Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 79

Hai năm sau.
Trong khách đ**m, đao quang kiếm ảnh, máu văng lên xà ngang.
Trường kiếm trong tay Thanh Phong tựa như một con rồng bạc đang cuộn mình, lưỡi kiếm đi đến đâu, yết hầu của kẻ địch liền bung ra một vệt máu. Thân hình hắn ta như ma quỷ, xuyên qua đám đông, mỗi lần ra tay đều chuẩn xác và tàn nhẫn, không hề lưu tình.
“Chặn hắn lại! Mau chặn hắn lại!” Tên lâu la của phe địch kinh hãi hét lớn, nhưng lời còn chưa dứt, Thanh Phong đã xoay người đến nơi, mũi kiếm đâm thẳng vào tim hắn ta, máu tươi phun ra, nhuộm đỏ nửa vạt áo.
Thục Khách múa song đao như bánh xe, giữa lúc hàn quang loé lên, đã có ba người ngã xuống. Hắn ta nhếch miệng cười, trong mắt tràn ngập hung ác: “Chỉ có chút bản lĩnh này cũng dám lớn lối với bọn ta sao?”
Thục Cẩm đang canh giữ ở cửa, cây roi mềm trong tay tựa như rắn độc phun nọc, quất ngã từng tên địch đang cố gắng bỏ chạy. Nàng ấy lạnh lùng nhìn cuộc chém giết trong khách đ**m, cho đến khi Thanh Phong một kiếm chém bay thủ cấp của tên đầu lĩnh, máu tươi văng lên đầu lông mày hắn ta.
“Nhiệm vụ hoàn thành.” Thanh Phong vẩy sạch giọt máu trên kiếm, bỏ đầu lâu vào hộp gỗ, động tác gọn gàng dứt khoát.
Một canh giờ sau, ba người thúc ngựa đến bên ngoài Phượng Minh Cốc, lính gác ở cổng cốc từ xa nhìn thấy bọn họ, hai hàng chân mày nhíu chặt.
“Sao lại là mấy người các ngươi nữa?” Người lính gác không kiên nhẫn vẫy tay, “Các chủ và Mặc công tử nhà chúng ta sẽ không gặp các ngươi đâu, mau đi đi!”
Thanh Phong cười lạnh, giơ tay ném chiếc hộp gỗ qua: “Quà tặng cho Mặc công tử.”
———
Cửa sổ lưu ly của hoàng cung Bắc Cảnh lọc ánh hoàng hôn thành màu máu.
Chiếc hộ giáp bằng vàng trên đầu ngón tay Thác Bạt Di cào trên mặt bàn tạo ra âm thanh chói tai: “Lại chậm một bước? Dinh thự của Vũ Văn Khải ngay cả một con chó giữ cửa cũng không còn?”
Tiêu Minh Chiêu gấp lại cuốn sách dày trong tay, bốn chữ “Vũ Văn Thị Tội Lục” trên bìa da dê đã bị mân mê đến bóng loáng: “Đây là lần thứ ba trong nửa năm nay.” Nàng đột nhiên cười khẽ, “Lần trước ngay cả nồi canh tuyết cáp đang hầm trên bếp cũng còn bốc hơi nóng.”
Thác Bạt Lẫm nhận lấy cuốn sách suýt nữa làm rơi- Nó lại dày nặng như một viên gạch, nàng ấy tiện tay lật ra một trang:
“Mồng bảy tháng Chạp, Vũ Văn Khải ở Túy Tiên Lâu mua chịu ba tháng, phóng ngựa đạp gãy xương chân của nữ tử bán hoa A La…”
Lật thêm một trang nữa:
“Mười lăm tháng Giêng Tết Nguyên Tiêu, cướp con dao phay gia truyền của Vương thợ rèn ở phố Tây không thành, sai người đập phá tiệm rèn…”
“Cái này…” Đầu ngón tay của Thác Bạt Lẫm dừng lại trên một ghi chép, ngay cả chuyện Vũ Văn Khải năm tám tuổi trèo lên tổ chim làm rơi chết con vịt nhà hàng xóm cũng được ghi lại.
“A Chiêu, cuốn sách này của ngươi… Lấy ở đâu ra thế, còn chi tiết hơn gấp trăm lần những gì thám tử ta phái đi ghi lại…” Thác Bạt Lẫm không nhịn được nói.
“Không quan trọng.” Tiêu Minh Chiêu nhìn về phía bầu trời dần tối sầm ngoài cửa sổ, từ trong tay áo trượt ra nửa miếng lệnh Huyền Giáp dính máu, “Quan trọng là, bây giờ ai đang thay trời hành đạo…” Nàng đột nhiên ấn lệnh bài lên tấm bản đồ phủ đệ nhà Vũ Văn, “Lại còn chuyên chọn những con mồi mà chúng ta đang nhắm tới.”
—————
Phượng Minh Cốc.
Sương sớm còn chưa tan hết, hoa hạnh bay lả tả như tuyết. Mấy con hạc trắng lướt qua thác nước, những giọt nước bị kinh động bắn lên khúc xạ thành quầng sáng bảy sắc dưới ánh triều dương.
Một nam nhân đi xuyên qua sân luyện võ hoa rơi rực rỡ, vạt áo đen quét qua lớp sương còn chưa khô trên phiến đá xanh, để lại một chuỗi dấu vết sẫm màu.
Cánh cửa đá ở sau núi dưới bóng dây leo che phủ từ từ mở ra, để lộ ngàn bậc thang đá đi xuống.
Càng đi xuống, mùi hương hoa ngọt ngào trong không khí dần dần bị thay thế bởi mùi gỉ sắt. Những giọt nước ngưng tụ trên vách đá nhỏ xuống, đọng trên vai nam nhân thành những giọt đỏ như sương máu.
Trên bậc thềm đá của địa lao truyền đến tiếng bước chân thong thả.
Những ngọn đuốc ở tầng dưới cùng “lách tách” nổ vang.
Mái tóc đen của nam nhân tựa như gấm được búi nửa đầu, trên chiếc phát quan bằng bạch ngọc phản chiếu ánh lửa, hắt lên tường một bóng hình con hạc.
Sâu trong địa lao, một tù nhân trạc tứ tuần đang bị treo lên, lúc hắn ta ngẩng đầu, liền thấy nam nhân mặc hắc y trước mặt đang mân mê cây trâm hắc thiết- Chuông bạc ở đuôi trâm khẽ vang, tro cốt bên trong rơi xuống lả tả.
“Nơi tốt thật.” Nam nhân đột nhiên mở miệng, giọng điệu dịu dàng như đang thưởng hoa. “Trước núi có suối Bạch Hạc, sau núi có ngục Huyết Lao.”
Hắn cười, dùng đầu trâm nâng cằm tên tù nhân lên, “Ngươi nói xem… Có phải rất giống sân sau của Vũ Văn gia các ngươi không?”
Sâu trong địa lao, Vũ Văn Khải bị xích sắt treo trên giá tra tấn.
Nam nhân đeo một chiếc mặt nạ màu huyền, chỉ để lộ đôi mắt tựa hàn đàm. Hắn ngồi xuống trước ghế tra tấn, tiện tay đặt một con dao nhỏ mỏng như cánh ve lên mặt bàn.
Hắn thản nhiên chỉnh lại chiếc áo choàng trên vai.
“Biết tại sao lại mời ngươi đến đây trước không?” Hắn khẽ hỏi, ngón tay lúc có lúc không gõ nhịp lên tay vịn.
Vũ Văn Khải phun ra một bãi máu bọt: “Chó săn của Lâm Thiên Các! Muốn giết thì cứ giết!”
Nam nhân đột nhiên bật cười.
Hắn giơ tay rút cây trâm hắc thiết vừa mân mê ban nãy ra, chậm rãi vạch mở vạt áo đối phương: “Bởi vì tiểu công tử nhà ngươi, thích ăn nhất món mứt mà ngươi làm.”
Trong khoảnh khắc đầu trâm lướt qua lồng ngực, một lọn tóc trượt xuống, đuôi tóc còn vương một cánh hoa hạnh trên đường đến đây.
“Yên tâm,” Hắn ghé sát vào tai Vũ Văn Khải thì thầm, viên huyết ngọc trên phát quan loé lên ánh đỏ trong bóng tối, “Ta sẽ để hắn, trong miếng cuối cùng, nếm được mùi vị của phụ thân mình.”
Nam nhân mặc hắc y nghiêng người dựa trên chiếc ghế sắt đen, đầu ngón tay gõ nhịp lên tay vịn- Mỗi một lần gõ, dưới thềm lại truyền đến một tiếng kêu la thảm thiết.
Vũ Văn Khải bị xích sắt treo lơ lửng giữa không trung, một Huyền Giáp Vệ đang dùng những cây kim bạc nhỏ như sợi tóc, găm từng cây vào kẽ móng tay của hắn ta.
“Ta nói! Ta nói!”
Tiếng kêu thảm thiết của Vũ Văn Khải đột nhiên ngừng lại, hắn ta nước mắt nước mũi giàn giụa ngẩng đầu lên: “Ta nói… Mỏ quặng tư nhân ở… Ở trong hang động phía bắc Thanh Nhai Sơn…”
Bàn tay đang chỉnh lại cổ tay áo của nam nhân đột nhiên dừng lại. Hắn chậm rãi đứng dậy, chiếc áo choàng màu đen trong địa lao ẩm ướt quét thành một đường cong sắc lẹm, kinh động đến bầy dơi máu ở góc tường.
“Thật khiến người ta thất vọng.” Hắn cúi xuống nhìn Vũ Văn Khải đã mềm nhũn, giọng nói nhẹ như đang bình phẩm một món ăn đã ôi thiu, “Xương cốt cứng rắn của nhà Vũ Văn thì ra cũng chỉ có bấy nhiêu.”
Vũ Văn Khải giãy giụa định níu lấy vạt áo hắn: “Ta đã nói rồi… Thả ta và nhi tử ta đi đi…”
“Ồ?” Nam nhân mặc hắc y đột nhiên ngồi xổm xuống, tua rua rủ xuống từ phát quan quét qua gương mặt bê bết máu của đối phương, “Nhưng ta còn chưa đi kiểm chứng thật giả mà.”
“Đến nước này rồi… Ta cần gì phải nói dối!” Từ cổ họng của tên tù nhân phát ra tiếng thở hổn hển như ống bễ rách.
Nam nhân khẽ cười, đầu ngón tay lướt qua thanh đoản đao nhuốm máu bên hông: “Nói có lý.”
Khi trong đôi mắt vẩn đục của Vũ Văn Khải vừa loé lên hy vọng, lại nghe thấy giọng nói mang theo ý cười từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Nhưng ta đã nói…”
Ánh đao loé lên, một đốt ngón tay đứt lìa lăn xuống đất.
“…Sẽ thả ngươi đi khi nào?”
Tiếng kêu thảm thiết của Vũ Văn Khải còn chưa kịp thốt ra, đã bị một thị vệ áo đen bên cạnh dùng khăn vải bịt miệng lại, chỉ có thể phát ra tiếng “ư ư” trầm đục, gân xanh trên trán nổi lên, mồ hôi lạnh hoà cùng máu chảy xuống.
Lúc này, một đệ tử Phượng Minh Cốc bước nhanh tới, cung kính hành lễ sau lưng nam nhân: “Công tử, các chủ mời ngài đến Thính Thuỷ Các nghị sự.”
Nam nhân không hề quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: “Biết rồi.”
Hắn chậm rãi lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay trắng trơn, cẩn thận lau vết máu trên đoản đao. Lưỡi đao ánh lên ánh sáng sắc lạnh, soi rọi nửa khuôn mặt dưới lớp mặt nạ với khoé môi băng giá.
Đang định rời đi thì một thị vệ khác tiến lên xin chỉ thị: “Công tử, tiểu công tử của Vũ Văn Khải đã bị bỏ đói ba ngày rồi, hiện giờ sắp không xong, xử trí thế nào ạ?”
Bước chân của nam nhân hơi khựng lại, hắn nghiêng đầu liếc nhìn đốt ngón tay máu me trên đất, rồi đột nhiên cười khẽ: “Trên đất không phải có sẵn đồ ăn sao?”
Hắn nhấc chân đá đốt ngón tay đến trước mặt tên thị vệ đó, vạt huyền y quét qua một đường cong sắc lẹm: “Nói với hắn, đây là thứ mà phụ thân ‘cố ý’ để lại cho hắn.”
Nói xong, hắn không quay đầu rời đi, chỉ để lại căn phòng tràn ngập mùi máu tanh và nỗi sợ hãi lan toả phía sau.
Phía xa, chuông gió trên mái hiên của Thính Thuỷ Các khẽ vang trong hoàng hôn, tựa như đang nghênh đón vị công tử máu lạnh này đến.
———
Thính Thuỷ Các của Phượng Minh Cốc được xây dựng sát bên thác nước, giữa làn hơi nước mờ mịt, dải lụa bạc đổ thẳng xuống lấp lánh như vàng vụn dưới ánh tà dương.
Trong các, hương đàn hương lượn lờ, nhưng không thể che được mùi máu tanh toả ra từ chiếc hộp gỗ mun trên bàn.
Phó Thần một thân thanh sam đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía cửa, ngón tay gõ nhịp lúc có lúc không lên song cửa.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, hắn ta không quay đầu lại mà cười khẽ một tiếng: “Ngươi đến xem mấy tên thuộc hạ tốt của ngươi lại gửi đến thứ đồ tốt gì này?”
Tiếng bước chân dừng lại.
Nam nhân có mái tóc đen búi nửa đầu đứng giữa các, hắn rũ mắt liếc nhìn chiếc hộp gỗ trên bàn, hoa văn bạc thêu chìm trên vạt áo ẩn hiện trong ánh hoàng hôn.
Người đến chính là Thẩm Nghiên Chi.
“Người của Vũ Văn gia sao?” Giọng nói hắn lạnh lẽo tựa băng giá tôi luyện.
Phó Thần lúc này mới xoay người lại, tay áo phất một cái đã mở nắp hộp ra.
Một chiếc thủ cấp hiện ra sờ sờ, hai mắt trợn trừng, nhưng khoé miệng lại giữ lại một nụ cười quỷ dị trước lúc lâm chung.
“Người cầm trịch của nhị phòng Vũ Văn gia,” Phó Thần dùng sống quạt khẽ gõ lên mép hộp, “Thuộc hạ tên Thanh Phong kia của ngươi đúng là đã học được mười phần mười sự tàn độc của ngươi rồi, đây đã là chiếc thủ cấp thứ ba trong tháng này.”
Ánh mắt Thẩm Nghiên Chi không hề lay động: “Chết bao lâu rồi?”
“Ba ngày.” Phó Thần đậy nắp hộp lại, “Nghe nói để bắt được hắn ta, Thanh Phong đã cố tình đợi đến tiệc đầy tháng của tiểu công tử nhà hắn ta mới ra tay.” Hắn ta ngập ngừng, “Chém đầu ngay trước mặt cả nhà hắn ta.”
Trong các đột nhiên trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng nước thác gầm vang.
Thẩm Nghiên Chi đi đến trước bàn, đầu ngón tay lướt qua vết máu đỏ sẫm trên chiếc hộp gỗ, đột nhiên nhẹ nhàng bật cười một tiếng: “Không đủ.”
Phó Thần nhướng mày: “Hửm?”
“Món nợ của Vũ Văn gia,” Hắn ngước mắt lên, đôi đồng tử phản chiếu ánh tà dương màu huyết sắc, “Phải dùng thủ cấp của cả gia tộc để trả.”
“Phải rồi,” Phó Thần nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt xếp, giọng điệu tuỳ ý, “Cuộc thi đấu kết nghiệp của lứa Huyền Giáp Vệ mới đã kết thúc,” Hắn ta tiện tay lật ra mười miếng ngọc bài xếp thành một kiếm trận, “Theo tiêu chuẩn ngày trước của ngươi…” Cố ý dừng lại, “Lần này e là chỉ có thể nhận hai người. Theo quy củ, cần ngươi ban tên.”
Thẩm Nghiên Chi nhận lấy ngọc lệnh, ngón tay v**t v* những vết khắc.
Phó Thần nhìn ngọc lệnh rồi nói tiếp: “Người nam giỏi cơ quan, người nữ thông dược lý.”
Thẩm Nghiên Chi đứng lặng trong chốc lát, ánh mắt dừng trên thác nước đang đổ xuống ngoài cửa sổ. Tiếng nước gầm vang, sóng trắng cuồn cuộn, dường như có thể nuốt chửng mọi âm thanh.
“Trảm Uyên.” Hắn đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp, tựa như một lưỡi đao cùn từ từ cứa qua đá sỏi.
Phó Thần nhướng mày: “Người đầu tiên?”
Thẩm Nghiên Chi không trả lời, chỉ nói tiếp: “Tẫn Sương.”
Khi hai cái tên này được thốt ra, nhiệt độ trong các dường như đột ngột giảm xuống.
Trảm Uyên- Chém đứt vực sâu, vĩnh viễn không gặp lại.
Tẫn Sương- Thiêu thành tro bụi, sương lạnh phủ xương.
Bàn tay đang phe phẩy quạt của Phó Thần hơi khựng lại, sau đó hắn ta cười khẽ: “Tên hay.”
Hắn ta khép chiếc quạt xếp lại, ý vị thâm trường nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chỉ là nghe qua… Lệ khí quá nặng…”
Lời còn chưa dứt, đã thấy vạt huyền y của người kia lướt qua ngưỡng cửa, hơi nước đã nuốt chửng bóng lưng của hắn.
————
Trên lưng ngựa, Thục Khách không nhịn được than phiền: “Đã hai năm rồi, sao chủ thượng vẫn không muốn gặp chúng ta?”
Sắc mặt Thục Cẩm ảm đạm: “Lần trước ta đến, ngài ấy nói mình đã không còn là Thống soái Huyền Giáp Vệ nữa, bảo chúng ta đừng theo ngài ấy nữa, cũng đừng đến tìm ngài ấy nữa.”
Thanh Phong nhìn thẳng về phía trước, giọng nói lạnh lùng: “Chủ thượng không cho chúng ta theo bên cạnh, nhưng cũng không cản chúng ta thay ngài ấy làm việc.”
Hắn ta th*c m*nh vào bụng ngựa, tuấn mã hí vang, tăng tốc lao về phía trước.
“Đi!”
Bóng dáng ba người dần dần biến mất trong hoàng hôn, tiếng vó ngựa xa dần, nhưng lại phảng phất như đang giẫm lên trái tim của ai đó, hồi lâu không tan.

Bình Luận (0)
Comment