Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí hòa hợp giữa chủ và khách.
Chỉ riêng rượu quế hoa, Mạnh Gia nhấp một ngụm, thấy ngọt thơm dịu dàng chẳng hề có vị rượu, thế là không kiềm được mà uống cả ly.
Tới lúc Chung Linh đề nghị về trường, đứng dậy mới phát hiện Mạnh Gia không còn vững vàng. Lúc đó tửu lượng cô còn tệ lắm.
Cô vịn vào bàn, cố chịu cơn choáng váng, giả vờ bình tĩnh nắm tay Chung Linh: “Cậu đi chậm chút nha.”
Chung Linh đợi đến khi nghe thấy tiếng bước chân ngoài cầu thang, xác nhận Đàm Dụ đã xuống, mới đỡ lấy cô: “Cậu thấy không khỏe hả?”
Mạnh Gia gật đầu: “Chắc phải làm phiền cậu đỡ mình rồi.”
“Ừm, chị dâu hai, để tôi dìu cậu.” Chung Linh trêu chọc.
Mạnh Gia bị men rượu làm cho ngà ngà, bật tiếng Quảng Đông kéo dài: “Tránh ra một chút đi mà~”
Chung Linh cảm thán thật lòng: “Trời ơi, cậu nói câu này thật câu người quá đi mất.”
Đàm Dụ và Lưu Tiểu Lâm đứng ở cửa, thấy hai người mãi mới xuống, liền hỏi: “Một đoạn đường tí tẹo mà đi mất năm phút?”
Chung Linh trừng mắt: “Bọn tôi vừa đi vừa tám, anh có ý kiến gì?”
Cô đẩy lưng Đàm Dụ một cái: “Đi mau đi, đưa Tiểu Lâm về nhà an toàn.”
Mạnh Gia đầu còn choáng, nhưng vẫn không quên nháy mắt với Lưu Tiểu Lâm: “Xe tới rồi, chúc ngủ ngon nhé~”
Lưu Tiểu Lâm cười đáp lại bằng ánh mắt hiểu ngầm.
Đàm Dụ lại không cam lòng rời đi, do dự nói: “Mạnh Gia, để tôi đưa cô về nhé?”
Chung Linh định thay cô từ chối.
Bỗng, trong ánh đèn lờ mờ của sân nhỏ vang lên một giọng nam trầm lạnh, u ám: “Cô ấy không cần cậu đưa. Cậu lo cho bản thân là tốt rồi.”
Chủ nhân của giọng nói đó không ai khác chính là Chung Túc Thạch, được một nhóm người quyền quý đi cùng tiễn ra. Anh bước qua ngưỡng cửa, dáng đi nhàn nhã, trong ánh trăng lạnh như bạc ấy khoác lên mình phong thái cao quý nho nhã. Ánh mắt nhìn xuống Đàm Dụ mang theo vẻ uy nghi, thâm sâu khó dò.
Đàm Dụ đứng trước ánh mắt đó, rùng mình lùi một bước, không cách nào ngẩng đầu nổi.
Nói cho cùng, cậu ta vẫn quá trẻ.
Chung Linh đã quen với bộ dạng của anh, nên hiểu rõ mà sợ. Lưu Tiểu Lâm cũng không dám động đậy, âm thầm kéo tay áo Đàm Dụ.
Chỉ có Mạnh Gia, vẫn trong trạng thái lơ mơ như đang ở trên mây, không cảm nhận được không khí căng thẳng bao trùm. Giữa lúc mọi người thận trọng, cô nghiêng đầu hỏi Chung Linh: “Hở, mình chưa đi nữa à?”
“Giờ đi.” Chung Túc Thạch bước lên trước, nắm tay cô đưa ra xe, cửa xe đã mở sẵn.
Chung Linh ở gần, thấy rõ mặt Mạnh Gia tái nhợt, mắt mở to vì kinh ngạc, cổ tay giãy giụa không ngừng.
Cô thấp giọng nói: “Thả tôi ra, Chung tiên sinh.”
Chung Túc Thạch ngược lại nắm chặt hơn, một tay còn lại nhẹ nhàng đỡ vai cô. Trong mắt người ngoài, tư thế ấy càng thêm thân mật.
Những người đi cùng Chung Túc Thạch đều nhìn nhau cười đầy ẩn ý.
Còn anh thì ghé sát tai Mạnh Gia thì thầm: “Nếu em không muốn bị cậu ta bám mãi thì đi với tôi, nhưng nếu em thích cậu ta, thì tùy em.”
Nói rồi, bàn tay đang đè trên vai cô liền nới lỏng lực.
Tất nhiên là Mạnh Gia muốn thoát khỏi Đàm Dụ.
Cậu ta cứ lấy lý do quen biết để tạo ra vô số "tình cờ", dù cô từ chối thế nào cũng không dứt ra được. Mà cậu ta cũng chẳng làm gì quá giới hạn, lại còn luôn ra mặt bảo vệ cô.
Cô biết làm gì đây? Chẳng lẽ trốn mãi trong ký túc xá cả đời? Cô còn phải đi học, lấy điểm, ôn thi nữa chứ.
Chẳng hạn như tối nay, ban đầu là hẹn với Chung Linh, vậy mà Đàm Dụ cứ chen vào, Mạnh Gia buộc phải gọi thêm Lưu Tiểu Lâm cho bớt kỳ.
Nguyên tắc của cô là: Khi đạo lý đứng về phía mình, thì dùng đạo lý. Khi quy tắc có lợi cho mình, thì dùng quy tắc.
Nhưng đối với một người như Đàm Dụ, vừa không có lý, lại chẳng theo quy tắc thì chỉ có thể làm cho nước đục thêm mà thôi.
Cô không phản kháng nữa, trong mắt thoáng vẻ mỏi mệt, gắng gượng cười, nói khẽ: “Tôi không thích cậu ta.”
“Nhưng Chung tiên sinh, tôi cũng… không muốn có dây dưa gì với anh cả.”
Câu nói ấy nghẹn lại ở cổ họng, nói mãi không ra. Dù sao đi nữa, cũng không có lý gì để từ chối vì người ta đang giúp cô, là ra tay tương trợ mà lẽ ra có thể khoanh tay đứng nhìn.
Trước bao ánh mắt, Chung Túc Thạch nhân cớ rượu, cư xử đầy thân mật, dắt cô lên xe.
Để lại một nhóm người với cảm xúc hỗn tạp. Đàm Dụ tất nhiên khó chịu, đá mạnh vào cửa xe, chống nạnh tức tối nhưng vì có người nhà họ Chung ở đó nên không dám buông lời th* t*c, tránh làm liên lụy đến ba mình.
Vào trong xe, Đàm Dụ đập mạnh ghế ngồi, mắng: “Nhìn cái bản mặt của anh ta, cứ như mình là hoàng đế thật ấy!”
Thịnh Viễn Đông chỉ thở dài cảm thán, hai hộp trà quý ấy, xem ra ông đã đặt cược đúng người.
Trịnh Đình liếc ông một cái: “Thịnh lão bản cười gì vậy?”
“Lúc chiều ngoài cửa, tôi đã nghĩ cô gái này thật sự có bản lĩnh, chọc cười được cả Chung tiên sinh mà.”
Phó tổng Tần Nghĩa dưới trướng Chung Túc Thạch hỏi: “Chung tổng cười thế nào? Kể nghe thử.”
Thịnh Viễn Đông dùng ba ngón tay kẹp lấy điếu xì gà, lắc đầu: “Khó mà tả được, chỉ biết chưa từng thấy Chung tiên sinh có vẻ mặt ấy , cứ như chàng trai mới lớn vậy.”
Tần Nghĩa và Trịnh Đình không nói gì, sóng vai bước xuống bậc thềm. Như thể đã sớm đoán được sẽ có ngày này, khẽ thì thầm: “Hôm ở sân bay tôi đã bảo, cô Mạnh này lợi hại, khoác áo Chung tổng, được đích thân ông ta đưa lên xe, còn cử anh đi làm thủ tục hộ. Đấy, thấy chưa Trịnh chủ nhiệm, sau này còn gặp cô ta dài dài đấy.”
Trịnh Đình rít một hơi thuốc, không đáp lại, chỉ lặng lẽ lo lắng trong lòng.
Nếu chỉ là chơi bời qua đường, tranh thủ hưởng lạc trước khi cưới theo sắp đặt, thì việc Chung Túc Thạch yêu thích vài cô nữ sinh xinh đẹp cũng không phải chuyện to tát, vẫn nằm trong phạm vi mà ông cụ nhà họ Chung có thể chấp nhận. Nhưng nếu như hắn thực sự động lòng, muốn nghiêm túc, có những ý nghĩ không nên có thì rắc rối thật sự mới bắt đầu.
Giá như Mạnh Gia có lai lịch trong sạch thì còn dễ nói, đằng này cô lại là con gái của Mạnh Duy Quân!
Trong giới có chút thâm niên ở thủ đô, ai mà chẳng biết hồi trẻ ông Mạnh là nhân vật nổi bật cỡ nào trong trường viện? Những người phụ nữ ái mộ ông ta, ước chừng đếm được cả… một lớp học. Thế nhưng ông lại là người tính tình phóng túng, luôn chủ trương "thật là danh sĩ thì tự nhiên phong lưu", nên không thiếu lời đồn đại khó nghe.
Trịnh Đình đến giờ vẫn không hiểu nổi, mẹ của Mạnh Gia và ông Mạnh Duy Quân rốt cuộc có kết hôn hợp pháp hay không? Bởi vì ngại thể diện của nhà họ Đàm nên chẳng ai dám hỏi rõ. Nhưng khả năng sống chung không kết hôn thì có vẻ lớn hơn.
Dù Chung Túc Thạch có ý giấu giếm đi nữa, thì cũng không thể giấu được bao lâu.
Một khi làm kinh động đến ông cụ nhà họ Chung, thì tổ tông tám đời nhà Mạnh Gia cũng sẽ bị đào lên lật ngược, tư liệu điều tra được trình lên tay ông, có thể chi tiết đến mức: hồi mẫu giáo cô bé được bao nhiêu bông hoa đỏ, cấp ba có từng yêu ai chưa, lên đại học học với thầy cô nào, xếp hạng chuyên ngành bao nhiêu.
Thậm chí chẳng cần ông cụ mở miệng, cấp dưới của ông sẽ chủ động làm cuộc điều tra lý lịch kỹ lưỡng theo đúng ý ông.
Phải hiểu, trong mắt tổ chức thì bất kỳ ai cũng đều là trong suốt, không có bí mật.
Nếu như một ngày nào đó từ "con riêng" thật sự đập vào mắt ông cụ, Trịnh Đình cũng không dám tưởng tượng ông sẽ nổi giận đến mức nào, chắc phải là lật bàn đá ghế.
Trên đầu, lá ngân hạnh bị gió thổi đung đưa, rơi lác đác xuống thảm rêu xanh, Trịnh Đình đón phải gió lạnh rùng mình một cái.
Anh nhớ ra cuộc họp sáng mai, mà Chung Túc Thạch đi vội làm anh còn chưa hỏi rõ mấy giờ thì đến đón, địa điểm ở đâu.
Trịnh Đình gọi điện cho anh, đổ chuông năm sáu tiếng mới bắt máy, Chung Túc Thạch rõ ràng đang th* d*c, giọng cũng mang chút nghiêm khắc: “Alo?”
Còn chưa kịp để Trịnh Đình nói được câu nào ra hồn, hắn vẫn đang băn khoăn liệu có làm phiền đến hứng thú riêng tư của anh Chung.
Qua màn hình điện thoại, xen lẫn tiếng quần áo sột soạt, chỉ nghe thấy Chung Túc Thạch dịu giọng dỗ dành:
“Mạnh Gia, đừng mở cửa, chỗ này nguy hiểm.”
Sau đó, vì không nghe thấy tiếng đáp, hắn mất kiên nhẫn hỏi:
“Chuyện gì? Nói nhanh.”
Trịnh Đình giật mình tỉnh lại, lắp bắp mấy tiếng “ồ ồ”, rồi vội vàng báo cáo:
“Mười giờ sáng mai, anh phải tham dự Hội nghị Sinh thái Sáng tạo lần thứ ba, cổ áo cần gắn huy hiệu khách mời, tôi đã để…”
“Biết rồi!”
Còn chưa nói hết, Chung Túc Thạch đã ném điện thoại ra băng ghế sau.
Anh đã không kìm chế được Mạnh Gia nữa.
Chưa rời khỏi núi, cô đã bắt đầu say khướt. Ba phần tỉnh táo giả vờ trước đó, đã bị sương đêm trên núi cuốn bay sạch.
Cô lớn tiếng đòi xuống xe, giọng cũng chẳng còn nhẹ nhàng như mọi khi, trở nên bướng bỉnh, tùy tiện.
Chung Túc Thạch vẫn lạnh lùng, ánh mắt tối mịt, nhìn cô với biểu cảm phức tạp:
“Em muốn làm gì?”
“Chung tiên sinh, em muốn… ngắm trăng.”
Giọng cô mang theo hương rượu thơm lừng của rượu quế hoa, lại có chút nũng nịu.
Sợ anh không đồng ý, Mạnh Gia còn hai tay ôm lấy tay anh, ngẩng đầu, chu môi nhìn anh, lắc qua lắc lại:
“Xin anh đó~”
Cái giọng trong trẻo ấy khiến người ta không thể nào từ chối.
Chung Túc Thạch cảm thấy cổ họng khô rát.
Loại rượu này rất nặng đô, ngay cả anh uống mấy ly còn khó chịu, huống chi cô chỉ là một cô gái nhỏ.
“Dừng xe.”
Anh ra lệnh cho tài xế, ánh mắt đan xen cảm xúc khó nói thành lời, ngay cả ánh nhìn lệch qua cũng mang theo sắc hồng ám muội, vương trên đôi má ửng đỏ của Mạnh Gia giữa khung cảnh heo hút của mùa thu.
Cô không nhận ra, phần ngực mềm mại trước ngực mình, từ lúc nghiêng người qua, vẫn luôn áp sát cánh tay anh.
Đã gần tới chân núi Hương Sơn, tài xế tìm được một khoảng đất trống, dừng xe lại.
Mạnh Gia vui mừng reo lên một tiếng “Yeah!”, mở cửa xe chạy xuống như học sinh nghe tiếng chuông tan học, không thể nán lại một giây nào nữa.
“Chậm thôi, Mạnh Gia, cẩn thận dưới chân.”
Chung Túc Thạch đuổi theo, lúc cô gần bước tới mép dốc, liền kéo tay cô lại.
Mạnh Gia leo lên một tảng đá dài, bước chân lảo đảo, mặt đá gồ ghề khiến cô suýt ngã.
Chung Túc Thạch giữ chặt cổ tay cô, liếc nhìn sườn dốc cao bốn năm mét, tối om, cỏ dại cao đến đầu gối:
“Cẩn thận đấy, lăn từ đây xuống thì tôi cũng không kéo nổi em đâu.”
Mạnh Gia ngồi phệt xuống luôn, kéo anh ngồi xuống theo, chỉ tay lên vầng trăng tròn:
“Anh Chung, anh nhìn kìa, nó giống hệt… một cái bánh tráng nướng vỏ lạnh, vừa to vừa tròn!”
Cứ tưởng cô say mê ánh trăng như vậy, chắc hẳn sẽ có một ví von nghệ thuật nào đấy, ít nhất cũng là thơ văn chứ, ai ngờ… là bánh tráng.
Lại còn là bánh tráng vỏ lạnh nữa. Cô biết mình đang nói gì không vậy?
Trên tảng đá không rộng lắm, hai người ngồi sát bên nhau.
Chung Túc Thạch sợ cô ngồi không vững, vươn một tay đặt sau vai cô, giữ khoảng cách vừa đủ để đỡ cô khi cần, nhưng lại cẩn thận không dám chạm vào.
Anh bật cười:
“Em chắc là… chưa ăn no?”
“Ừm… Đàm Dụ khó chịu lắm, cứ nhìn tôi chằm chằm, làm tôi không dám gắp đồ ăn. Ở trường, anh ta còn chặn tôi hoài, tôi tránh đường rồi mà lần sau lại bị tìm được, không thoát được.”
Cô vừa lẩm bẩm vừa đong đưa đôi chân thòng xuống mép đá, mắt mang theo chút nũng nịu thiếu nữ, nhìn thẳng vào mắt anh.
Như thể cô đã chịu đựng cậu bạn cùng lớp ấy quá lâu, giờ thật sự không nhịn được nữa, xấu hổ kể lể với người lớn.
Nói xong, Mạnh Gia chống tay, nhích người về phía anh, gần như kề sát mặt anh, như đang chờ đợi câu trả lời.
Hơi thở ấm áp của cô, xen lẫn hương rượu ngọt ngào, phả vào mặt Chung Túc Thạch.
Khoảng cách giữa họ chỉ còn lại vài phân, gần đến mức không còn gì lọt vào mắt nhau, tiêu cự cũng mờ nhòa. Anh nín thở để giữ mình, nhưng trong giây phút này, hơi thở lại không chịu nghe lời, hòa quyện vào nhau đầy quyến luyến.
“Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Đôi mắt Chung Túc Thạch đen thẳm.
Anh thấy rõ trong đôi mắt như suối trong của Mạnh Gia, phản chiếu hình ảnh một người mà đến chính anh cũng không nhận ra, quả thực có thể gọi là ma xui quỷ khiến.
Nhưng anh cũng đã sống thanh tịnh biết bao nhiêu năm rồi...
Sao lại ra nông nỗi này?
Sao lại thế này?
Anh âm thầm thở dài trong lòng.
Mạnh Gia "hử" một tiếng, đầu óc lúc này như hồ dán:
“Anh nói cái gì… sẽ không?”
Chung Túc Thạch nuốt khan:
“Có tôi ở đây… hắn không dám nữa.”
“Tại sao… anh lại… giúp em như vậy?”
Càng nói, cô càng yếu ớt, câu chữ ngập ngừng, mắt cũng nháy chậm dần, mỗi cái mất ba giây.
Cô đã không còn sức chống đỡ nữa.
Sương mù trắng đục, lạnh lẽo uốn lượn trong núi rừng mênh mông, bị gió đêm cuốn tan, như từng dải liễu bay lượn, lẩn khuất trong cây cối.
Tóc bên thái dương Mạnh Gia bị gió thổi loà xoà trước mặt, che đi nửa gương mặt ngơ ngác.
Chung Túc Thạch giơ tay lên, anh thật sự muốn, thật sự muốn vén những sợi tóc thừa ấy sang một bên, rồi không kìm được mà hôn lên đó.
Anh đang cố nhịn. Nhịn đến mức cổ họng khô rát, căng chặt.
Cuối cùng, anh không kìm được cơn xúc động dâng trào.
Chung Túc Thạch đưa tay ra, vén đi lọn tóc vướng trên má cô. Có thể là vì cô, cũng có thể là vì chính anh.
Bàn tay anh vô tình chạm vào má cô, quả nhiên là mềm mại như đã tưởng tượng.
Bàn tay xương xẩu của hắn khẽ run, không nỡ rút lại. anh chợt hỏi:
“Em nói xem?”
Kẻ khiến lòng anh rối bời, lúc này mắt đã mơ màng không mở nổi, vẫn còn lẩm bẩm:
“Em nói… là vì…”
Mạnh Gia vừa nói, thân thể lại tiếp tục nghiêng tới, gần sát môi hắn, rượu thơm ngào ngạt, tim Chung Túc Thạch đập dồn dập, lồng ngực phập phồng, th* d*c.
Nhưng rồi, cô ngã nghiêng qua một bên, đầu đập thẳng vào vai anh.
Chung Túc Thạch khép mắt lại thật chậm.
Anh lặng đi vài giây, yết hầu bất giác nuốt liên tục, rồi mới mở mắt.
Trên vai hắn, cô tiểu thư Mạnh đã mất hết tri giác.
Vài giây sau, anh nghiêng đầu, mũi lướt qua làn tóc đen mềm mại, nhắm mắt lại thật lâu, mới gắng thoát ra khỏi những nhịp tim dồn dập.
Chung Túc Thạch ngước nhìn dãy núi mờ xa phía trước, không biết mùa đông năm nay, tuyết phong trên núi sẽ rơi vào ngày nào đây?