Trong nhà lao bí mật âm u ẩm ướt, Bạch Thứu bị xích sắt treo trên giá tra tấn, toàn thân là máu.
Giữa lúc hắn ta đang hấp hối, bên ngoài phòng lao đột nhiên có một làn khói màu tím quỷ dị bay vào.
“Ực… Đây là…” Ngục tốt canh gác vừa mở miệng, đã lần lượt ngã xuống đất không dậy nổi.
Bảy tám tên hắc y nhân như ma quỷ lách vào lao phòng, người dẫn đầu quỳ một gối xuống đất: “Đại nhân chịu khổ rồi.” Vừa nói vừa lấy ra chìa khoá mở xích.
Bạch Thứu yếu ớt ngước mắt: “Các ngươi… Là do ai phái tới?”
“Phụng mệnh Vũ Văn đại nhân, đặc biệt đến đây tương cứu.” Tên hắc y nhân vừa nói vừa định đỡ hắn ta dậy.
Bị dìu đi được mấy bước, Bạch Thứu đột nhiên khàn giọng nói: “Quạ kêu canh ba.”
“Bóng tối tề tựu.” Tên hắc y nhân lập tức đáp lời.
Bạch Thứu lúc này mới hoàn toàn buông bỏ cảnh giác, gật đầu: “Đi…”
Ngay sau khi bọn họ rời đi không lâu, trong nhà lao bí mật vang lên tiếng la hét hoảng hốt: “Không hay rồi! Bạch Thứu vượt ngục rồi! Mau đi bẩm báo Thác Bạt công chúa!”
Bọn người Bạch Thứu vội vã chạy trốn đến khu rừng ngoài thành, Bạch Thứu thở hổn hển dựa vào một gốc cây.
Thấy bốn phía tĩnh lặng không người, tên hắc y nhân đột nhiên rút đao: “Đại nhân, có thể lên đường được rồi.”
Đồng tử Bạch Thứu đột nhiên co rút lại: “Vũ Văn Liệt muốn diệt khẩu ta?!” Hắn ta giận dữ chửi rủa, trở tay rút ra con dao găm giấu trong giày để chống cự.
Giữa lúc đao quang kiếm ảnh, chân Bạch Thứu trúng một đao, máu tươi chảy ròng ròng. Hắn ta loạng choạng ngã xuống đất, liều mạng bò về phía trước, nhưng lúc ngẩng đầu lại thấy một đôi hài gấm màu huyền dừng ngay trước mắt.
Men theo chiếc áo choàng cổ lông màu đen nhìn lên, một chiếc mặt nạ băng giá đang đối diện với hắn ta. Toàn thân Bạch Thứu run rẩy: “Lâm Thiên Các? Mặc… Mặc công tử?”
Người đeo mặt nạ lặng yên không nói, chỉ tao nhã lùi lại một bước, tựa như đang thưởng thức con mồi đang giãy giụa hấp hối.
Ánh trăng trong rừng xuyên qua kẽ lá, hắt những vệt sáng lốm đốm lên chiếc mặt nạ kia, càng thêm vài phần âm u.
Lưng Bạch Thứu lại trúng một đao, máu văng trên lá khô, hắn ta đau đến mặt mày vặn vẹo, đưa tay níu chặt lấy vạt áo của Thẩm Nghiên Chi: “Cứu, cứu ta…”
Thẩm Nghiên Chi rũ mắt nhìn hắn ta, giọng nói dưới lớp mặt nạ lạnh lùng đến cực điểm: “Cứu ngươi? Có ích lợi gì?”
Bạch Thứu cắn răng: “Ta, ta biết sổ sách của Vũ Văn Liệt giấu ở đâu!”
“Sổ sách?” Thẩm Nghiên Chi cười nhạo một tiếng, “Đó là thứ Thác Bạt công chúa muốn, liên quan gì đến ta?”
Bạch Thứu thở gấp, trong mắt loé lên vẻ hung ác: “Lâm Thiên Các… Chẳng phải muốn thôn tính tài sản của nhà Vũ Văn sao? Cứu ta… Ta, ta có thể giúp ngươi lấy được!”
Thẩm Nghiên Chi im lặng một lát, dường như đang cân nhắc, sau đó nhẹ nhàng phất tay.
Thân hình Trảm Uyên như ma quỷ, ánh đao chợt loé lên, mấy “tên hắc y nhân” ngã rạp xuống đất, máu tươi bắn tung toé, nhưng đều là giả chết.
Phó Thần và Tẫn Sương lúc này từ trong rừng lướt ra, Phó Thần liếc nhìn những “thi thể” trên đất, thản nhiên nói: “Đã xử lý xong cả rồi, mau đi thôi.”
Trảm Uyên một tay xách Bạch Thứu đang thoi thóp lên, đang định rời đi…
“Đứng lại!”
Tiếng quát lạnh lùng của Thác Bạt Di đột nhiên vang lên, Tiêu Minh Chiêu cũng theo sát ngay phía sau, hồng y của nàng tung bay phần phật trong gió đêm, ánh mắt gắt gao khoá chặt lấy bóng lưng của hắn.
Thấy vậy, trong mắt Bạch Thứu loé lên một tia hy vọng, hắn ta khàn giọng hét lên: “Thác Bạt công chúa! Cứu ta! Bọn họ…”
Lời còn chưa dứt, Trảm Uyên đã một chưởng đao chém vào gáy hắn ta, Bạch Thứu lập tức ngất lịm đi.
Thẩm Nghiên Chi chậm rãi xoay người lại, ánh mắt dưới lớp mặt nạ từ xa đối diện với Tiêu Minh Chiêu, gió đêm cuốn bay chiếc áo choàng cổ lông màu đen của hắn, tựa như một con mãnh thú đang ẩn mình.
Tiêu Minh Chiêu bị đôi mắt đó làm cho chấn động, trái tim bỗng chốc đập dồn dập- Giống quá, nhưng khí tức lạnh lẽo tàn độc kia lại hoàn toàn khác với hắn trong ký ức. Nàng vô thức tiến lên một bước, lại bị Thác Bạt Di một tay cản lại.
“Mấy vị là ai?” Thác Bạt Di lạnh lùng chất vấn, tay đã đặt lên chuôi đao, “Cướp người của ta, có mục đích gì?”
Phó Thần cười khẽ một tiếng, phe phẩy chiếc quạt xếp: “Người bọn ta sẽ mang đi, còn thứ mà Thác Bạt công chúa muốn… Ngày sau tự khắc sẽ dâng lên.”
“Ta dựa vào cái gì để tin ngươi?” Thác Bạt Di nheo mắt, sát khí đột ngột bùng lên.
“Bởi vì mục tiêu của chúng ta không hề xung đột.” Giọng điệu Phó Thần ung dung, “Ngươi muốn lật đổ Vũ Văn Liệt, chúng ta chỉ cần tiền của ông ta. Ở một mức độ nào đó, chúng ta cùng một phe.” Hắn ta ngập ngừng, “Hà tất phải động đao động thương?”
Ánh mắt của Tiêu Minh Chiêu lại trước sau như một khoá chặt lấy bóng hình phía sau Phó Thần. Nàng chậm rãi tiến về phía trước, vừa mới bước được hai bước…
“Vút!”
Một mũi ngân châm sượt qua gò má nàng bay qua, găm vào thân cây phía sau. Tẫn Sương lạnh lùng nhìn nàng, đầu ngón tay còn kẹp một mũi ám khí khác.
“Cẩn thận!” Thác Bạt Di một tay kéo nàng lại.
Tiêu Minh Chiêu đứng vững lại, nhìn chằm chằm Phó Thần: “Lâm Thiên Các trước nay không dính líu đến chuyện triều chính, vì sao lần này lại tích cực với nhà Vũ Văn như vậy?”
Phó Thần nhún vai: “Chỉ là chướng mắt những việc làm của Vũ Văn Liệt mà thôi.”
“Thật sao?” Tiêu Minh Chiêu cười lạnh, “Hành vi độc ác của thế tử Tây Lương còn hơn thế, sao không thấy Lâm Thiên Các ra tay?”
Phó Thần nhất thời không nói nên lời, đang định biện minh thêm, lại thấy Thẩm Nghiên Chi hơi nghiêng đầu, ánh mắt ra hiệu- Nên đi rồi.
“Cáo từ.” Phó Thần chắp tay, cả nhóm người xoay người định rời đi.
“Đứng lại!” Tiêu Minh Chiêu cất giọng gấp gáp, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia, “Phó các chủ, vị công tử bên cạnh ngài… Xưng hô thế nào?”
Gió đêm chợt lặng.
Thẩm Nghiên Chi quay lưng về phía nàng, thân hình cứng đờ, ngay cả hơi thở cũng nín lại- Hắn không dám lên tiếng, sợ nàng sẽ nhận ra giọng nói của mình.
Trong rừng cây, một khoảng lặng chết chóc.
Câu chất vấn của Tiêu Minh Chiêu rơi xuống, nhưng không một ai đáp lại.
Nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng im lặng đó, cười lạnh một tiếng: “Sao thế, Lâm Thiên Các còn nhận cả người câm à?”
“Hỗn xược!” Trảm Uyên tức giận quát, nỏ cơ quan trong tay “cạch” một tiếng mở ra, hàn quang nhắm thẳng vào Tiêu Minh Chiêu, “Không được vô lễ với Mặc công tử!”
Thẩm Nghiên Chi khẽ giơ tay, một ánh mắt đã ngăn lại động tác của Trảm Uyên.
Tiêu Minh Chiêu nhạy bén bắt được chi tiết này, trong lòng chấn động, cảm giác quen thuộc này…
Nàng đột nhiên vung roi tấn công thẳng vào mặt nạ của Thẩm Nghiên Chi
“Bốp!”
Roi mềm quét qua mặt nạ, chiếc mặt nạ bằng đồng xanh hơi lệch đi, để lộ một đoạn đường quai hàm căng cứng- Đường nét đó nàng quá đỗi quen thuộc!
Thấy vậy, Trảm Uyên nổi giận, nỏ cơ quan trong nháy mắt đã nhắm vào tim Tiêu Minh Chiêu…
“Trảm Uyên!”
Một tiếng quát khẽ đột nhiên vang lên, giọng nói khàn đặc nhưng lại quen thuộc đến đau lòng.
Toàn thân Tiêu Minh Chiêu chấn động, nước mắt trong nháy mắt lăn dài: “Thẩm Nghiên Chi… Là chàng, đúng không?”
Hơi thở sau lớp mặt nạ rõ ràng khựng lại.
Thẩm Nghiên Chi đột ngột quay lưng đi, một tay đặt lên vai Trảm Uyên, giọng nói ép xuống cực thấp: “Đi.”
Cả nhóm người nhanh chóng rút lui, Tiêu Minh Chiêu muốn đuổi theo, lại bị Thác Bạt Di cản lại: “Đừng manh động!”
Trong rừng, chỉ còn lại những chiếc lá khô bay lả tả và giọng nói run rẩy của Tiêu Minh Chiêu vang vọng:
“Vì sao chàng lại trốn tránh ta…”
Phía xa, bước chân của Thẩm Nghiên Chi khựng lại một cách khó nhận ra, nhưng cuối cùng vẫn không hề quay đầu.
———
Phượng Minh Cốc.
Trong địa lao, mùi máu tanh nồng đến ngạt thở.
Thẩm Nghiên Chi tháo mặt nạ ra, một gương mặt trắng bệch như quỷ, nhưng đáy mắt lại bùng lên ngọn lửa lệ khí âm u.
Hắn chậm rãi lau chùi dụng cụ tra tấn trong tay, chiếc kìm sắt trong lò than đã được nung đỏ rực.
Thương Lang bị xích sắt treo trên giá tra tấn, toàn thân đều là máu, nhưng vẫn cười gằn: “Lâm Thiên Các… Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”
“Kho hàng của Diêm Trà ty, ở đâu?” Giọng Thẩm Nghiên Chi trầm khàn, tựa như ác quỷ bò ra từ địa ngục.
“Hừ…” Thương Lang phun ra một bãi máu bọt, “Ngươi có giết ta…”
Lời còn chưa dứt, Thẩm Nghiên Chi đã đột nhiên ấn chiếc kìm sắt nung đỏ lên vết thương cũ trên vai hắn ta!
“Xèo…” Tiếng da thịt cháy xèo xèo đi cùng tiếng kêu la thảm thiết xé lòng của Thương Lang, vang vọng khắp địa lao.
Thẩm Nghiên Chi lại như không hề nghe thấy, đáy mắt đỏ rực một mảnh, dường như muốn trút hết tất cả oán khí, hận ý, không cam lòng đã kìm nén bấy nhiêu năm lên người này.
Nếu không phải bọn chúng…
Nếu không phải tất cả mọi chuyện ban đầu…
Hắn cần gì phải đến nông nỗi này? Cần gì gì ngay cả việc nhận lại nàng cũng không dám?!
Dụng cụ tra tấn được dùng hết cái này đến cái khác, tay hắn cũng đã thấm đẫm máu tươi, các đốt ngón tay bị xích sắt mài đến máu thịt be bét, nhưng hắn lại như không cảm thấy đau đớn, ánh mắt lạnh đến kinh người.
Thương Lang đã hấp hối, ngay cả sức lực để kêu la cũng không còn, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt.
“Đủ rồi!”
Phó Thần đột nhiên xông vào, một tay giữ chặt cổ tay Thẩm Nghiên Chi, nghiêm giọng nói: “Cứ tiếp tục thế này, hắn ta sẽ chết!”
Thẩm Nghiên Chi hất tay hắn ta ra, giọng nói khàn đặc: “Chết thì sao?”
“Ngươi từ lúc trở về đã không ổn rồi.” Phó Thần nhìn chằm chằm vào hắn, giọng điệu trầm lạnh, “Nếu trong lòng bức bối khó chịu thì đi gặp nàng đi! Hà tất phải phát điên ở đây?”
“Gặp nàng?” Thẩm Nghiên Chi đột nhiên cười khẽ một tiếng, giơ bàn tay đẫm máu lên, tự giễu nói, “Bộ dạng của ta bây giờ… Đâu còn là Thẩm Nghiên Chi trong lòng nàng nữa?”
Nói xong, hắn vứt dụng cụ tra tấn xuống, không quay đầu lại bước ra khỏi địa lao.
Phó Thần đuổi theo, một tay níu lấy cánh tay hắn, lực đạo lớn đến mức gần như muốn bóp nát xương của hắn.
“Cái chết của Minh Nguyệt không phải do một tay ngươi gây ra!” Giọng nói của Phó Thần ép xuống cực thấp, nhưng từng chữ lại sắc như dao, “Rốt cuộc ngươi định tự trừng phạt mình đến bao giờ?”
Thẩm Nghiên Chi nhắm mắt lại, yết hầu trượt xuống, giọng nói khàn đặc đến biến dạng: “…Thẩm Nghiên Chi trong lòng nàng đã chết từ lâu rồi.”
“Nói bậy!” Phó Thần cười lạnh, “Ngươi tưởng Tiêu Minh Chiêu là loại người nào? Nếu nàng để tâm những chuyện này, năm đó đã không…”
“Năm đó?” Thẩm Nghiên Chi đột nhiên ngước mắt lên, đáy mắt chằng chịt những tia máu dữ tợn, “Năm đó ta còn có thể tự lừa dối mình, ít nhất còn bảo vệ được nàng! Nhưng bây giờ thì sao? Ta lấy gì để bảo vệ nàng?”
Phó Thần im lặng một lát, rồi đột nhiên cười nhạo: “Vậy ngươi có thể trốn được bao lâu?” Hắn ta áp sát một bước, “Đợi nàng giết đến tận Phượng Minh Cốc? Hay đợi đến ngày nào đó nàng chết trong tay Vũ Văn Liệt?”
Hơi thở của Thẩm Nghiên Chi ngưng lại.
“Thẩm Nghiên Chi,” Phó Thần nhìn chằm chằm vào mắt hắn, gằn từng chữ, “Ngươi rõ hơn bất kỳ ai, nàng thà cần một tên điên còn sống, chứ không cần một tấm bài vị chết sạch sẽ tinh tươm!”
Gió đêm xuyên qua hành lang dài, thổi tắt ngọn đuốc, bóng tối nuốt chửng bóng hình đối đầu của hai người.