Chúng ta kết hôn đi.
Chúng ta kết hôn đi chúng ta kết hôn đi chúng ta kết hôn đi…
Nhất thời trong đầu Diệp Nhân Sênh đau nhức loạn xạ.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: …
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Không muốn?
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Đồng ý đồng ý!!!
…
Làm thế nào mà cả người cô như bị tiềm
thức điều khiển thế chứ, làm quái gì mà đáp án có vẻ như vô cùng cao
hứng phấn chấn vội vã thế!
[Hệ Thống] Đồ đệ Lệnh Hồ của bạn đã log-out.
…
Diệp Nhân Sênh nhìn chằm chằm vào hàng chữ nhỏ đấy, cả người vô cùng ảm đạm, đến tận khi trong phòng tràn ngập hơi thở oán giận.
Sau đó rắc một tiếng, trái tim pha lê vỡ vụn đầy đất.
Thật không dễ dàng gì, thiếu chút nữa là đồ đệ đã đến tay rồi… Cứ như bị ngọn lửa nhiệt tình của cô dạo cho chạy mất vậy…
Diệp Nhân Sênh lệ rơi đầy mặt.
Lệnh Hồ xoay người, nhìn Bất Khả Tiểu Bảo vừa mới nhổ nguồn điện.
“Nếu cậu muốn tôi giúp cậu kéo dài thời
hạn nghỉ dưỡng, thì tôi sẽ đi nói với bọn họ một tiếng, cậu muốn chơi
game tôi cũng theo cậu, thậm chí chi ra mấy ngàn tệ giúp cậu làm trang
bị, những việc đó đều không là gì, bởi vì chúng ta là bạn bè.” Bất Khả
Tiểu Bảo vứt sợi dây nguồn trong tay xuống, chậm rãi ngồi trên nền nhà
không một hạt bụi: “Nhưng là người hợp tác, tôi phải nhắc nhở cậu,
chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu để cho cấp trên phát hiện ra… Hơn
nữa người cậu quen trong game, cậu có biết ở bên kia máy tính là nam hay là nữ? Có biết cô ấy là ai…”
“Chuyện này tôi sẽ xử lý tốt.” Lệnh Hồ cắt ngang lời anh: “Còn về trang bị, trừ trong tiền trích phần trăm của tôi.”
“Cái này không phải là chuyện tiền bạc!”
Dường như Bất Khả Tiểu Bảo có chút tức giận: “Rốt cuộc cô ả kia đã chuốc cho cậu bùa mê gì…”
Anh còn nói chưa dứt lời, lại chạm phải
ánh mắt của Lệnh Hồ, nhất thời cảm thấy mình đã nói quá đà, đương lúc
thấy xấu hổ thì đột nhiên di động vang lên.
“Alo…Vâng, ông khỏe chứ, mười hai giờ
trưa mai… Anh ta ổn rồi, tuy hơi yếu một chút… Tham dự buổi trình diễn
thời trang sao? Oh, ra Tuyên Tử về nước, mời khách đến tiệc rượu…Không
thành vấn đề, chúng tôi sẽ đến đúng giờ, được, tạm biệt giám đốc Tuyên.”
Bất Khả Tiểu Bảo cúp điện thoại, khẽ thở dài một tiếng.
“Trưa nay Tuyên Tử về nước, xem ra cậu không thể từ chối rồi.”
“Cùng hợp tác với cô ta, nhưng chỉ có anh mới hợp với tôi.” Đột nhiên Lệnh Hồ mở miệng: “Nhưng những chuyện trong game, cứ để tôi tự mình xử lý.”
Bất Khả Tiểu Bảo vui mừng quá đỗi, vội vàng bò lên từ trên sàn nhà.
“Cuối cùng cũng thông suốt ha ha… Với hậu thuẫn và sắc đẹp của Tuyên Tử, cậu không thiệt thòi đâu…”
Diệp Nhân Sênh buồn bực nhìn và màn hình, nhàm chán lên trang tin tức tìm tòi.
“Thiên kim tiểu thư nhà chủ tịch Tuyên
Lỗi của công ty giải trí Văn Ngu khoảng trưa nay sẽ đến thành phố C, là
con gái của “ông bầu vĩ đại” Tuyên Lỗi, từ nhỏ Tuyên Tử đã sống trong
vầng hào quang của ông bố, nhưng tính cách của cô lại mạnh mẽ hiếu
thắng, mười sáu tuổi dứt khoát chọn ra nước ngoài, lần này về nước không biết có kế hoạch như thế nào, cô ấy chọn phát triển ở trong nước sao?
Đây là phóng viên của chúng ta ở sân bay Hoa Kỳ chụp Tuyên Tử, xem ra cô ấy có vẻ rất hào hứng, khí chất cùng ngoại hình này, cả điều kiện nữa
đều không thua một nữ nghệ sĩ nào trong Văn Ngu…”
Diệp Nhân Sênh đọc lướt qua bản tin, ánh
mắt dừng lại trên một bức ảnh, nhất thời cảm thấy kinh ngạc: một cô gái
mặc áo gió màu đen, mái tóc dài uốn lọn màu hạt dẻ, quần dài rằn ri,giày da đen, những trang phục thô bạo như vậy nhưng lại khiến cô ấy có vẻ
nhìn rất dễ thương, nếu Diệp Nhân Sênh mà mặc chúng, chỉ sợ sẽ giống xã
hội đen hung ác.
Đây đúng là chênh lệch ôi chênh lệch…
Cô còn chưa kịp cảm thán xong, đã nhìn thấy dưới góc phải màn hình chú chim cánh cụt cứ nhấp nháy.
[16:04:02] Hoa Vương: Sênh à bang chiến thắng sao?
[16:04:16] Hoa Vương: Nghe nói cậu ngược Đón Gió Nghe Mưa, cuối cùng thì cũng để lộ bản chất sát khí ha ha.
[16:04:23] Sênh: = =
[16:04:30] Hoa vương: Lưu Ly Nhược Ngư thì sao?
[16:04:45] Sênh: Cô ta vẫn còn on, xem ra còn có người lãnh đạo biến thái giống cậu, không hề nghỉ ngơi.
[16:04:57] Hoa Vương: Khà khà khà khà, đây chính là nghiệt duyên, ông trời muốn giữ cô ta lại để tớ tới ngược mà.
[16:05:12] Sênh: … Bên người ta có những ba người, mà kỹ thuật của cậu thì…
[16:05:25] Hoa Vương: Không phải chị còn có em sao? Một Sênh ca đánh luôn mười người, nào nào mau lên mạng đi.
Diệp Nhân Sênh bất đắc dĩ mở game ra, không khỏi nghĩ tới Lệnh Hồ, nhất thời muốn lật bàn.
[Hệ Thống] Hoa Vương mời bạn gia nhập đội ngũ.
Diệp Nhân Sênh đồng ý, sau đó phát hiện ra trong đội chỉ có hai người.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Thanh Không Viễn nhà cậu đi vắng?
[Đội Ngũ] Hoa Vương: Những chuyện này nói với anh nhà tớ không tiện lắm.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: … Chuyện gì?
[Đội Ngũ] Hoa Vương: Lão nương xài một ngàn lượng bạc truy nã cô ta ha ha ha, tưởng rằng chỉ mình cô ta có tiền sao?
[Đội Ngũ] Hoa Vương: Cái này gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Sênh Nhi mau đi nhận lệnh truy nã đi.
Diệp Nhân Sênh nhớ lại lúc trước Lưu Ly
Nhược Ngư tìm mọi cách làm khó dễ, tức khắc đem những chuyện khó chịu
ném ra sau, vui sướng đi nhận lệnh..
Bang chiến thua, Đón Gió Nghe Mưa cảm
thấy trước mặt chẳng còn chút ánh sáng nào, tự nhiên cũng không lên
mạng, còn Lưu Ly Nhược Ngư lại giống như không có việc gì xảy ra, vẫn
ung dung soát phó bản với bạn bè của cô ta, hơn nữa hình như còn cho
rằng, tuy cô ta bị lùng bắt, nhưng chỉ cần ở trong phó bản sẽ an toàn,
đáng tiếc cô ả chỉ tính toán dựa vào không ngừng đi phó bản là xong,
nhưng mà vẫn còn thời gian vài giây đợi ở ngoài cửa phó bản.
Điều này khiến cho một người phải ngồi ôm cây đợi thỏ trước cửa phó bản.
Một phen hỗn chiến trôi qua, Lưu Ly Nhược Ngư ngã xuống, Diệp Nhân Sênh đã chuyển thành tên tím, Lộ Mỹ Hà không
ra tay nên trạng thái vẫn bình thường, điều này khiến cho Diệp Nhân Sênh bớt phân tâm chú ý đến cô hơn, trước sau đem Kim Bố Diêu, Vị Ương Vị
Ương và Tố Thủ Tiêm Tiêm tiêu diệt.
Mấy người kia nằm trên mặt đất nhưng vẫn không ngừng nói.
[Đối Diện] Tố Thủ Tiêm Tiêm: Sênh Sênh Ly Nhân, ngươi mắc nợ bọn ta lần này đấy!
[Đối Diện] Sênh Sênh Ly Nhân: Đại tỷ à, là ngươi đánh ta khiến ta tên tím trước…
[Đối Diện] Kim Bố Diêu: Ngươi bắt nạt Tiểu Ngư của chúng ta thì dễ nhìn lắm sao?
[Đối Diện] Sênh Sênh Ly Nhân: (biểu tượng phơi phới) Các ngươi bắt nạt Tiểu Hoa của ta thì dễ nhìn lắm sao?
…
[Đối Diện] Lưu Ly Nhược Ngư: Hoa Vương ngươi là **, lão nương đây sớm muộn gì cũng tìm người giết ngươi.
[Đối Diện] Hoa Vương: Ai ôi ta sợ quá đi mất.
Diệp Nhân Sênh đen mặt nhìn hai người họ
chửi nhau, cô cảm thấy nếu đầu óc Lưu Ly Nhược Ngư vẫn minh mẫn, thì
nhất định sẽ thoát game ngay tức khắc. Bọn họ chính là bản sao của phó
bản mà cô phải tìm tòi lắm mới tìm được… Không cần phải bỏ ra 50 lượng
bạc để bọn họ im miệng! *Đoạn này chém =.=||*
Tức thì Lộ Mỹ Hà bắt đầu.
[Đối Diện] Hoa Vương: Kỳ thực, ta không
hận ngươi, cũng cũng chỉ là bị hắn lừa. Người ta hận là hắn, nếu tất cả
có thể lặp lại, ta sẽ không nhận lời mời tổ đội với hắn, sẽ không vì hắn tặng ta trang bị và vật cưỡi mà cảm thấy hắn thật lòng với ta, sẽ không lưu luyến những nơi bọn ta đã đi qua…
… Diệp Nhân Sênh không khỏi muốn giơ cao hai tay hai chân vái lạy Đại Hoa Sen.
Biện pháp buồn nôn sến súa như vậy, làm
sao cô ấy có thể nghĩ ra chứ —— Chắng trách nói Thanh Không Viễn ở đây
bất tiện, cô nàng nói như vậy, Lưu Ly Nhược Ngư không điên mới lạ, không tìm Lộ Mỹ Hà nói rõ ràng tuyệt đối sẽ không log-out…
[Đối Diện] Lưu Ly Nhược Ngư: Ghê tởm vừa thôi, Đón Gió sẽ không làm những chuyện như thế.
[Đối Diện] Hoa Vương: Ngươi tin hay không thì tùy, aiz, nếu sau đó ta không cho hắn số điện thoại thì tốt rồi,
như thế ta cũng sẽ không lún sâu đến vậy…
[Đối Diện] Lưu Ly Nhược Ngư: Ta không tin là Đón Gió bámquấn lấy ngươi.
[Đối Diện] Hoa Vương: 139XXXXXXXX, ta rất muốn xóa sạch, nhưng dù thế nào cũng không hạ thủ được…
[Đối Diện] Lưu Ly Nhược Ngư: Nhất định là ngươi bám lấy anh ấy trước!
Cô ả này rốt cuộc muốn thế nào mới có thể nhìn rõ tình thế đây.
[Đối Diện] Sênh Sênh Ly Nhân: Hoa Hoa, kỳ thực tớ có chuyện chưa nói cho cậu biệt, Đón Gió hắn từng hỏi tớ mẫu
người lý tưởng của cậu, còn muốn hình của cậu, nói là cảm thấy cậu rất
đáng yêu, hắn muốn tớ nhất định phải giúp hắn, bằng không hắn để lỡ mất
cậu sẽ hối hận cả đời.
…
Lộ Mỹ Hà ngồi trước màn hình cười mếu.
[Mật Ngữ] Hoa Vương nói với bạn: Cậu thật độc ác…
[Mật Ngữ] Bạn nói với Hoa Vương: Như nhau thôi hà hà.
[Mật Ngữ] Hoa Vương nói với bạn: Cậu đoán xem Lưu Ly Nhược Ngư sẽ thế nào?
[Mật Ngữ] Bạn nói với Hoa Vương: Ít nhất cũng khiến Đón Gió phải quỳ trên tấm giặt áo quần một tháng = =
[Mật Ngữ] Hoa Vương nói với bạn: Rất nhân từ, nếu là chị thì dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ thiến hắn.
Lưu Ly Nhược Ngư im lặng.
Diệp Nhân Sênh cùng Lộ Mỹ Hà nhịn bọn họ
từ từ log-out, cười tà ác vô cùng. Tuy rằng chỉ giết cô ả có một lần,
nhưng Đại Hoa Sen cho rằng về mặt tinh thần đã QJ cô ta rất nhiều lần,
vì thế mà cũng vui vẻ log-out.
Diệp Nhân Sênh click mở hệ thống, đưa chuột đến nơi rời khỏi trò chơi, chẳng biết tại sao lại hơi do dự.
Chỉ sau vài giây.
[Hệ Thống] Đồ đệ Lệnh Hồ của bạn đã online.
Diệp Nhân Sênh bưng bịt trái tim mỏng manh của mình lại, hạ quyết tâm phải cẩn trọng một chút, không được dọa đồ đệ chạy mất.
[Mật Ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn: Lúc sáng đột nhiên mất điện, đến giữa trưa có việc gấp, bây giờ mới về.
[Mật Ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn: Xin lỗi.
Diệp Nhân Sênh thừa nhận cô chính là
người của tinh cầu không mặt không da, chút cảm giác cẩn trọng vừa rồi
đã bị mấy lời giải thích của anh cuốn đi mất tăm hơi.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Lệnh Hồ: Không sao.
Lệnh Hồ mời cô tổ đội, sau đó đi thẳng vào vấn đề.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Đến miếu Nguyệt Lão thôi.
Lúc này Diệp Nhân Sênh mới kịp phản ứng, trong lòng trầm xuống.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Ấy, ta mới làm truy nã, tên tím rồi.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Tím khi nào?
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Mới mười phút trước, phải đợi đến sáu giờ mới có thể vào thành…
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Ừ, ta chờ cùng ngươi.
Dù sao thì tư thái chờ đợi cũng rất bi thương.
Diệp Nhân Sênh chưa bao giờ biết, thì ra có người nguyện chờ đợi cùng mình, là một chuyện hạnh phúc đến thế.
Bọn họ đi qua rất nhiều nơi, nhìn mặt
trời dần khuất sau đỉnh núi Lạc Hà,trên màn đêm treo đầy ánh trăng. Sau
đó hai người không nói câu gì, bỗng nhiên có người trông thấy Diệp Nhân
Sênh tên tím thì muốn lại đây định bạo trang bị của cô, lúc đến gần thấy rõ trang bị của họ thì bỏ chạy mất.
Diệp Nhân Sênh đùa nói, thật không hiểu là do “Sênh ca tinh khiết đàn ông” vang dội quá hay là Long Nộ của Lệnh Hồ chói mắt…
Cô gõ hàng này xong, thuận tay mở nhân
vật của Lệnh Hồ nhìn thuộc tính Long Nộ. Nhưng ở ô vũ khí lại nhìn thấy
thanh Tình Đao kia. Lúc nãy không để ý, thì ra thanh huyễn đao màu tím
đã biến mất, bề ngoài Tình Đao vô cùng cũ kỹ, thoạt nhìn không thu hút
tí nào.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Ấy, đồ đệ ngươi không cần chừa mặt mũi cho ta đâu, phải dùng trang bị vũ khí tốt chứ…
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Ừ, ta dùng đúng là rất tốt.
Trong nội tâm cô chợt xao xuyến, khóe miệng còn chưa cong lên thì cũng đã nhấp nháy.
Diệp Nhân Sênh rất rõ, có một số việc,
không ôm hi vọng thì cũng sẽ không khiến ta thất vọng, nhưng dù luôn
nhắc nhở bản thân như thế, cô cũng không đè nén được nỗi băn khoăn kia.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Vì sao đột nhiên lại kết hôn?
Vấn đề này luôn giữ trong lòng, Lệnh Hồ không nhúc nhích, một lúc lâu sau mới trả lời.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Sau khi hợp phục thì kỹ năng vợ chồng và nhiệm vụ được update cũng không tệ.
Thì ra là vì kỹ năng vợ chồng và nhiệm vụ…
Diệp Nhân Sênh tự cười giễu, đem mấy nhớ nhung mộng ảo kia biến mất.
Đợi cho tên tím của cô khôi phục bình thường, thì đã đến đêm khuya, trong trò chơi cơ hồ không còn ai.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Ngươi xác định là bây giờ sao… Đợi đến mai mọi người lên đã.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Bây giờ luôn! Vừa lúc tiết kiệm tiền lì xì, a ha ha.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: …
Cô biết Lệnh Hồ cảm thấy nếu không tổ
chức một đám cưới thì sẽ khiến cô oan ức,nhưng mà tính toán nhỏ nhặt
trong lòng Diệp Nhân Sênh không ngừng vang lên: Nói đùa gì thế, vất vả
lắm mới tóm được đồ đệ, tuyệt đối không để cho anh ta thời gian lật
lọng!
Hai người ở trước mặt Nguyệt Lão, trông thấy trong túi đồ đột nhiên xuất hiện hỉ phục, sau đó nhấn chuột phải mở khóa để thay.
Anh và cô đứng cạnh nhau, chàng trai khôi khô, thiếu nữ nhu mì.
[Đối Diện] Nguyệt Lão: Chúc đôi tân nhân mới đầu bạc răng long, hảo hợp trăm năm, hoạn nạn có nhau, không rời xa nhau.
Ban đêm im lặng, nhạc nền trong trò chơi
vẫn là giai điệu du dương. Không có ai biết ở miếu Nguyệt Lão đang tiến
hành một hôn lễ chỉ có hai người, nhưng Diệp Nhân Sênh không quan tâm,
cô không nói cho ai biết, dường như sợ nếu nói ra, thì cảnh tượng như mơ này sẽ tan thành mây khói.
Xưng hô trước tên hai người thay đổi.
Nương tử của Lệnh Hồ, phu quân của Sênh Sênh Ly Nhân.
hoạn nạn có nhau, không rời xa nhau.