Lò đồng nhỏ treo trên lửa đã tắt, than ô-liu đen vẫn bốc khói lách tách, động tác rót trà cũng ngừng lại, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Tay áo sơ mi của Chung Túc Thạch xắn lên, lộ ra đoạn cánh tay rắn chắc, làn da trắng lạnh, mạch máu màu xanh hiện rõ.
Một lúc lâu sau, anh cố nén qua cơn xúc động muốn nắm lấy tay Mạnh Gia, trầm giọng nói:
“Chọn một ngày đi, tôi đưa em đến gặp mẹ.”
Ngoài dự đoán, phản ứng đầu tiên của Mạnh Gia là kinh ngạc thốt lên:
“Thật sao?”
Cảm xúc cuộn trào vừa dâng lên đã nhanh chóng lắng xuống như thủy triều rút, lúc ấy cô mới thấy có gì đó không ổn, lại nợ anh thêm một ân tình, mà món nợ này e rằng không bao giờ trả hết.
Mạnh Gia vội xua tay: “Chung tiên sinh chỉ cần cho tôi biết ở đâu là được rồi.”
Giọng của Chung Túc Thạch hạ thấp, như sợ dọa đến cô:“Bên cạnh nghĩa trang cạnh chùa Phúc Điền.”
Những năm theo Mạnh Duy Quân học thuật, mỗi dịp giỗ vợ trước, ông đều đến chùa Phúc Điền, sau khi về không nói một lời, lặng lẽ ngồi trong văn phòng đến tận nửa đêm.
Đàm Tông Hòa cũng không bao giờ quấy rầy ông vào ngày này.
“Cảm ơn anh, Chung tiên sinh.”
Lời cảm ơn này, so với mọi câu cô nói hôm nay đều chân thành hơn cả. Vì dồn chứa quá nhiều cảm xúc thến nên khi qua chất giọng mềm mại của cô, lại càng thêm êm tai động lòng.
Chung Túc Thạch khẽ bật cười, đoạn tâm tư tốn phí uổng công kia cũng được kéo ra khỏi nỗi buồn vì cô mà anh vướng phải.
Trà đã rót được gần ba khắc, đến khi Mạnh Gia uống đến căng bụng thì gió mới nổi lên, mưa cũng dần tạnh.
Chung Túc Thạch thấy cô đã ngồi không yên, vẻ mặt vẫn một mực lễ độ khách sáo, nhưng ánh mắt cứ liên tục liếc ra ngoài cửa sổ, chỉ thiếu điều khắc chữ “Sao trời còn chưa tạnh mưa” lên trán nữa thôi.
Anh không ngờ có một ngày, một ấm trà của mình lại khiến người ta uống đến phát chán. Không phải ai cũng chen nhau, giành giật để được bước vào nhà anh, uống trà của anh.
Mạnh Gia trước mặt đây chính là ngoại lệ.
Anh gọi một cuộc điện thoại, dặn tài xế lái xe tới trước hành lang đưa tiểu thư Mạnh về trường.
Chung Túc Thạch đặt điện thoại xuống, nói: “Tối nay tôi còn có việc, sẽ không tiễn em nữa.”
Mạnh Gia đứng dậy, trong lòng thầm nghĩ như vậy là tốt nhất, mỉm cười cảm ơn:
“Chung tiên sinh còn bận việc mà.”
Chung Túc Thạch nhìn thấu chút tính toán nhỏ trong cô, cười nhạt không thành tiếng:
“Đi đi.”
Tài xế lái xe từ sân sau ra, chỉ chừng ba, năm phút sau đã che ô đứng trước cửa đợi Mạnh Gia.
Cô xách túi lên, nói một câu làm phiền rồi theo tài xế ra xe.
Chung Túc Thạch cầm chén ngọc men lam, vô thức quay đầu lại, khóe mắt liếc qua khung cảnh mưa phùn gió nhẹ, rơi vào vòng eo mảnh mai kia.
Cô gái nhỏ như vậy, chưa đầy hai mươi tuổi mà vẻ đẹp thanh tú đó lại hiếm thấy ở đời.
Cửa xe đen đóng lại, bóng dáng cô không còn trong tầm mắt, Chung Túc Thạch mới như sực tỉnh, thu lại ánh mắt đang còn vẽ hình bóng cô trong đầu, chợt thấy trống rỗng.
Chung Túc Thạch không có mặt, không chỉ Mạnh Gia cảm thấy thoải mái, mà ngay cả tài xế cũng nhẹ nhõm hẳn.
Chú Khổng qua gương chiếu hậu nhìn cô mấy lần, lần sau tò mò hơn lần trước. Điều này cũng không trách chú được, vì chiếc xe này xưa nay chưa từng chở ai là con gái, trừ tam tiểu thư.
Nhưng Mạnh Gia không mở miệng, chú cũng không dám hỏi. Ai mà biết được cô là tiểu thư nhà nào?
Chuyện của Chung tiên sinh xưa nay vốn không ai được phép tò mò.
Mạnh Gia thấy chú ngập ngừng khó chịu, mỉm cười:
“Chú có gì cứ nói đi ạ.”
Chú Khổng ngượng ngùng:
“Không có gì đâu, cô Mạnh, chỉ là tôi thấy hơi ngạc nhiên thôi.”
Cô hiểu ý, nói thay:
“Ngạc nhiên vì Chung tiên sinh lại để chú đưa cháu về?”
“Gần như vậy đó, vì từ trước đến giờ, tôi chưa từng thấy ngài ấy đưa cô gái nào về cả.”
“À, chắc là anh ấy thấy cháu đáng thương thôi.”
Vẻ mặt của Mạnh Gia, lẫn vào khung cảnh trời đất mịt mù bên ngoài cửa xe, mờ mờ ảo ảo như mưa bụi.
Bằng không thì còn là gì?
Lẽ nào còn có thể là gì? Chỉ có thể là… thương hại.
Sau cơn mưa lớn, trong không khí ngập tràn mùi đất trời được gột rửa.
Chung Linh và Lưu Tiểu Lâm cùng tựa bên bậu cửa sổ, nhìn Mạnh Gia mảnh mai như liễu, từ từ bước xuống xe.
“Má ơi…”
Lưu Tiểu Lâm vừa định thốt ra, đã bị Chung Linh chặn lại:
“Này! Hứa rồi là phải ra dáng thục nữ, không nói bậy.”
“Rồi rồi, thì là một loại thực vật vậy. Nhưng đây là xe của anh hai cậu đấy!”
Chung Linh chống cằm nghịch đám lá xanh trong chậu:
“Tớ đâu có mù.”
Lưu Tiểu Lâm xoay người nhẹ nhàng, đứng cạnh cô:
“Tớ đã nói rồi, con nhỏ Mạnh Gia này không đơn giản mà.”
Không đơn giản là chắc chắn, nếu không sao lại liên tiếp dính líu đến anh hai của cô, Chung Linh nghĩ vậy.
Nhưng cô không đoán ra, người con gái trông có vẻ điềm đạm yên ổn ấy, rốt cuộc phức tạp đến mức nào.
Chung Linh liếc cô một cái:
“Sao cậu vui thế?”
“Tớ thích thôi.”
Lưu Tiểu Lâm quay lại bàn, tung hứng quả táo trong tay, rồi nằm xuống ghế sofa, cắn một miếng giòn rụm:
“Tớ cười là bởi vì, nếu Mạnh Gia đã là người của anh hai cậu rồi, thì thằng Đàm Dụ kia khỏi mơ mộng gì nữa.”
Chung Linh vội biện hộ: “Cậu nói linh tinh gì vậy, sao lại là người của anh tớ được? Chẳng qua là đưa cô ấy về thôi mà!”
Lưu Tiểu Lâm phản bác ngay:
“Thôi đi Anh hai cậu cái kiểu người không màng thế sự đó, mà dễ gì đưa ai đi đâu? Cậu tự mà đếm, đã từng đi chiếc xe này mấy lần rồi? Loại chen lên không tính đấy!”
Chung Linh xẹp giọng, ngồi phịch xuống giường:
“Được rồi, một lần cũng không có.”
Một lúc sau cô lại lẩm bẩm:
“Nhưng cũng không thể vì thế mà nói Đàm Dụ không còn cơ hội được, dù sao anh tớ cũng sắp ba mươi rồi.”
Lưu Tiểu Lâm lắc đầu, trách cô ngốc:
“Linh Nhi, cậu không phải là đứa trẻ bị nhà họ Chung nhặt ngoài đường về đấy chứ?”
“Làm gì mà nói dữ vậy?”
Lưu Tiểu Lâm giọng chắc nịch, nói với Chung Linh:
“Người mà anh cậu để ý, thì thằng Đàm Dụ kia có mà đứng sang một bên!”
Chung Linh cứng họng không nói lại được, chỉ có thể bực bội nói:
“Cậu bây giờ lo giữ chặt người ta, chuyện đông tây nam bắc đều lo hết, muốn gả cho người ta đến thế sao?”
“Cũng chưa chắc, còn phải xem nhà họ Đàm sau này thế nào, nhưng chắc cũng không thay đổi gì nhiều đâu. Nói chung mẹ tớ có một cuốn sổ ghi mấy người trạc tuổi tớ, môn đăng hộ đối, bà ấy đều ghi hết rồi. Còn mấy nhà ở địa phương thì khỏi, mặt còn chưa thấy ấy tớ chẳng thích nổi. Hợp nhất vẫn là Đàm Dụ.”
Lưu Tiểu Lâm nằm nghiêng trên sofa, cau mày bàn chuyện chung thân đại sự, nhưng giọng điệu lại dửng dưng, như thể đang nói về cuộc đời của người khác.
Chung Linh nghĩ một lát rồi nói:
“Vậy tức là, cậu chỉ cảm thấy cậu ấy ‘hợp’, chứ không phải ‘yêu’.”
Trong mắt cô, Lưu Tiểu Lâm chẳng qua chỉ là xem Đàm Dụ như một đối tượng phù hợp sẵn, sẵn sàng thân thiết với anh ta chỉ vì tính toán cho tương lai.
Còn thích ư, có lẽ có một chút, nhưng chắc chắn không bằng lợi ích.
Vì sau cùng, cái sau mới là thứ có thể nắm chặt trong tay, thấy rõ, chạm vào được.
“Yêu á?”
Lưu Tiểu Lâm như thể vừa nghe thấy từ gì ghê gớm lắm.
Cô bật dậy, nhìn Chung Linh như thể đang nhìn sinh vật thời tiền sử.
Một lúc sau, cô nói:
“Cậu đúng là được nuông chiều đến hư rồi đấy, tam tiểu thư ạ.”
Đối với người như bọn họ, hôn nhân chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch quyền lực. Nói chuyện tình cảm, nghe thật nực cười.
Lưu Tiểu Lâm thầm nghĩ, không biết ở nhà, Chung Linh được bảo bọc kiểu gì, đến mức chuyện này mà cũng chưa chuẩn bị tâm lý?
Chung Linh giơ tay vạch một đường ngừng trên không trung:
“OK, dừng lại đi. Kết hôn còn xa lắm, không bàn nữa.”
Lưu Tiểu Lâm nghe thấy tiếng Mạnh Gia mở cửa phòng bên cạnh, nghiêng đầu nói với Chung Linh:
“Đi đi, đến lượt cậu rồi đó.”
Chung Linh chống tay vào hông đứng dậy:
“Lần sau Đàm Dụ còn dám sai vặt tớ nữa, tớ sẽ ném cái này vô mặt cậu ta!”
Cô giận dữ bê hộp cam trên bàn đi về phía phòng Mạnh Gia, một tay rảnh để gõ cửa:
“Mạnh Gia, tớ vào được không?”
Mạnh Gia xoay người lại, bị khí thế nghiêm trọng của Chung Linh làm ngơ ngác:
“Đương nhiên được chứ.”
“Tớ là người được nhờ chuyển lời, Đàm Dụ nhờ tớ đưa cái này cho cậu, quà cậu ta tặng.”
Vừa nói, Chung Linh vừa tháo lớp gói hộp, bên trong là một chiếc túi Mini Kelly khóa vàng của Hermès, màu trắng băng, da cá sấu bóng, vân da tuyệt đẹp.
Mạnh Gia hơi hé môi, vẻ mặt không hiểu:
“Tại sao lại tặng mình cái này?”
Vừa ra tay đã là món quà đắt giá thế này.
Chung Linh đẩy hộp về phía cô:
“Cậu ta muốn theo đuổi cậu đấy. Đàm Dụ đã đến hỏi thăm một vòng ở học viện các cậu, hỏi xem cậu thích gì, nhưng mấy bạn cùng lớp ai cũng không biết. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu ta đành làm theo kinh nghiệm cũ. Không hợp ý cậu à?”
Ngoài giờ học, Mạnh Gia hầu như đều ở thư viện, lại ít thân thiết với ai, việc bạn bè không hiểu cô cũng là bình thường.
Mạnh Gia nhíu mày:
“Hợp ý mình làm gì? Mình với cậu ta có quen biết gì đâu.”
Chung Linh cười lắc đầu:
“Chuyện này không lạ, cậu ta từ trước đến giờ vẫn tán gái kiểu vậy mà.”
“Vậy phiền cậu giúp mình trả lại nhé?”
Mạnh Gia nhìn món đồ xa xỉ kia thấy bức bối trong lòng.
Vướng víu chật chội, lại thêm một món khiến người ta khó lòng dứt khoát. Ai thèm cái túi của cậu ta chứ?
Chung Linh nhún vai:
“Tớ chỉ nhận nhiệm vụ đưa tận tay cậu thôi, muốn trả lại thì tự đi tìm cậu ta mà nói.”
“Mình sẽ tuyệt đối không đi.”
“Thế thì hết cách rồi.”
Mạnh Gia mím môi, suy nghĩ vài giây:
“Cậu ta nói tặng cho mình rồi, đúng không?”
“Đúng.”
“Vậy mình có quyền xử lý nó chứ?”
Chung Linh không hiểu cô định làm gì, nhưng lý lẽ này chẳng sai, nên gật đầu.
Mạnh Gia mở ngăn kéo lấy ra chiếc kéo, mở khóa vàng ra, vung tay cắt hai đường lớn.
Trong ánh mắt trố mắt lặng người của Chung Linh, cô tiện tay lật nắp hộp lót phía dưới, quẳng cái túi như rác thải ra ngoài cửa ký túc.
Mạnh Gia mỉm cười quay đầu lại, phủi phủi bụi trên tay:
“Mình xử lý xong rồi.”
Giây phút ấy, cô như một đứa trẻ vừa chiến thắng, đôi mắt sáng rực lên thần thái khó tả, vừa hoạt bát vừa linh động. Khoảnh khắc ấy, Chung Linh khắc ghi trong lòng suốt nhiều năm.
Lâu đến mức sau này Mạnh Gia đã không còn ở Bắc Kinh nữa, lặng lẽ biến mất khỏi vòng tròn quen biết của họ.
Nhưng cô vẫn thường bị nhắc đến, người ta chỉ biết lờ mờ rằng đó là cô gái từng khiến Chung tiên sinh ngồi trên thần đài kia động lòng phàm tục, nuôi bên cạnh hơn hai năm, vì sủng ái mà suýt gây nên sóng gió.
Mỗi lần nghe người ta bàn tán, Chung Linh đều phải lên tiếng:
“Đừng vội định nghĩa cô ấy bằng suy đoán vô căn cứ, Mạnh Gia chỉ là chính cô ấy.”
Một cô gái sống theo cảm tính, không thích là sẵn sàng cắt phăng túi mấy trăm triệu, chẳng hề do dự.
Phật có nói, tài sắc là dao bén, người đời tham luyến không rời.
Người có thể kháng cự cám dỗ tiền tài không phải không có, chỉ là vô cùng hiếm. Nhưng trước mắt cô, chính là một người như vậy.
Chung Linh nhìn cô, biết điều kiện vật chất của Mạnh Gia không hề dư dả, vậy nên cô chỉ có thể là người giàu có về tinh thần.
Dù ấn tượng đầu tiên của Mạnh Gia khiến người ta nghĩ đến một cô gái môi hồng răng trắng, dịu dàng nết na, thì tận sâu trong cốt tủy, vẫn là một tâm hồn tự do rực rỡ không ngừng cháy sáng.
Đừng ai cố gắng giải mã cô ấy. Những lời đồn đoán rải đầy thị phi, cũng không thể tạo nên một Mạnh Gia trọn vẹn.
Chung Linh không kìm được, lắc đầu vỗ tay khen:
“Cậu đúng là đỉnh thật.”
“Tiền của thứ khốn thôi mà,” Mạnh Gia mời cô ngồi, “Chung tiểu thư, có uống nước không?”
Chung Linh chìa hai tay ra, kiểu dáng như một buổi hội nghị ngoại giao:
“Gọi tớ là Chung Linh.”
Mạnh Gia cũng đưa hai tay ra nắm lấy, mỉm cười:
“Được, Chung Linh muốn uống nước không?”
“Muốn một cốc.”
Trong lúc Mạnh Gia đi rửa cốc, Chung Linh đảo mắt nhìn quanh phòng cô, chăn thêu màu be nhạt, rèm cửa sọc xanh, ban công trồng mấy chậu sen, bàn học gọn gàng đầy sách vở, cả căn phòng phảng phất hương sen nhẹ nhàng, sạch sẽ và thanh nhã.
Mạnh Gia mang nước đến, kéo ghế ngồi bên cạnh:
“Sao cậu lại giúp Đàm Dụ chuyện này?”
Chung Linh giải thích:
“Tụi tớ lớn lên cùng nhau và là bạn rất thân, hơn nữa lần trước tớ nợ cậu ta một ân tình.”
“À, cả cô Lưu phòng bên cạnh nữa đúng không?”
Mạnh Gia đưa tay chỉ hỏi.
Chung Linh cười ranh mãnh:
“Còn có anh hai của tớ nữa, chẳng phải cậu cũng quen anh ấy rồi sao?”
“Anh haicủa cậu là Chung...”
Cô gái hồn nhiên trước mặt họ mang họ Chung, gia thế hiển hách, Mạnh Gia chợt nhận ra, trong đầu hiện lên gương mặt đường nét ưu tú của Chung Túc Thạch, chân mày rậm đen, sống mũi cao vút.
Chung Linh gật đầu:
“Đúng, chính là người vừa đưa cậu về đấy.”
Mạnh Gia ồ một tiếng, không muốn nói nhiều về Chung tiên sinh, giọng nhạt:
“Hóa ra là anh của cậu.”
“Wow, thế mà cậu lại... gọi thẳng tên anh ấy rồi hả?”
Chung Linh đảo mắt trêu chọc, xoay ly nước trong tay.
“Không có đâu, tớ gặp Chung tiên sinh là sợ chết khiếp, đâu dám bỏ kính ngữ.”
Mạnh Gia mím môi, khóe môi mang theo một nét sợ hãi tự nhiên. Cô thẳng thắn thừa nhận.
Bởi vì, những chuyện kiểu tin đồn ái muội, cũng cần phải có thân phận cân xứng. Nếu không thì sẽ bị hiểu lầm là cố tình lợi dụng, đu bám quyền thế.
Mạnh Gia biết mình không đủ tư cách. Nhưng ít nhất, cô có thể giữ được một danh tiếng trong sạch. Một ánh mắt lấp lửng, một lời nói nước đôi, đều có thể khiến người ta hiểu sai. Cô rất ghét điều đó.
Vẻ căng thẳng của cô lúc này, hoàn toàn trái ngược với khí thế mạnh mẽ khi nãy cắt chiếc túi Hermès, khiến Chung Linh cười nghiêng ngả, vỗ bàn:
“Tớ nhìn ra rồi, cậu sợ anh ấy thật đấy!”
Cười xong cô lại hạ giọng nói nhỏ:
“Vậy là chúng ta lại có thêm một điểm chung.”
“Gì cơ?”
“Tớ cũng sợ anh hai tớ lắm.”
Mạnh Gia che miệng ngạc nhiên:
“Là em gái mà cũng sợ sao?”
Dù mấy ông bác nhà cô ngoài đời có hung dữ thế nào, thì với người nhà cũng không đến mức ra oai. Mạnh Gia chưa bao giờ sợ họ cả.
Chung Linh bĩu môi, chỉ cần nhắc đến là nổi da gà:
“Sao lại không sợ được?”
Rồi cô kể chuyện hồi lớp chín.
Khi ấy Chung Linh vẫn còn nghịch ngợm, lén đeo chuỗi vòng hổ phách của mẹ đến trường, hạt nhỏ nhỏ đeo lên rất đẹp. Trong giờ thể dục tháo ra, quay lại thì không thấy đâu, cuối cùng tìm thấy trong ngăn bàn cô bạn ngồi cạnh, cả hộp nhung cũng còn nguyên.
Chung Linh tức quá, lật bàn mắng bạn là đồ ăn trộm. Nhưng cô bạn kia cũng oan ức, thật sự không lấy, bị đám đông chỉ trích đến mức bật khóc, mấy hôm không đến lớp.
Mãi sau mới có một nam sinh vì sợ mọi chuyện đi xa, mới dám ra nhận là mình nhặt được hộp ngoài hành lang, tiện tay bỏ vào chỗ đó.
Chung Linh biết mình sai, nhưng vì sĩ diện không chịu nhận lỗi, còn mạnh miệng nói:
“Cũng đâu phải tớ vu oan cho cô ta.”
Hôm đó đúng lúc Chung Túc Thạch có nhà, mắng cô một trận:
“Lén lấy đồ của người lớn đem đi khoe là sai thứ nhất; chưa rõ ngọn ngành đã vu khống bạn học là sai thứ hai; sau khi biết sự thật còn không xin lỗi là sai chồng sai.”
Anh còn đích thân đưa Chung Linh tới trường, bắt cô đứng trên bục giảng xin lỗi cô bạn kia một cách trịnh trọng.
Chung Linh không thể quên hôm đó mình nuốt nước mắt ngồi lại chỗ thế nào. Anh hai cô thật quá đáng!
Mạnh Gia nghe xong thì cảm thán, chỉ vào chậu sen trên bệ cửa sổ:
“Sen được gọi là quân tử, nhân cách Chung tiên sinh đúng là ngay thẳng.”
Nhưng lúc nói câu này, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Chung Túc Thạch sau khi uống rượu, nắm tay cô không buông, vẻ phong nhã có thêm phần ngông nghênh.
Chung Linh nhún vai:
“Cậu bảo tớ không sợ ảnh sao được? Sợ chết đi được.”
Mạnh Gia nghiêng người về phía cô:
“Chắc giờ Chung tiên sinh đang hắt hơi liên tục ở nhà.”
Hai cô như đang bàn chuyện tuyệt mật, tự nhiên kéo gần khoảng cách.
Mãi đến khi tài xế gọi điện bảo đã đến dưới lầu, Chung Linh mới rời ký túc xá.
Mạnh Gia tiễn cô ra hành lang:
“Tạm biệt.”
“Ừ, cậu vào đi nhé.”