Hoàng cung Bắc Cảnh.
Khi Tiêu Minh Chiêu mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời đã nhá nhem tối.
Nàng không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ nhớ trong mộng lặp đi lặp lại hình ảnh Minh Nguyệt bị lửa dữ nuốt chửng, và cả đôi mắt lạnh đến thấu xương của Thẩm Nghiên Chi.
Thác Bạt Di ngồi bên giường, thấy nàng tỉnh lại, khẽ hỏi: "Tỉnh rồi à? Có đói không?"
Tiêu Minh Chiêu ngơ ngác nhìn nàng ấy, vành mắt bỗng nhiên nóng lên, rồi lắc đầu một cái.
Thác Bạt Di thở dài một hơi, đưa tay ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói: "Xin lỗi, A Chiêu."
"Nếu không phải ta muốn đoạt binh phù của Vũ Văn Liệt trong tiệc sinh thần, bày kế với hắn ta... Có lẽ tất cả những chuyện này đã không xảy ra."
Tiêu Minh Chiêu tựa vào vai nàng ấy, nước mắt lặng lẽ trượt dài.
"Không trách ngươi." Giọng nói nàng khàn đặc không thành tiếng, "Vũ Văn Liệt đã sớm sắp đặt sẵn một cái bẫy... Bất kể có tiệc sinh thần đó hay không, hắn ta cũng sẽ ra tay."
Thác Bạt Di im lặng một lát, đầu ngón tay nhẹ nhàng chải mái tóc dài của nàng, do dự lên tiếng:
"Một khi ngươi đã biết đầu sỏ gây tội là Vũ Văn Liệt... Vậy ngươi có thể, đừng quá trách hắn được không?"
Thân thể Tiêu Minh Chiêu cứng đờ.
"Ta chỉ không hiểu..." Nàng nghẹn ngào, nước mắt thấm ướt vạt áo của Thác Bạt Di, "Tại sao lại phải là hắn đích thân ra tay giết Minh Nguyệt? Minh Nguyệt vốn dĩ chỉ còn vài canh giờ nữa là sẽ bị..."
Thác Bạt Di khẽ thở dài: "Có lẽ... Hắn có nỗi khổ bất đắc dĩ."
"Nỗi khổ ư?" Tiêu Minh Chiêu đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe ngập tràn đau đớn, "Nỗi khổ gì, mà đến cả ta cũng không thể nói?!"
Thác Bạt Di nhìn nàng, ánh mắt phức tạp: "Ta không biết."
"Nhưng ta biết, Thẩm đại nhân mà ta quen biết... Không phải là người như ngươi đã thấy."
Tiêu Minh Chiêu chậm rãi rời khỏi vai nàng ấy, lắc đầu.
"Nhưng hắn đã tự tay giết Minh Nguyệt... Tự tay thiêu thi thể của nàng ấy... Những chuyện này, đều là thật."
Đầu ngón tay nàng vô thức níu lấy vạt áo trước ngực, nước mắt từng giọt từng giọt lớn rơi xuống: "Ta biết, có lẽ hắn là vì Đông Lăng... Vì đại cục..."
"Thế nhưng…"
"Thế nhưng, ta vẫn khó chịu quá..." Nàng đột nhiên nắm lấy tay Thác Bạt Di, đặt lên tim mình, khóc đến toàn thân run rẩy, nức nở không thành tiếng: "Chỗ này của ta... Thật sự rất đau..."
"Ta cảm thấy... Thẩm Nghiên Chi mà ta từng quen biết... Hắn đã biến mất rồi..."
Bây giờ hắn, dường như chỉ còn lại sự lạnh lùng, âm u, vô tình...
Thác Bạt Di nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng: "A Chiêu, con người rồi sẽ thay đổi, đôi khi bị tổn thương quá sâu, sẽ tự đóng băng chính mình lại."
Nói rồi, nàng ấy quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn buông xuống.
Tại biệt viện Nam Giao ở nơi xa, Thẩm Nghiên Chi đang co quắp trên giường, cắn chặt lấy góc chăn, chịu đựng cơn đau thấu xương của độc Khiên Cơ.
Trong lòng bàn tay hắn siết chặt cây trâm ngọc thanh tú đó.
Thục Hồng khẽ gõ cửa.
Đợi một lúc mới nghe thấy giọng nói từ bên trong vọng ra: “Vào đi.”
Ngay sau đó nàng ấy bưng chén thuốc bước vào nội thất.
Thẩm Nghiên Chi tựa vào đầu giường, sắc mặt trắng bệch như giấy, bên môi vẫn còn vương vết máu chưa lau sạch.
Hắn nhận lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch, thậm chí còn không nhíu mày lấy một cái—
Đắng đến mấy, cũng không đắng bằng ánh mắt Minh Nguyệt nhìn hắn trước khi chết.
"Việc chủ thượng căn dặn, thuộc hạ đã lo liệu xong." Thục Hồng thấp giọng nói.
Thẩm Nghiên Chi khẽ gật đầu, đầu ngón tay vô thức mân mê cây trâm ngọc thanh tú.
Thục Hồng đột nhiên quỳ xuống, đầu gối nện mạnh xuống đất.
"Thuộc hạ đáng chết!" Giọng nàng ấy run rẩy, "Nếu ta từ Thương Châu trở về sớm hơn nửa ngày, Minh Nguyệt tỷ tỷ đã không cần phải..."
"Liên quan gì đến ngươi." Thẩm Nghiên Chi ngắt lời nàng ấy, "Ngươi không về trễ, thứ cần mang về cũng đã mang về rồi."
Hắn ho khan hai tiếng, mu bàn tay lướt qua khóe môi, thoáng thấy một vệt đỏ thẫm.
"Hơn nữa..." Ánh mắt hắn dời về phía cây hoa quế ngoài cửa sổ, "Thứ ngươi mang về, cuối cùng cũng đã có đất dụng võ."
Thẩm Nghiên Chi đột nhiên đứng dậy, ra hiệu thay y phục.
Vành mắt Thục Hồng đỏ hoe, giúp hắn khoác lên chiếc áo choàng lớn trắng như tuyết, lúc thắt dây lại phát hiện…
Chủ thượng gầy đi một cách kinh người, xương quai xanh gần như muốn đâm thủng cả da thịt.
Trong sân, hoa quế đang độ nở rộ, Thẩm Nghiên Chi đứng dưới gốc cây ngẩng đầu nhìn lên. Gió đêm lướt qua, những cánh hoa tựa vàng vụn rơi đầy trên vai.
Hắn đưa tay đón lấy mấy cánh hoa quế lác đác rơi xuống.
Thục Cẩm bưng bộ y phục mới đã gấp gọn gàng từ dưới hiên đi tới, áo bào dưới ánh trăng hiện lên ánh sáng mờ ảo.
“Thục Hồng, bộ này ngươi may cho đại nhân, đường vai dường như hơi rộng một chút.” Nàng ấy nhỏ giọng nói, rồi đưa áo bào qua.
Thục Hồng nhận lấy, giũ ra…
Một bộ cẩm bào màu mực, cổ tay và vạt áo thêu những đường vân trúc chìm, đường kim mũi chỉ tỉ mỉ, chỉ là ở vai phải quả thực hơi rộng một chút.
“Ta… Lần đầu may y phục, tay nghề còn vụng về.” Thục Hồng thấp giọng nói, ngón tay vô thức v**t v* tấm vải, “Trước đây những việc này… Đều là Minh Nguyệt…”
Lời nói đột ngột dừng lại.
Hai người im lặng nhìn nhau, gió đêm xuyên qua hành lang cuốn theo mấy cánh hoa quế, rơi trên bộ y phục đang mở ra.
“Ta về sửa lại một chút.” Thục Hồng gấp y phục lại. “Đúng rồi, sao ngươi vẫn chưa về cung?”
“Đã về rồi.” Thục Cẩm siết chặt mép khay, đốt ngón tay trắng bệch. “Ba lần. Lần thứ nhất, công chúa bảo ta cút đi; Lần thứ hai, người đập vỡ chén trà; Lần thứ ba…” Nàng ấy ngập ngừng, cổ họng chuyển động: “Người nói, Thanh Phong, Thục Khách đều chưa về, bên cạnh đại nhân bây giờ thiếu người, bảo ta trở về.”
Thục Hồng đột nhiên ngẩng đầu lên- Công chúa thực ra vẫn rất để tâm…
“Khụ—! Khụ khụ!”
Một tràng ho dữ dội truyền đến từ dưới gốc cây hoa quế.
Hai người vội vàng quay đầu, chỉ thấy Thẩm Nghiên Chi vịn vào thân cây cúi gập người, giữa kẽ tay rỉ ra máu đỏ sẫm, có mấy giọt bắn lên chiếc áo choàng lớn trắng như tuyết, trông vô cùng kinh hãi.
Thục Hồng xông tới đỡ lấy hắn, nhưng tay chạm vào lại là một mảnh nóng bỏng.
Hắn đang phát sốt.
Sốt cao đến thần trí không rõ, nhưng vẫn đứng ở đây hóng gió.
Thẩm Nghiên Chi giơ tay ra hiệu không sao, ánh mắt lại dừng trên bộ y phục mới đó.
“Vân trúc… Rất đẹp.” Giọng hắn khàn đặc, “Thục Hồng… Đã có lòng rồi.”
Trước đây Minh Nguyệt từng nói với hắn, lúc công chúa kéo Thục Cẩm đi càn quét các tiệm vải, đã chọn cho hắn mấy tấm vải, nói là vân trúc trên đó rất hợp với hắn, rồi nằng nặc đòi Minh Nguyệt phải may cho bằng được.
———
Tiêu Minh Chiêu không nhớ mình đã ở trong hoàng cung Bắc Cảnh bao nhiêu ngày.
Ngoài cửa sổ, mưa tạnh rồi lại rơi, rơi rồi lại tạnh, nhưng nàng lại như bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng không thể tỉnh lại.
Mỗi sáng thức dậy, nhìn gương mặt trắng bệch trong gương đồng, thậm chí không phân biệt được hôm nay là ngày nào.
Minh Nguyệt chết rồi.
Do Thẩm Nghiên Chi giết.
Ý nghĩ này mỗi ngày đều lặp đi lặp lại trong đầu nàng hàng ngàn hàng vạn lần, tựa như dao cùn cắt vào da thịt, đau đến mức nàng gần như nghẹt thở.
Cũng chưa từng nghĩ, Thác Bạt Lẫm lại là tia sáng duy nhất trong những ngày tháng u ám này.
Hắn ta mỗi ngày đều thay đổi cách thức xông vào thế giới của nàng, vụng về muốn xé toạc đi lớp mây mù u ám đó…
Ngày hôm đó nàng đang tựa vào bên cửa sổ ngẩn người, bỗng nghe một hồi vó ngựa dồn dập từ xa đến gần. Ngẩng đầu lên đã thấy Thác Bạt Lẫm dắt hai con ngựa hồng tảo thần tuấn xông vào cổng cung, thị vệ cản cũng không cản được.
“A Chiêu!” Hắn ta ngẩng đầu gọi nàng, trong mắt mang theo khí phách của tuổi trẻ, “Ngựa quý Đại Uyển! Chạy còn nhanh hơn cả gió, thử không?”
Thấy nàng không động, hắn ta lại lấy ra một xâu kẹo hồ lô từ trong lòng ngực. Lớp đường màu hổ phách dưới ánh nắng trong suốt lấp lánh, bao bọc lấy những quả sơn tra căng mọng.
“Quán ở con hẻm cũ tại Đông Lăng đó.” Hắn ta lắc lắc lớp nước đường đã hơi chảy ra, “Ta đã chạy chết ba con ngựa mới mua được, không ăn nữa là lãng phí đó.”
Một hôm nọ sau giấc ngủ trưa tỉnh dậy, nàng phát hiện bên cửa sổ có thêm một chiếc hộp gỗ tinh xảo. Mở ra xem, lại là hơn mười con sâu son màu đỏ chu sa đang bò trên giấy tuyên thành những chữ xiêu xiêu vẹo vẹo:
“Cười một cái.”
Quay đầu đã thấy Thác Bạt Lẫm đang ngồi xổm ngoài cửa sổ cười trộm, sau khi bị nàng bắt gặp, ngược lại còn lý lẽ hùng hồn: “Ngươi cuối cùng cũng chịu trừng mắt rồi à? Trông khá hơn nhiều so với dáng vẻ ủ rũ chết chóc!”
Nhiều cơn cả, Thác Bạt Lẫm chỉ ôm hai vò rượu mạnh, im lặng ngồi trên mái nhà của nàng ngắm sao.
Có lần nàng thực sự không nhịn được, đẩy cửa sổ ra chất vấn: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Ngắm sao chứ sao.” Hắn ta ngửa đầu nốc một ngụm rượu, “Người già ở Bắc Cảnh nói, người chết rồi sẽ hóa thành vì sao- Ta tìm xem Minh Nguyệt ở ngôi sao nào.”
Câu nói này như dao găm c*m v** tim nàng.
Thấy vành mắt nàng hoe đỏ, Thác Bạt Lẫm hoảng hốt nhảy từ trên mái nhà xuống, tay chân luống cuống lấy khăn tay ra: “Sai rồi sai rồi! Ta nói bậy đó! Minh Nguyệt nhất định… Nhất định đã hóa thành thứ gì đó tốt đẹp hơn!”
Hốc mắt nàng đỏ hoe, vẻ mặt đầy ghét bỏ: “Thác Bạt Lẫm, nếu ngươi thật sự không biết an ủi người khác thì cũng không cần phải làm khó mình.”
Thác Bạt Lẫm nghe vậy liền quýnh lên: “Ây ây, ngươi đừng khóc, ta khó khăn lắm mới thuyết phục được Di muội, kỳ hạn một tháng chỉ còn mấy ngày nữa mới đến, vì thấy tình hình của ngươi đặc biệt nên mới cho phép ta một mình nói chuyện với ngươi trước, an ủi ngươi một chút.”
Tiêu Minh Chiêu hỏi: “Kỳ hạn một tháng của ngươi, nghe ngươi nhắc đến mấy lần rồi, rốt cuộc là ước định gì vậy?”
Thác Bạt Lẫm chớp chớp mắt, “Ngươi thật sự muốn biết? Vậy thì ngươi mau chóng vực dậy tinh thần, phấn chấn lên, không bao lâu nữa thời gian sẽ đến, lúc đó cứ chờ ta nói cho ngươi một tin quan trọng.” Nói rồi hắn ta tự tin khoanh tay trước ngực, “Địa điểm ta đều đã bố trí xong, bảo đảm sẽ khiến ngươi được mở mang tầm mắt. Chỉ là sợ… Đến lúc đó ngươi vẫn sẽ không đồng ý với ta.”
“Ngươi còn chưa nói, ta làm sao đồng ý?”
Thác Bạt Lẫm không nói, ngẩng đầu nhìn trời.
Thẩm Nghiên Chi vẫn chưa giải độc, hắn ta không muốn nói.
Từ không thể nói lúc trước, đã biến thành không muốn nói, thậm chí có chút nhát gan, cho dù Thẩm Nghiên Chi giải được độc rồi, kết quả cũng vẫn như vậy.
Lại một đêm khuya nữa.
Nàng bị tiếng kiếm ngân trong sân làm cho tỉnh giấc. Đẩy cửa sổ ra liền thấy Thác Bạt Lẫm đang luyện kiếm dưới gốc cây lê, lưỡi kiếm sáng như tuyết quét rơi cả một cây hoa rực rỡ.
Đột nhiên, mũi kiếm của hắn ta khẽ khều lên, một đóa hoa lê nguyên vẹn bay vút về phía nàng.
“Bắc Cảnh có một truyền thuyết…” Hắn ta múa một đường kiếm hoa đẹp mắt, “Nếu có thể một kiếm xuyên qua hoa mà không làm tổn thương cánh, điều ước sẽ thành sự thật.”
Đóa hoa đó nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay nàng, cánh hoa vẫn còn nguyên vẹn.
“Điều ta ước là…” Hắn ta thu kiếm vào vỏ, đôi mắt sáng như sao trời, “Hy vọng một cô nương nào đó, đừng khóc nữa.”
“Cảm ơn ngươi, A Lẫm.” Nàng nhìn đóa hoa trong tay, mân mê một lúc lâu, rồi một lúc sau, nói một câu: “Hoa lê thật là đẹp.”
Ngay sau đó nàng lại đưa đóa hoa trong tay trả lại cho hắn ta, trong mắt ngấn lệ tiếp tục nói: “Nhưng ta vẫn thích Hải Đường.”