Chỉ Là Tiểu Thiếp - Nguyệt Minh Châu

Chương 59

 
Khương Nguyên ngẩng mắt, nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của vị Tướng quân sải bước rời đi.

Nàng không động đậy, mà vô thức đứng tại chỗ ngẩn người một lúc.

Đợi đến khi nàng tỉnh táo lại, Ngụy Vương điện hạ đã sải bước đến bên cạnh.

Mấy ngày nay, Phụ hoàng bệnh nặng, Hoàng huynh vừa mới đăng cơ, triều chính bộn bề, hắn ta vốn là một Vương gia nhàn tản, không thích chính sự, nay chứng u uất đã đỡ hơn phân nửa nên cũng ra ngoài làm một chuyến công vụ chính sự, san sẻ lo âu cho Phụ hoàng và Hoàng huynh.

Đi mấy tháng trời, trên đường còn xảy ra chút sự cố, may mà hữu kinh vô hiểm, thuận lợi trở về.

Vừa về đến, hắn ta liền vào bái kiến Thái hậu nương nương, sau đó đến Hầu phủ bái kiến Cảnh phu nhân, đến chập tối, thấy Khương Nguyên vẫn chưa tan làm, bèn đích thân đến Ngự Y Đường đón nàng.

Khương Nguyên cùng hắn t a lên xe ngựa.

Nghĩ đến mấy tháng không gặp, không biết bệnh tình của hắn ta thế nào, Khương Nguyên bèn nói: "Điện hạ ra ngoài, có từng tái phát bệnh cũ không ạ?"

Tiêu Hoằng Nguyên cười đáp: "Bản vương mang theo viên an thần nàng đưa, mỗi khi trời mưa sấm sét liền uống một viên, không còn sợ hãi tim đập nhanh nữa, chắc là đã khỏi hẳn rồi."

Hắn ra nói vậy, nhưng Khương Nguyên không dám xem nhẹ.

Chứng bệnh của hắn ta tuy đã đỡ nhiều, nhưng vẫn còn di chứng chưa hoàn toàn dứt hẳn. Mấy ngày nay, mỗi khi ở lại Ngự Y Đường, lúc rảnh rỗi nàng lại tìm đọc y thư, xem có bệnh nào tương tự hay không. May mà công sức không uổng phí, nàng đã tìm thấy một phương thuốc đan dược kỳ lạ trong một cuốn y văn ở Ngự Y Đường.

Đó là phương thuốc do vu y ghi lại, dùng mấy vị thuốc có độc tính cực mạnh để nuôi côn trùng, lâu ngày, con trùng đó cũng mang độc tính rất cao, chỉ cần uống một viên là có thể ảnh hưởng lâu dài đến tâm tính của sinh vật sống.

Theo độc tính được ghi chép, nó khá tương đồng với chứng bệnh của Điện hạ. Nếu Điện hạ thực sự trúng phải loại độc này, nàng sẽ nhanh chóng tìm ra phương thuốc để trừ tận gốc di chứng. Nhưng bây giờ, điều nàng không chắc chắn là những ghi chép này có thật hay không, và loại đan dược đó có tồn tại hay không.

Tiêu Hoằng Nguyên thấy nàng chau mày suy tư, bèn lấy chuôi quạt gõ nhẹ lên đầu nàng, nói: "Lại nghĩ phương thuốc à? Đừng ngẩn người nữa, nàng tốt với bản vương như vậy, bản vương vô cùng cảm kích. Hôm nay Túy Tiêu Lâu có tổ chức lễ hội hoa đăng, bản vương dẫn nàng đi xem đèn nhé?"

Khương Nguyên ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài.

Lúc này, bầu trời u ám, mây đen ùn ùn, trông như sắp có mưa.

Thấy nàng do dự, Tiêu Hoằng Nguyên cười cười, bí ẩn nói: "Trong lễ hội hoa đăng này, có một chiếc Đăng Vương* khó giành được nhất, là món đồ mà Túy Tiêu Lâu lấy được từ Tây Kim về, một quả cầu lưu ly rất lớn, bên trong đặt đèn, quay tròn đủ màu sắc rực rỡ, vô cùng đẹp, bên ngoài không thể mua được đâu. Bản vương thắng nó về tặng cho Ninh Ninh, được không?"

Đăng Vương*: Vua đèn

Sắc trời rất xấu, nhưng thấy thái độ quyết đi của hắn ta, Khương Nguyên suy nghĩ rồi nói: "Vậy ta đi cùng Điện hạ, nhưng chúng ta thắng đèn rồi thì về sớm, trời không đẹp, kẻo lát nữa lại sấm chớp mưa giông."

Tiêu Hoằng Nguyên nhướng mày đồng ý.

Lễ hội hoa đăng được tổ chức trên con phố dài ở phía nam phường Vĩnh An, vì tổ chức vô cùng hoành tráng nên đã thu hút rất nhiều người đến xem đèn thưởng cảnh.

Sau khi xuống xe ngựa, Khương Nguyên và Ngụy Vương điện hạ đi thẳng đến trước Túy Tiêu Lâu, nơi treo chiếc Đăng Vương.

Lúc này vừa chập tối, những chiếc hoa đăng xung quanh lần lượt được thắp sáng, soi rọi Túy Tiêu Lâu sáng như ban ngày. Ngoài những vị khách uống rượu dùng bữa trên lầu, bên ngoài còn tụ tập đông đảo dân chúng vây xem.

Chưởng quỹ của Túy Tiêu Lâu đứng trên một đài cao dựng ở khoảng đất trống trước lầu, tươi cười nói về quy tắc giành đèn lần này – bất cứ ai muốn giành đèn, chỉ cần đứng cách đài cao ba trượng, dùng cung tiễn bắn hạ là được, nhưng mỗi người chỉ có một cơ hội.

Phía sau ông ta, có ba chiếc hoa đăng lưu ly treo trên đỉnh đài cao. Hoa đăng hình tròn, vẽ hoa văn ngũ sắc, bên trong có một ngọn nến không ngừng xoay chuyển, tinh xảo và đẹp hơn hoa đăng bình thường rất nhiều. Gió nhẹ thổi qua, hoa đăng khẽ lay động, nhưng vì dây treo quá mảnh, lại treo quá cao nên cực kỳ khó bắn trúng.

Lời của chưởng quỹ vừa dứt, xung quanh liền vang lên những tiếng than "khó quá", "không thể nào".

Ngụy Vương điện hạ và Khương Nguyên đứng ở vị trí trung tâm nhất. Sau khi chưởng quỹ nói xong quy tắc, Tiêu Hoằng Nguyên khẽ cười, vẫy tay về phía đài cao, tỏ ý là người đầu tiên chấp nhận thử thách.

Chưởng quỹ thấy vị công tử trẻ tuổi này vẫy tay, liền lập tức ra lệnh cho tiểu nhị mang cung tiễn tới.

Tiêu Hoằng Nguyên nhận lấy cung tiễn, giương cung lắp tên, nheo mắt nhắm vào chiếc hoa đăng bên trái. Nhưng trước khi bắn, hắn cúi đầu, vô cùng tự tin nói với Khương Nguyên: "Ba chiếc hoa đăng này, bản vương đều sẽ thắng về cho nàng, nàng chỉ cần chờ một lát..."

Thực ra, độ khó để giành được hoa đăng rất lớn, Khương Nguyên không khỏi lo lắng thay hắn ta.

Một lát sau, lời hắn ta vừa dứt, chỉ thấy mũi tên rời dây cung vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, tức thì bắn trúng chiếc hoa đăng bên trái.

Hoa đăng rơi xuống, xung quanh lập tức vang lên một tràng pháo tay và reo hò nhiệt liệt.

Bị không khí này lây nhiễm, Khương Nguyên cũng bật cười, khen ngợi: "Kỹ năng bắn cung của Điện hạ thật lợi hại."

Tiêu Hoằng Nguyên cúi đầu nhìn nàng, không chút khiêm tốn cười khẽ: "Đó là lẽ dĩ nhiên."

Hoa đăng nhanh chóng được người mang tới.

Khương Nguyên cầm trong tay ngắm một lúc.

Chiếc hoa đăng hình tròn này được chế tác tinh xảo tỉ mỉ, quả thực hiếm thấy. Thấy dáng vẻ rất thích của nàng, Tiêu Hoằng Nguyên đắc ý nhướng mày nói: "Khương Nguyên, nhìn cho kỹ đây, bây giờ bản vương sẽ bắn hạ chiếc hoa đăng thứ hai cho nàng, tối nay nhất định khiến nàng trở về với đầy ắp thu hoạch."

Trên Túy Tiêu Lâu, Bùi Nguyên Tuân đứng bên cửa sổ, chắp tay sau lưng lặng lẽ.

Hắn vốn dĩ sau khi tra một vài thứ ở Ngự Y Đường, tâm thần có chút chấn động, định đến đây uống vài chén rượu giải sầu một mình. Nhưng nơi này ở trên cao, lại thêm tiếng ồn ào bên ngoài, rất khó để không chú ý đến tình hình bên dưới.

Ngụy Vương điện hạ và Khương Nguyên đứng ở vị trí nổi bật nhất.

Trong tay Khương Nguyên đã cầm một chiếc hoa đăng lưu ly.

Nàng mỉm cười, đôi mày cũng cong cong, trông có vẻ rất vui. Tiêu Hoằng Nguyên đứng ngay bên cạnh, hắn ta giương cung, bắn một mũi tên về phía chiếc hoa đăng bên phảiส.

Một lát sau, chiếc hoa đăng đó rơi xuống, ngay sau đó được người ta mang đến tay Khương Nguyên.

Hắn thấy rõ, Ngụy Vương điện hạ cúi người nói gì đó với Khương Nguyên, còn Khương Nguyên ngẩng đầu, mắt không chớp nhìn chiếc hoa đăng lớn nhất ở giữa, vẻ mặt đầy mong đợi.

Nhìn từ xa, họ một người cao lớn tuấn mỹ, một người mảnh mai yêu kiều, rất xứng đôi.

Đúng vậy, bất kể là gia thế môn đăng hộ đối, hay dung mạo tính tình, họ đều rất hợp nhau.

Ngụy Vương điện hạ là một vị vương gia nhàn tản, là người hòa nhã và hài hước, còn Khương Nguyên thì dịu dàng nội liễm, tính cách họ bổ sung cho nhau. Hơn nữa, Điện hạ lại một lòng một dạ với Khương Nguyên, ở bên hắn ta, cuộc sống của nàng chắc chắn sẽ rất như ý.

Huống hồ, hắn ta còn rất trẻ, có thể ở bên Khương Nguyên một thời gian rất dài.

Bàn tay to lớn buông thõng bên hông của Bùi Nguyên Tuân bất giác siết chặt lại.

Xét về nhiều mặt, hắn quả thực không bằng Ngụy Vương điện hạ.

Hắn chinh chiến sa trường, vừa phải ngồi trong trướng chỉ huy vạch kế hoạch, vừa phải dẫn binh xông pha trận mạc. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, hắn nay tuy là Phụ quốc tướng quân, nhưng một ngày nào đó cũng có thể da ngựa bọc thây mà về.

Hắn nghĩ, Khương Nguyên chọn Ngụy Vương điện hạ, thực ra, hắn nên mừng cho nàng.

Bên ngoài Túy Tiêu Lâu, Ngụy Vương điện hạ giương cung nhắm vào chiếc Đăng Vương duy nhất còn lại.

Nút dây treo của chiếc hoa đăng đó mảnh nhất, cực kỳ khó bắn trúng. Hắn nhắm rồi giương cung đặt tên, sau khi bắn một mũi tên, chiếc hoa đăng chỉ khẽ lắc lư, sợi dây không bị đứt.

Mọi người đang ngẩng cổ mong chờ, lúc này không khỏi cất lên tiếng thở dài tiếc nuối.

Tiêu Hoằng Nguyên có chút thất vọng nhíu mày.

Tuy nhiên, Khương Nguyên lại không để tâm, nàng vốn không quan trọng có hoa đăng hay không, lúc này trong tay đã có hai chiếc, thế là đủ rồi.

Trên Túy Tiêu Lâu, thấy Ngụy Vương không bắn trúng hoa đăng, Bùi Nguyên Tuân thấp giọng ra lệnh: "Lấy cung tiễn đến đây."

Đông Viễn đang đứng hầu bên cạnh, nghe vậy lập tức lấy cung tiễn tới.

Bùi Nguyên Tuân đứng trước cửa sổ, kéo căng dây cung. Vị trí của hắn quay lưng về phía những chiếc hoa đăng, phía sau hoa đăng còn có một tấm ván dày, muốn bắn trúng dây đèn gần như khó như lên trời.

Một lát sau, mũi tên từ tay hắn vững vàng bay ra.

Mũi tên sắc như lưỡi dao, tức thì xuyên qua tấm ván, trúng ngay nút dây, phát ra một tiếng "tách" khẽ.

Một lát sau, hoa đăng theo tiếng rơi xuống.

Khoảnh khắc hoa đăng rơi xuống, Khương Nguyên vô thức ngẩng đầu nhìn lên lầu.

Nơi đó đèn đuốc mờ ảo, dường như có một bóng người cao lớn đứng tựa cửa sổ, nhưng khoảng cách quá xa, không thể nhìn rõ.

Cùng lúc đó, đám đông ngẩn ra một lúc, rồi tiếng reo hò náo nhiệt lập tức vang lên.

Tiểu nhị của Túy Tiêu Lâu mang hoa đăng đến, luôn miệng khen: "Công tử bắn cung vô song, thật chưa từng thấy!"

Tiêu Hoằng Nguyên cười đưa hoa đăng cho Khương Nguyên, nói: "Thế nào? Chiếc hoa đăng này, Ninh Ninh nhất định sẽ thích."

Trong tay Khương Nguyên đã có hai chiếc hoa đăng nhỏ, hắn ta liền nhận lại hai chiếc đó, để Khương Nguyên một mình cầm chiếc hoa đăng lưu ly lớn.

Trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Tiêu Hoằng Nguyên và Khương Nguyên cầm hoa đăng, chầm chậm đi xa.

Tuy nhiên, Khương Nguyên vẫn không nói gì nhiều, mà chỉ im lặng ngắm chiếc hoa đăng, dáng vẻ có chút ngẩn ngơ.

Thấy nàng cứ nhìn chằm chằm vào hoa đăng, Tiêu Hoằng Nguyên thầm cong khóe môi. Một lúc sau, hắn ta khẽ ho một tiếng, nói: "Khương Nguyên, đất phong của ta gần biên giới, tuy không phồn hoa bằng Kinh đô, nhưng được cái thanh tịnh không lo nghĩ. Vương phủ của ta cũng đã xây xong, trong phủ có một khoảng sân ta đã dày công thiết kế, có đình đài lầu các, có nước chảy róc rách, ta nghĩ, nàng nhất định sẽ thích. Đợi ta làm xong việc ở đây, sắp xếp được thời gian, sẽ đưa nàng đến đó xem, được không?"

Tâm trí không biết đã bay đi đâu, nghe được lời nói của hắn ta, Khương Nguyên mới hoàn hồn, nói: "Đi biên giới ư? Trước kia ta ở huyện Thanh Viễn, nơi đó cũng gần biên giới, tuy huyện thành không phồn hoa, nhưng ta rất thích."

Tiêu Hoằng Nguyên cười khẽ mấy tiếng, nói: "Bản vương thích tự do tự tại, không thích bị triều đình ràng buộc, chỉ muốn làm một Vương gia nhàn tản. Còn nàng thì sao? Nàng thích gì?"

Khương Nguyên suy nghĩ rồi đáp: "Ta cũng không thích bị trói buộc trong thâm cung hậu trạch, mà muốn làm một đại phu. Biên giới thiếu lương y đại phu, y thuật không bằng Kinh đô, Hưng Châu, nếu có thể đến đó truyền dạy y thuật, chữa bệnh cứu người thì không còn gì tốt hơn."

Nàng đã là đích nữ của Hầu phủ, gia tài bạc vạn, nhưng vẫn kiên trì đến Ngự Y Đường hành nghề y. Không cần nàng nói, Tiêu Hoằng Nguyên cũng nhìn ra được, nàng thực sự yêu thích việc chữa bệnh cứu người.

Hắn ta nghe vậy liền cười, tự mình nói: "Vậy sau này, bản vương sẽ đưa nàng rời khỏi Kinh đô. Nếu nàng muốn làm đại phu, bản vương cũng sẽ ở bên nàng, nàng muốn làm gì, ta đều sẽ ủng hộ nàng."

Giọng nói dần xa, không nghe được Khương Nguyên trả lời gì, nhưng những lời Tiêu Hoằng Nguyên nói trước đó, với thính lực nhạy bén của Bùi Nguyên Tuân, hắn có thể nghe rõ mồn một.

Ngụy Vương điện hạ đối với Khương Nguyên rất tốt, mọi lo lắng của hắn đều là thừa thãi.

Tất cả đều là sự sắp đặt tốt nhất.

Hắn nghĩ, may mà hắn đã sớm nhận ra hiện thực, học được cách buông tay.

Chỉ là, lúc này, hắn lại vô thức siết chặt lọ đan dược trong tay.

Hắn đã hỏi Y chính, Khương Nguyên đã từng xem qua cuốn y văn ghi lại phương thuốc này.

Hắn đoán, có lẽ nàng muốn xác minh xem loại đan dược này có thực sự tồn tại hay không, biết đâu, đây chính là thứ nàng cần.

Nhưng hắn, lúc này lại vô cùng hy vọng, loại đan dược này vô dụng, nếu không, những gì hắn vừa tra được ở Ngự Y Đường đủ để gây ra một cơn biến động ngập trời.
 

Bình Luận (0)
Comment