Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 90

Sương sớm ở Phụng Minh Cốc còn chưa tan hết, những chiếc chuông đồng treo ở bốn góc đình hóng gió khẽ vang trong gió.
Thẩm Nghiên Chi khoác chiếc áo choàng huyền sắc cổ lông hồ ly đen, bên trong là áo gấm giao lĩnh màu xanh nhạt, eo thắt đai ngọc vân ly bằng bạc, đang lười biếng tựa nghiêng trên chiếc ghế nằm trải da hổ trắng.
Bàn tay bị thương của hắn rủ bên mép ghế, trên cổ tay vẫn còn quấn lớp gạc trắng như tuyết mới thay.
Tiêu Minh Chiêu quấn một chiếc áo choàng phượng màu đỏ son, bên trong là váy áo hoa văn bách điệp xuyên hoa màu vàng hạnh, trên tóc chỉ cài một cây trâm bộ diêu vàng nạm hồng ngọc.
Nàng bưng bát thuốc từ hành lang đi tới, vạt váy lướt qua đám cỏ phủ sương mang theo những hạt tuyết vụn.
"Hai ngày nay vết thương hồi phục khá tốt." Cốc y thu dọn hòm thuốc. "Nhớ là trong vòng nửa tháng không được chạm vào nước, kiêng đồ cay nóng."
Tiêu Minh Chiêu nghiêm túc gật đầu: "Nhớ rồi."
Cốc y vừa đi, nàng liền bưng bát thuốc đưa đến bên môi Thẩm Nghiên Chi.
"Hôm nay đã đổi phương thuốc, cốc y nói hiệu quả giảm đau tốt hơn." Nàng quỳ ngồi trên chiếc bồ đoàn bên cạnh ghế nằm, hơi nóng mang vị đắng bốc lên từ chiếc bát thuốc mạ vàng.
Thẩm Nghiên Chi lơ đãng nghịch chiếc khuy trên áo choàng của nàng, nhíu mày quay đầu đi: "Đắng."
Tiêu Minh Chiêu véo cằm hắn, ép đổ vào.
Lúc nước thuốc đổ vào, yết hầu hắn trượt lên trượt xuống nuốt lấy, nhưng vẫn có dòng nước thuốc màu hổ phách từ khóe môi chảy ra, men theo cằm trượt xuống cổ.
Tiêu Minh Chiêu vô thức cúi người, đầu lưỡi l**m qua vệt nước ấy.
"Còn đắng không?" Nàng mím môi cười, viên hồng ngọc rủ xuống từ bộ diêu đang lúc lắc trước mắt hắn.
Ánh mắt hắn đột nhiên tối sầm, giữ lấy gáy nàng hôn thật sâu: "Không nếm ra, thử lại lần nữa."
"Khụ khụ…" Ngoài đình hóng gió truyền đến tiếng ho khan khoa trương. "Giữa thanh thiên bạch nhật, hai vị có thể về phòng được không… Ôi chao cái lưng già của tôi!" Đột nhiên bị một chiếc thìa ngọc đựng thuốc bay tới ném trúng trán.
Cổ áo lông phượng lướt qua gò má ửng hồng của Tiêu Minh Chiêu: "Phó các chủ tuổi đã cao, mắt không tốt sao? Có cần bổn công chúa mời thái y đến xem không?"
"Chà, nha đầu nhà ngươi, ta có chính sự mới đến đây."
Nghe vậy, Tiêu Minh Chiêu không làm khó nữa, định đứng dậy rời đi thì bị Thẩm Nghiên Chi kéo trở lại lên đùi, cánh tay vững vàng ôm chặt eo nàng: "Không có gì không thể nghe được."
Phó Thần đảo mắt xem thường: "Kế hoạch đêm nay đã bố trí ổn thỏa." Nói xong hắn ta quay người rời đi, sau đó đột nhiên quay lại. "Đúng rồi, lúc đầu tại sao công chúa lại nhận nhầm ta thành hắn? Ta rõ ràng đâu có…" Hắn ta suy nghĩ một lát. "...Phong lưu như vậy."
Vành tai Tiêu Minh Chiêu đỏ bừng: "Lúc đó ngửi thấy trên áo ngài có huân hương của chàng ấy… Trong lúc vội vàng, xin lỗi."
"Tại sao phải xin lỗi?" Giọng Thẩm Nghiên Chi trầm xuống.
"Ta không cẩn thận… Đã mạo phạm các chủ." Giọng Tiêu Minh Chiêu có chút nhỏ.
Phó Thần lùi lại ba bước: "Trời đất chứng giám! Là nàng chủ động lao tới ôm ta từ phía sau! Ta không chủ động!"
"Ngươi còn muốn chủ động?" Thẩm Nghiên Chi quay đầu nhìn Phó Thần.
Phó Thần hô hấp ngừng một lát, vội vàng lắc đầu.
Sau đó Thẩm Nghiên Chi lại quay đầu nhìn người đang ngồi trong lòng. "Đã ôm hắn?" Đôi mắt Thẩm Nghiên Chi nhìn chằm chằm vào nàng, tựa như có băng sương.
Phó Thần thấy tình hình không ổn, ba chân bốn cẳng chuồn đi, ngay cả lò sưởi cũng quên không mang theo.
Trong đình bỗng chốc yên tĩnh.
Tiêu Minh Chiêu chọc chọc vào gò má căng cứng của Thẩm Nghiên Chi: "Giấm cũ của bao năm trước cũng ăn à?"
Hắn đột nhiên cắn lấy đầu ngón tay đang làm loạn của nàng: "Cái áo khoác ngoài đã ôm hắn, đốt đi."
"…Cái đó là gấm vân!"
"Ta đền nàng mười cái." Hắn ngậm lấy d** tai nàng thì thầm. "Bây giờ nói xem, ôm chỗ nào?"
"Thẩm Nghiên Chi!" Nàng giật tung đai ngọc của hắn. "Chàng rõ ràng biết là hiểu lầm!"
"Biết." Hắn cười mặc cho nàng quậy phá, đột nhiên hừ một tiếng, nàng đã đè lên tay bị thương của hắn.
"Đáng đời." Ngoài miệng nói lời hung ác, nhưng tay nàng lại nhẹ nhàng nâng lòng bàn tay quấn gạc của hắn. "...Còn đau không?"
Lại thấy hắn lắc đầu, ánh mắt đong đầy ý cười nhìn nàng.
Phó Thần vừa đi được mấy bước, đệ tử bên dưới đã đến báo, có người gây sự ở ngoài cốc, Phó Thần vừa nghe liền đỡ trán, lại vội vàng chạy ra ngoài cốc.
Ngoài Phụng Minh Cốc, sương sớm chưa tan.
Thác Bạt Lẫm một thân huyền giáp, thanh bội đao bên hông lóe lên hàn quang lạnh lẽo, theo sau là hàng chục kỵ binh thiết kỵ Bắc Cảnh. Hắn ta sắc mặt âm trầm, một cước đá văng hàng rào gỗ ở cổng cốc, giận dữ quát:
"Phó Thần! Cút ra đây!"
Không lâu sau, Phó Thần ung dung bước ra, trong tay còn bưng một chén trà nóng, áo choàng khoác hờ hững.
"Yo, đây không phải là Thác Bạt thế tử sao?" Hắn ta nhấp một ngụm trà, cười tủm tỉm nói. "Sáng sớm tinh mơ, sao hỏa khí lớn vậy?"
Thác Bạt Lẫm cười lạnh: "Lâm Thiên Các mấy lần cướp đi con mồi của triều đình chúng ta thì thôi đi, bây giờ ngay cả cuộn giấy quân sự cũng dám cho người đến trộm?"
Phó Thần nhướng mày: "Hóa ra là vì chuyện này." Hắn ta đặt chén trà xuống, ngữ khí thành khẩn. "Ngươi đến đúng lúc lắm, chuyện này quả thật nên thương nghị…"
"Thương nghị?" Thác Bạt Lẫm giận quá hóa cười. "Đồ đã mất rồi, coi như cho chó ăn! Bản thế tử tự có sách lược mới, không cần phải nói nhảm với ngươi!"
Lời còn chưa dứt, Thác Bạt Lẫm đã rút đao bổ tới! Phó Thần nghiêng người né tránh, từ trong tay áo trượt ra chiếc quạt xương sắt, "keng" một tiếng đỡ lấy lưỡi đao.
Trong chớp mắt, hai người đã giao đấu hơn mười chiêu, cuối cùng Phó Thần tung một cú đá xoay người, đá văng Thác Bạt Lẫm ngã xuống đất.
Thác Bạt Lẫm chống đất đứng dậy, lửa giận trong mắt càng thêm hừng hực: "Phó Thần! Ngươi thật sự nghĩ thiết kỵ Bắc Cảnh không san phẳng nổi Phụng Minh Cốc này của ngươi sao?!"
Phó Thần phủi phủi vạt áo: "Lười nói nhiều với tên vũ phu nhà ngươi." Nói xong, hắn ta quay người định đi.
"Đứng lại!" Thác Bạt Lẫm đột nhiên lớn tiếng chất vấn. "Có phải A Chiêu đang ở chỗ các ngươi không? Kể từ ngày đó đến tìm ngươi, nàng không có tin tức gì nữa, có phải các ngươi đã bắt giữ nàng không?!"
Bước chân Phó Thần khựng lại, nghĩ đến hai bóng hình quấn quýt trong đình hóng gió, không nhịn được cười khẩy: "Bắt giữ?" Hắn ta quay đầu lại, ý vị thâm trường nói. "Nàng ở đây… Vui vẻ lắm chứ."
Trong mắt Thác Bạt Lẫm lóe lên hàn quang, từ trong tay áo đột nhiên b*n r* một chiếc phi tiêu tẩm độc!
"Vút…"
Mặc dù Phó Thần né tránh kịp thời, nhưng vẫn bị rạch một đường ở bắp chân, máu lập tức tuôn ra như suối. Hắn ta quỳ một gối xuống, sắc mặt hơi biến đổi: "Thác Bạt Lẫm, ngươi…"
Thác Bạt Lẫm cầm đao ép sát: "Hôm nay cứ lấy ngươi khai đao trước đã!"
Khi lưỡi đao sắp chạm tới, một bóng hình màu cam tựa ngọn lửa lướt qua không trung!
"Keng!"
Trường kiếm của Tẫn Sương chặn ngang, đẩy lùi thế tấn công của Thác Bạt Lẫm. Nàng ấy đỡ Phó Thần dậy, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Thác Bạt Lẫm: "Thế tử Bắc Cảnh, đánh lén làm người khác bị thương, không khỏi quá mất giá."
Phó Thần vừa thấy người đến, liền nói một câu: "Vậy giao cho cô nương, dạy dỗ hắn thật tốt." Nói xong liền khập khiễng đi vào trong.
Lúc này, lưỡi đao của Thác Bạt Lẫm đột nhiên dừng lại.
Nữ tử trước mắt một thân trang phục màu cam gọn gàng, tóc đuôi ngựa buộc cao, đôi mắt hạnh trong veo như sao, đôi môi như điểm son, giữa hàng chân mày anh khí ngời ngời, lại cố tình mang theo vài phần linh động, lém lỉnh.
Hắn ta ngẩn người một lúc, thu đao vào vỏ: "Ngươi là ai?"
Tẫn Sương vung trường kiếm lên, cười lạnh: "Ngươi còn chưa xứng biết tên của ta." Nàng ấy hất cằm. "Làm ồn đến chủ thượng của chúng ta, phụng mệnh đến dạy dỗ ngươi."
Thác Bạt Lẫm đột nhiên cười: "Dạy dỗ ta?" Hắn ta cố ý hạ thấp giọng. "Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã."
Tẫn Sương nheo mắt, mũi kiếm chỉ thẳng vào yết hầu hắn ta: "Thử xem?"
Hai người lập tức giao đấu, giữa ánh đao bóng kiếm, Thác Bạt Lẫm lại không dùng toàn lực, ngược lại giống như đang vờn mèo, vừa đánh vừa hỏi:
"Chủ thượng của ngươi là ai? Mặc công tử?"
"Liên quan gì đến ngươi!" Nàng ấy xoay người tung một cú đá bay.
Thác Bạt Lẫm nghiêng người né tránh, thuận thế giữ lấy mắt cá chân của nàng ấy: "Tính tình nóng nảy thế, cẩn thận không gả đi được."
Tẫn Sương cười lạnh: "Thế tử Bắc Cảnh nói nhảm nhiều như vậy, là miệng lưỡi lợi hại hơn đao sao?"
Trận chiến đang lúc gay cấn, mũi kiếm của Tẫn Sương tựa rắn bạc lẽ lưỡi, nhắm thẳng vào yết hầu Thác Bạt Lẫm! Thác Bạt Lẫm nghiêng người né tránh, trở tay một đao chém về phía cổ tay nàng ấy, đao phong sắc lẹm, ép nàng ấy phải lùi lại ba bước.
Bóng hình hai người đan xen giữa những tảng đá lởm chởm, ánh kiếm và bóng đao rọi lên vách đá màu xanh xám ở cổng cốc, tóe ra tia lửa.
Tẫn Sương điểm nhẹ mũi chân một cái, lật người nhảy lên một tảng đá lớn nhô ra, từ trên cao nhìn xuống, mũi kiếm chỉ thẳng vào mi tâm Thác Bạt Lẫm: "Thác Bạt thế tử, còn đánh nữa, ta sẽ không nương tay đâu!"
Thác Bạt Lẫm ngẩng đầu cười lớn, trường đao trong tay chém ngang, đao khí như cầu vồng, lại chém bay một góc của tảng đá lớn! Tảng đá ầm ầm vỡ nát, dưới chân Tẫn Sương đột nhiên hẫng đi một khoảng…
Hỏng rồi!
Thân hình nàng ấy không vững, cả người ngửa ra phía sau…
"Cẩn thận!"
Thác Bạt Lẫm một tay ôm lấy eo nàng ấy, nhưng vì quán tính nên cả hai cùng ngã nhào xuống đất. Trong lúc lăn lộn, hắn ta bảo vệ sau gáy nàng ấy, còn lưng mình đập mạnh vào tảng đá.
Bụi mù lắng xuống, Tẫn Sương đột nhiên cứng đờ.
Tay của Thác Bạt Lẫm… Đang đặt ngay trên ngực nàng ấy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí ngưng đọng.
Vành tai Tẫn Sương lập tức đỏ bừng: "Ngươi!… Bỏ ra!"
Thác Bạt Lẫm như bị điện giật rụt tay lại, nhưng vẫn giữ tư thế ôm lấy nàng ấy: "Nếu ta nói… Không phải cố ý, ngươi có tin không?"
Tẫn Sương tát một cái vào mặt hắn ta: "Đồ khốn!"
—————
Trong cốc, gió thổi qua đình hóng gió, không biết tự lúc nào, vầng dương đã từ từ lên đến đỉnh đầu.
Trong đình hóng gió, trên bàn đá bày ra mấy món điểm tâm tinh xảo, cá sông hấp, canh măng non và một đĩa bánh hoa mai do chính tay Tiêu Minh Chiêu nặn.
"Muỗng cuối cùng đây." Tiêu Minh Chiêu múc nửa muỗng canh đậu hũ, đưa đến bên môi Thẩm Nghiên Chi. "Há miệng ra."
Ngay sau đó, nàng lắc lắc cổ tay đã hơi mỏi, thở dài một hơi.
Thẩm Nghiên Chi thong thả nuốt xuống, nắm lấy cổ tay nàng nói: "Mới có ba ngày đã không vui vẻ đút nữa rồi à?"
Tiêu Minh Chiêu đặt chiếc bát trong tay xuống, lườm hắn: "Ta đang chê tay chàng lành lại chậm quá đó!" Nàng kéo lấy bàn tay trái đang quấn gạc của hắn, đầu ngón tay khẽ v**t v* những đốt xương thon dài. "Đôi tay này có thể viết nên gấm vóc văn chương, có thể đàn bản 'Quảng Lăng Tán', sao có thể tùy tiện để nó bị thương được?"
Thẩm Nghiên Chi cười khẽ: "Được, nghe lời nàng."
Không lâu sau, các thị nữ dọn dẹp bát đĩa, bày ra bàn cờ bằng thanh ngọc.
Đầu ngón tay Tiêu Minh Chiêu khẽ gõ lên bàn đá, nở một nụ cười lém lỉnh: "Một ván định thắng thua, ai thua thì cởi một món."
Thẩm Nghiên Chi liếc qua chiếc áo choàng và váy áo của nàng, sau đó lại liếc nhìn cơn gió lạnh buốt ngoài đình hóng gió: "Nơi này không ổn."
"Sợ rồi à?" Nàng đặt quân cờ xuống một tiếng giòn tan. "Ai thua còn chưa biết đâu."
Quân trắng đã nhường ba chỗ hiểm yếu, nhưng quân đen vẫn tan tác không thành quân.
Lúc Thẩm Nghiên Chi cởi chiếc áo choàng hồ ly đen ra, Tiêu Minh Chiêu cuối cùng cũng phát hiện ra manh mối: "Thẩm Nghiên Chi! Chàng cố ý nhường ta phải không!"
"Cược thế này, bất luận ai thắng thì ta cũng đều thua." Hắn cười cởi áo khoác ngoài, chiếc áo đơn bị gió thổi ép sát vào eo bụng. "Bệnh nhân không nên hứng gió, đổi cách cược khác nhé?"
Tiêu Minh Chiêu không tình nguyện gật đầu: "Vậy... Thua một ván thì búng trán một cái."
Thẩm Nghiên Chi nhướng mày, dùng tay phải không bị thương cầm quân đen: "Nhường nàng ba quân."
"Ai cần chàng nhường!" Nàng gạt tay hắn ra, cầm quân trắng đi trước.
Khi ván cờ đến hồi giữa, quân trắng của Tiêu Minh Chiêu bị quân đen vây kín, rơi vào thế khổ chiến. Nàng cắn môi, cầm quân cờ mãi không đặt xuống.
Thẩm Nghiên Chi đột nhiên đưa tay ra, đầu ngón tay điểm vào mi tâm nàng: "Nhíu mày sẽ có nếp nhăn đấy."
"Đừng làm phiền ta!" Nàng gạt tay hắn ra, lại bị hắn trở tay giữ chặt năm ngón.
"Đi ở đây." Hắn kéo tay nàng chỉ vào một góc bàn cờ, hơi thở ấm nóng lướt qua bên tai nàng. "Dạy nàng phá thế cờ."
Vành tai Tiêu Minh Chiêu nóng lên, quân cờ "lách cách" rơi xuống nhầm chỗ.
"Thẩm Nghiên Chi! Chàng chơi xấu!"
Hắn cười khẽ, đầu ngón tay miết nhẹ lòng bàn tay nàng: "Là do định lực của người nào đó quá kém."
Ván cờ cuối cùng kết thúc với sự thảm bại của Tiêu Minh Chiêu.
Sau mấy ván, nàng ôm vầng trán đã ửng đỏ, lườm hắn: "Chàng cố ý!"
Thẩm Nghiên Chi cầm lấy quân đen: "Còn chơi nữa không?"
"Chơi!" Nàng nghiến răng nghiến lợi.
Tiếng quân cờ "lách cách" vang lên, mi tâm của Tiêu Minh Chiêu lại một lần nữa bị dồn vào thế tuyệt vọng.
Lúc Thẩm Nghiên Chi giơ tay lên, lại thấy nàng nhắm mắt co rúm người lại, vầng trán trắng như tuyết đã nổi lên một vệt đỏ nhạt.
Đầu ngón tay hắn chuyển hướng, v**t v* má nàng, thay vào đó là một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên vệt đỏ ấy.
"Chàng..." Nàng mở mắt, va vào vực sâu trong đáy mắt hắn.
"Đổi ý rồi." Hắn nghiền nát quân cờ đen trong tay. "Cách phạt này tốt hơn."
Ngoài đình bỗng nhiên nổi gió, thổi loạn cả bàn cờ còn dang dở.
Nàng cúi đầu, trên mặt vẫn còn vương nét ửng hồng, đang không phục thu dọn quân cờ thì lại bị hắn đột nhiên kéo vào lòng.
"Chơi thêm một ván nữa nhé?" Cằm hắn tựa l*n đ*nh đầu nàng, tay trái hờ hững ôm eo nàng, cẩn thận tránh vết thương.
Tiêu Minh Chiêu xoay người, hai tay ôm lấy mặt hắn: "Thẩm Nghiên Chi, người bị thương thì nên có dáng vẻ của người bị thương."
"Ừm." Hắn đáp lời, nhưng lại cúi đầu hôn nàng, đầu ngón tay luồn vào mái tóc lỏng lẻo của nàng. "Tất cả đều nghe theo Chiêu Chiêu."
Ngoài đình, gió lướt qua rừng trúc, tiếng xào xạc che lấp đi tiếng quân cờ lăn lóc khẽ khàng.

Bình Luận (0)
Comment