Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 73

Ở Bắc Cảnh, gió rất lớn.
Trong rừng mai, những cánh hoa bị gió cuốn lên, lả tả rơi trên con đường trong cung.
Từ sau khi biệt ly ở Đoạn Tình Nhai, Tiêu Minh Chiêu vẫn luôn ở trong hoàng cung Bắc Cảnh, chưa từng bước chân ra khỏi cổng cung một bước.
Đêm đó, thái y đã đến xem qua thương thế của Thác Bạt Lẫm, sau khi băng bó xong vết thương, lại kê thêm vài thang thuốc, lúc ra về còn cảm thán rằng: “May mà thế tử đã dùng Định Phách Hoàn, nếu không với vết thương nặng như vậy, e là lành ít dữ nhiều.”
Nghe vậy, lòng Tiêu Minh Chiêu khẽ động.
Nàng đã từng gửi mấy lá thư cho Thục Cẩm hỏi thăm tình hình của Thẩm Nghiên Chi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa nhận được hồi âm, cũng đã mấy ngày liền không còn thấy bóng dáng của Huyễn Ảnh đâu nữa.
Thỉnh thoảng, nàng sẽ đến thăm Thác Bạt Lẫm, mang cho hắn ta một bát cháo hay canh, xem như báo đáp ân tình cứu mạng của hắn ta.
Ngày hôm đó, nàng vừa mới đi về hướng tẩm điện của Thác Bạt Lẫm, trên đường gặp thị nữ Trúc Hương.
Trong tay Trúc Hương đang bưng thuốc vừa sắc xong, vội vã đi về phía tẩm điện của Thác Bạt Lẫm.
Tiêu Minh Chiêu vừa định lên tiếng gọi, lại thoáng thấy vạt váy của Trúc Hương nhuộm một mảng đỏ sẫm- Là đến kỳ nguyệt sự.
“Trúc Hương.” Nàng gọi nàng ấy lại.
Trúc Hương quay đầu, thấy là Tiêu Minh Chiêu, vội vàng hành lễ: “Công chúa.”
“Ngươi…” Tiêu Minh Chiêu chỉ vào vạt váy của nàng ấy, “Đến ngày quỳ thủy rồi, đi thay y phục khác rồi hãy đến.”
Trúc Hương cúi đầu nhìn, hai má lập tức đỏ bừng, có chút bối rối: “Nô tỳ thất lễ rồi…”
Nàng ấy vừa định đi, lại chần chừ nhìn bát thuốc trong tay: “Nhưng thuốc của thế tử…”
Tiêu Minh Chiêu đưa tay nhận lấy khay thuốc: “Không sao, bản cung mang đến giúp ngươi.”
Trúc Hương cảm kích phúc thân: “Đa tạ công chúa.”
Tiêu Minh Chiêu bưng thuốc, đầu ngón tay chạm vào vành bát, bị nóng đến mức hơi rụt lại- Bát thuốc này rõ ràng vừa mới sắc xong, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Nàng cụp mắt nhìn lướt qua, nước thuốc đen đặc, tỏa ra mùi vị đắng chát.
“Két…”
Khi Tiêu Minh Chiêu đẩy cửa vào, Thác Bạt Lẫm đang tựa vào đầu giường đếm những cánh hoa mai ngoài cửa sổ.
“Trúc Hương, thuốc sắc xong…” Hắn ta cười nói quay đầu lại, giọng nói đột nhiên ngừng bặt, “A Chiêu? Sao lại là ngươi?”
Trong tay Tiêu Minh Chiêu, bát thuốc khẽ sánh lên, thứ nước màu nâu bắn lên khay: “Trên đường gặp Trúc Hương…” Nàng nhìn chằm chằm vào những ngón tay đột nhiên siết chặt của Thác Bạt Lẫm, “Nàng ấy đến kỳ nguyệt sự làm bẩn váy rồi.”
“Ồ… Còn tưởng nàng chạy đi lười biếng đâu…” Thác Bạt Lẫm nói một câu.
“Không có, nàng ấy nói sẽ quay lại ngay.” Tiêu Minh Chiêu giải thích.
Thác Bạt Lẫm nhìn bát thuốc trong tay nàng, ngay sau đó nói, “Vậy ngươi cứ đặt ở đó đi, lúc này vết thương của ta đau, vẫn nên đợi nàng ấy quay lại rồi…”
“Thuốc nguội rồi sẽ hại dạ dày.” Tiêu Minh Chiêu đã ngồi xuống bên giường, chiếc thìa ngọc khuấy động thang thuốc, “Ta đút cho ngươi.”
Ngoài cửa sổ, sắc chiều đã chìm xuống.
Trước giường của Thác Bạt Lẫm, Tiêu Minh Chiêu ngồi đó, bát thuốc trong tay tỏa ra hơi nóng đắng chát.
“Uống thêm một ngụm nữa.” Nàng nhẹ giọng nói, đưa thìa thuốc đến bên môi Thác Bạt Lẫm.
Thác Bạt Lẫm yếu ớt cười cười, vừa định mở miệng…
“Cạch.”
Cửa điện vang lên một tiếng động nhỏ.
Tiêu Minh Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy một bóng hình thon dài đang đứng bên ngoài điện, y bào màu huyền bị gió đêm thổi phần phật.
Thẩm Nghiên Chi
Sắc mặt hắn trắng bệch gần như trong suốt, khóe môi lại phảng phất một nụ cười cực nhạt, ánh mắt rơi trên tay nàng đang đút thuốc, rồi lại chậm rãi dời lên gương mặt nàng.
“Xem ra, thế tử đã không còn gì đáng ngại.” Giọng nói hắn rất nhẹ, nhưng lại như dao cùn cứa vào tim nàng.
Đầu ngón tay Tiêu Minh Chiêu khẽ run rẩy, nước thuốc văng lên tấm chăn gấm, loang ra một mảng tối màu.
“Thẩm Nghiên Chi? Sao ngươi lại đến đây?” Thác Bạt Lẫm chống người dậy, có chút kinh ngạc.
Thẩm Nghiên Chi không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn người bên cạnh hắn ta, phảng phất như muốn khắc sâu dáng vẻ của nàng vào xương tủy.
“Thẩm Nghiên Chi?” Thác Bạt Lẫm lại gọi một tiếng.
Lúc này, hắn mới phát hiện mình đã thất thần, bèn tiến về phía trước hai bước, “Bệ hạ hay tin thế tử không màng an nguy cứu công chúa, trong lòng vô cùng cảm kích nên lệnh cho ta đến đây thăm hỏi, để tỏ lòng cảm ơn.” Khóe miệng hắn nở một nụ cười đúng mực, nhưng sắc mặt lại trắng bệch gần như trong suốt.
Đầu ngón tay Tiêu Minh Chiêu vô thức miết nhẹ lên bát thuốc, ánh mắt khoá chặt trên gương mặt Thẩm Nghiên Chi- Chỉ vỏn vẹn mấy ngày, hắn lại gầy đi không ít, sắc mặt cũng không tốt lắm, màu môi nhạt đến độ gần như hòa làm một với màu da.
Từ sau lần biệt ly ở Đoạn Tình Nhai hôm đó, nàng chưa từng gặp lại hắn, không ngờ gặp lại, lại trong tình cảnh thế này.
Sắc mặt vẫn trắng bệch như vậy, lẽ nào hắn vẫn chưa dùng Băng Long Thảo giải độc?
“Băng Long Thảo…” Tiêu Minh Chiêu theo phản xạ buột miệng, giọng nói căng thẳng, “Chàng… Đã dùng chưa?”
Thẩm Nghiên Chi gật đầu một cách cay đắng, “Tạ ơn công chúa điện hạ đã quan tâm, thuốc đã dùng, độc đã giải.”
Trái tim Tiêu Minh Chiêu như trút được gánh nặng, hắn nói, độc đã giải. Không có gì quan trọng hơn điều này.
Nhưng nghĩ lại, dù sao độc của Khiên Cơ Dẫn cũng ở tâm mạch, không biết có gây ra bệnh tim của hắn hay không, nàng lại không nhịn được lo lắng hỏi: “Vậy… Có thuận lợi không?”
Lông mi Thẩm Nghiên Chi khẽ run rẩy, trong đầu thoáng qua nỗi đau đớn kinh mạch đứt từng khúc khi giải độc ngày hôm qua. Vị tanh ngọt trào lên cổ họng, bị hắn lăng lẽ nuốt xuống: “Thuận lợi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tiêu Minh Chiêu gật đầu một cái.
Trong điện nhất thời yên tĩnh, chỉ còn tiếng đồng hồ nhỏ giọt.
“Bản quan…” Thẩm Nghiên Chi đột nhiên lên tiếng, giọng nói khàn đặc, “Có vài lời muốn nói riêng với công chúa, không biết thế tử có phiền không?”
Lời này của Thẩm Nghiên Chi vừa thốt ra, Thác Bạt Lẫm suýt chút nữa đã làm đổ bát thuốc trong tay Tiêu Minh Chiêu.
Hắn ta hoảng loạn chớp mắt- Cảm giác này không đúng lắm, ngày trước đều là tên này bài xích mình, địch ý tràn trề, nếu gặp phải cảnh tượng như hôm nay, đã sớm xông lên nói móc mỉa mai với mình rồi, bây giờ lại khách sáo đến thế, ngược lại giống như chính mình đang chiếm đoạt người của hắn vậy.
“Không, không phiền!” Thác Bạt Lẫm vội vàng xua tay, động tác quá mạnh làm động đến vết thương, đau đến nhe răng. Hắn ta cao giọng gọi ra ngoài cửa: “Trúc Hương! Vào đây hầu hạ dùng thuốc!”
Một thị nữ mặc áo sam xanh lục bước vào, thấy Thác Bạt Lẫm ra hiệu cho nàng ấy đến hầu hạ, Thẩm Nghiên Chi liền xoay người đi ra ngoài.
Thấy vậy, Tiêu Minh Chiêu nhẹ nhàng đặt bát thuốc lên bàn, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại hơi ấm của thang thuốc.
Khi nàng đứng dậy, vạt váy quét qua chiếc kỷ nhỏ bên giường, làm đổ chén lưu ly đựng mứt, nhưng lại hoàn toàn không hay biết.
———
Bên ngoài điện, trong vườn mai.
Dưới gốc cây mai, Thẩm Nghiên Chi đứng đó, ánh trăng kéo bóng hắn thật dài. Hắn đưa tay ra hứng lấy một cánh hoa mai đang rơi, khi đầu ngón tay nghiền nát, hắn đột nhiên nhớ lại lúc ở Đông Lăng, ám vệ hắn phái đến báo cáo, giọng nói vẫn còn văng vẳng bên tai- Công chúa cùng thế tử dự yến trong rừng mai, thế tử tự tay cài hoa cho công chúa…
Gió lạnh cuốn theo những cánh mai tàn lướt qua ống tay áo hắn, hắn ngước mắt nhìn Tiêu Minh Chiêu bên cạnh. Chiếc trâm cài bằng gỗ hải đường do chính tay hắn điêu khắc trên tóc nàng đã không còn nữa, thay vào đó là cây trâm bạc quấn hoa do thợ thủ công Bắc Cảnh chế tác, lấp lánh thứ ánh sáng lạnh lẽo đến nhức mắt dưới ánh trăng.
“Lúc nãy ta…”
“Đến Bắc Cảnh… Đã mấy tháng rồi.”
Hai người đồng thời lên tiếng.
Tiêu Minh Chiêu dừng lại, nhìn Thẩm Nghiên Chi nói tiếp, giọng nói hắn rất nhẹ, tựa như sợ làm vỡ tan thứ gì đó, “Công chúa cảm thấy nơi đây thế nào?”
Gió đêm đột nhiên trở nên thật yên tĩnh.
Nghe vậy, Tiêu Minh Chiêu sững người, nàng đã từng nghĩ, hắn sẽ hỏi nàng ngàn vạn câu, vì sao hôm đó trên vách núi nàng lại khóc vì Thác Bạt Lẫm, cầu xin thuốc cho Thác Bạt Lẫm, vì sao nàng không trả lời câu hỏi của hắn ngày hôm đó, vì sao hôm nay lại đích thân đút thuốc cho Thác Bạt Lẫm…
Tất cả những câu hỏi đó nàng đều đã nghĩ qua, nhưng, duy chỉ không có câu này.
“Cũng tốt.” Nhất thời nàng không biết phải nói sao, theo phản xạ đáp lời.
Thẩm Nghiên Chi đột nhiên tiến về phía nàng hai bước, đế giày nghiền nát mấy cánh hoa mai rơi.
Khi hắn giơ tay lên, mùi trầm thủy hương trong tay áo hòa cùng mùi máu tanh nhàn nhạt.
“Có hoa rơi.” Đầu ngón tay hắn run rẩy lướt qua thái dương nàng, ngắt đi một cánh mai đẫm sương đêm.
Động tác này quá đỗi quen thuộc, nhưng đầu ngón tay lại vô tình lướt qua d** tai nàng, lạnh lẽo đến mức khiến nàng rùng mình.
Mùi máu tanh quá nồng, Tiêu Minh Chiêu đưa tay định níu lấy tay áo hắn, lại không ngờ hắn rút tay về quá nhanh, trong lúc tay áo rộng tung bay, tay Tiêu Minh Chiêu đã dừng lại giữa không trung.
Gió đêm cuốn theo mùi máu tanh tan đi, Tiêu Minh Chiêu không nhịn được hỏi: “Chàng bị thương sao?”
Hắn quay mặt đi, yết hầu trượt lên trượt xuống vài lần, không lên tiếng.
Tiêu Minh Chiêu không nói thêm gì nữa, nếu hắn muốn nói, tự nhiên sẽ cho nàng biết, nếu hắn không muốn, e rằng nàng ngay cả tư cách xem cũng không có.
Nghĩ lại cũng thật nực cười, nếu là trước đây, nàng đã sớm vừa không màng đến ánh mắt của hắn mà kéo tay áo hắn ra, vừa hùng hổ lầm bầm mắng hắn không biết quý trọng thân thể mình.
Không biết từ lúc nào, nàng lại luôn lo lắng những hành vi l* m*ng của mình sẽ khiến hắn không vui, bắt đầu có chút thu liễm tính công chúa của mình.
Ánh trăng như nước đổ xuống, phác họa nên góc nghiêng khuôn mặt thanh tuyệt của nam tử trước mặt. Làn da trắng bệch dưới ánh sáng lạnh lẽo gần như trong suốt, bóng đổ của hàng mi dài không che giấu được những tia sáng vỡ vụn nơi đáy mắt.
Trong rừng mai, tiếng lá xào xạc, không biết đã qua bao lâu, Thẩm Nghiên Chi mới khàn giọng lên tiếng:
“Ba ngày sau, ta sẽ trở về Đông Lăng.”
Câu nói này như một lưỡi dao băng đâm vào trái tim Tiêu Minh Chiêu.
Gần như theo phản xạ, nàng đột nhiên nắm lấy tay áo Thẩm Nghiên Chi, đầu ngón tay chạm phải vết máu sẫm màu trên tay áo: “Sao lại đột ngột như vậy? Có phải hoàng huynh muốn chàng về không?” Giọng nói đột nhiên ngừng bặt- Nàng nhìn thấy giọt lệ treo trên hàng mi hắn.
Gió đêm cuốn theo những cánh mai tàn lướt qua giữa hai người, yết hầu Thẩm Nghiên Chi trượt lên xuống vài lần.
“Chàng vừa mới giải độc xong, cơ thể còn rất yếu, không thể đi đường xa mệt nhọc, ta sẽ viết thư cho hoàng huynh, để chàng…”
“Không cần phiền đến người.” Hắn cất lên thứ giọng nói cay đắng, ngắt lời nàng.
Sự quan tâm tha thiết của nàng tựa như ngọn lửa thiêu đốt trái tim hắn đau nhói.
Tiêu Minh Chiêu từ từ buông tay ra.
“Ừm.” Nàng nghe thấy tiếng đáp lại khô khốc của chính mình.
Thẩm Nghiên Chi đột nhiên xoay người đối mặt với nàng. Dưới ánh trăng, đuôi mắt hắn ửng đỏ, tựa như muốn khắc sâu dáng vẻ của nàng vào hồn phách: “Chiêu Chiêu…” Giọng nói khàn đến lạc điệu, “…Có bằng lòng cùng ta trở về không?”
Tiêu Minh Chiêu sững người, câu hỏi này quá đột ngột, nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Thác Bạt Lẫm vì nàng mà thập tử nhất sinh, vẫn còn đang dưỡng thương, Minh Nguyệt oan uổng bỏ mạng, nàng cũng chưa làm rõ chân tướng…
Trong gió, những cành mai xào xạc, từ xa vọng lại tiếng cung nhân gọi tìm công chúa.
Tiêu Minh Chiêu há miệng, lại thấy Thẩm Nghiên Chi đã lùi về sau nửa bước, áo choàng lớn màu huyền quét rơi cả một nền hoa mai.
Cái lùi bước của hắn như một con dao cùn, chặt đứt hơi ấm cuối cùng giữa hai người.
Hắn rũ mắt, bật ra một tiếng cười khẽ.
“Chiêu Chiêu, bảo trọng.”
Bốn chữ này gần như đã rút cạn toàn bộ sức lực của hắn.
Mùi máu tanh trào lên cổ họng bị hắn gắng sức đè xuống, lúc xoay người, áo choàng lớn màu huyền quét qua vạt váy nàng, cuốn theo mấy cánh hoa dính máu.

Bình Luận (0)
Comment