Khi ánh bình minh vừa hé, trong Phượng Minh Cốc sương mù vẫn chưa tan.
Phó Thần nghiêng người dựa vào bên cửa sổ của Thính Thuỷ Các, đầu ngón tay mân mê một bức mật thư, khoé môi hơi nhếch lên: “Khu mỏ thứ bảy, vị trí Thiên Quyền…” Hắn ta khẽ đọc nội dung trên thư, đáy mắt loé lên một tia tinh anh, “Hang động gần hàn đàm Quỷ Khiếu Uyên sao? Đúng là một nơi tốt.”
Hắn ta ngước mắt nhìn thuộc hạ đang chờ bên cạnh: “Mặc công tử đã tỉnh chưa?”
Thuộc hạ cúi đầu: “Bẩm các chủ, công tử đêm qua lại đến trúc ốc, uống đến say mèm, đến giờ Dần mới được Trảm Uyên đại nhân dìu về Tư Quang Các, hiện vẫn chưa dậy.”
Phó Thần lắc đầu khẽ thở dài: “Thôi vậy, cứ để hắn ngủ thêm một lát đi.”
Lời còn chưa dứt, một đệ tử khác vội vã vào trong, chắp tay bẩm báo gấp: “Các chủ, ngoài cốc có một nữ tử hồng y xin gặp, tự xưng họ Tiêu, muốn gặp ngài và Mặc công tử!”
Chén trà trong tay Phó Thần khựng lại, hắn ta xoa trán cười khổ: “Đúng là sợ gì thì cái đó đến…”
Hắn ta đột nhiên đứng dậy, ra lệnh cho thuộc hạ bên trái: “Nhanh đến Tư Quang Các, nói với Mặc công tử- Vị ‘hoa hải đường’ mà hắn đang trốn tránh đã tìm đến tận cửa rồi.” Sau đó lại vẫy tay với đệ tử bên phải, “Dẫn đường đi, ta ra gặp nàng trước.”
—
Giữa mùa đông ở Phượng Minh Cốc, cành khô đọng sương, gió lạnh lướt qua chuông đồng nơi góc đình, phát ra những tiếng kêu trong trẻo, lạnh lẽo.
Phó Thần siết lại chiếc áo choàng lớn màu xanh có cổ lông cáo bạc, ý cười như có như không nhìn về phía bóng hồng y ngoài đình: “Trời lạnh thế này, công chúa điện hạ không ở trong phủ sưởi ấm, lại có hứng thú chạy đến cái cốc hoang vắng này của ta để hóng gió sao?”
“Ngươi biết thân phận của ta?” Tiêu Minh Chiêu bước vào trong đình, hồng y quét qua lớp sương mỏng trên bậc thềm.
“Cả Bắc Cảnh này ai mà không biết, Thác Bạt công chúa và Chiêu Dương công chúa của Đông Lăng có quan hệ thân thiết, Đông Lăng công chúa đã ở lại Bắc Cảnh hơn hai năm vẫn chưa về Đông Lăng.” Phó Thần ngẩng đầu nhìn phong cảnh ngoài đình nói.
“Ta đến tìm một người.” Nàng đi thẳng vào vấn đề.
“Ồ?” Phó Thần nhướng mày, “Trong cốc này của ta ngoài đệ tử ra, thì chỉ có vài tên thuộc hạ chẳng ra gì, không biết công chúa muốn tìm ai?”
Tiêu Minh Chiêu cười lạnh, đầu ngón tay lướt qua một vết kiếm nông trên cột đình- Đó là vết tích do vỏ kiếm mà Huyền Giáp Vệ quen dùng để lại.
Trong cốc này của hắn ta, quả nhiên có Huyền Giáp Vệ.
Nàng đột nhiên xoay người, nhìn thẳng vào Phó Thần: “Mặc công tử ở đâu?”
Phó Thần cười khẽ: “Công chúa đúng là rất để tâm đến thuộc hạ này của ta.”
“Thuộc hạ?” Nàng áp sát một bước, “Một người ngay cả Trảm Uyên cũng phải cung kính gọi là ‘công tử’, chỉ là thuộc hạ thôi sao?”
Gió lạnh cuốn bay tóc mai bên thái dương nàng, để lộ đôi mắt đầy kiên định. Ánh mắt Phó Thần dừng trên mắt nàng một lúc, rồi đột nhiên thở dài: “Công chúa, có một số chuyện…”
“Phó Thần!” Nàng đột nhiên ngắt lời, “Lâm Thiên Các các ngươi chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện triều chính, tại sao đột nhiên lại ra tay với nhà Vũ Văn?”
Phó Thần bỏ thêm một viên than vào chiếc lò sưởi tay mạ vàng: “Là chuyện riêng trong cốc, không tiện nói chi tiết.”
“Thật sao?” Nàng đột nhiên tiến lên một bước, đế hài nghiền nát lớp sương mỏng trên đất, “Lúc ở Đông Lăng, ta từng nghe hoàng huynh nhắc đến… Các chủ Lâm Thiên Các có một vị sư đệ đồng môn.”
Hơi thở trắng xoá từ miệng Phó Thần làm nhoà đi vẻ mặt của hắn ta: “Đúng là có một người như vậy.” Hắn ta quay người nhìn về phía mặt hồ đã đóng băng, “Tiểu tử đó tư chất không tệ, sau này bỏ võ theo văn… Đến Đông Lăng thi đỗ trạng nguyên.”
“Vậy Mặc công tử là ai?” Nàng đột nhiên tấn công, “Xem thái độ của các chủ đối với hắn, đâu có giống với thuộc hạ bình thường.”
“Thuộc hạ cũng có phân chia tâm phúc.” Phó Thần cười khẽ, “Mặc công tử tài hoa hơn người, tự nhiên…”
“Vậy tại sao…” Tiêu Minh Chiêu đột nhiên đập bàn đứng dậy, “Thân hình, dáng đi của hắn, thậm chí…” Giọng nói nàng run rẩy, “Ngay cả giọng nói cũng giống hệt sư đệ của các chủ? Các chủ không thấy có gì kỳ lạ sao?”
Phó Thần im lặng một lát, rồi đột nhiên đứng dậy: “Trời đông giá rét, công chúa vẫn nên về đi.”
“Ngươi không nói, ta sẽ tự mình đi tìm.” Tiêu Minh Chiêu đứng dậy.
Gió lạnh lướt qua mái hiên, chuông đồng khẽ lay động.
Một đệ tử bước nhanh tới, cúi đầu bẩm báo: “Các chủ, lời đã chuyển đến, Mặc công tử đang đợi Tiêu cô nương ở Thính Thuỷ Các.”
Phó Thần thở phào một hơi, khoé môi hơi nhếch lên: “Còn không mau dẫn đường.”
Đi xuyên qua hành lang, bước qua những bậc đá phủ sương, Thính Thuỷ Các đã ở ngay trước mắt.
Phó Thần dừng chân trước cửa, nghiêng người nói với Tiêu Minh Chiêu: “Vào đi.” Ngay sau đó giơ tay vẫy một cái, tất cả đệ tử đều lặng lẽ lui xuống.
Cửa các đóng chặt, bốn phía tĩnh lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng gió.
Đầu ngón tay Tiêu Minh Chiêu hơi run, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra…
“Két!”
Trong noãn các, than trong lò cháy nhẹ, hương trà lượn lờ.
Trước khung cửa sổ, một bóng lưng quen thuộc đứng đó, mặc hắc y khoác áo choàng màu mực, cổ lông bên gáy khẽ lay động, đôi tay thon dài đặt trên song cửa, khớp xương rõ ràng.
Hơi thở của nàng ngưng lại, tim đập như trống giong.
Là hắn.
Thật sự là hắn.
Nàng mấp máy môi, nhưng giọng nói lại nghẹn lại nơi cổ họng, chỉ hoá thành một tiếng gọi cực khẽ:
“……Nghiên Chi?”
Hắn quay lưng về phía nàng, giọng nói trầm thấp: “Nghe nói, người là Chiêu Dương công chúa đến từ Đông Lăng.”
Tiêu Minh Chiêu sững người, không hề đáp lời.
Hắn nói tiếp: “Phó các chủ đều đã nói với ta rồi, nói rằng ta và một vị cố nhân của công chúa… Trông rất giống nhau.”
Nàng đột nhiên tiến lên, đứng trước mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Giọng nói cũng giống hệt.”
Đầu ngón tay hắn hơi siết lại, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng cứng rắn: “Người có giọng nói giống nhau đâu có ít.”
“Nếu đã vậy, hãy tháo mặt nạ ra để ta xem, là biết phải hay không ngay.” Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, không hề nhượng bộ.
Hắn im lặng một lát, cuối cùng cũng nói: “…E là công chúa sẽ thất vọng.”
“Là không dám, phải không?” Nàng cười lạnh.
Hắn nghiêng mặt sang một bên, né tránh ánh mắt của nàng: “Tình hình Bắc Cảnh bất ổn, lại thêm gió tuyết khắc nghiệt, vì sao công chúa lại ở lại đây hai năm, không trở về Đông Lăng?”
“Chàng rất để tâm đến chuyện đi ở của ta sao?” Đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng v**t v* song cửa đã đọng sương.
“Chỉ là cảm thấy…” Yết hầu hắn khẽ nhúc nhích, “Lá rụng nên về cội.”
“Cội?” Nàng đột nhiên cười khẽ, đáy mắt gợn lên những con sóng, “Thái phó của ta năm xưa giảng bài, đã từng nói…”
Sương hoa trên hàng mi nàng run rẩy: “Nhà không phải là mái ngói, không phải là biên giới, mà là chấp niệm dù thiêu thân cũng không hối tiếc.”
Một giọt lệ rơi trên viên gạch vân băng, vỡ tan thành tám mảnh: “Bây giờ chấp niệm của ta đang đứng ngay đây… Lại muốn ta trở về đâu?” Lời vừa dứt, nước mắt cuối cùng cũng trào ra khỏi khoé mi.
Hắn nhìn nàng rơi lệ, đầu ngón tay trong tay áo siết chặt đến trắng bệch, cuối cùng, giọng nói hơi nghẹn lại: “Xem ra hôm nay… Chiếc mặt nạ này, công chúa nhất định phải tháo xuống rồi.”
Hơi thở Tiêu Minh Chiêu ngưng lại, nàng chậm rãi bước đến gần, ánh mắt khoá chặt lấy đôi mắt lộ ra của hắn- Đen kịt như mực, nhưng lại sâu hơn, lạnh hơn so với trong ký ức.
Nàng đưa tay lên, đầu ngón tay khẽ chạm vào mép mặt nạ, giọng nói nhẹ đến mức gần như không nghe thấy: “Vì sao lại trốn ta?”
Chiếc mặt nạ được nhẹ nhàng tháo xuống.
Một gương mặt xa lạ.
Đường nét lạnh lùng, trên xương mày có một vết sẹo chéo chạy vào trong tóc mai, sống mũi cao thẳng nhưng lại hơi gầy guộc, đôi môi mỏng như lưỡi dao, không có nửa phần bóng dáng ôn nhuận như ngọc của Thẩm Nghiên Chi.
“Sao có thể…” Nàng loạng choạng lùi lại, sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay run rẩy, “Không thể nào…”
Hắn quay mặt đi, giọng nói trầm khàn: “Ta đã sớm nói, công chúa sẽ thất vọng.”
Đôi môi Tiêu Minh Chiêu khẽ run rẩy, nhưng một chữ cũng không nói nên lời, cả người như bị rút cạn sức lực, ánh mắt trống rỗng xoay người, xiêu vẹo bước ra ngoài.
Trong khoảnh khắc cửa đóng lại, Phó Thần từ cửa hông bước vào, nhìn Thẩm Nghiên Chi xé xuống chiếc mặt nạ da người trên mặt, để lộ gương mặt trắng bệch vốn có, rồi khẽ thở dài: “Vẫn là ngươi tàn nhẫn hơn.”
Đầu ngón tay Phó Thần v**t v* hoa văn trên mặt nạ: “Chẳng phải nói tâm tư đơn thuần, ngây thơ trong sáng sao, ban nãy ở trong đình, ta suýt chút nữa không giấu được rồi.”
Thẩm Nghiên Chi đang định nói, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói hoảng hốt của một đệ tử: “Các chủ! Tiêu cô nương ngất ở cổng cốc rồi!”
Lời còn chưa dứt, Thẩm Nghiên Chi đã như một cơn gió xông ra ngoài, ngay cả áo choàng cũng chưa kịp khoác lên.
Tiêu Minh Chiêu chìm nổi giữa cơn hỗn loạn, mơ hồ cảm nhận được mình được một đôi tay quen thuộc vững vàng ôm lấy.
Vòng tay ấy ấm áp đến mức khiến nàng tham luyến, chóp mũi quẩn quanh mùi hương gỗ tùng thanh khiết, hoà cùng chút vị đắng của thuốc- Là mùi hương khiến nàng an lòng nhất trong ký ức.
Nàng muốn mở mắt ra, nhưng ngay cả sức lực để nhấc mi cũng không có, chỉ đành để ý thức một lần nữa chìm vào bóng tối.
………
“Ưu tư quá độ, khí huyết đều hao tổn.” Thái y trong cốc thu tay bắt mạch về, khẽ nói, “Cần phải tĩnh dưỡng điều lý, không được chịu thêm kích động.”
Bên giường, Thẩm Nghiên Chi đứng đó, chiếc mặt nạ đã sớm được đeo lại, chỉ để lộ đôi mắt trầm tĩnh. Hắn khẽ gật đầu: “Lui ra đi.”
Sau khi thái y lui ra, Phó Thần khoanh tay tựa vào bên cạnh bình phong, thở dài: “Ngươi cần gì phải làm vậy?”
Thẩm Nghiên Chi không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiêu Minh Chiêu, đầu ngón tay nàng lạnh như băng, hàng mi khẽ run lên.
Hắn cúi đầu, đôi môi gần như kìm nén áp lên mu bàn tay nàng, vừa chạm vào đã rời đi.
Phó Thần lắc đầu, rồi chuyển chủ đề: “Vị trí khu mỏ thứ bảy đã được xác nhận, nhưng cơ quan bên trong phức tạp, cần có bản đồ.”
“Thư của Thục Khách đã đến rồi sao?” Giọng nói của Thẩm Nghiên Chi hơi khàn.
“Sáng sớm nay đã đến.” Phó Thần lấy ra một phong mật hàm từ trong tay áo, “Bản đồ đang ở trong tay Vân nương tử của Ỷ Mộng Các, nữ tử này là thuộc hạ cũ của Vũ Văn Liệt, không dễ đối phó.”
Thẩm Nghiên Chi vén lại góc chăn cho Tiêu Minh Chiêu, im lặng một lát: “Hai ngày nữa xuất phát.”
“Vậy nha đầu này thì sao?” Phó Thần liếc nhìn Tiêu Minh Chiêu đang hôn mê, “Có cần báo cho Thác Bạt Di đến đón người không?”
“Không được.” Giọng nói Thẩm Nghiên Chi trầm xuống, “Bây giờ để nàng ra ngoài, quá nguy hiểm.”
Phó Thần nhướng mày: “Vậy để nàng ấy ở đây nghỉ ngơi vài ngày?”
“Ừm.”
Hai người ra khỏi tẩm phòng, đứng dưới hành lang, gió đêm cuốn theo tuyết mịn lướt qua vạt áo của bọn họ.
Thẩm Nghiên Chi nhìn về phía xa, im lặng một lát, rồi nhỏ giọng dặn dò đệ tử bên cạnh: “Dọn hương đàn hương trong phòng đi, đổi thành hương bạch mai, nhạt một chút.”
“Vâng, công tử.”
“Dưới đất trải một lớp thảm nhung, phải dày một chút.”
“Vâng.”
“Than bạc trong lò than không được tắt, đêm đến lại mang thêm một lò sưởi tay đến.”
Đệ tử ghi nhớ từng điều một.
Phó Thần khoanh tay cười khẽ: “Là hương, là thảm, sao không dứt khoát móc cả tim ra cho nàng luôn đi?”
Ánh mắt Thẩm Nghiên Chi lạnh đi, Phó Thần lập tức im bặt.
Nhìn bóng lưng Thẩm Nghiên Chi rời đi, Phó Thần: “Rốt cuộc ai mới là sư huynh…?”