Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 18

Mạnh Gia thu hồi ánh mắt, chợt trông thấy trên cổ tay mình có một bàn tay thon dài mạnh mẽ ấy, rõ ràng không thuộc về cô.

Cô hơi lúng túng khẽ rút tay về, cúi đầu xoắn các ngón tay, vẻ mặt có chút bất an.

Chung Túc Thạch nhận ra sự không thoải mái của cô, liền đứng dậy, bước đến mở đèn ở khu tiền sảnh.

Toàn bộ căn nhà, trong nháy mắt, sáng rực như ánh lưu quang lan tỏa khắp nơi. Đồng tử của Mạnh Gia vô thức co lại.

Kể cả mép gọng kính của Chung tiên sinh cũng ánh lên một tia sáng lấp lánh, đó là gương mặt lạnh lùng nhất mà cô từng thấy. Dáng người cao ráo, thẳng tắp, luôn mang một khí chất cô độc, khiến người ta khó lòng tiếp cận đến nỗi so với giáo sư Tôn kỳ cựu nhất trong viện, anh ấy còn khiến người khác phải kiêng dè hơn.

Chung Túc Thạch chẳng mấy quan tâm đến những suy nghĩ đang xoay vần trong đầu cô. Anh chỉ vào hộp thuốc trên bàn trà, hỏi cô: “Muốn ăn trước hay uống thuốc trước?”

Giọng điệu ôn hòa, nhưng ẩn sau đó là một sự áp đặt không cho phép từ chối. Nhưng thật ra, Mạnh Gia chẳng muốn chọn cái nào cả.

Cô ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Chung tiên sinh... em có thể trở về trường không ạ?”

Chung Túc Thạch như mới sực nhớ ra chuyện nhỏ này, hờ hững “ừ” một tiếng, rồi đáp: “Tối nay khu này bị phong tỏa, không ai được xuống núi.”

“……”

Vậy mà anh còn mang em về đây, Mạnh Gia thầm nghĩ.

Chung Túc Thạch tiện tay lấy iPad, một tay cho vào túi quần, cổ áo hơi mở, ngồi xuống ghế đơn, bắt đầu lướt thực đơn để gọi món.

Mạnh Gia luôn cảm thấy anh rất quyền lực, chắc chắn sẽ có cách. Cô lại thử hỏi lần nữa: “Thật sự không đi được sao?”

“Cũng có thể.”

“Vậy... em phải làm sao?”

Chung Túc Thạch lướt tay trên màn hình, ngước mắt nhìn cô, khẽ chỉ ra ngoài cửa sổ: “Em rời khỏi sân viện này đi về phía Bắc, nhìn thấy cánh cửa sơn đỏ thì gõ vào. Nếu có người trực mở cửa, em cứ nói cần một tờ giấy cho phép xuống núi.”

“...... Vậy em muốn ăn cơm trước.” Mạnh Gia nghiến răng nói.

Khóe môi Chung Túc Thạch khẽ cong lên thành nụ cười giễu cợt, nhưng ánh nhìn dành cho cô lại mang theo một tia cưng chiều khó nói thành lời.

Anh đưa iPad cho cô: “Anh chọn xong rồi, em xem thử có muốn thêm gì không.”

Mạnh Gia rất nghiêm túc, dùng cả hai tay đón lấy, đảo mắt nhìn qua danh sách món ăn dài ngoằng, nào là “nấm đầu xanh nấu củ niễng với giăm bông Tuyên Uy”, “súp nấm đen Tây Tạng với cà chua dại và hoa nhuyễn”… Toàn tên món cứ như đang nhìn xuyên sương mù.

Cô chọn đại hai món nghe có vẻ no bụng, bánh bao súp nấm tùng nhung, và cháo cá gạo với hải sâm khô và trứng tôm.

Mạnh Gia trả lại iPad: “Em chọn xong rồi.”

Chung Túc Thạch liếc nhìn, khẽ nhíu mày: “Chỉ ăn chút này thôi à?”

“Em mới khỏi bệnh, không có nhiều khẩu vị. Thế là đủ rồi.”

Lý do thì dễ tìm, nhưng vẻ mặt khó xử của cô lại không thể giấu được.

Chung Túc Thạch quá hiểu các đầu bếp, cứ như thể không đặt cho món ăn một cái tên thật kêu thì không thể chứng tỏ tài nghệ, không xứng đáng nhận mức lương cao ngất ngưởng.

Anh hơi nghiêng người, bàn tay to lớn đỡ lấy iPad, chân dài, tay cũng dài, vừa vươn ra là gần chạm đến trước mặt cô.

Chung Túc Thạch bật giọng Bắc Kinh pha trò: “Đừng bị cái tên hù dọa, món này thực ra chỉ là bồ câu hấp thôi. Đám người này chẳng ra gì, tổ tiên truyền lại đức tính giản dị vậy mà bọn họ lại ném sạch ra sau đầu rồi.”

Mạnh Gia bật cười: “Vậy thì thêm một con bồ câu nhỏ nữa. Em cũng muốn xem, họ ‘chẳng ra gì’ đến mức nào.”

Câu cuối cùng, cô cố ý bắt chước giọng của anh, nhấn nhá như đang học cách luyến lưỡi từ giáo sư dạy tiếng Pháp.

Nghe hệt như một “người Bắc Kinh giả mạo”.

Chung Túc Thạch khẽ nhướn mày: “Bắt chước tôi nói chuyện, thấy thú vị lắm hả?”

Thói quen của người đứng ở vị trí cao quá lâu, khiến anh đã quên mất cảm giác bị người khác trêu đùa là thế nào, đã rất lâu rồi không ai dám làm vậy trước mặt anh.

Mạnh Gia lí nhí: “Rõ ràng là tiên sinh, mới là người bắt đầu đùa trước.”

Cô thu lại nụ cười, hơi hoảng sợ nhưng vẫn dũng cảm biện hộ cho mình. Nói xong, còn không quên liếc nhìn biểu cảm của anh.

Dưới ánh đèn sáng rực, một cô gái nhỏ nhắn đứng đó, nét mặt lộ rõ vẻ sợ sệt, làn da trắng hồng như ngọc đào lấp ló dưới mái tóc đen mềm.

Ánh mắt Chung Túc Thạch sâu lắng và tĩnh mịch, như đang kiềm nén một cảm giác khó chịu dâng lên từ tận sâu trong cơ thể.

Một lúc sau, anh khẽ cười như tự giễu, đặt iPad sang bên, đứng dậy: “Được rồi, lỗi của tôi.”

Anh mở tủ lạnh, vặn nắp chai nước khoáng, cổ họng chuyển động, uống cạn quá nửa.

Mạnh Gia yên lặng một hồi mới dám hỏi: “Chung tiên sinh, tối nay… em bắt buộc phải ở lại đây ạ?”

Anh gật đầu: “Xem ra là vậy. Em có gì bất tiện, cứ nói.”

Từ căn phòng ký túc xá bé tí, đến nơi này, rộng lớn, giàu sang như phủ đệ của vương hầu thế này, cô còn dám bất tiện gì nữa đây?

Mạnh Gia ngẩng đầu: “Không có, em chỉ sợ… làm phiền giấc nghỉ ngơi của anh thôi.”

Khoảng cách giữa họ khá xa, sàn nhà đá cẩm thạch trắng dưới ánh đèn trông như dải ngân hà.

Giọng nói lạnh nhạt của Chung Túc Thạch vang lên: “Chúng ta đâu có ngủ cùng phòng, làm gì mà gọi là làm phiền?”

Mạnh Gia đỏ bừng mặt.

Nói cũng đúng, cô đang nghĩ gì vậy? Căn nhà to thế này, ai có thể làm phiền được ai?

Cô vụng về, đưa tay nghịch viên ngọc trai nhỏ treo trên đèn sàn phong cách cổ điển.

Chung Túc Thạch nhận ra mình vừa thất lễ với cô gái còn ngây thơ, anh bước lại hai bước: “Xin lỗi, tôi nói hơi quá lời.”

Anh hơi đứng ngẩn ra một lúc, bỗng nhận ra một điều nghiêm trọng, đó là mỗi lần ở cạnh cô hình như anh đều phải xin lỗi.

Mạnh Gia rụt rè nói: “Không đâu, lời anh nói là thật mà, chỉ là… nghe không được hay cho lắm.”

Chỉ là cách diễn đạt hơi thô thôi, cô sao dám nhận lời xin lỗi này, quá trang trọng rồi.

Huống hồ, cô cũng hiểu phần nào ý tốt của Chung tiên sinh. Có lẽ anh thấy cô thân cô thế cô, lại đang bệnh không có ai chăm sóc, trở về trường cũng đáng thương.

Chỉ là… cô không biết, anh có tốt bụng với tất cả các cô gái xã giao như thế không, hay chỉ với riêng cô.

Nhưng điều đó không thể truy sâu,  nếu đoán sai thì chẳng khác nào tự mình đa tình.

Thật khổ cho cô, luôn suy nghĩ chu đáo. Chung Túc Thạch cười: “Sự thật ấy à, luôn khó nghe đúng không?”

Mạnh Gia gượng gạo nhếch môi. Nhưng trong lòng thì chỉ nghĩ: một đêm quá đỗi kỳ quái này, mong hãy trôi qua thật nhanh.

Vừa nãy ngủ thiếp đi, cô toát mồ hôi lạnh, áo lót dính bết sau lưng.

Cô nhìn xuống đất, vì xấu hổ mà mười ngón chân trong đôi vớ trắng cũng bất giác co lại.

Một lúc sau, Mạnh Gia cố lấy can đảm mở lời: “Chung tiên sinh, người em thấy hơi khó chịu… có thể mượn phòng tắm của anh, để… tắm một chút không ạ?”

Chung Túc Thạch hơi ngạc nhiên, giọng cũng nâng lên: “Vừa hạ sốt đã tắm nước lạnh à?”

Mạnh Gia vội giải thích: “Ý em là tắm thôi ạ. Ở chỗ em gọi là ‘xối mát’.”

Ngẩng đầu lên, lại bắt gặp nụ cười nửa miệng của Chung tiên sinh, cô mới biết anh cố tình trêu cô.

Biết ngay mà! Từ ngữ thường nhật thế, sao anh lại không hiểu?

Nhưng cũng nhờ mấy lời đùa đó, sự căng thẳng và ngại ngùng của Mạnh Gia giảm đi không ít. Cô cảm động trước sự quan tâm của anh, nhưng cũng bắt đầu lo lắng.

Người đàn ông đứng trước mặt cô dáng vẻ nho nhã, mang khí chất phương Đông, dung mạo và phong độ đều vượt trội, lại có tầm nhìn và kinh nghiệm hơn người, thêm vào đó là khả năng quan sát và thấu hiểu lòng người vô cùng sắc bén.

Mạnh Gia tự thấy mình không phải đối thủ của anh. Cô bắt đầu hoài nghi liệu trước đây anh có từng gặp người nào có thể là đối thủ xứng tầm?

“Đi theo tôi.”

Chung Túc Thạch đi trước, bước chậm lại, dẫn cô lên lầu.

Mạnh Gia ngoan ngoãn theo sau như cái đuôi nhỏ, từng bước từng bước, hệt như hồi bé được bà ngoại dắt tay vào cổng trường.

Anh đẩy cửa phòng khách tầng hai. Mạnh Gia đứng cách mấy bước ngẩng đầu nhìn vào: giường kiểu La Mã màu be, bộ ga gối thêu viền vàng nhạt, đầu giường chất năm sáu cái gối, bên cửa kính hoa văn vạn tự, có một chiếc ghế quý phi nhung trắng hồng.

Một căn phòng mang đậm phong cách thiếu nữ, nằm giữa khu nhà vườn cổ kính, trang nhã, rõ là không hợp.

Không khỏi khiến người ta liên tưởng, đây là không gian dành riêng cho một cô gái nào đó. Có lẽ từ khi xây dựng, cô ấy đã kiên trì giữ lấy gu thẩm mỹ của mình và Chung tiên sinh phải chiều theo.

Nhưng... liên quan gì đến cô? Mạnh Gia tự nhủ. Chung tiên sinh năm nay chắc khoảng 28–29, có bạn gái, cưng chiều người yêu, cũng là điều bình thường.

Dẫu vậy, trong lòng cô vẫn mơ hồ muốn biết là kiểu con gái nào, dung mạo ra sao, gia thế và phẩm hạnh thế nào, mà có thể được anh yêu mến đến vậy?

Suy nghĩ mờ nhạt này như đám rong xanh dưới đáy hồ sâu, mặt nước phẳng lặng chẳng gợn sóng, nhưng đáy lòng lại cứ đong đưa không ngừng.

Mạnh Gia không dám nhìn Chung tiên sinh, sợ ánh mắt mình mang theo sự dò hỏi, ngưỡng mộ… hay là những điều không nên có bị anh phát hiện.

Chung Túc Thạch mở tủ quần áo, chỉ cho cô xem: “Ở đây có vài bộ đồ, em chọn lấy một bộ, chắc mặc được đấy. Là chuẩn bị cho Chung Linh, nhưng nó chưa từng đến đây.”

Ồ, thì ra là em họ anh.

Khóe môi Mạnh Gia khẽ cong lên, một cách rất kín đáo.

Khi Chung Túc Thạch giới thiệu xong các công tắc, đồ dùng vệ sinh, khăn tắm trong phòng, rồi để cô lại một mình, Mạnh Gia vẫn còn đang ngẩn người, vì sao cô lại thấy nhẹ nhõm đến thế?

Cô đóng cửa phòng tắm màu nâu trà, thiết kế hình vòng cung, ngăn cách khu khô và khu ướt.

Trong phòng được sưởi ấm rất đầy đủ, cô tắm dưới ánh đèn chiếu, lần lượt cởi từng món quần áo đã ẩm ướt rồi lại khô đi.
Cô không dám để chúng ướt thêm, tìm một chiếc túi vải dệt màu trắng để cất gọn, đặt vào góc phòng, dự định sáng mai mang đi.

Nước nóng từ vòi hoa sen chảy xuống, thấm ướt từ đỉnh đầu đến toàn thân. Hơi nước bốc lên lờ mờ trong buồng tắm, Mạnh Gia xoa bọt dày lên đuôi tóc rồi gội sạch.

Sau khi tắm xong, cô quấn khăn tắm bước ra, sấy tóc đến khoảng bảy phần khô.

Cô hà nhẹ một hơi, lau lớp hơi nước phủ kín gương. Trong gương hiện ra gò má ửng hồng của cô, được hơi nóng phủ lên như lớp phấn đào, dung nhan lấp lánh như hoa nở đầu xuân.

Hai tay cô chống lên mặt bàn đá cẩm thạch sẫm màu, cảm giác như vừa một lần nữa kéo chính mình ra khỏi vực sâu.

Trong phòng tắm sáng sủa và trong trẻo, Mạnh Gia đối diện hình ảnh phản chiếu, gượng cười một cái.

Sống sót có lẽ không khó nhọc như mình từng nghĩ, dù phần nhiều là không như ý. Nhưng đôi khi, chỉ cần một vòi nước nóng, một món ngọt tan trong miệng, cũng đủ khiến người ta vực dậy.

Cô mở tủ, thấy quần áo của Chung Linh để ở đây không nhiều, nhưng món nào món nấy đều tinh xảo: váy đính pha lê nhỏ xíu, áo có lông vũ đen và đá quý, nhìn một cái là biết rất đắt tiền.

Cô tiện tay lấy ra một chiếc có vẻ đơn giản nhất, một chiếc đầm lụa tơ tằm màu xanh ngọc bích, cổ giao lĩnh kiểu Trung Hoa, dây mảnh, cả bộ váy không có một chi tiết trang trí nào.

Thay xong, vừa soi gương đứng lên xoay một vòng, cô mới nhận ra phần lưng hở quá nhiều.

Chả trách cứ cảm thấy lành lạnh sau lưng.

Mạnh Gia tìm được một chiếc khăn choàng, thêu chỉ vàng, cài khuy ngọc nhỏ. Cô dùng cách “còn nước còn tát”, gấp ba lần rồi choàng lên vai.

Ngoài cửa vang lên tiếng hỏi đầy lễ độ:
“Mạnh tiểu thư, em không sao chứ?”

Cô ở trong quá lâu khiến Chung Túc Thạch lo có chuyện gì, gõ ba tiếng vào cửa hỏi.

“Không sao.”

Mạnh Gia nhất thời luống cuống, bật thốt tiếng Quảng Đông.

“Xong thì xuống ăn cơm nhé.”

Anh vừa nói dứt câu thì cạch một tiếng, cửa mở ra từ bên trong, một cô gái trong chiếc váy xanh nhạt, da trắng như tuyết bước ra.

Có lẽ khí chất là thứ trời sinh, dù vẻ ngoài hay trang phục có ép chế thế nào, thì cũng không thể che khuất được.

Bằng không, một màu xanh ngọc trầm như vậy, sao lại mặc ra được sự linh động như thế?

Mạnh Gia cười áy náy, “Xin lỗi, để anh phải chờ lâu.”

Chung Túc Thạch gật đầu nhè nhẹ, vẫn lạnh nhạt như thường.

Họ ngồi ở hai đầu bàn ăn dài, mỗi người dùng phần ăn của mình.

Mạnh Gia đói đến chóng mặt, nhưng vì hình tượng, vì lễ nghi, lại vừa đúng lúc ngẩng đầu chạm phải ánh nhìn nhíu mày của anh, nên cô càng ăn càng dè chừng.
Ngay cả lúc uống món canh bồ câu tre trúc, cô cũng cẩn thận cầm thìa, cố không để va vào thành bát, không phát ra chút tiếng động nào.

“Cá tôm đều là đồ dễ gây dị ứng, cháo thì ăn chút ít thôi, đừng ăn nhiều quá.”

Cô vừa định múc một muỗng cháo hải sản, thì nghe Chung Túc Thạch lên tiếng nhắc nhở.

“Vâng.”

Cô thật sự chỉ nếm một muỗng rồi đặt xuống. Chung Túc Thạch thấy vậy, khóe môi khẽ nhếch lên, ngoan lắm.

Bếp trưởng từ sau bức bình phong thêu thủy mặc bước ra, dẫn nhân viên phục vụ bưng món cuối, cơm đút lò gan ngỗng truffle đen.

Ông ta đích thân rót rượu, cúi người, cười nói với Chung Túc Thạch:
“Chai Petrus này, vẫn luôn để dành cho anh, mời anh nếm thử?”

Chung Túc Thạch liếc nhạt một cái, gõ nhẹ hai cái lên bàn bằng khớp tay.

Bếp trưởng lập tức hiểu ý, hai tay nâng bình decanter dài cổ, rót chậm rãi rượu đỏ vào ly Bordeaux.

Sau khi rót xong, ông nói “Mời dùng”, rồi quay sang cười hỏi Mạnh Gia:
“Cô muốn dùng rượu gì?”

Mạnh Gia xua tay, “Không, cảm ơn. Tôi uống nước là được rồi.”

Cô ngẩng lên nhìn ông, cảm thấy rất quen mặt. Từ khi ông ta bước ra đến khi rời đi, ánh mắt cô vẫn dõi theo.

Chung Túc Thạch nâng ly rượu, nhấp một ngụm, chỉ nhấp rồi đặt xuống, hứng thú nhạt nhòa.

Anh ngồi thả lỏng, người hơi dựa vào lưng ghế, chân bắt chéo, dùng khăn ăn lau nhẹ khóe miệng, rồi tiện tay thả lại lên bàn.

Thấy cô đang ngẩn người, anh hỏi,
“Sao vậy, quen ông ta à?”

Mạnh Gia gật đầu, nhẹ nhàng đáp, “Từng thấy trong chương trình ẩm thực, nhưng em không chắc có phải ông ấy không.”

Dì Trương rất thích xem mấy chương trình đó, Mạnh Gia đôi khi học hành mệt mỏi, cầm cốc nước đi ngang qua phòng khách, cũng ngồi xuống xem cùng bà.

“Chắc là ông ấy rồi. Vương sư phụ từng có chuyên mục ẩm thực riêng, nhận nhiều phỏng vấn, còn làm giám khảo nữa.”

Mạnh Gia à lên một tiếng, “Ông ấy còn nổi tiếng như vậy, nên anh mới thuê ông sao?”

Chung Túc Thạch giải thích, “Không phải, hôm nay ông ấy chỉ làm theo lệnh của tôi. Bình thường còn có công việc khác, ông ấy phục vụ cho một vị bác của tôi, cũng vì mối quan hệ đó mới có đủ tư cách được nâng đỡ, được người ta tung hô như vậy.”

Anh nói quá chi tiết.

Chi tiết đến mức không cần thiết. Anh thậm chí còn nhìn vào mặt cô mà nói.

Rất dễ khiến người ta hiểu lầm, cho rằng mình được anh đặc biệt coi trọng.

Mạnh Gia chỉ hiểu lơ mơ, không rõ trong đó ẩn chứa bao nhiêu điều không thể nói, bao nhiêu “thiên cơ” người ngoài khó lòng dò đoán.

Và người bác kia, đến cả tên cũng ngại nhắc đến, rõ ràng là quyền thế ngập trời.

Cô nâng ly nước, khẽ giơ lên cụng ly từ xa: “Em lấy nước thay rượu, kính anh một ly. Cảm ơn anh, Chung tiên sinh.”

“Muốn uống rượu thì để sau cũng được.”

Mạnh Gia còn đang sửng sốt thì thấy anh bình tĩnh đứng dậy.

“Đi theo tôi.”

Anh đi qua, vừa ngang qua chỗ cô thì rất tự nhiên nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía phòng khách.

Cô chợt quên mất cả chuyện hỏi anh định đưa mình đi đâu, ánh mắt hoàn toàn bị hút về đoạn da thịt giao nhau ấy. Nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền đến, âm ấm, khiến cả cánh tay cô tê rần.

Đi đến cạnh chiếc bàn trà gỗ lim hình chữ nhật, Chung Túc Thạch buông tay ra, dùng cằm ra hiệu về phía sofa: “Ngồi đi.”

Mạnh Gia mặt đỏ bừng, nghe lời ngồi xuống.

Anh mang ra một chiếc bánh kem, “Thắp nến trước, ước xong rồi mới uống rượu chúc thọ.”

“Anh… sao anh biết hôm nay là sinh nhật em?”

Mạnh Gia ngạc nhiên đến mức nói lắp, cả kính ngữ cũng bỏ luôn.

Chung Túc Thạch cắm nến lên bánh, “Trên máy bay, tôi đã nhìn thấy chứng minh nhân dân của em.”

Thì ra là từ lúc đó, anh đã ghi nhớ rồi.

Mạnh Gia cắn môi. Ngoài câu “cảm ơn”, cô thật sự không biết nên nói gì mới phải.

Chẳng lẽ phải nhắc anh: Chung tiên sinh, anh tốt với em như vậy, dường như… đã hơi vượt ranh giới rồi?

Cô hơi sợ. Mình chỉ mới mười chín tuổi thôi, liệu có đủ tỉnh táo, đủ rõ ràng như “Mạnh Gia trong kịch bản” mà biết bản thân nặng bao nhiêu ký?

Sự tốt bụng của anh, thỉnh thoảng khiến người ta quên mất mình là ai.

Chung Túc Thạch tắt đèn trần, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ trên tường, “Muốn tự thắp, hay để tôi thắp cho?”

Mạnh Gia muốn tự mình làm.

Cô nhận lấy chiếc bật lửa từ tay anh, màu vàng kim, hoa văn dệt chạm khắc mặt ngoài, cầm trong tay thấy nặng, thiết kế liền khối, kiểu dáng giản dị mà trang nhã.

Cô cúi đầu, loay hoay mãi không biết mở thế nào.

Chung Túc Thạch ngồi tựa hờ trên chiếc ghế cigar, ánh mắt mơ màng, không giục cô, chỉ nhàn nhã ngắm nhìn cô đang vụng về xoay sở.

Cuối cùng, Mạnh Gia ngẩng đầu, nhìn anh cầu cứu đầy bất lực.

Anh nghiêng người qua, không giật bật lửa khỏi tay cô, mà trực tiếp bao lấy mu bàn tay, nhẹ nhàng dẫn ngón cái cô cạ vào sườn bật lửa.

Lửa lập tức bùng lên, phản chiếu những đầu ngón tay mảnh khảnh, ửng đỏ vì ngại ngùng và căng thẳng.

Hai cây nến số được thắp sáng, Mạnh Gia nhắm mắt, chắp tay, âm thầm ước nguyện trong lòng.

Cô ước: bà ngoại khỏe mạnh, bình an vô sự.

Chuyện khác có thể dựa vào sức người mà xoay chuyển, riêng tuổi thọ thật sự khó nói ấy chỉ đành xem ông trời có thương xót hay không. Cho nên, một người không tin vào điều này như cô, lần này vì bà mà tin thêm một lần.

Chung Túc Thạch nghiêng đầu nhìn cô.

Mạnh Gia làm gì cũng nghiêm túc quá mức, thậm chí phồng má lên cũng giống như đang đảm đương một nhiệm vụ hệ trọng.

Từ khi bước chân ra xã hội đến giờ, anh chưa từng gặp cô gái nào giống cô như vậy, nghiêm khắc với bản thân đến mức không cho phép mình phạm bất cứ sai lầm nào.

Mạnh Gia thổi tắt nến, tự mình đứng dậy bật đèn.

Chung Túc Thạch bừng tỉnh như đang mộng du, ánh mắt không còn tiêu cự, chẳng biết rơi vào đâu. Có lẽ là ở đoạn eo mảnh mai bị váy ôm sát, giống như cánh hoa bay lướt qua hành lang.

Khi đèn sáng bừng, anh mới sực tỉnh, thu hồi ánh nhìn, không để mất phong độ.

Cô bước lại gần, cầm ly nước trên bàn, đưa một ly cho anh, thản nhiên hỏi:
“Giờ có thể uống rồi chứ, Chung tiên sinh? Ly này, em kính anh.”

Chung Túc Thạch một tay đút túi, dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy, gương mặt anh càng thêm sáng sủa đến cực điểm.

Anh ngắn gọn cụng ly với cô, “Chúc mừng sinh nhật, Mạnh Gia.”

Bình Luận (0)
Comment