả cho Ngụy Vương điện hạ, hay những thanh niên tài tuấn khác đều được cả. Hoặc, nếu không có ai phù hợp thì tạm thời không gả, trong phủ còn có ta và Ninh Ninh ở bên con, được không?"

Đây là những lời tự đáy lòng mà bà nói với đứa nữ nhi thất lạc tìm lại được trên lập trường của một người mẫu thân.

Khương Nguyên sụt sịt mũi, ôm lấy vai mẫu thân, khẽ nói: "Nương, cảm ơn người, bây giờ con không muốn gả cho ai cả, chỉ muốn ở bên cạnh người thôi."

Những hiểu lầm kia, cứ để nó qua đi vậy, nàng không cần phải giải thích gì với Tướng quân nữa, hoặc là, kiếp này chỉ làm người dưng, chưa hẳn đã là chuyện xấu.

Phủ Tướng quân.

Bùi Nguyên Oánh cãi nhau với Dung Thế tử rồi về nương gia, đợi đại ca vừa về phủ, nàng ta liền muốn đến cầu cứu, để đại ca đi răn đe vị Thế tử phu quân của mình đang có ý định nạp thiếp.

Nhưng vừa đến Thận Tư Viện, nàng ta đã bị từ chối gặp mặt. Đông Viễn đứng canh ngoài sân, vẻ mặt ảo não nói: "Tam tiểu thư về đi ạ, hôm nay tâm trạng Tướng quân không tốt, không muốn gặp ai cả."

Kể từ lần bị đại ca phạt quỳ từ đường ở tổ trạch Hưng Châu, Bùi Nguyên Oánh bây giờ đã quy củ hơn nhiều, nàng ta không dám tùy tiện làm phiền, nhưng lại không nhịn được hỏi thêm một câu: "Sao đại ca lại không vui?"

Tướng quân từ sau khi ở Ngụy Vương phủ trở về vẫn luôn im lặng không nói, Đông Viễn không đoán ra được nguyên nhân, nhưng đại khái là không thể tách rời khỏi Khương đại phu.

Hắn ta ấp a ấp úng không chịu nói, còn bảo: "Tướng quân đã nói, chuyện nhà của Tam tiểu thư phải tự mình học cách xử lý, nếu cứ một mực dựa vào uy thế của Tướng quân để chèn ép người khác, sẽ chỉ làm tổn hại tình cảm của người và Thế tử. Ngày mai Tướng quân phải đến biên cương tuần tra, một thời gian nữa mới về, Tam tiểu thư ở nương gia hai ngày rồi về Dung phủ đi ạ."

Không ngờ lần này đại ca lại không để tâm đến chuyện của mình, Bùi Nguyên Oánh tức đến nghiến răng, đành phải đến Cát Tường Viện tìm nhị ca.

Nhưng mà, Bùi Nguyên Tuấn dạo gần đây toàn về muộn, không biết bận rộn gì ở bên ngoài, ngay cả lần trước đi Hưng Châu tế tổ, hắn ta cũng nói là có hẹn với bằng hữu nên không đi.

Lần này Bùi Nguyên Oánh đến vẫn không gặp được người.

Trịnh Kim Châu đang ngồi trong chính phòng của viện tính toán việc nội trợ trong phủ, thấy nàng ta đến hỏi tung tích của Nhị gia, bèn cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn tính, bĩu môi, mặt không cảm xúc nói: "Tam muội, nhị ca của muội mấy hôm nay chưa về, nói là có công vụ bận rộn, ai biết có phải thật sự bận công vụ không? Chức quan đó vốn là việc nhàn hạ, trước đây cũng không thấy chàng ấy bận như vậy, tám phần là lại đi gặp đám bằng hữu từ nơi khác đến rồi, ta cũng lười quản."

Nói rồi, tay đang gảy bàn tính của Trịnh Kim Châu khựng lại, hắng giọng, cao giọng hơn hẳn: "Tam muội, trong phủ có một đống sổ sách phải tính, ta lo đến đau cả đầu. Đại ca từ hôn với Thẩm Hi kia, lại cho nàng ta nhiều gia tài như vậy, sau này trong phủ còn nhiều chỗ phải tiêu tiền lắm, ta không thể không tính toán cho kỹ..."

Bùi Nguyên Oánh liếc mắt nhìn nhị tẩu, thầm bĩu môi.

Đại ca tuy từ hôn đã cho Thẩm tỷ tỷ không ít gia tài, nhưng theo Bùi Nguyên Oánh biết, phủ Tướng quân chỉ riêng đất được ban đã có tám nghìn mẫu, bổng lộc hàng tháng của đại ca cũng không ít, ngoài ra còn có một số sản nghiệp bên ngoài, tổng cộng lại, dù ba đời không kiếm một đồng bạc nào cũng tiêu không hết. Nhị tẩu quản lý nội trợ trong phủ, nắm giữ chi tiêu tiền bạc, nương gia của nàng ta là phủ Bá tước cũng giàu có, của hồi môn cũng không ít, không hiểu nhị tẩu lo lắng điều gì trước mặt mình.

Tuy nhiên, tại sao Bùi Nguyên Oánh lại về nương gia tìm đại ca và nhị ca, Trịnh Kim Châu trong lòng đã hiểu rõ. Nàng ta gảy một lát, quẳng bàn tính sang một bên, nói: "Tam muội, Thế tử muốn nạp thiếp, mấu chốt là muội chưa sinh được con nối dõi. Đại ca và nhị ca của muội dù có chống lưng cho muội, chống lưng được nhất thời, chẳng lẽ chống lưng được cả đời sao? Theo ta thấy, muội vẫn nên nghĩ cách khác đi."

Lời nàng ta nói không dễ nghe, nhưng lại có lý. Bùi Nguyên Oánh gả vào Dung phủ mấy năm vẫn chưa có thai, Ân Lão phu nhân vô cùng sốt ruột, trước đó đi Hưng Châu khám bệnh, cuối cùng cũng không khám được, trở về lại xem không ít đại phu, uống rất nhiều thang thuốc, nhưng vẫn không có hiệu quả.

Bùi Nguyên Oánh nhớ lại vị Thế tử phu quân của mình trước đây luôn nhẫn nhịn mình, nhưng gần đây không biết tại sao, thái độ muốn nạp thiếp lại rất kiên quyết. Lời của nhị tẩu cũng không phải không có lý, nàng ta nghĩ một lúc rồi vội hỏi: "Nhị tẩu, theo lời tẩu nói, tẩu có cách nào không?"

Trịnh Kim Châu cúi đầu suy nghĩ một lát, nói: "Ta nghe người ta nói, ở ngoại ô có Huyền Diệu Quan, tuy đạo quan đó rất nhỏ, nhiều người không biết đến, nhưng trong đạo quán có một nữ đạo sĩ rất lợi hại, tên là Diệu Cô, vừa biết đạo thuật, vừa biết xem bệnh. Muội chỉ cần bỏ nhiều tiền một chút mời bà ta về, làm phép trong sân của muội, nói không chừng có thể chữa được căn bệnh này của muội đó."

Bùi Nguyên Oánh nói: "Nghe có vẻ huyền bí quá, nhị tẩu, tẩu đã tìm nữ đạo sĩ đó xem bệnh bao giờ chưa?"

Trịnh Kim Châu khó xử mím chặt môi.

Trước kia Nhị gia nạp Mạn nương kia đã chết sớm, vị lang băm đó là do nàng ta cho người tìm tới. Trong lòng nàng ta đố kỵ, điều nàng ta đố kỵ không phải là Nhị gia không chung tình, mà là lo lắng thiếp thất sinh con nối dõi, chia mất gia sản của hai nhi tử của mình. Nhưng mà, Mạn nương kia tâm tính cũng quá yếu đuối, không thể sinh con liền tự vẫn. May mà Nhị gia sau khi bị đại ca khiển trách, không còn ý định nạp thiếp nữa. Chỉ là, trong lòng nàng ta vẫn bất an, sợ rằng thiếp thất kia sau khi chết sẽ biến thành ma quỷ báo thù, nên đã từng lén tìm nữ đạo sĩ kia quyên góp một số tiền lớn, xin bà ta hai lá bùa, dán dưới gầm giường ở Cát Tường Viện, để cầu cho nàng ta và nhi tử được bình an vô sự, không bị tà ma quấy phá.

Thần trí bay bổng một lúc, Trịnh Kim Châu lắc đầu, chối bay chối biến: "Ta chưa từng tìm bà ta xem bệnh, chỉ là nghe người khác nói thôi."

Bùi Nguyên Oánh biết được vị trí của Huyền Diệu Quan từ nhị tẩu, ngày hôm sau liền đích thân đến đạo quan một chuyến. Chuyện mời nữ đạo sĩ về làm phép, nàng ta không muốn để người trong phủ biết, lỡ như không có hiệu quả, lại làm mất mặt mình, nên đã lén lút mời người đến Ngưng Hương Viện.

Diệu Cô kia trông khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ đạo bào màu xanh, tóc búi tròn trên đầu, mặt gầy và dài, tay cầm một cây phất trần. Đến Ngưng Hương Viện, bà ta mở to đôi mắt lanh lợi, đảo con ngươi đánh giá một lượt khung cảnh trong sân, lẩm bẩm vung phất trần làm phép một hồi trong sân, rồi thần bí lấy ra mấy viên đan dược màu đen.

Đan dược đó trông rất kỳ lạ, không tròn cũng không dẹt, mà giống như một con côn trùng bị vặn vẹo phơi khô, trông gớm ghiếc đáng sợ. Diệu Cô kia hắng giọng, nói với Bùi Nguyên Oánh: "Ngươi đem thuốc này hòa tan với nước nóng, trộn vào trong cơm canh, thuốc này không màu không vị, đã được ta làm phép, có sức mạnh thần bí khó lường. Bất cứ ai ăn phải cơm canh có thuốc này, trong lòng sẽ bị gieo vào tâm ma, hễ gặp phải chuyện sợ hãi, nỗi kinh hoàng sẽ khuếch đại lên ngàn vạn lần, từ đó sẽ phát sinh một trận bệnh cấp tính, một khi phát bệnh sẽ giống như kẻ điên, đảm bảo cả đời không khỏi. Thuốc này không chỉ có tác dụng với người, mà với bất kỳ sinh vật sống nào cũng đều có tác dụng, linh nghiệm lắm!"

Hình dạng của viên đan dược rất đáng sợ, Bùi Nguyên Oánh không dám nhìn kỹ, nàng ta nắm chặt khăn tay, nói: "Phu quân của ta còn chưa nạp thiếp, ta đâu có muốn hại người, hơn nữa, ta cũng không có gan đó, bà đừng đưa cho ta loại đan dược này, hay là xem xem có cách nào để ta mang thai được không?"

Diệu Cô nhìn nàng ta từ trên xuống dưới vài lần, nhíu mày. Bà ta có thể vẽ bùa trừ tà, cũng có thuốc hại người phá thai, nhưng để người khác mang thai sinh con thì tuyệt đối không thể. Nhưng bà ta quyết tâm phải kiếm được một khoản tiền lớn, bèn giả vờ như mình toàn năng, từ trong túi áo lấy ra một bình sứ đựng những viên thuốc màu đỏ nói: "Mỗi ngày sau bữa ăn người phải lập tức uống ba viên thuốc này, kiên trì nửa năm, chắc chắn sẽ có chuyển biến."

Nói xong, Diệu Cô kia cầm phất trần vung vẩy mấy cái, lẩm bẩm niệm chú vào viên thuốc một hồi, đòi năm trăm lượng bạc rồi đi nhanh như một cơn gió.

Bùi Nguyên Oánh tin tưởng sâu sắc vào công hiệu của viên đan dược, ngày hôm sau đến Như Ý Dường dùng bữa xong với mẫu thân, liền vội vàng lấy thuốc ra nhai ba viên. Viên thuốc có vị chua ngọt dễ chịu, ăn giống như sơn tra hoàn, khiến người ta ứa nước bọt, Bùi Nguyên Oánh ăn xong liền cảm thấy khẩu vị tốt hơn nhiều.

Cứ như vậy kiên trì ba tháng, Dung Thế tử không đến nương gia đón nàng ta, nàng ta cũng hờn dỗi không chịu về.

Khoảng nửa tháng sau, vào cuối mùa xuân, Quan gia vì bệnh nặng e là không qua khỏi, đã truyền ngôi cho Thái tử điện hạ. Tân Đế đăng cơ, tôn Quan gia làm Thái Thượng Hoàng, hạ lệnh cho quần thần vào kinh yết kiến, Bùi Nguyên Tuân cũng trở về Kinh đô.

Sau khi yết kiến Tân Đế, Bùi Nguyên Tuân đến đại doanh của Thần Sách quân một chuyến, sau đó mới trở về phủ Tướng quân.

Đến giờ cơm tối, hắn vẫn như thường lệ đến Như Ý Đường dùng bữa cùng mẫu thân, thấy tam muội sau bữa ăn đang uống loại thuốc viên màu đỏ kia, liền nhíu mày hỏi: "Uống thuốc gì vậy?"

Đại ca đã ở biên cương hơn ba tháng, trông gầy hơn trước rất nhiều, cũng bị sạm đen đi, quanh mắt còn có một quầng thâm nhàn nhạt, giọng nói cũng khàn, dường như nghỉ ngơi không được tốt.

Bùi Nguyên Oánh hỏi han vài câu, rồi hồ hởi kể cho đại ca nghe về công hiệu kỳ diệu của loại thuốc đó, còn nói: "Đại ca, nương cũng nói thuốc này dường như có hiệu quả tốt, muội mỗi ngày đều ăn thêm được nửa bát cơm, gần đây còn tăng cân nữa."

Nghe khuê nữ nói những lời này, Ân Lão phu nhân uống vài ngụm canh sâm, không lên tiếng.

Kể từ lúc tế tổ trở về, bà đã bị trưởng tử ra lệnh ăn chay niệm Phật một thời gian dài. Trưởng tử này của bà vốn rất hiếu thuận, vậy mà vì Khương Nguyên và Ninh Ninh kia, lại bất kính với bà như vậy, trong lòng bà vô cùng khó chịu. Sau đó trưởng tử vì Khương Nguyên và Ninh Ninh mà từ hôn với Thẩm cô nương, ngay cả một lời cũng không bàn bạc với bà, hoàn toàn không coi người mẫu thân này ra gì. Trong lòng bà lại nén một cục tức, không ngờ, ngay sau đó hắn lại quay đầu đi biên cương, ngay cả một lá thư nhà cũng không gửi về. Bây giờ hắn đã về phủ, trong lòng người làm mẫu thân như bà có giận, nên cũng không nói gì nhiều.

Bùi Nguyên Tuân liếc nhìn mẫu thân đang sa sầm mặt, rồi lại chuyển mắt sang viên thuốc của tam muội, trầm giọng nói: "Có bệnh thì phải đến y đường khám bệnh, sao có thể uống thuốc bừa bãi?"

Bùi Nguyên Oánh sợ đại ca không tin, bèn kể lại y nguyên sự thần kỳ của Diệu Cô kia, chỉ có điều, khi nàng ta nhắc đến viên thuốc gây bệnh cấp tính của Diệu Cô, thì thấy mày của đại ca lại nhíu chặt, sắc mặt cũng vô cùng lạnh lùng.

Trước kia nàng ta giành Ninh Ninh với Khương Nguyên mà phạm lỗi, đại ca đã phạt nàng ta quỳ từ đường. Vì vậy, Bùi Nguyên Oánh bây giờ đối với đại ca vừa thương vừa sợ, sợ rằng đại ca không vui lại phạt mình một trận, cho nên, ngay cả chuyện vì sao hắn từ hôn rồi mà không cưới Khương Nguyên, lại đi tuần tra biên cương, nàng ta cũng không dám hỏi nhiều một câu.

Thấy sắc mặt đại ca không vui, Bùi Nguyên Oánh bất an vặn vẹo khăn tay, nhỏ giọng hỏi: "Đại ca, có phải muội lại làm sai chuyện gì rồi không?"

Bùi Nguyên Tuân nhìn nàng ta một cách sâu xa, không nói nhiều lời, mà lấy đi lọ thuốc đó, dặn dò: "Không được uống nữa. Thuốc gây bệnh cấp tính, muội còn không?"

Loại thuốc gây bệnh cấp tính kia, Diệu Cô thu năm trăm lượng bạc có chút chột dạ nên đã cố ý để lại cho nàng ta một lọ. Thấy đại ca hỏi đến, Bùi Nguyên Oánh vội ra lệnh cho người hầu mang thuốc tới.

Bùi Nguyên Tuân bảo Đông Viễn cất thuốc đi, khi đến đại doanh liền tìm Lý Tu đến xem xét.

Viên thuốc màu đỏ tươi kia được làm từ sơn tra, có tác dụng kiện tỳ khai vị. Lý Tu liếc mắt một cái liền nhận ra, hắn ta vô cùng chắc chắn nói: "Đây là sơn tra hoàn, không có chút công hiệu nào giúp mang thai sinh con cả."

Kết quả này không ngoài dự đoán, Bùi Nguyên Tuân lấy lọ thuốc gây bệnh cấp tính ra, trầm giọng nói: "Ngươi xem thuốc này, có kỳ hiệu như lời Diệu Cô kia nói không?"

Đây là thuốc hại người, Lý Tu xem xét tỉ mỉ một lúc lâu, cuối cùng sắc mặt vô cùng ngưng trọng nói: "Ta chỉ có thể nghiệm ra con côn trùng bên trong này có độc, hẳn là một loại cổ trùng. Cổ trùng là thứ mà vu y hay dùng, nếu nói là có thể khiến người ta trong lòng kinh sợ, phát sinh bệnh cấp tính, thì cũng không phải là không có khả năng."

Nghe hắn ta nói xong, không biết đã nhớ tới điều gì, sắc mặt Bùi Nguyên Tuân lập tức thay đổi.

Ngay tối hôm đó, Diệu Cô kia bị bắt đến nhà lao của đại doanh.

Dụng cụ tra tấn trong đó vô cùng nhiều, chỉ riêng cây roi sắt dính máu ngâm nước muối cũng đã khiến người ta nhìn mà rét run. Diệu Cô sợ đến mức chân mềm nhũn, khai ra vanh vách những gì Bùi Tướng quân hỏi, nói: "Viên thuốc gây bệnh cấp tính của ta, là có một lần đến Ngự Y Đường, chép lại một phương thuốc từ y thư trong đó. Sau này ta tự học làm theo, phát hiện quả nhiên có hiệu quả, mới đem đi bán lấy tiền, xin Tướng quân tha mạng."

Tra ra nội tình, Bùi Nguyên Tuân ra lệnh cho người đưa Diệu Cô đến phủ nha trị tội. Hắn suy nghĩ hồi lâu, rồi đến Ngự Y Đường một chuyến.

Lúc mặt trời ngả về tây, cổng lớn của Ngự Y Đường chìm trong ánh chiều tà màu xanh thẫm.

Bên ngoài y đường có một cây đào, thân cây rắn rỏi, cành lá sum suê. Vốn đã là cuối xuân, nhưng hoa trên cây đào này lại nở muộn, trên cành mới chỉ lấm tấm vài nụ hoa, nếu không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện.

Bùi Nguyên Tuân nhìn cây đào đó, dừng chân hồi lâu rồi mới bước vào cổng Ngự Y Đường.

Sau khi vào cổng, có một con đường thẳng lát đá xanh dài khoảng ba trượng, đi hết con đường này là có thể vào nội đường, cũng có thể gặp được Y chính của Ngự Y Đường.

Chỉ là, Bùi Nguyên Tuân vừa đi được vài bước, đột nhiên nghe thấy một tràng tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Tiếng bước chân đó rất quen thuộc.

Bàn tay to lớn của hắn vốn đang buông thõng bên hông, nghe thấy tiếng động, đột nhiên nắm chặt thành quyền, cả người cũng căng cứng lên.

Đó không phải là sự căng thẳng như gặp phải đại địch, mà là một nỗi đau khổ giằng xé, không muốn đối mặt, nhưng lại không kìm được muốn tìm hiểu cho rõ.

Tiếng bước chân dừng lại sau lưng hắn.

Một lát sau, Bùi Nguyên Tuân chậm rãi xoay người lại.

Khương Nguyên xách hòm thuốc, đôi mắt đẹp hơi mở to, có chút kinh ngạc nhìn hắn.

Im lặng một lúc lâu, nàng nhìn hắn vài lần, cúi đầu hành lễ, khẽ hỏi: "Tướng quân sao lại đến đây?"

Bùi Nguyên Tuân đã một trăm mười lăm ngày không gặp nàng. Những ngày đó, hắn vốn không muốn cố ý ghi nhớ, chỉ là không hiểu vì sao, ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy nàng, con số này lại đột nhiên hiện ra trong đầu.

Lâu như vậy không gặp, nàng không có gì thay đổi, vẫn mặc một bộ váy áo màu xanh nhạt, mái tóc đen nửa xõa nửa búi, mềm mại rủ xuống bờ vai. Chỉ là, trên búi tóc cài một cây trâm phượng bằng vàng, kiểu dáng rất đẹp. Hắn từng thấy tam muội đeo một cây trâm tương tự, muội ấy nói đó là kiểu thịnh hành nhất ở kinh đô hiện nay, thường là lựa chọn hàng đầu khi nam tử tặng quà cho nữ tử.

Cây trâm phượng kia lấp lánh dưới ánh nắng, nó quá chói mắt, đến mức làm đau cả hai mắt người nhìn.

Bùi Nguyên Tuân lặng lẽ quay đi, lạnh nhạt nói: "Có chút việc."

Hắn không muốn nói nhiều, Khương Nguyên cũng không hỏi thêm.

Nàng vừa mới vào hoàng cung bắt mạch cho Vân phi nương nương, vừa trở lại Ngự Y Đường, lúc này cũng sắp đến giờ tan làm. Nàng về đặt hòm thuốc xuống, viết xong y bạ là có thể về phủ.

Khương Nguyên gật đầu, không nói gì, cất bước đi về phía nội đường.

Bùi Nguyên Tuân im lặng không nói.

Nàng xách hòm thuốc, chậm rãi đi vòng qua bên cạnh hắn, khi hương thơm thanh mát thoảng qua, bàn tay to lớn của Bùi Nguyên Tuân bất giác nắm chặt lại.

Khi Khương Nguyên đi cách hắn vài bước, hắn không nhịn được thấp giọng hỏi: "Khương Nguyên, Ninh Ninh thế nào rồi?"

Khương Nguyên dừng bước ở cách đó không xa.

Nàng không quay đầu lại, mà khẽ đáp: "Con bé rất tốt, cũng rất ngoan..."

Ngừng một chút, nàng lại nói: "Tiểu Bạch đã lớn hơn nhiều, ngày nào con bé cũng thích chơi với Tiểu Bạch."

Tiểu Bạch là con thỏ nhỏ mà hắn tặng cho Ninh Ninh, hơn ba tháng không gặp, quả thực đã lớn hơn nhiều.

Bùi Nguyên Tuân cụp mắt nhìn chăm chú vào bóng lưng mảnh mai của nàng, nói: "Khương Nguyên, nàng và..."

Lời còn chưa dứt, một giọng nói trầm thấp đầy từ tính từ ngoài cửa xa xa vọng vào: "Này, Khương đại phu, tan làm chưa? Bản vương hôm nay rảnh rỗi, đến đón nàng về."

Là Ngụy Vương điện hạ đến.

Đó chính là điều hắn muốn hỏi Khương Nguyên, nàng và Ngụy Vương điện hạ bây giờ đã đính hôn chưa, khi nào thành hôn.

Bùi Nguyên Tuân không hỏi tiếp nữa.

Hắn lặng lẽ mím chặt môi, sải bước đi về phía phòng trực của Y chính.
 

Bình Luận (0)
Comment