Chiêu Dương Công Chúa - Nam Tiêu Đại Đạo

Chương 99

Ánh bình minh xuyên qua tầng mây, rải xuống mái điện mạ vàng, bá quan văn võ chia thành hai hàng đứng hai bên, không khí ngưng đọng như sắt.

Thác Bạt Di một thân triều phục màu huyền thêu phượng hoàng vàng, bên hông treo nửa tấm hổ phù bằng đồng xanh, bước chân chậm rãi đi về phía trung tâm đại điện.

Đế giày của nàng ấy dẫm trên nền gạch ngọc xanh, mỗi một bước đi tựa như gõ vào lòng mọi người.

"Vũ Văn đại nhân." Nàng ấy giơ tay, một cuộn mật thư nhuốm máu trong lòng bàn tay ánh lên màu vàng úa trong nắng sớm, "Tháng Chạp năm ngoái, đêm sứ đoàn Tây Lương vào kinh, ở con hẻm sau lưng Túy Tiên Lâu, ngài đã gặp ai?"

Vũ Văn Liệt mặc áo mãng bào đai ngọc đứng trên thềm điện, nghe vậy cười lạnh: "Trưởng công chúa có phải là gặp ác mộng không? Hôm đó bản quan đang đãi khách trong phủ, trăm quan đều có thể làm chứng."

"Làm chứng ư?" Thác Bạt Di đột nhiên giũ tung mật thư, trên tấm da dê hiện ra rõ mồn một con dấu riêng của thế tử Tây Lương, "Ba trăm đồng nam đồng nữ mà Kim Cổ Doanh của Nam Chiếu cần, ngươi đã dùng quân lương để mua!"

Nàng ấy lại tiện tay ném ra một cuốn sổ sách, rơi xuống bậc thềm ngự tọa làm bụi bay lên, "Số bạc mà Trà Diêm ty tham ô, tất cả đều đã biến thành đao kiếm ở đây rồi!"

Trong tiếng tí tách của đồng hồ cát bằng đồng ở góc điện, gân xanh trên trán Vũ Văn Liệt khẽ giật giật.

"Hoang đường!" Ông ta đột nhiên hất đổ bàn trà, chén trà vỡ tan dưới chân Thác Bạt Di: "Nữ tử can chính đã là đi ngược lại lẽ thường, bây giờ còn dám nguỵ tạo…."

"Nữ tử can chính thì đã sao?” Thác Bạt Di dõng dạc nói.

Vũ Văn Liệt đột nhiên cười lạnh, vung tay áo mãng bào: "Ngươi một thân nữ lưu, cũng xứng ở đây vọng bàn triều chính sao? Tổ chế của Bắc Cảnh, nữ tử không được can chính!"

Thác Bạt Di tiện tay ném mật thư lên long án, "bốp" một tiếng làm chấn động cả chén vàng: "Nam nhân ngu ngốc vô đạo, nữ tử tham gia chính thì đã sao?!"

Đầu ngón tay nàng ấy lướt qua vết máu loang lổ trên sổ sách, "Khi ngươi tàn sát trung thần lương tướng, sao không nói đến tổ chế? Khi ngươi tự ý điều động biên quân, sao không nói đến tổ chế?!"

Vũ Văn Liệt nhắm mắt lại nở một nụ cười âm hiểm, ra vẻ chờ nàng ấy nói tiếp.

“Vậy còn cái này?” Thác Bạt Di đột nhiên kéo rách cổ áo, để lộ vết dấu sắt nung dữ tợn trên xương quai xanh, “Năm ngoái khi ngươi phái tử sĩ truy sát bản cung, đâu có coi ta là nữ tử!”

Đầu ngón tay nàng ấy loé lên ánh sáng lạnh lẽo, nửa tấm hổ phù được đập mạnh xuống ngự án có hoa văn rồng, "Tự ý điều động năm vạn biên quân hợp lưu với Lưu Túc, Vũ Văn Liệt, ngươi muốn tạo phản?!"

Giữa lúc cả điện xôn xao, Vũ Văn Liệt đột nhiên cười âm hiểm.

"Cứ cho là chứng cứ xác thực..." Ông ta chậm rãi bước đến gần, đôi giày quan có hoa văn mãng xà nghiền nát mảnh sứ vỡ, "Toàn bộ văn võ trong triều đều là môn sinh của ta, thống lĩnh ngự lâm quân là cháu họ của ta, ngươi lấy gì để đấu với ta?"

"Thế ư?"

Một giọng nói già nua từ cửa điện vang lên như sấm.

Trăm quan quay đầu lại, chỉ thấy một lão giả tóc bạc chống gậy đầu rồng bước qua ánh bình minh đi tới, ấn quan bằng đồng xanh treo trên đầu gậy lắc lư khiến đồng tử Vũ Văn Liệt co rút lại.

"Cao... Cao tướng?!" Vũ Văn Liệt lùi lại ba bước đâm sầm vào cột rồng, "Không phải ông đang chờ chết ở Lăng Sơn sao?!"

Lão giả dùng gậy gõ xuống nền gạch vàng, tiếng vang như sấm: "Nếu lão thần chết rồi, ai sẽ đến xem tên loạn thần tặc tử nhà ngươi bị đền tội?" Ông ấy quay người vái dài một vái với Thác Bạt Di, "Lão thần từ ngày đến kinh thành, đã chờ đợi màn kịch hay hôm nay."

Thác Bạt Di đỡ lão giả dậy, đôi mắt phượng quét qua các quần thần đang run rẩy: "Bây giờ, còn ai muốn đứng về phía Vũ Văn đại nhân không?"

Tiếng đao kiếm của ngự lâm quân tuốt khỏi vỏ, lúc này đặc biệt giòn giã.

Trên đại điện, không khí ngưng đọng, quần thần nín thở.

Khóe môi Thác Bạt Di khẽ nhếch lên, trong mắt hàn quang sắc lẹm: "Vũ Văn Liệt, ngươi thật sự cho rằng, ta sẽ không có chút chuẩn bị nào mà đến gặp ngươi sao?" Nàng ấy chậm rãi bước lên, đầu ngón tay khẽ gõ lên ngự án, "Từ hai năm trước, Cao tướng đã bí mật về kinh, chỉ là, quên không nói cho ngươi biết thôi."

Đồng tử Vũ Văn Liệt co rút lại, đột nhiên siết chặt nắm đấm: "Không thể nào! Thám tử của ta ngày đêm theo dõi hành tung của ông ta, ông ta tuyệt đối không có cơ hội…"

"Ồ?" Thác Bạt Di cười khẽ một tiếng, "Khoảng thời gian đó, thám tử của ngươi đều theo dõi Chiêu Dương công chúa từ Đông Lăng đến, ngươi quên rồi sao?"

Vũ Văn Liệt đột nhiên cứng đờ, trong đầu loé lên hình ảnh Thác Bạt Lẫm và Tiêu Minh Chiêu cả ngày ăn chơi hưởng lạc, hoang đường vô độ, sắc mặt lập tức tái mét: "Tiêu Minh Chiêu…" Ông ta nghiến răng nghiến lợi, "Từ lúc nàng ta đặt chân vào Bắc cảnh, các ngươi đã đùa giỡn ta?!"

Ánh mắt Thác Bạt Di đột nhiên lạnh đi, giọng nói bỗng cao vút: "Không, từ lúc chúng ta đến Đông Lăng, tất cả chuyện này đã bắt đầu rồi!"

Nàng ấy đột nhiên rút thanh bội kiếm bên hông ra, mũi kiếm chỉ thẳng vào Vũ Văn Liệt, "Năm đó ngươi giết phụ hoàng ta, cướp đoạt binh phù! Bao năm nay, ngươi dựng nên Hoàng đế bù nhìn, hiếu chiến, độc chiếm muối trà, khiến dân chúng lầm than! Lại còn tự ý cấu kết với cổ sư Nam Chiếu, luyện chế tà thuật, hãm hại bá tánh! Hôm nay…" Nàng ấy nói từng chữ một, "Ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu!"

Trong đại điện, quần thần xôn xao, mũi đao của ngự lâm quân khẽ chuyển động, đã có dấu hiệu đổi phe.

Vũ Văn Liệt tức giận đến bật cười, đột nhiên rút bội đao ra: "Thác Bạt Di! Ngươi nghĩ chỉ bằng mấy câu nói là có thể ép ta thoái vị sao?! Trong tay ta vẫn còn năm vạn đại quân, nếu không phục thì đến đây chiến!"

"Năm vạn đại quân ư?" Một giọng nói biếng nhác từ ngoài điện truyền đến.

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Thác Bạt Lẫm đang uể oải tựa vào cửa điện, trong tay mân mê một tấm binh phù nhuốm máu, khoé môi nhếch lên nụ cười giễu cợt: "Vũ Văn Liệt, lẽ nào ngươi đã quên, hai tháng trước, đại bản doanh quân đội của ngươi…" Hắn ta búng ngón tay, binh phù "keng" một tiếng rơi xuống bên chân Vũ Văn Liệt, "Đã bị ta dẹp rồi, bây giờ trong tay ngươi, chẳng qua chỉ còn lại vài tên tàn binh bại tướng."

Vũ Văn Liệt cúi đầu nhìn tấm binh phù kia, sắc mặt trắng bệch như giấy.

Thác Bạt Di chậm rãi nâng kiếm lên, mũi kiếm dí vào yết hầu của ông ta: "Bây giờ, ngươi còn có lời trăn trối nào không?"

Vũ Văn Liệt quỳ trên mặt đất, mãng bào xộc xệch, nhưng đột nhiên cười gằn lên: "Thác Bạt Di, ngươi nghĩ thế này là kết thúc rồi sao?"

Ông ta đột ngột giơ tay lên, trong tay áo đột nhiên bay ra một món ám khí—Thác Bạt Lẫm mắt sáng tay nhanh, một kiếm chém xuống, lại thấy đó lại là một chiếc chuông đồng, "leng keng" một tiếng lăn xuống đất.

"Ngăn ông ta lại!" Thác Bạt Di quát lớn.

Nhưng đã quá muộn.

Vũ Văn Liệt đột nhiên vùng lên, một tay vớ lấy chiếc chuông điên cuồng lắc mạnh, tiếng chuông quỷ dị lập tức vang vọng khắp đại điện.

Tiếng chuông ấy không giống bình thường, mang theo một loại âm luật mê hoặc lòng người khiến da đầu tê dại.

"Ngươi đang làm gì?!" Thác Bạt Di một kiếm đâm xuyên qua bả vai ông ta.

Vũ Văn Liệt rên lên một tiếng, nhưng lại cười đến điên cuồng: "Lắc chuông gọi quỷ chứ sao... Trưởng công chúa không phải muốn phán xét ta sao? Vậy thì hãy xem, là đao của các ngươi nhanh, hay là 'đám trẻ' của ta đến nhanh hơn!"

Thác Bạt Di không do dự nữa, lạnh lùng nói:"Tống vào thiên lao! Ba ngày sau, chém đầu thị chúng ở cổng thành Bắc cảnh!"

Thị vệ ồ ạt xông lên, lôi Vũ Văn Liệt đang cười điên cuồng xuống. Tiếng chuông quỷ dị kia cũng theo bóng dáng ông ta dần xa, nhưng dường như vẫn còn vang vọng trong điện.

————

Sáng sớm hôm sau, tại Phượng Minh Cốc.

Tiêu Minh Chiêu uể oải ngồi trên đùi Thẩm Nghiên Chi, vừa sưởi nắng vừa bỏ mứt quả vào miệng. Thẩm Nghiên Chi một tay ôm eo nàng, tay kia cầm một cuộn sách, thỉnh thoảng lại được nàng đút cho một miếng điểm tâm.

"Chủ thượng…" Thục Cẩm vội vã chạy tới, sắc mặt ngưng trọng, "Thành Bắc Cảnh xảy ra chuyện rồi."

Thẩm Nghiên Chi cũng không ngẩng đầu lên: "Nói."

"Đêm qua trong thành Bắc Cảnh đột nhiên xảy ra mấy vụ án mạng, người chết đều bị moi tim khoét gan, vết thương... Không giống do người làm." Thục Cẩm hạ thấp giọng, "Bá tánh đều đang đồn, là yêu quái đến đòi mạng."

Động tác của Tiêu Minh Chiêu dừng lại, miếng mứt kẹt ở bên môi: "Xảy ra lúc nào?"

"Ngay trong đêm Vũ Văn Liệt bị tống vào ngục."

Thẩm Nghiên Chi cuối cùng cũng đặt cuộn sách xuống, sắc mặt hơi trầm xuống: "Thi khôi của Kim Cổ Doanh."

Tiêu Minh Chiêu đột nhiên nhảy khỏi đùi hắn: "Cái chuông đó! Cái chuông Vũ Văn Liệt lắc là…"

"Chuông khống thi." Thẩm Nghiên Chi đứng dậy, tay áo màu huyền khẽ bay trong gió, "Ông ta muốn kéo cả Bắc Cảnh chôn cùng."

Phía xa, hướng về thành Bắc Cảnh, mơ hồ truyền đến tiếng quạ kêu thảm thiết.

Tiêu Minh Chiêu còn chưa kịp nói gì, ngoài sân lại truyền đến một loạt tiếng bước chân. Trảm Uyên nhanh chân bước tới, chắp tay nói: "Chủ thượng, Thác Bạt công chúa và Thế tử đến thăm."

Lời còn chưa dứt, Thác Bạt Di và Thác Bạt Lẫm đã xuất hiện ngoài cửa sân.

Thác Bạt Di một thân cẩm bào màu trắng trơn, trên tóc chỉ cài một cây trâm bạch ngọc, thần sắc có phần mệt mỏi, nhưng vẫn không che được vẻ anh khí giữa hai hàng lông mày. Thác Bạt Lẫm vẫn bày ra dáng vẻ bất cần đời, trong tay còn xách một vò rượu, nháy mắt với Tiêu Minh Chiêu một cái.

"Thẩm đại nhân, A Chiêu." Thác Bạt Di tiến lên một bước, trịnh trọng hành lễ, "Lần này có thể hạ được Vũ Văn Liệt, đều nhờ hai vị tương trợ."

Thác Bạt Lẫm lắc lắc vò rượu, cười nói: "Đặc biệt mang rượu ngon đến để tạ ơn, đây chính là 'Tuyết Lý Thiêu' trân quý hai mươi năm của Bắc Cảnh, hôm nay không say không về!"

Mắt Tiêu Minh Chiêu sáng lên, đang định đưa tay ra nhận, thì lại bị Thẩm Nghiên Chi khẽ đè lại. Ánh mắt hắn dừng trên gương mặt có phần tái nhợt của Thác Bạt Di, thản nhiên nói: "Sắc mặt công chúa không tốt, có phải trong thành Bắc Cảnh đã xảy ra biến cố?"

Thần sắc Thác Bạt Di ngưng lại, cùng Thác Bạt Lẫm nhìn nhau một cái, rồi thở dài: "Quả nhiên không giấu được Thẩm đại nhân." Nàng ấy nhíu chặt chân mày, "Đêm qua trong thành đột nhiên xảy ra mấy vụ án mạng, người chết đều bị mổ bụng phanh thây, nội tạng không cánh mà bay. Bá tánh hoảng sợ, đồn rằng có yêu vật tác quái."

Thác Bạt Lẫm thu lại vẻ đùa giỡn, trầm giọng nói: "Chúng ta nghi ngờ, là do lão giặc Vũ Văn Liệt giở trò. Trước khi bị giam vào thiên lao, ông ta đã từng lắc một chiếc chuông kỳ quái."

"Chuông khống thi của Kim Cổ Doanh." Sắc mặt Thẩm Nghiên Chi hơi lạnh đi, "Ông ta đang triệu hồi thi khôi."

Thác Bạt Di gật đầu: "Đúng vậy. Chúng ta đã tăng cường phòng thủ trong thành, nhưng những thứ đó xuất thần nhập quỷ, khó lòng đề phòng."

Nàng ấy nhìn về phía Thẩm Nghiên Chi, ánh mắt khẩn thiết, "Thẩm đại nhân tinh thông kỳ môn chi thuật, không biết có cách nào phá giải không?"

Tiêu Minh Chiêu kéo kéo tay áo Thẩm Nghiên Chi, nhỏ giọng nói: "Nghiên Chi, giúp bọn họ đi."

Thẩm Nghiên Chi rũ mắt nhìn nàng, đáy mắt loé lên một tia bất đắc dĩ, sau đó nói với Thác Bạt Di: "Thi khôi sợ lửa, dùng Xích Diễm Tủy bôi lên binh khí, có thể thương tổn đến căn cơ của chúng." Hắn dừng lại một chút: "Nhưng nếu muốn giải quyết triệt để, cần phải tìm được chuông khống thi, hủy đi tận gốc rễ."

Thác Bạt Lẫm vỗ vỗ vò rượu, cười nói: "Vậy còn đợi gì nữa? Uống xong vò rượu này, chúng ta sẽ đi gặp gỡ đám quỷ quái đó!"

Tiêu Minh Chiêu một tay đoạt lấy vò rượu, hào khí ngất trời: "Được! Uống xong sẽ đi!"

Thẩm Nghiên Chi nhìn bọn họ, khẽ lắc đầu, nhưng khóe môi lại thoáng cong lên.

Sau ba tuần rượu, mọi người dời bước đến thư phòng của Thính Vũ Các. Trên án thư bằng gỗ đàn hương, khói trà lượn lờ lan tỏa, ngoài song cửa, bóng trúc khẽ đung đưa.

Thác Bạt Di đột nhiên đứng dậy, cùng Thác Bạt Lẫm trịnh trọng quỳ xuống đất, khấu đầu thật sâu về phía Thẩm Nghiên Chi và Tiêu Minh Chiêu.

"Thẩm đại nhân, A Chiêu," Giọng nói của Thác Bạt Di có phần khản đặc, nhưng từng chữ lại vô cùng đanh thép, "Lần này nếu không có hai vị dốc lòng tương trợ, huynh muội chúng ta tuyệt không có khả năng lật đổ được Vũ Văn Liệt. Hiện nay, bè phái của hắn ta trong triều đã bị thanh trừng hơn phân nửa, binh quyền đều đã về tay ta, Cao Thừa tướng cũng đã nắm lại triều cương, còn Vũ Văn Liệt…" Trong đôi mắt nàng ấy loé lên hàn quang, "Chỉ đợi ba ngày sau trên đài đoạn đầu, trước mặt bá tánh Bắc Cảnh, vì hành thích vua, tội họa quốc, tội ngược đãi dân chúng của hắn ta mà lấy máu tạ tội!"

Tiêu Minh Chiêu vội vàng tiến lên đỡ dậy: "Di tỷ tỷ làm gì vậy! Mau đứng lên!"

Thẩm Nghiên Chi cũng đưa tay đỡ hờ: "Công chúa không cần phải như vậy. Thẩm mỗ làm thế, chẳng qua là nhận lời ủy thác của người khác mà thôi."

Trong lời nói của hắn ẩn chứa thâm ý, tự nhiên là đang chỉ Tiêu Minh Dục.

Thác Bạt Lẫm thuận thế đứng dậy, phủi phủi vạt áo một cái, cười nói: "Bây giờ đại thế Vũ Văn Liệt đã mất, chó cùng rứt giậu, mới bày ra mấy trò âm hiểm khôi lỗi thi này."

Trong mắt hắn ta loé lên một tia tàn nhẫn, "Nhưng địa cung của Kim Cổ doanh địa đó rất tà môn, mặc dù lần trước người của chúng ta đã cứu được phần lớn bá tánh bị nhốt, nhưng lại không thể phá hủy hoàn toàn."

Tiêu Minh Chiêu siết chặt nắm tay: "Thứ tà địa họa gây hại bá tánh này nhất định phải nhổ cỏ tận gốc!"

Thẩm Nghiên Chi dùng đầu ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn: "Muốn phá hủy hoàn toàn địa cung, cần phải có mấy thứ, bản đồ chi tiết, sơ đồ bố trí cơ quan, và thời gian đổi gác cụ thể."

Thác Bạt Di nghe vậy, lập tức lấy từ trong tay áo ra một cuộn bản đồ da dê trải rộng: "Bản đồ địa cung ở đây. Chia làm ba tầng, mỗi tầng có mười hai cửa ngầm, cứ mỗi hai canh giờ lính gác lại thay phiên một lần." Nàng ấy chỉ vào mấy chấm đỏ trên bản đồ, "Đây là những cơ quan trung tâm, cần phải phá hủy cùng lúc mới có thể làm địa cung sụp đổ hoàn toàn."

Thác Bạt Lẫm móc ra một tấm lệnh bài bằng đồng xanh đặt lên bản đồ: "Sơ đồ bố trí cơ quan ở đây. Nhưng thời gian đổi gác cụ thể…"

Ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về Tẫn Sương đang đứng ở góc phòng.

Tẫn Sương ôm kiếm tựa vào góc tường, thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, lạnh lùng nói: “Nhìn ta làm gì? Ta đã sớm giao cho chủ thượng rồi.”

Trảm Uyên nhướng mày, cười như không cười nhìn về phía Thác Bạt Lẫm: “Thác Bạt thế tử, sau này những chuyện tương tự, cũng không phải không thể giao cho ta.”

Thác Bạt Lẫm cười khẩy một tiếng: “Ngươi tay chân vụng về, lỡ như làm mất thì sao?”

Lời còn chưa dứt, ánh mắt Thẩm Nghiên Chi đã trở nên lạnh lẽo, hờ hững liếc nhìn hắn ta một cái. Thác Bạt Lẫm lập tức im bặt, sờ sờ mũi, giả vờ cúi đầu uống trà.

Thẩm Nghiên Chi thu lại ánh mắt, khẽ gật đầu với Thanh Phong. Thanh Phong hiểu ý, xoay người từ trong ngăn tối của giá sách lấy ra một cuộn mật hàm, hai tay dâng lên: “Chủ thượng, thời gian đổi gác cụ thể ở đây.”

Thác Bạt Di thấy vậy, cũng lấy ra một chiếc hộp gỗ đen từ trong lòng, cẩn thận đặt lên án thư: “Đây là chiếc chuông khống thi lục soát được từ trên người Vũ Văn Liệt. Chúng ta không dám tùy tiện phá hủy, bèn mang đến xin Thẩm đại nhân xem qua.”

Thẩm Nghiên Chi dùng đầu ngón tay khẽ khảy một cái, nắp hộp bật mở. Một chiếc chuông đồng xanh lặng lẽ nằm trên tấm lụa đỏ, thân chuông khắc đầy những phù văn quỷ dị, cho dù không có ai rung lên, cũng phảng phất một luồng âm khí lạnh lẽo.

“Chiếc chuông này nối liền với huyết phù.” Sắc mắt Thẩm Nghiên Chi hơi trầm xuống, “Không hủy huyết phù, chỉ hủy chuông cũng vô dụng.”

“Huyết phù?” Tiêu Minh Chiêu ghé sát lại, tò mò hỏi, “Đó là cái gì?”

“Là tà vật được nuôi bằng máu người, thường được giấu ở nơi sâu nhất trong cổ trì, bám vào trên người cổ vương.” Thẩm Nghiên Chi đậy nắp hộp lại, ngước mắt nhìn mọi người, “Nếu muốn giải quyết triệt để tai họa khôi thi, bắt buộc phải lẻn vào địa cung, hủy đi huyết phù.”

Thác Bạt Lẫm cau mày: “Nhưng địa cung canh phòng nghiêm ngặt, cơ quan trùng điệp, xông vào chính diện tuyệt không phải là thượng sách.”

"Cho nên, chúng ta cần một kế hoạch."

Khi giọng nói của Thẩm Nghiên Chi vừa dứt, ngọn gió ngoài song cửa bỗng nhiên mạnh lên, ánh nến chao đảo dữ dội, hắt bóng của mọi người lên khung cửa sổ chạm hoa.

Bình Luận (0)
Comment