Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 9

Mạnh Gia bị một tiếng sấm đánh thức, ngay sau đó, mưa đổ xuống.

Lúc đầu chỉ là từng hạt lác đác lộp độp như tiếng tằm non gặm lá dâu, sau đó ào ào trút xuống đập vào bậc đá, tiếng mưa rơi tí tách dội vang dưới mái hiên, tựa như làm cho một cảnh sắc rực rỡ bị kinh động mà tan biến. Cô chợt mở mắt rồi hối hận vì bản thân quá chủ quan, lại có thể không chút đề phòng mà ngủ quên trong nhà của ngài Chung.

Trước mắt cô là màn mưa như thác, nơi khung cửa kính sát đất cao bằng mặt tường, thấp thoáng một dáng người cao gầy, đứng thẳng tắp.

Chung Túc Thạch một tay đút túi, tay còn lại nhẹ nhàng cầm tách trà. Anh mặc đồ ở nhà màu trắng, trông ung dung nhàn nhã, thưởng thức cơn mưa bất chợt trước mặt, ngay cả bóng lưng cũng toát lên vẻ cao quý và lạnh nhạt không thể xâm phạm.

Hình ảnh anh lúc này hoàn toàn không còn là người đàn ông vừa say rượu làm loạn ban nãy nữa.

Mạnh Gia vén tấm chăn mỏng trên người, hai tay chống lên ghế dài ngồi dậy, vuốt tóc cho gọn gàng, cúi xuống mang giày, rồi thắt dây một cách cẩn thận, mở miệng bình tĩnh: “Anh Chung.”

Chung Túc Thạch quay đầu lại, nhàn nhạt đáp một câu: “Tỉnh rồi à?”

Chuyện đã qua, Mạnh Gia không muốn truy cứu nữa, cũng không trông mong anh sau khi tỉnh rượu có thể hạ mình mà trang trọng nói lời xin lỗi.

Cô khẽ gật đầu: “Vâng, quần áo của anh, tôi đã mang đến rồi.”

Cô làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ mong trận giằng co kỳ quái này kết thúc càng sớm càng tốt.

Chung Túc Thạch liếc mắt nhìn túi đồ đặt trên bàn, nói: “Vất vả cho em phải đích thân mang đến.”

“Không có gì.” Mạnh Gia cụp mắt xuống, thầm nghĩ, đây là quả báo vì mình tham mát mẻ.

Cô không muốn ở lại nơi này lâu hơn, dù lúc này trời đang mưa xối xả thì phản ứng đầu tiên vẫn là muốn rời đi.

Mạnh Gia liếc nhìn trong túi, chỉ có một chiếc ô bé xíu yếu ớt, nếu cứ thế bước ra ngoài, chắc chắn sẽ bị mưa quật cho ướt sũng.

Vài giây sau, cô lấy hết can đảm hỏi:
“Chung tiên sinh, tôi có thể… mua của anh một cái ô không?”

Mua của anh một cái ô?

Không nói là mượn, vì sợ lại phải quay lại trả. Cũng không nói là xin, càng không nhắc chuyện để tài xế đưa, suy cho cùng là không muốn mang ơn anh, dù chỉ là một chiếc ô nhỏ.

Chung Túc Thạch khẽ nhếch môi cười, không thành tiếng. Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt cô trong vắt, nhưng mỗi khi đối mặt anh, sự đề phòng và kháng cự trong đó lại rõ ràng đến không thể lờ đi.

Đúng là vẻ ngoài mềm yếu, bên trong lại đầy sắc bén.

Anh bước đến gần, dừng lại bên cạnh bàn trà, một tiếng tách, tách trà trong tay đặt xuống chiếc đĩa sứ chính xác không lệch chút nào.

Chung Túc Thạch ngồi xuống ghế sô pha, chỉ cách cô một đoạn ngắn, dựa hờ ra sau, hai chân bắt chéo, ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt bàn đá cẩm thạch: “Có lẽ em không biết, Mạnh tiểu thư, tôi xưa nay không bán đồ.”

Lúc đầu Mạnh Gia không hiểu vì sao, sau này thân với Chung Linh rồi mới nghe cô ấy kể rõ.

Hồi học cấp ba, trong khu tập thể có một cô gái từng rất thân với Chung Linh, hai người thường trò chuyện. Không biết sau đó xảy ra chuyện gì mà cả nhà cô ấy bỗng dọn đi nơi khác. Lần cuối cùng gặp là ở ngõ Cúc Nhi, cô ấy xách theo chiếc túi da thằn lằn, hỏi bạn cũ có muốn mua không, nói là mới xách được hai lần.

Chung Linh mềm lòng, nhưng mấy người xung quanh thì cười:
“Đó là đồ cô ta giấu được khi nhà bị tịch biên đó, mày cũng dám mua à? Không sợ rước xui xẻo sao?”

Bán tài sản là chuyện cực kỳ xui xẻo, đặc biệt với những gia đình danh giá.

Trong mắt Mạnh Gia ánh lên vẻ thất vọng và sững sờ như băng đá, không biết là vì sắp bị mưa ướt, hay vì đã nhìn nhầm con người Chung Túc Thạch.

Trước đó cô còn khen anh có lòng tốt, thế mà giờ nhìn lại, tốt ở chỗ nào chứ?

Hàng mi dày rũ xuống, ánh mắt cũng cụp theo, hai ngón tay trỏ xoắn lại, giọng nhỏ đi:
“Vậy… làm phiền rồi.”

Giọng cô nghe có chút uất ức, đúng hơn là không cam tâm và tủi nhục.

Mạnh Gia cầm túi xách đi đến cửa, ngước lên nhìn bầu trời mưa xối xả, chần chừ không biết nên làm sao.

“Đứng lại, Mạnh Gia.”

Phía sau vang lên một giọng nói trầm ổn.

Mạnh Gia đã bung ô, không định nghe lời anh, quay lưng lại: “Tôi không đứng.”

Chung Túc Thạch sải bước nhanh, đuổi kịp cô: “Chờ mưa nhỏ đi, tôi đưa em về.”

Không còn vẻ điềm tĩnh nghiêm cẩn thường thấy, như thể chỉ sợ chậm một bước, cô sẽ lao ra giữa trời mưa mất.

Mạnh Gia thẳng lưng, dứt khoát nói rõ: “Không cần.”

Chung Túc Thạch chưa từng bị ai từ chối thẳng mặt như thế, thoáng khựng lại. Anh như nghe được chuyện gì nực cười, cong môi hỏi lại: “Em nói gì cơ?”

“Tôi tự đi được, không cần anh đưa.”

Tay cầm ô của Mạnh Gia khẽ run, giọng cũng nhỏ đi. Sự mạnh mẽ khó khăn lắm mới gắng gượng được để chứng minh bản thân trước mặt anh, thoáng chốc đã tan biến.

Dù sao cô vẫn còn nhỏ tuổi, mà người trước mặt lại nghiêm nghị đến thế, khiến cô thấy sợ từ trong lòng.

Chung Túc Thạch bật cười: “Mưa lớn thế này, em đi thử tôi xem?”

Dù miệng nói vậy, tay anh đã vươn ra trước, động tác nhanh gọn liền mạch. Qua tấm gương lớn gần cửa, có thể thấy tư thế đó cứng rắn mà chu đáo, như thể sắp ôm lấy cô bất cứ lúc nào.

Mạnh Gia không chú ý những điều đó, mạnh dạn bước lên một bước.

Vừa chạm vào hơi lạnh của màn mưa, đã bị anh kéo về, Chung Túc Thạch ôm chặt cô lại: “Em thật sự đi đấy?”

Lòng bàn tay anh nóng hổi, trong lúc cấp bách, đặt lên vai cô rất chặt.

Qua lớp áo mỏng, hơi ấm ấy truyền vào, khiến cô rùng mình kỳ lạ.
Mặt cô đỏ lên, tim đập loạn.

Đầu óc rối loạn, cô ngước đôi mắt mơ màng lên, buột miệng hỏi:
“Chung tiên sinh, tôi đã làm gì đắc tội với anh sao?”

Lời này như gõ vào tim óc, khiến Chung Túc Thạch sững người: “Sao lại hỏi vậy?”

Mạnh Gia xoay vai, thoát khỏi tay anh, vứt cả ô ra ngoài cửa.

Cô lùi lại hai bước, tựa vào tủ gỗ mun cạnh lối vào, mái tóc dài xõa xuống.

Cô thấy mình bị trêu chọc, dồn tất cả nỗi ấm ức trong ngày mà trả lại cho anh:
“Vậy thì tại sao, anh nhất định bắt tôi phải vòng vo tìm đến đây, phải đăng ký, phải bị người ta tra hỏi như kẻ phạm pháp! Còn say rượu gây sự không cho tôi đi, tay tôi bị anh siết đến đỏ cả lên, giờ đến một cái ô cũng không chịu cho!”

Nghe thật uất ức đến cực điểm.

Từng tội danh nặng nề đè xuống, như cơn mưa dồn dập ngoài kia, khiến đầu óc Chung Túc Thạch choáng váng, dẫu có lý do gì, lúc này cũng chẳng đáng nhắc nữa.

“Là tôi sai, Mạnh Gia. Xin lỗi em.”

Anh lấy một chiếc khăn lông trong ngăn kéo bàn trà, là do người giúp việc đã cuộn sẵn, thái độ xin lỗi không thể nói là không chân thành.

Chỉ có điều, ba chữ cuối cùng, xin lỗi em đó lại xa lạ đến không thể xa lạ hơn.

Khi bước tới gần cô, trong đầu Chung Túc Thạch lướt nhanh qua số lần anh từng nhận sai trong ba mươi năm cuộc đời.

Không nghĩ ra. Có lẽ chưa từng một lần.

Mà cô gái nhỏ này lạnh mặt không nói, không thèm nhìn anh, lại là người đầu tiên khiến anh phải cúi đầu.

Mạnh Gia cúi đầu. Tuy anh nói rất bình thản, nhưng chịu nhận lỗi với cô đã là một kiểu tôn trọng.

Cô vẫn chỉ dám nhìn mũi giày của mình, không dám có chút giao lưu ánh mắt nào với vị Chung tiên sinh này. Đôi mắt anh như vết mực, đen thẫm và rực rỡ.

Khi cô còn đang bặm môi, trước mặt đã đưa tới một chiếc khăn lông trắng, chắn lấy tầm nhìn của cô.

Một giọng nói trầm thấp nhắc nhở:
“Lau đi, tóc em ướt rồi.”

Chung Túc Thạch không thấy rõ biểu cảm của cô, chắc cũng chẳng khá gì. Không lầm bầm nguyền rủa anh là tốt rồi.

Mạnh Gia do dự vài giây, cuối cùng cũng nhận lấy, vụng về lau mấy cái lên đuôi tóc.

Vừa lau xong, một bàn tay với khớp xương rõ ràng như quạt ngọc giơ lên, đưa về phía mặt cô. Mạnh Gia hoảng sợ lùi lại, tay bám vào tủ, rụt vai lại, khăn lông cũng mặc kệ, rơi lặng lẽ xuống đất.

Hương thơm mờ nhẹ từ người anh như một bàn tay vô hình, trong khoảnh khắc ấy chế ngự toàn bộ giác quan của cô.

Cô chỉ thấy được anh, cô chỉ ngửi được mùi hương của anh.

Bàn tay kia ấn xuống, đèn lớn trong phòng khách vụt sáng, ánh sáng lấp lánh tràn ngập cả không gian.

Thì ra là bật đèn. Sợi dây thần kinh căng cứng trong đầu Mạnh Gia lúc này mới chùng xuống.

Nhưng lại nghe thấy Chung Túc Thạch giễu cợt hỏi: “Sao thế, em bắt đầu sợ tôi rồi à?”

Khi anh vừa giơ tay ra, cô không kịp đề phòng theo bản năng mở to mắt, như một con nai con bị hoảng sợ, trong đáy mắt ánh lên sự dè chừng rõ rệt.

Cô cắn môi, dùng giọng điệu tự giễu đáp:
“Hồi trước là do tôi không hiểu chuyện, còn nhỏ, mơ hồ.”

Lúc nói đến hai chữ “mơ hồ”, Mạnh Gia gần như chỉ thì thầm hơi thở, rõ ràng trong lòng cô không thật sự nghĩ vậy, chỉ là đang ở thế yếu nên buộc phải nhún nhường.

Chung Túc Thạch không lên tiếng, môi mím nhẹ, xắn tay áo lên, đi đến bàn trà bên cửa sổ, ung dung ngồi xuống.

Mạnh Gia cúi xuống nhặt khăn lông rơi dưới đất, đưa mắt nhìn quanh rồi chọn một chỗ thích hợp đặt lại. Khi ngẩng lên, liền thấy Chung Túc Thạch đang nhấc nắp ấm, nhẹ tay gạt lớp bọt trà rồi đậy lại cẩn thận.

Ở nhà, cô cũng thường thấy các cậu và anh họ pha trà, họ thích uống Phượng Hoàng Đơn Tùng của Triều An, vị ngọt hậu sâu.

Nhưng Mạnh Gia chưa từng biết, trên đời này thực sự có người, chỉ một động tác nhỏ như gạt bọt trà, lại có thể làm ra dáng vẻ như đang vén tuyết tìm xuân, vừa quý phái vừa nhã nhặn.

“Lại đây uống trà.”

Cô dẫm lên tấm thảm mềm mại, bàn chân nhẹ bẫng, mang theo cảm xúc lộn xộn khó tả trong lòng. Nghe thấy tiếng anh lên tiếng, tay liền khẽ run một cái.

Chung Túc Thạch là kiểu người, nói chuyện không hề có khí thế bức người của kẻ quyền cao chức trọng, trái lại lúc nào cũng như thể chẳng buồn để tâm điều gì, thế mà tốc độ nói lại chậm rãi trầm ổn, tự khắc toát ra khí chất cao quý khiến người khác tự giác lùi lại ba bước.

Mạnh Gia liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn xối xả, không hề có dấu hiệu ngừng, cô đành khẽ đáp “vâng”, lê từng bước chậm rãi đi đến.

Anh đưa tay ra, làm động tác mời:
“Ngồi đi.”

Chiếc ghế tròn bằng gỗ cánh gà rất rộng, nhưng Mạnh Gia chỉ dám ngồi một phần ba mép ghế, hai chân căng thẳng duỗi thẳng, mũi chân chạm nhẹ xuống đất, không dám để lộ chút lơi lỏng nào.

Chung Túc Thạch nâng tay trái, rót trà vào chiếc chén chân cao men màu rực rỡ.

Nước trà trong vắt, Mạnh Gia chẳng cần cố ngửi, hương lan thơm ngát, lưu luyến quanh khung cột gỗ trong phòng.

Cô nhìn kỹ hũ trà, là bình sứ men màu tráng men trắng như ngọc, miệng chỉ dán một mảnh niêm phong, bị Chung Túc Thạch thuận tay xé bỏ, hoàn toàn không dùng loại bao bì rườm rà ngoài thị trường, hẳn là trà thượng phẩm được đặc biệt tiến cống.

Theo lẽ thường, đứng trước mặt anh, cô còn nhỏ tuổi, lại không có địa vị, đáng lẽ phải thấp một bậc. Nhưng sau khi tỉnh rượu, vị Chung tiên sinh này lại rất biết tôn trọng người khác, ngay cả khi rót trà cho cô cũng theo đúng lễ nghi cổ truyền.

Là khách, Mạnh Gia gật đầu đáp lễ, nâng chén nhấp một ngụm.

Cô dám chắc đây là chén trà giữ ý nhất mà đời cô từng uống.

Khi đặt chén xuống, cô mới nhận ra mình dùng chung một cặp chén với Chung Túc Thạch.

Là đồ thời Minh Thành Hóa, nổi tiếng vì tinh xảo nhỏ nhắn, đồ sứ vẽ hoa lam viền men màu hiếm gặp.

Chung Túc Thạch hỏi, giọng giống như một giám khảo nghiêm túc trong phòng phỏng vấn:
“Thấy mùi vị thế nào?”

Mạnh Gia nắm lấy tay vịn ghế:
“Nói thật chứ?”

“Tất nhiên rồi.”

Cô khẽ cười duyên:
“Cũng không khác mấy với nước trà Đông Phương Thụ Diệp năm ngàn một chai.”

Chung Túc Thạch: “……”

Ý là… không ngon. Dù có là trà mẹ cổ thụ tiền triệu, có người canh giữ chuyên biệt, được đích thân dâng tiến vào kinh thành, mà lọt vào miệng kẻ không biết thưởng thức như cô thì cũng chỉ là… lãng phí.

Anh bật cười, khuỷu tay chống lên bàn gỗ trầm hương, tay nắm thành quyền chống cằm, tỏ vẻ khó tin: “Năm ngàn?”

Ngay cả hũ Đại Hồng Bào kia nghe xong chắc cũng muốn khóc.

Mạnh Gia nhún vai: “Chung tiên sinh muốn nghe thật lòng, thì đó là thật lòng.”

Một lúc sau, Chung Túc Thạch mới chậm rãi nói: “Tôi thích nghe lời thật, dù có khó nghe.”

Mạnh Gia thật ra chẳng mấy bận tâm, ngoài mặt thì dè dặt, trong lời nói lại là kiểu ứng phó khách sáo: “Trà này… pha đậm quá.”

Anh thích nghe thật hay giả, cô không quan tâm. Cô chỉ muốn biết: khi nào cơn mưa này mới tạnh?

“Loại trà này, để giữ được hương khi sấy lại, thường sẽ phủ thêm một lớp nắp lên giàn hong.”

Nói đến đây, Chung Túc Thạch dừng lại một chút, quan sát phản ứng của Mạnh Gia, sau đó thản nhiên thả ra một đề tài:
“Tôi cho rằng, trà cũng như người, từng trải mới tốt hơn kẻ non trẻ. Em nghĩ sao?”

Mạnh Gia không nghe ra ẩn ý, chỉ nghiêm túc đáp:
“Người trẻ có cái hay của người trẻ, trưởng thành cũng có cái tốt của trưởng thành.”

Chung Túc Thạch khẽ cười, không nói thêm gì nữa. Có vẻ như những câu quá ẩn dụ, không hợp để nói với cô.

Anh chọn hỏi chuyện đơn giản hơn, giống như một bậc trưởng bối quan tâm:
“Ở trường em có quen không?”

Chuyện trở nên nhẹ nhàng, Mạnh Gia cũng thả lỏng hơn, ngón tay khẽ vuốt vành chén:
“Tôi không ở chung với ai, đến giờ thì mọi chuyện đều ổn cả.”

“Đã từng gặp ba em chưa?”

Mạnh Gia lắc đầu: “Chưa. Tôi sẽ không đi tìm ông ấy đâu.”

Chung Túc Thạch ngạc nhiên: “Em đến Bắc Kinh, chẳng phải vì ông ấy sao?”

“Không hẳn, tôi muốn ở bên mẹ.”

Cô cúi đầu lặng thinh một thoáng, rồi ngẩng lên, nhìn ra sân, nơi cây hải đường non yếu bị gió mưa vùi dập, xác xơ tơi tả. Trong mắt cô là nỗi mơ hồ như núi non chập chùng.

Giọng cô dịu lại: “Những năm qua, mẹ phải ngủ một mình ở đây… chắc cô đơn lắm.”

Giữa đôi mày Chung Túc Thạch khẽ chau lại, tim cũng đột nhiên thắt lại, ánh mắt nhìn cô dịu hẳn đi, trong đó lấp lánh một tia đau đớn thoáng qua.

Da cô tái nhợt, nhưng đôi môi đỏ mọng lại như ngấm sắc chu sa, vừa mềm mại vừa kiên cường.

Giọng cô nhỏ như hơi gió lướt qua: “Chung tiên sinh, mẹ tôi… ở trên trời chắc cũng sẽ biết, đúng không?”

Yết hầu anh lăn lên lặn xuống, mấy lần định nói lại nuốt vào. Anh không giỏi an ủi người khác, chưa từng có kinh nghiệm.

Anh chỉ hỏi: “Em muốn đến thăm bà không?”

Mạnh Gia nắm chặt vạt váy trong tay:
“Nhưng tôi không biết mộ mẹ… ở đâu.”

Bà ngoại chưa từng nói. Muốn biết thì phải hỏi Mạnh Duy Quân, nhưng cô lại không muốn.

Năm đó mẹ cô tự sát ở Bắc Kinh, bà ngoại từ Quảng Châu chạy đến. Là cha mẹ, dù con cái có ngỗ nghịch thế nào cũng muốn giữ bên mình. Bà muốn đưa tro cốt con gái về quê, nhưng Mạnh Duy Quân lấy ra di thư, trong đó mẹ cô viết rõ: hy vọng sau khi mất được chôn tại Bắc Kinh.

Người ta vẫn nói "người chết là lớn", nhưng khi còn sống, mẹ cô cũng không ai cãi nổi. Từ xưa tới nay, chỉ có con cái cãi cha mẹ, hiếm khi ngược lại.

Những chuyện này là hai người cậu âm thầm kể cho cô nghe, vì trước mặt bà ngoại không ai dám nhắc đến một chữ. Ngay cả bà Trương cũng không biết mẹ cô nằm ở đâu.

Bởi vậy, ký ức về quá khứ đó trong lòng Mạnh Gia luôn là một mảng mờ mịt, duy chỉ có thù hận của bà ngoại với Mạnh Duy Quân là rõ ràng.

Một nỗi đau ngấm ngầm lan khắp người Chung Túc Thạch, cổ họng anh như bị chặn nghẹn lại, khiến anh thấy hoảng.

Anh không hiểu, chẳng phải chỉ là chuyện sinh ly tử biệt thôi sao? Trải qua còn chưa đủ ư? Sao đến lượt Mạnh Gia lại không vượt qua nổi?

Không, phải nói là anh không chỉ không hiểu mà còn cảm thông một cách mãnh liệt, như trúng tà vậy.

Chung Túc Thạch tự nhủ: Đừng thấy lạ. Bao nhiêu năm nay, chuyện lớn nhỏ đều do anh định đoạt, anh chưa từng thật sự quan tâm đến cảm xúc của bất kỳ ai.

Bình Luận (0)
Comment