Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 80

Gió đêm của Bắc Cảnh cuốn theo những hạt tuyết li ti, thổi qua những chiếc đèn lồng màu đỏ son đang treo cao của “Hồng Tụ Chiêu”.
Tòa lầu gỗ ba tầng được chạm trổ tinh xảo, chuông đồng trên mái hiên kêu leng keng trong gió bấc, tiếng đàn sáo bên trong lầu hoà cùng hương phấn son bay ra, nhưng không thể che được hơi thở lạnh lẽo của đao kiếm trong bóng tối.
Bên trong nhã gian “Tuyết Mai Hiên” ở tầng cao nhất, Thác Bạt Di mặc một thân võ phục màu xanh mực, đầu ngón tay mân mê chén rượu mạ vàng, trong con ngươi phản chiếu ánh nến, ý cười như có như không.
“Bạch Thứu đêm nay nhất định sẽ đến,” Đôi môi đỏ của nàng ấy khẽ mở, “Con cáo già này cứ đến ngày rằm hàng tháng lại phải đến nghe tỳ bà của Liễu đại gia.”
Trong bóng tối bên cửa sổ, Tiêu Minh Chiêu mặc một thân hồng y, đầu ngón tay v**t v* chiếc khoá bạc trên cây roi mềm bên hông.
Hơn hai năm đã trôi qua, thiếu nữ rạng rỡ và kiêu hãnh năm nào, qua năm tháng mài giũa đã trở nên ngày một rực rỡ hơn- Hai hàng lông mày như núi xa ngậm sắc chàm, đôi mắt tựa sao lạnh rơi xuống hồ, dưới sống mũi thanh tú là đôi môi son không điểm mà thắm. Gương mặt trái xoan từng mang vài phần non nớt nay đã có đường nét rõ ràng, quai hàm tinh xảo như được danh hoạ phác bút, làn da trắng hơn tuyết nhưng lại toát lên vẻ anh khí sắc bén.
Nghe vậy, nàng cười khẩy: “Đúng là biết hưởng thụ.”
Một tiếng “cạch” khẽ vang lên.
Trong góc khuất, Thác Bạt Lẫm đột nhiên đặt tay lên vỏ đao, chiếc bảo vệ cổ tay bằng huyền thiết của hắn ta loé lên ánh sáng lạnh dưới ánh nến: “Có người lên lầu.”
Ánh mắt ba người giao nhau, giữa những đầu ngón tay Thác Bạt Di lật ra ba cây ngân châm Khổng Tước Linh, đầu roi của Tiêu Minh Chiêu lặng lẽ rũ xuống mặt đất, thanh đao của Thác Bạt Lẫm đã tuốt khỏi vỏ nửa tấc…
“Rầm!”
Cửa gỗ chạm hoa đột nhiên vỡ tan!
Trong khoảnh khắc hơn mười tên đao khách áo đen phá cửa xông vào, hai bóng người bịt mặt cũng đồng thời lật mình vào từ ngoài cửa sổ- Kiếm quang của Thanh Phong như lụa bạc, xích nhận của Thục Khách quét ngang, tay áo xanh của Thác Bạt Di bị kiếm khí chém rụng một đoạn!
“Huyền Giáp Vệ?”
Tiếng kêu kinh ngạc của Tiêu Minh Chiêu bị ánh đao chém đứt. Ba nhóm người chém giết giữa đống gấm vóc lụa là, hộp phấn son nổ tung thành một màn sương bột, xích nhận của Thục Khách cắt nát rèm châu, Thanh Phong một kiếm đâm xuyên qua giáp vai của Thác Bạt Lẫm, giọt máu văng lên bức 《Tuyết Mai Đồ》, loang ra một vệt đỏ kinh người.
Giữa lúc hỗn loạn, Tiêu Minh Chiêu đột nhiên sững người.
Thanh Phong?
“Đợi đã…”
Giọng nói nàng bị chiếc giá nến bằng đồng xanh do Thác Bạt Di ném tới cắt đứt.
Thanh Phong nhân cơ hội ném ra một quả bom khói, kéo Thục Khách phá tan cửa sổ dán lụa sa. Khi Tiêu Minh Chiêu bất chấp tất cả đuổi theo ra ngoài, chỉ thấy ánh trăng soi rọi hai bóng lưng lướt qua nóc nhà, đuôi tóc ngựa được buộc bằng sợi dây xanh tung bay trong gió.
Gió lạnh cuốn theo tuyết mịn, thổi những chiếc đèn lồng trong con hẻm phía sau thanh lâu lắc lư không yên.
Bạch Thứu siết lại chiếc áo choàng lớn màu đen có cổ lông, khoé môi nhếch lên một nụ cười âm hiểm, đang định bước ra khỏi con hẻm tối…
“Chạy đi đâu?”
Một bóng người màu xám khói lặng lẽ đáp xuống đầu hẻm, cánh tay cơ quan của Trảm Uyên “cạch” một tiếng bật ra lưỡi đao lạnh lẽo dài ba tấc, dưới ánh tuyết loé lên màu xanh lam u tối.
Bên cạnh hắn ta, Tẫn Sương mặc một thân váy dài màu cam nhạt bay phần phật, đầu ngón tay kẹp ba cây ngân châm đã tẩm độc, trong mắt sát ý lạnh lùng.
Bạch Thứu nhướng mày, ý cười càng đậm: “Không ngờ người muốn mạng ta cũng không ít, vừa đi hai tốp, lại đến một tốp.” Hắn ta lười biếng giơ tay lên, hơn mười tên tử sĩ phía sau lập tức rút đao, “Vậy thì xem xem, tối nay ai sẽ chết trước.”
“Keng!”
Nỏ tiễn cơ quan của Trảm Uyên xé gió bay ra, độc châm của Tẫn Sương như mưa rơi xuống, trong hẻm nhỏ lập tức máu tươi văng khắp nơi. Bạch Thứu nhân cơ hội lùi lại, nhưng ngay khoảnh khắc quay người…
“Bạch Thứu, ngày chết của ngươi đã đến.”
Hồng y của Tiêu Minh Chiêu trong đêm tuyết rực rỡ như lửa, roi mềm “vút” một tiếng quất nát gạch xanh, chặn đứt đường lui của hắn ta.
Bạch Thứu nheo mắt, từ trong tay áo trượt ra một con dao găm đã tẩm độc: “Đông Lăng công chúa, đã lâu không gặp, ngày càng xinh đẹp…”
Lời còn chưa dứt, Thác Bạt Di đã bay xuống từ trên mái hiên, song đao giao nhau, chém thẳng vào yết hầu hắn ta! Bạch Thứu hoảng hốt đỡ đòn, lại bị Tiêu Minh Chiêu một roi quấn lấy cổ tay, “rắc” một tiếng giòn tan, xương cổ tay vỡ nát!
“A!”
Bạch Thứu kêu lên thảm thiết rồi quỳ xuống đất, đao của Thác Bạt Di đã kề sau tim hắn ta: “Đừng động đậy.”
Tiêu Minh Chiêu đang định tiến lên, đột nhiên ngửi thấy trong gió có một mùi hương gỗ tùng quen thuộc- Thanh lãnh trầm mặc, hoà cùng vị đắng của thuốc, là mùi hương độc nhất của người đó.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên bức tường cao cuối hẻm có một bóng người thon dài, bạch y nửa ẩn trong màn tuyết, chiếc áo choàng màu huyền tung bay tựa cánh hạc.
“Thẩm… Nghiên Chi?”
Trái tim đột nhiên thắt lại, nàng liều mạng đuổi theo.
Nghe thấy giọng nói của nàng, người đó dường như khựng lại một chút, nhưng trong khoảnh khắc đầu ngón tay nàng sắp chạm đến vạt áo, hắn đã tung mình biến mất vào màn đêm tuyết mênh mông.
Đôi hài đỏ của Tiêu Minh Chiêu giẫm nát lớp tuyết đọng ở đầu hẻm, đuổi theo mấy trượng, nhưng chỉ thấy trong màn tuyết mịt mù không một bóng người.
Gió lạnh cuốn theo tuyết mịn táp vào mặt, khiến hốc mắt cay xè.
“Minh Chiêu!”
Giọng nói của Thác Bạt Di truyền đến từ phía sau, đi cùng là tiếng bước chân dồn dập. Nàng ấy một tay níu lấy cánh tay Tiêu Minh Chiêu, nhíu mày nói: “Sao thế? Bạch Thứu vẫn còn bị trói ở đó, ngươi đột nhiên chạy đi đâu vậy?”
Tiêu Minh Chiêu ngây người nhìn về phía màn đêm đen kịt xa xăm, đầu ngón tay vẫn còn vương lại mùi hương gỗ tùng thoang thoảng như có như không. Nàng khẽ nói: “…Ta hình như đã nhìn thấy hắn.”
“Hắn?” Thác Bạt Di sững sốt một chút, sau đó lập tức phản ứng lại, giọng nói hạ thấp, “Thẩm Nghiên Chi?”
Tiêu Minh Chiêu không trả lời, chỉ chậm rãi siết chặt cây roi mềm trong tay. Tuyết rơi trên hàng mi của nàng, rồi nhanh chóng tan ra, tựa như một giọt lệ chưa kịp rơi xuống.
Thác Bạt Di thuận theo ánh mắt của nàng nhìn qua, chỉ thấy những nóc nhà phủ đầy tuyết và con phố dài vắng lặng.
Nàng ấy thở dài một hơi, vỗ vỗ vai Tiêu Minh Chiêu: “Trước tiên về chỗ A Lẫm đã, mang Bạch Thứu về thôi, miệng của gã đó không chừng có thể cạy ra được chút gì đó.”
Tiêu Minh Chiêu im lặng một lát, cuối cùng cũng gật đầu.
Lúc xoay người, nàng nhìn lại lần cuối về phía người đó biến mất, trên nền tuyết ngay cả nửa dấu chân cũng không lưu lại, phảng phất như bóng hình ban nãy chỉ là ảo giác của nàng.
Nhưng mùi hương gỗ tùng trên người hắn, nàng tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.
————
Trong Huyền Thiết Điện của hoàng cung Bắc Cảnh, nến lửa chập chờn.
Vũ Văn Liệt đột nhiên ném mạnh chiếc kim tôn trong tay xuống đất, một tiếng “ầm” vang dội, rượu văng tung toé.
“Trong vòng một năm, sáu khu mỏ bị tấn công! Bây giờ lại đến nói với ta ngay cả Bạch Thứu quản lý sổ sách cũng mất tích rồi sao??” Gân xanh trên thái dương ông ta nổi lên, hoa văn cổ thêu bằng chỉ vàng trên cổ tay áo mãng bào theo động tác giận dữ của ông ta hiện lên dữ tợn, “Lũ phế vật các ngươi, ngay cả một tên trộm cũng không bắt được sao?!”
Mọi người trong điện câm như hến, quỳ rạp trên đất, không một ai dám ngẩng đầu.
Xích Bức cắn răng, cứng rắn bước lên một bước: “Chủ thượng bớt giận, thuộc hạ đã có manh mối.” Trong độc nhãn của hắn ta loé lên một tia âm hiểm, “Cuộc tấn công lần này, không thể thoát khỏi liên quan với Lâm Thiên Các.”
“Lâm Thiên Các?” Vũ Văn Liệt nheo mắt, các đốt ngón tay siết lại kêu răng rắc, “Lão hồ ly Phó Thần kia, chẳng phải trước nay không nhúng tay vào tranh chấp triều chính sao?”
Xích Bức nhỏ giọng nói: “Theo thám tử báo về, Lâm Thiên Các gần đây hành động thường xuyên, Phó Thần còn bí mật điều động một lượng lớn nhân mã.”
Vũ Văn Liệt quay đầu lại hỏi: “Vậy còn lão Tam thì sao? Tìm được người chưa?”
Ở góc điện, trên trán thủ lĩnh ảnh vệ phụ trách tìm kiếm rịn mồ hôi lạnh, run giọng nói: “Bẩm chủ thượng, Tam gia và Tam công tử… Vẫn chưa tìm được.”
“Phế vật!” Vũ Văn Liệt một cước đá văng chiếc bàn, giá nến đổ nhào, sáp nóng văng đầy đất, “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Cho các ngươi thêm ba ngày nữa, nếu vẫn không tìm được…” Ánh mắt ông ta âm u lướt qua mọi người, “Các ngươi hãy thay bọn họ đi nuôi hồ Cổ đi!”
Cửa điện đột nhiên bị đẩy ra, Ô Kiêu ôm khóe miệng đang rỉ máu loạng choạng bước vào: “Chủ thượng, thế tử Tây Lương phái người đến thúc giục khoản lương thực của năm nay…”
Lời còn chưa dứt, Vũ Văn Liệt đã trở tay tát một cái, đánh ngã hắn ta xuống đất: “Sáu khu mỏ bị tấn công, lấy đâu ra tiền?!”
Ô Kiêu nằm rạp trên đất, không dám ngẩng đầu, chỉ nhỏ giọng nói: “Nhưng nếu không đưa, e rằng bên Tây Lương…”
Vũ Văn Liệt hít sâu một hơi, nén lại lửa giận, lạnh lùng nói: “Nói với bọn họ, bản vương khôi phục lại khu mỏ cũng cần chút thời gian, cứ đợi trước đi, nếu thật sự thúc giục quá gấp, ngươi cứ đến Diêm Trà ty lấy.” Ông ta nhìn chằm chằm vào Ô Kiêu, gằn từng chữ, “Chuyện này còn làm hỏng, ngươi hãy tự mình đến hồ Cổ lĩnh phạt.”
Ô Kiêu toàn thân run lên, vội vàng dập đầu: “Thuộc hạ hiểu rồi!”
Vũ Văn Liệt xoay người nhìn về phía màn đêm ngoài điện, trong mắt hàn ý lạnh lẽo: “Lâm Thiên Các… Phó Thần…” Ông ta khẽ lẩm bẩm, đầu ngón tay vô thức mân mê miếng ngọc bội Cổ vương bên hông, “Món nợ này, bổn tọa sớm muộn cũng sẽ tính sổ với ngươi!”
————
Màn đêm thăm thẳm, rừng trúc ở Phượng Minh Cốc xào xạc trong gió, Thính Thuỷ Các trống không, chỉ có một ngọn đèn cô độc chập chờn.
Phó Thần đẩy cửa bước vào, hai hàng chân mày hơi nhíu lại: “Chẳng phải đã hẹn ở đây đợi ta sao?”
Hắn ta quay người hỏi đệ tử đang canh gác dưới hành lang: “Mặc công tử đâu rồi?”
Đệ tử nhỏ giọng đáp: “Công tử hôm nay đã đến địa lao thẩm vấn Vũ Văn tam đương gia, sau khi về… Đã đến trúc ốc.”
Ánh mắt Phó Thần tối lại, hắn ta phất tay: “Biết rồi.”
Hắn ta đi xuyên qua con đường nhỏ trong rừng trúc, đến trước một ngôi nhà gỗ khuất nẻo. Bên ngoài trồng mấy gốc mai trắng, lúc này đang buồn tẻ nở rộ, dưới ánh trăng tựa như tuyết phủ trên cành.
Phó Thần khẽ thở dài, đẩy cửa ra.
“Rầm.”
Một vò rượu rỗng lăn đến bên chân, mùi rượu nồng nặc táp vào mặt. Trong phòng không thắp đèn, chỉ có ánh trăng lọt vào từ ngoài cửa sổ, lạnh lẽo soi rọi lên người Thẩm Nghiên Chi.
Hắn dựa nửa người vào tế đàn, huyền y buông lỏng, mặt nạ đã sớm tháo ra vứt sang một bên, để lộ gương mặt trắng bệch tuấn mỹ.
Trong tay hắn vẫn còn cầm một vò rượu mạnh chưa uống hết, các đốt ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch. Trên tế đàn, bài vị của Minh Nguyệt và Thục Hồng lặng lẽ đứng đó, phía trước đặt hai đồng tiền xu dính máu.
Phó Thần liếc nhìn những vò rượu rỗng đầy đất, chân mày nhíu lại: “Cốc y đã nói, thân thể này của ngươi không được đụng đến rượu.”
Thẩm Nghiên Chi không hề ngẩng đầu lên, giọng nói trầm khàn: “Không uống cũng không hết đau, uống hay không uống, có gì khác biệt.”
Phó Thần thở dài một hơi, đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn ta, tiện tay cầm lấy một vò rượu khác: “Thẩm vấn ra được gì rồi?”
Thẩm Nghiên Chi không trả lời, chỉ ngẩng đầu nốc một ngụm rượu, yết hầu trượt xuống, rượu chảy theo cằm trượt xuống, thấm vào trong cổ áo.
Ánh nến trong phòng yếu ớt, soi rọi lên gò má trắng bệch của Thẩm Nghiên Chi. Hắn ho khẽ hai tiếng, đầu ngón tay lau qua khoé môi, để lại một vệt máu nhàn nhạt.
“Những gì cần khai đều đã khai cả rồi.” Giọng hắn khàn đặc, tựa như một lưỡi đao cùn cứa qua mặt đá thô ráp.
Phó Thần nhìn hắn, chân mày nhíu chặt: “Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, mạng lưới tình báo, quân doanh, Diêm Trà ty, các khu mỏ của Vũ Văn Liệt… Đều bị ngươi thâm nhập, đã đủ nhanh rồi.” Hắn ta ngập ngừng, “Đừng quá nóng vội.”
“Nóng vội?” Thẩm Nghiên Chi cười khẽ một tiếng, ý cười không chạm đến đáy mắt, “Một khắc một giây… Ta đều không đợi được.”
Lời còn chưa dứt, hắn đã đột nhiên cúi người, ho khan dữ dội, một gối quỳ xuống đất, các đốt ngón tay ghì chặt lấy tim, dường như muốn ấn mạnh tâm mạch đã tàn phá kia về lại chỗ cũ.
Phó Thần một tay đỡ lấy hắn, trầm giọng nói: “Cốc y đã nói, cho dù độc ‘Khiên Cơ Dẫn’ đã được giải, nhưng nhát kiếm năm đó đã làm tổn thương đến gốc rễ tâm mạch, cần phải điều dưỡng cho tốt, tuyệt đối không được để nhiễm lạnh.” Hắn ta liếc nhìn những bức tường ẩm ướt trong phòng, “Trúc ốc này ẩm thấp, nên đến ít thôi.”
Thẩm Nghiên Chi chậm rãi ngồi thẳng người dậy, ánh mắt dừng trên hai đồng tiền xu dính máu trên tế đàn, khẽ nói: “…Ở đây, có thể tạm thở được một chút.”
Phó Thần sững người.
Không phải là dễ chịu, mà chỉ là tạm thở được một chút.
Phó Thần nhìn chằm chằm hắn một lúc, đột nhiên từ trong lòng lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương nhỏ, tiện tay ném qua: “Cầm lấy.”
Chiếc hộp gỗ rơi xuống đất, phát ra một tiếng “cạch” khẽ. Thẩm Nghiên Chi ngước mắt lên, Phó Thần đã khoanh tay tựa vào bên cửa, thản nhiên nói: “Là ‘Xích Huyết Noãn Ngọc’ lấy được từ Nam Chiếu, đeo lên người có thể trừ hàn.”
Đầu ngón tay Thẩm Nghiên Chi mở nắp hộp ra, một miếng ngọc thạch toàn thân đỏ rực lặng lẽ nằm trên tấm gấm, trong ngọc dường như có những sợi máu đang lưu chuyển, chạm vào cảm thấy ấm áp, vậy mà lại xua tan được vài phần hàn ý xung quanh.
“Quá quý giá.” Hắn đẩy chiếc hộp lại, “Ngươi tự giữ lấy đi.”
Phó Thần cười nhạo: “Ta đâu không có bệnh tim.” Hắn ta sải bước tiến lên, một tay nhét miếng ngọc vào tay Thẩm Nghiên Chi, “Cái nơi quỷ quái Bắc Cảnh này, mùa đông năm ngoái ngươi phát bệnh mấy lần, trong lòng tự ngươi không biết hay sao?”
Trong lòng bàn tay truyền đến hơi ấm đã lâu không thấy, Thẩm Nghiên Chi im lặng một lát, cuối cùng khẽ nói: “…Cảm ơn.”
Phó Thần nhướng mày: “Thật sự muốn cảm ơn ta?” Hắn ta đột nhiên cúi người xuống, cười tinh quái, “Gọi một tiếng ‘sư huynh’ nghe xem nào.”
Thẩm Nghiên Chi lập tức quay mặt đi: “…Cút.”
“Chà,” Phó Thần đứng thẳng người, khoanh tay lắc đầu, “Cũng chỉ có vị Hải Đường công chúa nhà ngươi có chuyện cầu xin ta, ngươi mới chịu cúi đầu gọi một tiếng.”
Bàn tay đang cầm ngọc của Thẩm Nghiên Chi đột nhiên siết chặt, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Ngoài cửa sổ, gió tuyết ngày một gấp gáp, giữa bóng trúc lả lướt, dường như lại thấy mùa xuân đậm sâu năm ấy, dưới gốc cây hải đường, thiếu nữ nhón chân cài cành hoa lên tóc hắn, mắt cười long lanh: “Nghiên Chi, gương mặt lạnh lùng này của chàng, còn đẹp hơn cả hoa hải đường.”
Mà bây giờ, hắn ngay cả tên của nàng cũng không dám nhắc đến.
Phó Thần nhìn vẻ mặt của hắn, thở dài một hơi, xoay người đẩy cửa rời đi. Trước khi đi, còn để lại một câu: “Ngọc phải đeo sát người, đừng phụ tâm ý ta lặn lội ngàn dặm cướp về.”
Cửa trúc khép lại, Thẩm Nghiên Chi từ từ áp miếng ngọc ấm vào tim. Nơi đó có một vết thương cũ, mỗi khi đêm tuyết về lại đau đến thấu xương.

Bình Luận (0)
Comment