Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 8

Khi xe chạy tới đoạn đường núi, Mạnh Gia xuống xe, trả tiền cho tài xế, tiện tay chỉ một hướng: “Lối lên là đường này đúng không ạ?”

Tài xế không rõ cô là ai, nhưng khu vực này toàn là nơi ở của giới quyền quý. Những công trình kiểu vườn lâm thời Minh, mái ngói đỏ, tường ngọc xanh, đều xây dựng ở vị trí đẹp nhất lưng chừng núi.

Anh ta gật đầu: “Cô đi theo đường này lên, nhưng có vào được hay không thì tôi không dám đảm bảo.”

Mạnh Gia bung chiếc ô nhỏ, tay xách túi giấy, sải bước đi lên.

Con đường vòng quanh núi trông ngoằn ngoèo, nhưng mỗi bước đều mang đến cảnh sắc khác nhau, có nét thú vị riêng. Cảnh núi phía Bắc xanh thẫm, phong cách kiến trúc nghiêm trang trầm ổn, rất khác với vùng Lĩnh Nam.

Nếu không phải vì nắng trưa gay gắt, thì dưới làn gió non mát lành này, Mạnh Gia thật muốn dừng chân nghỉ ngơi đôi chút.

Đi được khoảng mười phút, cô bị một trạm gác chặn lại hỏi làm gì ở đây.

Mạnh Gia giải thích: “Tôi đến tìm anh Chung, anh ấy nói đang ở nhà.”

Nhân viên an ninh nghi hoặc đánh giá cô một lượt, vẫn làm việc nghiêm túc đúng quy định: “Phiền cô xuất trình giấy tờ, đến bên này đăng ký.”

Mạnh Gia lấy chứng minh thư trong túi ra đưa cho anh ta.

Anh Chung đúng là đã trở về khu nhà này tối qua, nhưng tin này chẳng khó dò hỏi. Chỉ cần ông ấy còn ở trên núi, thế nào cũng có người kiếm cớ đến tìm.

Cho một người vào thôi, thì bản kiểm điểm mười nghìn chữ hôm nay coi như xong đời rồi.

Nhưng trước mặt là một nữ sinh trẻ măng thế này, nhìn kiểu gì cũng không giống người có ý đồ gì xấu.

“Đợi chút, tôi gọi điện hỏi.”

“Phiền anh nhé.”

Anh ta quay vào phòng gác, gọi điện thoại về nhà anh Chung. Chuông đổ ba tiếng thì được một người tên Trịnh Đình bắt máy. “Giám đốc Trịnh, có cô gái tên Mạnh Gia nói đến tìm anh Chung.”

Trịnh Đình liếc nhìn vào trong phòng khách, thấy Chung Túc Thạch đang nhắm mắt, nửa nằm nửa tựa trên ghế mềm, liền nói: “Cho cô ấy vào.”

Bữa rượu trưa nay khiến ông không mấy dễ chịu. Do tai họa Tiền Phi gây ra, dây dưa đến cả các đơn vị liên quan ở thủ đô cũng bị chỉnh đốn lớn.

Chung Túc Thạch trong hội nghị đã liên tiếp phát biểu, cam kết tuyệt đối không để xảy ra việc tương tự. Phải rất khó khăn bên trên mới tạm nguôi.

Nhân dịp Chủ nhật nắng đẹp, anh bày tiệc trong vườn, mời mấy vị trưởng bối thân thiết quyền cao chức trọng tới dùng bữa.

Trịnh Đình cũng cùng uống mấy ly. Khi rượu đã vào bụng, anh nhìn một lượt những người quanh bàn,bảy tám vị ấy, lần gần nhất tụ họp đông đủ thế này cũng đã là hồi tiệc đoàn viên trước Tết.

Chỉ có thể nói, danh tiếng của ông cụ nhà họ Chung đúng là vang dội.

Cách gọi xưng hô cũng đủ cho thấy thân phận khác biệt của Chung Túc Thạch, người khác gặp các vị đó đều gọi chức danh, chỉ riêng ông gọi là bác Trương, chú Lý.

Trịnh Đình khom người, đệm thêm chiếc gối sau lưng cho Chung Túc Thạch, rồi báo: “Cô Mạnh đến rồi.”

“Biết rồi, chú đi đi.”

Trịnh Đình thu dọn cặp tài liệu: “Vâng, ngài nghỉ ngơi đi, tôi đưa hồ sơ về tập đoàn.”

Mạnh Gia nhận lại chứng minh thư, nói lời cảm ơn, đi tiếp vào trong, chân mang đôi giày vải trắng.

Ban đầu cô định gửi lại túi đồ cho người gác cổng, anh này trông có vẻ tận tụy trách nhiệm nhưng bị từ chối. Người ta chỉ nói: “Tôi không được phép rời vị trí. Anh Chung đã cho cô vào, thì tự cô đem vào đi.”

Mạnh Gia đành thôi.

Khi đứng ở cổng vườn, cô thấy có một chiếc xe chạy ra. Cô không nhận ra tài xế, nhưng biển số xe và hai lá cờ nhỏ cắm trước đầu xe thì cô có ấn tượng

Chính là chiếc xe đã đến đón họ ở sân bay thủ đô hôm đó.

Trịnh Đình ngồi ở ghế sau, chỉ nói tài xế lái nhanh lên, không hạ kính chào cô.

Tuy là cánh tay đắc lực bên cạnh Chung Túc Thạch, trong nội bộ tập đoàn, các lãnh đạo hay đùa gọi anh là “tay thứ ba”, nhưng chuyện riêng của cấp trên, có thể không dính vào là tốt nhất. Tránh được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Lúc ngồi ăn, Trịnh Đình đã nghe ông Chung nhắc đến chuyện Mạnh Gia sẽ đến trả lại áo vest.

Ạnh khẽ cười lười biếng: “Con bé còn nghĩ chú phải tự đi lấy đấy.”

Ngụ ý trong lời đã rất rõ, Chung tiên sinh muốn tự mình gặp cô.

Nếu giờ ông hạ kính xe xuống, lỡ đâu cô Mạnh hứng lên tiện tay đưa bộ vest vào trong xe, thì đúng là gặp vận rủi.

Chung tiên sinh sẽ không bỏ qua cho ông đâu.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Gia bước vào khu vườn này.

Rừng cây um tùm, trúc mọc thành lối, trước lầu là ba cây cầu cong, ngăn cách bởi một cổng tròn nguyệt môn. Nước đập vào đá vang như tiếng ngọc va nhau. Dãy nhà thủy tạ mái nhọn sáu cạnh nối tiếp nhau, mỗi chỗ đều có nét tinh xảo, như từ giữa bóng cây hiện ra không chút dấu vết.

Cô siết chặt túi giấy trong tay, cứ đi ba bước lại quay đầu nhìn, luôn sợ mình đi nhầm, rồi bị nhốt lại.

Đường vắng không một bóng người, Mạnh Gia đi nhanh thêm một đoạn, mới thấy một cô lao công đang cầm sào vớt lá khô trên mặt hồ, động tác thành thạo nhanh nhẹn.

Cô không dám lớn tiếng, tiến lại gần, cười hỏi: “Cháu muốn hỏi, ngài Chung có ở đây không ạ?”

Mạnh Gia cảm thấy rõ, từ khi đến Bắc Kinh, người ta hầu như không dùng “cô, cháu” mà toàn gọi “ngài, quý vị”.

Nhưng cô lao công đáp không biết, vì hôm nay là ngày đầu bà đi làm.

Mãi đến sau này, khi Mạnh Gia ở lại nơi này một thời gian, cô mới biết, những người làm việc bên cạnh ông Chung đều không cố định.

Ngay cả nhân viên vệ sinh trong vườn, đầu bếp trong bếp chính, hay người lau chùi nội thất, họ đều không quen biết nhau.

Anh là người cực kỳ coi trọng sự riêng tư.

Không ai trong số họ hiểu anh thật ra làm gì, và cũng chẳng ai dám hỏi.

Mạnh Gia chẳng còn cách nào. Áo cũng không tiện đưa cho người lạ, đã vào đến tận đây, chẳng thể để xảy ra sơ suất gì, đành tự đi tìm.

Cô rẽ vào một hành lang quanh co tĩnh lặng, trước mặt hiện ra một tòa lầu hai tầng, với bốn mặt cửa sổ lớn khắc hoa.

Lưng lầu tựa núi, ba phía vây quanh bởi nước, có một chiếc cầu hành lang mặt nước bằng phẳng, trông như nằm trên hồ sen ẩn hiện giữa trời nước như chốn bồng lai.

Cô cẩn thận bước qua, cứ ngỡ nước hồ dâng theo gió sẽ làm ướt giày.

Cửa lớn đóng chặt, Mạnh Gia không dám tự tiện vào nhưng qua lớp kính trong, cô thấy Chung Túc Thạch mặc áo trắng, đang ngủ yên bên trong, sắc mặt như ngọc thạch.

Mạnh Gia gõ cửa hai cái, không ai trả lời. Qua khe cửa nhỏ, cô lại nhẹ giọng gọi vài tiếng: “Chung tiên sinh.”

Cuối cùng, Chung Túc Thạch bị tiếng gọi của cô đánh thức.

Anh nhíu mày, cố chịu cơn đau dạ dày. Hôm nay uống đủ loại rượu, trắng có, đỏ cũng có vậy nên chưa đến mức say nhưng đầu óc vô cùng choáng váng.

Có lẽ rượu ủ kỹ nên hậu lực mạnh, nằm nghỉ lâu lại càng thấy đau đầu hơn.

Anh với tay quờ quạng trên bàn trà, chạm phải một vật dài, không thèm nhìn xem là gì, liền tiện tay ấn đại một cái.

Cánh cửa gỗ chạm hoa nặng nề từ từ mở ra.

Mạnh Gia nhấc chân bước vào.

Đi được vài bước, chân cô đã lún vào tấm thảm dệt hoa mềm mại thơm tho, nhìn kỹ lại, trên mặt thảm là bức tranh toàn cảnh Đào Nguyên.

Cô tròn mắt, công việc tinh xảo thế này không biết tốn bao nhiêu nhân lực mới hoàn thành được.

Hương thơm dịu nhẹ trong phòng, pha lẫn mùi nước giặt thảm, khiến người ta có cảm giác như đang đứng giữa khu rừng xanh mướt trong mùa mưa.

Chợt như nghe tiếng Chung Túc Thạch nói một câu: “Nước…”

Mạnh Gia chưa nghe rõ, cúi đầu lại gần, ghé tai sát anh: “Gì cơ ạ?”

Lúc này cô mới nhận ra, khuôn mặt trắng trẻo như ngọc của anh đã lộ vẻ say.

Chung Túc Thạch mơ màng lặp lại: “Tôi muốn uống nước.”

Hơi thở ấm nóng của anh, lẫn mùi rượu suối thanh khiết nồng nàn, nhẹ nhàng phả lên mái tóc đen dài nơi mai của Mạnh Gia. Trong khoảnh khắc ấy, từng dây thần kinh trên cơ thể cô dù nhạy cảm hay trì trệ đều căng lên như dây đàn.

“Được, anh chờ một chút.”

Mạnh Gia quay người chạy đi.

Cứ như vận động viên đang ở vạch xuất phát trong một cuộc thi điền kinh, lời của Chung Túc Thạch giống hệt tiếng còi lệnh từ trọng tài, vừa vang lên là cô không dám dừng lại dù chỉ một giây.

Như chỉ sợ chậm trễ một khắc, sẽ đánh mất điều gì đó quan trọng.

Nhưng rốt cuộc, cô có gì để mất? Ngoài chính bản thân mình, trái tim mình thì Mạnh Gia xưa nay đã chẳng có gì cả.

Hồi cấp ba, cô từng lén uống rượu thanh quýt do bà ngoại tự ủ. Sau khi say, uống một ít nước lạnh, dù không giúp giải rượu, nhưng dễ chịu hơn đôi phần.

Cô chạy khắp phòng tìm kiếm, cuối cùng mới phát hiện ra vị trí tủ lạnh, lấy ra được chai nước khoáng cuối cùng còn sót lại.

Mạnh Gia rót nước ra ly thủy tinh, hai tay nâng lấy, vừa chạy vừa cẩn thận mang trở lại.

Đứng bên cạnh ghế dài, cô thấy đầu anh đã được kê cao, không cần cô đỡ thêm.
Cô chỉ khẽ vỗ vai anh: “Chung tiên sinh, nước đây rồi.”

Chung Túc Thạch nghiêng người, đầu óc mơ hồ, gắng sức mở hé đôi mắt.
Trong tầm nhìn mờ mịt hiện ra một thiếu nữ dịu dàng, eo thon tóc mượt, làn da trắng sứ đượm sắc x**n th** thu quang, trong đôi mắt long lanh như hàm chứa trời đất, dung mạo thanh tú tựa như bước ra từ tranh vẽ.

Mạnh Gia nửa quỳ nửa ngồi, thoáng vẻ lo lắng, hai tay cầm ly nước, hoàn toàn không có kinh nghiệm chăm sóc người khác. Lần đầu gặp phải tình huống như vậy nên không biết phải làm sao, chỉ biết lo lắng nhìn anh.

Trong khoảnh khắc đôi mắt anh mở ra, điều anh nhìn thấy là một vẻ mặt chứa đầy ưu tư như thể dâng cả tấm chân tình lên thế gian bụi trần này.

Người ta thường nói say rượu là mất lễ nghĩa, nhưng lúc ấy Chung Túc Thạch nghĩ gì?
Anh nghĩ, cho dù là người mang đầy phong độ quân tử, trong cảnh tượng này, cũng khó mà tránh khỏi một phen xao động lòng phàm.

Tình cảnh ấy đến quá đỗi đột ngột.

Đột ngột đến mức ngay cả một người lý trí chu toàn như Chung tiên sinh, cũng chẳng kịp cân nhắc xem cuộc đời ngăn nắp của mình, liệu có chỗ chứa cho một lần rung động mãnh liệt và bốc đồng như thế hay không.

Anh lờ mờ đưa tay ra, muốn lấy ly nước trong tay Mạnh Gia, nhưng dưới sự chi phối của cồn, não bộ không còn kiểm soát nổi tay chân.

Mấy lần, anh đều không thể nắm được ly.

Mạnh Gia thấy vậy, đại khái cũng hiểu được ý anh, bèn đè tay anh xuống: “Anh chỉ cần há miệng là được.”

Nói xong, cô nhẹ nhàng đặt miệng ly lên môi anh.

Chung Túc Thạch hơi nhấc vai, trong cơn mê man, theo tay cô uống một ngụm.

Thấy vậy, Mạnh Gia yên tâm hơn, một tay chống vào ghế nhung, tay kia chuyển ly nước, đặt xuống chiếc bàn thấp bên cạnh.

Nhưng đúng lúc cô quay đầu lại, cổ tay trắng nõn đang đặt bên mép ghế liền bị anh chụp lấy, siết chặt không buông. Mạnh Gia giật mình vùng ra: “Anh Chung!?”

Nhưng anh đã mệt mỏi khép mắt lại, đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng: “Suỵt.”

Cô kinh ngạc thốt lên: “Tôi đến để trả đồ, xin thả tay tôi ra.”

Mạnh Gia vùng vẫy mấy lần, đến mức chiếc cổ thon thả cũng vì gắng sức mà đỏ ửng như xanh tím, phải dừng lại th* d*c từng hơi nặng nề.

Nhưng sức lực hai bên quá chênh lệch, cô không phải đối thủ của anh. Trong lòng cô rủa thầm: Đúng là có bệnh, sớm biết vậy đã mặc kệ anh khát nước chết khô luôn cho rồi.

Cô lại gọi thêm mấy lần: “Anh Chung!”

Sau khi uống rượu, toàn thân Chung Túc Thạch nóng nực bức bối không chỗ phát tiết. Bên tai là tiếng gọi mềm nhẹ của cô, càng khiến lồng ngực như có bếp lửa, thiêu đốt máu thịt đến sôi sục.

Anh lại siết chặt thêm, giọng trầm khàn nói: “Nếu muốn đi thì đợi tôi ngủ rồi đi, yên lặng chút.”

Mạnh Gia không vùng ra được nữa, bèn ngồi bệt xuống thảm, cười lạnh: “Tôi cứ tưởng anh là người đứng đắn.”

Chung Túc Thạch khẽ nhếch môi cười: “Chờ người đứng đắn tỉnh dậy rồi, tôi sẽ xin lỗi em.”

Trong căn phòng đầy mùi rượu nồng nàn, phảng phất mùi thơm lạnh thoảng qua.

Sau khi cháy bùng lên, hương thơm tầng tầng lớp lớp vẫn dai dẳng không tan.

Mạnh Gia nhắm mắt lại, khẽ ngửi. Cô không rành về hương liệu, nhưng cũng lờ mờ nhận ra có lẽ đây chính là loại bạch kỳ nam quý giá ngàn vàng mà bà ngoại từng nhắc tới.

Cô vẫn nhớ khi đó, bà cầm quyển Hương Kinh nói: “Nếu nhà mình chưa sa sút, mấy thứ nhỏ nhặt này mặc con chơi đùa. Bây giờ thì chỉ nghe thử thôi, xem như ngửi qua một lần.”

Buổi trưa mùa hè dễ khiến người ta mỏi mệt. Ngồi bắt chéo chân lâu, mũi đầy mùi hương an thần ấy, Chung Túc Thạch vẫn nắm lấy tay cô đặt trên bụng dưới, nhịp thở trầm ổn khiến tay cô theo đó mà phập phồng.

Mạnh Gia cũng ngáp một cái, cơn buồn ngủ dần dần kéo đến.

Cô gục xuống mép ghế dài, cố tránh chạm vào người Chung Túc Thạch, chỉ chiếm một góc rất nhỏ.

Đến lần thứ ba đầu cô gật xuống như con gà mổ thóc, thì bằng một động tác khó tin, cô đã ngủ thiếp đi trên ghế.

Giấc ngủ ấy thật sâu.

Khi Chung Túc Thạch tỉnh lại, tay vẫn đang nắm lấy cổ tay mềm mại trắng trẻo của cô, đầu ngón tay vô thức vuốt nhẹ mu bàn tay, cảm giác trơn mịn chẳng thể nắm trọn.

Chưa đến lúc mặt trời lặn, nhưng sắc trời ngoài cửa sổ đã xám xịt. Vài cây tùng La Hán bị gió táp nghiêng ngả, như thể có một cơn mưa lớn sắp đổ xuống, bảo sao trong phòng lại ngột ngạt như vậy.

Anh cúi đầu nhìn, Mạnh Gia đang gối lên cánh tay mình ngủ ngon lành. 

Tóc dài che gần hết nửa mặt, hàng mi rậm rạp rủ xuống mí mắt, càng khiến cô trông ngoan ngoãn hơn.

Vì mặc váy cổ cao ép ly, làn da trắng ngần nơi cổ bị kín hơi đến ửng hồng.

Chung Túc Thạch nuốt khan, không kìm được đưa tay ra muốn vén tóc cô lên. Nhưng khi ngón tay sắp chạm đến, mạch đập quá gấp khiến anh dừng khựng lại.

Như bị điện giật, anh vội rụt tay về buông cổ tay cô ra, đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Vừa bước xuống hai bậc thang, anh ngoái đầu nhìn thấy tư thế ngủ vẹo vọ của cô, liền quay lại, bế cô lên đặt lên ghế.

Lòng bàn tay nóng rực ôm lấy eo cô, áp vào sống lưng mỏng manh. Khi anh cúi xuống, môi gần như chạm vào má cô, ngay khoảnh khắc ấy, nhịp thở của anh chợt rối loạn.

Chung Túc Thạch luống cuống buông cô ra, giữa hai hàng mày hiện rõ nét nhăn, lùi lại hai bước, loạng choạng vịn lan can bước lên lầu.

Bình Luận (0)
Comment