Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 86

“Hắn đang ở đâu?” Tiêu Minh Chiêu nghẹn ngào hỏi.
Nàng ấy đột nhiên nắm lấy cổ tay Thục Cẩm, giọng nói khàn đặc nhưng kiên quyết: “Dẫn ta đi tìm hắn!”
Thục Cẩm còn chưa kịp trả lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng đánh nhau kịch liệt…
“Rầm!”
Cánh cửa của nhã gian bị thô bạo đá văng ra, mấy tên hắc y nhân cầm đao xông vào, ánh mắt âm u lướt nhìn xung quanh: “Tiện nhân đó không có ở đây, chắc chắn đã chạy rồi!”
“Mau đuổi theo! Tuyệt đối không thể để nàng sống sót rời đi!”
Tiếng bước chân dồn dập xa dần, trong phòng lại trở về sự tĩnh lặng chết chóc.
Thục Cẩm kéo Tiêu Minh Chiêu bước ra từ sau tấm bình phong đang ẩn nấp, sắc mặt ngưng trọng: “Bọn chúng muốn giết Vân nương tử để diệt khẩu…”
Tiêu Minh Chiêu lau nước mắt, trong mắt loé lên một tia sắc bén: “Trong tay Vân nương tử còn có bản đồ chúng ta cần, tuyệt đối không thể để bọn chúng được như ý!” Nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn về phía Thục Cẩm, “Ngươi có biết nàng ta có thể trốn ở đâu không?”
Thục Cẩm hạ thấp giọng: “Thanh Phong đã từng nhắc đến, trong thanh lâu này có giấu mật thất, chúng ta tìm thử xem.”
Tiêu Minh Chiêu gật đầu, hai người chia nhau hành động.
Tiêu Minh Chiêu một mình men theo hành lang tỉ mỉ tìm kiếm, đầu ngón tay đột nhiên chạm vào mép một bức tranh thị nữ, bức tường phía sau tranh hơi lõm vào.
Đang định dùng sức đẩy ra, nàng chợt nghe thấy giọng nói kiều mỵ của một nữ tử truyền ra từ trong mật thất: “Thì ra Mặc công tử cũng đến vì cái này sao?”
Qua khe cửa sổ, chỉ thấy dưới ánh nến chập chờn, một nữ tử quyến rũ đang đi vòng quanh nam nhân trước bàn.
Nàng ấy mặc một thân hồng sa, hoa mẫu đơn thêu bằng chỉ vàng ẩn hiện khi di chuyển, đầu ngón tay nhuộm màu đỏ như cố ý vô tình lướt qua bả vai nam nhân.
Thẩm Nghiên Chi ngồi ngay ngắn như tùng, mặt nạ phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo: “Cần điều kiện gì?”
“Vậy phải xem công tử có thể lấy ra thành ý gì?” Vân nương tử đột nhiên cúi người, đôi môi đỏ gần như áp sát vào vành tai hắn.
Hắn hơi nghiêng đầu tránh đi: “Không ngại nói thử xem.”
“Mạng của Thương Lang, thế nào?” Đầu ngón tay nàng ấy quấn quanh đuôi tóc.
Ánh mắt Thẩm Nghiên Chi ngưng lại: “Các ngươi có quan hệ gì?”
“Thương Lang có ơn với ta, mặc dù chúng ta làm việc cho Vũ Văn Liệt, nhưng đều là do bất đắc dĩ mà thôi.” Vân nương tử thở dài, nàng ấy đột nhiên liếc thấy bóng người ngoài cửa sổ, khoé môi cong lên: “Ối chà, vị cô nương này… Có vẻ như đến vì ngài?”
Hắn dùng khoé mắt liếc nhìn bóng hồng quen thuộc kia, sống lưng đột nhiên cứng đờ.
“Công tử suy nghĩ thế nào rồi?” Vân nương tử đột nhiên cao giọng, cả người ngồi lên đầu gối hắn.
“Rầm!”
Thẩm Nghiên Chi đột ngột đứng dậy, chiếc ghế lật nhào.
Khi nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa, bóng hình kia đã biến mất, chỉ còn lại song cửa khẽ lay động.
Vân nương tử dựa nghiêng người vào khung cửa chạm hoa, đầu ngón tay nhuộm màu đỏ quấn quanh một lọn tóc mai, trong lúc ánh mắt lúng liếng đã thu hết vẻ thất thố của Thẩm Nghiên Chi vào đáy mắt.
Nàng ấy đột nhiên cười khẽ một tiếng, giọng nói ngọt ngào như mật đường: “Hoảng hốt cái gì? Lẽ nào vị bên ngoài kia là nương tử của ngài sao?”
Thẩm Nghiên Chi rũ mắt chỉnh lại tay áo bị chạm vào lộn xộn, những đốt ngón tay tựa ngọc trúc dưới ánh nến trở nên trắng lạnh, đối với lời trêu chọc này hắn làm như không nghe thấy.
Vân nương tử thấy vậy ngược lại càng thêm hứng thú, hồng sa màu đỏ sẫm theo bước chân xoay tròn của nàng ta gợn lên những con sóng: “Lúc nãy ngài nên để ta ngồi lên đùi ngài…” Nàng ấy đột nhiên áp sát vào tai Thẩm Nghiên Chi, hơi thở thơm như lan, “Biết đâu vị cô nương đó lại không nhịn được mà xông vào đây.”
Bấc nến “bốp” một tiếng nổ vang, soi rọi những nếp nhăn trên trán Thẩm Nghiên Chi càng thêm sâu.
Hắn đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt dưới lớp mặt nạ tựa như lưỡi đao tôi trong băng giá: “Hành động ban nãy của ngươi, là muốn dụ nàng ấy vào?”
“Chẳng phải sao?” Vân nương tử che miệng cười duyên, chuông vàng trên cổ tay kêu leng keng, “Đây là nơi nào? Là thanh lâu.”
Đầu ngón tay nàng ấy lướt qua đường quai hàm căng cứng của Thẩm Nghiên Chi, “Những nữ tử bắt gian mà ta từng thấy có thể xếp hàng từ phố Chu Tước đến tận cửa Huyền Vũ. Ngược lại là ngài…” Đuôi giọng đột ngột chuyển lạnh, “Vì sao lại phải trốn?”
Gió đêm ngoài cửa sổ cuốn theo những chiếc lá tàn, tiếng xào xạc tựa như vô số lời thì thầm.
Sống lưng Thẩm Nghiên Chi thẳng tắp, hoa văn mây thêu bằng chỉ bạc trên huyền y ẩn hiện trong ánh nến chập chờn: “Nàng ấy không có ý với ta, hành động này, không có ý nghĩa gì cả.”
Trong mắt Vân nương tử loé lên một tia tinh anh, nàng ấy đột nhiên xoay người ngồi lên bàn, mũi hài thêu cong vút gần như chạm vào đầu gối của Thẩm Nghiên Chi: “Vậy nếu có ý thì sao?”
"Vậy lại càng không thể." Giọng nói của hắn trầm đến độ có thể vắt ra nước, ngón tay thon dài ghì chặt mép án thư, gân xanh ẩn hiện dưới làn da trắng lạnh. "Đã biết nàng có thể... Sẽ đau lòng, sao ta có thể cố tình làm tổn thương nàng được?"
Trong phút chốc, cả gian phòng đang dào dạt bỗng chốc ngưng trệ.
Vân nương tử đăm đăm nhìn nam nhân trước mắt, người ngay cả khi né tránh vẫn giữ trọn phong thái quân tử, rồi đột nhiên "phì" một tiếng bật cười.
Nàng ấy cúi người, từ trong túi tối giấu ở ống chân rút ra một cuộn da dê, móng tay nhuộm đỏ dưới ánh nến vẽ nên một vệt sáng đỏ rực: "Ngươi quả thật là Mặc công tử tâm ngoan thủ lạt, bạc tình bạc nghĩa như lời đồn bên ngoài ư?" Cuộn da dê không nghiêng không lệch rơi vào lòng bàn tay Thẩm Nghiên Chi: "Phẩm hạnh thế này của ngươi, ngược lại khiến ta muốn làm người tốt một lần."
Đầu ngón tay Thẩm Nghiên Chi khẽ run, trên cuộn da dê vừa mở ra, những đường mực uốn lượn tựa giao long, chính là bản đồ hầm mỏ mà hắn khổ công tìm kiếm bấy lâu.
Vân nương tử đã phiêu nhiên lùi về phía rèm châu, trong tiếng chuông vàng lanh canh truyền đến lời trêu ghẹo cuối cùng của nàng ấy: "Cây hải đường Tây Phủ ngoài cửa đang nở rộ, Thẩm đại nhân nhớ bẻ một cành tặng người thương đấy…" Rèm châu vang lên một tiếng "loảng xoảng": "Dẫu sao nữ nhi một khi đã ghen tuông, còn khó dỗ hơn cả đao kiếm của Vũ Văn Liệt nhiều."
Thẩm Nghiên Chi thu cuộn da dê vào trong tay áo, khẽ gật đầu với Vân nương tử: "Chuyện của Thương Lang, ta ghi nhớ rồi."
Lúc hắn xoay người, vạt áo tung bay tựa đôi cánh chim ưng màu mực, Vân nương tử vội vàng đuổi theo hai bước: "Bên ngoài cơ quan trùng điệp..." Lời còn chưa dứt, bóng hình huyền sắc kia đã biến mất nơi sâu thẳm của dãy hành lang quanh co.
Đầu ngón tay nhuộm đỏ của Vân nương tử đặt lên môi, bỗng nhiên khẽ cười thành tiếng: "Vội vã như vậy, ngược lại giống như thật sự đi tìm nương tử vậy..."
Giờ phút này, Tiêu Minh Chiêu đang bước nhanh trên lối đi lót đá xanh, Thục Cẩm không biết bị động tĩnh gì dẫn dụ đã đi nơi khác.
Ánh trăng lọt qua song cửa chạm hoa, rọi xuống vạt váy của nàng những đốm sáng vỡ vụn.
Trong đầu nàng vẫn không thể xua đi được hình ảnh vừa chứng kiến- Dáng vẻ Thẩm Nghiên Chi bị nữ tử yêu kiều kia kề sát tai nói chuyện, và cả vành tai hơi ửng đỏ của hắn khi đứng dậy.
"Chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi..." Nàng lẩm bẩm một mình, nhưng đầu ngón tay lại vô thức siết chặt miếng ngọc bội bên hông.
Khi vừa rẽ qua một bức bình phong vẽ cành hải đường, nàng bỗng nghe thấy dưới chân vang lên một tiếng "cạch" rất nhỏ.
Máu huyết cả người Tiêu Minh Chiêu lập tức đông cứng lại.
Linh cảm của người luyện võ nhiều năm khiến nàng ngửa người ra phía sau trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, ba mũi nỏ tiễn lấp lóe ánh lam đã phá không lao tới, tiếng rít xé gió của đầu tên khiến màng nhĩ đau nhói.
Cơn đau như dự tính đã không ập đến.
Một lồng ngực ấm áp áp vào sau lưng nàng, bàn tay với những đốt xương rõ ràng vắt ngang qua vai, tay còn lại vững vàng đỡ lấy vòng eo của nàng.
Trong khoảnh khắc đất trời đảo lộn, nàng ngửi thấy mùi hương gỗ tùng quen thuộc quyện lẫn với mùi mực, còn có một chút... Mùi son phấn thoang thoảng.
"Vút…" Mũi nỏ tẩm độc sượt qua chóp mũi nàng, cắm phập vào cột nhà đối diện làm văng ra vài mảnh gỗ vụn.
Tiêu Minh Chiêu nín thở, cảm nhận được nhịp tim của người phía sau truyền đến qua sống lưng đang áp sát, vừa nhanh vừa nặng.
Một lúc lâu sau, một luồng hơi thở ấm nóng lướt qua d** tai nàng: "Tại sao lúc nào công chúa cũng thích làm những chuyện nguy hiểm vậy?" Giọng nói đó bị đè xuống rất thấp, rõ ràng đang đeo mặt nạ, lại dùng ngữ khí thân thuộc nhất.
Ngón tay cái của Thẩm Nghiên Chi vô thức miết lên lớp vải trên vai nàng, lực mạnh đến mức gần như muốn vò nhàu tấm gấm thượng hạng kia.
Lông mi Tiêu Minh Chiêu khẽ run lên.
Nàng có thể cảm nhận được sự rung động của yết hầu hắn khi nói chuyện và cả hơi nóng truyền đến từ bàn tay đang ôm chặt eo mình.
Cảnh tượng nhìn thấy ngoài cửa sổ ban nãy đột nhiên trở nên sống động, đầu ngón tay nhuộm đỏ của Vân nương tử cũng như vậy, gần như sắp chạm vào... Của hắn.
"Buông tay." Nàng đột nhiên giãy giụa, khuỷu tay thúc ra sau. "Mặc công tử nói chuyện với vị Vân nương tử kia cũng như vậy sao?"
Thân hình Thẩm Nghiên Chi hơi cứng lại, nhưng lại ôm nàng chặt hơn. Lại một mũi ám tiễn từ trong bóng tối b*n r*, hắn ôm nàng xoay người né tránh, dưới lớp mặt nạ truyền đến một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy: "Đó là đang lấy bản đồ."
Lời vừa dứt, hắn đã hối hận, bây giờ mình đang đeo mặt nạ, lại lấy thân phận gì để giải thích với nàng đây?
Đầu ngón tay cảm nhận được nhịp mạch đập dồn dập từ cổ tay nàng, nhanh như chim sẻ hoảng sợ. Sau khi xác nhận không còn mũi tên nào nữa, hắn vừa định buông tay thì bỗng nhiên cảm thấy tay áo bị níu chặt.
Tiêu Minh Chiêu nắm lấy tay áo hắn, đột ngột xoay người lại.
Mái tóc xanh lướt qua cằm hắn mang theo hương tô hợp thoang thoảng, ánh trăng rọi lên hàng mi nàng những bóng ảnh vụn vỡ.
Hai người đột nhiên ở trong tư thế mặt đối mặt áp sát vào nhau, gần đến mức có thể đếm được những vì sao trong mắt đối phương.
Yết hầu Thẩm Nghiên Chi chuyển động, nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh đến kinh người. "Đã không còn cơ quan." Giọng hắn căng cứng.
Lời còn chưa dứt, một khoảng mềm mại ấm áp bỗng va vào lồng ngực hắn.
Tiêu Minh Chiêu vòng hai tay ôm lấy eo hắn, nghiêng mặt áp vào lồng ngực hắn, cái ôm bất ngờ này khiến máu huyết toàn thân Thẩm Nghiên Chi đều đông cứng lại.
Những đường mây thêu chỉ bạc trên áo bào bị nàng nắm đến nhăn nhúm, thân nhiệt của thiếu nữ cách lớp vải thiêu đốt làn da hắn.
"Công chúa... Người có ý gì?" Giọng hắn khàn đi không thành tiếng, đôi tay lơ lửng giữa không trung cuối cùng vẫn không dám hạ xuống.
Tiêu Minh Chiêu nhắm mắt lại, hàng mi rọi xuống những bóng ảnh vụn vỡ trên đường mây thêu của hắn: "Đừng nói gì."
Nàng siết chặt vòng tay sau lưng hắn, lòng bàn tay cọ xát vào đai lưng tạo ra những tiếng động nhỏ. "Một khắc là được, cứ coi như là bổn cung... Hoài niệm cố nhân."
Thẩm Nghiên Chi hô hấp đình trệ.
Trong mật thất, tiếng nước nhỏ giọt từ trên đỉnh bỗng trở nên chói tai, hắn cứng đờ người không dám động, lại lặng lẽ dùng đại choàng bao bọc lấy bờ vai đang khẽ run của nàng.
Thẩm Nghiên Chi đếm từng nhịp thở của nàng, cho đến khi lớp lót bên trong cổ áo lông đều bị thân nhiệt của cả hai hun đến nóng rực.
"Giờ đã qua." Giọng hắn khàn khàn trầm thấp vang lên, đôi tay lơ lửng giữa không trung vẫn mãi không dám hạ xuống.
Tiêu Minh Chiêu ngược lại càng ôm chặt hơn.
Tay phải nàng đột nhiên vòng lên gáy hắn, đầu ngón tay dò dẫm tìm kiếm khóa ngầm của chiếc mặt nạ. Thẩm Nghiên Chi nghiêng đầu né tránh, chiếc áo khoác lông lướt qua những lọn tóc mai trước trán nàng.
"Sợ cái gì?" Giọng nói nàng nghèn nghẹn nơi vạt áo trước ngực hắn. "Nơi này tối như vậy, lại không nhìn rõ," Đầu ngón tay cuối cùng cũng móc được vào khóa ngầm, "Cứ xem như cho ta... Một chút niệm tưởng."
Trong khoảnh khắc mặt nạ được gỡ ra, Thẩm Nghiên Chi nhắm chặt mắt lại.
Hắn chờ đợi nàng kinh hoảng lùi lại, nhưng đột nhiên lại bị hương thơm tô hợp thoảng lên từ cổ áo lông bao phủ, một thứ gì đó mềm mại run rẩy áp lên môi hắn.
Nụ hôn này bắt đầu một cách đầy cẩn trọng, tựa như hồ điệp đêm khẽ chạm vào ánh nến.
Đôi môi của Tiêu Minh Chiêu mang theo hơi lạnh đặc trưng của ngày đông, nhưng trong khoảnh khắc chạm vào nhau đã bị hơi thở của đối phương nhuộm thành bỏng rát.
Khi nàng thử thăm dò khiến nụ hôn sâu hơn, bàn tay Thẩm Nghiên Chi buông thõng bên hông đã siết chặt đến mức tay áo nhăn lại.
Hắn không thể đáp lại, cũng không dám đáp lại.
Mãi đến khi đầu lưỡi nếm phải vị mặn chát, hắn mới kinh ngạc nhận ra nàng đã khóc, nước mắt men theo gò má áp sát chảy vào trong từng nhịp thở đan xen.
Từ xa bỗng truyền đến tiếng cơ quan chuyển động ầm ầm, Tiêu Minh Chiêu đột nhiên lùi lại, lưng eo đập vào bức phù điêu trên vách đá.
"Công chúa…" Tiếng xưng hô vỡ vụn bị nuốt ngược vào trong.
Lực nàng cắn lên môi dưới của hắn khiến Thẩm Nghiên Chi toàn thân run rẩy, áo choàng lớn màu đen từ trên vai tuột xuống cũng không hề hay biết.
Khi đôi tay ấy luồn vào trong vạt áo, hắn cuối cùng cũng giữ chặt cổ tay nàng, đẩy người ra.
"Công chúa có biết… Mình đang làm gì không?" Giọng nói hắn khàn đặc giống như bị ép ra từ lồng ngực, ngón cái vô thức miết nhẹ lên mạch máu đang đập trên cổ tay nàng.
Tiêu Minh Chiêu ngẩng mặt lên, nước mắt dưới ánh lửa tựa như lá vàng tan chảy: "Biết." Nàng th* d*c, ghé sát lại. "Chưa có lúc nào biết rõ hơn bây giờ."
Lời còn chưa dứt đã lại hôn lên, lần này trực tiếp cắn lấy yết hầu đang trượt lên xuống của hắn.
Thẩm Nghiên Chi hít một hơi khí lạnh, trở tay ấn nàng lên vách đá đối diện. Bức phù điêu cấn vào sống lưng mỏng manh của nàng, chiếc áo choàng lông điêu không biết từ lúc nào đã rơi xoài trên đất.
"Công chúa đang dùng tại hạ…" Yết hầu hắn chuyển động dưới đầu ngón tay nàng. "...Để tưởng nhớ cố nhân sao?"
Đáp lại hắn là tiếng vạt áo bị xé toạc.
Tiêu Minh Chiêu cúi đầu cắn xé lên xương quai xanh tr*n tr** của hắn, Thẩm Nghiên Chi đột ngột nắm chặt lấy bức phù điêu đầu thú lồi ra trên vách đá, gân xanh từ mu bàn tay lan đến tận cẳng tay.
"Đủ rồi!" Thẩm Nghiên Chi đột nhiên quát khẽ, âm thanh trong mật thất nổ tung như sấm rền.
Năm ngón tay hắn bấm sâu vào khe hở của vách đá, chiếc áo choàng màu đen vì nhịp thở dồn dập mà phập phồng tựa chim ưng vỗ cánh.
Phía đông mật thất đột nhiên truyền đến tiếng cơ quan chuyển động ầm ầm, ánh sáng chói mắt từ bên ngoài tựa như một lưỡi kiếm sắc bén chém toang màn đêm u tối. Giọng nói của Trảm Uyên cùng với tiếng bước chân dồn dập truyền đến: "Tìm thấy đại—"
Chỉ trong chớp mắt, tay trái Thẩm Nghiên Chi đã cài lại mặt nạ, tay phải đột ngột vung rộng chiếc áo choàng.
Tấm da huyền hồ dày nặng bung ra như một màn đêm, trong nháy mắt đã bao trọn Tiêu Minh Chiêu vào lòng.
Trong lúc áo choàng bay lượn đã quét tắt ba ngọn đèn dầu gần nhất, trong ánh sáng đột nhiên tối sầm chỉ còn lại tiếng th* d*c đan xen của hai người.
"Cút ra ngoài." Ba chữ này như bọc trong băng giá nện thẳng vào người vừa đến.
Thanh bội đao của Trảm Uyên loảng xoảng đập vào khung cửa, theo sau là tiếng bước chân lui lại đầy hoảng loạn.
Thẩm Nghiên Chi vẫn giữ nguyên tư thế bảo bọc người trong lòng, mãi cho đến khi xác nhận cửa đá đã đóng lại hoàn toàn mới hơi nới lỏng vòng tay.

Bình Luận (0)
Comment