Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 78

Phượng Minh Cốc.
Nơi đây nằm vắt ngang ở ranh giới giữa Bắc Cảnh và Đông Lăng, hai bên là vách đá nghìn nhận dựng đứng như dao cắt búa chém, quanh năm mây mù bao phủ.
Dưới đáy cốc có một thác nước tựa dải ngân hà từ đỉnh núi đổ xuống, dưới ánh mặt trời khúc xạ thành cầu vồng bảy sắc, giữa làn hơi nước mờ mịt, thấp thoáng có thể nhìn thấy những đình đài lầu các được sắp đặt hài hoà- Đó chính là Lâm Thiên Các siêu nhiên bên ngoài hai nước.
Nơi này bốn mùa như xuân, kỳ hoa dị thảo mọc khắp nơi.
Trên sân luyện võ, mấy vị đệ tử áo trắng đang luyện kiếm dưới gốc cây hoa đào, cánh hoa bị mũi kiếm hất rụng theo gió bay vào thuỷ tạ cách đó không xa, rơi trên bàn cờ của một lão giả đang pha trà.
“Khụ…”
Một tiếng ho bị đè nén đột nhiên truyền ra từ Thanh Ngọc điện ở phía đông nhất.
Trong cơn đau dữ dội, Thẩm Nghiên Chi tỉnh lại, trước mắt đầu tiên là nóc trướng màu xanh mờ ảo, đó là loại lụa được dệt từ băng tơ thiên tằm đặc trưng của Lâm Thiên Các, mùa hạ mát mẻ, mùa đông lại ấm áp.
Hắn vô thức đưa tay sờ thanh đoản đao bên gối, lại chạm phải một cánh hoa hạnh còn đọng sương mai.
“Tỉnh rồi?”
Sau tấm bình phong, một bóng người thon dài bước ra.
Nam nhân mặc một bộ thanh y tay áo rộng, bảy miếng ngọc giác bên hông khẽ kêu theo từng bước chân, giữa hai hàng lông mày có ba phần phong lưu bảy phần phóng khoáng, dải lụa bạc trên tóc lấp lánh dưới ánh nắng xuyên qua song cửa.
Lúc hắn ta bưng khay thuốc lại gần, trên người mang theo mùi hương thanh khiết của gỗ tùng.
“Phó Thần…” Thẩm Nghiên Chi chống người dậy, lớp đồ lót màu trắng lập tức bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Phó Thần một tay đè vai Thẩm Nghiên Chi lại: “Đừng cử động lung tung!” Đầu ngón tay hắn ta khéo léo tránh đi lớp băng gạc đang rỉ máu, “Mũi tên này xuyên qua vai phải, lệch thêm một tấc nữa là tim rồi.”
Thẩm Nghiên Chi lại như không hề nghe thấy, đôi môi trắng bệch khẽ run rẩy: “Vì sao ta lại ở đây…”
“Ngươi lại hỏi ta sao?” Phó Thần đột nhiên cười lạnh, từ trong tay áo ném ra một phong thư dính máu, “Mấy ngày trước nhận được bồ câu đưa thư của ngươi, nói cái gì mà ‘Thanh Phong, Thục Khách vẫn còn ở Đông Lăng, xin sư huynh nhanh chóng phái người bảo vệ Chiêu Chiêu chu toàn’”
Hắn ta đột ngột siết chặt tờ giấy, “Kết quả người của ta vừa mới ra khỏi cốc, đã bắt gặp Linh Tiêu chở ngươi toàn thân đầy máu chạy về phía cốc.”
Ngoài cửa sổ, hoa hạnh bị gió thổi bay lả tả, có mấy cánh rơi trên đầu ngón tay đang run rẩy của Thẩm Nghiên Chi.
Ký ức như thuỷ triều ùa về, ánh lửa ngút trời, bóng lưng Thục Hồng khoá trái cửa viện, tiếng nổ chấn động tai…
“Thục Cẩm đâu?” Thẩm Nghiên Chi đột nhiên chống người dậy, vết thương do tên trên vai phải rách ra, máu tươi trong nháy mắt thấm đẫm miếng vải trắng băng bó.
Phó Thần đè hắn lại, chân mày nhíu chặt: “Người của ta chỉ thấy một mình ngươi.” Thấy ánh mắt Thẩm Nghiên Chi chợt lạnh đi, hắn ta lập tức bổ sung, “Đã cho người dọc theo đường núi tìm kiếm, phát hiện hơn hai mươi thi thể sơn phỉ, nhưng…” Hắn ta ngập ngừng, “Không có thi thể nữ nhân.”
Các đốt ngón tay Thẩm Nghiên Chi siết chặt đến xanh mét. Linh Tiêu có linh tính, nếu không phải Thục Cẩm ra lệnh thì tuyệt đối sẽ không một mình rời đi.
Hắn vén chăn lên, lại bị Phó Thần một tay đè cổ tay lại: “Ngươi bây giờ đi ra ngoài chính là tự tìm chết!”
Phó Thần đặt một bát thuốc nóng hổi lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường, hơi nước mờ mịt làm nhoà đi vẻ mặt của hắn ta.
“Không có thi thể, chính là tin tốt.” Giọng điệu hắn ta bình thản, nhưng lại toát ra một tia kiên định không cho phép nghi ngờ, “Thân thủ của Thục Cẩm ngươi và ta đều rõ, sơn phỉ tầm thường không làm gì được nàng đâu.”
Thẩm Nghiên Chi tựa vào đầu giường, sắc mặt vẫn còn hơi trắng bệch, nhưng ánh mắt đã khôi phục lại vẻ sắc bén. Hắn nhìn chằm chằm vào bóng trúc lay động ngoài cửa sổ, đôi môi mỏng mím chặt, không nói lời nào.
Phó Thần thở dài một hơi, nói tiếp: “Ta đã cho người tiếp tục tìm kiếm dọc theo sơn đạo, nếu có tin tức, sẽ lập tức truyền tin về.” Hắn ta dừng lại một chút, nhấn mạnh giọng, “Việc ngươi cần làm bây giờ, chính là ở đây dưỡng thương cho tốt.”
Thẩm Nghiên Chi cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, phát hiện chiếc áo bào màu đen dính máu bên cạnh, họa tiết trúc trên cổ tay áo đã bị máu thấm đẫm.
Cảnh tượng ngày đó Thục Hồng đưa cho hắn bộ y phục đã sửa xong, bảo hắn mặc vào vẫn còn hiện rõ mồn một, vậy mà giờ đây y bào đã nhuốm máu.
“Thục Hồng chết rồi.”
Bốn chữ nhẹ tựa tiếng thở dài, lại khiến hương thuốc đầy phòng cũng ngưng đọng.
Thìa thuốc trong tay Phó Thần đột nhiên dừng lại bên mép bát, thìa sứ chạm vào thành bát phát ra một tiếng “keng” khẽ.
“Ừm.”
Trong phòng rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc, chỉ có tiếng hơi nước trên lò thuốc xì xì vang lên.
Ánh mắt Thẩm Nghiên Chi dần tan rã, đáy mắt nổi lên một tầng nước, lại bị cơn ho dữ dội làm vỡ tan. Hắn khom người, lớp băng gạc trên vai rỉ ra máu mới.
Phó Thần đặt bát thuốc xuống, đưa tay đỡ hắn dậy, lót một chiếc gối mềm sau lưng hắn: “Trước tiên dưỡng thương cho tốt đã.” Giọng nói trầm thấp, “Những chuyện còn lại…”
“Đưa thuốc cho ta đi.” Thẩm Nghiên Chi ngắt lời hắn ta, đưa tay nhận lấy bát thuốc, ngẩng đầu uống cạn một hơi. Nước thuốc đắng chát trượt theo khoé môi, hắn cũng không hề hay biết, chỉ đặt chiếc bát rỗng bên giường, khàn giọng hỏi: “Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
“Bảy ngày.”
Thẩm Nghiên Chi nhắm mắt lại, yết hầu trượt xuống một cái: “...Ta muốn một mình yên tĩnh một lúc.”
Phó Thần nhìn hắn một lát, cuối cùng cũng đứng dậy: “Được.” Đi đến trước cửa, hắn ta lại dừng lại, “Trong thuốc có cho thêm thuốc an thần, nếu buồn ngủ thì cứ ngủ, đừng cố gượng.”
Cánh cửa khẽ khép lại.
Thẩm Nghiên Chi chậm rãi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Một cánh hoa hạnh bị gió thổi vào, rơi trên đầu ngón tay nhuốm máu của hắn. Hắn nhẹ nhàng khép ngón tay lại, cánh hoa bị nghiền nát trong lòng bàn tay, nước hoa đỏ tươi như máu.
Chưa đầy một lát sau, có người đột nhiên phá cửa xông vào: “Các chủ, có khách quý đến thăm cốc.”
—————
Bên cạnh sân luyện võ ở Phượng Minh Cốc, nơi sương sớm còn chưa tan, những chiếc chuông đồng ở bốn góc đình hóng mát khẽ kêu trong gió.
Vạt long bào của Tiêu Minh Dục quét qua lớp sương còn chưa khô trên bậc đá, hoa văn rồng thêu bằng chỉ vàng trên áo choàng toả ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh triều dương.
“Tham kiến bệ hạ.”
Động tác quỳ xuống của Thẩm Nghiên Chi làm động đến vết thương trên vai, họa tiết trúc xanh thêu chìm trên áo bào đen khẽ phập phồng theo nhịp thở của hắn.
“Thẩm khanh mau đứng dậy!” Tiêu Minh Dục một tay đỡ lấy cánh tay hắn, khi đầu ngón tay chạm phải đường viền của lớp băng gạc dưới lớp vải thì đột ngột siết chặt, “Bị thương thành ra thế này, cần gì phải đa lễ…”
Thẩm Nghiên Chi khéo léo tránh đi, lùi lại nửa bước: “Lễ không thể bỏ.” Đầu ngón tay trượt ra khỏi tay áo vẫn còn đang rỉ máu, để lại mấy vệt đỏ sẫm trên phiến đá xanh.
Bàn tay của Hoàng đế lơ lửng giữa không trung, cuối cùng từ từ thu về trong tay áo: “Trẫm đã cho người dựa theo thông tin ngươi để lại, đưa quan tài băng của Minh Nguyệt về Đông Lăng rồi, chuyện của Thục Hồng… Trẫm cũng đã liên lạc với Di Nhi, lệnh cho nàng ấy lo liệu, di vật đã được đưa về Đông Lăng, hậu táng.”
“Thần thay mặt các nàng… Tạ ơn bệ hạ.” Lúc Thẩm Nghiên Chi cúi đầu, một lọn tóc rũ xuống, che đi những cảm xúc cuộn trào nơi đáy mắt.
“Có phải ngươi đang trách trẫm không?” Giọng nói Tiêu Minh Dục đột nhiên trầm xuống, đầu ngón tay vô thức mân mê miếng ngọc bội bên hông.
Thân hình Thẩm Nghiên Chi hơi cứng lại, rũ mắt đáp: “Thần… Không dám.”
Ba chữ này nói rất nhẹ, lại khiến Hoàng đế đột nhiên siết chặt nắm đấm.
Hoa văn mây thêu bằng chỉ vàng trên cổ tay long bào vì động tác này loé lên ánh sáng lạnh, giống hệt như trận mưa lớn đột ngột trút xuống ngoài điện vào tiệc mừng thọ năm đó, khi thiếu niên Thẩm Nghiên Chi quỳ xuống nhận lệnh Huyền Giáp.
“Không dám?” Tiêu Minh Dục đột nhiên cười lạnh, “Trên thế gian này còn có chuyện mà ngươi, Thẩm Nghiên Chi, không dám làm sao?” Hắn ta vỗ một chưởng lên bàn đá, “Ngay cả mật chỉ có châu phê của trẫm cũng dám kháng lại!”
Thẩm Nghiên Chi từ từ nhắm mắt lại.
Sương mù trong cốc đột nhiên dày đặc hơn, bao phủ gương mặt trắng bệch của hắn trở nên mờ ảo.
Khi mở mắt ra lần nữa, đôi đồng tử vốn luôn tĩnh lặng như mặt hồ lại long lên sắc đỏ: “Nhưng Minh Nguyệt… Vẫn phải chết.”
Hắn đột nhiên vén áo bào quỳ xuống đất, vạt áo đen trải ra tựa như một con bướm đang hấp hối, “Thần kháng lại thánh mệnh, xin bệ hạ trị tội.”
Chuông đồng trong đình hóng mát đột nhiên ngừng reo, không khí ngưng đọng lại như thể có thể vắt ra nước.
Tiêu Minh Dục nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghiên Chi đang quỳ trên đất, đáy mắt cuộn trào lửa giận: “Thẩm Nghiên Chi, ngươi đang làm gì vậy? Đứng dậy cho trẫm!”
Sống lưng Thẩm Nghiên Chi thẳng tắp, nhưng không hề đứng dậy, chỉ chậm rãi lấy từ trong lòng ra một con dấu bằng ngọc bích- Ấn tín Thủ phụ Đông Lăng, đầu ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch: “Thần lãnh đạo không nghiêm, khiến Minh Nguyệt chết thảm, lại còn kháng lại thánh mệnh, đã không còn xứng để thống lĩnh Huyền Giáp Vệ, cũng không đảm đương nổi chức Thủ phụ.”
Giọng hắn bình thản, nhưng từng chữ lại sắc như dao: “Xin bệ hạ chuẩn cho thần… Từ quan.”
“Ầm…”
Tiêu Minh Dục một chưởng đập nát một góc bàn đá, đá vụn bay tứ tung, sượt qua gò má Thẩm Nghiên Chi, để lại một vệt máu.
“Ngươi thật sự muốn vậy sao?” Giọng nói Hoàng đế lạnh đến kinh người, mu bàn tay dưới lớp long bào nổi đầy gân xanh, “Chỉ vì một ám vệ, ngươi muốn bỏ mặc trẫm và Đông Lăng?”
Thẩm Nghiên Chi ngước mắt lên, sắc đỏ trong mắt vẫn chưa tan: “Bệ hạ, Minh Nguyệt… Không chỉ là một ám vệ!”
Giọng hắn khàn đặc, tựa như đang đè nén cảm xúc ngút trời: “Đối với bệ hạ, nàng ấy chỉ là một ám vệ, có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, còn đối với ta, Minh Nguyệt còn hơn cả người nhà. Nếu ngay cả người nhà cũng không bảo vệ được…” Yết hầu trượt xuống nuốt đi bọt máu, “Nói gì đến chuyện bảo vệ đất nước?”
Tiêu Minh Dục đột nhiên tiến lên túm lấy vạt áo hắn: “Nàng ấy là người nhà? Vậy trẫm thì sao?? Minh Chiêu thì sao?? Thẩm Nghiên Chi, ngươi chẳng qua chỉ mất đi một Minh Nguyệt mà thôi!”
“Thứ ta mất đi…” Thẩm Nghiên Chi khẽ bật cười, “Đâu chỉ có một Minh Nguyệt?” Giọng hắn hơi nghẹn lại, “Bệ hạ có còn nhớ năm xưa trong đêm mưa, lúc người ban cho ta lệnh Huyền Giáp… Đã nói gì không?”
Tiêu Minh Dục nhìn chằm chằm vào lệnh Huyền Giáp, nhớ lại đêm trước cung biến năm đó, mưa lớn đột ngột trút xuống, hắn ta đã đích thân giao tính mạng gia sản vào tay Thẩm Nghiên Chi. Phía sau còn khắc mấy chữ “Sơn hà đồng thọ”.
Sương mù đột nhiên bị ánh triều dương xuyên phá, rọi lên gương mặt trắng bệch của Hoàng đế. Hắn ta nhớ lại vị thiên tử trẻ tuổi năm đó đã ấn lệnh bài vào lòng bàn tay của tri kỷ: “Thẩm khanh, trẫm muốn giang sơn này…” Khi đó, trên mi mắt Thẩm Nghiên Chi còn đọng sương mưa, cười trong trẻo, “Cũng muốn ngươi sống sót.”
Thẩm Nghiên Chi chậm rãi đứng dậy, họa tiết trúc xanh trên áo bào đen đã thấm đẫm máu tươi: “Nhưng bây giờ… Thần sống, nhưng lại như một cái xác không hồn.”

Bình Luận (0)
Comment