Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 81

Tiếng kêu thảm thiết của Bạch Thứu dần dần yếu đi, Thác Bạt Di vẩy sạch vết máu trên tay rồi bước ra từ nhà lao bí mật tăm tối. Hồng y của nàng ấy dưới ánh lửa soi rọi tựa như đã thấm đẫm máu tươi, giữa hai hàng lông mày vẫn còn lưu lại lệ khí chưa tan.
Tiêu Minh Chiêu tiến lên đón: “Sao rồi?”
Thác Bạt Di cười lạnh: “Miệng cứng lắm, nói rằng mình dù sao cũng chết, có nói cũng không sống được.”
Thác Bạt Lẫm nhíu mày: “Vậy thì tiếp tục dùng hình.”
“Không cần nữa.” Tiêu Minh Chiêu siết chặt roi mềm, “Ta vào trong thẩm vấn.”
Thác Bạt Di một tay cản nàng lại: “Bên trong bẩn lắm, đừng làm vấy bẩn mắt ngươi.” Nàng ấy ngập ngừng một chút, khoé môi cong lên một nụ cười đầy toan tính, “Có điều… Hắn ta lại nói một chuyện khá thú vị.”
“Chuyện gì?”
“Hắn ta và Thương Lang của Diêm Trà ty có mối thù không đội trời chung.” Thác Bạt Di chậm rãi lau chùi con dao găm, “Cố tình ‘nhắc nhở’ ta, tháng này Thương Lang sẽ xuất hiện ở Hắc Thuỷ Ô.”
Ánh mắt ba người giao nhau, trong nháy mắt đã hiểu rõ.
Tiêu Minh Chiêu cười khẽ: “Xem ra… Chúng ta phải đến ‘cảm ơn’ vị Bạch Thứu đại nhân này rồi.”
Phía xa, từ sâu trong nhà lao bí mật truyền đến tiếng chửi rủa khàn đặc cuối cùng của Bạch Thứu, rồi chìm vào tĩnh lặng.
….
Hắc Thuỷ Ô, con hẻm phía sau.
Trong con hẻm tối tăm, Tiêu Minh Chiêu áp sát vào bức tường ẩm ướt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng người lén lút phía trước.
Nàng ngẩng đầu nhìn thấy một cánh cửa sau đen kịt, nhỏ giọng nói: “Người đó đã vào đây, không thể sai được.”
Nàng đã tận mắt nhìn thấy người đó khoác áo choàng xám, ngó trước nhìn sau rồi chui vào cánh cửa sau này.
“Vậy thì chính là nơi này.” Thác Bạt Di hạ thấp giọng, đầu ngón tay vô thức v**t v* thanh đoản kiếm bên hông, “Nhưng số người có chút khác biệt so với lời khai của Bạch Thứu, e là cạm bẫy. Nếu đã xác định được vị trí, chúng ta nên quay về bàn bạc chu toàn trước đã…”
“Gặp ngày không bằng gặp dịp!” Thác Bạt Lẫm một tay đặt lên chuôi đao, trong mắt loé lên ánh sáng phấn khích, “Cứ xông thẳng vào, bứng luôn cả ổ của chúng!”
“Hồ đồ!” Thác Bạt Di một tay níu lấy tay áo hắn ta, “Huynh có biết bên trong có bao nhiêu lính gác không? Có biết cơ quan mật đạo đi như thế nào không?”
“Di tỷ tỷ nói đúng, chúng ta về trước đi, đừng bứt dây động rừng.” Lời của Tiêu Minh Chiêu còn chưa dứt, đầu hẻm đột nhiên truyền đến tiếng bước chân ngay ngắn.
Sắc mặt Thác Bạt Di đột nhiên thay đổi, nàng ấy nhanh chóng nhìn quanh- Phía sau là tường vây cao ngất, phía trước truy binh đang áp sát, trước mắt chỉ còn lại cánh cửa sau đang hé mở kia.
“Mau vào trong!”
Ba người lách mình chui vào, cánh cửa gỗ nặng nề sau lưng lặng lẽ khép lại. Trong bóng tối, đầu ngón tay của Tiêu Minh Chiêu chạm vào bức tường lạnh như băng, một luồng khí ẩm ướt ập vào mặt.
“Kỳ lạ…” Nàng khẽ nói, “Nơi này yên tĩnh quá…”
Lời còn chưa dứt, một mùi hương gỗ tùng lạnh lẽo quen thuộc đã thoảng vào mũi. Toàn thân Tiêu Minh Chiêu run lên, mùi hương này thanh khiết lại mang theo vị đắng của thuốc, giống hệt như mùi hương trên tay áo của Thẩm Nghiên Chi khi hắn che ô cho nàng trong cơn mưa thu năm ấy.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ánh sáng trong sân chiếu ra con hẻm, dưới ánh sáng lờ mờ, một bóng người thon dài đạp lên mái hiên lướt qua tường viện. Người đó đeo nửa chiếc mặt nạ, mái tóc đen búi nửa đầu, chiếc áo choàng màu huyền bay phần phật trong gió lạnh.
Là hắn?
“Thẩm… Nghiên Chi?”
Tiếng gọi khẽ này của Tiêu Minh Chiêu gần như buột miệng thốt ra.
Thân hình người đó hơi khựng lại, nhưng không hề quay đầu, trong nháy mắt đã biến mất giữa những tầng nhà san sát.
“A Chiêu!” Tiêu Minh Chiêu vô thức đuổi theo hai bước, lại bị Thác Bạt Di một tay kéo lại: “Cẩn thận có bẫy!”
Chính vào lúc này, cánh cửa tối phía sau bọn họ đột nhiên “cạch” một tiếng.
Ba người quay đầu lại, chỉ thấy lối đi vừa vào đã bị chặn kín.
Thác Bạt Lẫm đá một cước vào cánh cửa sau đã bị khoá chết, bực bội nói: “Hay rồi, bây giờ muốn ra cũng không ra được!”
Thác Bạt Di đặt tay lên vai hắn ta: “Đừng hoảng, trước tiên xem địa hình đã…” Lời nàng ấy còn chưa dứt, lại phát hiện Tiêu Minh Chiêu đã tung mình nhảy lên tường vây, đuổi theo bóng hình kia.
“A Chiêu!”
Tiêu Minh Chiêu như không hề nghe thấy. Khinh công của nàng trong màn đêm vẽ ra một tàn ảnh, gắt gao đuổi theo bóng hình quen thuộc phía trước.
Người đó thấy nàng đuổi theo, lập tức tăng tốc, lách né di chuyển giữa những nóc nhà.
“Dừng lại!” Tiêu Minh Chiêu vung roi dài, đầu roi quấn lấy gót giày của người đó.
Người đó cuối cùng bị dồn vào ngõ cụt, quay lưng về phía nàng đứng ở cuối mái hiên cong.
Gió đêm thổi tung chiếc áo choàng của hắn, phác hoạ ra nửa đường quai hàm lạnh lùng dưới lớp mặt nạ.
Nghe thấy tiếng bước chân của nữ tử đang đến gần, thân hình hắn có chút cứng lại, không lâu sau, hắn nhấc chân lên, muốn rời đi.
“Chàng còn động thêm nửa bước…” Nước mắt làm nhoà đi tầm mắt của Tiêu Minh Chiêu, nàng nghẹn ngào rút dao găm kề vào cổ mình, “Ta sẽ tự vẫn.”
Thân hình của người đó đột nhiên cứng đờ.
Tiêu Minh Chiêu run rẩy đưa tay ra, từ phía sau vòng tay ôm lấy hắn. Mùi hương gỗ tùng quen thuộc hoà cùng mùi máu tanh quẩn quanh nơi chóp mũi, nàng áp mặt vào lưng hắn, cảm nhận được nhịp tim đang đập dữ dội của hắn.
“Là chàng sao…” Nước mắt thấm ướt y sam của hắn.
“Chàng có biết không… Ta tìm chàng đến phát điên rồi không…” Giọng nói nàng nghẹn ngào.
Lồng ngực của nam nhân phập phồng dữ dội mấy cái, hắn ta thở dài rồi dùng sức gỡ vòng tay của Tiêu Minh Chiêu ra, lúc xoay người chiếc mặt nạ loé lên ánh sáng lạnh: “Ngươi là một cô nương gia, sao lại không biết xấu hổ như vậy?”
Tiêu Minh Chiêu như bị sét đánh- Giọng nói trong trẻo mang theo ý châm biếm này hoàn toàn không phải giọng nói trầm thấp của Thẩm Nghiên Chi!
“Ngươi là ai?” Nàng đột nhiên lùi lại nửa bước, trường tiên đã nằm gọn trong tay.
Phó Thần nhẹ nhàng v**t v* chiếc mặt nạ, dải lụa bạc trên tóc bay trong gió lạnh: “Tại sao ta phải nói cho ngươi?” Hắn ta đột nhiên áp sát một bước, “Ngươi có biết ngươi đã làm hỏng đại sự của ta không?”
Dưới ánh trăng, Tiêu Minh Chiêu nhìn rõ nửa trên gương mặt của hắn ta, đường cong nơi khoé mắt hơi nhướng lên hoàn toàn khác với Thẩm Nghiên Chi, mang theo vài phần bất cần đời.
“Đeo mặt nạ giấu đầu hở đuôi,” Nàng cười lạnh, “Có thể làm được chuyện gì quang minh chính đại chứ?”
“Liên quan gì đến ngươi?” Phó Thần đột nhiên phất tay áo, ba miếng ngọc giác găm xuống trước chân nàng thành một trận đồ, “Mang theo hai kẻ vướng víu của ngươi, lập tức rời đi.”
Tiêu Minh Chiêu một cước đạp nát những miếng ngọc giác: “Tại sao ta phải nghe ngươi?”
Lúc này, trong bóng tối đột nhiên truyền đến tiếng cơ quan, nỏ tiễn của Trảm Uyên đã nhắm vào sau tim Tiêu Minh Chiêu.
Phó Thần dùng khoé mắt liếc thấy hàn quang từ nỏ tiễn của Trảm Uyên, đồng tử đột nhiên co rút lại, thầm nghĩ không ổn! Nếu Tiêu Minh Chiêu có mệnh hệ gì, Thẩm Nghiên Chi chắc chắn sẽ lật tung cả Lâm Thiên Các!
“Muốn sống thì lui ra!” Hắn ta quát lên nghiêm nghị, giọng nói mang theo nội lực làm chấn động cả mái ngói.
Tiêu Minh Chiêu đột nhiên quay đầu lại, dưới ánh trăng, vệt sáng lạnh lẽo của chiếc ngọc quan kia đâm vào đáy mắt nàng, chất liệu hàn ngọc độc nhất của Huyền Giáp Vệ, nàng không thể nào quen thuộc hơn.
“Huyền Giáp Vệ?” Nàng một tay túm lấy cổ áo Phó Thần, móng tay gần như bấm sâu vào cổ hắn ta, “Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại đi cùng Huyền Giáp Vệ?”
Phó Thần “bốp” một tiếng gạt tay nàng ra, đôi môi mỏng dưới lớp mặt nạ mím thành một đường thẳng: “Đừng tưởng ngươi là…” Hắn ta đột nhiên ngừng lại, yết hầu trượt xuống rồi sửa lời: “…Bạn tốt của Thác Bạt công chúa thì ta không dám động đến ngươi.”
Hắn ta chậm rãi chỉnh lại cổ áo, đầu ngón tay lướt qua hoa văn bạc thêu chìm đã bị kéo lỏng, “Tiêu cô nương, biết điểm dừng đi.”
“Làm sao ngươi biết ta họ Tiêu?” Tiêu Minh Chiêu nhìn chằm chằm Phó Thần chất vấn.
Chân mày dưới lớp mặt nạ của Phó Thần nhíu lại: “Bây giờ không có thời gian nói nhảm với ngươi.” Lời còn chưa dứt, hắn ta đã tung mình nhảy lên.
Tiêu Minh Chiêu lập tức đề khí đuổi theo, hai người rượt đuổi nhau trên những mái hiên. Đột nhiên, phía dưới truyền đến giọng nói của một nam nhân trung niên: “Sổ sách tối nay phải…”
Phó Thần đột nhiên quay người, một tay đè Tiêu Minh Chiêu ngã xuống mái ngói: “Đừng động!”
Đợi đến khi Thương Lang dẫn theo hộ vệ đi qua, Phó Thần như ma quỷ lướt xuống, kiếm quang như cầu vồng, trong nháy mắt đã hạ gục tất cả hộ vệ.
Thương Lang thấy tình hình tối nay không ổn, vứt lại sổ sách rồi quay người bỏ chạy, trong nháy mắt đã mất dạng.
Phó Thần bước nhanh đến nhặt lấy sổ sách, lật ra xem, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Là giả.”
Trong khoảnh khắc hắn ta lấy được sổ sách, Thương Lang cách đó không xa đột nhiên b*n r* ba cây độc châm từ trong tay áo…
“Cẩn thận!” Tiêu Minh Chiêu vung đao đỡ lấy ám khí, tiếng kim loại va chạm trong đêm tối đặc biệt trong trẻo.
“Cảm ơn.” Phó Thần không hề ngẩng đầu lên, vừa lật cuốn sổ sách giả vừa nói.
Tiêu Minh Chiêu đang định bay người đuổi theo thì Phó Thần đã giơ tay cản lại, khoé môi cong lên một nụ cười chắc chắn: “Không cần.”
Hắn ta ung dung nói: “Người của ta sẽ không thất thủ.”
Vừa dứt lời, trong con hẻm tối xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng động trầm đục, tiếp đó là tiếng vật nặng ngã xuống đất. Trong mắt Phó Thần loé lên một tia lạnh lẽo: “Hắn ta chạy không thoát đâu.”
Tiêu Minh Chiêu áp sát lại: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Phó Thần còn chưa kịp lên tiếng, Tẫn Sương đã từ trong bóng tối hiện thân: “Các chủ, vì sao lại trì hoãn lâu như vậy?”
Nghe vậy, Tiêu Minh Chiêu liền một tay túm lấy cổ tay Phó Thần: “Các chủ?” Trong mắt nàng loé lên vẻ kinh ngạc.
Giữa chốn giang hồ hiện nay, tổng cộng có bốn vị các chủ môn phái, một người là nữ tử, một người đã quá ngũ tuần, còn một người đang vân du thiên hạ…
Tiêu Minh Chiêu suy đoán một hồi, vị trước mắt này có lẽ chính là các chủ của Lâm Thiên Các. Nàng không nhịn được cất tiếng hỏi: “Ngươi… Ngươi là các chủ Lâm Thiên Các, Phó Thần sao?”
Phó Thần nhắm mắt lại, vẻ mặt đầy bực bội.
Tẫn Sương thúc giục: “Chủ thượng đang đợi chúng ta.”
Thấy Phó Thần định rời đi, Tiêu Minh Chiêu lại định bám theo.
Tẫn Sương vung ngang song đao: “Người không phận sự, dừng bước!”
“Phó Thần!” Tiêu Minh Chiêu hét lớn qua vai của Tẫn Sương, “Có thể làm phiền ngươi một khắc được không? Ta có chuyện muốn hỏi.”
Phó Thần không hề quay đầu lại mà vẫy tay: “Không cần phải phí tâm tư với ta làm gì.” Bước chân hắn ta không ngừng, “Chỗ ta không có thứ mà ngươi muốn biết.”
Lời còn chưa dứt, Tẫn Sương và Phó Thần đã đồng thời tung mình nhảy lên, tốc độ nhanh đến kinh người. Tiêu Minh Chiêu vội vàng đuổi theo, nhưng chỉ thấy bọn họ lướt qua dưới một cây cầu đá.
Khi nàng bay người nhảy lên mặt cầu, một chiếc thuyền nhỏ đã rời khỏi bờ. Trên thuyền ngoài Phó Thần và Tẫn Sương ra, còn có Trảm Uyên mặc một bộ võ phục màu xám đậm- Trong tay hắn ta đang nắm lấy Thương Lang đã bị trói gô lại.
Mà ở cuối thuyền, một bóng hình quen thuộc đeo mặt nạ khiến toàn thân Tiêu Minh Chiêu chấn động.
Hai người cách không nhìn nhau, gió đêm cuốn bay vạt áo của Tiêu Minh Chiêu.
Đôi mắt sau lớp mặt nạ loé lên một tia dao động, rồi nhanh chóng xoay người, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng đầy quyết tuyệt.
Chiếc thuyền nhỏ dần đi xa, hoà vào màn sương trên mặt sông.
Tiêu Minh Chiêu đứng trên cầu, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, cho đến khi bóng thuyền hoàn toàn biến mất trong bóng tối phía bờ bên kia.
Trên mặt sông gợn lên những con sóng lấp lánh. Phó Thần đi đến cuối thuyền, đứng cạnh bên Thẩm Nghiên Chi.
“Người đã bắt được rồi.” Giọng hắn ta ung dung, quay đầu nói lớn với Tẫn Sương và Trảm Uyên: “Nhiệm vụ hoàn thành không tệ.”
Nói xong, hắn ta đột nhiên cúi đầu ngửi ngửi tay áo của mình, giả vờ nghi hoặc: “Lẽ nào do ngày ngày ở cùng ngươi lâu quá? Trên người cũng nhiễm mùi của ngươi rồi?”
Thẩm Nghiên Chi quay đầu lại, ánh mắt dưới lớp mặt nạ trầm trầm nhìn hắn ta.
Phó Thần lập tức giơ hai tay lên: “Ta chưa nói gì cả nhé.” Nhưng rồi lại hạ thấp giọng: “Có điều… Người bên cạnh ngươi nàng đều rất quen thuộc. Mấy người Thanh Phong e là đã bị nàng nhận ra rồi…”
“Ta đã viết thư.” Thẩm Nghiên Chi đột nhiên ngắt lời hắn ta, giọng nói trầm thấp: “Để Thanh Phong đến Thanh Nhai Sơn rồi.”
Chân mày Phó Thần hơi nhướng lên: “Khu mỏ đó địa thế hiểm trở, không dễ tấn công đâu.”
“Cho nên mới để Thanh Phong và Thục Khách qua đó.” Thẩm Nghiên Chi thản nhiên nói.
Phó Thần như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, không nói gì thêm nữa. Gió sông lướt qua, thổi bay y bào của hai người, chiếc thuyền nhỏ dần dần ẩn vào màn sương mù xa xăm.

Bình Luận (0)
Comment