Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 21

Kỳ thi cuối kỳ môn cuối vừa kết thúc, Mạnh Gia ngồi yên tại chỗ, cúi đầu thu dọn đồ đạc mang theo, nắm chặt trong tay, chờ mọi người ra về mới đi sau.

Mọi người đeo balo, ồn ào kéo nhau rời khỏi cổng lớn. Dù thi tốt hay không, trên mặt ai cũng là nụ cười nhẹ nhõm, như thể vừa sống sót sau một kiếp nạn. Dù sau có bị rớt môn hay không thì cũng là chuyện sau này, giờ là vượt ải trước mắt rồi.

Mạnh Gia đợi khi người đi gần hết mới cầm lấy túi bút, chậm rãi bước xuống bậc thềm, rời khỏi phòng thi.

Cô không quay về ký túc xá, mà đi thẳng đến thư viện đọc sách, như thể kỳ thi cuối kỳ chẳng phải chuyện quan trọng gì, chỉ tiện ghé qua làm một cái thôi.

Đã là cuối tháng Mười Hai, gió bắc thổi mạnh, những cành cây khô hai bên lối đi như sắp bị bẻ gãy bất cứ lúc nào.

Đàm Dụ cưỡi chiếc xe địa hình, chạy khắp trường tìm người, cho đến khi nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai, bước đi rất nhanh, trên cổ quấn một vòng khăn lông cừu. Nhưng vì cổ cô dài, đầu lại hơi ngẩng, vẫn để lộ một đoạn da trắng nõn.

“Mạnh Gia!”

Đàm Dụ gọi cô một tiếng.

Mạnh Gia dừng chân, đảo mắt nhìn quanh một vòng mới thấy có người đang đến. Anh ta đi xe địa hình phía trước, phía sau còn có một chiếc Maybach đi theo.

Cô siết chặt quyển sách ôm trong tay, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Từ sau bữa ăn tối hôm đó trên núi Hương Sơn, Đàm Dụ hiếm khi tìm cô. Chung Linh nói anh ta đi thực tập.

Mạnh Gia thỉnh thoảng vẫn nhận được ảnh anh gửi từ Thượng Hải, mặc vest đứng bên cửa sổ sát đất ở tầng cao, tay cầm cốc cà phê, dáng dấp chuẩn mực một tinh anh tài chính.

Cô vì phép lịch sự mà chỉ đáp lại bằng một biểu cảm cười nhẹ, không hơn.

Đàm Dụ dắt xe chầm chậm đi cạnh cô.

Gương mặt trẻ trung sáng sủa ấy vẫn nở nụ cười: “Anh mới về, hỏi bạn em ai cũng bảo không gặp em, anh đoán chắc em đến thư viện nên mới chạy qua tìm.”

Mạnh Gia thấy có phần gượng gạo: “Tôi đến thư viện từ sáng, thi xong thì ở lại luôn.”

Huống hồ sau lưng họ còn theo sau một chiếc xe quá mức bắt mắt, không ít người qua đường đã bắt đầu bàn tán.

Đàm Dụ cảm thấy được sự lúng túng của cô: “Sao lại như người xa lạ vậy?”

Mạnh Gia đáp: “Nếu xa lạ thì đã không nói chuyện với anh.”

“Em mua vé về nhà ngày nào rồi? Hành lý có nhiều không, anh lái xe chở em ra sân bay.”

“Chưa chắc nữa, mà tôi cũng không có nhiều đồ, không cần đâu.” Mạnh Gia lắc đầu.

Đàm Dụ nói rồi vươn tay định cầm lấy tay cô đang ôm sách: “Trời lạnh thế này, sao em không đeo găng tay?”

Mạnh Gia lập tức né tránh: “Không sao, tôi để trong thư viện rồi.”

Đàm Dụ cởi găng tay của mình đưa cô: “Vẫn nên đeo vào, kẻo bị tê cóng.”

Cô càng lúc càng lùi lại, còn anh thì cứ cố chấp muốn nhét găng tay vào tay cô.

Đúng lúc giằng co, Mạnh Gia vùng tay mạnh một cái: “Đàm Dụ, anh nghe không hiểu lời người khác nói à?!”

Chiếc găng tay đen rơi xuống đất, lấm lem bụi. Đàm Dụ sững sờ, ánh mắt dừng lại trên cô.

“Tôi nói rồi, có thể làm bạn thì làm, chuyện khác thì đừng nghĩ tới. Tôi không yêu đương khi còn đại học.”

Mạnh Gia cúi người nhặt găng tay lên, ném trả lại vào lòng anh. Đến nước này rồi, cô không nhịn nữa mà xé toạc tấm màn đã che quá lâu.

Đàm Dụ lúc này mới sực tỉnh, giọng lạnh đi, buông lời đe dọa: “Em không yêu anh thì thôi, tốt nhất cũng đừng yêu người khác. Để anh biết được, em cứ chờ đó.”

Trước mặt Mạnh Gia, anh luôn dịu dàng, cố tình che giấu phần bất kham và ngang ngược của mình, luôn tỏ ra là một cậu trai hiền lành.

Hôm nay Đàm Dụ vừa đặt chân đến Bắc Kinh, bỏ mặc bạn bè chạy đi tìm cô trước, hớn hở là thế cuối cùng lại bị làm cho bẽ mặt, đến một nụ cười cũng chẳng đổi được.

Anh bực quá mới để lộ chút bản chất được nuông chiều từ nhỏ, quen ra vẻ, vốn giấu sau bộ mặt hòa nhã kia.

Mạnh Gia cũng không ngoảnh lại, nói xong thì ôm sách chạy đi, coi anh ta như đồ điên.

Người lái xe đi theo thấy cô đã đi mất, vội xuống giúp Đàm Dụ gấp xe lại, bỏ vào cốp sau.

Đàm Dụ hít sâu một hơi, ngồi lên xe: “Đi ăn cơm.”

Anh đến một nơi tụ họp thường niên của đám công tử ăn chơi cuối năm.

Gần công viên Ngọc Uyên Đàm, giữa chốn ồn ào mà lại có một nơi yên tĩnh, được tách biệt thành một góc riêng. Cổng vào chỉ rộng bằng một người, phủ đầy rêu xanh và dây leo. Từ ngoài nhìn vào, chẳng khác gì một căn nhà cũ kỹ, tưởng chừng đã bị bỏ hoang nhiều năm.

Công tử nhỏ nhà họ Triệu, Triệu Yến thấy sắc mặt Đàm Dụ không tốt, hiểu ý rót cho anh một ly sâm panh.

Triệu Yến hỏi: “Gì thế? Bọn anh em tụ họp đón anh về mà anh còn mặt nặng mày nhẹ?”

Đàm Dụ bắt chéo chân, phủi đi tàn thuốc trên đùi: “Không, không liên quan đến các cậu.”

“Vậy chắc là chuyện gái gú rồi. Với nhan sắc thế này, gia thế lại sẵn có,” Triệu Yến cũng rít một hơi thuốc, nhả khói hỏi, “Ai mà không biết điều thế? Hay là có người chống lưng cho cô ta?”

Lời này khiến Đàm Dụ lóe lên một tia nghĩ ngợi.

Anh nhếch môi cười lạnh một tiếng, khinh thường: “Chứ còn gì nữa? Người ta còn ‘tiễn’ tôi tận Thượng Hải.”

Đàm Dụ thầm nghĩ, khoảng thời gian mình không ở Bắc Kinh, không biết Chung Túc Thạch đã giở trò gì để dụ dỗ Mạnh Gia.

Chuyện này Triệu Yến cũng từng nghe qua, công việc ban đầu mà Tần Tông Nam sắp xếp cho cháu trai vốn là ở Bắc Kinh, đến phút cuối lại chuyển sang Thượng Hải, chẳng ai hiểu nguyên do.

Đúng lúc Tần Tông Nam vừa mới thăng chức, kín tiếng đến mức ngay cả phu nhân cũng không nói thật, dĩ nhiên là không tra ra được gì.

Nhưng trong lòng Đàm Dụ cứ thấy nghi ngờ, luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến Chung Túc Thạch.

Triệu Yến giơ hai ngón tay, làm động tác hình số hai: “Cậu nói là người đó phải không?”

Đàm Dụ liếc mắt, bực mình đẩy tay anh ta ra: “Tôi đâu có nói gì.”

Anh vẫn còn e ngại, dù căm giận đến mấy cũng không dám bàn tán công khai.

Triệu Yến nhắc một câu: “Nếu thật sự là người của anh ta, thì cậu đừng mơ tưởng nữa, nghĩ cũng uổng công.”

Đàm Dụ đã sớm có toan tính: “Anh ta thì được mấy năm? Ông cụ nhà họ chẳng lẽ không giục cưới? Nhà họ Diệp có thể chờ đến bao giờ?”

Dù hiện tại Chung Túc Thạch có say mê Mạnh Gia, mê đắm nhất thời, nhưng thời gian còn lại cho anh ta cũng chẳng nhiều. Nhìn vào tính cách của Mạnh Gia, cô ấy kiêu ngạo như thế, tuyệt đối không cam lòng làm "người bên lề".

Nghĩ đến đây, tâm trạng Đàm Dụ khá hơn nhiều, anh ngậm điếu thuốc, trong làn khói mờ, lấy điện thoại nhắn tin cho Mạnh Gia:
“Chiều nay anh cư xử không phải, xin lỗi em. Hôm khác mời em ăn cơm.”

Tin nhắn vừa gửi đi, hiện lên biểu tượng dấu chấm than màu đỏ hệ thống báo, “Bạn và đối phương chưa kết bạn.”

Triệu Yến ghé mắt nhìn qua, cười như xem trò vui: “Ai mà mạnh tay vậy? Dám chặn cả cậu!”

Đàm Dụ cười cười: “Một cô gái thôi. Đừng thấy vẻ ngoài dịu dàng xinh xắn, cô ấy có cá tính lắm.”

Anh dập điếu thuốc vào ly sâm panh, làm sủi lên từng làn khói trắng. Màu vàng óng của sâm panh cũng bị tàn thuốc làm cho đục ngầu.

Vài hôm sau, còn chưa kịp đến tìm Mạnh Gia, Đàm Dụ đã vô tình gặp cô ở đại học Q.

Mạnh Gia bước xuống từ taxi, ôm trong tay một bìa hồ sơ trông khá nặng, đến hỏi chú bảo vệ chỗ cổng về văn phòng của Viện trưởng Mạnh ở tòa nào.

Chú bảo vệ giơ tay chỉ đường, rồi hỏi: “Em không phải sinh viên ở đây đúng không?”

Mạnh Gia nói: “Dạ không ạ, em có việc tìm viện trưởng Mạnh, cảm ơn chú.”

Tháng trước sinh nhật cô, Mạnh Duy Quân có đưa cho cô năm vạn tệ. Nhưng vì không có số tài khoản của ông, cô không thể chuyển khoản hoàn trả.

Thi xong, cô rảnh rỗi nên rút tiền mặt đến trả lại ông.

Đàm Dụ để tài xế dừng xe bên cạnh cô: “Mạnh Gia, lại gặp rồi, trùng hợp thật.”

Mạnh Gia kéo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt trắng lạnh mà diễm lệ: “Không trùng hợp đâu, ai cũng có thể đến chỗ này.”

Anh nhận ra cô thật sự không hay cười.

Ngồi cùng xe với Đàm Dụ còn có cô ruột anh, Đàm Tông Hòa. Bị giọng cô thu hút, bà cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Muốn xem thử, cô gái có giọng dịu dàng trong vắt đến mức khiến cháu trai mình dừng lại bắt chuyện, thì phải xinh đẹp đến thế nào.

Chỉ liếc một cái, Đàm Tông Hòa như bị sét đánh, ánh mắt không dời đi được, trong đáy mắt là vẻ hoang mang và bối rối mà bao năm qua chưa từng có.

Đó rõ ràng là dáng dấp của một người xưa.

Mạnh Gia đã sải bước rời đi.

Đàm Dụ đóng cửa sổ xe lại. Vừa ngồi ngay ngắn, liền bị hỏi dồn: “Vừa nãy con gọi cô ấy là gì?”

Anh ngơ ngác, không hiểu sao người vốn luôn đoan trang như cô anh lại thất thố như thế.

Đàm Dụ trả lời: “Gọi là Mạnh Gia, lúc nãy con vừa gọi rồi còn gì.”

“Mạnh Gia, Mạnh Gia…”

Đàm Tông Hòa lẩm bẩm lặp lại hai lần, rồi bật cười lạnh: “Mạnh nữ tài tử thật biết đặt tên, Mạnh Gia, chẳng lẽ bà ta tưởng rằng nhà bọn họ vẫn còn tồn tại sao?”

Câu nói này lại càng khiến ánh mắt của Đàm Tông Hòa thêm phần lạnh lẽo và tàn độc.

Cô dường như đã giận đến cực điểm, giọng nói phát ra như thể đang nghiến răng nghiến lợi: “Vậy thì càng đáng chết hơn.”

Đàm Dụ lập tức im bặt, chỉ dám lặng lẽ nhìn xe chầm chậm rời khỏi cổng trường, chẳng dám hé thêm nửa lời.

Mạnh Gia tìm đến tầng có văn phòng của Mạnh Duy Quân.

Cô ôm chặt túi hồ sơ, ngẩng đầu nhìn từng tấm bảng tên, lần lượt tìm kiếm.

Trường sắp nghỉ lễ nên rất yên tĩnh, hành lang chỉ vang lên tiếng bước chân của Mạnh Gia, thỉnh thoảng mới vọng đến đôi ba câu trò chuyện xa xa.

Cô men theo tiếng nói tìm tới, trên tấm bảng đề rõ: “Văn phòng Viện trưởng”.

Hẳn là nơi này rồi. Mạnh Gia gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng nam trầm ấm: “Mời vào.”

Cô xoay tay nắm cửa, bước vào bên trong.

Trên ghế sofa bọc da màu nâu có hai người đang ngồi, một là Mạnh Duy Quân, còn người kia chính là vị “chung tiên sinh” đã lâu không gặp.

Hai người họ đang đối diện nhau nhâm nhi trà, trên bàn bày bộ ấm chén men ngọc xanh nhạt, lớp men bóng trong suốt, đường nét tỉ mỉ tinh xảo, hoa văn cùng vành chén đều đẹp đẽ tuyệt vời.

“Gia Gia, lại đây ngồi đi.”

Mạnh Duy Quân thoáng nghi hoặc, nhưng vẫn thân thiết gọi cô bằng nhũ danh, chẳng rõ con gái bỗng dưng tìm đến có chuyện gì.

Hẳn là không giống Chung Túc Thạch, mỗi dịp Tết lại ghé thăm thầy cũ theo lệ thường.

Chung Túc Thạch cầm ly trà, ánh mắt điềm tĩnh, ngước nhìn về phía Mạnh Gia.

Cô xõa mái tóc dài mềm mại bồng bềnh, ánh mắt trong trẻo như suối nguồn, quàng khăn trắng, khoác áo dạ màu vàng nhạt, đứng đó lặng im không nói.

Mạnh Gia không chịu ngồi, chỉ đặt túi hồ sơ lên bàn, nói thẳng: “Đây là năm vạn, không thiếu một xu, ông cứ kiểm đi.”

Mạnh Duy Quân thoáng sững người, rồi bật cười: “Cái tính cứng đầu này, rốt cuộc giống ai chứ?”

Nói xong, ông ta lại sợ thất lễ trước mặt Chung Túc Thạch, bèn cười khẽ: “Đừng trách, con gái lớn của tôi đấy, tính nó vốn thế.”

Chung Túc Thạch mím nhẹ môi cười, đáp “Không đâu.” Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, tính khí con gái ông, tôi sớm lĩnh giáo rồi.

Ông ta mãi mãi đều như vậy, cái người là ba khốn nạn của cô, mãi mãi đều như vậy.

Trong đầu Mạnh Gia chợt vang vọng những lời ngoại từng nói về Mạnh Duy Quân, bất kể là khi nào, cho dù có người chỉ thẳng vào mặt mắng chửi, ông ta vẫn ôn hòa lễ độ, cười nói đối đáp, tỏ vẻ nhã nhặn.

Đối mặt với gương mặt thế này, cho dù có bao nhiêu oán trách cũng chẳng thốt ra nổi.

Mạnh Duy Quân đứng dậy rót cho cô ly nước ấm.

Giọng ông ta đầy vẻ từ ái của người cha: “Biết con không chịu uống trà của ba, thì cứ cầm ấm tay đi.”

Nghe đấy, ông ta còn giành cả phần tủi thân trước.

Mạnh Gia lạnh lùng nhìn người đàn ông đã ngoài năm mươi kia.

Tạo hóa ban cho ông ta gương mặt tuấn tú, lại thêm tài hoa hơn người, cái khí chất nửa gần nửa xa, mơ hồ buông thả nơi ông ta, đúng là rất dễ khiến phụ nữ lạc lối.

Cũng chính vì thế, đã nghiền nát cả cuộc đời ngắn ngủi của mẹ cô.

Mạnh Gia siết chặt hai ngón tay: “Tôi không cần, sau này cũng đừng đưa tiền cho tôi nữa.”

Mạnh Duy Quân nhìn lướt qua túi hồ sơ, khẽ cười khổ: “Chuyện đời trước, ba sẽ tìm dịp kể cho con, không như lời ngoại con nói đâu, đừng oán hận ba.”

“Chuyện đời trước tôi không biết, nhưng những khổ cực tôi chịu suốt mười chín năm qua!” Nói đến đây, Mạnh Gia hít sâu một hơi, như thể bị nỗi đau nhấn chìm, phải cố gắng mới nén lại, rồi tiếp tục, “Từng chuyện, từng việc một, Viện trưởng Mạnh ngài muốn nghe không? Ai chẳng có cha mẹ sinh ra, được nuôi nấng như châu ngọc trong tay, cớ gì chỉ mình tôi chẳng có cha có mẹ?”

Khoé mắt cô ửng đỏ, nước mắt đã ngấn đầy, trông vừa đáng thương, vừa chua xót đến tột cùng.

Tim Chung Túc Thạch chợt thắt lại, mấy ngón tay siết chặt miệng ly trà, khớp xương gân guốc căng cứng đến trắng bệch.

Anh cố gắng đè nén, chỉ cúi đầu nhìn ly trà, không để lộ chút sơ hở nào trước mặt Mạnh Duy Quân.

Mạnh Duy Quân bước lên vài bước, định đưa tay đỡ cánh tay cô: “Gia Gia, ba có nỗi khổ, năm đó, ba không thể mang theo con được.”

Mạnh Gia liền lùi lại, lạnh lùng thốt: “Vậy ông thật đáng chết, cũng đáng để tôi hận.”

Cô chẳng hề nhận lấy ly nước kia, cắn chặt răng nhịn nước mắt, nói xong liền chạy vụt khỏi văn phòng viện trưởng.

Mạnh Duy Quân luống cuống thu tay về, nắm chặt thành quyền, xoay người lại, gượng cười ngượng nghịu: “Xin lỗi Thạch à, hiếm khi cậu ghé qua, lại gặp chuyện thế này, tôi thật là...”

Chung Túc Thạch lịch thiệp đứng dậy, cài chiếc cúc áo vest thứ hai, giọng bình thản: “Quan thanh khó xử việc nhà mà, tôi còn có cuộc họp, không quấy rầy thầy nữa.”

Anh bước ra ngoài, dáng vẻ ung dung vững vàng.

Chỉ đến khi rời thang máy, bước chân Chung Túc Thạch mới vội vã hẳn lên, áo khoác dạ vắt trên tay, chẳng buồn mặc vào, vừa đi vừa ngó nghiêng tìm kiếm.

Phía trước là sân vận động rộng thênh thang, Mạnh Gia chắc chắn chưa thể đi xa, cô nhất định vẫn còn quanh đây.

Tài xế lái xe tới, hỏi: “Chung tiên sinh, bây giờ ta về sao?”

Chung Túc Thạch chẳng buồn để ý, vội hỏi: “Anh có thấy Mạnh Gia không? Cô ấy vừa đi ra.”

Tài xế gật đầu, chỉ tay về phía bãi cỏ phía đông: “Hình như cô ấy đi về hướng đó.”

“Đợi tôi ở đây.”

Anh để lại một câu ngắn gọn, rồi sải bước đi về phía trước.

Đó là một bồn hoa rất lớn, vì đang mùa đông nên gốc cỏ đều trơ trọi, lốm đốm vàng úa xen kẽ xanh úa.

Đế giày da giẫm lên lớp cỏ xốp mềm, bước đi chông chênh, chẳng thấy bóng dáng Mạnh Gia đâu, nhưng chỉ cần nhớ đến từng câu chất vấn xen lẫn tiếng nức nở của cô trong phòng viện trưởng, lòng anh chẳng thể nào bình tĩnh nổi.

Gió lạnh thổi ào ạt trên bãi cỏ hoang vắng, tạt rát cả da mặt, bốn bề lạnh buốt, trong gió còn lẫn cả tiếng r*n r* thút thít của động vật nhỏ.

Tiếng nức nở đứt quãng ấy, nghe chẳng khác gì đang khóc, rất gần, gần đến mức như len lỏi vào từng hơi thở của Chung Túc Thạch, quẩn quanh cùng mùi cỏ dại.

Anh vòng qua góc tây nam, liền thấy Mạnh Gia trong chiếc áo dạ vàng nhạt đang ngồi thụp trên nền đất, hai tay ôm gối, thu mình trong tư thế tự bảo vệ, nép bên bồn cỏ, trông như bông hoa đầu cành nở trong gió xuân.

Cô cúi đầu tựa trên mu bàn tay, cả người run rẩy theo từng nhịp thở gấp gáp của tiếng khóc, vai run lên không ngừng.

Mạnh Gia khóc đến nghẹn cả giọng, vốn cô đã chẳng còn muốn nghĩ về những ngày tháng gian nan mình từng trải qua.

Thầy giáo nam xấu bụng, những ngày mưa giông phải co ro chạy về nhà, gió rét mưa rơi tê tái trên con đường núi. Mỗi lần họp phụ huynh, các bạn được sà vào lòng cha mẹ, còn cô chỉ có dì Trương đi cùng.

Nhưng mỗi lần nhắc lại, nhất là hôm nay phải đối mặt với kẻ tội đồ như Mạnh Duy Quân, cô lại chẳng thể chịu nổi.

“Đứng lên nào.”

Một bàn tay to lớn chìa ra trước mặt cô.

Mạnh Gia ngẩng đầu, đập vào mắt là chiếc quần tây cắt may tinh tế, đôi chân thon dài thẳng tắp, cà vạt chỉnh tề, lên trên nữa là yết hầu rõ nét, sống mũi cao thẳng, cuối cùng là ánh mắt lạnh nhạt của Chung Túc Thạch.

Lúc này gió cũng ngừng thổi, mọi âm thanh đều tan biến, bốn bề tĩnh lặng chỉ còn tiếng tim đập dồn dập.

Cô trốn vào đây khóc, chính là không muốn ai nhìn thấy. Huống chi, người cô sợ bị bắt gặp nhất lại chính là anh.

Bây giờ bị anh phát hiện, cô đành luống cuống lau nước mắt, cũng chẳng dám nắm lấy tay anh, chỉ gắng gượng tự mình đứng dậy.

Nhưng cô ngồi xổm quá lâu, lại hứng gió lạnh suốt nửa ngày, đôi chân sớm đã tê cứng.

Lúc đứng lên, chân cô lảo đảo suýt ngã.

Chung Túc Thạch liền đỡ lấy cánh tay nhỏ của cô, rút khăn tay ra, dịu dàng, lịch thiệp mà cẩn trọng, chậm rãi lau nước mắt cho cô.

Anh lau rất lâu, chuyên chú đến mức giống như một thiếu niên chân thành đang làm việc nghiêm túc, ánh mắt không rời khỏi gương mặt trắng trẻo của cô, cổ họng căng chặt, hơi thở cũng vì cô mà dồn dập.

Mạnh Gia cúi thấp đầu, cánh tay bị anh giữ chặt, chẳng thể trốn tránh, trên khăn tay thoảng hương thơm thanh khiết của anh, nhẹ như sương sớm giữa rừng.

Cô cẩn thận nín thở, trên gương mặt tái nhợt dần ửng đỏ, càng không dám ngước nhìn anh.

Cô cảm giác khuôn mặt mình đã được anh lau sạch không sót giọt nước mắt nào, vậy mà Chung Túc Thạch vẫn chưa dừng tay.

“Chung tiên sinh, tôi không khóc nữa rồi.”

Mạnh Gia đánh bạo, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay anh, lên tiếng nhắc nhở.

Chung Túc Thạch nghiêng đầu, liếc nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, giọng trầm khàn đè nén: “Sao lại trốn ra đây khóc?”

Chóp mũi cô bị gió lạnh làm đỏ ửng: “Vì… vì chỗ này không có ai cả.”

“Đến khóc cũng phải tránh người sao? Vốn chẳng ai quen biết em cả.” Chung Túc Thạch hỏi.

Mạnh Gia cúi đầu, khe khẽ đáp: “Chung tiên sinh chẳng phải cũng là người sao? Anh quen tôi, lỡ đâu anh lại ra ngoài thì sao?”

Anh chậm rãi dắt cô theo từng câu hỏi, giọng điệu kiên định, trầm ổn: “Em rất sợ tôi nhìn thấy em khóc.”

“Đúng vậy, tôi không muốn anh thấy.”

Mạnh Gia ngước mắt nhìn anh, đó là đôi mắt rất lạnh. Từ lần đầu tiên gặp gỡ, cô đã luôn tránh né ánh mắt ấy, chẳng dám nhìn thẳng.

Giờ đây, cô lại càng không dám đối diện.

“Tại sao?”

Chung Túc Thạch hạ giọng, rất khẽ, như chỉ muốn hai người nghe thấy, tựa như sợ hãi làm cô bừng tỉnh khỏi bầu không khí này.

Nếu cô tỉnh rồi, thì anh sẽ chẳng bao giờ nghe được lời thật lòng ấy nữa. Mạnh Gia sẽ vĩnh viễn chẳng chịu nói.

“Tôi… khóc xấu lắm,” Mạnh Gia hơi ngẩng cằm, “Tôi muốn Chung tiên sinh chỉ nhớ dáng vẻ xinh đẹp của tôi thôi.”

Vừa rồi cảm xúc cô dao động dữ dội, giờ đây đã chẳng còn chút sức lực nào để dây dưa với Chung Túc Thạch nữa.

Cô nói lời thật lòng, không chút che giấu, không chút hoa mỹ, là lời chân thật nhất.

Chung Túc Thạch mỉm cười đầy nghiêm túc: “Đại tiểu thư à, em rất đẹp.”

Anh nói đến đây là khéo léo dừng lại, chẳng tiếp tục truy hỏi. Một cô gái, muốn để người đàn ông chỉ nhớ tới dáng vẻ xinh đẹp của mình, còn có thể vì điều gì nữa?

Chẳng cần nói thêm điều gì nữa, cũng chẳng cần hỏi gì thêm.

Tay Mạnh Gia vẫn nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay anh, mềm mại, chẳng hề dùng chút sức, nhưng lại khiến anh không thể nào rút ra.

Anh thuận thế xoay tay, bao trọn bàn tay cô trong lòng bàn tay mình, nắm lấy, kéo cô đi: “Ở đây lạnh lắm, về trước nhé.”

Bình Luận (0)
Comment