Có "Chàng" Ngự Sử Thời Trần

Chương 4

Chương 2: Hóa ra trẫm lại thê thảm như vậy

Tác giả: Thiên Địa Linh Linh

***

Chu Bộ vừa quát lên, dân chúng xung quanh đều đồng loạt quỳ sụp xuống, run sợ không dám kêu lên tiếng nào.

Mà Thuấn Thần lẫn trong đám người lại càng ra sức cuộn tròn mình, giảm thiểu sự tồn tại của bản thân đến mức tối đa:

Ném củ đậu trúng đầu Hoàng đế.

Ông trời muốn diệt mình rồi!

Sĩ Cố cúi người nhặt củ đậu lăn lóc trên đất, lại liếc nhìn về phía con người đang khốn khổ nép mình ở bên kia, tức khắc hiểu ra là chuyện gì, dở khóc dở cười.

Mà Thuấn Thần ở nơi này, dường như đã nhìn thấy cánh cửa địa ngục mở ra chào đón nàng.

"Quan gia, chỉ là ai đó lỡ tay ném một củ đậu thôi." Dứt lời Sĩ Cố liền dâng hung khí lên.

Chu Bộ nghe vậy, yên tâm thu kiếm.

Trần Thuyên nhìn bé sâu đang ló ra cong mình chào hỏi, sau vài giây im lặng, cảm thấy có chút xấu hổ, húng hắng cổ họng mấy tiếng lấy lại tinh thần, nghiêm nghị nói: "Đem mấy tên côn đồ kia giải về huyện lao đi. Còn nữa, hỏi xem huyện này do ai quản lý. Sao lại mắt nhắm mắt mở để côn đồ đánh nhau hàng ngày, ảnh hưởng đến dân chúng như vậy được?"

Xem ra vị Hoàng đế này là một đấng minh quân. Không ưa bạo lực, căm ghét quan tham, đều là những đức tính tốt. Hơn nữa không trách tội nàng, chứng tỏ là người rộng lượng. Nhân dân có được một vị vua như vậy, giang sơn Đại Việt hẳn sẽ thái bình.

Sợ hãi qua đi, tò mò liền vội tới. Dù sao gặp được Hoàng đế cũng là một việc vô cùng hiếm có, Thuấn Thần không nén được hơi ngẩng đầu lên nhìn xem rốt cuộc người này có dáng vẻ như thế nào, lại bắt gặp một ánh mắt nãy giờ vẫn dán chặt lên người nàng. Sĩ Cố hơi mỉm cười, sau đó dùng khẩu hình nói với Thuấn Thần: "Ngươi, được, lắm."

"..." Thuấn Thần bị dọa cho xiêu hồn lạc phách.

Kinh thành Thăng Long trải qua một ngày bát nháo, cuối cùng dần an ổn trở lại, thanh bình yên tĩnh dưới bầu trời tràn ngập ánh sao.

***

Thuấn Thần đang trong tháng thi cử, ngày nào cũng chăm chỉ đọc sách ôn luyện. Tuệ Trung thi thoảng ngồi bên cạnh, chỉ bảo đôi câu.

"Hôm qua thầy dựa vào sinh thần (*) xem vận số, con sau này sẽ làm nên sự nghiệp hiển hách, là một đại công thần của Trần triều."

(*) Sinh thần: Cách gọi sinh nhật của thời xưa.

Thuấn Thần đang mài mực, nghe Tuệ Trung nói vậy thì há hốc mồm, lại day trán nghĩ ngợi: Sư thầy dựa vào sinh thần để phán đoán, vậy có thể khẳng định thân phận của mình chính là danh nhân Đoàn Nhữ Hài chứ không phải chỉ trùng tên thôi. Nhưng đó là sinh thần của Đoàn Nhữ Hài, còn mình lại là người hiện đại vô tình đầu thai vào thân xác của người này. Í khoan, Đoàn Nhữ Hài giới tính nam, mình mặc dù cải trang làm đàn ông, nhưng bản chất vẫn là nữ nha!

Ở hiện đại, Thuấn Thần vốn là một nữ sinh am hiểu về văn chương, thành tích bộ môn Ngữ văn cực kì tốt. Sau khi trở về cổ đại, thực lực may mắn là vẫn không thay đổi, nàng từ nhỏ đã ưa thích viết chữ đọc sách, lên kinh thành học ở Quốc Tử giám, lại được Tuệ Trung chỉ dẫn, lượng kiến thức đáng để các đồng môn ngưỡng mộ cùng ghen tị.

Tuệ Trung nhấp một ngụm trà, nhìn Thuấn Thần nãy giờ vẫn đang thừ người ra, lại ôn hòa nói: "Con là người đa tài, hành sự cẩn trọng, thầy rất an tâm... Thôi, chuẩn bị cho kì thi khảo hạch của trường đến đâu rồi?"

"Nếu đạt thì mới có thể tiếp tục thi lên Thái Học sinh (*), con đang rất cố gắng đây."

(*) Thái Học sinh: tiến sĩ

Tuệ Trung gật gù: "Được, vậy thầy không làm phiền con nữa. Mau ôn bài đi", rồi đứng dậy thu dọn bàn trà, lẩm bẩm "Tuy lần này con thi trượt, nhưng vì vậy mới có cơ hội giải quyết rắc rối giúp Thiên tử, nhờ đó mà vinh hiển. Ài, say rượu quả là không tốt, cũng may Thiên tử biết tỉnh ngộ."

Tất nhiên, những lời này, Thuấn Thần chẳng hề nghe thấy.

***


Thuấn Thần rất điên tiết, vô cùng điên tiết!

Nàng, thi trượt rồi!

Cầm bài thi bị phê là: "Lời văn ngông nghênh, kênh kiệu", Thuấn Thần đỉnh đầu bốc lửa.

Ngông nghênh? Lối hành văn tự do phóng khoáng lại có thể bị cho là ngông nghênh? Còn cái gì mà kênh kiệu chứ? Chắc là do dính tới cái tôi cá nhân một chút chứ gì? Xã hội phong kiến có khác, tự do dân chủ gì đó đều là con số không. Bọn họ chắc hẳn chẳng bao giờ biết đến nhân quyền dân quyền phải không?

Ủ rũ quay về chùa, vừa đến cổng Thuấn Thần đã gào đến rách cổ khản họng: "Sư thầy!!! Con thi trượt rồi! Hu hu hu hu..."

Tuệ Trung vừa tụng xong một bộ kinh, chậm rãi đi ra ngoài, khe khẽ vỗ vai an ủi Thuấn Thần đang mếu mếu máo máo: "Không sao, chỉ là không may thôi, năm sau có thể thi lại mà."

"Hức, thế mà trước đó sư thầy còn nói sau này con sẽ làm đại thần. Vậy sao con lại thi trượt chứ? Mộng làm đại thần tan vỡ mất rồi!..."

Tuệ Trung nhẹ nhàng cười đáp: "Ta đoán con làm đại thần, chứ có đoán con thi đậu đâu? Ngoan nào, đừng khóc, thầy nói cho con biết một chuyện nhé, con sẽ sớm được diện kiến long nhan, sắp đến lúc thăng quan phát tài rồi."

Thuấn Thần đang vô cùng tuyệt vọng vì mấy tháng trời ôn thi của nàng đều đổ sông đổ biển, nghe sư thầy nói vậy cũng không tin tưởng là bao, nhưng sắc mặt đã khá hơn một chút. Nàng đứng dậy phủi bụi trên quần áo, đưa tay mạnh mẽ quệt giọt nước mắt vô hình: "Sư thầy, chúng ta tổ chức đại tiệc đi. Lúc buồn con thường sẽ ăn rất nhiều đó! Phải ăn để có sức trổ tài trước mặt Quan gia chứ!"

Sau đó Thuấn Thần vô cùng đau lòng quay lại với hiện thực.

Tổ chức đại tiệc? Tiền đâu? Còn chưa biết có sống qua được tháng này hay không nữa...

***

Ánh trăng mờ mờ phủ lên màn đêm tĩnh lặng. Cung Quan Triều vẫn le lói ánh đèn.

Trần Thuyên gác bút, mệt mỏi vươn vai, xoay cổ, vừa giải quyết xong đống tấu chương chất cao như núi - công việc mà ngày nào một bậc Đế vương cũng phải hoàn thành. Chàng nhìn bầu trời qua song cửa, gọi Phúc Tử, vị nội quan thân cận nhất của mình vào:

"Ngươi mang cho trẫm mấy vò rượu xương bồ".

Phúc Tử nghe vậy, sắc mặt có chút lo lắng: "Quan gia, đã khuya lắm rồi. Ngày mai người còn phải thiết triều sớm."

Trần Thuyên chau mày: "Lâu rồi mới thấy trăng đẹp như vậy, trẫm muốn uống rượu ngắm trăng."

Phúc Tử không còn cách nào đành vâng lệnh. Khi ông chuẩn bị lui xuống thì Trần Thuyên chợt kêu lại:

"Gọi Huệ Vũ Đại vương tới cho trẫm."

Và thế là trong một đêm mùa hạ gió hiu hiu thổi, Trần Quốc Chẩn ngáp ngắn ngáp dài bị triệu tới cung Quan Triều hầu rượu Trần Thuyên.

Trần Thuyên không để ý thể diện ngồi trên bậc thềm, bào sa màu lục nhạt tùy tiện buông xuống đất. Thấy Quốc Chẩn từ xa đi tới, Trần Thuyên vui vẻ vẫy vẫy tay: "Quốc Chẩn, bên này."

Trần Quốc Chẩn vẫn còn ngái ngủ, nét mặt nhăn nhó:

"Quan gia, đêm hôm khuya khoắt, sao Quan gia lại ngồi ở đây uống rượu một mình như vậy? Đám nội quan đâu cả rồi?" Má nó, cả sân đình vắng vẻ chỉ có một bóng người mờ mờ ảo ảo, tóc thì xõa dài, muốn dọa người ta đứng tim mà chết à?

"Trẫm đuổi bọn họ về ngủ hết rồi. Nào, mau ngồi xuống đây uống rượu với trẫm."

Trần Quốc Chẩn tuy hơi bất mãn nhưng vẫn nghe theo, cầm lấy một vò rượu. Trần Thuyên đã ngà ngà say, quay qua em trai áy náy hỏi: "Quốc Chẩn, chuyện lần trước em không giận anh chứ?"

"Không sao đâu, em không lớn gan như anh, dám chống lại lệnh cha. Sớm hay muộn rồi vẫn phải xăm, anh chỉ thúc đẩy cho quá trình diễn ra nhanh hơn một chút thôi."

"Ha ha, dù sao cũng nên xin lỗi em một tiếng. Từ nhỏ đến giờ người phải chịu thiệt thòi luôn là em."

Quốc Chẩn nhẹ nhàng an ủi: "Anh nghĩ nhiều rồi. Em chưa từng cảm thấy bản thân phải chịu khổ bao giờ. Lúc nhỏ em thảnh thơi làm những gì mình muốn, anh lại bị gò bó trong các quy định lễ nghi. Em muốn ngủ nướng thì cứ ngủ nướng, nhưng anh phải dậy sớm theo cha lên triều. Em đi chơi với chúng bạn, anh thì đi theo phu tử trau dồi kinh sử, rèn luyện võ công. Em được cưới người con gái mình yêu, còn anh phải thành thân theo sự sắp đặt của hoàng thất. Có anh gánh vác cho cả một giang sơn, trước giờ em chưa khi nào thôi cảm kích."


Trần Thuyên đưa vò rượu lên miệng uống, cười khẽ: "Đúng nhỉ, hóa ra trẫm lại thê thảm như vậy..."

Trần Thuyên không biết mình hôm đó đã trở về phòng khi nào và bằng cách nào, nhưng hậu quả của việc uống quá chén này ngay lập tức xuất hiện vào chiều hôm sau.

***

Trần Thuyên ngồi trên long sàng, đầu đau như búa bổ. Chàng đưa tay day day huyệt thái dương, cau mày hỏi Phúc Tử: "Ngươi vừa nói Thượng hoàng làm sao cơ?"

Phúc Tử quỳ trên đất, mồ hôi đầm đìa, run rẩy cố gắng nhắc lại lần nữa: "Dạ, Thượng... Thượng hoàng sáng nay đột xuất về Thăng Long. Ngài... ngài đi thăm các cung điện nhưng không thấy Quan gia... sau... sau đó..."

Trần Thuyên bất an lớn giọng: "Ngươi đừng có ấp a ấp úng nữa, nói cho rõ ràng rành mạch xem nào!"

"Dạ dạ dạ! Đến lúc dùng bữa vẫn không thấy Quan gia, Thượng hoàng hỏi thì chúng thần không dám giấu, đã tâu rằng Quan gia hiện còn đang ngủ. Thượng hoàng có vẻ rất tức giận, quay về Thiên Trường, xuống chiếu cho các quan ngày mai đều phải tới phủ Thiên Trường để điểm danh, ai trái lệnh sẽ bị xử tội!" Chưa kể đến trên đầu còn một vết bầm do củ đậu gây ra, khiến Thượng hoàng tưởng Quan gia ra ngoài ẩu đả (*).

(*) Phỏng theo Đại Việt Sử Ký Toàn Thư.

"Cái gì?!" Trần Thuyên trợn trừng mắt, lảo đảo bước xuống giường: "Sao các ngươi không đánh thức trẫm?!"

"Chúng thần đã cố hết sức, nhưng không thể nào gọi Quan gia tỉnh dậy."

"Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Dạ, đã sang giờ Mùi (*) rồi ạ."

(*) Giờ Mùi: Từ 13 giờ đến 15 giờ.

Chu Bộ đứng một bên rối rít nhắc nhở: "Các quan lại thân tín đều đã tới Thiên Trường rồi đó Quan gia."

Sĩ Cố cũng thở dài: "Thượng hoàng có ý muốn phế truất Quan gia, lần này tình hình nghiêm trọng rồi."

Trần Thuyên nghe vậy, vội vội vàng vàng ngay cả đầu tóc cũng chưa kịp chải đã lao ra khỏi cung, lại lệnh cho Sĩ Cố và Chu Bộ: "Hai ngươi ở lại chuẩn bị lễ vật tạ tội rồi mang qua đó, trẫm sẽ đến trước."

Nói rồi chàng lên ngựa, chạy theo dòng Nhị Hà, đầu óc rối bời vừa đi vừa nghĩ kế sách.

***

Một con chim bồ câu bay lượn trên bầu trời, nhẹ nhàng khoan khoái. Có điều trưa nay nó vừa ăn no, bây giờ lại muốn giải quyết nỗi buồn. Con chim này vốn lười nhác, không chịu đậu xuống đất mà cứ thế thả bom, mặc kệ có trúng người hay không, dù sao cũng chẳng ai bắt được nó.

Trước cửa chùa Tư Phúc, một người áo quần đã sớm xộc xệch, búi tóc trên đầu lúc trước vốn gọn gàng, hiện tại rối bù sắp xổ tung, tay ôm chổi, gà gà gật gật ngồi trên bậc thềm. Một tiếng "Bẹp" vang lên ngay bên tai, khiến kẻ nhếch nhác nọ giật mình mở choàng mắt, quay sang bên cạnh, sau đó đen mặt gào toáng lên: "Đệt mợ, lại là con chim vô ý thức nào thế???"

Nhìn kỹ, trên đầu vai người này dính chất lỏng vàng trắng lẫn lộn, còn có mùi khó ngửi phát ra, ai có kinh nghiệm nhìn liền biết ngay cái của ấy chính là phân chim.

Thuấn Thần khóc dở mếu dở: Quả nhiên là kiếp trước xui xẻo, kiếp này cũng chẳng may mắn hơn, nếu không tại sao phân chim nhất định phải rơi trên người mình chứ? Không nhớ nổi là lần thứ bao nhiêu rồi nữa...

Sau đó cúi đầu ủ rũ lẩm bẩm: "Sư thầy không nói bừa cho qua chuyện đấy chứ, cái gì mà diện kiến long nhan linh ta linh tinh? Đã đợi mấy ngày rồi, sáng nay còn chưa kịp ăn uống gì, Hoàng đế thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy suối vàng ngay trước mắt."

Còn đang buồn bã u sầu, trên đầu lại nghe "Bẹp" một tiếng nữa, cảm giác nước ẩm ướt còn hơi ấm từ từ chảy xuống.

"..."

Thuấn Thần nắm chặt hai tay, bờ vai run lên, đột ngột ngửa mặt thét lớn: "Cái đống chim chết tiệt, cho chúng mày ăn tốn bao nhiêu gạo, chúng mày lại dám lấy oán báo ân! Tao sắp chết đói rồi, sắp chết đói rồi có biết không?? Tao nhất định sẽ vặt lông chúng mày, tối nay làm món chim quay."

Nàng lên cơn điên loạn, cầm chổi phi lên trời, muốn đuổi theo con bồ câu nọ, chiếc chổi bay kia rơi xuống, trùng hợp lại đúng vị trí Thuấn Thần đang chạy tới.


Nàng lập tức ôm đầu vọt qua một bên tránh thoát, thầm khen mình phản ứng nhanh, chỉ là nhất thời không chú ý đã lao ra đường.

Bình thường con đường này vốn vắng vẻ, dù sao chùa chiền cũng là nơi thanh tịnh, không có ngựa xe hay người qua lại, nên Thuấn Thần cứ theo thói quen mà chạy ra. Nào ngờ lần này lại dính phải phiền phức.

Tiếng người kêu lên hoảng hốt cùng tiếng ngựa hí vang khiến Thuấn Thần giật mình. Quay đầu qua, nàng lại bị cảnh tượng trước mắt dọa bay mất nửa cái mạng.

Con ngựa to lớn hai chân trước đang giơ lên cao, cặp móng như quả búa tạ của nó chuẩn bị hạ lên người nàng.

Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, xem ra cái đầu nàng hôm nay nhất định phải vỡ, không vì cán chổi thì cũng vì guốc sắt.

Thuấn Thần chỉ biết hét một tiếng thê lương, cúi mình ôm đầu, chờ đợi vó ngựa gõ xuống.

"Cộp", vó ngựa đạp trên đất, còn Thuấn Thần chưa bị thương tổn gì, chỉ là sợ hãi quá mức, chân hơi nhũn ra, "phịch" một tiếng đặt mông xuống đất.

Ngước lên nhìn người trên ngựa, thấy mặt người đó cũng dại đi vì sợ hãi. May mà phản ứng nhanh, kỹ thuật cưỡi ngựa tốt, nếu không hôm nay Thuấn Thần nhất định sẽ chết thảm. Người kia sau phút hoảng hồn vì tiếng hét xuyên tai của Thuấn Thần, liền vội vàng xuống ngựa, cúi lưng đỡ nàng dậy.

Đôi mắt nâu trong suốt như mã não cẩn thận đánh giá nàng, cặp mày đẹp hơi nhíu, giữa mi tâm (*) ẩn hiện sự lo lắng. Khi xác nhận nàng không bị thương chỗ nào, mới thở phào thỉnh tội: "Ta có việc quan trọng, đi đứng quá mức vội vàng, mong tiên sinh thứ lỗi." Ngữ khí mềm mỏng có chút gấp gáp.

(*) Mi tâm: Giữa hai hàng lông mày.

Thuần Thần giương mắt nhìn, thấy người này mặc áo trong mỏng manh trắng thuần, loại vải thượng hạng, chỉ là hơi nhăn nhúm. Mũ trên đầu đội ngược, xiêu vẹo nằm lệch một bên, ngay đến giày cũng đi trái, có vẻ đúng là rất gấp.

Quan trọng là chàng ta có một khuôn mặt rất đẹp trai.

Nhưng Thuấn Thần từ đầu tới chân đều dính phân chim, lại suýt bị ngựa giẫm bẹp, dù trai đẹp đứng trước mắt, trong lòng vẫn cảm thấy hơi uất ức, lời lẽ ra khỏi miệng cũng không được tốt lành cho lắm: "Anh vội đi đầu thai hả?"

Người trước mắt có chút ngạc nhiên, hơi ngẩn ra, theo bản năng trả lời: "Không phải, ta đi tìm cha ta."

Im lặng một lát, nhìn khuôn mặt khó ở của Thuấn Thần, trong lòng nảy ra một ý, chàng rụt rè hỏi tiếp: "Xin hỏi quý danh của tiên sinh?"

Thuấn Thần nghi hoặc: Hỏi tên mình làm gì? Chẳng lẽ để sau này quay lại đền bù?

Thấy đối phương nhã nhặn như vậy, Thuấn Thần đột nhiên hơi áy náy. Thực ra vừa rồi nàng cũng có lỗi, chưa nhìn đường đã chạy ra rồi, không thể chỉ trách người ta được. Nhưng mà...

Rầu rĩ nghĩ tới tiền ăn của tháng này, Thuấn Thần đành nhắm mắt mặt dày đòi tiền bồi thường: "Ta tên Đoàn Nhữ Hài, học trò ở Quốc Tử Giám. Tiền bồi thường nhất định phải mang đến nhanh đấy." Nếu không tháng này ta sẽ chết đói mất...

Người trước mắt nhìn nàng có chút quái dị, sau đó hỏi vẻ thương cảm: "Tiên sinh rất thiếu tiền sao?"

"Khụ, chẳng qua là vì ta mới xui xẻo thi trượt (đặc biệt nhấn mạnh chữ "xui xẻo"). Trong chùa lại vừa xảy ra chút chuyện, tiền cũng không còn đủ cho tháng này..."

"Nói vậy, tiên sinh là người biết chữ?" Chàng nắm lấy trọng điểm.

Thuấn Thần trừng mắt: Đã là học trò Quốc Tử Giám sao có thể không biết chữ chứ? Tên này não bị nước vào à?

Cảm giác như bị coi thường khiến Thuấn Thần lờ mờ thấy khó chịu, giọng nói cũng nâng cao lên chút chút: "Đầu ngươi loạn quá hỏng rồi chắc? Ta đã chuẩn bị thi Thái Học sinh, thì Bách Gia Chư Tử, Tam Giáo Cửu Lưu đều phải tinh thông. Lẽ nào như vậy không tính là biết chữ? (*)"

(*) Phỏng theo Đông A di sự.

"..."

Người trước mặt nheo mắt nghi hoặc. Câu nói này thật quen thuộc.

"Không biết tên tự của tiên sinh là gì?"

Nàng nghe hỏi đến tên tự của mình, liền đắc ý ưỡn ngực: "Thuấn Thần!" Có phải nghe rất hay không? Tên mình vô cùng cực khổ lựa chọn mà.

Thuấn Thần đâu phát hiện người trước mắt nghe xong đã ngơ ngẩn. Trí nhớ của chàng trở về rất lâu trước đây, khi xuất cung cùng cha vi hành, không ngờ lơ đãng bị lạc, lại gặp phải thích khách. Người hầu liều mạng bảo vệ chàng chạy trốn vào rừng. Chàng thoát khỏi truy đuổi nhưng không biết làm sao quay lại Hoàng cung, đành quanh quẩn tại chỗ.

Trong bộ dáng nhếch nhác thảm hại ấy, chàng gặp một cậu bé còn nhỏ tuổi hơn mình, tính tình vô cùng kiêu ngạo, nhưng lại bảo vệ chàng khỏi bị đám trẻ trong làng trêu chọc, đưa chàng đến thẳng nha môn.

Thoát khỏi hiểm cảnh, cha hết dám cho chàng ra ngoài, chàng có muốn đi tìm vị ân nhân kia cũng không được. Khi trở thành Hoàng đế, chàng thường xuyên xuất cung, chẳng qua là để tìm người nọ.

Vì ngày đó tìm đến thôn cũ, người dân nói rằng gia đình đứa trẻ kia đã qua đời trong một vụ hỏa hoạn, chỉ có nó may mắn thoát nạn, đến nay không biết đã lưu lạc phương nào.


Chàng mang tâm trạng buồn bã uống rượu giải sầu. Kết quả hình ảnh người nọ không quên được thì thôi đi, lại còn sinh ra thói xấu thích uống rượu.

Thuấn Thần!

Người nọ chỉ để lại cho chàng cái tên này.

Mà hiện tại, cái tên này một lần nữa xuất hiện.

"Ê, ngươi sao thế?" Thuấn Thần chọc chọc lên vai người đối diện, lo lắng hỏi.

Chàng hoàn hồn từ trong hồi ức, đôi mắt nâu xuất hiện tia sáng khó nắm bắt. Chàng mở lời:

"Tiên sinh có thể giúp ta viết một bức thư tạ tội với cha không? Ta lỡ uống rượu quá chén, khiến cha nổi giận."

Quan văn quan võ trong triều đều đã bị gọi tới phủ Thiên Trường điểm danh, chắc chắn Thượng hoàng muốn để chàng tự tìm cách xoay sở.

Nay giữa đường được gặp một học trò Quốc Học viện (*), hơn nữa còn là ân nhân của chàng, phải chăng cuộc hội ngộ này chính là ý trời? Nếu thật sự là ý trời, vậy người trước mắt này chính là cơ hội chàng tuyệt đối sẽ không bao giờ đánh mất.

(*) Quốc Học viện: Tên của Quốc Tử Giám thời Trần.

"Sao ta phải giúp ngươi? Ngươi là ai chứ?" Đối với mấy chuyện phức tạp này, Thuấn Thần vẫn luôn tránh xa, không muốn mua dây buộc mình.

"..." Người nọ trầm mặc nhìn nàng, một lúc lâu sau mới đáp: "Kẻ hèn này là Trần Thuyên."

"Trần Thuyên?" Thuấn Thần khi ấy nóng giận hỏng đầu, thấy quen quen nhưng nghĩ thế nào cũng không ra, cuối cùng nói: "Ha ha, không có ấn tượng gì."

Người nọ nhìn nàng như nhìn kẻ điên, nhẫn nhịn thương lượng: "Nếu tiên sinh giúp ta, ta sẽ trả ơn tiên sinh."

"Nếu ta giúp ngươi, ngươi sẽ dùng gì trả công cho ta?" Trong đầu Thuấn Thần lại nghĩ tới tiền sinh hoạt của tháng này.

"Ta sẽ để tiên sinh làm Trạng Nguyên."

Câu trả lời ngoài dự đoán khiến Thuấn Thần sửng sốt ngước mắt nhìn chàng: "Ngươi điên rồi à? Muốn bay đầu hả? Mấy lời này không thể nói bừa được đâu. Trước nay người quyết định vị trí Trạng Nguyên chỉ có Hoàng đế thôi..."

Giọng lải nhải dần bé đi, cuối cùng chỉ vo ve như tiếng muỗi kêu, trên trán Thuấn Thần toát ra từng giọt mồ hôi lạnh. Nàng cuối cùng cũng nhận ra thân thế của người trước mắt này. Mũ chàng đội ngược, bây giờ mới thấy, ôi mẹ ơi, sao giống mũ Thiên tử thế? Đôi hài xỏ trái kia, nhìn kỹ lại, hoa văn đẹp mắt trên đó hình như là rồng và phượng. Ngoài Hoàng đế tối cao, còn ai dám mặc hoa văn rồng phượng? Quan trọng nhất, nàng nhớ ra rồi, chữ Thuyên không phải là tên húy (*) của Hoàng đế sao?

(*) Tên húy: Tục danh, tên thật. Theo luật, trong phạm vi quốc gia, mọi thần dân kiêng kỵ tên húy của vua, không được phép dùng để đặt tên cho con cái trong gia đình, cũng như không được phép dùng trong văn tự hay trong lời nói hàng ngày.

Thuấn Thần muốn khóc quá.

Nhìn khuôn mặt trì độn của nàng, Trần Thuyên rốt cuộc nhả ra câu chốt: "Ừm, trẫm chính là Hoàng đế trong lời ngươi nói đây."

Tốt lắm, bây giờ mà lồng thêm câu "Ngạc nhiên chưa?" của quảng cáo bột giặt thì hợp phải biết!

Thuấn Thần vội vàng lạch bạch lùi ra sau, dập đầu hô lớn, xóa đi hình ảnh mấy gói Omo đang bay vèo vèo trên không trung: "Quan gia vạn tuế. Không nhận ra Quan gia, khiến Quan gia chậm trễ chính sự, thảo dân tội đáng muôn chết."

Trong lòng đau khổ nghĩ: Sao lại diện kiến long nhan trong cái hoàn cảnh này? Ông trời đang muốn tuyệt đường sống của mình sao? Ngài ấy sẽ không đem mình đi chém đấy chứ? Lúc nãy nhỡ có lời lẽ phạm thượng gì khiến hắn ghi thù, sau này mình cũng khó lòng sống tiếp. Còn chưa nói làm liên lụy tới sư thầy...

Trần Thuyên không biết tâm tư vòng vèo của Thuấn Thần, dò hỏi: "Vậy...ngươi sẽ giúp trẫm chứ?"

Thuấn Thần phiên dịch: Chán sống thì từ chối thử xem...

Ngoài miệng lại hô to: "Thảo dân tuân mệnh. Có thể giúp đỡ Quan gia là phúc phận của thảo dân."

"Vậy thì theo trẫm tới cung Thiên Trường."

Bên bờ Nhị Hà, lau trắng nghiêng nghiêng theo gió, ngựa phi nước đại, hai bóng người trên lưng ngựa tuy dáng vẻ đối lập nhưng không ngờ lại hòa hợp đến khó tả.

- Hết chương 2 -

MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!
BÌNH CHỌN CHO BỌN MÌNH NHA! ^^

TianDiLingLing

Bình Luận (0)
Comment