Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 64

Trong nội điện của Thác Bạt Di, ánh nến lay động.
Trên bàn án, ngón tay Thác Bạt Di gõ nhẹ lên sơ đồ bố phòng thiên lao, ánh mắt sắc bén:
"Nếu cướp ngục thất bại, Vũ Văn Liệt nhất định sẽ cắn chặt tội danh tộc Thác Bạt cấu kết với Đông Lăng, đến lúc đó Bắc Cảnh đại loạn, ngược lại thành toàn cho dã tâm của hắn ta."
Tiêu Minh Chiêu nhíu mày: "Vậy làm thế nào để đường đường chính chính đưa người đi?"
Khóe môi Thác Bạt Di khẽ cong lên, từ trong tay áo vung ra một lệnh bài mạ vàng…
"Thân lệnh của Vũ Văn Liệt, ta đã sao chép ấn từ nửa năm trước, đêm nay vừa hay dùng đến. Tuy không thể giấu giếm được lâu, nhưng đủ để đối phó nhất thời."
Nói xong, đầu ngón tay nàng ấy chỉ vào ký hiệu phiên trực trên bản đồ, "Sau giờ Tý ba khắc, toàn bộ thị vệ đổi gác ở cửa Bắc thiên lao đều là người của ta. Ngươi theo ta vào trong, lấy lý do 'đề thẩm tử tù' để đưa Minh Nguyệt đi."
Thác Bạt Lẫm khoanh tay đứng đó, khóe môi nhếch lên một nụ cười hoang dã:
"Sau khi hai người vào trong, ta sẽ phóng hỏa ở chuồng ngựa Tây lang, nhân lúc hỗn loạn đốt thiên lao. Lửa vừa bốc lên, thị vệ tất sẽ loạn, thân tín của ta sẽ đi dụ những thị vệ còn lại đi, ngươi và Di muội nhân lúc hỗn loạn đưa Minh Nguyệt ra ngoài."
Thác Bạt Di tiếp tục nói: "Đến lúc đó tình hình hỗn loạn, tay trong của Vũ Văn Liệt chắc chắn sẽ đi báo tin gấp, ta đã sắp xếp người của ta ở các lối ra để chặn lại, ngươi đưa Minh Nguyệt rời đi trước, xe ngựa ở ngoài cửa hông phía đông đã chuẩn bị xong, trên đó có y phục của ngươi."
Thác Bạt Di lại đẩy qua một bức chân dung, "Đây là nữ tử tù đã chuẩn bị sẵn, vóc dáng của nữ tử Bắc Cảnh và nữ tử Đông Lăng có chút khác biệt, đây là người tương đối phù hợp nhất có thể tìm được. Đợi sau khi thay huyết y của Minh Nguyệt vào, thiêu cháy rồi sẽ không thể nhận dạng được."
"Ngươi thay y phục của Diệp Lan cho Minh Nguyệt, rồi nằm trong ngăn tối của xe ngựa."
"Nếu có người cản lại—"
Nàng ấy đưa cho Tiêu Minh Chiêu một miếng ngọc bài:
"Cứ nói thân tín của ta đột nhiên phát bệnh nặng, cần dùng bí dược của Đông Lăng, mà thuốc lại ở dịch quán, cần công chúa tự mình đến lấy."
Ánh nến chiếu vào hai hàng lông mày và ánh mắt sâu thẳm của Thác Bạt Di:
"Dịch quán có người của chúng ta, nhưng—"
Nàng ấy đột nhiên đè tay Tiêu Minh Chiêu lại:
"Họ chỉ nhận ngươi và ngọc bội văn phượng của ngươi mới mở cửa."
Gió đêm xuyên qua sảnh đường, những ký hiệu chu sa trên bản đồ đỏ như máu, vô cùng chói mắt.
Tiêu Minh Chiêu gật đầu thật mạnh, rồi lại như nhớ ra điều gì, vội vàng hỏi: "Vậy còn hai người thì sao?!"
Thác Bạt Di nhìn Thác Bạt Lẫm một cái, nói: "Ta đã chuẩn bị sẵn lời giải thích của mình, ngươi không cần lo lắng, đến lúc đó thi thể tử tù bày ra, Vũ Văn Liệt dù có nghi ngờ nhưng nhất thời cũng không có bằng chứng gì, thân tín của ta cũng không ít, ta sẽ không có chuyện gì đâu."
"Ta thì ngươi càng không cần lo, mạng lớn lắm." Thác Bạt Lẫm nhìn Tiêu Minh Chiêu lên tiếng.
Lúc này, từ xa vọng lại tiếng mõ cầm canh.
————
Trên đài đèn bằng đồng, ánh nến lay động, sáp nến chảy xuống từng lớp chồng chất, giống như máu đã đông lại.
Tiêu Minh Chiêu nhìn chằm chằm vào đồng hồ cát, hạt cát cuối cùng đã rơi xuống đáy.
Giờ Mão đã đến.
Ngoài cửa sổ vẫn một màu đen kịt tĩnh lặng, không có tín hiệu pháo hoa như đã hẹn.
Thác Bạt Lẫm đẩy hé một cánh cửa sổ, một cơn gió đêm ùa vào. Hắn ta nheo mắt nhìn về phía xa, giọng nói trầm xuống:
"Đợi thêm một khắc nữa."
Một khắc sau, vẫn không có pháo hoa nào bay lên trời.
Tiêu Minh Chiêu đột nhiên đứng dậy, ánh nến trong mắt nàng nhảy múa thành hai đốm lửa:
"Không đợi nữa."
Nàng một tay vớ lấy con dao găm bằng huyền thiết trên bàn, vỏ dao va vào mặt bàn tạo ra một tiếng động trầm đục.
—————
Gió đêm Bắc Cảnh như dao cắt vào gò má, đầu ngón tay Tiêu Minh Chiêu siết chặt lấy mép chiếc áo choàng lớn màu hạnh, đốt ngón tay trắng bệch.
Lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi.
Nàng kéo lại chiếc mũ áo choàng trên đầu, tay nắm chặt chuôi kiếm, đi theo sau Thác Bạt Di, tim đập nhanh đến mức gần như muốn phá tung lồng ngực.
Vách đá của thiên lao thấm ra khí lạnh, bóng của những ngọn đuốc trên tường méo mó thành những hình thù ma quái.
"Lệnh bài không có vấn đề gì chứ?" Nàng hạ thấp giọng, đầu ngón tay vô thức bấm vào lòng bàn tay.
Thác Bạt Di quay đầu nhướn mày với nàng, lệnh bài mạ vàng khẽ lướt qua kẽ tay: "Yên tâm.”
Cánh cửa thứ nhất vào khá dễ dàng, đến cánh cửa thứ hai thì gặp phải chút trở ngại.
"Công chúa điện hạ!" Tên thị vệ áo vàng chắn ngang kích cản đường, "Nơi này giam giữ toàn phạm nhân quan trọng, vào giờ giới nghiêm, không được vào trong!"
Thác Bạt Di cười lạnh một tiếng, lệnh bài mạ vàng gần như chọc vào mặt tên thị vệ này: "Nhiếp Chính Vương lo có người cướp ngục, đặc mệnh cho chúng ta đêm khuya thẩm vấn trọng phạm…"
Tên thị vệ áo vàng nheo mắt nhìn kỹ lệnh bài, Thác Bạt Di đột nhiên giơ tay lên.
"Bốp!"
Một bạt tai tát hắn ta lệch cả đầu, giáp sắt trên mặt hắn ta cào ra một vệt máu.
"Vương gia muốn người cũng dám cản?" Nàng ấy túm lấy cổ áo tên thị vệ, "Có muốn bây giờ đến phủ Nhiếp Chính Vương đối chất trực tiếp không?"
Tên thị vệ áo vàng loạng choạng lùi lại, máu tươi rỉ ra từ kẽ tay đang che mặt. Hắn ta nghiến chặt quai hàm đến run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn phải cúi đầu:
"...Thuộc hạ không dám."
Chiếc chìa khóa sắt loảng xoảng rơi vào lòng bàn tay Thác Bạt Di.
Hai người nhìn nhau, không nói thêm lời nào, sau khi mở cánh cửa thứ hai liền vội vã đi vào trong.
Vừa đi được không bao xa, đã thấy phía trước là một hành lang tăm tối, đi tiếp về phía trước, nơi sâu nhất chính là chỗ giam giữ Minh Nguyệt.
Thế nhưng khi hai người bọn họ bước vào hành lang tăm tối, cánh cửa sắt sau lưng ầm ầm đóng sập lại. Đuốc lửa đột nhiên bùng sáng, chiếu rọi những mũi tên dày đặc trên tường.
"Công chúa Đông Lăng đêm khuya cướp ngục, quả là dũng cảm." Giọng nói của Vũ Văn Liệt từ trong bóng tối truyền ra, mang theo ý cười lạnh lẽo.
Thác Bạt Di đột ngột siết chặt cổ tay Tiêu Minh Chiêu- Trúng kế rồi!
"Nhiếp Chính Vương hiểu lầm rồi." Thác Bạt Di bước lên nửa bước, che chắn Tiêu Minh Chiêu ở phía sau, "Không phải A Chiêu muốn tới, là ta muốn đưa nàng đến gặp Minh Nguyệt lần cuối."
Vũ Văn Liệt nhướn mày: "Ồ?"
"Minh Nguyệt từng cận thân chăm sóc nàng, trong lòng nàng không nỡ, muốn đến từ biệt." Giọng điệu Thác Bạt Di trấn tĩnh, "Chỉ là thân phận của nàng không tiện vào thiên lao, ta mới đưa nàng vào."
Vũ Văn Liệt cười lạnh: "Lệnh bài của ngươi có thể vào được cánh cửa thứ nhất, nhưng cửa ải thứ hai cần có thân lệnh của bổn vương…"
Ông ta đột nhiên nắm lấy một cổ tay của Thác Bạt Di: "Ngươi vào đây bằng cách nào?"
——————
Tại chuồng ngựa Tây lang.
Thác Bạt Lẫm đứng bên cạnh chuồng ngựa, hai tay khoanh trước ngực, đi qua đi lại.
Gió đêm lướt qua mặt hắn ta, nhưng hắn ta lại không cảm thấy lạnh, chỉ thấy một luồng bực bội từ đáy lòng bốc lên.
Theo kế hoạch, lẽ ra đã phải nghe thấy tín hiệu chén vỡ rồi...
Chẳng lẽ hai người bọn họ đã xảy ra chuyện?
Hắn ta đột nhiên dừng bước, tay ấn lên mồi lửa bên hông…
Có nên phóng hỏa trực tiếp không?
Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau bịt miệng hắn ta, mạnh mẽ lôi hắn ta vào trong bóng tối!
Thác Bạt Lẫm theo phản xạ định rút đao, nhưng khi nhìn rõ người đến thì cứng đờ…
"Thục Cẩm?"
Thị nữ thân cận của Tiêu Minh Chiêu buông tay ra, vẻ mặt ngưng trọng thấp giọng nói:
"Dừng kế hoạch lại."
Thác Bạt Lẫm nhíu chặt chân mày, hạ thấp giọng hỏi:
"Ý gì? Đã xảy ra chuyện gì?"
Thục Cẩm nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có ai, mới vội vã nói: "Đừng hỏi nhiều, lập tức dừng hành động, nếu không không ai cứu được các ngươi đâu."
Nàng ấy nói xong định quay người rời đi, Thác Bạt Lẫm một tay níu lấy tay áo nàng ấy: "Có phải mấy người A Chiêu đã xảy ra chuyện không?!"
Thục Cẩm quay đầu, ánh mắt phức tạp: "Bọn họ tạm thời an toàn, nhưng ngươi không được phóng hỏa- Nếu không chính là nhận tội danh cướp ngục!"
Đồng tử Thác Bạt Lẫm co lại: "Ngươi biết kế hoạch phóng hỏa của ta? Ngươi còn biết gì nữa?"
Thục Cẩm lắc đầu, giọng điệu khẩn cấp: "Không có thời gian giải thích, ngươi chỉ cần biết- Trong ngoài thiên lao này đã sớm giăng sẵn mai phục, chỉ chờ các ngươi tự chui đầu vào lưới!"
Nàng ấy gạt tay hắn ta ra, nhanh chóng ẩn mình vào bóng tối, chỉ để lại một câu: "Mau rút lui!"
Thác Bạt Lẫm đứng tại chỗ, tim đập thình thịch.
Kế hoạch đã bị lộ?
Hay ngay từ đầu đã là một cái bẫy?
Hắn ta nghiến răng, giơ tay ra hiệu vào trong bóng tối…
"Rút!"
Trong bóng tối, mấy bóng người lặng lẽ lui đi, phảng phất như chưa từng xuất hiện.

Mật đạo trong thiên lao
Ngay khi Vũ Văn Liệt nắm lấy cổ tay Thác Bạt Di chất vấn nàng ấy làm thế nào vào được cửa ải thứ hai, Thác Bạt Di đảo mắt một vòng, sau đó ánh mắt trở nên kiên định.
Chỉ thấy sắc mặt nàng ấy không đổi, khóe môi thậm chí còn nhếch lên một đường cong chế giễu:
"Vương gia đúng là quý nhân hay quên."
Nói rồi, nàng ấy lặng lẽ rút cổ tay về, chậm rãi thong thả gỡ một lệnh bài mạ vàng từ bên hông xuống, đầu ngón tay khẽ lật, để lộ ra một vết xước nhỏ ở mặt sau.
"Tháng trước khi đi săn, chính ngài đã cho ta mượn lệnh bài này để điều binh, sau đó quên không thu về."
Vũ Văn Liệt nhìn chằm chằm vào vết xước đó, ánh mắt âm u.
Ông ta quả thực đã từng làm mất một lệnh bài, nhưng…
Lúc này, từ phòng giam sâu nhất đột nhiên truyền đến tiếng gào thét của thị vệ:
"Không hay rồi! Trọng phạm Minh Nguyệt…"
"Bị giết rồi!"
Máu trong người Tiêu Minh Chiêu trong nháy mắt đông cứng lại.

Bình Luận (0)
Comment