Tiêu Minh Chiêu thúc ngựa xuyên qua con phố dài, gió đêm mang theo mùi khét lẹt táp vào mặt.
Phía trước, đám đông đang xôn xao, không ít bá tánh đang nhìn về phía ngoại ô phía nam.
“Nghe nói là biệt viện của Thủ phụ Đông Lăng...”
“Ngọn lửa đó cháy cao hơn cả tường thành...”
“Tiếng nổ ban nãy, ngói nhà ta cũng bị chấn vỡ mất ba miếng...”
Những lời nói vụn vặt lọt vào tai, trái tim Tiêu Minh Chiêu đột nhiên thắt lại, nàng túm lấy một người bán hàng gánh rong: “Nam giao đã xảy ra chuyện gì?”
Người bán hàng gánh rong bị đôi mắt đỏ ngầu của nàng doạ cho lắp bắp: “Vừa, vừa rồi ở bên đó nổ mấy tiếng như sấm, dinh thự của các quan lớn đều bị cháy sập rồi...”
Chẳng đợi người nọ nói xong, Tiêu Minh Chiêu đã vung roi phóng ngựa đi. Vết roi hằn lên da thịt, tuấn mã hí vang rẽ đám đông lao tới.
Một chiếc trâm vàng từ mái tóc rối bời của nàng rơi xuống, bị vó ngựa giẫm tan nát.
Khi nàng cuối cùng cũng xông đến trước biệt viện, đập vào mắt là những cây cột rường cháy đen vẫn còn bốc khói.
Toàn bộ sân viện đã sụp đổ chỉ còn trơ lại nửa bức tường xiêu vẹo, trên mặt đất vương vãi những mũi tên dính máu và gươm gãy.
“Thẩm... Nghiên… Chi...”
Nàng loạng choạng xuống ngựa, đôi hài thêu giẫm phải tro tàn nóng bỏng.
Tiêu Minh Chiêu xiêu vẹo xông vào đống phế tích, đôi hài thêu bị tro nóng đốt xuyên qua, nhưng nàng hoàn toàn không hay biết.
“Thẩm Nghiên Chi!”
Giọng nói nàng khàn đặc, vang vọng giữa những bức tường đổ nát cháy đen, nhưng không một lời đáp lại.
Nàng tìm kiếm như điên dại, lật tung những thanh xà gãy, bới ra đống ngói vụn cháy đen, móng tay cào vào lớp đất cháy cứng rắn, kẽ tay chẳng mấy chốc đã rỉ máu.
Nhưng nàng không dừng lại, dường như không còn cảm thấy đau đớn, chỉ một mực bới móc hết lần này đến lần khác, giống như làm vậy là có thể đào được một Thẩm Nghiên Chi bằng xương bằng thịt từ trong đống tro tàn.
“Chàng ra đây… Chàng ra đây đi mà…”
Nước mắt làm nhoè đi tầm mắt, hoà cùng tro bụi trên mặt, vạch thành hai vệt dài kinh người trên gương mặt trắng bệch của nàng. Nàng cắn chặt môi, cho đến khi nếm được vị máu tanh, nhưng vẫn không chịu dừng lại.
“Ta còn rất nhiều điều chưa nói với chàng… Sao chàng có thể…”
Giọng nói nàng ngày một nhỏ đi, cuối cùng gần như biến thành tiếng nấc nghẹn tuyệt vọng.
Nhưng động tác trên tay lại ngày càng nhanh hơn, dường như chỉ cần nhanh thêm một chút là có thể giành lại hắn từ tay tử thần.
Đột nhiên, đầu ngón tay nàng chạm phải một v*t c*ng.
Nửa miếng yêu bài Thống soái Huyền Giáp Vệ đã cháy đen, chữ “Thẩm” trên đó vẫn còn loáng thoáng nhận ra được.
“Thẩm Nghiên Chi!!!”
Tiếng hét xé lòng này đã làm kinh động bầy quạ đang đậu trên bức tường đổ.
Tiêu Minh Chiêu cảm thấy trước mắt tối sầm lại, một vị tanh ngọt dâng lên trong cổ họng.
Trong ý thức cuối cùng, nàng dường như nhìn thấy yến tiệc mùa xuân năm ấy, Thẩm Nghiên Chi cầm ô đứng dưới gốc cây hoa hạnh, mỉm cười dịu dàng với nàng nói:
“Thần, vẫn luôn ở đây đợi người.”
———
Trên sơn đạo mười dặm, gió đêm gào thét.
Thục Cẩm ghì mình trên lưng ngựa, y phục màu tím nhạt đã sớm loang lổ vết máu và bụi bẩn, tóc mai rối bời bết vào vầng trán đẫm mồ hôi. Nàng ấy một tay giữ cương, tay kia đưa ra sau dò dẫm, đầu ngón tay chạm phải hơi thở yếu ớt của nam nhân phía sau.
“Đại nhân, cố thêm một lát nữa…” Nàng ấy cắn răng, giọng nói khàn khàn, “Phượng Minh Cốc sắp đến rồi.”
Thẩm Nghiên Chi gục đầu tựa vào lưng nàng ấy, vết tên trên vai phải trông thật dữ tợn, máu tươi đã thấm đẫm toàn bộ chiếc áo đen. Họa tiết trúc xanh thêu chìm trên cổ tay áo và vạt áo đã sớm bị nhuộm thành màu đỏ sẫm- Đó là do Thục Hồng lúc sinh thời tự tay thêu, đường kim mũi chỉ tỉ mỉ, vậy mà giờ đây lại bị máu tươi nuốt chửng từng tấc một.
Gió đêm cuốn theo mùi máu tanh táp vào mặt, Thục Cẩm ra sức th*c m*nh vào bụng ngựa. Đường núi gập ghềnh, tiếng vó ngựa dồn dập như sấm, kinh động cả chim chóc đang ngủ trong rừng.
Sơn đạo chật hẹp, hai bên là vách đá dựng đứng.
Giữa lúc bụi đất bay mù mịt, Thục Cẩm ghì ngựa dừng gấp, một đám sơn phỉ đã chặn ngang giữa đường, gươm đao trong tay loé lên ánh hàn quang lạnh lẽo dưới trăng. Tên mặt sẹo cầm đầu lật qua lật lại thanh đao trong tay, nhếch mép cười: “Tiểu nương tử, để lại tiền mãi lộ!”
Ánh mắt Thục Cẩm trầm xuống, đầu ngón tay vô thức mò vào trong tay áo, nhưng chỉ chạm phải lớp vải trống rỗng- Ám tiễn đã sớm dùng hết.
Nàng ấy cắn răng, đưa tay rút chiếc trâm bạc trên đầu, lại tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay, ném xuống đất.
“Đủ chưa?” Nàng ấy lạnh lùng hỏi.
Tên mặt sẹo nhặt chiếc trâm bạc và vòng ngọc lên, nheo mắt ngắm nghía một lát, rồi chép miệng hai tiếng: “Đồ tốt đấy…” Hắn ta ngước mắt lên, ánh mắt tham lam lướt qua người Thục Cẩm, “Có điều, trên người tiểu nương tử chắc chắn còn có thứ đồ đáng tiền hơn chứ nhỉ?”
Thục Cẩm cười lạnh: “Chỉ có bấy nhiêu, muốn lấy thì lấy, không muốn thì thôi.”
Một tên sơn phỉ bên cạnh đột nhiên ghé lại gần, nhìn chằm chằm vào con bạch mã của nàng ấy, hai mắt sáng rỡ: “Đại ca, con ngựa này chính là ‘Tuyết Lý Thanh Yên’ thượng hạng đấy!”
Một tên khác ngó đầu nhìn Thẩm Nghiên Chi đang hôn mê sau lưng nàng ấy, cười nhạo: “Ối chà, tiểu nương tử, gã nam nhân này của ngươi sắp chết rồi, hay là vứt xuống vách núi, còn ngươi ở lại làm áp trại phu nhân cho bọn ta thì thế nào?”
Trong đáy mắt Thục Cẩm hàn quang chợt loé, các đốt ngón tay siết đến trắng bệch. Nàng ấy hít sâu một hơi, xoay người xuống ngựa, cẩn thận đỡ Thẩm Nghiên Chi vững vàng, để hắn nằm úp trên lưng ngựa.
“Linh Tiêu.” Nàng ấy khẽ gọi tên ngựa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua bờm nó, “Lát nữa hãy đưa ngài ấy đi.”
Bạch mã Linh Tiêu dường như hiểu được tiếng người, đôi tai khẽ động.
Thục Cẩm xoay người, trên mặt đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, tiến lại gần đám sơn phỉ vài bước: “Mấy vị đại ca, cần gì phải hung dữ như vậy? Hay là… Chúng ta nói chuyện tử tế một chút?”
Tên mặt sẹo thấy nàng ấy đột nhiên xuống nước thì phá lên cười ha hả: “Thế mới phải chứ!” Hắn ta sải bước tiến lên, đưa tay định sờ mặt nàng ấy…
Trong khoảnh khắc điện quang hoả thạch, Thục Cẩm đột nhiên giữ chặt cổ tay hắn ta, trở tay vặn một cái, tay kia đã đoạt lấy thanh đoản đao bên hông hắn ta, hàn quang loé lên, lưỡi đao đã kề trên yết hầu hắn ta!
“Tất cả Không được động đậy!” Nàng ấy nghiêm nghị quát lên.
Đám sơn phỉ kinh hãi, rối rít giơ vũ khí lên, nhưng không dám tiến tới.
Thục Cẩm khống chế tên mặt sẹo, chậm rãi lùi về phía sau, cho đến khi đến gần Linh Tiêu. Nàng ấy nghiêng đầu, thì thầm bên tai ngựa một câu: “Đi!”
Linh Tiêu hí dài một tiếng, tung vó phi nước đại!
“Bắn tên! Bắn ngựa!” Một tên trong đám sơn phỉ hét lớn.
Vô số mũi tên xé gió bay tới, thân hình Thục Cẩm nhanh như chớp, đoản đao múa lên, chặn đứng toàn bộ mũi tên! Đao quang như tuyết, soi rọi ánh mắt lạnh lùng của nàng ấy.
Linh Tiêu đã chở Thẩm Nghiên Chi lao vào sâu trong màn đêm.
Thục Cẩm từ từ đứng thẳng người, vẩy vẩy cổ tay đã tê rần, nhìn chằm chằm vào đám sơn phỉ trước mặt, khoé môi nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn…
“Bây giờ, đến lúc tính sổ của chúng ta rồi.”
Ánh đao soi trăng, bóng hình Thục Cẩm bay lượn giữa đám đông, đoản đao vạch ra từng vệt ánh sáng lạnh sắc lẹm.
Bọn sơn phỉ lần lượt ngã xuống, máu tươi văng trên đất vàng, tiếng kêu la thảm thiết vang vọng giữa thung lũng.
Nàng ấy thở hổn hển, trên cánh tay đã có thêm vài vết đao, máu nhỏ giọt theo đầu ngón tay.
Trên mặt đất, hơn hai mươi thi thể nằm ngổn ngang, ba bốn tên sơn phỉ còn lại mặt mày trắng bệch, tay cầm đao run lẩy bẩy.
“Người này… Rốt cuộc có lai lịch gì?” Một tên trong số đó run giọng nói.
“Kệ nàng là ai!” Một tên khác mặt mày dữ tợn, “Có lợi hại đến mấy cũng không chống đỡ nổi nữa đâu! Lên!”
Thục Cẩm cắn răng, gắng gượng đứng thẳng người, nhưng vết thương trên chân khiến nàng ấy loạng choạng một cái.
Tên sơn phỉ chớp lấy thời cơ, một đao chém về phía bả vai nàng ấy! Nàng ấy nghiêng người né tránh, trở tay một đao đâm vào bụng đối phương, nhưng một tên khác đã tấn công từ sau lưng, một cước đá mạnh vào khoeo chân nàng ấy…
“Bốp!”
Thục Cẩm quỳ một gối xuống đất, phải cắm đoản đao vào trong đất mới miễn cưỡng chống đỡ được thân thể. Tên sơn phỉ cười gằn áp sát: “Trông xinh đẹp thế này, chết thì tiếc quá? Hay là để mấy gia đây sung sướng một phen trước đã—”
“Muốn chết!” Sát ý trong mắt Thục Cẩm tăng vọt, nàng ấy đột nhiên vơ một nắm cát đất ném vào mắt đối phương, đồng thời dùng đoản đao hung hăng rạch về phía cổ họng tên gần nhất!
Nhưng cuối cùng vẫn là yếu không địch lại mạnh.
Nàng ấy bị một tên đá ngã từ sau lưng, đoản đao tuột khỏi tay, cổ áo bị xé toạc một cách thô bạo—
“Vút!”
Một mũi tên lông vũ xé gió bay tới, chính xác xuyên qua yết hầu của tên sơn phỉ đó!
Thục Cẩm còn chưa kịp phản ứng, lại thêm mấy tiếng tên xé gió, những tên sơn phỉ còn lại lần lượt ngã xuống, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra.
Nàng ấy khó nhọc ngẩng đầu lên, giữa tầm mắt mơ hồ, hai bóng người cưỡi ngựa đang phi nhanh tới. Một người trong đó xoay người xuống ngựa, bước nhanh xông đến trước mặt nàng ấy…
“Thục Cẩm!”
Giọng nói quen thuộc khiến tâm thần thả lỏng, nàng ấy mấp máy môi, máu bọt từ khoé miệng trào ra: “…Thanh Phong…”
Trước mắt tối sầm, nàng ấy cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, ngất lịm đi.
————
Trong hương thơm của long diên hương, Tiêu Minh Chiêu mở mắt ra, đập vào mắt nàng là nóc trướng thêu hoa văn sói vàng đặc trưng của Bắc Cảnh.
Nàng đột nhiên chống người dậy, chăn gấm trượt xuống kéo theo một cơn đau buốt, mười đầu ngón tay đều được quấn bằng gạc thấm máu.
“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Thác Bạt Di bưng bát thuốc bước ra từ sau tấm bình phong, dưới mắt là hai vầng thâm quầng, “Còn ngủ nữa, ngự y sắp phải lấy cái chết để tạ tội rồi đấy.”
Đồng tử của Tiêu Minh Chiêu đột nhiên co rút lại.
Ký ức như thuỷ triều ùa về, ánh lửa ngút trời, miếng yêu bài cháy đen, đoạn tua kiếm màu xanh đã cháy sém… Nàng đột ngột nắm chặt cổ tay Thác Bạt Di: “Thẩm Nghiên Chi đâu?” Giọng nàng khàn đặc đến biến dạng.
Thác Bạt Di đặt bát thuốc xuống, chiếc vòng vàng trên tay va vào mặt bàn phát ra một tiếng kêu trong trẻo: “Ngươi đã hôn mê ba ngày rồi, trước tiên…”
“Ta hỏi ngươi Thẩm Nghiên Chi đâu!”
Tiếng thét này gần như vỡ giọng, lại càng thêm chói tai trong tẩm điện tĩnh lặng.
Lúc này Tiêu Minh Chiêu mới kinh ngạc nhận ra mình đã sớm lệ rơi đầy mặt, nước mắt mặn chát trượt qua đôi môi nứt nẻ, mang theo cả vị máu tanh.
Nàng hoảng hốt buông tay ra, chỉ thấy trên cổ tay trắng như tuyết của Thác Bạt Di là mấy vệt ngón tay đỏ ửng, dưới ánh nến trông thật kinh người.
Đôi tay nàng bắt đầu run rẩy không kiểm soát, kéo theo cả người cũng run lên, giống như ngọn nến tàn trước gió.
Trong mắt Thác Bạt Di ngấn lệ, giọng nói nghẹn ngào: “Ta đã cho người dọn dẹp đống phế tích suốt ba ngày…” Nàng ấy chỉ về phía chiếc bàn gỗ tử đàn ở góc phòng, “Ngoài những thứ này ra… Chẳng tìm thấy gì cả…”
Tiêu Minh Chiêu loạng choạng nhào về phía bàn.
Chỉ thấy trong khay gỗ mun đang lặng lẽ đặt mấy món đồ, nàng nhìn lướt qua từng thứ một, đoạn tua kiếm màu xanh trên Tàn Hồng Kiếm dính đầy bùn đất và vết máu đã khô. Một đôi hoa tai bạc, là món đồ nàng tặng cho Thục Cẩm vào ngày cùng nàng ấy khuấy đảo Trân Bảo Lâu, giờ đây đã bám đầy tro bụi, một chiếc trong đó đã biến dạng.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy một món đồ quen thuộc, ngón tay nàng lơ lửng giữa không trung, run lẩy bẩy.
“Đây là…” Từ cổ họng nàng bật ra một tiếng nấc nghẹn, đầu ngón tay chạm vào chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc đã dính đầy tro đen, vàng lỏng đông cứng trong những vết nứt tựa như vệt lệ, niêm phong vĩnh viễn quá khứ vỡ tan.
Nàng đột nhiên siết chặt nó trong lòng bàn tay, “Hắn chưa bao giờ để nó rời khỏi người…” Tiêu Minh Chiêu áp chiếc nhẫn ban chỉ vào tim, cả người co rúm lại rồi trượt xuống đất.
Thác Bạt Di đỡ nàng dậy, ôm nàng vào lòng, nước mắt cũng lã chã rơi theo nàng, “Không sao đâu A Chiêu, người như Thẩm Nghiên Chi… Phúc lớn mạng lớn, biết đâu đã tự tìm cách độn thổ đi mất rồi…”
“Còn gì nữa?” Tiêu Minh Chiêu loạng choạng xoay người, “Còn thứ gì nữa?!”
Ngẩng đầu nhìn lên, bên cạnh còn có hai vò rượu, thân vò vẫn còn dính vết đất, vải lụa đỏ niêm phong miệng vò vẫn tươi mới như xưa.
Đây là rượu Nhung mà nàng và Thẩm Nghiên Chi đã cùng nhau chôn dưới gốc cây hoa quế trong sân vào ngày Thất Tịch, đã hẹn rằng sau này khi hắn khỏi bệnh sẽ cùng nhau uống.
Bên cạnh còn có một tờ giấy đã ố vàng: Được gấp lại ngay ngắn, các mép đã ngả màu và giòn gãy.
Trong khoảnh khắc chạm vào tờ giấy, đầu ngón tay của Tiêu Minh Chiêu cứng đờ.
Nàng nhớ lại lúc chôn rượu, Thẩm Nghiên Chi đã chôn một tờ giấy vào trong đất, hắn nói, rượu này không tệ nên tiện tay ghi lại công thức.
Tờ giấy được chậm rãi mở ra, nét chữ quen thuộc như lưỡi dao sắc lẹm đâm vào mắt nàng:
Đợi khi phong ba này lặng, mong được cùng Chiêu Chiêu đối ẩm.
Mười ba chữ ngắn ngủi lại khiến trời đất quay cuồng.
“Đồ lừa gạt…”
Nước mắt vỡ đê tuôn trào, rơi xuống hai chữ “Chiêu Chiêu”, vết mực dần dần loang ra.
Giọng nói nàng vỡ vụn: “Chàng nói sẽ đợi khỏi bệnh rồi cùng ta uống rượu, chúng ta đã hẹn sẽ cùng nhau về Đông Lăng để cưới ta… Đồ lừa gạt…”
Đột nhiên, tiếng khóc của Tiêu Minh Chiêu ngừng bặt.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn còn đọng trên hàng mi, nhưng lại gắng gượng nặn ra một nụ cười: “Đây đều chỉ là đồ vật…” Ngón tay siết chặt đoạn tua kiếm cháy đen, “Không nhìn thấy thi thể, nghĩa là bọn họ đều còn sống…”
Lời còn chưa dứt, bên ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Bẩm!” Người thị vệ toàn thân xám đen xông vào, “Nam giao lại đào được thêm…” Giọng nói đột nhiên ngừng lại, ánh mắt lấp lóe nhìn về phía Thác Bạt Di.
Tiêu Minh Chiêu đã lảo đảo chạy ra ngoài.
Trong sân ngoài điện, trên mặt đất trải một tấm chiếu cỏ, trên chiếu…
Là thịt nát.
Những mảnh vụn bị lửa thiêu, bị binh khí sắc bén chém, bị vật nặng đè nát… Những mảnh vỡ từ mấy chục thi thể trộn lẫn vào nhau, tựa như một nồi cháo máu đã ninh nhừ.
Phía trên cùng là nửa đốt xương tay cháy đen, trên ngón áp út còn đeo một chiếc nhẫn bạc đã biến dạng- Chính là chiếc nhẫn ám khí Thục Hồng vẫn thường đeo.
“Qua kiểm nghiệm…” Giọng nói người thị vệ run rẩy, “Ước chừng hơn năm mươi người… Trong đó có một thi thể nữ…”
Tiêu Minh Chiêu đột nhiên bổ nhào xuống đất.
Nàng run rẩy nâng niu đốt xương tay ấy, Thục Hồng…
“A!!!”
Một tiếng thét không giống tiếng người xé toang bầu trời.
Tiêu Minh Chiêu ôm chặt lấy đoạn xương tàn, cả người co lại thành một khối, đột nhiên không còn tiếng động.
Thác Bạt Di hoảng hốt chạy đến đỡ, lại thấy khoé miệng nàng rỉ ra một vệt máu, nàng khóc đến can trường đứt đoạn, nôn ra cả máu tươi.