Khi Tiêu Minh Chiêu bước vào Ỷ Mộng Các, mùi phấn son hoà cùng mùi rượu táp vào mặt. Nàng một tay giữ chặt cổ tay của tú bà, lạnh lùng hỏi: “Vân nương tử ở đâu?”
Ánh mắt của tú bà loé lên: “Cô nương nói đùa rồi, chỗ chúng ta không có người này…”
Tiêu Minh Chiêu nheo mắt, biết rằng có hỏi gặng cũng vô ích, bèn dứt khoát buông tay, xoay người ẩn vào trong đám đông.
Nàng dừng chân bên hòn giả sơn trong sân, đột nhiên thấy một tiểu thị nữ ôm một bọc thuốc vội vã đi qua, sắc mặt tiều tụy.
Tiêu Minh Chiêu tiến lên cản nàng ấy lại, đưa qua một nén bạc: “Trong nhà có người bị bệnh sao?”
Thị nữ sững người, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Mẫu thân ta ho ra máu đã nửa tháng nay, thuốc này…”
“Dẫn ta đi gặp Vân nương tử,” Tiêu Minh Chiêu nhỏ giọng nói, “Số bạc này chỉ là tiền đặt cọc.”
Thị nữ cắn môi, cuối cùng ghé sát vào tai nàng thì thầm: “Ở ‘Quan Tuyết Các’ trên tầng cao nhất, nương tử lấy tiếng đàn để kết giao bằng hữu, người thường không vào được…”
“Đa tạ.” Tiêu Minh Chiêu liền lấy thêm một nén bạc nữa đưa cho thị nữ.
Nàng tung mình nhảy lên mái hiên cong, nhẹ nhàng đạp lên ngói lưu ly, rồi lặng lẽ đáp xuống ngoài hành lang tầng cao nhất.
Nàng nghe thấy tiếng đàn trong trẻo vọng ra từ trong cửa sổ, sau đó đột nhiên ngưng bặt.
Tiêu Minh Chiêu gõ cửa: “Có phải Vân nương tử không?”
“Loảng xoảng…”
Bên trong truyền đến tiếng chén trà đổ nhào, tiếp đó là tiếng bước chân dồn dập, dường như muốn trốn chạy.
Tiêu Minh Chiêu không còn do dự nữa, một chưởng đánh văng cánh cửa chạm hoa…
Ngay khoảnh khắc cánh cửa chạm hoa bị một chưởg đánh văng, tiếng đàn cũng ngừng bặt.
Tiêu Minh Chiêu đứng ở cửa, lồng ngực phập phồng dữ dội, gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng quay về phía mình trong nhã gian, đường nét vai và cổ của người đó, cây trâm ngọc ẩn hiện giữa mái tóc, thậm chí là độ cong khi khẽ cúi đầu lúc gảy đàn…
Đều giống hệt Thục Cẩm.
Nhưng Thục Cẩm rõ ràng đã…
“…Ngươi?” Giọng nàng khàn đặc, hốc mắt đỏ hoe, đầu ngón tay siết chặt lấy khung cửa, “…Là ai?”
Người bên cây đàn toàn thân run lên, từ từ quay đầu lại, nửa gương mặt được che dưới lớp sa tuyết, chỉ để lộ một đôi mắt đẫm lệ.
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Minh Chiêu như bị sét đánh, trái tim gần như ngừng đập.
Đôi mắt đó, nàng có chết cũng không nhận nhầm.
“…Công chúa…”
Giọng nói run rẩy vang lên, người đó đưa tay lên, chậm rãi kéo tấm mạng che mặt xuống…
“Thục Cẩm?”
Nước mắt Tiêu Minh Chiêu trong nháy mắt vỡ đê, cả người loạng choạng nhào tới, một tay ôm chặt người vào lòng, đầu ngón tay gần như bấm sâu vào xương bả vai của nàng ấy: “Ngươi còn sống… Ngươi còn sống!”
Cả người Thục Cẩm run rẩy, trong khoảnh khắc ôm lại nàng, nước mắt đã thấm ướt vạt áo nàng ấy: “Vâng, ta không chết… Ta không chết…”
Tiêu Minh Chiêu nâng gương mặt nàng ấy lên, đầu ngón tay run rẩy v**t v* mi mắt nàng ấy, dường như đang xác nhận đây không phải là một giấc mơ: “Trận đại hoả đó…”
“Là Thanh Phong…” Thục Cẩm nghẹn ngào, “Hắn đã cứu ta khỏi bọn sơn phỉ…”
Tiêu Minh Chiêu lau nước mắt cho nàng ấy, “Ngươi còn gặp phải sơn phỉ? Sơn phỉ ở đâu? Dám bắt nạt ngươi sao?”
Thục Cẩm gật đầu, sau đó lại nói: “Đều đã qua rồi, nô tỳ không sao.”
Tiêu Minh Chiêu vừa khóc vừa cười, nhưng một giây tiếp theo, nàng đột nhiên sững người…
“Vậy… Hắn thì sao?”
Nước mắt của Thục Cẩm đột nhiên lăn dài, đôi môi run rẩy, nhưng mãi không dám mở miệng.
“Thục Cẩm…” Giọng nói Tiêu Minh Chiêu run rẩy, “Hắn còn sống, phải không?”
Một giọt lệ rơi xuống đất, Thục Cẩm cuối cùng cũng gật đầu như vỡ oà: “…Đại nhân được các chủ Lâm Thiên Các cứu… Vẫn luôn ở trong Phượng Minh Cốc…”
Tiêu Minh Chiêu như bị sét đánh, loạng choạng lùi lại một bước: “Nhưng… Mặc công tử?”
Thục Cẩm ngấn lệ nhắm mắt, xem như ngầm thừa nhận.
Thì ra là hắn.
Thì ra hắn vẫn luôn ở đó.
Nước mắt Tiêu Minh Chiêu lặng lẽ trượt xuống, trái tim như bị người ta xé toạc ra, đau đến mức nàng gần như phải khom người xuống.
Nàng đột nhiên nhớ đến trúc ốc ở Phượng Minh Cốc, nhớ đến lúc hắn cõng nàng ra khỏi rừng trúc, đôi tay lạnh lẽo và hơi thở bị đè nén đó…
Hắn lừa nàng.
Hắn thà để nàng nghĩ rằng mình đã chết, cũng không chịu nhận lại nhau.
Tiêu Minh Chiêu cố gắng đè nén những cảm xúc cuộn trào, đầu ngón tay siết chặt lấy cổ tay áo: “Thục Cẩm, tại sao ngươi lại ở đây? Vân nương tử… Là do ngươi giả dạng sao?”
Thục Cẩm lắc đầu, dùng tay áo lau nước mắt: “Vân nương tử này rất giảo hoạt, hành tung khó lường. Ta nghe ngóng được nàng ta rất thích cầm nghệ, nên giả làm cầm sư ở đây đàn, muốn dụ nàng ta hiện thân…” Nàng ấy cười khổ một tiếng, “Không ngờ, không đợi được nàng ta, lại đợi được công chúa.”
Tiêu Minh Chiêu nhắm mắt lại, lại hỏi: “Vậy tại sao ngươi không ở Phượng Minh Cốc? Tại sao không ở lại… Bên cạnh hắn?”
Sắc mặt Thục Cẩm ảm đạm đi, nhỏ giọng nói: “Hai năm trước, sau khi đại nhân tỉnh lại từ trọng thương không được mấy ngày, Bệ hạ… Đã từ Đông Lăng đến. Từ đó về sau, đại nhân không cho chúng ta theo ngài ấy nữa.”
“Hoàng huynh?!” Đồng tử Tiêu Minh Chiêu co rút lại.
Thục Cẩm gật đầu, giọng nói càng thấp hơn: “Nghe các chủ nói, lúc đó Bệ hạ nghe tin Nam viện xảy ra đại hoả, lo lắng cho an nguy của đại nhân, nên đã đích thân đến Phượng Minh Cốc. Nhưng đại nhân ngài ấy…” Nàng ấy cắn môi, “Ngài ấy đã xảy ra tranh chấp với Bệ hạ, giao lại lệnh Thống soái Huyền Giáp Vệ và ấn Thủ phụ ngay tại chỗ, nói là muốn… Từ quan.”
Toàn thân Tiêu Minh Chiêu lạnh ngắt: “Vậy ban nãy ngươi nói hoàng huynh hỏi hắn câu đó, có phải vẫn đang trách hắn không? Câu này có ý gì?”
Thục Cẩm đột nhiên nắm lấy tay Tiêu Minh Chiêu, nước mắt tuôn trào: “Công chúa có biết, năm đó Minh Nguyệt tỷ tỷ vì sao lại chết không?”
“Là Vũ Văn Liệt bày mưu hãm hại…” Giọng nói Tiêu Minh Chiêu run rẩy, “Thẩm Nghiên Chi đã tự tay…”
“Là mật chỉ của Bệ hạ!” Thục Cẩm khóc thét lên như vỡ oà.
Tiêu Minh Chiêu như bị sét đánh, máu trong người dường như đông cứng lại: “Ngươi nói gì?”
Thục Cẩm lệ rơi như mưa: “Ngày thứ hai sau khi Minh Nguyệt tỷ tỷ vào ngục, công chúa có còn nhớ… Có một phong mật thư từ Đông Lăng gửi đến không?”
Ký ức của Tiêu Minh Chiêu đột nhiên bị xé toạc.
Hai đêm đó, bệnh tim của Thẩm Nghiên Chi phát tác rất nặng, nàng nhớ có một ngày, nàng đã nhận lấy mật thư niêm phong bằng sơn vàng từ tay Huyền Giáp Vệ, đích thân đưa qua khe cửa cho Thục Cẩm…
“Là… Phong thư đó?” Giọng nàng phiêu diêu, đầu ngón tay run rẩy.
Thục Cẩm gật đầu thật mạnh, khóc đến gần như không thở nổi.
Tiêu Minh Chiêu đột nhiên nắm lấy vạt áo nàng ấy, móng tay gần như bấm sâu vào lớp vải: “Trên phong thư đó… Đã viết gì?!”
Thục Cẩm khóc đến không thành tiếng.
“Trả lời ta!”
Thục Cẩm ngấn lệ ngẩng đầu: “Bỏ Minh Nguyệt, bảo vệ Đông Lăng.”
Bỏ Minh Nguyệt, bảo vệ Đông Lăng…
Bảy chữ, như bảy lưỡi dao, ghim chặt Tiêu Minh Chiêu tại chỗ.
Tiêu Minh Chiêu đột nhiên nhớ đến sắc mặt trắng bệch như quỷ của Thẩm Nghiên Chi vào đêm hôm đó.
Nàng nhớ lại những lời Thẩm Nghiên Chi nói vào đêm hôm đó, đột nhiên loạng choạng vịn vào bàn đàn, đoạn đối thoại đêm đó như sấm sét nổ vang trong đầu…
Thẩm Nghiên Chi siết chặt cổ tay nàng, đáy mắt cuộn trào nỗi đau mà nàng chưa từng thấy qua,
“Nếu có một ngày… Nàng phát hiện ra ta không tốt như vậy thì sao?”
Nàng mỉm cười lau đi vệt ẩm ướt nơi khoé mắt hắn: “Con người không ai hoàn hảo.”
Mà hắn đột nhiên siết chặt đến mức xương cổ tay nàng đau nhói, giọng nói khàn đặc như đã tôi độc: “Nếu như… Ta giết người mà nàng quan tâm thì sao?”
Thì ra… Thì ra hắn đã sớm…
Toàn thân nàng run rẩy, đột nhiên hiểu được nỗi tuyệt vọng trong mắt hắn đêm đó từ đâu đến, hắn đã sớm nhận được mật lệnh, đã sớm biết mình phải tự tay chặt đứt thứ gì.
“Cho nên, là hoàng huynh của ta muốn giết Minh Nguyệt? Còn hắn tự tay giết Minh Nguyệt, là để tuân theo thánh chỉ?” Tiêu Minh Chiêu khàn giọng thốt lên.
Tiếng khóc của Thục Cẩm dường như truyền đến từ một nơi rất xa: “Không có! Bệ hạ chỉ bảo đại nhân tự bảo vệ mình, không cứu Minh Nguyệt! Đại nhân càng không hề muốn giết Minh Nguyệt! Đại nhân đã ra tay cứu Minh Nguyệt rồi!”
Thục Cẩm đột nhiên nắm lấy tay nàng, nước mắt rơi trên những đốt ngón tay đang đan vào nhau của hai người, “Đại nhân đã kháng chỉ! Ngay từ đầu ngài ấy đã lên kế hoạch cứu Minh Nguyệt tỷ tỷ!”
Đồng tử Tiêu Minh Chiêu co rút lại: “…Cái gì?”
Thục Cẩm thở gấp gáp: “Công chúa có còn nhớ, hai đêm Minh Nguyệt vào ngục, ngoài mật thư ra, còn xảy ra chuyện gì nữa không?”
Ký ức như thuỷ triều ùa về…
Đêm đầu tiên Minh Nguyệt bị giam, Thác Bạt Di đã gửi đến một cuộn da bò, lúc nàng chuyển giao còn vì chậm trễ nên bị Thẩm Nghiên Chi nghiêm giọng quở trách.
Cùng đêm đó, Huyễn Ảnh của Huyền Giáp Vệ đã lẻn vào lúc nửa đêm, đưa lên một bản mật báo dính máu.
Đêm thứ hai Thác Bạt Di mang theo phong thư kia của Vũ Văn Liệt đến tìm nàng, nàng đã giấu đi tin tức, cùng huynh muội Thác Bạt lên kế hoạch cướp ngục.
“Ngay từ lúc ra khỏi cung, đại nhân đã phái Thục Hồng đến Thương Châu, đồng thời phái Huyễn Ảnh đi tìm tung tích của Chu Vệ, chỉ cần Chu Vệ còn sống, là có thể rửa sạch oan khuất cho Minh Nguyệt tỷ tỷ!” Móng tay của Thục Cẩm gần như bấm sâu vào da thịt nàng, “Nhưng đêm đầu tiên Huyễn Ảnh đã báo về- Chu Vệ đã chết rồi!”
Cái gì?
Nhưng nàng, rõ ràng đến đêm thứ hai mới nhận được tín vật của Thác Bạt Di và biết được Chu Vệ đã chết, nói cách khác, hắn đã biết trước một ngày rồi sao?
“Thác Bạt Công chúa tình sâu nghĩa nặng, trượng nghĩa tương trợ, vẫn luôn giúp đỡ tìm kiếm tung tích của Chu Vệ, nhưng hiệu suất làm việc của Huyền Giáp Vệ đương nhiên phải nhanh hơn một chút, đại nhân ngay đêm đầu tiên đã biết Chu Vệ đã chết, con đường này không thông.”
“Đại nhân lập tức lên kế hoạch cướp ngục!” Thục Cẩm lệ rơi đầy mặt, “Trong tay ngài ấy đã có bản đồ thiên lao rồi.”
“Bản đồ là… Cuộn da bò mà Di tỷ tỷ đã gửi đến?”
Thục Cẩm gật đầu: “Ngài ấy đã sớm phái Thục Hồng tỷ tỷ đến Thương Châu tìm một tử tù có thân hình giống hệt Minh Nguyệt, bởi vì nữ tử Bắc Cảnh có khung xương lớn, phải tìm được người thay thế giống nhất để không bị Vũ Văn Liệt phát hiện, phải làm cho mọi chuyện không có một kẽ hở!”
Tiêu Minh Chiêu đột nhiên nhớ lại vì sao ngày đó hắn vừa mới tỉnh đã vội vàng hỏi Thục Hồng đã đến Thương Châu chưa?
“Nhưng đêm thứ hai thám tử đã báo tin gấp…” Thục Cẩm đột nhiên toàn thân run rẩy, “Vũ Văn Liệt đã mai phục ba trăm cung thủ bên ngoài thiên lao, chỉ chờ đại nhân đến cướp ngục, để hắn ta có thể quy cho ngài ấy tội mưu nghịch!”
Tiêu Minh Chiêu lại một lần nữa kinh ngạc
Vũ Văn Liệt đã bày sẵn thế trận trong thiên lao!
Vậy lúc đó nàng và Thác Bạt Di, Thác Bạt Lẫm đi cướp ngục…
“Đại nhân bất đắc dĩ, đã chọn một chiêu mạo hiểm nhất là đến đàm phán với Vũ Văn Liệt, giả vờ muốn tự tay thanh lý môn hộ, thực chất là để Thục Hồng đi theo mật đạo trong thiên lao tráo đổi tử tù, vừa không cần đến cướp ngục quy mô lớn, lại có thể đường đường chính chính đi vào thiên lao.”
Tiêu Minh Chiêu nhớ lại, ngày hôm đó bọn họ cướp ngục không thành, bị Vũ Văn Liệt bắt gặp, Thẩm Nghiên Chi liền mượn cớ Minh Nguyệt đã chết nói bọn họ cướp ngục không thành công, là đang bảo vệ mấy người bọn họ…
“Nhưng lúc đại nhân xông vào lao phòng, đã muộn rồi…” Thục Cẩm đột nhiên nắm lấy tay Tiêu Minh Chiêu đặt lên tim mình, khóc đến gần như nghẹt thở, “Minh Nguyệt tỷ tỷ đã bị hạ Truy Hồn Huyết Chú!”
“Ngươi nói gì?!” Tiêu Minh Chiêu như rơi vào hầm băng.
Nàng nhớ Thác Bạt Di đã từng nói: Bí thuật của hoàng tộc Bắc Cảnh “Truy Hồn Huyết Chú”, cần phải lấy sống ba cái xương sườn của người trúng chú để nghiền thành bột làm mồi dẫn.
Người trúng chú trong vòng bảy ngày sẽ dần dần mất đi thần trí, cuối cùng trở thành con rối của kẻ hạ chú. Cách giải duy nhất là- Trước khi hoàn toàn mất kiểm soát, phải do người thân tín nhất tự tay đâm xuyên qua tâm mạch.
Nước mắt của Thục Cẩm rơi trên bàn tay đang đan vào nhau của hai người: “Minh Nguyệt tỷ tỷ đã cầu xin ta giết nàng ấy, ta… Ta không thể xuống tay.”
“Lúc này, lại gặp công chúa điện hạ và Thác Bạt công chúa đến cướp ngục, đại nhân liền lệnh cho ta đi ngăn cản Thác Bạt Thế tử phóng hỏa. Còn chính ngài ấy…”
“Chính hắn tự mình ra tay.” Ánh mắt Tiêu Minh Chiêu trống rỗng nói tiếp lời của nàng ấy.
Tiêu Minh Chiêu đột nhiên nôn khan, dường như có một con dao đang khuấy động ngũ tạng lục phủ.
Thì ra ngày đó ở thiên lao, mũi kiếm run rẩy của hắn không phải là sợ hãi, mà là sự tuyệt vọng khi biết rõ nàng đang nhìn, nhưng vẫn phải diễn trọn vở kịch!
Mà lúc đó nàng đã nói gì?
Nàng nói, nàng hận hắn.
Cho nên Minh Nguyệt chết rồi, thi thể còn phải đưa đến Tây Lương, hắn vì để bảo vệ thi thể của Minh Nguyệt, đã đốt thi thể của tử tù mà Thục Hồng mang về thành tro, để người Tây Lương cầm tro cốt đó đi mà quất…
———
Trong thiên lao.
Trong thiên lao âm u và ẩm ướt, chiếc váy màu vàng ngỗng của Minh Nguyệt đã sớm bị máu thấm đẫm, nàng ấy quỳ rạp trên đất, mái tóc dài rối bời che đi gương mặt trắng bệch.
Cửa lao bị đẩy mạnh ra, Thẩm Nghiên Chi bước nhanh xông vào, áo bào đen cuộn trào như đêm tối.
Hắn một tay đỡ lấy thân hình đang lảo đảo của nàng ấy, giọng nói khàn đặc đến biến dạng: “Bản quan đưa ngươi về nhà.”
Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, khoé miệng còn vương vệt máu, lại nhẹ nhàng lắc đầu với hắn: “Đại nhân… Không kịp nữa rồi.”
“Nghe ta!” Đầu ngón tay hắn run rẩy, gắng sức ôm nàng ấy dậy, “Thục Hồng sắp đến rồi…”
“Bọn chúng đã hạ Truy Hồn Huyết Chú lên ta…”
Toàn thân Thẩm Nghiên Chi chấn động, như bị sét đánh, đồng tử đột nhiên co rút lại: “…Ngươi nói gì?”
Minh Nguyệt cười thảm, máu từ khoé miệng rỉ ra: “Đại nhân những năm đầu đã từng đến Bắc Cảnh… Tự nhiên đã nghe qua lời chú này, cũng biết cách phá giải.”
Nàng ấy quay đầu nhìn Thục Cẩm đã sớm lệ rơi đầy mặt, nhẹ giọng nói: “Đừng làm khó đại nhân nữa… Thục Cẩm, ngươi đến đi.”
Thục Cẩm sụp đổ lắc đầu, khóc đến gần như quỳ rạp xuống đất: “Không… Đừng mà…”
Minh Nguyệt đưa tay v**t v* khuôn mặt nàng ấy, nước mắt hoà cùng máu nhỏ giọt: “Ta không muốn biến thành con rối… Cầu xin ngươi…”
Đột nhiên, ngoài lao truyền đến tiếng quát giận dữ của Thác Bạt Di: “Người Vương gia muốn cũng dám cản?!” Tiếp đó là một tiếng tát vang dội.
Thẩm Nghiên Chi nhắm mắt lại, cố gắng đè nén luồng khí huyết cuộn trào trong cổ họng, nghiêm giọng nói với Thục Cẩm: “Đi ngăn Thác Bạt Lẫm!”
Thục Cẩm cắn nát môi, cuối cùng loạng choạng xông ra ngoài.
Trong thiên lao đột nhiên rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc.
Thẩm Nghiên Chi chậm rãi quỳ xuống, ôm Minh Nguyệt vào lòng.
Tay phải hắn đặt lên gáy nàng ấy, để nàng ấy tựa vào vai mình, sống lưng vốn luôn thẳng tắp giờ đây cong lại như một thanh kiếm gãy.
Chiếc áo vàng của Minh Nguyệt đã hoàn toàn nhuộm thành màu đỏ sẫm, tóc mai rũ xuống, giống như chỉ mệt mỏi ngủ thiếp đi.
“Thục Hồng sắp đến rồi…” Hắn vẫn còn giãy giụa, giọng nói nghẹn ngào gần như không nghe rõ.
Minh Nguyệt lại đột nhiên rút con dao găm bên hông hắn ra, kề vào tim mình: “Đại nhân… Cầu xin người.”
Trong khoảnh khắc mũi dao đâm vào da thịt, đôi mắt Thẩm Nghiên Chi ngấn lệ, cánh tay run rẩy, cuối cùng sụp đổ: “…Có di ngôn gì không?”
Minh Nguyệt tựa vào vai hắn, hơi thở yếu ớt: “Trăng sáng vằng vặc… Không phụ lòng đại nhân.”
“Người phụ lòng ngươi… Là ta.” Một tay hắn siết chặt gáy nàng ấy, một tay lại run rẩy, cuối cùng nhẫn tâm đẩy vào…
Khi máu tươi văng lên cằm hắn, Minh Nguyệt cuối cùng thì thầm bên tai hắn: “Đưa công chúa… Về Đông Lăng."