Tại Bắc Cảnh thành, đêm Thượng Nguyên.
Khi hoàng hôn dần buông, trong thành Bắc Cảnh đèn đuốc sáng như ban ngày.
Hai bên đường dài treo đầy đèn lồng sặc sỡ, đội múa lân rồng đi lại giữa phố, trẻ con cầm đèn con thỏ cười đùa đuổi bắt, từ các tửu lầu quán trà vọng ra từng hồi tiếng đàn sáo ca hát.
Hương thơm ngọt ngào của bánh trôi quyện với mùi khói pháo bay lượn trong không khí, trên dòng sông hộ thành trôi đầy những ngọn đèn hoa sen cầu phúc, soi bóng mặt nước lấp lánh ánh vàng tan vỡ.
Thế nhưng, dưới sự phồn hoa ấy, ở một góc hẻm vẫn có một ông lão áo quần rách rưới co ro trong bóng tối, ôm nửa bát cháo lạnh.
Trên Bích Vân Phong, tại Trích Tinh Đình.
Vũ Văn Liệt đạp lên những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn để lên đến đỉnh núi, Hắc Ưng cùng hơn mười tên tinh nhuệ theo sát phía sau.
Gió núi lồng lộng, thổi tung chiếc áo choàng màu huyền của ông ta bay phần phật như cánh chim ưng.
Trong đình, Thác Bạt Di một thân áo lông hồ ly màu trắng ngà đang pha trà. Trên bếp lò đất nung màu đỏ, nước trà vừa sôi, mấy đĩa bánh trôi nước tinh xảo được bày trên chiếc bàn bằng ngọc xanh. Thấy bọn họ đến, nàng ấy ngước mắt cười nhẹ: "Vương thúc đến rồi."
Vũ Văn Liệt nghiêng đầu, Hắc Ưng lập tức dẫn người tản ra dò xét. Một lát sau hắn ta quay lại lắc đầu: "Xung quanh sạch sẽ, trong đình cũng không có cơ quan."
"Tết Thượng Nguyên là đêm đoàn viên." Thác Bạt Di cầm ấm rót trà, "Cháu gái mời Vương thúc đến thưởng đèn phẩm trà, cớ sao phải đề phòng như vậy?"
Ngón tay nàng ấy khẽ điểm vào vách núi cheo leo bên ngoài lan can đá, "Bích Vân Phong này bốn vách như gọt, dù cho có mai phục cả ngàn quân vạn mã cũng không có chỗ ẩn thân- Vương thúc đang sợ điều gì?"
Vũ Văn Liệt cười lạnh rồi ngồi xuống: "Vô duyên vô cớ mời ta đến đây, chỉ để uống trà thôi sao?"
"Nếu không thì sao?" Nàng ấy đẩy chén trà qua, "Vương thúc nếu không tin, có thể thử độc."
Hắc Ưng lập tức lấy kim bạc ra thử độc, lại bẻ đôi nhân bánh trôi ra xem xét kỹ lưỡng, cuối cùng lắc đầu: "Không có độc."
Vũ Văn Liệt nhíu mày nhấp một ngụm trà, lòng đầy nghi hoặc.
Thác Bạt Di nhìn về phía vạn nhà đèn đuốc dưới chân núi: "Cháu còn nhớ năm sáu tuổi, Vương thúc đã đưa cháu và A Lẫm đến đây leo núi. Cháu đi không nổi nữa, chính là Vương thúc đã cõng cháu lên."
Đầu ngón tay nàng ấy lướt qua một vết khắc nông trên cột đình, "A Lẫm còn khắc một con chim ưng nhỏ ở đây, nói rằng lớn lên muốn được uy vũ như Vương thúc."
Bàn tay cầm chén của Vũ Văn Liệt khẽ siết lại.
"Nhưng khi chúng cháu dần lớn lên, Vương thúc đã thay đổi." Nàng ấy đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào ông ta, "Trà Diêm ty độc chiếm dân sinh, bảy hầm mỏ ngày đêm khai thác, thuế má của bá tánh tăng gấp ba lần, chỉ để tích trữ quân lương tấn công Đông Lăng sao?"
"Thác Bạt Di!" Vũ Văn Liệt đặt mạnh chén trà xuống, "Phụ vương của ngươi nhu nhược vô năng! Đông Lăng vừa giàu có lại vừa đi trước một bước, Tây Lương hung tàn nhiều lần xâm phạm biên giới, Nam Chiếu lại càng hổ đói rình mồi! Nếu không đánh đòn phủ đầu..."
"Đánh đòn phủ đầu ư?" Nàng ấy đột ngột đứng dậy chỉ xuống chân núi, "Hãy nhìn những bá tánh đói đến mức phải bán con bán cháu đi! Vào đêm ngài cầm quân tạo phản, hoàng thành máu chảy thành sông, phụ hoàng của ta trước lúc lâm chung vẫn còn hỏi 'tại sao lại là A Liệt'!"
Gió lạnh cuốn theo tiếng pháo nổ lác đác từ dưới núi bay lên.
Vũ Văn Liệt nhìn theo hướng tay nàng ấy chỉ, chỉ thấy ánh đèn ở khu ổ chuột phía nam thành thưa thớt như đom đóm, tạo thành một sự tương phản chói mắt với vẻ huy hoàng ở trung tâm thành phố.
Vũ Văn Liệt nhìn chằm chằm vào ánh đèn phía nam thành, đốt ngón tay siết đến trắng bệch: "Chẳng qua chỉ là lòng nhân từ của nữ nhân! Năm đó nếu phụ vương ngươi nghe lời ta liên kết với Tây Lương xuất binh, thì bây giờ kho lương của ba quận Đông Lăng đã sớm là..."
"Kho lương?" Thác Bạt Di đột nhiên vơ lấy một viên bánh trôi ném xuống đất, nhân bánh văng lên mũi giày của Vũ Văn Liệt, "Thi thể của những thợ mỏ chết cóng vào mùa đông năm ngoái vẫn còn chất đống ở bãi tha ma phía tây hầm mỏ! Ngài đã đến xem qua chưa?"
Thanh đao của Hắc Ưng lập tức tuốt khỏi vỏ ba tấc.
"Lui ra." Vũ Văn Liệt nheo mắt, "Xem ra hôm nay công chúa đến đây để đòi lại công đạo cho bá tánh?"
"Công đạo mà ta muốn đòi còn nhiều lắm." Thác Bạt Di từ trong tay áo vung ra một cuốn sổ sách, "Số bạc cứu trợ thiên tai Trà Diêm ty tham ô năm ngoái, đủ để mua được nửa bãi ngựa của Tây Lương rồi nhỉ? Số bạc thu được từ mấy hầm mỏ, có thể mua được năm tòa thành trì của Nam Chiếu!"
Cuốn sổ sách "bốp" một tiếng rơi trên bàn đá.
Vũ Văn Liệt liếc nhìn hình con sói được khắc chìm trên bìa sách, đột nhiên phá lên cười: "Ngay cả Bạch Thứu cũng đã đầu quân cho các ngươi rồi sao?"
"Vương thúc còn nhớ không?" Thác Bạt Di đột nhiên chống tay lên bàn đá, cúi người ép sát, "Năm ta mười bốn tuổi có trận bão tuyết, chính ngài đã đích thân dẫn binh phát áo ấm cho dân bị nạn, Vũ Văn Liệt của lúc đó, có vì ba mươi lạng bạc tiền hoa hồng mà hại chết cả một làng người không?"
Gió núi cuốn theo những vụn tuyết lùa vào trong đình, trên mặt chén trà đã kết một lớp băng mỏng.
"Ngươi nghĩ bản vương muốn sao?" Vũ Văn Liệt đột nhiên hất đổ bàn trà, chén sứ vỡ tan dưới chân Thác Bạt Di, "Không vắt kiệt lũ tiện dân này, lấy gì nuôi quân đội! Không chiếm được Đông Lăng, Bắc Cảnh vĩnh viễn…"
"Vĩnh viễn cái gì?" Thác Bạt Di giẫm lên mảnh sứ văng ra, "Giống như ngài bây giờ sao? Bị Tây Lương dùng làm đao? Bị Nam Chiếu ngấm ngầm chế giễu?”
"Sự việc đến nước này, Vương thúc đã từng hối hận chưa?" Thác Bạt Di nhìn chăm chú vào Vũ Văn Liệt, giọng nói nhẹ đến mức gần như bị gió núi thổi tan.
Vũ Văn Liệt cười khẽ một tiếng, nhưng đáy mắt lại là một mảng lạnh lẽo thấu xương: "Hối hận?" Ông ta từ từ đứng dậy, chiếc áo choàng màu huyền bị gió thổi tung, như con quạ đen giang cánh, "Bản vương chỉ hối hận vì lúc đầu đã nhất thời nhân từ, không giết ngươi và Thác Bạt Lẫm, nếu không, cũng sẽ không để cho các ngươi có cơ hội câu kết với kẻ ngoại bang như Thẩm Nghiên Chi, đến Bắc Cảnh của ta khuấy trời đảo đất!"
Thác Bạt Di lắc đầu, ánh mắt vượt qua ông ta, nhìn về phía vạn nhà đèn đuốc dưới chân núi: "Vương thúc, ngài luôn miệng nói vì Bắc Cảnh, nhưng ngài hãy nhìn Bắc Cảnh bây giờ xem—Trà Diêm ty độc chiếm, hầm mỏ nô dịch bá tánh, thuế má đè nặng khiến dân không sao sống nổi. Ngài nói Thẩm Nghiên Chi là người ngoài, nhưng chính người ngoài này đã cứu hàng trăm lưu dân Bắc Cảnh nhiễm bệnh dịch ở Phượng Minh Cốc, đã chặn đứng đoàn xe lương thực bị Tây Lương cướp đoạt ở Đoạn Hồn Nhai." Nàng ngước mắt, trong mắt phản chiếu ánh lửa xa xa, "Còn ngài thì sao? Ngài vì quyền thế, ngay cả thần dân của mình cũng có thể hy sinh."
Vũ Văn Liệt cười lạnh: "Lòng nhân từ của nữ nhân! Kẻ làm nên đại sự, sao lại câu nệ tiểu tiết?"
"Làm nên đại sự ư?" Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng từ ngoài đình vọng vào, "‘Đại sự’ của Vũ Văn đại nhân, chính là để Bắc Cảnh trở thành con rối của Tây Lương, để bá tánh trở thành củi đốt cho chiến tranh sao?"
Vũ Văn Liệt đột ngột quay đầu…
Thẩm Nghiên Chi khoác áo choàng trắng, dắt tay Tiêu Minh Chiêu, thong thả bước lên Trích Tinh Đình.
Gió đêm lướt qua vạt áo của hắn, tôn lên dáng vẻ như tiên giáng thế, duy chỉ có đôi mắt sâu thẳm kia, lạnh như hàn đàm.
"Thẩm Nghiên Chi!" Đồng tử của Vũ Văn Liệt đột nhiên co lại, "Ngươi đến đây làm gì?"
Thẩm Nghiên Chi cười nhạt: "Tết Thượng Nguyên, đặc biệt đến đây vì Thác Bạt công chúa và Vũ Văn đại nhân... Dâng lên một khúc nhạc."
Vũ Văn Liệt nhìn chằm chằm vào cây sáo bằng ngọc xanh trong tay Thẩm Nghiên Chi, cười lạnh một tiếng: "Thẩm đại nhân định giở trò gì?"
Thẩm Nghiên Chi không đáp, chỉ dắt tay Tiêu Minh Chiêu, thong thả bước đến bên cạnh đình. Dưới chân núi, ánh đèn của thành Bắc Cảnh trải dài như một dải ngân hà, còn ở phía xa, bóng dáng bảy khu hầm mỏ ẩn hiện trong màn đêm.
"Chiêu Chiêu đã từng nói, muốn hái sao trời." Hắn nghiêng đầu nhìn Tiêu Minh Chiêu bên cạnh, trong đáy mắt phản chiếu ánh sáng le lói nơi xa, "Hôm nay đến Trích Tinh Đình này, thật là hợp cảnh."
Tiêu Minh Chiêu chớp chớp mắt, cố ý nói: "Nhưng sao trời ở trên cao, làm sao chàng hái được?"
Thẩm Nghiên Chi cười khẽ, còn chưa kịp trả lời, Vũ Văn Liệt đã âm trầm cắt ngang: "Thẩm Nghiên Chi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Lúc này Thẩm Nghiên Chi mới nhìn về phía ông ta, giọng điệu bình thản: "Vũ Văn đại nhân, sáu khu hầm mỏ mà trước đây ta phái người tấn công, bây giờ đã sửa chữa thế nào rồi?"
Vũ Văn Liệt cười khẩy: "Làm ngươi thất vọng rồi, đã sớm khôi phục như cũ." Ông ta nheo mắt, ác ý nói thêm một câu, "Còn khu hầm mỏ thứ bảy, ngươi không thể ra tay được, chắc là tiếc lắm nhỉ?"
Thẩm Nghiên Chi cười nhạt: "Hôm đó quả thực không dễ dàng, may mà Thục Khách không phụ sự ủy thác."
Vũ Văn Liệt nhíu mày: "Ý ngươi là gì?"
Thẩm Nghiên Chi ngước mắt, ánh mắt sắc như dao: "Bảy khu hầm mỏ ngươi phòng thủ nghiêm ngặt, nhưng còn những đường hầm thông suốt tứ phía giữa các khu mỏ thì sao?"
Đồng tử Vũ Văn Liệt co rút lại, đột nhiên phản ứng ra, ông ta chỉ lo tăng cường phòng thủ bản thân các khu hầm mỏ, mà hoàn toàn quên mất những con đường ngầm nối liền bảy khu mỏ!
"Ngươi!" Ông ta tức giận đến cực điểm, gằn giọng chất vấn, "Ngươi đã giở trò gì trong đường hầm?!"
Thẩm Nghiên Chi lại không thèm để ý đến ông ta nữa, mà quay sang cúi đầu nhìn Tiêu Minh Chiêu, giọng nói dịu dàng: "Không phải muốn xem sao trời sao?" Hắn đưa tay khẽ vuốt đuôi tóc của nàng, "Lát nữa tặng nàng."
Nói đoạn, hắn đặt cây sáo ngọc xanh ngang môi.
Tiếng sáo trong trẻo vang lên, như gió lướt qua cánh đồng tuyết, xa xăm mà dài rộng.
Ngay sau đó—
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang rền từ phía chân trời, cả ngọn Bích Vân Phong rung chuyển.
Chỉ thấy ở phía cực bắc của đường chân trời, một ngọn lửa rồng màu vàng đỏ bùng lên, xé toạc màn đêm thành một vết rách dữ tợn.
Ánh lửa như dung nham phun lên cao trăm trượng, mưa lửa khi rơi xuống đã đốt cháy những cây khô trong phạm vi vài dặm, tựa như ngọn đuốc do thiên thần ném xuống.
Tiếp theo sau—
"Ầm ầm ầm!"
Ngọn lửa thứ hai, thứ ba... Liên tiếp sáu cột lửa từ các hướng khác nhau nổ tung! Ngọn lửa dữ dội như vàng nóng chảy cuộn xoắn bốc lên, đốt cháy bầu trời đêm thành bảy cái hố dữ tợn.
Sóng xung kích cuốn theo đá vụn và tàn lửa quét ngang bốn phía, thành Bắc Cảnh dưới chân núi rung chuyển dữ dội, mái ngói rơi xuống như mưa.
Gây chấn động nhất chính là cột lửa thứ bảy, nó phun ra từ đáy Hàn Đàm ở Quỷ Khiếu Uyên, sương lạnh màu xanh thẫm và ngọn lửa đỏ rực quyện vào nhau thành một con rồng lửa xoắn ốc, soi sáng cả ngọn núi tuyết.
Hơi nước của Hàn Đàm gặp lửa bốc hơi, ngưng tụ thành những tinh thể băng lấp lánh trên bầu trời đêm, lại được ngọn lửa rực rỡ chiếu rọi thành vô số viên kim cương máu, rơi lả tả xuống.
Bảy cột lửa cuối cùng giao nhau trên đỉnh vòm trời, nổ tung thành một đám mây lửa bao phủ nửa thành Bắc Cảnh.
Những mảnh đá đang cháy kéo theo những vệt đuôi dài xẹt qua bầu trời, quả thật như Bắc Đẩu Thất Tinh từ trên chín tầng trời đổ xuống.
Sóng xung kích thổi tung khiến chuông đồng treo ở góc mái Trích Tinh Đình vỡ nát, chiếc áo khoác lông hồ ly của Thác Bạt Di bị luồng hơi nóng hất lên, để lộ ra đoản đao sắc lạnh bên hông.
"Thẩm Nghiên Chi!" Vũ Văn Liệt gầm thét trong tiếng nổ vang, nhưng đến cả giọng của chính mình cũng không nghe rõ.
Ông ta thấy chiếc áo choàng trắng của Thẩm Nghiên Chi bay phần phật trong gió lốc, đối phương vẫn đang thong dong xoay cây sáo ngọc, còn Tiêu Minh Chiêu đang nhón gót, đưa tay ra hứng một tinh thể băng đang cháy bay lơ lửng trong không trung.
"Đủ sáng không?" Thẩm Nghiên Chi cúi đầu hỏi nàng giữa tiếng nổ vang trời, giọng điệu dịu dàng như đang bàn luận về ánh trăng đêm nay.
Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay Tiêu Minh Chiêu chạm vào tinh thể băng, điểm sáng lấp lánh đó đã hoá thành một làn khói xanh trong lòng bàn tay nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn kỳ quan bảy ngọn lửa nối liền trời, đột nhiên bật cười thành tiếng: "Cái này còn chói mắt hơn cả sao trời."
Ngọn lửa của Thất Tinh Liên Châu rọi đỏ cả một khoảng trời đêm, sắc mặt Vũ Văn Liệt trong ánh lửa dữ tợn như quỷ.
Ông ta đột nhiên vùng lên, trong tay áo loé lên hàn quang, một thanh đoản đao tẩm độc đâm thẳng vào yết hầu Thẩm Nghiên Chi—
"Vương thúc không được!"
Thác Bạt Di lao mình chắn trước mặt Thẩm Nghiên Chi, Diệp Lan đồng thời rút kiếm, "keng" một tiếng chặn lại đòn chí mạng của Vũ Văn Liệt.
Hắc Ưng cùng bốn tên tử sĩ lập tức xông lên, lại bị sợi roi mềm bằng tơ vàng do Thác Bạt Di vung ra quấn chặt lấy cổ tay.
"Vũ Văn Liệt!" Thác Bạt Di quát lớn, "Ngươi còn muốn cố chấp đến khi nào!"
Vũ Văn Liệt hai mắt đỏ ngầu: "Tiện nhân! Ngươi cấu kết với ngoại địch huỷ hoại cơ nghiệp Bắc Cảnh của ta…" Lời còn chưa dứt, trên đường núi đột nhiên truyền đến tiếng va chạm đều đặn của giáp sắt.
"E rằng người huỷ hoại cơ nghiệp Bắc Cảnh, chính là bản thân Vũ Văn đại nhân."
Thác Bạt Lẫm một thân quân trang đạp tuyết đi tới, phía sau là ba trăm cấm quân Bắc Cảnh tay cầm nỏ mạnh, vây kín Trích Tinh Đình.
Tẫn Sương từ trên vách đá lật người nhảy xuống, ba phi tiêu lá liễu trên đầu ngón tay ghim chính xác vào vạt áo của Hắc Ưng, ghim chặt hắn ta trên mặt đất.
"Thác Bạt Lẫm?!" Vũ Văn Liệt loạng choạng lùi lại, không thể tin nổi nhìn hắn ta.
Mũi kiếm của Thác Bạt Lẫm chỉ thẳng vào yết hầu Vũ Văn Liệt: "Sổ sách của bảy khu hầm mỏ, chứng cứ tham ô của Trà Diêm ty, và cả những bức mật thư ông qua lại với Tây Lương…" Hắn ta vung ra một cuộn lụa nhuốm máu, "Tất cả đều ở đây!"
Vũ Văn Liệt đột nhiên cười điên cuồng, mạnh mẽ xé toạc áo ngoài để lộ thân mình quấn đầy thuốc nổ: "Vậy thì cùng chết đi!"
Ánh mắt Thẩm Nghiên Chi lạnh đi, trong cây sáo ngọc đột nhiên b*n r* một cây kim bạc, găm chính xác vào huyệt đạo bên cổ Vũ Văn Liệt.
Vị kiêu hùng lừng lẫy Bắc Cảnh bao năm nay lập tức cứng đờ ngã xuống đất, trơ mắt nhìn Tẫn Sương gọn gàng tháo bỏ ngòi nổ.
"Dẫn đi." Thác Bạt Lẫm thu lại trường kiếm, quay người vái sâu một vái với Thẩm Nghiên Chi: "Đa tạ Thẩm đại nhân tương trợ."
Dưới chân núi, ánh lửa của bảy khu hầm mỏ dần yếu đi, và những vì sao thật sự cuối cùng cũng hiện ra trên vòm trời.
Tiêu Minh Chiêu khẽ móc lấy ngón tay Thẩm Nghiên Chi: "Sao trời đẹp, hay là ta đẹp?"
Thẩm Nghiên Chi ngắm nhìn gò má ửng hồng vì ánh lửa của nàng, cười khẽ: "Bắc Đẩu ở trên trời, không bằng Chiêu Chiêu ở trong lòng."