Tại biệt viện Nam Giao.
Những cành cây khô gào thét dưới mái hiên, sỏi cát bị cuốn lên đập vào tấm giấy dán cửa sổ.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Cổng viện bị gõ dồn dập, lực mạnh đến mức dường như muốn làm vỡ nát cả tấm cửa.
Thục Cẩm và Thục Hồng đang thu dọn hành lý chuẩn bị khởi hành bèn đưa mắt nhìn nhau, đáy mắt vừa dấy lên một tia vui mừng- Là công chúa điện hạ đến!!
Nhưng ngay sau đó, tiếng gõ cửa đột nhiên trở nên dữ dội, gần như là đang đập phá cửa.
Ngón tay Thục Cẩm vừa đặt lên then cửa, bỗng cảm thấy không ổn, đột ngột quay đầu nhìn về phía Thẩm Nghiên Chi.
Nam nhân đang ngồi trước bàn đá uống trà, lúc này đầu ngón tay khựng lại, hắn chậm rãi ngước mắt lên, đáy mắt hàn ý lạnh lẽo.
“Không ổn rồi.” Thục Hồng khẽ nói, thanh Tàn Hồng Kiếm đã lặng lẽ ra khỏi vỏ, “Không phải người của chúng ta.”
Thẩm Nghiên Chi không nói, chỉ nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay lên bàn.
“Cạch.”
Khoảnh khắc đáy chén chạm vào mặt bàn, bên ngoài viện truyền đến một tiếng cười âm lạnh:
“Thẩm đại nhân, vẫn khỏe chứ.”
Là Ô Kiêu!
Đồng tử Thục Cẩm co rút lại, đột nhiên lùi về phía sau.
Gần như cùng lúc, một tiếng “ầm” vang lên, cổng viện bị thô bạo đá văng ra!
Mấy chục tên mặc áo đen cầm đao ùa vào, trong nháy mắt đã vây kín sân viện.
Gió ở Nam viện cuốn theo mùi máu tanh thổi vào, ống tay áo phải trống không của Ô Kiêu bị thổi bay phần phật.
Khi hắn ta nhấc chân bước qua ngạch cửa, chiếc giày sắt cố tình gõ mạnh lên nền đá xanh, băng gạc nhuốm máu quấn quanh cổ tay bị chặt đứt kia, rõ ràng là loại vải băng chuyên dụng của Huyền Giáp Vệ để trị thương.
“Thẩm đại nhân có biết cánh tay này của ta đã mất ở đâu không?” Trong con mắt độc nhất của Ô Kiêu tẩm đầy độc dược, hắn ta đột nhiên ném ra một tấm lệnh bài Huyền Giáp Sứ dính đầy máu, “Dưới ba ngàn thước đáy Đoạn Tình Nhai, bái ban cho vị ám vệ tên Huyễn Ảnh của ngài đấy!”
Tấm lệnh bài “loảng xoảng” rơi xuống bên chân Thẩm Nghiên Chi, mặt sau khắc ba vết kiếm mới- Đó là ám hiệu độc nhất của Huyễn Ảnh.
Đồng tử Thục Hồng co rút lại, thanh Tàn Hồng Kiếm “keng” một tiếng ra khỏi vỏ nửa tấc.
Gió ở Nam viện đột nhiên ngừng lại, không khí ngưng đọng đến mức có thể nghe thấy tiếng máu rơi xuống đất.
Ô Kiêu nhếch miệng, để lộ hàm răng trắng ởn: “Tiếc thật, ngày đó nếu Thác Bạt Lẫm chết ở Đoạn Tình Nhai…” Hắn ta lắc lắc cơ quan trên cánh tay sắt, “Vũ Văn đại nhân đã có thể trực tiếp cầm thi thể của Huyễn Ảnh, cáo thị thiên hạ là do ngươi, Thẩm Nghiên Chi, đã chỉ thị, ám sát thế tử Bắc cảnh.”
Đốt ngón tay Thẩm Nghiên Chi siết đến trắng bệch, vết trà trên bàn đá không biết từ lúc nào đã loang ra thành hình một dấu tay máu.
“Nhưng ai bảo Thẩm đại nhân lòng dạ mềm yếu, đã cứu thế tử một mạng, bây giờ thế tử được cứu sống…” Ô Kiêu đột nhiên tung một cước đá văng chiếc lư hương bên cạnh, tro bụi bay mù mịt, “Sẽ phải tốn chút công sức rồi.”
“Các ngươi đã dùng hình với Huyễn Ảnh?” Giọng Thẩm Nghiên Chi nhẹ tựa lưỡi dao mỏng tẩm độc.
“Bảy mươi hai loại hình phạt đã tra tấn qua hai lượt.” Trong con mắt độc nhất của Ô Kiêu lóe lên ánh sáng hưng phấn, “Xương cốt của thủ hạ ngài cứng thật đấy- Giống hệt nha đầu Minh Nguyệt, đến chết cũng không chịu nói nửa lời bất lợi cho ngài.”
“Rầm!”
Chén trà trong lòng bàn tay Thẩm Nghiên Chi nổ tung thành bột mịn, những mảnh sứ vỡ tan, vương vãi khắp bàn đá.
Hắn chậm rãi đứng dậy, hoa văn trúc trên quan bào màu huyền nổi lên ánh sáng lạnh lẽo trong gió, “Ngươi hôm nay đến đây để bàn điều kiện thả người?” Khi ngước mắt lên, những tia máu trong đáy mắt chằng chịt như mạng nhện.
Ô Kiêu phá lên cười lớn, trong tiếng cười đột nhiên xen lẫn một tia điên cuồng: “Thả người?” Hắn ta đột ngột xé toạc vạt áo, để lộ một vết sẹo đao mới toanh trên ngực: “Sáng nay Huyễn Ảnh đã cắn đứt lưỡi của mình, dùng xương vỡ đâm xuyên qua tim ta, cũng may lão tử đã lắp Nam Chiếu kim ti cổ!”
Độc nhãn của Ô Kiêu lướt qua mu bàn tay nổi đầy gân xanh của Thẩm Nghiên Chi, ý cười trên môi càng thêm đậm: “Vũ Văn đại nhân nói, nếu người đã chết rồi, chúng ta chỉ đành thay đổi kế hoạch một chút.”
Đầu ngón tay hắn ta mân mê một chiếc phi tiêu ám khí của Huyền Giáp Vệ còn vương máu, rồi nhếch mép cười: “Phải rồi, ta suýt nữa quên mất, Vũ Văn đại nhân có nhờ ta gửi lời hỏi thăm đến ngài.”
Hắn ta nghiêng đầu, giọng điệu khinh bạc: “Tiện thể… Tiễn ngài một đoạn đường.”
Lời vừa dứt, Ô Kiêu đã giơ tay vung lên, đám cung thủ mai phục trên đầu tường đồng loạt bắn tên!
“Vèo vèo vèo!”
Trong khoảnh khắc mũi tên xé gió lao tới, Tàn Hồng Kiếm của Thục Hồng đã tuốt khỏi vỏ tựa rồng ngâm, giữa lúc tay áo xanh tung bay đã chém rụng bảy mũi tên.
Nàng ấy đá văng chiếc ghế đá chắn trước người Thẩm Nghiên Chi, hai tiếng “keng keng” lại vang lên, gạt phăng thêm hai mũi ám tiễn.
“Chỉ bằng các ngươi?” Thục Hồng cười nhạo, mũi kiếm nhỏ máu, “Cũng xứng động đến đại nhân nhà ta sao?!”
Trong độc nhãn của Ô Kiêu loé lên một tia hung ác, hắn ta đột nhiên vung tay: “Bắn tên! Lại gần vây giết! Không chừa một mống!”
Trong chớp mắt, mưa tên lại trút xuống!
Thục Hồng múa Tàn Hồng Kiếm tạo thành một vùng sáng xanh, tiếng “đinh đinh đang đang” gạt đi vô số mũi tên, nhưng vẫn có những mũi tên lọt lưới bay thẳng về phía Thẩm Nghiên Chi.
Thân hình của hắn nhanh như điện, thanh đoản đao trong lòng bàn tay lật bay, hàn quang loé lên, ba mũi tên nhắm thẳng vào yết hầu đã bị chém rụng xuống đất.
Thế nhưng mũi tên thứ tư lại “phập” một tiếng xuyên thấu vai phải của hắn, máu tươi trong nháy mắt đã thấm đẫm huyền y.
Trong khoảnh khắc mũi tên kia xuyên qua vai phải, từ đôi môi trắng bệch của hắn bật ra một tiếng hừ khẽ, mồ hôi lạnh lập tức thấm ướt thái dương. Thân thể vừa mới giải độc xong vốn đã suy yếu, giờ đây cơn đau dữ dội như thuỷ triều cuồn cuộn cuốn lấy tứ chi bách hài, trước mắt hắn dần dần biến thành màu đen.
Hắn quỳ một gối xuống đất, tay trái gắt gao chống lên phiến đá xanh, các đốt ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch. Máu từ vai phải men theo quan bào màu đen huyền uốn lượn chảy xuống, loang ra một vệt sẫm màu trên phiến đá.
“Đại nhân!” Thục Hồng thất thanh kêu lên.
Thẩm Nghiên Chi lại đột nhiên ngước mắt lên, đáy mắt ngập tràn sắc đỏ cuộn trào.
Thục Hồng thoáng thấy vệt máu, sát khí trong mắt tăng vọt, Tàn Hồng Kiếm đột nhiên rung lên ong ong rồi loé lên ánh đỏ: “Xem ra phải dạy cho các ngươi biết thế nào gọi là…”
Kiếm phong lướt qua đâu, ba cái đầu người bay vút lên trời!
“Thanh Sương Kiếm Pháp!”
Lời còn chưa dứt, thân hình nàng ấy đã lướt đi tựa ma quỷ. Lưỡi kiếm đi qua, sương khí ngưng tụ giữa không trung, ba đạo kiếm khí màu xanh quét ngang theo hình quạt, năm tên hắc y nhân ở hàng đầu tiên còn chưa kịp giơ đao, yết hầu đã đồng loạt bung ra những vệt máu!
Sắc mặt Ô Kiêu đột nhiên thay đổi, hắn ta vội lùi lại ba bước: “Kết trận! Mau kết…”
Chữ “trận” còn chưa kịp thốt ra, Thục Hồng đã xoay người lao vào giữa đám địch. Kiếm quang như tuyết, mỗi một chiêu đều mang theo hàn khí thấu xương, ép ngọn lửa trong phạm vi ba trượng phải lụi đi ba phần.
Một tên hắc y nhân dùng song câu vừa xông tới, đã bị nàng ấy một kiếm hất văng binh khí, trở tay chém bay nửa cái đầu!
Ở phía bên kia, Thục Cẩm múa đôi kiếm giao nhau, dệt thành một lưới kiếm dày đặc không kẽ hở quanh người Thẩm Nghiên Chi. Thấy lại có ba tên sát thủ từ bên hông đánh lén hắn, nàng ấy đột nhiên lật cổ tay áo…
“Vút! Vút! Vút!”
Ba mũi tụ tiễn xé gió bay ra, găm chính xác vào giữa mi tâm của bọn sát thủ! Thi thể chúng vẫn giữ nguyên tư thế lao tới, lảo đảo thêm hai bước rồi mới đổ rầm xuống đất.
“Đại nhân cố gắng lên!” Thục Cẩm tựa lưng vào Thẩm Nghiên Chi, giọng nói run rẩy. Nàng ấy có thể cảm nhận được hơi thở của người phía sau ngày một nặng nề, máu nóng đã thấm ướt cả vạt áo sau lưng mình.
Thẩm Nghiên Chi gắng gượng đứng dậy, ngón tay nhuốm máu lần nữa nắm chặt thanh đoản đao: “Đừng ham chiến, mau rút lui.”
Thục Hồng còn chưa kịp th* d*c, ngoài tường viện lại có thêm hơn mười tên sát thủ trèo vào. Thi thể dưới chân đã chất thành núi, nhưng kẻ địch lại như thuỷ triều cuồn cuộn không dứt kéo đến.
“Chết tiệt!” Thục Hồng một cước đá văng kẻ địch đang lao tới, Tàn Hồng Kiếm đã bị mẻ lưỡi. Nàng ấy thở hổn hển, “Rốt cuộc chúng đã mai phục bao nhiêu người?”
Tụ tiễn trong tay áo Thục Cẩm đã bắn hết từ lâu, cánh tay trái có một vết đao sâu đến thấy xương. Nàng ấy cắn răng xé vạt áo băng bó vết thương, giọng nói khàn đặc: “Đại nhân, chúng ta…”
Lời còn chưa dứt, lại có năm thanh trường đao cùng lúc chém về phía Thẩm Nghiên Chi!
“Keng!”
Song kiếm của Thục Cẩm đỡ được ba thanh, nhưng lại bị chấn đến gan bàn tay nứt toác. Hai thanh còn lại mắt thấy sắp chém trúng lưng Thẩm Nghiên Chi
“Cút ngay!”
Thục Hồng đột nhiên vùng lên, dùng thân mình húc văng hai tên sát thủ kia. Bản thân nàng ấy bị một đao chém qua eo và bụng, máu tươi trong nháy mắt thấm đẫm nửa vạt váy.
Ô Kiêu đứng sau đám đông cười gằn: “Tiếp tục lên! Có hao tổn cũng phải hao chết bọn chúng!”
Không lâu sau, Thục Hồng và Thục Cẩm đã lưng tựa lưng bảo vệ Thẩm Nghiên Chi, hơi thở của cả hai đã trở nên dồn dập. Ánh sáng xanh trên Tàn Hồng Kiếm của Thục Hồng dần dần ảm đạm, máu từ gan bàn tay bị chấn rách nhỏ giọt theo chuôi kiếm, máu ở eo bụng vẫn không ngừng tuôn ra; máu từ cánh tay trái của Thục Cẩm đã loang thành một mảng đỏ sẫm trên chiếc áo màu tím nhạt.
Ô Kiêu l**m vệt máu trên khóe môi, trong độc nhãn loé lên vẻ độc ác như đã nắm chắc phần thắng: “Dù cho ngươi có hai đại Huyền Giáp Vệ hộ thân, nhưng sức người cũng có lúc cạn kiệt…” Hắn ta vung tay, mấy chục tên hắc y nhân lại lần nữa áp sát, “Ta muốn xem xem, các ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu?”
Thẩm Nghiên Chi đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, vết tên trên vai vẫn đang rỉ máu, nhưng ánh mắt của hắn lại tựa như một con dao găm tẩm độc ghim chặt trên mặt Ô Kiêu.
Đôi mắt đó…
Ô Kiêu chưa từng thấy qua ánh mắt như vậy.
Trong con ngươi đen kịt cuộn trào sát ý ngút trời, tựa như ác quỷ bò ra từ địa ngục, hận không thể ăn tươi nuốt sống, uống máu kẻ thù. Rõ ràng không nói một lời nào, nhưng ánh mắt ấy lại như có thực thể, đè nén khiến người ta không thở nổi.
Ô Kiêu bị nhìn đến sống lưng phát lạnh, cố gắng gượng cười gằn: “Thẩm đại nhân, đừng chống cự vô ích nữa, để ta đỡ tốn chút công sức, ngày sau còn đốt cho ngài thêm ít giấy tiền.”
Các đốt ngón tay Thẩm Nghiên Chi siết chặt đến trắng bệch, nhưng sau đó hắn lại đột nhiên cười lạnh: “Vũ Văn Liệt vội vã như vậy, không sợ ta chết ở Bắc Cảnh, Đông Lăng sẽ tìm các ngươi gây phiền phức sao?”
“Phiền phức?” Ô Kiêu giống như nghe thấy chuyện gì buồn cười, “Vũ Văn đại nhân nói rồi, ngài là ‘dạy dỗ thuộc hạ không nghiêm, sợ tội tự sát’.”
“Ha.” Thẩm Nghiên Chi vịn vai phải, ho ra một ngụm máu bọt, “Ngỗ tác của Bắc Cảnh và Đông Lăng, lẽ nào chỉ để trưng cho đẹp thôi sao?”
Ô Kiêu cười gằn: “Ngỗ tác? Ha ha ha ha, cũng phải xem bọn họ có cơ hội nghiệm thi Thẩm đại nhân hay không đã.”
Hắn ta đột nhiên giơ tay…
“Đốt!”
Đám cung thủ mai phục ngoài tường lập tức châm tên lửa, dầu hỏa được vẩy ra, ngọn lửa “bùng” một tiếng bốc lên ngùn ngụt!
Trong nháy mắt, cả sân viện chìm trong biển lửa ngút trời!
Thẩm Nghiên Chi lại chậm rãi ngẩng đầu lên.
Vào khoảnh khắc đó, Ô Kiêu lại vô thức lùi về sau nửa bước…
Trên gương mặt trắng bệch của nam nhân vương đầy vết máu, sát ý cuộn trào nơi đáy mắt tựa như hàn đàm chốn cửu u.
Rõ ràng đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng ánh mắt ấy lại phảng phất như một lưỡi đao hữu hình, đâm vào da thịt người ta đến nhói đau.
Hắn đột nhiên đưa tay nắm lấy cán tên trên vai, “rắc” một tiếng bẻ gãy mũi tên. Máu tươi theo đầu ngón tay hắn nhỏ giọt xuống, bắn tung toé trên phiến đá xanh thành từng đóa hoa máu yêu dị.
“Ô Kiêu.”
Giọng nói của Thẩm Nghiên Chi rất nhẹ, lại khiến tiếng hò hét chém giết trong khắp sân viện phải ngưng bặt.
“Nếu hôm nay ta không chết,” Ngón tay nhuốm máu của hắn từ từ siết chặt chuôi đao, gằn từng chữ: “Ngày sau nhất định sẽ đích thân dẫn theo thiết kỵ Huyền Giáp, san bằng Vương thành Bắc Cảnh!”
Một cơn gió nổi lên, thổi bay lọn tóc dài nhuốm máu trước trán hắn, để lộ đôi mắt đỏ rực như máu: “Ta muốn Vũ Văn Liệt phải tận mắt nhìn thấy tộc nhân của hắn ta, từng người, từng người một, chết hết!”
“Vút, vút, vút!”
Tên lửa găm vào cột rường, lưỡi lửa điên cuồng nuốt chửng hành lang bằng gỗ. Khói đặc cuồn cuộn, sóng nhiệt bỏng rát da thịt.
Giữa làn khói đặc cuồn cuộn, Thẩm Nghiên Chi đột nhiên ho sặc ra một ngụm máu tươi, tay trái nắm chặt vạt áo trước ngực, đốt ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch, thế nhưng đôi mắt đó…
Vẫn như lưỡi đao tôi máu ghim chặt trên gương mặt Ô Kiêu.
“Đại nhân!” Thục Hồng xoay người chém rụng hai mũi tên lạc, một tay đỡ lấy thân hình đang lảo đảo của hắn.
Ánh mắt Thục Hồng vội vàng lướt quanh, đột nhiên dừng lại ở một cánh cửa nhỏ khuất nẻo trong góc sân, đó là mật đạo đào thoát mà Thẩm Nghiên Chi đã ra lệnh cho người ngầm xây dựng từ trước.
“Thục Cẩm!” Nàng ấy nghiêm nghị cất giọng, “Khinh công của ngươi tốt, ngươi đưa đại nhân đi bằng cửa sau!”
“Vậy còn ngươi thì sao?!” Giọng nói Thục Cẩm run rẩy.
“Ta cản ở phía sau!”
“Không được!” Thẩm Nghiên Chi đột nhiên nắm chặt cổ tay Thục Hồng, đáy mắt chằng chịt những tia máu dữ tợn, “Cùng đi!”
Thục Hồng mỉm cười lắc đầu: “Nếu chúng ta cùng đi, bọn chúng nhất định sẽ còn đuổi theo, chúng ta đã không còn sức để chiến đấu thêm nữa…”
“Bản quan đã nói,” Đáy mắt hắn long lên những tia máu, giọng nói ép xuống cực thấp, nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo không cho phép kháng cự: “Cùng đi.”
Yết hầu hắn trượt xuống một cái, như thể đang cố kìm nén điều gì đó rồi lại bổ sung một câu: “Đây là mệnh lệnh.”
Nàng ấy mỉm cười lắc đầu, nước mắt rơi xuống: “Đại nhân, trong Huyền Giáp Vệ… Chỉ có ta không nghe lời nhất.” Nàng ấy gỡ từng ngón tay của hắn ra, “Ngài luôn dung túng ta, lần này… Lại để ta tùy hứng một lần nữa đi.”
Nói xong, nàng ấy đột nhiên đẩy hai người về phía cửa nhỏ, trở tay “cạch” một tiếng khoá trái cửa viện lại!
Giữa biển lửa, Tàn Hồng Kiếm của nàng ấy nhuốm đầy máu, tà váy xanh bay phần phật trong sóng nhiệt.
Ô Kiêu dẫn người điên cuồng chém vào ổ khoá, nàng ấy lại ngẩng đầu cười lớn, một tay giật xuống chùm thuốc nổ đặc chế của Huyền Giáp Vệ bên hông!
“Huyền Giáp Vệ Thục Hồng—”
Ngay khoảnh khắc ngòi nổ “xèo xèo” bén lửa, nàng ấy ngoảnh đầu nhìn về phía Thẩm Nghiên Chi chạy thoát, nụ cười trên môi đầy dịu dàng.
“Hôm nay dạy cho các ngươi biết…”
“Thế nào là khí phách sắt đá của Đông Lăng!”
—
Phía xa, tiếng vó ngựa dồn dập, Thục Cẩm cắn chặt môi, máu tươi từ khoé miệng rỉ ra. Nàng ấy có thể cảm nhận được máu nóng của Thẩm Nghiên Chi sau lưng đã thấm ướt áo mình, dính nhớp trên da thịt.
“Đại nhân… Cố lên…” Giọng nói nàng ấy nghẹn ngào trong gió, gần như không thể nghe rõ.
Thẩm Nghiên Chi nhắm hờ mắt, tựa vào lưng Thục Cẩm, ý thức đã mơ hồ. Nhưng chính vào lúc này…
“Ầm!!!”
Tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến từ phía sau, sóng nhiệt suýt nữa đã hất văng cả ngựa của bọn họ. Thẩm Nghiên Chi đột nhiên mở bừng mắt, con ngươi co rút lại.
Ánh lửa ngút trời bùng lên, nhuộm đỏ nửa bầu trời đêm.
“Thục… Hồng…”
Giọng nói khàn đặc của hắn bị dư âm của vụ nổ nuốt chửng, một giọt lệ hoà cùng máu trên mặt trượt xuống, rơi trên vai Thục Cẩm.
Thục Cẩm không hề quay đầu lại.
Nàng ấy siết chặt dây cương, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, mặc cho nước mắt làm nhoà đi tầm mắt, chỉ liều mạng thúc ngựa lao về phía trước.
“Giá!”
Tiếng vó ngựa đạp nát ánh trăng trên mặt đất, lao về phía bóng tối vô định. Phía sau, ngọn lửa hung tàn đã nuốt chửng Thục Hồng vẫn đang điên cuồng bùng cháy trong gió đêm, phảng phất như sẽ không bao giờ lụi tàn…