Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 84

Khi Tiêu Minh Chiêu tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã là hoàng hôn thăm thẳm.
Nàng chống người dậy, ngơ ngác nhìn quanh- Đây là một tẩm điện xa lạ, bài trí thanh nhã, trên bàn đốt hương bạch mai an thần, trên bình phong vẽ tranh sơn thuỷ bằng mực, lò than trong góc kêu lách tách khe khẽ.
Chăn gấm của nàng trượt xuống, để lộ lớp trung y mỏng màu trắng.
Nàng theo thói quen đặt chân trần xuống đất, nhưng vừa chạm vào sàn nhà đã sững người- Trên sàn gỗ hắc đàn vốn nên lạnh như băng lại được trải một lớp thảm nhung dày.
“Đây là…”
Nàng nhìn tấm thảm, lại ngẩng đầu nhìn lên một tấm biển trong phòng, “Tuý Mặc Các…” Nàng lẩm bẩm đọc những chữ trên tấm biển.
Đẩy cửa ra, gió lạnh táp vào mặt. Ánh đèn của Tư Quang Các thấp thoáng có thể nhìn thấy từ xa, trên giấy cửa sổ hiện lên một bóng hình quen thuộc, người đó đang cúi đầu nhìn thứ gì đó, thân hình thanh mảnh như trúc.
Tiêu Minh Chiêu vô thức đi đến bên cửa, liền nghe thấy hai vị đệ tử bên ngoài khẽ bàn tán…
“Nghe nói vị cô nương này đuổi theo đến tận cốc để tỏ tình với Mặc công tử, kết quả bị từ chối, tức đến ngất đi tại chỗ.”
“Suỵt, nhỏ tiếng thôi… Mặc công tử không phải đã có hai vị phu nhân rồi sao? Nghe nói đối xử với các nàng ấy rất tốt, tình sâu nghĩa nặng, sao có thể động lòng với nữ tử khác được?”
Đầu ngón tay Tiêu Minh Chiêu run lên, nàng đột nhiên đẩy cửa ra…
“Rầm!”
Gió lạnh cuốn theo tuyết vụn tràn vào, hai vị đệ tử sợ đến im bặt, hoảng hốt cúi đầu lui ra.
Ngay lúc này, một thị nữ bưng một chén cháo nóng hổi đi tới, thấy nàng đứng ở cửa, vội vàng hành lễ: “Cô nương tỉnh rồi ạ? Đầu bếp vừa mới nấu xong cháo bách hợp, cố tình cho thêm sơn dược và hồng táo, nhân lúc còn nóng người hãy dùng đi.”
Đầu ngón tay Tiêu Minh Chiêu hơi khựng lại, nàng ngước mắt lên nói: “Mang vào đây.”
Thị nữ nhẹ nhàng bưng chén cháo sứ xanh vào phòng, giữa làn khói trắng lượn lờ thoảng mùi hương sơn dược hồng táo quen thuộc, dưới đáy bát còn có mấy viên mật hoa quế mà nàng yêu thích nhất.
“Mùi vị không tệ.” Nàng múc nửa muỗng, cổ họng đột nhiên thắt lại- Cách thái này, lửa nấu này, rõ ràng là thủ pháp của Ngự Thiện Phòng Đông Lăng.
Thị nữ mím môi cười: “Cô nương thích là tốt rồi. Vị đầu bếp này do các chủ đặc biệt mời từ Đông Lăng đến, nghe nói…” Nàng ấy liếc trộm ra ngoài cửa sổ, “Nghe nói Mặc công tử nhớ quê da diết, khẩu vị lúc nào cũng không tốt.”
Tiêu Minh Chiêu đột nhiên siết chặt cán muỗng: “Lúc nãy nghe người ta nói, Mặc công tử đã có hai vị phu nhân rồi?”
Thị nữ do dự một chút, rồi hạ thấp giọng: “Trong cốc đều đồn như vậy, nhưng không ai biết thật giả. Chỉ biết rằng Mặc công tử cứ đến rằm hàng tháng lại đến trúc ốc tế bái, thường say đến bất tỉnh nhân sự…” Nàng ấy thở dài một hơi, “Chắc là tỉnh cảm sâu đậm.”
“Tế bái?” Tiêu Minh Chiêu đột nhiên ngẩng đầu lên, “Phu nhân của hắn… Đều đã chết cả rồi?”
“Nghe nói là như vậy.”
Tiêu Minh Chiêu im lặng một lát, rồi đột nhiên ngước mắt nhìn thị nữ: “Vậy trúc ốc đó… Có thể dẫn ta đến xem được không?”
Sắc mặt thị nữ thay đổi, nàng ấy vội vàng xua tay: “Cô nương, nơi đó không thể đến được đâu! Ngoài các chủ và Mặc công tử ra, chỉ có hai vị đại nhân Trảm Uyên, Tẫn Sương mới có thể vào, là cấm địa trong cốc…”
“Cấm địa?” Đầu ngón tay Tiêu Minh Chiêu khẽ gõ lên mặt bàn, như có điều suy nghĩ, “Vậy ngươi nói cho ta phương hướng, ta tự mình đi.”
Thị nữ lo lắng đến mức trán rịn mồ hôi: “Nô tỳ thật sự không biết vị trí cụ thể! Trúc ốc ẩn mình trong rừng trúc sâu nhất Phượng Minh Cốc, bên ngoài còn bố trí cơ quan trận pháp, người thường căn bản không thể tìm được đường…”
Tiêu Minh Chiêu nhìn chằm chằm vào vẻ mặt hoảng loạn của thị nữ, biết nàng ấy không nói dối, cuối cùng khẽ thở dài: “Thôi vậy.”
Thị nữ như được đại xá, vội vàng lui ra.
Trong phòng lại trở về tĩnh lặng, Tiêu Minh Chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm sâu thẳm, bóng núi xa xa như mực, biển trúc xào xạc trong gió, dường như đang cất giấu vô số bí mật.
Nếu trúc ốc kia thật sự là cấm địa, nàng càng phải đi thăm dò cho ra nhẽ.
Trời còn chưa sáng, Tiêu Minh Chiêu đã dậy.
Nàng đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía Tư Quang Các đối diện, cửa sổ đóng chặt, đèn nến chưa thắp, rõ ràng người đó vẫn chưa tỉnh.
Khoác lên chiếc áo choàng lông cáo tuyết, nàng lặng lẽ đẩy cửa đi ra ngoài, đạp lên lớp sương mỏng đi về phía sâu trong cốc.
Sương sớm mờ mịt, bóng trúc lả lướt, lúc đầu nàng định tìm trúc ốc trong truyền thuyết kia, nhưng lại vô thức đi lạc, đến trước một con đường núi chưa từng thấy.
Cuối con đường nhỏ, hai cây bách cổ thụ ngàn năm đứng sừng sững như thần giữ cửa, cành lá rủ xuống che khuất một cánh cửa đá tự nhiên. Trước cửa đá, hai thị vệ áo đen tay đặt trên kiếm đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng.
“Đứng lại.” Một người trong đó vung tay cản lại, “Cấm địa, không được vào trong.”
Lại là cấm địa? Ha, cấm địa trong cốc này đúng là không ít.
Tiêu Minh Chiêu nheo mắt quan sát, cấu trúc của cánh cửa đá này rất kỳ lạ, mơ hồ có thể thấy ở kẽ cửa có gắn khóa cơ quan tinh xảo.
Nàng đột nhiên cười: “Đây là nơi giao giới giữa Đông Lăng và Bắc Cảnh, đi về phía nam chính là lãnh thổ Đông Lăng, trong thiên hạ này, đất vua Đông Lăng, có nơi nào ta không được đi?”
Thị vệ mặt không biểu cảm: “Nơi này đã được Mặc công tử mua lại, kẻ tự ý vào, chết.”
Tiêu Minh Chiêu đứng trước cửa đá, ánh mắt lướt qua địa thế xung quanh, nơi này lưng tựa vào sườn núi, phía trước hướng ra cổng cốc, chính là vị trí tuyệt vời để xây dựng trạm dịch phòng thủ biên giới.
“Mặc công tử mua mảnh đất này để làm gì?” Nàng thăm dò hỏi.
Người gác cổng mặt không biểu cảm lắc đầu: “Thuộc hạ chỉ phụ trách canh gác, những chuyện khác đều không biết.”
Đột nhiên, một cơn gió nhẹ lướt qua, từ kẽ cửa đá bay ra một mùi hương thoang thoảng- Thanh khiết lại mang theo một tia ngọt ngào, dường như đã từng quen biết.
Chóp mũi Tiêu Minh Chiêu khẽ động, ánh mắt ngưng lại: “Hoa Tát Nhật Lãng?” Đó là thánh hoa của tộc Mông Mục, chỉ mọc trên đỉnh núi tuyết ở ranh giới giữa Đông Lăng và Bắc Cảnh, “Bên trong lại trồng thứ này?”
Người gác cổng vẫn giữ vẻ mặt vô cảm: “Trong vườn hoa cỏ rất nhiều, thuộc hạ không phân biệt được tên.”
Nàng nhìn sâu vào cánh cửa đá, cuối cùng vẫn không xông vào, mà quay người rời đi.
Đi một vòng, lại trở về ngã ba đường lúc trước.
Giữa ngã ba trong cốc, Tiêu Minh Chiêu đứng đó, sương sớm làm ướt vạt váy của nàng.
Nàng đột nhiên ngồi xổm xuống, đầu ngón tay khẽ chạm vào mặt đất, trên lớp đất ẩm ướt lưu lại mấy vệt bánh xe còn mới, giữa những vệt bánh xe lại rải rác vài chiếc lá trúc xanh vụn.
“Xe chở trúc…” Nàng nheo mắt. Sáng nay lúc vào cốc rõ ràng đã thấy bên ngoài phòng ăn chất đống củi mới chặt, nếu trúc ốc thật sự cần tế bái định kỳ như lời thị nữ nói thì nhất định phải bổ sung hương nến cúng phẩm.
Men theo vệt bánh xe đi ngược lại nửa dặm, nàng đột nhiên phát hiện trên một cây bách ven đường có khắc ba vệt dọc rất nông, chính là ám hiệu mà thuộc hạ cũ của Huyền Giáp Vệ dùng để đánh dấu lộ tuyến.
Khi đầu ngón tay lướt qua vỏ cây, một hạt tuyết chưa tan rơi vào lòng bàn tay nàng, dưới nhiệt độ cơ thể tan thành một giọt nước, nó lại thoảng mùi hương đàn hương nhàn nhạt.
“Thì ra là vậy!” Nàng cười khẽ. Hạt tuyết này chắc chắn được mang đến từ một nơi khuất nắng ở hướng trúc ốc, nên mới nhiễm mùi đàn hương dùng để tế bái.
Hồng y đột ngột lướt qua khu rừng, kinh động mấy con quạ lạnh, mà hướng bầy quạ bay đi, chính là…
Trúc ốc.
Tiêu Minh Chiêu thi triển khinh công lướt đi, cuối cùng đáp xuống một khoảng đất trống cách trúc ốc vài trượng.
Nàng nín thở tập trung, nhìn quanh bốn phía- Rừng trúc sâu thẳm, trông có vẻ tĩnh lặng nhưng lại mơ hồ toát ra sát khí.
Nàng khẽ di chuyển, cẩn thận bước về phía trước, vừa mới bước ra một bước, mặt đất dưới chân hơi lún xuống- “Vèo vèo vèo!” Mấy chục mũi tên trúc vót nhọn từ hai bên rừng trúc b*n r* tới tấp!
Cùng lúc đó, trong Tư Quang Các, Thẩm Nghiên Chi đột nhiên giật mình tỉnh giấc, khoá trúc bên mép cửa sổ trong tẩm điện khẽ động, có người đã chạm vào cơ quan của cấm chế trong rừng trúc!
Thân hình Tiêu Minh Chiêu như én lượn, xoay người né tránh, giữa lúc hồng y tung bay, những mũi tên trúc đều găm vào thân cây phía sau nàng.
Chưa kịp th* d*c, mặt đất đột nhiên sụp đổ, những cây trúc nhọn hoắt từ dưới hố đột ngột đâm lên! Mũi chân nàng điểm một cái, tung người lộn vòng trên không, suýt soát lướt qua đầu nhọn của những cây trúc, lúc đáp xuống đất cổ tay áo vẫn bị rạch một đường.
Ngay khi nàng tưởng rằng mình đã an toàn, từ trên ngọn trúc đột nhiên bắn xuống mấy sợi dây thừng ẩn, như rắn độc quấn về phía tứ chi của nàng!
Nàng vung roi đỡ đòn, nhưng vẫn bị một sợi dây bay sượt qua mắt cá chân, máu tươi trong nháy mắt đã nhuộm đỏ đôi hài thêu.
Dưới cơn đau dữ dội, nàng loạng choạng ngã xuống, mà trong khoảnh khắc tiếp theo, giữa những ngọn trúc hàn quang loé lên, mấy chiếc phi tiêu bằng trúc đã tẩm độc đang bay về phía tim nàng
Trong gang tấc ngàn cân treo sợi tóc…
Một bóng đen như gió lốc lướt đến, kiếm quang tựa tuyết trắng, trong nháy mắt đã chém đứt tất cả các sợi dây thừng ẩn!
Những chiếc phi tiêu trúc “keng keng keng” đều bị đánh rụng, mà người đó quay lưng về phía nàng, áo choàng màu huyền phần phật trong gió, trường kiếm trong tay vẫn còn loé lên hàn quang lạnh lẽo.
Tiêu Minh Chiêu ôm mắt cá chân, ngẩng đầu nhìn lên…
“Mặc công tử.”
Ánh mắt dưới lớp mặt nạ lướt qua cổ tay áo bị rạch và mắt cá chân đang rỉ máu của nàng, giọng hắn lạnh lẽo tựa băng giá tôi luyện: “Ngươi không muốn sống nữa sao?”
Nàng cúi đầu xoa xoa cổ tay, im lặng không nói.
“Vì sao lại đến đây?” Hắn lại hỏi, giọng điệu đè nén sự tức giận.
“Đến tìm câu trả lời.” Nàng ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, mặc dù cách một lớp mặt nạ, nàng vẫn có thể cảm nhận được sự dao động trong ánh mắt hắn.
Nói xong, nàng thử bước đi, nhưng mắt cá chân đau nhói, thân hình lảo đảo…
Hắn gần như ngay lập tức đưa tay ra đỡ lấy nàng.
Đầu ngón tay nàng vô tình lướt qua mu bàn tay hắn, cảm giác lạnh lẽo đến mức không giống người sống.
Nàng nhíu mày: “Tay… Lạnh quá?”
Hắn đột ngột rụt tay về, như thể bị bỏng.
Im lặng một lát, hắn cúi đầu nhìn mắt cá chân nhuốm máu của nàng, sau đó đột nhiên quay người, nửa ngồi xổm xuống, giọng nói trầm khàn: “Lên đi.”
Tiêu Minh Chiêu sững người, nhìn tấm lưng rộng rãi của hắn, cuối cùng từ từ nằm úp lên.
Nhiệt độ cơ thể hắn xuyên qua lớp vải truyền đến, vẫn lạnh như tuyết, nhưng nàng lại cảm thấy an lòng một cách khó hiểu.
Trời dần sáng, sương mỏng tan ra, ánh bình minh xuyên qua lá trúc lốm đốm chiếu lên người hai người.
Tiêu Minh Chiêu nằm trên lưng hắn, gò má gần như áp sát vào gáy hắn.
Hơi thở của hắn thanh khiết như tuyết tùng, đường nét thân hình, độ cong của gáy, thậm chí là nốt ruồi nhỏ ẩn hiện giữa những sợi tóc đều giống hệt Thẩm Nghiên Chi trong ký ức.
“Sau này đừng đến đây nữa.” Giọng hắn trầm thấp, “Không có câu trả lời ngươi muốn đâu.”
Nàng không trả lời, ngược lại khẽ nói: “Sống lưng này… Quen thuộc quá.”
“Trước đây lúc ở Thái Học Phủ Đông Lăng, mỗi khi trời mưa, mặt đất lúc nào cũng ẩm ướt.” Đầu ngón tay nàng vô thức mân mê lớp vải trên vai hắn, “Ta liền bám lấy Thái phó của ta, nhất quyết bắt chàng ấy cõng ta đến học đường…”
Bước chân của hắn khựng lại một cách khó nhận ra, hơi thở cũng ngưng lại.
“Nghe có vẻ… Vị Thái phó đó là một người rất tốt.” Giọng nói hắn có chút run rẩy.
“Đương nhiên, chàng ấy là người tốt nhất trên thế gian này.” Tiêu Minh Chiêu buột miệng nói ra.
“…Vị Thái phó đó,” Giọng hắn khàn đặc, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, “Sau này thế nào rồi?”
Nàng im lặng một lát, sau đó đột nhiên siết chặt vòng tay quanh cổ hắn, giọng nói nhẹ như tiếng thở dài:
“Chàng ấy… Đã bị ta làm lạc mất rồi.”
Một giọt nước ấm nóng đột nhiên rơi xuống gáy hắn, nóng đến mức khiến trái tim hắn đau nhói.
“Ta không tìm thấy chàng ấy nữa rồi…”
Giọng nàng nghẹn ngào, nước mắt lặng lẽ thấm ướt cổ áo hắn.
“Thiên hạ lớn như vậy… Nơi nào ta cũng đã tìm khắp rồi…” Nàng siết chặt vạt áo hắn, như đang níu lấy khúc gỗ trôi cuối cùng, “Nhưng chàng ấy không chịu trở về…”
“Ta còn rất nhiều điều chưa kịp nói với chàng ấy…” Nàng khóc đến toàn thân run rẩy, “Chàng ấy sao… Sao có thể cứ thế biến mất…”
Bước chân của hắn hoàn toàn dừng lại.
Dưới lớp mặt nạ, hốc mắt hắn đỏ hoe, yết hầu trượt lên trượt xuống mấy lần mới miễn cưỡng kìm nén được vị chua xót gần như sắp phá tan lồng ngực.
“Nếu đã không tìm được thì nên buông bỏ.” Giọng hắn trầm thấp, như đang thuyết phục nàng, lại như đang răn đe chính mình, “Chấp niệm quá sâu sẽ làm tổn thương mình, tổn thương người.”
“Buông bỏ?” Nàng đột nhiên bật cười, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, “Nếu thật sự có thể buông bỏ, ta cần gì phải đến Phượng Minh Cốc này?”
Im lặng một lát, nàng khẽ hỏi: “Mặc công tử tên là gì?”
“Mặc.”
“Không có họ?”
“Họ chỉ là một danh xưng.”
“Vì sao lại gọi là ‘Mặc’?”
Bước chân hắn không dừng, nhưng giọng nói lại hơi căng thẳng: “Ngươi có biết chữ ‘Mặc’ tách ra là gì không?”
Nàng sững người.
“Là ‘Hắc và Thổ’.” Giọng hắn khàn đặc, “Đã từng chôn vùi máu tanh, đã từng thấm đẫm lệ, đã sớm… Không còn là màu sắc ban đầu nữa rồi.”
Tiêu Minh Chiêu đột nhiên ngước mắt lên, trong đôi đồng tử như có ánh kiếm sáng loá:
“Nghiên mực mài mực, vốn là quá trình đất đen phủ tuyết, nước trong gột bụi.” Đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng lướt qua gáy hắn, “Màu mực có đậm đến đâu, chỉ cần tâm nghiên vẫn là phiến đá xanh kia thì sẽ mãi mãi chứa đựng được dòng suối trong trẻo nhất.”
Trái tim hắn rung động dữ dội, như bị thứ gì đó đánh trúng, ngay cả hơi thở cũng ngưng lại trong một khoảnh khắc.
Đá xanh làm nghiên, mực đen như vực thẳm, nhưng giọng nói của nàng lại như một vốc nước trong, đột nhiên khuấy động cả máu và lệ đã lắng đọng trong đáy lòng hắn.
Hắn im lặng, nâng nàng lên cao hơn một chút, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Cuối rừng trúc, ánh bình minh tuôn xuống, soi sáng con đường phía trước.
Mà nàng nằm úp trên lưng hắn, lắng nghe nhịp tim đột nhiên dồn dập của hắn, khoé môi khẽ cong lên…
Có lẽ, hắn vẫn còn ở đây, nghiên mực của nàng, chưa bao giờ thật sự vỡ tan.
Hắn cõng nàng từng bước ra khỏi rừng trúc, đầu ngón tay nàng lặng lẽ siết chặt lấy lớp vải trên vai hắn, tựa như đang níu lấy một giấc mơ không dám xác nhận.

Khi Tiêu Minh Chiêu tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, nàng phát hiện vết thương trên tay chân đã được băng bó cẩn thận, cách thắt nút trên băng gạc khiến nàng ngẩn ngơ, trước đây khi nàng bị thương nhẹ, Thẩm Nghiên Chi đích thân băng bó cho nàng cũng quen dùng cách thắt nút này.
Nàng đứng dậy rời khỏi phòng, đi dạo quanh cốc để hít thở không khí, trong lúc vô thức đã đi đến trước Tư Quang Các.
Thị vệ chắp tay nói: “Mặc công tử đã ra ngoài từ giờ Tỵ rồi ạ.”
Lúc quay người định đi, nàng đột nhiên cảm thấy có điều khác lạ, ngẩng đầu nhìn lên, tấm biển “Tư Quang Các” mạ vàng mới đến chói mắt, hoàn toàn không hợp với những cây cột hành lang bằng ngọc xanh cổ kính xung quanh.
“Nơi này ban đầu không phải tên là Tư Quang Các sao?” Đầu ngón tay nàng lướt qua vết tích của tấm biển cũ đã bị cố tình che đi trên cột hành lang.
Thị vệ cúi đầu: “Nơi này vốn là Thanh Ngọc Điện, Tư Quang Các là do Mặc công tử đổi sau khi vào ở.”
Tư Quang Các…
Nghĩ đến điều gì đó, trái tim nàng đột nhiên lỡ một nhịp.
Lúc ở Đông Lăng, vào một ngày Thất Tịch nào đó, Thẩm Nghiên Chi cầm một chiếc đèn lưu ly, nói với nàng, Chiêu Chiêu như ánh dương, ánh sáng rạng rỡ không bao giờ tắt.
“Mặc công tử, có nói hắn đi đâu không?” Nàng hỏi một câu.
Thị vệ lắc đầu.
Nàng thất vọng rời đi, vừa mới về đến Tuý Mặc Các, một thị nữ đã vội vàng dâng lên mật thư của Thác Bạt Di.
Trong thư có nhắc đến bản đồ khu mỏ thứ bảy được giấu trong tay Vân nương tử ở Ỷ Mộng Các kinh thành, nét chữ nguệch ngoạc còn dính cả vết máu.
“Làm phiền giúp ta chuẩn bị ngựa!” Nàng đột nhiên đứng dậy.
Trong chuồng ngựa, nàng đang định dắt một con ngựa đen, khoé mắt lại liếc thấy nơi góc chuồng, bộ yên cương bạch ngọc quen thuộc đang treo trong bóng tối, trên bàn chải lông ngựa còn quấn mấy sợi lông ngựa màu trắng bạc.
Linh Tiêu? Đồ dùng của nó lại ở đây?
Nàng siết chặt dây cương rồi lật mình lên ngựa, lúc rời khỏi cốc còn ngoảnh lại nhìn lần cuối, song cửa của Tư Quang Các phản chiếu ánh sáng.

Bình Luận (0)
Comment