Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 77

Ánh tuyết của Bắc Cảnh xuyên qua khung cửa sổ dán lụa sa, hắt bóng Tiêu Minh Chiêu lên tường, gầy đến mức chỉ còn trơ lại một bộ xương.
Thức ăn trên bàn đã được thay đến ba lần, cuối cùng vẫn được dọn đi y nguyên. Khi Thác Bạt Di gỡ ngón tay đang siết chặt hổ phù của nàng ra, nàng ấy mới phát hiện lòng bàn tay toàn là những vết máu do móng tay cào vào.
“A Chiêu…” Thác Bạt Di khẽ thở dài, từ trong lòng ngực lấy ra một chiếc hộp gỗ, “Cây trâm trước đây ngươi nhờ ta tìm thợ sửa lại, đã xong rồi.”
Hàng mi Tiêu Minh Chiêu run lên, chậm rãi nhận lấy.
Trong hộp gỗ là chiếc trâm cài tóc bằng gỗ hình hoa hải đường, những vết khắc trên cánh hoa vẫn còn đó, chỉ là chỗ gãy đã được dùng sợi vàng tỉ mỉ quấn lại, viên minh châu nơi nh** h** toả ra thứ ánh sáng ôn nhuận, giống hệt như hơi ấm từ đầu ngón tay của người ấy.
Nàng siết chặt cây trâm trước ngực, giọt lệ rơi trên hộp gỗ, bắn thành một đoá hoa nước nhỏ.
“Hắn cuối cùng…” Tiêu Minh Chiêu đột nhiên mở miệng, giọng nói khàn đặc như bị lửa thiêu qua, “Có để lại lời nào không?”
Thác Bạt Di chậm rãi lấy ra một phong thư dính máu từ trong lồng ngực, mép giấy đã hơi cong lại: “Đây là bức thư hắn nhờ Thục Cẩm chuyển cho ta, vào ngày trước khi hắn vào cung tìm ngươi.”
Đồng tử của Tiêu Minh Chiêu đột nhiên co rút lại, ngón tay gầy gò lơ lửng giữa không trung, chần chừ mãi không dám nhận lấy.
“Sau khi xem thư…” Yết hầu của Thác Bạt Di trượt xuống một cái, “Ta đã đến Nam viện một chuyến.”
“Rồi sao nữa?” Móng tay Tiêu Minh Chiêu gần như bấm sâu vào da thịt, “Lúc hắn giải độc…” Nàng nhìn chằm chằm vào những vệt máu trong lòng bàn tay, “Có phải rất đau không?”
Thác Bạt Di quay mặt đi chỗ khác: “Ta không biết… Lúc ta đến thì thấy hắn vừa mới giải độc xong, suy yếu đến mức bút cũng không cầm nổi.” Giọng nói nàng ấy ngày càng nhỏ dần, “Hắn nói… Không đến từ biệt ngươi nữa.”
“Ta đã khuyên hắn…” Thác Bạt Di đột nhiên nghẹn ngào, “Nếu không đến gặp ngươi một lần, sau này…”
“Sau này nhỡ có hối hận thì phải làm sao…” Thác Bạt Di nói tiếp, nhìn thấy nước mắt của Tiêu Minh Chiêu đã trào ra khỏi khoé mi.
Thì ra, ngày hắn vào cung tìm nàng là ngày hôm sau khi vừa giải độc xong, cho nên sắc mặt mới trắng bệch như vậy, vậy mà còn nói với nàng rằng giải độc thuận lợi.
Hắn còn hỏi mình, có bằng lòng… Cùng hắn quay về không?
Nàng đột nhiên giật lấy phong thư đó, điên cuồng xé mở miệng phong.
Trên tờ tuyên chỉ đã ngả vàng, chỉ có mấy câu chữ lực thấm tận sau giấy:
“Chiêu Chiêu, thấy chữ như thấy mặt.”
“Băng Long Thảo đã uống, độc đã giải, đừng lo lắng.”
“Chuyến đi Đông Lăng này, núi cao sông dài, nguyện công chúa… Tuế tuế an khang.”
Nơi đề tên, một giọt máu đã khô, đâm vào mắt nàng đến nhói đau.
Nguyện công chúa, tuế tuế an khang.
Câu nói này lại là lời cuối cùng hắn để lại cho nàng trên cõi đời này.
Dù cho nàng đã từng nói hận hắn.
Dù cho nàng đã làm chuyện khiến hắn đau thấu tim gan.
Hắn vẫn mong nàng, tuế tuế an khang.
Thế nhưng Thẩm Nghiên Chi, nếu không có chàng, quãng đời còn lại sau này, ta, Tiêu Minh Chiêu, làm sao có thể an khang?
————
Biệt viện Nam Giao, bốn ngày trước khi xảy ra hoả hoạn.
Gió Bắc Cảnh lướt qua lò thuốc dưới hành lang, cuốn theo vị đắng đến bên đôi môi trắng bệch của Thẩm Nghiên Chi.
Hắn ngả người trên chiếc ghế mây, huyền y được ánh nắng chiếu vào trông hơi bạc màu, tựa như một bức tranh thuỷ mặc đã phai.
“Két!”
Cửa viện được đẩy ra, Thục Cẩm mang theo cả người hàn khí xông vào.
Thục Hồng lập tức nghênh đón, ngón tay vô thức siết chặt tua kiếm bên hông: “Sao rồi? Thác Bạt công chúa có…”
“Không có.” Lúc Thục Cẩm lắc đầu, một lớp tuyết chưa tan rơi xuống từ mái tóc, “Công chúa nói sẽ đến Tàng Điển Các tìm thử xem có dược liệu nào thay thế được không, nếu thật sự không tìm thấy…”
Chiếc ghế mây đột nhiên kêu lên “cót két”.
Thẩm Nghiên Chi mở mắt ra, hàng mi đổ xuống hai vệt bóng xanh mờ trên gương mặt trắng bệch: “Thục Hồng.” Giọng nói hắn rất nhẹ, “Sắc thuốc.”
“Đại nhân!” Thục Hồng sốt ruột định nắm lấy cổ tay hắn, “Thác Bạt công chúa có lẽ…”
“Không đợi được nữa.” Ánh mắt hắn dừng trên chiếc hộp ngọc đặt trên bàn đá, gốc Băng Long Thảo kia đã bắt đầu mềm đi, mép lá cong lại, “Không thể phụ lòng…” Hắn đột nhiên ho khan, giữa kẽ tay rỉ ra mấy vệt đỏ sẫm, “Tâm ý của công chúa trong chuyến đi đến Bắc Cảnh lần này.”
Ngay khoảnh khắc hắn nói xong rồi đứng dậy quay về phòng, giọt lệ của Thục Hồng vừa hay rơi trên hộp ngọc.
Chưa đầy nửa canh giờ sau, Thục Hồng bưng Băng Long Thảo đã sắc xong vào.
“Ra ngoài đi.” Giọng hắn rất lạnh, không cho phép nghi ngờ.
Thục Hồng lại nhìn vẻ mặt của hắn một làn nữa, sau đó nói: “Ta và Thục Cẩm ở ngay bên ngoài, có chuyện gì ngài cứ gọi chúng ta bất cứ lúc nào.” Nói xong liền lui ra ngoài, kéo cửa phòng lại.
Hắn nhìn bát thuốc trong tay, khoé môi cong lên một nụ cười tự giễu.
Uống nó, có lẽ sẽ sống.
Nhưng trong khoảnh khắc uống vào, sẽ sống không bằng chết.
Không uống nó, không sống qua được mùa đông năm nay.
Vạn kiến gặm tim, sống không bằng chết, phải không? Vậy thì, xuống địa ngục đi.
Hắn nhắm mắt lại, bưng bát thuốc lên, ngẩng đầu uống cạn một hơi.
“Ực!”
Gần như ngay khoảnh khắc dược thảo trôi vào cổ họng, một cơn đau buốt nóng rực đã bùng lên từ lục phủ ngũ tạng.
Hai ngón tay thon dài của Thẩm Nghiên Chi đột nhiên siết chặt lấy mép giường, các đốt ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.
Hắn muốn đứng dậy, lại phát hiện hai chân đã mất đi tri giác.
“Đại nhân!” Thục Cẩm đang canh giữ bên ngoài cửa nghe thấy động tĩnh liền muốn vào trong.
“Không được… Vào trong…” Thẩm Nghiên Chi gằn ra bốn chữ này từ kẽ răng, giọng nói khàn đặc đến biến dạng.
Cơn đau dữ dội ập đến, đầu gối hắn nặng nề đập xuống đất, phát ra một tiếng “bịch” trầm đục.
Ngũ tạng lục phủ giống như bị vô số cây kim thép nung đỏ đâm xuyên, lại tựa như có người đang cầm một con dao cùn lóc tuỷ xương của hắn từng chút một.
“Hự…” Từ cổ họng hắn bật ra tiếng rên khẽ đau đớn, gân xanh trên trán nổi lên, mồ hôi lạnh trong nháy mắt đã thấm ướt trung y màu trắng tuyết.
Hắn muốn co người lại để giảm bớt sự đau đớn, lại phát hiện cơ bắp toàn thân đều đang co giật, ngay cả một động tác đơn giản như vậy cũng không làm được.
Cơn đau ngày càng trở nên dữ dội, đột nhiên, hắn phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt trở nên tối sầm.
Nhưng lúc này, hắn vẫn siết chặt cây trâm ngọc bích trong tay.
Chiêu Chiêu…
Các đốt ngón tay vì dùng sức quá độ mà phát ra tiếng kêu như không thể chịu nổi gánh nặng, lòng bàn tay bị đầu trâm nhọn đâm rách một vết dài, máu tươi men theo thân trâm nhỏ giọt xuống, tụ lại trên mặt đất thành một vũng đỏ tươi kinh người.
Ý thức của hắn bắt đầu mơ hồ, cả người co quắp trên mặt đất, tựa như một con tôm hấp hối, cơ thể co giật không kiểm soát, khoé miệng không ngừng trào ra máu tươi.
Gương mặt vốn thanh tú giờ đây trắng bệch như giấy, chỉ có đuôi mắt ửng lên một màu đỏ khác thường.
“Ực…” Một tiếng kêu đau đớn bị đè nén đến cực điểm cuối cùng cũng phá tan cổ họng, móng tay hắn cào trên mặt đất tạo thành mấy vệt máu, đầu ngón tay đã sớm máu thịt be bét.
Hắn cảm thấy kinh mạch của mình đang đứt ra từng tấc, máu huyết sôi sục trong mạch quản, dường như giây tiếp theo sẽ nổ tung mà chết.
Sắp chết rồi sao…
Vào khoảnh khắc cuối cùng khi ý thức sắp tan biến, hắn mơ hồ nhìn thấy Tiêu Minh Chiêu năm mười lăm tuổi đứng dưới gốc cây lê ở Thái Học Phủ, mỉm cười vẫy tay với hắn: “Nghiên Chi ca ca, mau tới đây!”
Một giọt lệ hoà cùng máu trượt xuống.
“Nghiên Chi ca ca…”
Giọng nói của Tiêu Minh Chiêu một lần nữa xuyên qua cơn đau dữ dội truyền đến. Đồng tử đã tan rã của hắn hơi tập trung lại, nhìn thấy tiểu công chúa mười sáu tuổi đang ngồi xổm trước mặt, tà váy màu hạnh trải đầy trong vũng máu.
“Chẳng phải đã hẹn sẽ dạy ta bắn tên sao?” Ảo ảnh Tiêu Minh Chiêu đưa tay lau vầng trán đẫm mồ hôi lạnh của hắn, “Sao lại nằm trên đất ăn vạ thế này?”
Đầu ngón tay run rẩy của hắn vừa định chạm vào vạt áo ấy, khung cảnh đột nhiên méo mó…
Giữa cơn mưa như trút nước, Tiêu Minh Chiêu toàn thân ướt sũng ôm một nam nhân gào khóc: “Thẩm Nghiên Chi! Cầu xin chàng tỉnh lại!”
Hắn loạng choạng muốn đến kéo nàng, lại thấy người trong lòng nàng đã biến thành Thác Bạt Lẫm.
“Thì ra…” Hắn đột nhiên bật cười, máu tươi theo cằm nhỏ xuống cây trâm ngọc bích, “Sống không bằng chết… Là tư vị thế này…”
Cuối cùng khi Thác Bạt Di mang theo thuốc phá cửa xông vào, chỉ thấy Thẩm Nghiên Chi ngã trong vũng máu, trong tay vẫn siết chặt cây trâm ngọc bích nhuốm máu kia.
Điều đáng sợ nhất là- Miệng và mắt của hắn đều đang rỉ máu, nước mắt cũng là huyết lệ, cả người tựa như vừa được vớt lên từ một hồ máu.
Thác Bạt Di cạy mở hàm răng đã cắn nát của hắn ra nhét vào một lát sâm: “Lúc ngươi nhường thuốc, đã không nghĩ đến sau này nàng ấy sẽ hận ngươi sao?”
“Ha ha,” Thẩm Nghiên Chi siết chặt cây trâm trong tay, giọng nói bật ra từ kẽ răng: “…Vẫn còn hơn… Nhìn nàng vì hắn ta mà khóc.”
Thác Bạt Di nhắm mắt lại, “Ta cho người đi gọi A Chiêu đến.”
Lại cảm thấy Thẩm Nghiên Chi kéo lấy tay áo nàng ấy, cổ họng khàn đến không thành tiếng: “Đừng…” Máu trong mắt hắn đã bị nước mắt rửa trôi sạch sẽ, nhưng vẫn có thể thấy hốc mắt đỏ hoe: “Đừng để nàng… Thấy ta… Trong bộ dạng này…”
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng đàn tỳ bà của Thục Cẩm, bản nhạc được tấu lên chính là khúc 《U Lan Thao》 mà Tiêu Minh Chiêu yêu thích nhất.

Bình Luận (0)
Comment