Cánh cổng lớn sơn son của hoàng cung Bắc Cảnh loé lên ánh sáng lạnh lẽo trong màn mưa, Thẩm Nghiên Chi loạng choạng vịn vào tường cung, đốt ngón tay cào lên gạch xanh mấy vệt máu.
Vừa ra khỏi cửa cung.
"Khụ!"
Một ngụm máu tươi lớn phun lên tường cung, trong nháy mắt bị nước mưa gột rửa thành một dòng suối màu đỏ nhạt. Tầm mắt của hắn bắt đầu mơ hồ, đầu gối mềm nhũn, cả người men theo bức tường từ từ trượt xuống.
Rõ ràng đã uống thuốc kìm hãm bệnh tim phát tác từ trước...
Tại sao lúc này còn đau hơn cả lúc độc phát...
"Chủ thượng!" Thục Cẩm xông ra từ trong bóng tối, một tay đỡ lấy thân thể đang gục xuống của hắn.
Sắc mặt Thẩm Nghiên Chi trắng đến đáng sợ, khóe môi không ngừng trào ra bọt máu, đồng tử đã có chút giãn ra.
Hắn tựa vào vai Thục Cẩm, hơi thở yếu ớt như ngọn nến trước gió: "Thục Cẩm..."
Âm thanh khản đặc hòa cùng mùi máu tanh thoảng ra: "Giúp ta... Tìm đại phu..."
Nước mắt của Thục Cẩm lập tức rơi xuống vạt áo nhuốm máu của hắn…
Mấy năm nay... Lúc bệnh tim phát tác, dù xương tan thịt nát cũng không rên một tiếng, đại nhân...
Lần đầu tiên chủ động muốn gặp đại phu...
"Huyền Giáp Vệ nghe lệnh!" Tiếng hét xé lòng của Thục Cẩm xuyên qua màn mưa.
Một con hắc mã đạp tung bọt nước phi tới, lúc nàng ấy đẩy Thẩm Nghiên Chi lên lưng ngựa, mới phát hiện quan bào của hắn phần lớn đều đã bị máu thấm đẫm, không phân biệt được là máu của chính hắn hay của Minh Nguyệt.
"Giá!"
Trên đường trong cung, vó ngựa tung tóe bùn nước hòa lẫn máu, kéo theo một vệt đỏ ghê rợn. Thẩm Nghiên Chi cúi đầu tựa vào lưng Thục Cẩm, tay siết chặt chiếc nhẫn ngọc ban chỉ.
Ngoài biệt viện Nam Giao, cành lá cây hòe già xào xạc trong mưa, tựa như cũng đang ai oán.
Con hắc mã vừa bước vào cửa sân, thân thể Thẩm Nghiên Chi bỗng nhiên chao đảo một cái, cả người ngã nhào xuống ngựa…
"Chủ thượng!!"
Thục Cẩm đưa tay ra phía sau níu lại, nhưng chỉ xé được một mảng tay áo nhuốm máu.
Ngay khi hắn sắp ngã mạnh xuống đất, một bóng hình màu xanh lam lướt qua như cơn gió lốc, hai tay vòng lại, vững vàng đỡ lấy thân thể đang rơi xuống của hắn.
"Thục Hồng?" Thục Cẩm lăn xuống ngựa, đầu gối đập vào vũng bùn nước tạo ra một tiếng trầm đục.
Trong màn mưa, Thục Hồng quỳ ngồi trên đất, trong lòng ôm lấy Thẩm Nghiên Chi hơi thở yếu ớt như sợi tơ. Nàng ấy đã sớm lệ rơi đầy mặt, giọng nói vỡ vụn không thành tiếng:
"Thuộc hạ... Đến muộn rồi..."
Trên phiến đá xanh, nước mưa hòa cùng máu tươi uốn lượn chảy dài, Thục Cẩm mấp máy môi, nhưng không phát ra được bất cứ âm thanh nào, chỉ có thể sụp đổ lắc đầu.
Thục Hồng run rẩy lau đi vết máu trên mặt Thẩm Nghiên Chi, nhưng càng lau lại càng nhiều:
"Đều tại ta... Nếu ta nhanh hơn hai canh giờ... Minh Nguyệt đã không cần..."
"Không liên quan... Đến ngươi..." Thẩm Nghiên Chi ho ra một ngụm máu, đồng tử đã có chút giãn ra, "Ngươi cũng không cứu được nàng ấy đâu..."
"Phụt…"
Lại một ngụm máu tươi lớn nữa phun ra, ngón tay Thẩm Nghiên Chi đột nhiên co giật nắm lấy vạt áo của Thục Hồng:
"Mật hàm... Tây Lương..." Lời chưa dứt, tay hắn đã buông thõng xuống.
Thục Cẩm đột nhiên đứng dậy, nước mưa hòa cùng nước mắt làm nhòa đi tầm mắt: "Ngươi đưa ngài ấy vào nhà! Ta đi tìm đại phu!"
Lá hòe xào xạc trong gió, một giọt mưa theo đầu lá rơi xuống, vừa vặn rơi ngay giữa ấn đường của Thẩm Nghiên Chi.
————
Cơn mưa này rất lớn, những hạt mưa to như hạt đậu đập vào ngói xanh của gian phòng phụ, phát ra những tiếng động nặng nề, giống như cả đất trời đều đang nức nở.
Trong linh đường, Tiêu Minh Chiêu một mình ngồi đó, trước mặt là một cỗ quan tài chưa đậy nắp.
Minh Nguyệt lặng lẽ nằm bên trong, trên người đã được thay một bộ váy dài màu trắng hoa lê sạch sẽ, mái tóc đen dài được chải chuốt gọn gàng, hai tay đặt chồng lên nhau trước người, phảng phất như chỉ đang ngủ say.
Nếu bỏ qua những vết thương lớn nhỏ trên người nàng ấy.
Ánh nến lay động, soi rọi gương mặt trắng bệch của Tiêu Minh Chiêu.
Nàng quỳ ngồi trên bồ đoàn, từng tờ từng tờ một thả giấy tiền vào chậu lửa, ngọn lửa cuộn lên tro tàn, bay lơ lửng trong không khí ẩm ướt.
Nước mắt của nàng đã sớm cạn khô, cổ họng cũng khàn đặc không thể phát ra tiếng, chỉ máy móc lặp lại động tác đốt giấy, tựa như làm vậy có thể khiến Minh Nguyệt đi trên đường xuống hoàng tuyền được an ổn hơn một chút.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần, Thác Bạt Di cầm ô bước vào linh đường, nước mưa theo vành ô nhỏ giọt xuống, loang ra một mảng sẫm màu trên sàn nhà.
Nàng ấy ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đỡ lấy bả vai Tiêu Minh Chiêu, thấp giọng nói: “A Chiêu, xin lỗi… Bây giờ tình hình căng thẳng, ta không thể sắp xếp cho Minh Nguyệt một linh đường tươm tất hơn.”
Tiêu Minh Chiêu chậm rãi lắc đầu, ánh mắt vẫn dừng trên gương mặt của Minh Nguyệt, giọng nói khàn đặc đến gần như không nghe rõ:
“Không sao đâu…… Nàng sẽ không để ý đâu.”
Minh Nguyệt từ trước đến nay chưa từng là người để ý đến phô trương.
Thác Bạt Di thở dài một hơi, ánh mắt lướt qua bàn thức ăn đã nguội lạnh từ lâu, khẽ nói: “Ngươi đã ở đây canh giữ cả buổi rồi, ta đã cho người chuẩn bị đồ ăn, dùng một chút đi.”
Tiêu Minh Chiêu không động, chỉ thấp giọng nói: “Ta không đói.”
Thác Bạt Di nhíu mày, giọng điệu có phần cứng rắn hơn một chút: “Sáng sớm ngày mai còn phải đưa Minh Nguyệt đến Tây Lương, ngươi nếu không ăn chút gì, lấy đâu ra sức lực?”
Tiêu Minh Chiêu im lặng một lúc, cuối cùng chậm rãi đứng dậy.
Phải rồi, ngày mai nàng còn phải đích thân hộ tống thi thể của Minh Nguyệt đến Tây Lương, đến lúc đó Vũ Văn Liệt nhất định sẽ cử người theo dõi nàng, trên đường Thác Bạt Lẫm còn phải ra tay để dụ người của Vũ Văn Liệt đi.
Đợi sau khi người ngựa của Vũ Văn Liệt bị dụ đi, nàng phải phụ trách nhân cơ hội tráo đổi, đem thi thể giả mà Thác Bạt Di đã dùng tử tù chuẩn bị sẵn giao cho sứ đoàn Tây Lương. Dù sao người Tây Lương cũng không quen thuộc với Minh Nguyệt, thi thể cứng lại mấy ngày, vóc dáng tương tự nhau bọn họ cũng không thể phân biệt được.
Phải làm nhiều việc như vậy, không ăn lấy đâu ra sức lực chứ.
Nghĩ lại cũng thật nực cười, nàng có thể nghĩ ra được kế hoạch này, có lẽ cũng là gần đèn thì sáng.
Nhưng hai chân của nàng đã sớm quỳ đến tê dại, vừa đứng dậy đã loạng choạng một cái, Thác Bạt Di vội vàng đỡ lấy nàng.
Trên bàn ở gian điện phụ bày biện mấy món ăn mang hương vị Đông Lăng- Cá vược hấp, ngó sen ngào đường hoa quế, tôm nõn phỉ thúy, thậm chí còn có một chén cháo yến sào đang được giữ ấm.
Thác Bạt Di kéo ghế ra cho nàng, nhẹ giọng nói:
“Đều là những món ngày thường ngươi thích ăn, dùng một chút đi.”
Tiêu Minh Chiêu ngồi xuống, cầm đũa lên, gắp một miếng ngó sen ngào đường đưa vào trong miệng.
Vị ngọt lịm tan ra trên đầu lưỡi, nhưng lại khiến cổ họng nàng nghẹn đắng.
Minh Nguyệt là người thích ăn đồ ngọt nhất, mỗi lần nàng ăn không hết bánh ngọt, Minh Nguyệt đều sẽ lén lút giải quyết hết.
Bây giờ, không còn ai ăn giúp nàng những chiếc bánh còn lại nữa rồi.
Nàng máy móc nhai nuốt, nhưng không cảm nhận được bất kỳ hương vị gì, chỉ tê dại nuốt xuống, phảng phất như đang hoàn thành một nhiệm vụ.
Thác Bạt Di ngồi đối diện nàng, lặng lẽ nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
Ngoài phòng, tiếng mưa vẫn rơi, trong linh đường, ánh nến khẽ lay động, soi rọi gương mặt ngủ say an lành của Minh Nguyệt trong quan tài.
Đột nhiên…
"Ầm!!"
Từ phía dịch quán truyền đến tiếng nổ kinh thiên động địa, ánh lửa lập tức rọi sáng nửa bầu trời đêm!
Thác Bạt Lẫm cả người đầy máu xông vào: "A Chiêu! Mau đi đi! Tử sĩ Tây Lương đột kích dịch quán, toàn bộ sứ thần Đông Lăng đều bị vây khốn!"
Tiêu Minh Chiêu đột nhiên đứng dậy: "Không thể nào! Tây Lương sao có thể đột nhiên…"
Lời còn chưa dứt, lại một quả hỏa lôi nữa nổ tung ở gần đó, chấn động đến mức ngay cả quan tài cũng khẽ rung lên.
“Chắc là người của Tây Lương không nuốt trôi được cục tức này, nên bắt đầu ra tay với Đông Lăng.” Thác Bạt Di bước lên một bước, “Đi thôi, chúng ta qua đó xem sao.”
Ngay sau đó nàng ấy quay đầu nói với Diệp Lan, “Ngươi cử người ở đây canh giữ cho tốt.”
Diệp Lan gật đầu.
Một nhóm người vội vã rời đi.
————
Bên trong biệt viện Nam Giao, ánh nến lay động.
Thẩm Nghiên Chi tựa vào bên giường, sắc mặt trắng bệch như giấy, bên môi vẫn còn vương vết máu chưa lau sạch, đầu ngón tay hắn khẽ mân mê cây trâm ngọc thanh tú đó.
Thục Hồng quỳ một gối dưới đất, thấp giọng nói: "Đại nhân, mọi chuyện đã lo liệu xong."
Thẩm Nghiên Chi nhắm mắt lại, lồng ngực khẽ phập phồng. Cơn đau còn sót lại của độc Khiên Cơ vẫn đang hoành hành trong kinh mạch, nhưng hắn dường như không còn cảm nhận được nữa.
Hắn chậm rãi đứng dậy, lấy chiếc áo choàng trắng như tuyết bên cạnh, nhẹ nhàng khoác lên vai.
"Đi thôi." Giọng hắn rất nhẹ, nhưng lại mang theo một sự quyết ý không cho phép nghi ngờ.
"Đưa tiễn Minh Nguyệt... Chặng đường cuối cùng."
Trời đã tối đen, mưa cũng đã tạnh từ lâu.
Thẩm Nghiên Chi thúc ngựa đi, theo sau là Thục Hồng, Thục Cẩm và mấy tên Huyền Giáp Vệ. Bọn họ xuyên qua khu rừng rậm, đến một bãi đất trống ở cổng tây thành.
Ở đó, đã sớm chuẩn bị sẵn một giàn thiêu nhỏ.
Thi thể của Minh Nguyệt được đặt yên vị trên đó, vẫn mặc bộ y phục màu trắng hoa lê, dung mạo bình thản, phảng phất như chỉ đang ngủ say.
Thẩm Nghiên Chi tung mình xuống ngựa, bước chân hơi loạng choạng, Thục Hồng vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, một mình bước đến trước giàn thiêu, rũ mắt nhìn thi thể trước mặt.
Thục Hồng đưa tới một ngọn đuốc, Thẩm Nghiên Chi nhận lấy, đầu ngón tay khẽ run lên.
Khoảnh khắc ngọn đuốc chạm vào giàn thiêu, ngọn lửa dữ dội bùng lên trời, ánh lửa nóng rực chiếu rọi trên gương mặt mỗi người.
Thẩm Nghiên Chi lùi lại hai bước, lặng lẽ nhìn ngọn lửa nuốt chửng bóng hình trắng tinh khiết đó.