Đoàn khách viếng thăm đến nơi vào khoảng hơn hai giờ chiều. Khi đó, Chung Túc Thạch và vị trụ trì vừa kết thúc ván cờ.
Trụ trì nhìn thế cờ thất bại trước mắt, cảm thán: “Phong cách đánh cờ của cậu càng lúc càng gay gắt rồi.”
Lối đi quân của anh thoạt nhìn thì ôn hòa, giữ vững thế cục, nhưng thật ra lại từng bước từng bước dồn ép đối phương, đến cuối cùng khiến người ta hoàn toàn không còn đường lui. Bị vây chặt tứ bề, người ta vẫn chẳng thể nhớ ra mình bắt đầu lép vế từ nước cờ nào.
Chung Túc Thạch tự giễu: “Vốn dĩ cũng không thể gọi là người tốt được.”
“Cái đó thì đúng thật.”
Nói xong, một già một trẻ cùng phá lên cười.
Chung Túc Thạch nhận điện thoại của Trịnh Đình, vừa đi ra khỏi thiền phòng, đứng trước cổng chùa vài phút. Nhìn thấy đoàn kiều bào đang đến, anh bước nhanh về phía họ bắt tay với vài đại diện.
Một trong những phu nhân đi theo đoàn đùa cợt: “Không ngờ Chung tiên sinh lại trẻ thế này, nhìn phần giới thiệu về tập đoàn, tôi còn tưởng anh đã ngoài bốn mươi.”
Chung Túc Thạch đáp rất nghiêm túc: “Vậy thì ban tuyên truyền phải có trách nhiệm với danh tiếng của tôi rồi, hiểu lầm này lớn quá.”
Câu nói khiến cả đoàn bật cười.
Mọi người viếng thăm chính điện trước, rồi lên tháp Xá Lợi, ai nấy đều chỉnh trang nghiêm chỉnh, theo chân sư trụ trì chậm rãi bước đi.
Người dẫn đầu hỏi Chung Túc Thạch: “Chung, anh không lên cùng sao?”
Chung Túc Thạch trầm giọng, vẻ mặt lạnh nhạt trở lại: “Bà cụ trong nhà tôi có quy định, muốn lễ Xá Lợi thì phải tắm gội, xông hương, trai giới ba ngày mới gọi là thành kính. Chúng tôi là bậc con cháu, không dám trái lời bà.”
“Vậy thì thôi, chúng tôi cũng không ép.”
Khi chuyến tham quan kết thúc và xe đang trên đường trở về trung tâm thành phố, Chung Túc Thạch ngồi trong xe mới nhớ đến “mệnh lệnh” của Mạnh Gia.
Anh đột nhiên đổi ý, dặn Trịnh Đình lái xe đến trường.
Trịnh Đình không hỏi nhiều, chỉ nói một câu “Được thôi”, điều này khiến Chung Túc Thạch hơi bất ngờ.
Anh chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, buột miệng hỏi: “‘Được thôi’ là gì? Không hỏi tôi là trường nào sao?”
Trịnh Đình trêu lại: “Còn có thể là trường nào chứ? Phải không, Túc Thạch?”
Chung Túc Thạch bật cười khe khẽ, “Bớt nói nhảm đi.”
“Nhưng tôi vẫn muốn hỏi một câu, rốt cuộc là cậu có ý gì với cô ấy?”
Trịnh Đình nhớ lại cảnh tối hôm qua, khi anh đưa Mạnh Gia đi, cái dáng vẻ đầy quyết tâm đó khiến người ta cảm thấy như đã phạm phải một sai lầm, mà còn là một sai lầm không còn đường lui.
Chung Túc Thạch hạ cửa sổ xe, châm điếu thuốc. Trịnh Đình nhìn thấy anh chỉ rít một hơi, rồi để thuốc cháy dở trên mép cửa xe.
Trong làn khói trắng mờ ảo, anh cười nhàn nhạt: “Con bé còn nhỏ, bây giờ nói đến ‘ý gì’, thì còn quá sớm.”
Xe chạy ngang qua thư viện, Trịnh Đình thấy một bóng dáng gầy gò, ôm sách bước ra.
Bên cạnh cô là một bạn học trông như con trai. Hai người đang luyện đối thoại bằng tiếng Anh, một người nói, một người đáp.
Gió chiều lướt qua, hất tung mái tóc đen nhánh bên má cô. Hai ngón tay thon dài vén tóc ra sau tai, để lộ khuôn mặt mịn màng như ngọc, cô mỉm cười với người bên cạnh, giọng nhẹ nhàngL “Chúng ta tiếp tục nhé.”
Trịnh Đình nhắc: “Mạnh Gia đang ở kia.”
“Thôi, về đi.”
Ánh mắt Chung Túc Thạch dừng lại trên khuôn mặt cô, anh chợt... không còn muốn lấy lại chiếc chăn nữa.
Trịnh Đình rẽ một vòng, thì bị Chung Linh nhận ra. Cô bỏ lại Lưu Tiểu Lâm bên cạnh, chạy tới:
“Anh hai.”
Chung Túc Thạch bảo Trịnh Đình dừng xe, hạ kính xuống, gương mặt lạnh lùng hiện ra: “Có chuyện gì?”
Chung Linh cười hỏi: “Sao anh lại tới đây vậy?”
“Học hành cho tử tế vào.”
Chung Túc Thạch nhìn cô như thể cô chẳng có chuyện gì nghiêm túc để làm.
Anh liếc cô một cái, rồi từ từ kéo kính xe lên, không để ý thêm.
Chung Linh vẫn đứng sững tại chỗ. Lưu Tiểu Lâm đã bước tới, nói: “Đừng hỏi nữa, cậu nhìn kìa, Mạnh Gia ở đằng kia kìa.”
Cả hai cùng về ký túc xá lấy đồ. Mạnh Gia vừa lên lầu, Chung Linh liền hỏi thăm: “Cậu đỡ hơn chưa?”
Lưu Tiểu Lâm đáp thay với kinh nghiệm: “Chắc vẫn chưa khỏe lắm, không thì chưa đến mười giờ sao cậu ấy đã về phòng?”
Cạch một tiếng, Mạnh Gia mở cửa: “Tiểu Lâm đúng là hiểu mình nhất, mình hơi choáng đầu.”
Lưu Tiểu Lâm tỏ vẻ đồng cảm: “Rượu hôm qua thật sự nặng, mình cũng dậy không nổi, giờ mới hẹn Chung Linh đi ăn.”
Mạnh Gia nói: “Ừ, sau này đừng uống nữa nhé, mình vào phòng đây.”
Chung Linh bất ngờ hỏi: “Khoan đã, Mạnh Gia, hồi nãy anh hai mình đến tìm cậu à?”
“Không có đâu, chắc cậu nhìn nhầm rồi, chẳng ai tìm mình cả.”
Mạnh Gia mím môi cười, vẫy tay với hai người, rồi trở vào phòng.
_______
Chung Linh ngồi trên giường của Lưu Tiểu Lâm, nhìn cô ấy đang nhét đồ vào túi toàn là quần áo bẩn. Ngày mai không có tiết, cô ấy sẽ đem về nhà cho người giúp việc giặt, tiện thể mang vài bộ mới lên.
Lưu Tiểu Lâm quay đầu lại, thấy ánh mắt ngẫm nghĩ của Chung Linh, hỏi: “Lại nghĩ gì nữa vậy?”
“Anh hai mình với Mạnh Gia rốt cuộc đã đến bước nào rồi?”
Chung Linh chống tay lên đùi, chống cằm hỏi.
Lưu Tiểu Lâm chỉ tay về phía căn phòng bên cạnh: “Nếu cậu không sợ bị mắng, không sợ bị anh cậu phát hiện thì cứ đi hỏi.”
“Mình sợ.”
“Vậy thì ngoan ngoãn ở yên đó.”
Lưu Tiểu Lâm nhét thêm một chiếc khăn lụa vào túi, bỗng nhớ ra chuyện gì:
“Còn cậu với học trưởng Tần Văn kia, sao rồi?”
Nhắc đến Tần Văn, Chung Linh bật cười: “Cậu không biết anh ấy ngốc nghếch thế nào đâu.”
Lưu Tiểu Lâm ngồi xuống, tò mò hỏi: “Kể nghe xem.”
Chung Linh nói lần trước đến tìm Tần Văn mượn cuốn “Lịch sử nội thất đồ gỗ Minh Thanh”, gần đây cô đang sửa sang căn hộ gần trường, rất hứng thú với lĩnh vực này.
Cô bắt gặp Tần Văn đang chăm chú nhìn bức ảnh một chiếc chén có nắp, họa tiết vẽ hoa mai mạ vàng, tra cứu đủ loại tài liệu, tin chắc đó là đồ đời Minh.
Chung Linh chỉ liếc qua rồi nói: “Đời Càn Long, đồ trong cung đấy. Thứ này nửa tây nửa ta, kiểu lai tạp, đúng là gu thẩm mỹ của ông ta.”
Tần Văn tròn mắt nhìn cô: “Sao em chắc thế?”
Suýt chút nữa Chung Linh buột miệng: “Vì nhà em có...”
Nói đến đây cô kịp dừng lại, chuyển hướng: “Nhà em mở tiệm đồ cổ, làm ăn nho nhỏ thôi.”
Tần Văn như bừng tỉnh: “Bảo sao em lại từng thấy nhiều món quý như thế, hóa ra là vậy.”
Nghe đến đây, Lưu Tiểu Lâm phá lên cười: “Đoán mà cũng cẩn thận ghê! Là cái gì cản trở anh ta vậy?”
Chung Linh nói không biết, “Dù sao thì người ta thật thà lắm. Hôm đó nửa đêm mình đăng story than đói, không biết phố thương mại còn hàng ăn không, cậu đoán thử xem thế nào?”
Lưu Tiểu Lâm nghiêng người tới: “Anh ấy đem đồ ăn đến cho cậu?”
Chung Linh lắc đầu: “Anh ấy đạp xe đến dưới ký túc xá đón tớ, nói ban đêm không an toàn, anh đưa tớ đi xem thử. Tớ là con nít ba tuổi chắc còn cần người dắt đi sao!”
“Rồi sao?”
“Thì ăn một bữa nướng no nê, hôm sau nổi nhiệt, miệng rách đau thấy bà luôn. Anh cứ đút vào miệng tớ, bảo đừng khách sáo. Tớ đâu phải khách sáo mà là do không ăn nổi mấy thứ đó. Bà nội mà thấy chắc ngất luôn mất.”
Nói xong, Chung Linh vẫn còn tức, tay ôm ngực mãi.
Lưu Tiểu Lâm cười đến gập cả người, “Chuẩn trai thẳng tuyệt chủng luôn rồi!”
Chung Linh xua tay, “Thôi, đi ăn đồ Pháp nào, tớ đặt bàn rồi.”
______-
Cả hai ăn tới hơn chín giờ tối, từ món khai vị đến tráng miệng tổng cộng mười bốn món, mà Chung Linh chỉ hài lòng mỗi món ốc xào giòn.
Ra khỏi khách sạn, Lưu Tiểu Lâm nói lần trước cô để quên khăn choàng ở hội sở, giờ còn sớm, tranh thủ ghé lấy.
Chung Linh đồng ý, “Ừ thì đi ngồi chút cũng được, nãy ăn không đã, qua uống ly rượu ngon của anh Vũ Tuấn.”
Nhưng vận xui không buông tha, Chung Linh vừa cười vừa bước vào, thì đụng ngay anh hai mình.
Nụ cười của cô tắt ngóm ngay tức thì.
Cô thì thầm với Lưu Tiểu Lâm: “Xui xẻo thật, đến có mấy lần mà lần nào cũng đụng mặt anh.”
Chung Túc Thạch ngồi tựa vào ghế sofa giữa sảnh, dáng ngồi ung dung, lưng thẳng tắp. Anh đưa tay gạt tàn thuốc, mắt nheo nheo nhìn Chung Linh.
Chung Linh vội vã nói: “Em chỉ lấy đồ rồi đi ngay, lập tức đi luôn.”
Ngô Tuấn giúp cô giải vây: “Lấy gì? Để anh sai người lấy.”
Lưu Tiểu Lâm cũng không dám ngồi: “Là khăn choàng của em, chắc để trong phòng tiếp khách.”
Ngô Tuấn đứng dậy: “Vậy phải mở khóa, để anh đi.”
“Cảm ơn anh, anh Ngô Tuấn.”
Chung Linh liếc anh hai: “Chiều nay anh đến tìm Mạnh Gia mà? Sao cô ấy nói không thấy anh?”
Chung Túc Thạch thờ ơ nâng mắt: “Em còn đặc biệt đi hỏi cô ấy à?”
Giọng cô nhỏ lại:
“Không có, tình cờ gặp thôi, tán dóc vài câu.”
“Cô ấy chẳng bận gì sao? Đi cùng một bạn nam, anh chắc không nhìn nhầm.”
Nói đến đây, động tác trên tay anh cũng khựng lại mấy giây. Tại sao anh lại hỏi câu đó? Không ra dáng, không tôn trọng bản thân cũng chẳng tôn trọng Mạnh Gia.
Có lẽ câu hỏi này đã dằn vặt anh mấy tiếng đồng hồ, một điều chính anh cũng không ngờ tới, đột ngột và vô lý.
Lưu Tiểu Lâm nhớ rất rõ, cô nói: “Không phải bạn nam đâu, là Cổ Nguyệt, bạn nữ trong lớp.”
Chung Linh cũng có ấn tượng: “Là cô bạn thích ăn mặc trung tính đó mà? Hay tìm Mạnh Gia lắm. Cô ấy định cắt tóc ngắn nhưng còn chần chừ, chính Mạnh Gia đã cổ vũ.”
Chung Túc Thạch khẽ cong môi cười không thành tiếng. Anh hỏi: “Cổ vũ sao?”
Dù mặt vẫn không biểu cảm gì, nhưng Chung Linh cảm thấy rõ, anh đã thoát ra khỏi một cơn u uất kìm nén bấy lâu, cuối câu có chút nhẹ nhàng khó thấy.
Cô đáp: “Mạnh Gia bảo, mỗi cô gái đều có quyền tự do trưởng thành trong khuôn khổ pháp luật. Ánh nhìn của người khác không nên trở thành rào cản.”
Chung Túc Thạch không nói gì thêm. Ngón tay kẹp lấy làn đỏ lập lòe, ánh mắt anh cũng sáng rồi lại tối.
Ngô Tuấn cầm khăn ra: “Là cái này chứ?”
Lưu Tiểu Lâm đón lấy, nói cảm ơn, kéo Chung Linh đi luôn.
Ngô Tuấn ngồi xuống lại, nói với Chung Túc Thạch:
“Hai đứa đi lẹ thế?”
Chung Túc Thạch kẹp điếu thuốc, quay đầu vỗ lên chân anh: “Tuấn à, là bạn học nữ đấy.”
Ngô Tuấn không chịu nổi,“Cười chết tôi rồi, ông quan tâm dữ vậy à! Còn chạy đi hỏi người ta là nam hay nữ. Tranh giành tình cảm kiểu này, không phải phong cách của Chung tổng đâu.”
Anh ta là người biết nhìn sắc mặt, thấy tâm trạng Chung Túc Thạch đang tốt mới dám trêu chọc. Nói xong cũng hồi hộp, nghiêng mặt quan sát biểu cảm của anh.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, bóng đổ lên sống mũi Chung Túc Thạch thành một mảng xanh nhạt, làm nổi bật đường nét gương mặt càng thêm sâu thẳm.
Anh không ngẩng đầu, cũng chẳng nhướng mày, chỉ ném cái bật lửa cho anh ta, “Đi thôi.”
Anh quay về đại viện, vẫn mặc bộ vest sẫm màu lúc họp sáng nay, cổ áo cài một chiếc ghim tròn, màu vàng. Chung Văn Đài đang tiếp khách trong sân, bên cạnh chiếc ghế mây là vài chiếc ghế con, mọi người vây quanh nghe ông chậm rãi luận bàn.
Chung Túc Thạch đảo mắt một vòng, dù chỉ là nói chuyện phiếm, nhưng vị trí ngồi vẫn được sắp xếp theo đúng thứ tự, không chút sai lệch.
Chung Văn Đài tựa vào ghế, khi anh tiến đến chào hỏi, ông từ đầu đến chân đánh giá anh một lượt rồi khẽ thở dài. Đây là đứa cháu trai mà ông tự tay đào tạo, đi đúng con đường ông đã vạch sẵn, người khiến ông tự hào nhất.
Chung Túc Thạch ngồi lại một lúc, sau đó đích thân tiễn mấy người chú bác ra ngoài. Khi quay lại, giữa đôi mày anh toàn là vẻ mệt mỏi.
Dì Hằng hỏi anh có đói không, Chung Túc Thạch đáp: “Đói rồi.”
Cả ngày bôn ba, bụng đã đói meo từ lâu.
Hiếm khi anh chủ động nói muốn ăn gì đó. Dì Hằng rất tận tâm, tận lực đề nghị:
“Làm bát mì dầu cua nhé? Có thịt càng cua mới gỡ, phần xốt trên mặt mì cũng có sẵn rồi.”
“Gì cũng được ạ.”
Chung Túc Thạch ngồi xuống bên bàn ăn. Lúc này, anh mới chịu nhắn tin trả lời Mạnh Gia:
【Chỉ là một tấm chăn thôi, không cần bận tâm đến chuyện trả lại.】
Nhân viên bếp làm rất nhanh. Trong lúc anh đang uống trà và chờ Mạnh Gia nhắn lại, mì đã được mang lên, bày trên khay gỗ tử đàn cùng sáu món ăn kèm thanh đạm.
Lúc ấy, Mạnh Gia vừa tắm xong, tóc quấn khăn, khoác hờ khăn tắm ngồi bên bàn, cả người không có chút tỉnh táo, đầu óc lơ mơ cố gắng mở sách ra đọc.
Cô đợi tin nhắn của anh cả ngày, chẳng thấy hồi âm, toàn là thông báo từ nhóm lớp gửi đến.
Thế nên khi điện thoại rung lên, cô cũng chẳng vội xem. Mạnh Gia thực sự nghi ngờ, không biết anh sống ở hang động nguyên thủy nào mà chẳng bao giờ nhìn đến điện thoại.
Mãi đến tận mười một giờ leo lên giường, cô mới mở WeChat ra, thấy tin nhắn của Chung Túc Thạch.
Anh làm trò gì thế? Vô duyên vô cớ mà nhận một tấm chăn từ tay người đàn ông không mấy thân quen, chuyện đó vốn dĩ đã chẳng bình thường, huống hồ đó còn là thứ anh dùng thường ngày, nghĩ đến cảnh anh đắp nó ngủ rồi, lại càng mờ ám.
Mạnh Gia lẩm bẩm một câu, đúng là chuyên gia tạo khó dễ cho cô.
Nhưng anh đã nói không cần trả lại, cô cũng chẳng tiện hỏi thêm, đành cẩn thận cất vào hộp giấy cho yên tâm. Mắt không thấy, lòng không phiền.
Để cho đơn giản, Mạnh Gia nhắn lại một câu: 【Được thôi.】
Cô cứ tưởng chuyện nhỏ nhặt không đầu không đuôi này, cả hai sẽ âm thầm ngầm hiểu mà cho qua.
Nhưng Chung Túc Thạch lại dường như cố tình không để cô được yên ổn.
Trước khi ngủ, Mạnh Gia rõ ràng thấy trong khung trò chuyện của họ có một tin nhắn mới.
Chung tiên sinh: 【Nhưng Mạnh tiểu thư à, thường là lúc say mới lộ rõ phẩm hạnh con người nhỉ.】
Ý anh là, những lời nói và hành vi thiếu quy củ tối qua, chính là bản chất thật sự của cô?
Thậm chí còn ám chỉ rằng cô cố ý có ý đồ với anh từ trước?
Mạnh Gia cầm điện thoại lên định ném đi.
Chết tiệt, đồ đáng ghét!
Cô trùm kín chăn, nghĩ ngợi một lúc, vài phút sau, một cánh tay trắng như tuyết vươn ra từ trong chăn.
Cuối cùng Mạnh Gia vẫn không nuốt trôi cục tức này. Cô mò lấy điện thoại, giữa bóng tối đen kịt, trả lời lại anh: 【Vậy hôm đó khi Chung tiên sinh uống say, cứ nắm tay tôi không chịu buông, thì cũng đủ nói rõ thói quen của ngài rồi nhỉ?】
Cái hay của việc nhắn tin là vậy, không phải đối mặt với gương mặt lạnh lùng của Chung Túc Thạch, cô mới có cơ hội dùng miệng lưỡi của mình mà phản bác.
Nếu thật sự đứng trước mặt anh, cô biết mình chẳng có bản lĩnh gì, nói gì đến cãi lại, chỉ biết lùi bước thôi.
Lúc Chung Túc Thạch ra khỏi phòng tắm, khoác áo choàng, cầm theo ly rượu, vừa cau mày đọc lại tin nhắn của cô, vừa nhếch môi.
Anh vốn biết cô không phải loại dễ chịu thiệt.
Nhưng câu này nói ra rồi, khiến người ta chẳng thể nào phản bác được, chẳng khác nào gọi anh là một tên lưu manh già.
Bên ngoài, màn đêm mù mịt. Trong thứ ánh sáng mãi không sáng nổi ấy, Chung Túc Thạch cong môi cười.
Uống một ngụm whisky, anh bấm gọi cho Mạnh Gia.
Điện thoại bất ngờ rung lên khiến Mạnh Gia giật mình, lòng bàn tay như tê rần. Vừa nhìn thấy dòng chữ “Chung tiên sinh gọi đến”, cơn buồn ngủ bay biến hết.
Không đến mức vậy chứ? Bị vài câu chọc tức mà cũng phải gọi điện? Đến mức đó sao?
Do dự vài giây, cô trượt tay nghe máy: “Chung tiên sinh?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nam trầm lạnh: “Hôm đó là ngoài ý muốn. Tôi không phải đối với ai cũng như vậy.”
Anh không trách móc, chỉ nói một câu giải thích muộn màng, chung chung, nghe khá lạ.
Mạnh Gia sinh ra đã có phần phản nghịch: “Chung tiên sinh chỉ đối với tôi như vậy à? Vì tôi không có chỗ để kiện cáo chăng?”
Chung Túc Thạch bật cười:
“Câu trước đúng, đúng là chỉ từng như vậy với em. Nhưng không phải vì em không có nơi để kêu oan.”
Mạnh Gia định nói lại rằng cô cũng không phải đối với ai cũng vậy, nhưng mỗi lần đối diện với Chung Túc Thạch, không hiểu sao cô luôn dễ dàng thốt ra những lời thật lòng.
Lần trước đến nhà anh cũng vậy, vô duyên vô cớ lại kể chuyện về mẹ mình.
Thế nên cô luôn cảm thấy Chung Túc Thạch rất đáng sợ. Nên tránh xa thì hơn.
Cuối cùng cô không nói ra điều đó, chỉ im lặng, đổi chủ đề.
Chung Túc Thạch lắng nghe tiếng thở nhè nhẹ trong điện thoại, còn xen lẫn chút nghẹt mũi nặng nề.
Anh khẽ bóp chiếc ly pha lê trong tay, hạ giọng dịu hơn: “Hôm qua uống nhiều như vậy, hôm nay nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Mạnh Gia thuận miệng hỏi: “Chung tiên sinh làm sao biết tôi chưa nghỉ ngơi?”
Cô vốn hỏi vu vơ, cũng không hề biết chiều nay Chung Túc Thạch đã tới trường, hiểu lầm rằng cô thân mật với một nam sinh nào đó.
Nhưng người có tật thì hay giật mình. Chung Túc Thạch khẽ ho một tiếng, trả lời mơ hồ: “Tôi đoán là em không muốn lỡ việc học.”
Mạnh Gia khẽ cười, chuyển sang nói tiếng Quảng Đông: “Chung sinh đoán chuẩn ghê đó.”
Cô nằm trên giường, giọng nói vô thức dịu đi, lại thêm cảm cúm khiến mũi nghẹt, khó thở.
Chút nghịch ngợm trong lời nói ban đầu, khi truyền sang bên kia, lại hóa thành mềm mại vô cùng, khiến tim Chung Túc Thạch như bốc lửa.
Bên tai vang lên tiếng bật lửa rất nhẹ. Chung Túc Thạch nghiêng đầu, châm điếu thuốc hít một hơi, cố nén cơn bức bối trong lòng, giữ điếu thuốc giữa ngón tay, cố tình giả vờ không hiểu: “Ý gì đây?”
“Là nói anh đoán rất đúng.”
Chung Túc Thạch hỏi: “Ở trường cũng thường nói tiếng Quảng sao?”
“Nếu gặp bạn cùng quê thì có ạ.”
Chung Túc Thạch im lặng nửa phút. Dù trên hội nghị tập đoàn có thể hùng biện thao thao bất tuyệt, nhưng trong đời thường, anh lại là người vô cùng ít nói.
Cuộc gọi đến đây những lời cần nói và không nên nói, đều đã nói đủ. Nhưng anh vẫn không muốn cúp máy.
Mạnh Gia cũng nhận ra mình dường như đã nói quá nhiều:
“Cũng khuya rồi, chúc ngủ ngon, Chung tiên sinh.”
“Ngủ ngon, Mạnh Gia.”
Hai chữ ấy, Chung Túc Thạch nói rất chậm rãi.
Từng chữ, từng chữ, như đứa trẻ vừa học được câu xã giao vậy.