Mạnh Duy Quân bưng ly trà, đẩy cửa sổ bật ra ngoài để mặc gió lạnh tràn vào, hoà lẫn cùng hơi ấm trong phòng tạo nên một luồng đối lưu mạnh mẽ.
Trong góc sâu của bồn hoa phía tây, một đôi nam nữ dáng vẻ xứng đôi bước ra. Người đàn ông trẻ phong thái tao nhã, bước đi ung dung, toát lên vẻ trầm ổn, ung dung của người xuất thân danh gia vọng tộc. Cô gái được anh nắm tay, cúi đầu nhìn đường, dáng người áp sát bên anh.
Nhìn thấy bọn họ lên xe, Mạnh Duy Quân mới kéo cửa sổ lại.
Ông ngồi xuống, lúc cúi đầu thổi bọt trà, vẻ mặt đầy âu lo.
Hai người kia đã thân mật đến mức ấy rồi.
Khó trách lúc nãy Mạnh Gia bước vào, ngay cả nhìn Chung Túc Thạch một cái cũng không thèm, nếu không phải hai người quá xa lạ, thì chính là có mối quan hệ khác thường.
Cô muốn thân với ai cũng được, dù là tên chẳng nên thân như Đàm Dụ, cũng còn hơn dính vào Chung Túc Thạch.
Chung Túc Thạch vốn đã đến tuổi nên lập gia đình, vậy mà cứ lần lữa mãi, đã trở thành mối lo lớn trong lòng lão gia nhà họ Chung. Ở thủ đô, những gia đình có địa vị, con gái đến tuổi kết hôn đều đã thử qua một lượt, thế nhưng cháu trai nhà họ vẫn không chịu gật đầu.
Chỉ riêng tính nết Chung Túc Thạch đã quái gở, cố ý chống đối trưởng bối để chứng tỏ mình không muốn bị điều khiển, điều đó nhà họ có thể tự đóng cửa mà lo, ầm ĩ thế nào cũng không sao.
Nhưng nếu để Chung Văn Đài biết, đầu mối lại nằm trên người Mạnh Gia, với tính cách độc đoán, chuyên quyền của ông ta, chẳng biết sẽ làm khó cô bé thế nào.
Dù nhà họ Chung quyền thế ngập trời, nhưng người ta cũng phải biết thân biết phận. Cho dù là cháu gái ruột của Đàm Tông Hoà, gả vào đó rồi cũng khó tránh khỏi phải cúi đầu, huống hồ là con gái ông.
Mạnh Duy Quân càng nghĩ càng lo, tính sau này tìm dịp thích hợp, gọi Mạnh Gia tới nói chuyện một lần.
Dù nó không nghe, ít ra ông cũng làm tròn trách nhiệm của một người ba, coi như nhắc nhở.
Ông còn đang trầm ngâm, cửa phòng bỗng bị đẩy ra, là Đàm Tông Hoà quay lại.
Mạnh Duy Quân cười hỏi: “Sao thế? Lại để quên đồ à?”
Đàm Tông Hoà quăng túi xách, khoanh tay ngồi đối diện ông, ánh mắt đầy ẩn ý, nhìn ông chằm chằm.
Dường như đã quen với kiểu đối mặt, đối đầu thế này, Mạnh Duy Quân thản nhiên rót trà cho bà.
“Con bé nhà anh, năm nay lên đại học rồi phải không? Cũng học ở Bắc Kinh.”
Đàm Tông Hoà nâng ly trà, vành ly chạm môi, hỏi.
Mạnh Duy Quân bình tĩnh “ừ” một tiếng: “Có vẻ vậy, nó sang đây chơi với bạn.”
Ông đã nhanh chóng suy tính trong lòng, chắc hẳn là lúc Mạnh Gia vào cửa, trùng hợp gặp phải xe Đàm Tông Hoà ra ngoài. Giấu cũng chẳng giấu được, đành phải tìm cớ qua loa.
Đàm Tông Hoà bật cười: “Con bé là người Quảng Châu, nhanh thế đã quen bạn ở đây rồi, đúng là giỏi xã giao, giống y mẹ nó năm xưa vậy.”
Bất ngờ nhắc đến Mạnh Triệu Huệ, tay rót trà của Mạnh Duy Quân khựng lại, nước trà tràn ra mấy giọt, ông vờ như không có chuyện gì, chậm rãi lau đi.
Ông đáp: “Bọn trẻ con dễ chơi chung với nhau thôi.”
Đàm Tông Hoà hừ một tiếng: “Anh nhìn đi, cái dáng vẻ yêu kiều lẳng lơ ấy, bụng dạ toàn tâm cơ, ai mà chẳng muốn chơi với nó, đúng không?”
Nghe tới đây, mí mắt Mạnh Duy Quân khẽ giật, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, nhìn bà:
“Đã yên ổn bao năm nay rồi, Tông Hoà, đừng vì chuyện nhỏ nhặt mà hại sức khoẻ.”
“Yên ổn?” Đàm Tông Hoà sôi máu, lật lại từng chuyện cũ:
“Mỗi năm anh cúng giỗ ai, lúc say anh gọi tên ai, trong két sắt phòng sách giấu sách ai viết, bây giờ lại thêm con gái của ả, cái con yêu tinh ấy, cứ bám lấy cháu trai tôi, anh còn gọi đó là yên ổn à?”
Cơn giận bốc lên, Đàm Tông Hoà vẫn chưa thấy hả, đôi mắt phượng dài hẹp nheo lại, độc mồm mắng chửi: “Mẹ là loại đàn bà lăng loan thì con gái cũng thế thôi, chẳng sinh nổi giống tốt đâu!”
“Phu nhân.”
Mạnh Duy Quân cố giữ bình tĩnh, khẽ gọi:
“Triệu Huệ đã qua đời nhiều năm rồi, Mạnh Gia chỉ là một đứa trẻ, lời nói xin giữ chừng mực.”
Choang một tiếng, ly trà đổ nát, nước trà văng tung toé khắp sàn, Đàm Tông Hoà hất tay, đập tan ly chén: “Bà ta chết rồi thì ngay cả tôi cũng không được nói một câu à? Phải không! Người chết đúng là to gan thật đấy!”
Mạnh Duy Quân không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ, dáng vẻ cẩn trọng, dè dặt ấy là thói quen bao năm nay.
Giống như một kiểu cầu xin trong im lặng, ông hiểu rõ, dáng vẻ như thế này là thứ khiến Đàm Tông Hoà dễ mềm lòng nhất.
_______
Mạnh Gia ngồi trong xe, hai tay co ro thành nắm, hé miệng thổi mấy hơi khí nóng vào lòng bàn tay, xoa đi xoa lại mới thấy ấm hơn chút.
Chung Túc Thạch cười, đưa tay định nắm lấy tay cô giúp sưởi, nhưng cô né tránh.
Cô ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, mỉm cười: “Không dám phiền đến Chung tiên sinh đâu.”
Nụ cười ấy, tuy đã bớt đi chút ngạo nghễ, lại có chút ngây thơ ngọt ngào.
Thế nhưng lời nói thốt ra vẫn rạch ròi ranh giới, dù nắm tay rồi cũng không cho anh bước qua thêm một bước nào nữa.
Giống như một kẻ phong lưu vừa tỉnh rượu, với những lời nói hay hành động thân mật khi say, cô đều dứt khoát chối sạch.
Chung Túc Thạch rút tay về, khẽ bật cười: “Cứ nhất quyết gọi tôi là Chung tiên sinh sao?”
Mạnh Gia đặt tay ngay ngắn lên đùi, nghiêm túc hỏi: “Vậy tôi nên gọi anh là gì?”
“Gọi thẳng tên tôi khó lắm à?”
Cô thật thà đáp: “Tôi không dám.”
Chung Túc Thạch cũng không miễn cưỡng nữa, bật cười: “Vậy ăn một bữa cơm, chắc em dám chứ?”
Dù sao ba chữ “Chung tiên sinh”, qua miệng cô thốt ra, cũng tự mang theo nét uyển chuyển khó nói.
Giọng điệu dịu dàng mềm mại, như dải lụa mượt quấn lấy lòng người, càng nghe càng bám chặt trong tim anh.
Mạnh Gia rúc đầu trong khăn quàng, khẽ lắc đầu: “Sắp nghỉ rồi, tôi phải về ký túc thu dọn đồ đạc.”
“Chỉ là ăn bữa cơm thôi, chẳng làm lỡ việc thu dọn của em đâu, coi như tôi tiễn em một bữa.”
Chung Túc Thạch hiếm khi cố chấp như thế, nhưng lời nói lại vẫn mang vẻ dửng dưng như chẳng mấy để tâm.
Mạnh Gia vẫn cúi đầu, gương mặt thanh tú thoáng nét buồn, điềm tĩnh, khi im lặng luôn toát lên vẻ cô độc.
Trong xe yên tĩnh suốt một hồi lâu.
Giọng Chung Túc Thạch bỗng nghiêm lại: “Mạnh Gia, em không thể cứ sống như một câu đố mãi thế được.”
Một câu đố để mặc người ta đoán tới đoán lui, còn bản thân thì cứ lơ lửng treo trên đèn lồng, nhìn đời bằng nửa con mắt, chẳng buồn tranh cãi.
Mạnh Gia ngơ ngác nhìn anh, cuối cùng gật đầu: “Vậy tôi mời Chung tiên sinh. Hôm nọ anh giúp tôi đến tận khuya, tôi còn chưa cảm ơn.”
“Được, tuỳ em.”
Chung Túc Thạch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ cong môi, nở nụ cười nhạt.
Không nên ép nữa, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của cô tiểu thư bướng bỉnh rồi.
Xe dừng ở đầu ngõ.
Chung Túc Thạch kéo tay cô xuống xe, nơi góc phố ven đường, dưới chân tường có một bà lão bán hoa đang ngồi xổm. Tóc ngắn đã bạc, khoác áo bông màu chàm thật dày, đôi tay co ro giấu trong ống tay áo, khuôn mặt đầy nếp nhăn bị lạnh đến đỏ ửng.
Mạnh Gia giãy tay anh, bước tới hỏi giá hoa hồng, bà lão nói chỉ còn bấy nhiêu, nếu lấy thì ba trăm một bó.
Giá ấy không phải đắt, nếu có thể để bà về sớm, coi như tích chút công đức.
Cô mở túi xách, lấy điện thoại chuẩn bị quét mã trả tiền, bên cạnh đã có bàn tay đưa tới:
“Tôi lấy hết.”
Bà lão đếm tiền, mấy tờ tiền đỏ ấy còn nhiều hơn gấp đôi giá, vui mừng cảm ơn rối rít, thoăn thoắt gói hoa bằng dải lụa, đưa cho Chung Túc Thạch.
Đợi bà xách giỏ đi xa, Mạnh Gia mới nhăn mặt trách: “Anh đưa nhiều quá rồi đấy.”
Chung Túc Thạch vốn tiện tay lấy trong ví, rút mấy tờ đưa luôn.
Anh hạ giọng: “Trời tối quá, tôi không nhìn rõ, lần sau sẽ chú ý.”
Trông như một người chồng chẳng mấy để tâm chuyện chi tiêu trong nhà, làm việc tốt nhưng lại vụng về, đứng thẳng người cao lớn, mặc cho người vợ khéo tính toán càu nhàu.
Mạnh Gia bực bội lầm bầm: “Anh đúng là đồ phá của.”
Cô nói rất khẽ, lại dùng tiếng Quảng Đông, cố tình không để anh nghe rõ.
Thế nhưng khi Chung Túc Thạch đưa bó hoa sang, anh lại nói:
“Ừ, đồ phá của tặng em đấy, nhận không?”
Mạnh Gia ngượng đỏ mặt, trong đêm đông thơm ngát mùi hoa, mặt cũng hồng lên, vội vàng giật lấy, quay đầu bỏ đi.
Thấy cô như con ruồi mất đầu, lầm lũi đi về phía đông, Chung Túc Thạch gọi cô:
“Này, cô tiểu thư Quảng Châu hay ngại ngùng kia ơi, đường bên này cơ mà.”
Bước chân khựng lại, Mạnh Gia lật đật quay về, lẽo đẽo theo sau anh.
Chung Túc Thạch cố nhịn cười, cố ý trêu cô: “Đi cẩn thận đấy, đừng có lạc đường, nơi này đầy cây hoè, nhiều ‘dây quỷ’ lắm.”
Mạnh Gia mới đến Bắc Kinh nửa năm, không biết “dây quỷ” (cách gọi sâu bướm) lại nghe thành “quỷ treo cổ”, hoảng hốt bám sát lấy anh.
Cô nuốt nước bọt, lo lắng hỏi: “Ở đây còn có người treo cổ sao? Sao cứ treo trên cây hoè vậy?”
Chung Túc Thạch bật cười, vỗ vỗ tay cô đang bám chặt cánh tay anh, giọng trầm thấp: “Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.”
Hôm đó là lần đầu tiên Ngô Tuấn gặp Mạnh Gia ở trong hội quán.
Anh ta nhớ rất rõ, cô cùng Chung Túc Thạch sóng vai bước qua bậc cửa, trong lòng ôm một bó hồng phớt rực rỡ, khuôn mặt tươi tắn rạng ngời, đẹp đến nao lòng.
Chiều hôm ấy Chung Túc Thạch gọi anh ta đến ăn tối, Ngô Tuấn còn tưởng sẽ mời mấy vị trưởng bối nào đó nên không dám để người ngoài vào, không ngờ người được mời lại là một cô gái.
Hai người họ vừa ngồi xuống, trong phòng đã được sưởi ấm nồng, Mạnh Gia vừa cởi áo khoác, định treo lên giá gỗ thì nữ phục vụ đã vội chạy tới, liên tục nói: “Cô đừng động tay, để tôi, để tôi”, cứ như để cô tự tay treo áo lên là một điều đại nghịch bất đạo vậy.
Bên trong cô chỉ mặc một chiếc váy len cổ cao màu vàng kem, trên cổ đeo một mặt khóa ngọc bích. Vì thấy nóng, Mạnh Gia thuận tay vén tóc dài, vấn thành búi thấp, rồi rút một chiếc đũa ngắn trên bàn, tùy ý cố định lại, sau đó tập trung nhìn thực đơn.
Nét đẹp riêng biệt của phụ nữ phương Đông, kín đáo mà mơ hồ, thanh tao mà sống động, trong căn phòng sực nức hương lạnh, lảng bảng khói sương, bỗng chốc trở nên nổi bật, rõ nét.
Chung Túc Thạch nhìn đến ngẩn ngơ.
Phục vụ phía sau phải gọi mấy tiếng: “Ngài Chung, ngài Chung.”
Anh ta mới sực tỉnh, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Bốn chai rượu này đều rất hợp với các món hôm nay, công tử Ngô nói còn tùy ngài chọn.”
Chung Túc Thạch liếc mắt một cái, chọn một chai Massandra, rồi quay sang hỏi Mạnh Gia đang xem thực đơn: “Em muốn uống gì?”
“Để anh quyết đi.”
Chung Túc Thạch khép menu, trả cho phục vụ, dặn: “Rót cho cô ấy một ly rượu vang sủi.”
Mạnh Gia cũng đã chọn xong, cô bưng tách trà lên, hỏi: “Anh Chung không gọi món à?”
Anh ta tựa lưng vào ghế, vắt chân, thong thả đáp: “Đầu bếp ở đây biết ý tôi, không cần nói nhiều.”
“Vậy chắc anh Chung là khách quen ở đây rồi?”
Mạnh Gia đưa mắt nhìn quanh cách bày trí trong phòng. Dưới cửa sổ hướng Đông Nam, có một bàn bày hương án bằng gỗ độc mộc, bên trên là hai chiếc bình sứ men trắng Định Dao, cắm cành mai xanh vừa bẻ, cạnh đó là tấm bình phong gỗ hoàng hoa lê khắc họa tiết Phúc Lộc Thọ, nhìn thế nào cũng không giống chỗ để ăn cơm.
Chung Túc Thạch gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, đáp: “Là viện riêng của một người bạn tôi, thỉnh thoảng ghé qua ngồi một lúc, yên tĩnh hơn những chỗ khác.”
Cô thoải mái xòe tay, cười nói: “Vậy lát nữa lúc tính tiền, anh có thể nhờ bạn bớt cho chút nào không?”
Mạnh Gia vốn không ngờ, chỉ là một bữa tối đơn giản mà anh Chung cũng phải chọn nơi sang trọng đắt đỏ như thế này.
Cô nói xong thì chống cằm, thở ra một hơi như buông xuôi: “Không thì chỉ còn cách để em ở lại rửa bát trả nợ thôi.”
Cô gái này bình thường vốn hay giữ khoảng cách với người khác, nay bỗng lộ ra vẻ trẻ con bướng bỉnh, nét mặt sống động rạng rỡ.
Chung Túc Thạch bật cười lớn: “Không có chuyện đó đâu, yên tâm đi.”
Mạnh Gia bị anh chọc đến đỏ mặt, khẽ hỏi: “Sao lại không có?”
“Vì tôi không nỡ.”
Anh ta kẹp điếu thuốc chưa châm, ánh mắt sâu thẳm mơ hồ, nhìn cô chăm chú, nhẹ nhàng thốt lên một câu.
Trong phòng, lò hương đồng khảm men ngũ sắc hình chữ Thọ bên cửa sổ vẫn phả khói lượn lờ, mùi trầm thoang thoảng lan khắp, bay đến mũi Mạnh Gia, lại khiến cô cảm thấy cay xộc như bạc hà, cô gục xuống bàn, ho liên tục.
Chung Túc Thạch đứng dậy, đi qua nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, hỏi: “Không quen mùi này à? Tôi gọi người mang đi nhé.”
Mạnh Gia ho thêm mấy tiếng, xua tay: “Không cần, em bị sặc nước bọt thôi.”
Anh ta mỉm cười dịu dàng trêu ghẹo: “Còn chưa ăn gì mà đã sặc à?”
“Em sặc nước bọt của mình.”
“……”
Mạnh Gia ôm ngực, thầm nghĩ: Đều tại anh nói linh tinh, hù người ta sặc chết.
Chung Túc Thạch cúi thấp người, tay kẹp điếu thuốc vẫn nhịp nhịp vỗ lưng cô. Bàn tay khô ấm chạm vào, Mạnh Gia lập tức như bị bỏng, vội vàng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, chăm chú nhìn lò hương.
Ánh trăng xuyên qua kẽ lá rọi xuống, vệt sáng mờ nhạt lướt qua mái tóc rủ bên tai cô.
Mạnh Gia cứ không ngừng nhủ thầm, nhất định phải làm gì đó, nếu không, trong đầu sẽ mãi căng lên như dây cung, chỉ cần có mũi tên sượt qua, lập tức vang lên tiếng vút vút, rồi bắn trúng cô không lệch đi đâu được.
Câu “Tôi không nỡ” kia, chính là mũi tên ấy. Mọi thứ đều đang nghiêng về phía anh như nước vỡ đê.
“Đây là hình con gì vậy?”
Mạnh Gia cố tình tỏ ra như một học sinh tò mò ham học hỏi.
Cô không biết rằng, dáng vẻ ấy, trong mắt Chung Túc Thạch lại giống như một sự ngầm đồng ý.
Anh chậm rãi bước đến, nói: “Là Lục Đoan, một loài thần thú thời xưa. Trên trán có sừng, mỗi ngày đi được tám ngàn dặm, rất thích hương thơm, chuyên hầu cận bên vua để ghi chép và bảo hộ.”
“Chẳng trách lại được khắc lên lò hương.”
Mạnh Gia gật gù, ánh mắt không dám rời đi, cúi người, chăm chú ngắm nhìn dị thú trước mắt.
Đến khi phục vụ mang đồ ăn lên, họ mới quay lại bàn.
Ăn xong bữa, Mạnh Gia đặt dao nĩa xuống trước, viện cớ đi rửa mặt.
Cô chủ động tìm Ngô Tuấn đang đánh bài để tính tiền.
Ngô Tuấn ừ một tiếng, nhả khói thuốc, hỏi: “Còn tính tiền thật à?”
Nếu thật sự thu tiền bữa này, ngày mai anh ta còn có thể sống nổi ở đất kinh thành này không? Có khi bị đuổi khỏi đây cũng nên.
“Mạnh tiểu thư, ra xe đợi tôi đi.”
Chung Túc Thạch cầm áo khoác của cô, tìm đến tận nơi, kéo cô rời khỏi bàn bài.
Ngô Tuấn đứng trong phòng gọi theo: “Phải rồi, cứ ghi vào sổ của lão Chung đi, không cần trả đâu.”
Mạnh Gia đi giày bốt đế bằng, đứng trước mặt Chung Túc Thạch chỉ cao tới ngực anh.
Cô đưa tay định nhận lại áo khoác, nhưng anh đã phủ lên vai cô, nhẹ nhàng khoác lên, cô đành ngoan ngoãn luồn tay vào tay áo.
Mặc xong, cô quay người, lí nhí than thở: “Rõ ràng nói là em mời anh mà.”
“Đúng là em mời, em mời rồi thì để anh trả tiền, thế mới hợp tình hợp lý.”
Chung Túc Thạch chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô, khẽ gật cằm ra hiệu về phía cửa: “Ra ngoài đợi anh.”
Mạnh Gia ngoan ngoãn “ồ” một tiếng, xách túi rời đi.
Trong phòng đánh bài, tiếng ồn ào cũng lắng xuống.
Ngô Tuấn vứt bài, bước ra, cười hỏi: “Đấy chẳng phải cô gái ấy sao? Người khiến Đàm Dụ mê mệt, cuối cùng lại bị anh thu phục à?”
“Thu phục thì còn xa lắm.”
Chung Túc Thạch mượn lửa từ anh ta, châm điếu thuốc, hít sâu mấy hơi, rồi lại dập trong gạt tàn.
Ngô Tuấn khó hiểu, hỏi: “Anh định bỏ thuốc thật à?”
Chung Túc Thạch cười khẽ: “Chẳng phải còn cô bé đang chờ sao? Hút vài hơi thôi là đủ rồi.”
Nói xong, vỗ vai anh ta: “Tôi đi đây.”
Triệu Yến trong phòng ló đầu ra, hỏi: “Công tử Ngô, còn chơi nữa không?”
“Chơi.”
“Vừa nãy là ai vậy? Sao ông chủ Chung lại chiều cô ấy thế, mở mang tầm mắt thật đấy.”
Ngô Tuấn ngồi xuống, cười khẩy một tiếng: “Chú còn non lắm, ngày mở mắt ra còn dài.”