Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 19

Khóe môi của Mạnh Gia thấp thoáng ý cười, nhưng cô không dám nhìn lâu vào ánh mắt dịu dàng như ngọc của anh Chung, vì sợ rằng nếu nhìn lâu quá linh hồn sẽ bị vẻ tuấn tú thanh nhã kia kéo đi, lơ lửng trôi dạt như đang ngắm một bức phù thế họa không ngừng biến đổi.

Thế nên cô đành quay đầu, phóng mắt qua nửa cầu hành lang, nhìn về ngọn núi xa mờ sương khói.

Mạnh Gia ngồi xuống, hai bàn tay xoay xoay cốc sứ trong lòng bàn tay, nhỏ giọng hỏi:
“Chung tiên sinh, thế giới của người trưởng thành là như thế nào ạ?”

Chung Túc Thạch đặt ly rượu xuống bàn trà. Anh bắt chéo chân, nửa người trên ngả ra sau, hai tay đan vào nhau buông lỏng đặt trên đầu gối, tư thế như thể chuẩn bị tâm tình dài dòng với cô.

Anh trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Có lẽ, chính là phải dốc toàn lực làm tốt mọi việc, đồng thời sẵn sàng chấp nhận mọi điều bất ngờ có thể xảy đến.”

Con người sống trong dòng chảy thời gian, suy cho cùng cũng chỉ là trong từng ngày trôi qua, đối với cuộc sống hoặc bản chất của nó dần dần sinh ra những cảm ngộ sâu sắc hơn.

Khóe môi Mạnh Gia khẽ nhếch, là một nụ cười đắng đót đầy xót xa.

Cô nói: “Nghe thì anh có thể không tin… nhưng em luôn trong tư thế sẵn sàng.”

Hồi học lớp 9, một đêm đầu xuân còn vương cái lạnh, bà ngoại cô bất ngờ bị nhồi máu cơ tim, khi dì Trương gọi điện tới cô vẫn đang học thêm buổi tối ở trường. Giáo viên chủ nhiệm nghe xong, lập tức bảo cô chạy ngay đến bệnh viện.

Trên đường đi, cô không nhớ nổi mình đã vấp ngã bao nhiêu lần. Con đường thường ngày vốn bằng phẳng rộng rãi, lúc ấy bỗng chốc trở nên gập ghềnh. Hai đầu gối cô bầm tím vì ngã.

Cô nghiến chặt môi, gần như cắn bật máu, cố sức đứng dậy tiếp tục lao về phía trước.

Khi chạy tới hành lang trước phòng phẫu thuật, dì Trương ôm chầm lấy cô, nghẹn ngào nói:
“Gia Gia, con phải chuẩn bị tinh thần, bà ngoại con có thể không qua khỏi đâu, không biết có gắng gượng được nữa không…”

Một tiếng “ầm” vang lên trong đầu cô.

Giống như bức tường thành kiên cố từng bao quanh bảo vệ cô suốt bao năm, bất chợt sụp đổ, để cô lẻ loi đơn độc phơi bày giữa thế giới tàn khốc này, chẳng còn gì có thể che chở cho cô nữa.

May mà, khi bác sĩ chính bước ra, không phải như trong những đoạn phim TVB, thốt lên câu: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi…”

Mạnh Gia sợ nhất là nghe câu đó.

Họ chỉ nói: “Cụ bà đã được cứu sống, nhưng mắc chứng xơ vữa động mạch vành rất nghiêm trọng, cần phải làm phẫu thuật bắc cầu càng sớm càng tốt.”

Lúc ấy, Mạnh Gia mới thở phào, lặng lẽ dựa vào tường, lau nước mắt không nói lời nào.

Sau phút vui mừng, dì Trương lại lo lắng vấn đề viện phí. Giờ trong nhà đến cả tiền chi tiêu thường nhật cũng phải chắt bóp từng đồng, biết đào đâu ra một khoản lớn như vậy?

Đêm đó là lần đầu tiên Mạnh Gia thực sự nhận ra, thì ra cuộc sống đã khó khăn đến thế.

Cô ngồi bên ngoài ICU, ngăn cách bằng một tấm kính mỏng, mắt không rời bà ngoại bên trong, vừa ngồi cùng dì Trương lật tìm sổ tiết kiệm, nghĩ xem có thể xoay đâu ra một khoản, không thì đành phải đi vay người thân.

Cuối cùng, Mạnh Gia tìm được một tờ sổ tiết kiệm định kỳ trong hộp. Vừa cầm lên thì bị dì Trương giật lại.

“Cái này phu nhân dặn rất nhiều lần là không được đụng đến.”

Mạnh Gia giật lại: “Để con xem thử, tại sao không được động vào?”

Năm mươi vạn, gửi suốt ba năm là số tiền Mạnh Duy Quân để lại cho cô đi du học.

Mạnh Gia chỉ liếc qua, không hề do dự, liền nhét tờ sổ vào tay dì Trương:
“Dì cầm theo chứng minh của bà ngoại, mai đi rút ra ngay.”

Dì Trương ở trong đại viện nhiều năm, quen nghe lời răm rắp, trong người mang theo chút cứng nhắc bảo thủ. Bà không dám làm: “Đây là tiền ba con để lại cho con mà, bà tỉnh lại biết chuyện, sẽ trách mắng dì mất. Hay là thử vay ông cậu của con xem?”

Mạnh Gia cười lạnh: “Dì gọi điện cho họ rồi phải không? Tới giờ còn chưa ai thèm ló mặt, còn trông mong gì họ cho mượn tiền?”

Huống hồ, đi nhờ vả đã giống như nuốt gươm dài ba thước, cô chưa chắc đã mở miệng nổi. Mà những người cậu kia cũng chẳng đáng trông cậy gì.

“Con không cần người ba đó, cũng có thể không đi du học, nhưng tuyệt đối không thể mất bà ngoại.”

Mạnh Gia vẫn nhớ rõ mình đã nói như vậy.

Cô là người từ rất sớm đã thấy rõ lòng người lạnh ấm. Cũng vì thế, với những ai từng đối tốt với cô, cô càng khắc cốt ghi tâm, biết ơn muôn phần.

Chung Túc Thạch nghe xong càng thêm tò mò: “Thế em đã chuẩn bị những gì? Kể tôi nghe xem.”

Mạnh Gia cúi thấp người, rụt vai ngồi sát mép bàn trà, cầm chiếc thìa bạc múc một miếng bánh kem mượt như nhung.

Cô khẽ cười: “Nhiều lắm. Em học hành chăm chỉ, luân phiên luyện khẩu ngữ, nghe hiểu, dịch viết. Nhưng vẫn luôn sẵn sàng tâm lý, lỡ điểm tổng kết học kỳ không như mong muốn, hoặc năm sau thi trượt chứng chỉ.”

“Trong khả năng tinh thần cho phép, em cố gắng giúp đỡ bạn bè, nhưng cũng chuẩn bị sẵn tình huống một ngày nào đó họ gặp lại em trên đường chẳng còn mấy quan tâm, thậm chí không buồn chào hỏi.”

Nói đến đây, Mạnh Gia như chợt nhớ ra điều gì đó, ngừng lại một lúc lâu, giọng trầm hẳn xuống:
“Em tranh thủ từng giây từng phút, muốn chứng minh bản thân xuất sắc, để bà ngoại biết công nuôi dạy em không hoài phí… Nhưng cũng chuẩn bị sẵn tâm thế, rằng vào ngày em đạt được thành tựu mà thế gian công nhận, có thể bà sẽ không còn ở đó để nhìn thấy.”

Chung Túc Thạch lặng lẽ lắng nghe. Trong ánh đèn, khuôn mặt trẻ trung non nớt của cô như pho mát vừa được cắt ra, mềm mại và ngọt ngào.

Chiếc khăn choàng không thể che kín hết, Mạnh Gia chỉ hơi động đậy, trên lưng đã lộ ra khoảng da trắng ngần, tựa như bức tường ngọc mịn không tì vết, thấm đẫm ngàn xuân rực rỡ.

Ánh mắt anh mơ hồ như mưa gió sắp giáng, trong đen sẫm mang theo nét nguy hiểm. Dưới sự trợ giúp của nửa chai nước lạnh, h*m m**n vừa bị đè nén tạm thời lại trỗi dậy, chậm rãi bò ngược lên.

Rất lâu sau, anh cất lời, như một câu khen ngợi thoáng ẩn ý sâu xa: “Em rất tự tin, Mạnh Gia.”

Cô không ngờ anh lại nói vậy.

Cô hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải là bi quan sao?”

Ánh mắt Chung Túc Thạch dừng lại trên gương mặt cô.

Chỉ ba, năm giây sau Mạnh Gia đã khẽ chớp mi, lập tức cúi đầu. Cô không dám, cũng chẳng biết đến khi nào mới dám. Phải có tu dưỡng bao nhiêu mới có thể bình thản đối diện ánh nhìn của người đàn ông này?

Cô siết chặt lòng bàn tay đang rịn mồ hôi. Từ sâu trong cơ thể, lan ra cảm giác ẩm ướt của đầu xuân, ngưa ngứa như mầm tre vừa chồi lên từ lòng đất.

“Chẳng chút nào cả.” Chung Túc Thạch đáp.

Cô không sợ thi rớt, không sợ bạn bè xa cách, tất cả bởi vì cô có nội lực để làm lại từ đầu.

Thi trượt thì thi lại, mất bạn thì kết giao người khác, đều vì cô tin mình có bản lĩnh để dựng dậy từ nơi gục ngã.

Chỉ cần cô vẫn là cô, chỉ cần cô vẫn là Mạnh Gia.

Chung Túc Thạch lặng đi chốc lát, rồi nói: “Đời người, dẫu có phức tạp gian nan đến mấy, gói gọn lại, chỉ sáu chữ thôi.”

“Tận nhân sự, thính thiên mệnh.”

Hết lòng làm người, phần còn lại phó mặc trời xanh.

Mạnh Gia nhanh chóng tiếp lời.

Lần này, cô lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào gương mặt anh, nét ngũ quan rõ ràng sâu sắc, mái tóc đen mượt như điểm mực, lười biếng tựa vào tay vịn ghế sofa, đẹp đến mức như tiên nhân hạ phàm.

Chung Túc Thạch khẽ cười:
“Mạnh tiểu thư thông minh như thế, tôi phải tặng em một món quà mới được.”

Mạnh Gia lập tức từ chối: “Không được đâu, anh đã chăm sóc em nhiều lắm rồi, còn tổ chức sinh nhật cho em nữa, sao có thể nhận thêm quà của anh?”

“Lễ trưởng thành mà, nhất định phải có. Em cứ coi tôi cổ hủ, giữ lại bên người để lấy may.”

Chung Túc Thạch lấy từ bàn nhỏ bên cạnh ra một chiếc hộp nhung xanh đậm, mở ra như có ánh tuyết lóe lên, là một sợi dây chuyền ngọc trai.

Từng hạt tròn trịa, ánh ngọc không phải là kiểu sáng lóa như đèn LED của hàng hiệu ngoài thị trường, mà là ánh sáng mềm mại, tao nhã như tơ lụa.

Mạnh Gia lắc đầu liên tục: “Quý giá quá rồi, em thật sự không thể nhận.”

“Coi như phần thưởng vì em trả lời đúng vừa nãy.”

Chung Túc Thạch đã lấy dây ra, nhẹ nhàng cầm trong tay, bước đến phía sau cô.

Anh vén tóc dài của cô qua vai, vòng sợi dây quanh cổ cô. Cổ cô thon dài trắng muốt, mặt dây chuyền rơi đúng ngay trên xương quai xanh.

Chung Túc Thạch đứng phía sau, đầu ngón tay khẽ lướt qua phần da non mềm sau gáy, yết hầu anh khẽ chuyển động một cách khó nhận ra.

Giọng anh khàn khàn: “Người như chuỗi ngọc vậy. Vốn dĩ chẳng đáng giá, nhưng vì em… mới phát sáng.”

“Cũng không đến nỗi vì sinh nhật mà Chung tiên sinh tâng bốc em quá mức đâu chứ nhỉ…”

Cô cố tỏ ra tự nhiên, nhưng tay siết chặt, mồ hôi ra đến ướt cả vạt váy.

“Đã bị nghe ra là tâng bốc, xem ra kỹ năng nịnh nọt của tôi phải luyện thêm rồi.”

Mạnh Gia bật cười: “Em không tin, anh còn cần nịnh ai sao?”

Thấy cô đã có chút vui vẻ, Chung Túc Thạch mới đùa với cô: “Em đó, chứ em không thấy tôi đang nịnh em à?”

Mạnh Gia quay người lại, cúi đầu nhìn vu vơ vào hoa văn trên thảm:
“Em có bắt anh nói đâu, là anh tự muốn nói mà.”

Có lẽ cô không nhận ra, từ lúc bước vào đến giờ, giọng điệu của cô đã mềm xuống từng chút một.

Chung Túc Thạch càng không ngờ tới, có ngày chính anh cũng tặng quà không nổi, phải dựa vào nói khéo dỗ dành, mới khiến cô gái nhỏ chịu nhận lấy.

Anh nghiêm túc xua tay: “Không nói thì không được. Kẻo trong mắt Mạnh tiểu thư, tôi vẫn giữ cái thói ăn chơi trác táng từ hôm uống rượu hôm đó.”

Mạnh Gia nghẹn lời, trong lòng rối bời sao anh lại nhắc chuyện đó nữa!

Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh, giọng pha chút nghẹt mũi, kéo dài âm cuối như làm nũng, cãi lại: “Em chỉ nói có mỗi câu đó thôi, cũng tại anh châm chọc em trước mà, có cần để bụng vậy không?”

Có chứ. Bởi vì là lời em nói ra, nên anh để bụng lắm.

Chung Túc Thạch đã nhẫn nhịn suốt cả buổi tối, đến giờ phút này, bao nhiêu bứt rứt, bất an, khắc chế… đều đã dồn đến đỉnh điểm.

Yết hầu anh khẽ động, bỗng nhiên dâng lên một ý muốn rất mãnh liệt, anh muốn hôn cô.

Anh vừa đưa tay lên, định chạm vào gương mặt Mạnh Gia, thì chuông điện thoại trên bàn trà vang lên.

Tiếng chuông khiến Chung Túc Thạch giật mình như người đang ngủ mê bị dội gáo nước lạnh, lập tức tỉnh hẳn, bàn tay khẽ run, thu về trong im lặng, nắm thành quyền, đưa lên môi khẽ ho một tiếng.

“Anh nghe điện thoại một lát.”

Anh nói xong liền nhanh chóng cầm điện thoại, bước ra ngoài.

Chung Túc Thạch che giấu quá giỏi, Mạnh Gia không nhận ra chút gì khác thường, chỉ gật đầu:
“Anh cứ tự nhiên.”

Cô quay lại ngồi bên bàn trà, lấy điện thoại chụp một tấm ảnh bánh sinh nhật, gửi cho bà ngoại.

Đoán là bà đã ngủ rồi nên cô cũng không chờ phản hồi, tiện tay mở tin nhắn ra xem, mới phát hiện có một tin từ Mạnh DuyQuân: “Chúc mừng sinh nhật, Gia Gia.”

Mười chín năm rồi, ông mới nhớ đến sinh nhật con gái mình, thật giỏi quá ha.

Mạnh Gia cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn là tuổi trẻ bốc đồng không nhịn được, trả lời lại một câu:
“Ông thật có lòng.”

Không ngờ Mạnh Duy Quân phản hồi rất nhanh: “Ba đã chuyển cho con 50 nghìn, tự đi chọn món quà mình thích nhé.”

Cô vội kiểm tra tài khoản, đúng thật là có thêm năm mươi nghìn, người này sao mà đáng ghét đến thế chứ?

Mạnh Gia ném điện thoại xuống, ngồi bệt trên thảm, chán nản nghịch mấy bông kem trang trí bánh.

Bóng người thấp thoáng ngoài cửa sổ là Chung Túc Thạch đang nghe điện thoại, giữa hai ngón tay là điếu thuốc, vừa nói vài câu, động tác thành thục đưa lên môi, nhả ra một hơi khói mỏng.

Mạnh Gia không dám nhìn lâu, sợ bị anh phát hiện là mình đang lén nhìn, liền nhanh chóng dời mắt, mở túi thuốc, làm theo chỉ dẫn từng loại một.

Trong điện thoại, Trịnh Đình đang báo cáo lại bữa tiệc tối nay, ai đã đến, ai đã buông lời say xỉn ra sao.

Chung Túc Thạch nghe xong, cười khẽ, giọng thoải mái: “Diêm Vương không có ở đó, bọn tiểu quỷ được dịp ngoi đầu, nói vài câu oán thán cũng không đến nỗi nghiêm trọng lắm.”

“Vâng, miễn là trong lòng anh biết rõ là được rồi.” Trịnh Đình ngập ngừng một chút, rồi hỏi tiếp:
“Mạnh tiểu thư đỡ hơn chút nào chưa?”

Nghe đến đây, Chung Túc Thạch liền cau mày trách: Chú Đình, tôi nói này, chú càng già càng không đứng đắn rồi đấy.”

Trịnh Đình cố giả ngây: “Tôi làm sao?”

“Tôi bảo chú chuẩn bị quần áo cho cô ấy, chú thì hay rồi, đem đến cả một tủ toàn váy dạ hội.”

Anh có thể tưởng tượng ra cảnh Mạnh Gia đứng trước dãy váy đó, mặt mày khổ sở như đang chịu hình, chẳng có cái nào cô mặc thấy thoải mái.

“Tôi biết gì đâu về váy dạ hội hay váy thường ngày?” Trịnh Đình cãi, còn đẩy hết trách nhiệm sang anh: “Cậu nói cái gì đẹp cái gì đắt thì mua.”

Chung Túc Thạch gạt tàn thuốc, hừ nhẹ: “Bớt diễn đi. Lần này là lần cuối.”

Trịnh Đình chỉ im lặng ba giây: “Được được được. Tôi gọi cuộc này, không làm phiền anh đấy chứ?”

“Đừng nói lung tung nữa, nghỉ sớm đi chú Đình.”

Anh hít sâu một hơi thuốc, thầm nghĩ, cuộc gọi này… nói là làm gián đoạn, nhưng cũng chẳng phải chuyện xấu.

Nếu không vì bị cắt ngang, trong lúc xúc động mất khống chế ấy, có khi anh đã hôn cô thật rồi, mà nếu hôn rồi hậu quả thật khó đoán, mười phần thì đến tám chín phần là dọa cô sợ mất.

Nhưng nói là chuyện tốt… thì tốt ở chỗ nào chứ?

Chỉ để lại cho anh cái danh “ôn hòa lễ độ, quân tử như ngọc”?

Rồi khi bước ra khỏi cánh cửa này, điều Mạnh Gia nhớ nhất, chỉ là anh đã ở bên cô trong ngày sinh nhật mười chín tuổi, thắp nến, tặng quà, đích thân đeo dây chuyền cho cô.

Chừng đó dường như đã rất đủ, mà lại cứ có cảm giác… vẫn chưa đủ. Còn thiếu điều gì đó, chưa đã.

Chung Túc Thạch dụi tắt điếu thuốc, quay trở vào. Mạnh Gia lập tức đứng dậy, như đã chuẩn bị trước, khách sáo nói lời chúc ngủ ngon, mặt mày nghiêm túc.

“Được, ngủ sớm đi. Mai tôi đưa em về trường.”

Chung Túc Thạch ngồi xuống, những tin nhắn chất đống cả buổi tối giờ mới có thời gian xem, có Tâm Lan hỏi anh về chuyện có về nhà không, có Chung Linh nhắn xin đồ, còn lại là một số công việc cần anh phê duyệt.

Mạnh Gia thấy anh cúi đầu, tay lại rút thêm một điếu thuốc, có vẻ bận chuyện riêng, cô chần chừ giây lát rồi bước vài bậc lên cầu thang, đứng lại một chút, cuối cùng vẫn mở lời: “Cảm ơn anh đã nhớ sinh nhật em, Chung tiên sinh.”

Chung Túc Thạch ngẩng đầu, nhìn cô thật sâu: “Không có gì.”

Bình Luận (0)
Comment