Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 88

Trong Tư Quang Các, ánh nến sắp tàn.
Tiêu Minh Chiêu đứng bên án thư, đầu ngón tay khẽ lật giở những văn thư trên bàn.
Tấm bản đồ da dê được trải ra, những tuyến đường được đánh dấu bằng chu sa chằng chịt, bên cạnh là vị trí và bố phòng của bảy khu mỏ trong biên giới phía Bắc, nét mực chưa khô, nét chữ sắc bén như dao.
Nàng cau mày, nhặt lên một trang mật hàm bị chặn giấy đè lên.
Là thư từ Tây Lương truyền đến.
Lúc này, từ phía giường bỗng truyền đến một tiếng hừ khẽ.
Tiêu Minh Chiêu đột nhiên quay đầu lại, thấy hai hàng chân mày Thẩm Nghiên Chi nhíu chặt, mồ hôi lạnh thấm đẫm lớp trung y trắng như tuyết.
Ngón tay thon dài của hắn siết chặt tấm chăn gấm, khớp xương trắng bệch, tựa như đang giao chiến với thứ gì đó trong mộng.
"Minh Nguyệt… Đừng…" Giọng hắn khàn đặc, vỡ vụn, yết hầu khó khăn trượt lên xuống. "Thục Hồng… Mau đi…"
Đầu ngón tay Tiêu Minh Chiêu run lên, mật hàm phiêu diêu rơi xuống đất.
Nàng bước nhanh đến trước giường, nắm lấy bàn tay lạnh băng của hắn.
Trong khoảnh khắc chạm vào, hắn đột nhiên nắm ngược lại cổ tay nàng, lực mạnh đến mức gần như muốn bóp nát đốt xương.
"Chiêu Chiêu… Đừng đi…"
Một giọt lệ trượt xuống từ khóe mắt nhắm nghiền của hắn, chìm vào mái tóc đen như mực trên gối.
Hơi thở Tiêu Minh Chiêu khẽ ngừng lại.
Nàng chậm rãi cúi xuống, tay kia khẽ vuốt lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của hắn, đầu ngón tay từ từ xoa nhẹ giữa hai hàng mày đang chau chặt.
"Ta ở đây." Nàng khẽ đáp, giọng nhẹ như gió đêm. "Thẩm Nghiên Chi, ta không đi."
Thân thể dưới lòng bàn tay dần thả lỏng, hơi thở của hắn cuối cùng cũng ổn định lại, chỉ có ngón tay vẫn không chịu buông nàng ra.
Tim đèn "bụp" một tiếng nổ vang, phản chiếu gương mặt tái nhợt của hắn tựa như ngọc lạnh sinh quầng sáng.
Khi đồng hồ cát ngoài cửa sổ nhỏ giọt đến canh ba, nàng cuối cùng cũng rút được tay ra, vén lại góc chăn cho hắn.
"Người đâu." Nàng đẩy cửa các ra, nói nhỏ với thị nữ gác đêm. "Ta muốn gặp các chủ của các ngươi."
Nhà trúc ẩn mình giữa rừng trúc sâu thẳm, bạch mai cô tịch, ánh trăng như sương.
Tiêu Minh Chiêu theo Phó Thần đi qua con đường nhỏ, bước chân hơi khựng lại trước bậc thềm gỗ.
Gió đêm lướt qua, mang theo mùi rượu chưa tan trong nhà, quyện với mùi máu tanh cũ kỹ khiến hốc mắt nàng cay xè.
"Ngày thường hắn đều đến đây sao?" Nàng nhẹ giọng hỏi.
Phó Thần lắc đầu, đẩy cửa ra: "Không, hắn chỉ đến vào... Những đêm khó khăn nhất."
Ánh trăng chiếu nghiêng vào trong phòng, phản chiếu cảnh tượng bừa bộn khắp nơi…
Ba bốn vò rượu rỗng lăn lóc ở góc tường, trên tế đàn hai cây nến trắng sắp tàn, sáp nến chồng chất như vảy máu khô.
Bên cạnh bài vị của Minh Nguyệt, linh vị của Thục Hồng lặng lẽ đứng đó, phía trước đặt hai đồng tiền xu dính máu, một đồng ngửa mặt dương, một đồng úp mặt âm.
Tiêu Minh Chiêu chậm rãi bước tới, đầu ngón tay v**t v* vết khắc trên bài vị. Nét cuối cùng của chữ "Nguyệt" trong tên Minh Nguyệt khắc rất sâu, tựa như đã dùng dao đồ đi đồ lại nhiều lần.
"Đây là..."
"Hắn tự tay khắc." Phó Thần nhặt vò rượu đang ngã đổ lên. "Mỗi lần đến, đều khắc hai nét trước, rồi uống đến khi không cầm nổi dao."
Trong lư hương, ba nén nhang mới thắp lên làn khói xanh, giọng nói của Phó Thần hòa lẫn trong làn khói:
"Ban ngày tiêu diệt quân doanh nhà Vũ Văn, ban đêm thẩm vấn tù binh của Kim Cổ Doanh, giờ Tý lại đến đây khắc bài vị..." Hắn ta đá văng mảnh sứ vỡ dưới chân. "Hôm kia nôn ra máu thấm ướt nửa cuộn bản đồ, hôm qua vẫn có thể liên tiếp phá ba cứ điểm ngầm của Trà Diêm ty."
Tiêu Minh Chiêu đột nhiên siết chặt tay áo.
"Ngươi nghĩ hắn điên cuồng sao?" Phó Thần đột nhiên lật tấm chiếu trải sàn lên, để lộ những vết kiếm chằng chịt bên dưới. "Đây mới là điên cuồng, mỗi lần ác mộng tỉnh giấc, hắn lại đến đây luyện kiếm, cho đến khi không cầm nổi chuôi kiếm nữa."
Ánh trăng chiếu rọi một vết kiếm mới sâu nhất, bên cạnh rải rác vài vệt máu khô.
Tiêu Minh Chiêu nhặt đồng tiền xu úp mặt âm lên, toàn thân đột nhiên cứng đờ…
Trên mặt đồng tiền khắc một dòng chữ cực nhỏ: "Chiêu Chiêu – Mùa đông Bính Thân"
Đó chính là đồng tiền mừng tuổi năm đó nàng đã tặng hắn.
"Hắn luôn nói..." Phó Thần cười khổ. "Lúc Minh Nguyệt chết hắn không thể bảo vệ, lúc Thục Hồng đi hắn không thể giữ lại, bây giờ..." Lời nói đột ngột ngắt quãng, ngoài cửa sổ quạ lạnh kinh động bay lên.
Đồng tiền "loảng xoảng" rơi xuống đất, Tiêu Minh Chiêu lảo đảo vịn vào tế đàn.
Nơi góc bàn đặt nửa vò rượu còn thừa, trên miệng vò vẫn còn dính vết máu.
"Đồ ngốc..." Từ cổ họng nàng bật ra tiếng nức nở, giọt lệ rơi xuống đồng tiền dính máu. "Ai cần chàng... Phải trả lại như vậy chứ..."
Phó Thần im lặng đưa khăn tay tới, lại thấy nàng một tay vớ lấy vò rượu còn thừa, ngửa cổ tu một hơi.
Rượu mạnh hòa lẫn mùi máu tanh đốt cháy cổ họng, giống như tất cả nỗi đau khổ mà hắn đã phải nuốt xuống suốt hai năm qua.
Lúc Tiêu Minh Chiêu trở về từ nhà trúc, nến trong Tư Quang Các đã tắt.
Nàng rón rén đẩy cửa nội thất ra, nương theo ánh trăng thấy Thẩm Nghiên Chi nằm nghiêng trên giường, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, nhưng hơi thở đã ổn định hơn ngày thường.
Do dự một lát, nàng vén một góc chăn gấm lên, nằm xuống sát sau lưng hắn, vòng tay ôm lấy eo hắn.
Thẩm Nghiên Chi trong giấc ngủ vô thức nắm lấy cổ tay nàng, như thể để xác nhận sự tồn tại của nàng.
Tiêu Minh Chiêu vùi mặt vào sau gáy hắn, ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng quyện với hương gỗ tùng quen thuộc.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Minh Chiêu vừa tỉnh dậy đã phát hiện bên cạnh trống không.
Nàng chân trần xuống giường, đẩy cửa sổ trúc ra.
Dưới cây bạch mai trong sân, Thẩm Nghiên Chi mặc một lớp áo mỏng, khoác áo choàng trắng tinh đứng giữa sương sớm, mái tóc đen chưa búi, xõa xuống vai.
Đầu ngón tay hắn miết nhẹ cây trâm thanh ngọc, thần sắc mờ mịt không rõ.
Sương mù còn chưa tan, nàng lại chân trần đẩy cửa bước ra, khí lạnh lập tức từ lòng bàn chân xộc lên sống lưng, lạnh đến mức ngón chân co quắp lại. Vết thương vừa đóng vảy đêm qua đau nhói, nhưng nàng mặc kệ tất cả, cứ thế bước xuống bậc đá phủ sương.
Nàng lặng lẽ đến gần, đột nhiên vòng tay ôm lấy eo hắn từ phía sau, má áp vào sống lưng hắn, giọng nói vẫn còn hơi khàn: "Tỉnh rồi sao không gọi ta?"
Cơ thể Thẩm Nghiên Chi đột nhiên căng cứng, nhưng không quay người lại, ánh mắt liếc thấy đôi chân trần của nàng, giọng nói trầm khàn mang theo một tia tức giận: "Về mang giày vào."
Tiêu Minh Chiêu cố ý cọ vào lưng hắn: "Vết thương ở mắt cá chân vẫn chưa lành, đi không nổi."
Hắn bất đắc dĩ cười khẽ, thở dài: "Vậy nàng đi đến đây thế nào?"
"Lúc đến đây lo chàng biến mất nên không thấy đau." Đầu ngón tay nàng vẽ vòng tròn trên eo hắn. "Bây giờ thấy chàng rồi, đột nhiên lại đau."
Thẩm Nghiên Chi nhắm mắt lại, đột nhiên xoay người bế ngang nàng lên.
Trên đường trở về Tư Quang Các, Tiêu Minh Chiêu không yên phận ngọ nguậy trong lòng hắn.
Ngón tay luồn vào trong cổ áo trung y lỏng lẻo của hắn, v**t v* vết sẹo cũ nơi lồng ngực.
"Chỗ này còn đau không?" Nàng sờ lên vết sẹo cũ của hắn.
Thẩm Nghiên Chi hô hấp đình trệ, bước chân không dừng, nhưng yết hầu lại trượt lên trượt xuống dữ dội: "Không đau...."
"Vậy vết thương ở đây từ đâu mà có?" Tay nàng trượt xuống vết sẹo kiếm dưới sườn.
"Bắc Cảnh..."
"Thẩm Nghiên Chi," Nàng áp sát vành tai hắn hà hơi. "Tim chàng đập nhanh quá."
"...Đừng quậy."
Nàng càng làm tới, đầu ngón tay trượt đến một vị trí nào đó trên lồng ngực rồi khẽ ấn xuống…
Thẩm Nghiên Chi đột nhiên siết chặt vòng tay, ghì nàng chặt hơn, giọng nói khàn đặc không thành tiếng: "Tiêu Minh Chiêu, nàng đừng quá phóng túng."
Vừa vào Tư Quang Các, Thẩm Nghiên Chi đã quăng người lên giường mềm, sau đó kéo tấm da hồ ly bọc lấy đôi chân nàng.
Hắn quỳ một gối xuống kiểm tra vết thương ở mắt cá chân, hai hàng lông mày càng nhíu càng chặt: "Sưng thành thế này còn chạy lung tung?"
Nàng lại nhân cơ hội móc lấy cổ hắn, đầu ngón tay lướt qua yết hầu hắn: "Chàng tự tay bế về, không lỗ."
Thẩm Nghiên Chi đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng ấn lên giường, hơi thở nặng nề: "…Chiêu Chiêu, nàng đừng đùa với lửa."
"Ta đùa cái gì?" Nàng nghiêng đầu giả vờ vô tội. "Thái phó dạy ta, ký kiến quân tử, vân hồ bất hỉ."
Ánh mắt Thẩm Nghiên Chi đột nhiên tối sầm lại, hắn đột nhiên cúi đầu cắn lấy d** tai nàng: "Vậy nên dạy cho nàng… Thế nào gọi là dĩ hạ phạm thượng."
Nụ hôn này đến vừa mạnh mẽ vừa vội vã. Thẩm Nghiên Chi giữ lấy gáy nàng, sự chiếm đoạt giữa môi răng mang theo khát khao đã kìm nén nhiều năm.
Lúc vạt áo Tiêu Minh Chiêu hơi mở, lòng bàn tay hắn đã luồn vào sau eo nàng, lòng bàn tay ấm áp áp sát vào làn da tr*n tr** của nàng.
Trong lúc quấn quýt, cây ngọc trâm "keng" một tiếng rơi xuống đất, mái tóc xanh như thác đổ bung ra, vạt áo đã trượt xuống quá nửa.
Khi đôi môi hắn rời khỏi môi nàng, vẫn còn mang theo hơi nóng chưa dứt. Tiêu Minh Chiêu ngẩng đầu, nhìn vào con sóng ngầm cuộn trào trong đáy mắt hắn, thứ đang cháy trong đó đâu chỉ là t*nh d*c, rõ ràng là nỗi nhớ và nỗi đau tích tụ qua năm tháng.
Đầu ngón tay nàng vô thức siết chặt lớp vải trước ngực hắn, vò tấm gấm thượng hạng thành những nếp nhăn lộn xộn.
"Nghiên Chi…" Nàng khẽ gọi, giọng nói tựa như vọng về từ một nơi rất xa.
Khi nụ hôn rơi xuống bên cổ, toàn thân nàng run rẩy. Đầu răng Thẩm Nghiên Chi khẽ ma sát lên vùng da đó, nhưng ngay khi môi sắp chạm đến xương quai xanh, hắn đột nhiên cứng đờ.
"…Không được." Nàng nghe thấy từ cổ họng hắn bật ra một tiếng thở dài cực nhẹ, ngay sau đó, cổ áo được kéo lại đã ngăn cách mọi hơi ấm.
Tiêu Minh Chiêu ngẩn người một lúc, sau đó lập tức nổi giận: "Thẩm Nghiên Chi! Chàng có phải là nam nhân không vậy!"
Thẩm Nghiên Chi một tay giúp nàng buộc lại đai áo, tay kia vẫn chống bên tai nàng, giam nàng trong một khoảng không gian chật hẹp.
Ánh bình minh xuyên qua song cửa, rọi lên những giọt mồ hôi li ti trên trán hắn.
"Kỳ nguyệt san vừa qua đã dám phóng túng như vậy," Giọng hắn trầm khàn, đầu ngón tay lướt qua sợi chỉ đỏ thái y lệnh để lại trên cổ tay nàng khi bắt mạch, "Chiêu Chiêu… Nàng thật sự nghĩ ta không nỡ phạt nàng sao?"
Đồng tử Tiêu Minh Chiêu khẽ co lại, hắn vậy mà ngay cả chuyện này cũng nhớ.
Tấm chăn gấm đột nhiên trùm lên đầu.
Thẩm Nghiên Chi bao bọc nàng kín mít, ngay cả đầu ngón tay cũng không để lộ ra nửa phần. Khi đứng dậy, tà áo bào huyền sắc lướt qua mép giường, mang theo một luồng gió hương gỗ tùng.
"Thời gian còn sớm, nàng ngủ thêm một lát đi."
Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
"Chủ thượng!" Trảm Uyên cách cánh cửa báo gấp. "Xích Bức của Thiên Nhãn Các nhà Vũ Văn đã dẫn người lẻn vào cốc, đang tìm kiếm… Tung tích của Vũ Văn Khải!"
Ánh mắt Thẩm Nghiên Chi lập tức đóng băng.
Tiêu Minh Chiêu vén chăn định đứng dậy, lại bị hắn ấn trở lại giường.
"Nằm yên." Hắn kéo chiếc áo choàng buộc lại, thanh bội kiếm bên hông lóe lên hàn quang. "Ta đi rồi sẽ về ngay."
Tiêu Minh Chiêu nắm lấy tay áo hắn: "Ta cũng…"
"Tiêu Minh Chiêu." Hắn đột nhiên cúi người, đặt một nụ hôn lên giữa trán nàng. "Đừng làm ta phân tâm."

Bình Luận (0)
Comment