Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 74

Gió bắc cuốn theo lá khô đập vào song cửa, bộ trung y mỏng manh của Thẩm Nghiên Chi bị gió thổi ép sát vào người.
Hắn tựa vào cột hành lang, ánh mắt từng tấc từng tấc nghiền qua sân viện…
Trên cây hoa quế kia vẫn còn sót lại vài đóa hoa tàn, trong thoáng chốc lại thấy bóng thiếu nữ nhón chân bẻ cành, quế vàng rơi đầy trên vai nàng.
Bên bàn đá dường như vẫn còn vương vấn hơi ấm từ những ngón tay nàng quấn lấy sợi tóc hắn.
Trên tấm giấy dán cửa sổ của gian bếp nhỏ, phảng phất còn in bóng hình nàng đêm đó tay chân luống cuống nấu canh.
“Đại nhân mặc ít vậy?” Thục Hồng ôm bọc đồ đi qua, đột nhiên quay trở lại.
Nàng ấy nhìn chằm chằm vào sắc mặt trắng như giấy của chủ tử, nhanh chân vào nhà lấy ra chiếc áo bào gấm màu mực: “Ngài thử xem, vai phải đã sửa hẹp lại rồi.”
Khi Thẩm Nghiên Chi khoác áo, hoa văn trúc xanh trên tay áo lướt qua vết cắn chưa lành trên cổ tay- Đó là dấu vết hắn tự làm mình bị thương khi đau đớn tột cùng lúc giải độc. Đầu ngón tay hắn dừng lại trên vạt áo: “Vừa vặn.”
Thục Hồng cúi đầu giúp hắn thắt đai lưng, đột nhiên nghe thấy tiếng xe ngựa ngoài cửa. Nàng ấy cùng Thục Cẩm trao đổi ánh mắt, nhỏ giọng hỏi: “Chẳng phải đã nói ngày mai mới đi sao? Sao đại nhân đột nhiên thay đổi chủ ý, đi sớm hơn vậy?”
“Ta cũng không biết, hai ngày trước đại nhân có vào cung tìm công chúa, có lẽ là…” Thục Cẩm liếc nhìn bóng lưng chủ tử, giọng nói càng hạ thấp hơn, “Công chúa…”
“Đồ đạc đã thu dọn xong chưa?” Thẩm Nghiên Chi đột nhiên lên tiếng khiến hai người giật mình.
Thục Hồng vội vàng đáp: “Đều đã thu dọn xong cả rồi!” Sau đó lại cố ý cao giọng nói với Thục Cẩm: “Thục Cẩm, đừng quên mang theo cung của Minh Nguyệt nhé!”
“Dây cung đã đứt, ta mang vào cung nhờ Thác Bạt công chúa tìm thợ giúp sửa rồi.” Thục Cẩm liếc trộm sắc mặt chủ tử, “Biết đâu hai ngày nữa là sửa xong… Đại nhân, hay là chờ thêm một chút?”
Thẩm Nghiên Chi nhìn mấy đóa hoa cuối cùng sắp rơi trên cây quế, đột nhiên ho dữ dội: “Vết thương của Huyễn Tung vẫn chưa lành, để hắn khởi hành muộn vài ngày, mang cung của Minh Nguyệt về Đông Lăng.”
“Vâng.” Thục Cẩm và Thục Hồng nhìn nhau, mặt mày ngơ ngác.
Gió đột nhiên trở nên thật yên tĩnh. Thẩm Nghiên Chi nhìn ra cổng viện trống không, chuông đồng dưới mái hiên kêu leng keng, làm kinh động một bầy quạ lạnh.
———
Toàn bộ vườn mai lã chã rơi, dưới tán mai, cánh hoa bay lả tả như tuyết.
Giữa rừng mai là một đài hoa rộng ba mươi trượng, vạn đóa hồng mai mới hái được xếp thành chữ “Chiêu” của Đông Lăng, xung quanh là băng tinh lan đặc trưng của Bắc Cảnh.
Giữa đài hoa, Thác Bạt Lẫm đứng đó, những sợi chỉ bạc trên áo bào gấm lấp lánh dưới ánh mặt trời tựa tinh hà.
Hắn ta đã thay một bộ áo bào gấm trang trọng, đầu ngón tay căng thẳng miết nhẹ lên tay áo, ánh mắt nóng rực nhìn Tiêu Minh Chiêu đang bước tới.
“Ngươi cho người đưa ta đến đây, rốt cuộc là muốn làm gì?” Đôi hài thêu của Tiêu Minh Chiêu rơi vào những cánh hoa mềm mại, làm kinh động mấy con bướm ngọc ẩn mình trong hoa.
“A Chiêu.” Hắn ta hít một hơi thật sâu, quỳ một gối xuống, hai tay dâng lên một cây trâm vàng nạm đá quý màu xanh băng.
Đầu trâm hình con sói tuyết được điêu khắc từ đá quý màu xanh băng trông sống động như thật, miệng ngậm một viên đông châu tròn trịa.
“Ngươi đây là…” Tiêu Minh Chiêu kinh ngạc lùi lại nửa bước, đôi hài thêu nghiền nát mấy cánh hoa mai rơi.
“Tín vật của thế tử phi Bắc Cảnh.” Thác Bạt Lẫm ngẩng đầu nhìn nàng, yết hầu trượt lên xuống, “Đeo nó lên, thì…”
“A Lẫm.” Nàng ngắt lời hắn ta, giọng nói nhẹ như tiếng thở dài, “Xin lỗi.” Ba chữ này hòa cùng hương mai bay đi.
Nụ cười của Thác Bạt Lẫm đông cứng trên mặt, hắn ta có chút cay đắng nói: “A Chiêu thật không nể mặt chút nào, ta đã cho người bày trí suốt hai ngày trời đấy.”
“Xin lỗi.” Nàng lặp lại một lần nữa.
Thác Bạt Lẫm nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên hỏi: “Có phải vì Thẩm Nghiên Chi không?”
Tiêu Minh Chiêu im lặng.
“Hắn đã giết người ngươi quan tâm, ngươi vẫn chọn hắn sao?”
Nàng ngẩng đầu lên, trong mắt ngấn nước long lanh: “Cho dù ta vẫn chưa làm rõ chân tướng… Nhưng ta cũng không thể buông bỏ hắn.”
Đốt ngón tay của Thác Bạt Lẫm hơi trắng bệch: “Có phải cho dù hắn đã làm gì, ngươi cũng sẽ chỉ chọn hắn không?”
“…Xin lỗi.”
Thác Bạt Lẫm khẽ nhắm mắt lại, khi mở ra một lần nữa, nỗi cay đắng trong đáy mắt đã hóa thành sự thanh thản.
“Thôi vậy.” Hắn ta cười khẽ một tiếng, “Muốn ngươi đến đây không phải để nói xin lỗi với ta đâu.”
Hắn ta giơ tay lên, đưa cây trâm vàng đến trước mặt nàng: “Ta vẫn chưa nói hết- Cây trâm này có thể thống lĩnh ba vạn thiết kỵ Bắc Cảnh, sau này nếu ngươi cần, cứ dùng vật này là có thể điều động binh lực của Bắc Cảnh.”
Hắn ta ngừng lại một chút, giọng nói nhỏ đi: “Cứ xem như là… Tín vật của một người bạn, ngươi nhận lấy đi.”
Tiêu Minh Chiêu do dự một lúc, cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy.
Cây trâm cầm trên tay lạnh buốt, nặng trịch, phảng phất như mang theo quá nhiều sức nặng không thể nói thành lời.
“Cảm ơn A Lẫm.” Nói xong, nàng liền xoay người rời đi.
Vừa đi chưa được hai bước, Tiêu Minh Chiêu đột nhiên nhớ ra điều gì đó!!
Trên Đoạn Tình Nhai, Thẩm Nghiên Chi hốc mắt đỏ hoe hỏi nàng: “Bất kể hắn ta nói gì… Cũng đều đồng ý với hắn ta sao?”
!!!
Nàng đột nhiên xoay người lại!
“Vậy nên, ngươi nói sau một tháng có lời quan trọng muốn nói với ta, là chỉ chuyện hôm nay sao???” Tiêu Minh Chiêu bước nhanh đến, giọng nói run rẩy hỏi.
Thác Bạt Lẫm có chút khó hiểu, gật đầu.
“Vậy trước đó, còn ai biết ngươi sẽ nói với ta những lời này?” Giọng điệu nàng vô cùng gấp gáp, tốc độ rất nhanh.
“Ngoài ta ra, còn có Di muội.” Thác Bạt Lẫm nói, sau đó bổ sung một câu: “Nhưng ngươi cũng biết, từ trước đến nay Di muội khuỷu tay toàn hướng ra ngoài, muội ấy có nói cho Thẩm Nghiên Chi hay Thục Cẩm hay không cũng không chắc… Sao vậy, có phải đã xảy ra…”
Thác Bạt Lẫm còn chưa dứt lời, bóng dáng của Tiêu Minh Chiêu đã sớm biến mất.
Tiêu Minh Chiêu xông ra khỏi cổng viện, chạy như bay.
Nàng phải đến Nam viện!
Nàng phải đi gặp Thẩm Nghiên Chi!
Trên con đường trong cung, cung nhân bị nàng va phải loạng choạng, thang thuốc trong tay dược đồng “xoảng” một tiếng đổ lên vạt váy nàng, thứ nước thuốc màu nâu loang ra, giống hệt như máu.
Nhưng nàng không để tâm đến những điều này, bước chân không ngừng, tim đập như sấm.
Nàng loạng choạng xông qua dãy hành lang, tại khúc quanh đột nhiên va phải một người mặc áo bào xanh, những tờ đơn thuốc trong tay thái y bay tứ tung.
“Công chúa thứ tội!” Lão thái y vội vàng đi nhặt những tờ giấy thuốc rơi.
“Không sao…” Tiêu Minh Chiêu đang định rời đi, bỗng nhiên nghe lão thái y nghiêm giọng nói với dược đồng phía sau: “Sao có thể hồ đồ để thế tử ra ngoài hóng gió! Định Phách Hoàn chỉ có một viên, khó khăn lắm mới nhặt về được một mạng, nếu còn tự ý ra khỏi tẩm điện hóng gió…”
“Đứng lại!” Tiêu Minh Chiêu đột nhiên níu lấy tay áo thái y, trâm cài trên tóc rơi xuống đất vỡ tan, “Cái gì gọi là… Chỉ có một viên?”
Chòm râu của lão thái y run lên dữ dội: “Công chúa không biết sao? Viên Định Phách Hoàn đó…”
“Nói cho rõ!” Đầu ngón tay nàng bấm sâu vào cánh tay thái y.
“Định Phách Hoàn, là do người sáng tạo ra thuốc giải Băng Long Thảo đặc chế để giảm bớt cơn đau do hai loại thuốc giải tương khắc gây ra… Bí phương đã sớm thất truyền, những viên còn lại cũng chỉ có vài viên…” Lão thái y bị sự điên cuồng trong mắt nàng dọa sợ.
Giọng nói Tiêu Minh Chiêu run rẩy, đầu ngón tay đang níu lấy thái y cũng run lên: “Còn gì nữa?”
“Thuốc này có hiệu quả cầm máu giảm đau rất tốt, có thể củng cố khí tức, cho nên thế tử mới nhặt về được…”
“Nếu không dùng thuốc này mà trực tiếp Băng Long Thảo thứ hai để giải độc, thì sẽ thế nào?” Tiêu Minh Chiêu gấp gáp ngắt lời thái y.
“Nếu không có thuốc này điều hòa, khi uống Băng Long Thảo thứ hai, sẽ đau như vạn kiến cắn tim, kinh mạch nghịch hành, sống không bằng chết.”
Vạn kiến cắn tim, sống không bằng chết.
“Ầm” một tiếng, trong đầu Tiêu Minh Chiêu dường như có thứ gì đó vỡ tan.
Nàng loạng choạng một cái, đồng tử co rút dữ dội, bên tai ong ong, phảng phất như có một con dao cùn đang hung hăng khoét vào tim.
Vậy nên ngày đó, Thẩm Nghiên Chi đã đưa thuốc cho Thác Bạt Lẫm.
Thứ hắn nhường đi, không phải là thuốc, mà là nửa cái mạng sống bị khoét ra một cách đau đớn.
Nàng đột nhiên nhớ lại trên Đoạn Tình Nhai, khi hắn cúi người đút thuốc cho Thác Bạt Lẫm, đầu ngón tay hắn run rẩy.
Nhớ lại hắn đã hỏi nàng: “Nếu hôm nay người nằm đây là ta, Chiêu Chiêu cũng sẽ cầu xin người khác cứu ta như vậy sao?”
Hắn ngấn lệ hỏi nàng: “Hay là… Chiêu Chiêu cảm thấy ta lòng lang dạ sói… Chết không đáng tiếc?”
Thẩm Nghiên Chi, chàng là tên khốn!
Phía sau, cổng cung ầm ầm mở toang, Tiêu Minh Chiêu thúc ngựa xông ra đường lớn, móng sắt ngựa đập trên nền đá xanh tóe ra một chuỗi tia lửa.
Gió lốc xé toạc búi tóc rối bời của nàng, bộ diêu vàng không biết đã rơi tự lúc nào.
“Thẩm Nghiên Chi—”
Tiếng gọi này nghẹn lại trong cổ họng, hóa thành hơi thở mang vị gỉ sắt giữa môi răng.
Nàng siết chặt dây cương, trước mắt hiện lên dáng vẻ bình thản của người đó khi nói với nàng rằng hắn phải về Đông Lăng.
Roi ngựa quất ra vết máu nàng cũng không hề hay biết.
Đồ ngốc!
Ai cho phép chàng… Tự mình quyết định…
Ai cho phép chàng… Một mình gánh chịu tất cả…

Bình Luận (0)
Comment