Chương 21: Muốn gì mà muốn
Ngọn lửa nhảy múa như đang biểu diễn trước mặt Jay, gỗ thì cứ tí tách cháy, tạo ra thứ âm thanh duy nhất trong cái trại tạm bợ chết tiệt này. Cả đám lính canh gác như thể sắp có quái vật nhảy xổ ra từ bóng tối.
Jay chả thèm mở mồm bắt chuyện với Anya, cô nàng đang ngồi cạnh đống lửa bên phải. Jay không ghét cô ta, nhưng thích thì cũng chả thích tẹo nào. Ai mà biết được, nhỡ cô ta là tay sai trong kế hoạch thao túng chết tiệt của ông bố cô thì sao?
Jay tự lẩm bẩm trong đầu: “Nếu cô ta mà biết bố mình đang dùng mình như công cụ để giúp cô ta lên level, thì với mình, cô ta chẳng khác gì một tên bá tước độc ác chết tiệt… Mà nếu cô ta quan tâm thật, ít ra cũng phải xin lỗi chứ? Nhưng không, cô ta hoặc là ngu ngốc, hoặc là độc ác.” Jay nhíu mày, nheo mắt nhìn đống lửa như thể nó nợ mình tiền.
“Dù sao thì,” Jay tự nhủ, “cách đối xử này cũng có lợi cho cả hai bên mà.”
Trời bắt đầu tối, mặt trời gần như lặn sạch sẽ sau đường chân trời, mấy cái vòng dungeon lấp lánh sáng lên, và cuối cùng, hai mạo hiểm gia nữa cũng lơ lửng đáp xuống.
Jay rời mắt khỏi đống lửa, nhận ra một người quen. “Mark?” Jay nghĩ thầm. “Hóa ra thằng cha này tìm được đồng đội rồi.” Jay liếc sang cô nàng thấp bé đứng cạnh Mark.
Mark nhìn quanh khi đang đáp xuống, nhưng chỉ nhận được những ánh mắt cáu kỉnh từ đám lính. Mark mím môi, nhận ra mình vừa gây họa: “Ờ… lẽ ra mình phải canh giờ cẩn thận hơn,” hắn tự nhủ.
Michael bước tới với nụ cười đểu giả: “Tân binh, nếu tụi bây thích chạy lung tung trong dungeon tới tận tối mịt, thì tối nay tụi bây sẽ phụ trách thắp SÁU cái lò sưởi ở guild đấy.” Một nụ cười gian xảo hiện lên trên mặt Michael.
Đám lính đang bực mình đồng loạt cười khẩy rồi quay lại canh gác.
“Vâng, thưa sếp,” Mark và cô nàng kia đáp, hơi miễn cưỡng nhưng không cáu – họ biết mình đáng bị phạt vì để mọi người chờ tới tối.
Xong xuôi, Michael tiến tới chỗ đống lửa của Jay và Anya, tạt nước dập lửa trước khi hét to: “Ok mọi người, về làng thôi! Tao đi đầu, mạo hiểm gia đi giữa!”
Đám huấn luyện viên chức nghiệp và lính tráng xếp thành hai hàng diễu hành, bước đều bên cạnh nhau, Michael dẫn đầu. Ngoài một khoảnh khắc ngắn ngủi khi Michael dừng lại để săm soi vết máu vẫn còn loang trên đường, đội quân diễu hành giữ tốc độ đều đặn.
Trên đường, Mark bắt chuyện với Jay. Jay thấy Mark là một gã thân thiện, quan tâm đến người khác, dù đôi khi hơi thiếu tinh tế.
Đối với Jay, Mark giống kiểu người tốt bụng nhưng hay quên chết tiệt. “Chắc gã này cũng có con quỷ của riêng mình,” Jay nghĩ.
“Vậy mày làm gì, hay trước đây làm gì?” Mark hỏi.
“Tao từng điều hành lò mổ, nhưng… bố tao bỏ đi, còn tao thì muốn làm mạo hiểm gia, nên đang tính tìm người quản lý lò mổ hộ. Một mình thì khổ chết tiệt, nhưng giờ cũng quen rồi.”
“Ngầu đấy. Bố tao là thợ xây, chuyên thiết kế cầu cho vương quốc, nhưng cuối cùng ông quyết định định cư ở cái vùng quê yên bình chết tiệt này.”
“Thiết kế cầu hả? Vậy chắc mày giàu lắm?”
“Đúng ra là vậy, nhưng bố tao đầu tư vào mấy vụ làm ăn xui xẻo… Sau mọi chuyện, nhà tao suýt thành vô gia cư.” Mark cúi nhìn mặt đất, mắt buồn rười rượi. “Nhưng mẹ tao bám víu lấy công việc hầu gái, làm việc cật lực, nên bọn tao không phải ra đường.” Mắt Mark long lanh như sắp khóc nếu chớp mạnh.
Jay lập tức bị Mark truyền cảm hứng. “Sao thằng cha này vẫn lạc quan được sau đống chuyện chết tiệt đó?”
Chưa kịp nghĩ xong, Mark nói tiếp: “Khó khăn lắm…” Có vẻ Mark định kể thêm, nhưng rồi quyết định không chia sẻ quá nhiều.
“Khổ thật,” Jay chả biết nói gì hơn, nên quyết định giúp đỡ. Dù Mark đâu phải trường hợp cần bố thí.
“Này, nếu mày thích, tao định cày thêm trong dungeon này. Đi cùng không?”
“Được chứ! Cảm ơn nhé!” Mark cười tươi rói. “Kel đi cùng được không?”
Mark chỉ vào Kel – cô nàng mạo hiểm gia vừa ra khỏi dungeon cùng hắn.
“Ờ, sao không,” Jay nhún vai.
Kel ngoảnh lại nhìn Jay, hơi hướng nội. Jay chủ động giới thiệu: “Chào, tao là Jay.”
“Chào. Hy vọng không phiền nếu tao đi cùng tụi mày,” Kel mỉm cười. Cô nàng có nụ cười ấm áp, dáng người nhỏ nhắn, tóc nâu xoăn, cầm một cây gậy phép trông rẻ tiền chết tiệt.
Thấy Jay nhìn cây gậy, Kel giơ lên giải thích: “Tao chỉ muốn chuẩn bị sẵn sàng thôi,” cô nàng cười.
Jay bật cười, quay sang Mark: “Sao mày lại đi với một manacrafter thay vì ranger thế?”
“Thì tao khó tìm được ranger,” Mark cười phá lên, gãi đầu. Jay cũng cười theo.
“Thôi được. Vậy là Kel chọn mày hả?” Jay liếc Kel rồi nhìn lại Mark.
“Ờ, đại khái thế…” Mark đáp, nhìn sang Kel.
“Tao muốn có thêm kinh nghiệm… Họ bảo tụi tao phải chọn nhóm 2 người khác. Tao chọn Mark vì hắn đi một mình – ít phải chia exp hơn,” Kel nói, mắt nhìn xuống đường.
“Tao nghĩ tao sẽ thích cô nàng này,” Jay cười lớn, vỗ vai Mark. Mark cũng cười đáp lại.
---
“Ôi, đẹp chết tiệt luôn! Quá hoàn hảo! Đống vũ khí lấp lánh của tao đẹp như mơ!” Bertram ngắm nghía quầy vũ khí định tung ra để “chém” đám mạo hiểm gia mới vào ngày mai. “Tao sẽ hốt bộn tiền từ đám ngốc này, HA!” Hắn khoác vai Hess. “Bọn mình sẽ rời khỏi đây với cả rương vàng, Hessy ơi.”
Hess chả nói gì, chỉ gật đầu.
---
Về tới thị trấn, đám lính tản đi về nhà hoặc làm nhiệm vụ, còn 4 mạo hiểm gia chia tay, mỗi người một ngả – Anya thì về guild.
Ngày hôm sau, cả bọn kéo nhau quay lại guild. Jay cười tươi khi thấy Mark và Kel đang đợi ở đầu con đường uốn khúc dẫn lên guild.
“Chào buổi sáng!” Jay gọi từ xa.
“Chào!” Mark đáp lại. Kel vẫy tay nhẹ, bàn tay nhỏ xíu ló ra từ áo choàng xanh đậm – dù cô nàng ngáp dài vì tối qua phải thức khuya thắp đuốc cùng Mark.
Ba người cùng bước lên núi, vừa đi vừa trò chuyện, tò mò hôm nay guild sẽ bày trò gì. Một cỗ xe của đám quý tộc con cưỡi qua, cả ba đồng thanh: “Đồ quý tộc chết tiệt!” rồi phá lên cười vì sự ăn ý.
“Hôm qua hai người kiếm được nhiều chiến lợi phẩm ở dungeon không?” Jay hỏi.
“Cũng kha khá. Hy vọng đủ mua vũ khí xịn hơn,” Mark nói, rút thanh kiếm ra. “Cái này khoảng 120 vàng.”
“Đệt mợ,” Jay nghĩ thầm. Thanh kiếm đúng là đồ rác rưởi chết tiệt. “Hắn bị lừa rồi,” Jay nghĩ.
Jay nhìn thanh kiếm tệ hại, suýt nói thẳng là Mark bị hớ, nhưng rồi thôi. Ngày mới bắt đầu, Jay không muốn phá hỏng tâm trạng tích cực của Mark.
“Thông minh đấy. Biết đâu được giảm giá…” Jay cười gian. “Còn tùy vào giá bán mấy viên tinh thể nữa.” Jay rút ra một viên tinh thể lấp lánh.
“Cái gì thế?” Mark cũng lôi ra một viên tinh thể. “Sao của mày lại sáng?”
“Vì nó được nạp năng lượng. Bọn tao lấy từ một con bayring level 4.”
“Level 4? Đỉnh thế, tụi mày đi xa thật.”
Jay cười, cất viên tinh thể: “Xa phết, nhưng tao cá bọn mình còn đi xa hơn được.” Jay ra hiệu về phía mình, Mark và Kel.
Mark chỉ cười đáp lại: “Hy vọng thế. Đám bayring đúng là lũ khốn kiếp.” Mark lắc đầu, nhìn vết xước trên bao tay da.