Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 20

Ngoại ô vùng núi tối đen như mực, những đám mây băng giá từng bám lấy sự náo nhiệt nay đã đè nén xuống, gió bắc luồn qua kẽ nhánh cây, vang lên tiếng rít u u, nghe như ai đang cất lên một khúc nhạc ai ca.

Sau khi uống thuốc, Mạnh Gia nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, mắt dán vào tấm màn rủ dài đến tận sàn, mi mắt dần dần khép lại, đến cả chuỗi ngọc trai trên cổ cũng chưa kịp tháo xuống, đã mệt mỏi thiếp đi.

Cô không kén giường, lại vừa khỏi bệnh, nên giấc ngủ ngược lại càng sâu. Đến khi trời sáng mới mơ thấy một giấc mơ, trong mơ trống kèn rộn rã, không rõ nhà ai đang tổ chức hỷ sự.

Mặt trời cuối thu nhô lên, ánh nắng xuyên qua cửa kính sát đất, nhảy nhót trên mi mắt cô, dù ánh dương lạnh lẽo chẳng mấy ấm áp, nhưng cũng đủ chói đến khó chịu.

Mạnh Gia cau mày không thoải mái, trở mình một cái rồi tỉnh dậy, sau đó không thể ngủ lại được nữa.

Cô vào phòng tắm rửa mặt sơ bằng nước lạnh, chải lại mái tóc, trông đã là một dáng vẻ thanh tú.

Mạnh Gia không nấn ná lâu, tháo chuỗi ngọc trai trên cổ xuống, đưa lên ánh sáng sớm soi, càng thấy rõ vẻ tinh xảo lộng lẫy. Nhưng món này, không nên là của cô.

Cô nâng chuỗi ngọc bằng cả hai tay, cẩn thận đặt vào hộp nhung, rồi để trên đầu giường.

Sau đó, cô chỉnh lại ga giường như cũ, lấy từ tủ ra một chiếc áo khoác vải tweed màu đen thêu chỉ vàng.

Thời điểm đó, Mạnh Gia vẫn là cô bé chưa mấy quan tâm đến thời trang, không nhận ra thương hiệu của áo. Chỉ thấy nó rất đỗi bình thường, trông có vẻ rẻ tiền.

Cô xách túi quần áo bẩn thay từ tối qua, đeo balô lên vai rồi đi xuống lầu.

Dưới lầu vắng tanh, không một bóng người, cô đoán chắc Chung tiên sinh vẫn chưa dậy.

Mạnh Gia tìm được một cây bút chì và tờ giấy nhớ trên bàn cạnh ghế sofa. Cô nghiêng người ngồi xuống, nắn nót viết: “Chung tiên sinh, em đi trước, hôm qua là ngày em thật sự...”

“Dậy sớm thế à?”

Còn chưa viết xong, đã nghe thấy giọng nói vang lên từ cửa chính, còn hơi thở gấp gáp, như mới vận động xong.

Mạnh Gia giật mình vo tờ giấy lại, ném sang bên cạnh, đứng bật dậy, “Chung... Chung tiên sinh.”

Chung Túc Thạch mặc bộ đồ thể thao trắng, so với vẻ ngoài chỉnh tề thường ngày, lúc này nhìn trẻ ra đến bốn, năm tuổi.

Anh vừa lau mồ hôi, vừa thong thả đi đến quầy bếp giữa, rót một ly nước uống, điều hòa lại nhịp thở.

“Lại đây ăn sáng đi, ăn xong tôi đưa em đến trường.”

Cô lắc đầu, “Em tự đi xuống chân núi rồi gọi xe về, ăn sáng trên đường cũng được.”

Mạnh Gia theo bản năng từ chối anh.

Cô cũng biết điều đó có nghĩa gì, rằng cô đang sợ, không thể trả lời chất vấn trong lòng mình. Không cách nào đối diện với bản ngã tỉnh táo luôn ẩn nấp bên trong.

Chỉ một câu thôi: “Mạnh Gia, rốt cuộc em nhận lời tốt của Chung tiên sinh là vì muốn được nhẹ nhàng thoải mái, hay vì thích ở bên cạnh anh ấy?”

Chỉ câu hỏi ấy thôi cũng đủ khiến cô bối rối, cô không thể trả lời.

Một khi nghi vấn đã dấy lên, chẳng khác gì bèo nổi trên mặt nước, dù có cố nhấn chìm xuống, chẳng mấy chốc nó lại trồi lên, đàng hoàng mà chắn trước mắt, khiến người ta không thể không nghĩ: rốt cuộc là loại nào? Thật là phiền phức, tránh cũng chẳng xong.

Nói cho cùng, Mạnh Gia chỉ sợ bản thân sẽ sa vào quá sâu.

Ngọc ngà mỹ thực, lầu son gác tía, xe sang phủ hương thơm. Càng xa hoa lộng lẫy bề ngoài, càng dễ khiến lòng người đổi thay.

“Xuống núi? Mạnh tiểu thư dường như rất tin tưởng vào sức khỏe hiện tại của mình đấy.”

Chung Túc Thạch đặt ly nước xuống, khẩu khí mang vẻ châm biếm, giọng có phần nghiêm nghị.

Hôm qua anh mới nói với cô, tuổi còn nhỏ không cần quá mạnh mẽ, qua một đêm là quên luôn?

Mạnh Gia cúi đầu, không dám nói lời nào.

Chung Túc Thạch trong lòng vốn định nói vài câu dạy bảo, nhưng thấy cô thế này, lại chẳng nỡ mở miệng.

Anh ngồi xuống bàn ăn, giọng dịu lại, “Lại đây, ăn sáng đi.”

Mạnh Gia chậm rãi bước tới, cầm muỗng lên, múc một thìa cháo gà đưa vào miệng.

Cháo ninh nhừ, thơm ngon thanh đạm. Cô nhìn Chung Túc Thạch đang đọc tài liệu, khách sáo hỏi, “Chung tiên sinh không ăn à?”

Anh mắt vẫn dán vào tờ giấy đỏ trắng, không liếc đi chỗ khác, bưng ly espresso lên, “Tôi ăn rồi.”

Mạnh Gia khẽ “ồ” một tiếng, uống thêm vài ngụm cháo rồi hỏi tiếp, “Vậy anh ăn gì?”

Giống như một phản xạ tự nhiên, không cần nghĩ.

Chung Túc Thạch đang uống cà phê, thuận miệng đáp, “Schwarzbrot.”

Nói xong mới nhớ ra, Mạnh Gia có thể không hiểu tiếng Đức, liền ngẩng đầu nhìn cô.

Nhưng Mạnh Gia chỉ “à” một tiếng, giọng nhẹ nhàng, tay vẫn cầm thìa, cũng nhìn anh, “Bánh mì đen ngon không?”

Nhận ra cô hôm nay nói nhiều hơn thường ngày, Chung Túc Thạch nhìn cô vài giây như đang suy nghĩ, mới chậm rãi nói: “Hồi còn học ở Berlin thì không thấy ngon, về nước rồi lại thấy nhớ vị đó.”

Mạnh Gia ngẫm nghĩ, cười ngây thơ, chống cằm hỏi: “Người ta thật kỳ lạ nhỉ? Luôn mâu thuẫn như thế.”

Sự thay đổi của cô khiến Chung Túc Thạch có chút bất ngờ. Anh đặt tài liệu xuống, “Người ta không phải lúc nào cũng nhìn rõ được bản thân. Như em chẳng hạn, lúc nãy còn muốn vạch ranh giới với tôi, giờ lại trò chuyện rôm rả.”

Mạnh Gia thẳng thắn: “Thì là lúc nãy lỡ làm anh khó chịu, giờ cố gắng bù đắp đây mà.”

Vì cô đã quyết định sẽ không qua lại với anh nữa, nên đây có thể là bữa ăn cuối cùng của họ.

Mạnh Gia không muốn để lại chuyện gì dở dang. Hòa nhã một chút, đừng dính nhân quả.

Chung Túc Thạch nhấp một ngụm cà phê, “Nghe như em rất sợ tôi vậy.”

Không nên là như thế. Anh tự thấy trước mặt cô bé này, mình đã cất hết kiểu dáng cao cao tại thượng ở thương trường hay xã giao.

Đáng xin lỗi thì xin lỗi, còn hay nhìn sắc mặt cô nữa.

Thế mà Mạnh Gia lại nói: “Không phải sợ, là kính trọng.”

Chung Túc Thạch suýt nữa thì bật cười, “Em kính trọng tôi làm gì? Tôi thiếu gì người kính trọng?”

Nói rồi đứng dậy, bước lên lầu.

Đúng là, người kính trọng anh vì nhân phẩm và địa vị thì nhiều không đếm xuể.

Mạnh Gia nhận ra mình đã quá lời. Cô cúi đầu, không nói thêm, chỉ lặng lẽ ăn cháo.

Cô từng thìa từng thìa nuốt cháo, trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ, Chung tiên sinh cười lên thật đẹp.

Một lúc sau, Mạnh Gia đặt thìa xuống, rút khăn giấy lau miệng, đi về phía ghế sofa, “Chung tiên sinh, em ăn xong rồi.”

Chung Túc Thạch cầm chìa khóa xe, “Đi thôi.”

Mạnh Gia định ngồi hàng ghế sau, nhưng Chung Túc Thạch đi trước, mở sẵn cửa ghế phụ cho cô.

Sắp phải chia tay rồi, cô không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà cãi vã với anh.

Cô cứng người ngồi vào, vội vàng kéo dây an toàn xuống.

Như thể chỉ sợ chậm một giây, Chung tiên sinh sẽ cúi xuống, giống như nam chính trong mấy bộ phim thần tượng, sát mặt, hơi thở đan xen, giúp cô thắt dây an toàn.

Chung Túc Thạch đứng trong sân vườn rợp lá bàng xào xạc.

Gió từ phía tây thổi đến, vạt áo khoác anh bay lên, xuyên qua kính cửa sổ xe, anh nhìn cô thật sâu, khẽ nhếch môi.

Mạnh Gia vừa lúc quay sang, bất ngờ đối diện ánh mắt ấy, giật mình một cái, như thể bị nhìn thấu tâm sự.

Trên đường về trường, Chung Túc Thạch không nói thêm câu nào, chỉ chuyên chú lái xe, Mạnh Gia cũng chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cho đến khi xe dừng trước ký túc xá, Mạnh Gia mở cửa, xuống xe, cúi người nói cảm ơn.

Chung Túc Thạch nhàn nhạt đáp: “Chăm sóc bản thân cho tốt, sức khỏe là quan trọng nhất.”

Mạnh Gia gật đầu, nói đã biết rồi.

Chiếc Audi đen quay đầu, rẽ một góc, biến mất ở cuối con đường, không còn nhìn thấy nữa.

Mạnh Gia đứng dưới gốc cây thật lâu, mãi sau mới nhớ ra mà vẫy tay tạm biệt.

Là tạm biệt Chung tiên sinh, cũng là tạm biệt chính mình của tối qua: một cô công chúa nhỏ được nâng niu trong tòa lâu đài.

Cứ xem như một nhành cỏ dại, vô tình được người làm vườn ghé qua, đưa vào nhà kính, trong mùa xuân ấm áp ấy đã từng mơ mình trở thành một đóa hồng champagne.

Giờ giấc mộng tan rồi, cô lại bị quăng về cánh đồng hoang rộng lớn, phải tự mình chống lại giá lạnh.

Xem xem khi tuyết mùa đông cuối năm rơi xuống, cô có thể trụ vững, đợi đến một làn gió xuân làm tan băng hay không.

Mạnh Gia mím môi, lên lầu, lấy chìa khóa mở cửa.

Cô đổ đồ ra, xé gói nước giặt nhỏ, ngâm vào chậu.

Xong xuôi, cô cầm tài liệu ôn tập và sách vở, đi đến thư viện.

Mới lên đến tầng hai, đã thấy Lưu Tiểu Lâm.

Ở nơi này hiếm khi thấy đại tiểu thư họ Lưu, nếu đến cả cô ấy cũng xuất hiện, thì chỉ có thể chứng minh một điều, kỳ thi cuối kỳ thật sự không còn xa.

Thư viện mở máy sưởi, ngồi chưa được bao lâu, Mạnh Gia đã thấy nóng, liền cởi áo khoác, gấp gọn đặt lên ghế.

Cô nhìn sang đối diện, mở sách ra, “Cậu ôn Mác-Lênin à?”

Lưu Tiểu Lâm vạch bút đỏ như gà mắc tóc, cười khổ: “Tớ còn đang học trước thì đúng hơn! Nhìn đi, sách mới tinh. Không phải nói xấu cụ Mác, nhưng một ý lặp đi lặp lại mãi, có cần thiết không?”

“Xem cái này nè, thầy dạy tập trung phần trọng tâm, hiệu quả hơn cậu tự đọc nhiều.”

Mạnh Gia khẽ cười, đưa tập của mình qua, nét chữ thanh tú, chỗ nào cần nhớ đều rõ ràng.

“Cảm ơn nha.”

Lưu Tiểu Lâm vui vẻ ngẩng đầu, nhìn thấy áo khoác của Mạnh Gia thì ngẩn ra.

Cô nhớ cái áo này, là mẫu trình diễn năm nay của CHANEL, không đặt trước với nhân viên tư vấn thì chẳng bao giờ có hàng.

Gần đây, mấy chị em xung quanh cô đã phàn nàn không ít, nói muốn mua thì phải nhờ cửa hàng bên châu Âu điều hàng về, ít nhất cũng mất một tháng.

Nhưng loại đồ này thì phải mặc đúng mùa, đầu thu mặc thì dày, cuối đông thì mỏng, đợi hàng về chắc sang năm mất rồi? Còn ai muốn mua nữa chứ?

Thấy Mạnh Gia mặc bộ đồ quý như vậy mà thái độ lại thản nhiên, chẳng biết là cô không nhận ra giá trị thực sự của món đồ, hay là Chung tiên sinh quá chiều cô nên những thứ vặt vãnh thế này chẳng đáng bận tâm.

Một lúc sau, Lưu Tiểu Lâm mới nói được một câu: “Áo cậu đẹp thật đấy.”

Mạnh Gia đã vùi mặt vào sách, không nghe ra ý trong lời nói, chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Vài giây sau, mới chậm rãi giải thích: “Áo không phải của tớ, của Chung Linh.”

Lưu Tiểu Lâm càng khó hiểu, “Không thể nào, cô ấy còn chưa mua được.”

Chung Linh còn tức phát điên lên, phải đi GUCCI trút giận một trận cơ mà.

Mạnh Gia lúc này mới cảm thấy có gì sai sai, “Sao vậy? Áo này khó mua lắm à?”

Lưu Tiểu Lâm thật thà gật đầu, “Khó lắm ấy, mấy chị đại còn tranh nhau.”

Chỉ trong khoảnh khắc, Mạnh Gia nhớ lại gương mặt của Chung Túc Thạch khi mở tủ đồ đêm qua, bất giác ho khan một tiếng.

Cũng phải thôi, cái váy xanh kia dù hở lưng nhưng vừa vặn, mà Chung Linh dáng đẫy đà hơn cô. Lúc đó cô sao không nghĩ ra?

Vậy nên, Chung tiên sinh sợ cô không chịu mặc, mới cố ý nói là của Chung Linh?

Vậy thì, sao anh lại chuẩn bị cả dãy dài đồ tinh xảo đắt đỏ như thế? Là sớm biết cô sẽ đến, hay là nhờ trợ lý chuẩn bị gấp?

Nếu áo không phải của Chung Linh, vậy căn phòng ngập tràn hương vị thiếu nữ ấy, là của ai?

Hàng loạt câu hỏi nảy lên như nước sôi trong nồi, sôi sục không ngừng.

Mạnh Gia cảm thấy mình như sốt trở lại, không cần chạm cũng biết mặt đỏ bừng.

Cô đơ người quá lâu, Lưu Tiểu Lâm phải giơ tay vẫy trước mặt: “Nghĩ gì đấy?”

“À, không có gì. Tớ đi rửa mặt.”

Mạnh Gia luống cuống đứng dậy, bất cẩn làm đổ chiếc ghế bên cạnh.

Tiếng “rầm” vang lên khiến những người xung quanh không hài lòng. Cô vội cúi người xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.”

Mạnh Gia xắn tay áo, mở vòi nước, vốc một vốc nước mát lạnh táp lên mặt.

Cô lấy khăn giấy từ túi ra lau khô. Sau khi bị nước lạnh thấm qua, gương mặt vốn trắng trẻo nay lại càng ửng hồng rạng rỡ.

Mạnh Gia chống tay lên bồn rửa, hít sâu mấy lần.

Cô không ngừng tự nhủ: Đừng nghĩ nhiều nữa Mạnh Gia, anh ấy chẳng qua chỉ là thấy cô đáng thương mà thôi.

Khi trở lại, Mạnh Gia đã lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày. Cô ngồi xuống, tao nhã lật tiếp trang sách đang đọc dở, không để lộ chút cảm xúc nào.

Trước khi trời tối, Lưu Tiểu Lâm rời đi, rủ Mạnh Gia đi ăn nhưng cô lắc đầu: “Hôm qua chưa học được gì, hôm nay phải tranh thủ bù lại.”

Đến tận hơn mười giờ, Mạnh Gia mới về ký túc xá. Cô vừa giặt quần áo vừa bật nghe phần nghe hiểu trong đề thi chuyên Anh 4, nghe một cách rải rác.

Phần nghe hiểu, giống như việc học từ vựng, quan trọng là cảm nhận được ngữ cảnh và không khí, tận dụng thời gian vụn vặt cũng có thể luyện được.

Khi Mạnh Gia làm xong mọi việc, chuẩn bị thu dọn balo, mới phát hiện sợi dây chuyền mà cô để ở đầu giường, lại một lần nữa xuất hiện trong túi xách.

Cô không nhịn được bật cười, cô và anh cứ như đang chơi trò đẩy qua đẩy lại, giống như đang giận dỗi trẻ con.

Cuối cùng, chẳng rõ nghĩ tới điều gì, cô thở dài, như thể đại nhân đại lượng nhận thua, cất chiếc hộp ấy sâu vào trong tủ.

Đến khi học kỳ kết thúc và chính thức bước vào tuần ôn thi cuối kỳ, thư viện đã chật kín người.

Muốn có chỗ ngồi thì phải dậy từ lúc trời chưa sáng, đứng co ro trong gió lạnh xếp hàng dài dằng dặc. Thật ra cũng có thể đến phòng tự học, nhưng Mạnh Gia sợ lạnh, mà tòa nhà dạy học số 1 thì hệ thống sưởi lại không tốt, làm lạnh đến hỏng người thì chẳng đáng.

Vậy nên cô quấn chăn ngồi ôn thi trong ký túc xá mỗi ngày, việc ra ngoài gần như chỉ còn là lúc đi lấy cơm ở nhà ăn.

Trong mùa ôn thi ai cũng thức đêm học bài, gặp nhau câu đầu tiên là: “Mày học đến đâu rồi? Giáo viên có gạch chân chỗ nào không?”

Đủ loại câu chào hỏi như vậy. Thậm chí lúc xếp hàng lấy cơm cũng tranh thủ rút đề cương ra học vài dòng.

Chỉ có Mạnh Gia, vẫn yên lặng đứng giữa đám đông, đeo tai nghe, thỉnh thoảng đọc theo vài câu luyện phát âm.

Người bên cạnh bắt đầu châm chọc: “Học bá thì đúng là khác hẳn nhỉ, còn rảnh rỗi luyện khẩu ngữ, tụi mình thì như lửa cháy đến chân rồi.”

Ánh mắt nhìn Mạnh Gia cũng đầy ghen ghét. Trên đời này, luôn có người vì bản thân không nỗ lực, lại quay sang oán hận những người chăm chỉ hơn mình.

Cũng có người lên tiếng phản bác: “Vậy bạn có chăm chỉ như người ta không? Không thì đừng nói nữa.”

Lúc đó, Chung Linh đi ngang qua cũng nghe được vài câu xì xào ấy, liền kéo Mạnh Gia ra khỏi đám người.

Mạnh Gia tháo tai nghe, hỏi: “Cậu làm gì vậy, còn chưa đến lượt mình lấy cơm mà.”

Chung Linh lắc lắc hộp cơm trong tay: “Tớ mua dư rồi, về ký túc xá ăn cùng tớ đi.”

Hai người cùng rời khỏi nhà ăn, Chung Linh liếc cô một cái: “Đi lấy cơm mà còn nghe nghe hiểu à?”

Mạnh Gia thu dây tai nghe lại: “Tớ chỉ không muốn nghe những lời khó nghe kia thôi.”

“Đừng để ý. Cậu cứ làm việc của mình, miệng đời thì làm sao bịt hết được.”

Chung Linh đặt chiếc hộp gỗ sơn đỏ lên bàn, bày đồ ăn ra giống như Mạnh Gia. Mỗi người một bát cơm trộn nhím biển trong nồi đá, ngồi đối diện nhau ăn.

Mạnh Gia rót cho cô ly nước: “Sao tự dưng lại tìm tớ?”

Chung Linh đáp: “Ở nhà ôn bài là tớ cứ buồn ngủ mãi, muốn tìm người kỷ luật một chút để tự giám sát mình, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cậu thôi.”

“Được, lát nữa tớ tìm sợi dây, treo tóc cậu lên xà nhà. Tớ học kiểu đó đó.”

“Từ bé tóc tớ đã thưa rồi, cậu mà còn giật thêm, tớ với cậu sống mái luôn.”

Chung Linh vừa nói vừa liếc cô đầy gian xảo: “Anh tớ mua cái áo đó cho cậu, lấy ra cho tớ xem đi. Dạo này anh ấy còn tặng gì nữa không?”

Mạnh Gia vội phủ nhận: “Anh ấy không tặng gì cả. Áo đó cậu mang về đi, anh ấy nói là của cậu đấy, chắc vốn dĩ mua cho cậu thôi.”

“Ảnh mà quan tâm tớ đến mức đó thì lạ lắm luôn, đến size áo tớ mặc ảnh còn mù tịt,” Chung Linh tức tối nói.

“Thật mà, hôm đó áo tớ không mặc được nữa, anh ấy mới cho mượn.”

Mạnh Gia mải giải thích, không để ý mình đã để lộ sơ hở, rơi vào tay “thẩm phán” trước mặt.

Chung Linh liền hỏi: “Xin hỏi, áo cậu đang mặc sao lại mặc không được vậy hả?”

Nói rồi, cô trưng ra vẻ mặt dữ tợn, hai khuỷu tay nhướn ra như cánh gà: “Bị ai đó xé rách hả?”

Mạnh Gia đặt bát xuống, đứng lên, véo tai cô ấy một cái: “Đi, theo tớ vô nhà vệ sinh rửa cho sạch cái đầu đầy chuyện bậy bạ kia đi.”

“Khoan đã. Tớ đang xét hỏi đấy, nghiêm túc chút nào đi.”

Chung Linh cười phá lên tránh né: “Nói mau, rốt cuộc là thế nào.”

Mạnh Gia có thể qua mặt người khác, chứ không thể gạt được Chung Linh. Mà cô ấy cũng không phải loại người thích đồn thổi linh tinh. Huống chi, cô còn định nhờ vả đưa áo trả lại.

Vì vậy, cô kể sơ lược chuyện đi khám bệnh truyền nước hôm sinh nhật, gặp phải anh Chung như thế nào, lược bỏ phần ở lại ngoại ô qua đêm, cắt bánh sinh nhật và những cuộc tâm sự thâu đêm.

Chung Linh bừng tỉnh, nụ cười đầy ẩn ý lạ lùng: “Thì ra là thế.”

Nhưng Mạnh Gia không hiểu sao lại cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ. Cô hỏi: “Cái vẻ mặt đó là sao hả?”

“Tớ chưa từng thấy Chung Túc Thạch tốt bụng đến vậy.”

Chung Linh buột miệng gọi thẳng tên. Đây không phải là người anh từ nhỏ cô quen thuộc.

Cô còn nhớ, bài học đầu tiên mà anh dạy cô là: mọi mối quan hệ đều dựa trên lợi ích, chuyện không có lợi thì không đáng phí thời gian.

Ba của Chung Linh cưới muộn, lúc cô sinh ra thì trong khu nhà đã chẳng còn mấy đứa nhỏ đồng trang lứa, Lưu Tiểu Lâm cũng mãi đến cấp hai mới chuyển đến.

Hồi đó cô hay ngồi một mình bên bồn hoa dưới gốc cây đa, chẳng làm gì, chỉ lặng lẽ quan sát những người ra ra vào vào, nghe những lời tâng bốc đầy ẩn ý, những nụ cười giả tạo lộ liễu, cùng những làn sóng ngầm trong câu chuyện người lớn.

Và cô ghi nhớ từng gương mặt cúi đầu cẩn trọng, đầy vẻ khiêm nhường.

Có một hôm, nhà cô có khách nữ tới khóc lóc tìm bà nội, chẳng rõ chuyện gì. Cô chỉ nhớ con gái nhà đó rất dễ thương, còn nhảy dây cùng cô cả buổi chiều.

Hai đứa chơi đến thân thiết như chị em, nhưng bà nội vẫn từ chối giúp. Cô tức giận hỏi sao lại không giúp nhà người ta.

Bà nội bị cô làm phiền đến mệt, lại không biết giải thích thế nào, chỉ bỏ lại một câu: “Chuyện người lớn, trẻ con đừng xen vào.”

Sau này, chính người anh hai về nhà đã giảng giải cho cô nghe, rằng trong cái thế giới phân tầng khắt khe này, dù là nhà họ, cũng có những người không thể đắc tội, và phải biết cách giữ mình, tiến thoái đúng lúc.

Đó là một trong số ít lần Chung Túc Thạch dịu dàng, nên dù khi ấy còn chưa hiểu hết, cô vẫn khắc ghi trong lòng.

Cô cũng luôn sống như vậy, giữ một thái độ khiêm nhường, trầm lặng.

Vì vậy Chung Linh bắt đầu suy nghĩ, một người khôn ngoan như anh hai, rốt cuộc đã nhìn trúng điểm gì ở Mạnh Gia? Cô ấy có gì đáng để anh bận tâm? Chỉ có thể là, chính con người cô ấy.

Mạnh Gia nghe xong, cúi đầu khẽ nói: “Thật ra anh ấy cũng là người rất tốt.”

Chung Linh trêu: “Nếu ảnh mà đối xử với tớ như vậy, tớ cũng biết ơn ảnh lắm.”

“Vậy cậu nhận luôn đi.”

Chung Linh nhìn theo bóng lưng cô đứng dậy, liền hỏi với theo: “Ý cậu là sao hả?”

Mạnh Gia cầm cái áo, được cho là đã cháy hàng, đặt vào túi, để trước mặt Chung Linh: “Trả lại cho cậu.”

“Đã nói là không phải của tớ rồi mà.”

“Đừng cãi nữa, áo đó là của cậu đó.”

Chung Linh bó tay: “Cũng được, tớ cầm về đi ghẹo anh ấy, bảo anh ấy mua cho người khác chứ không mua cho em gái, coi ảnh có thấy ngượng không!”

Mạnh Gia gắp một miếng thịt bò Nhật, chín vừa tới, mềm mại tan trong miệng. Không hiểu sao, cô lại nhớ tới căn phòng ngủ mang phong cách Pháp hôm đó.

Vài giây sau, cô buột miệng hỏi: “Phòng trên tầng hai, là của cậu à?”

“Ừ.”

Nghe câu khẳng định, Mạnh Gia như trút được một hơi nặng nề.

Chung Linh tiếp lời: “Lúc sửa vườn, tớ định lên đó ở vài hôm. Nhưng hôm nghiệm thu tớ đi thay anh tớ, một cái xà ngang suýt nữa rơi trúng đầu tớ.”

Mạnh Gia nghe mà hồi hộp: “Hả? Cậu có bị gì không?”

“Không sao, có bảo vệ kéo tớ ra kịp. Nhưng bà nội tớ mê tín, gọi thầy phong thủy tới xem, nói mệnh tớ khắc với hướng Tây nên sau này không nên đến đó nữa. Thế là căn phòng đẹp đó uổng công sửa.”

Mạnh Gia không thấy lạ. Người già ai mà chẳng tin vào thần Phật, bà ngoại cô cũng vậy.

Chung Linh học bài ở phòng cô tới tối, lúc về tiện tay xách theo túi đồ. Ra đến cửa, nhớ lại dáng vẻ cương quyết cắt áo Hermès của Mạnh Gia hôm nào, liền trêu:

“Cậu không thích áo này, sao không cắt luôn đi?”

Mạnh Gia đáp ngay: “Tớ bị gì hả, người ta tốt bụng cho mượn, tớ sao mà cắt đồ của người ta được.”

Chung Linh lại nói: “Vậy còn ân tình của Đàm Dụ, sao cậu cắt phăng vậy?”

Mạnh Gia bật cười: “Một người vô duyên vô cớ gây phiền phức, một người giúp đỡ đúng lúc cần. Cậu thấy hai cái có giống nhau không?”

“Có khi nào chẳng vì gì hết, chỉ vì anh tớ so với người khác căn bản là không giống nhau?”

Chung Linh đứng ở cửa, ngẫm nghĩ hồi lâu, mới nhẹ giọng nói.

Mạnh Gia kẹp một trang sách giữa tay, im lặng không đáp. Như thể tay cô chẳng thể lật qua nổi nữa, các ngón tay cứ khựng lại.

Gió Bắc gào thét bên ngoài. Qua lớp kính phủ sương, dường như cô có thể nhìn thấy cây phượng lớn dưới lầu, lá đã rụng gần hết, xào xạc rung động giữa ánh sáng và bóng tối.

Cuối cùng, cô thừa nhận:

“Có lẽ là vậy.”

Trong tim mỗi người, luôn tồn tại một người, không giống với bất kỳ ai khác.

Trong Kinh Pháp Hoa có nói: "Nếu nói sinh ra ở khắp nơi, gọi là chúng sinh là bởi bị nghiệp lực cuốn trôi trong năm cõi."

Có thể thấy rằng, chỉ có Phật mới có thể nhìn chúng sinh mà không phân biệt.

Mạnh Gia buồn bã nghĩ, suy cho cùng cô cũng chỉ là một phàm nhân.

Bình Luận (0)
Comment